Không để mọi người tiếp tục tranh cãi, Trần Công Minh hừ lạnh, quát bảo: “Im hết cho ta! Các ngươi không cần sợ hãi.

Chẳng phải Hàn Ngọc Lộc Vương, linh thú cấp bốn cũng chết dưới tay ta đó sao?”
Tên nam sinh có cặp mắt tinh ranh vẫn tỏ vẻ lo lắng, nói: “Chuyện này đệ thấy vẫn có điều không ổn.

Hay là…”
Hắn chưa kịp nói hết câu, Trần Công Minh tức giận cắt ngang nói: “Đủ rồi! Không cần nói nữa.

Nếu ngươi sợ chết thì mau cút về nội viện cho ta.

Trần Công Minh ta không mang theo một đứa vô dụng.”
Trần Công Minh vốn là thủ lĩnh của đoàn đội, vì vậy trước thái độ của hắn, mọi người đành im lặng, không ai dám lên tiếng nữa.
Sau đó, đám người thu thập chiến lợi phẩm rồi nhanh chóng bỏ đi.


Từ đầu đến cuối, bọn họ không hề phát hiện ra sự tồn tại của Võ Thiện Nhân ẩn núp gần đó.
Đợi đến khi đám người mất hút, Võ Thiện Nhân mới lồm cồm bò dậy khỏi bãi lau sậy.

Hắn chậm rãi tiến về nơi vừa diễn ra trận chiến.
Nền đất trống trơn, sạch nhẵn như chùi.

Tất cả những gì có thể đều bị bọn họ dọn đi sạch sẽ.
Võ Thiện Nhân dậm chân buồn bực bảo: “Đám người này thật là… Ngay cả chút canh thừa cũng không có chừa lại cho ta.”
Ngẫm lại thì chẳng có gì ngạc nhiên, bởi xác của Hàn Ngọc Lộc Vương, một con linh thú cấp bốn giá trị cực cao, dù chỉ là lớp da lông cũng đủ hái ra tiền.
Chợt nhớ đến câu chuyện sau cùng của bọn họ, Võ Thiện Nhân chau mày lẩm bẩm: “Theo lời bọn chúng thì linh thú cấp ba, cấp bốn thời gian gần đây xuất hiện nhiều ở vùng Gia Lai này.

Chẳng lẽ Tây Nguyên phát sinh biến cố gì sao?”
Võ Thiện Nhân trong lòng chợt dâng lên dự cảm không lành.

Với bản tính nhát gan, mới đó hắn liền nghĩ đến chuyện quay trở về nội viện.
Đúng lúc này, giọng lão Kim chậm rãi cất lên: “Nhóc con.

Không cần quá lo lắng.

Có thể mấy con linh thú đó ra ngoài dạo chơi thôi.

Mà dù khu vực trung tâm là Kon Tum phát sinh biến cố gì, nhưng chỉ cần người không vượt quá ranh giới Gia Lai tiến sâu vào trong thì sẽ không quá nguy hiểm.

Ta sẽ tuỳ thời hỗ trợ cho ngươi.”
Nghe lão Kim phân tích Võ Thiện Nhân thấy vững dạ hơn.

Dẫu sao thì những mục đích của chuyến đi này vẫn chưa thể thực hiện.


Nếu bây giờ quay trở về nhất định sẽ bị Thích Thật Thà cười cho thối mũi.
Tuy nhiên, từ lúc đó trở đi, Võ Thiện Nhân liền bật chế độ cảnh giác cao độ, mọi hành động cũng trở nên thận trọng hơn rất nhiều.
Đảo mắt một cái đã thêm hai ngày.
Mọi thứ đều bình yên vô sự.
Thời gian này, số lượng linh thú Võ Thiện Nhân thu thập tăng nhiều hơn hẳn.

Nhưng rốt cuộc vẫn là mấy loài linh thú cấp một, cấp hai, riêng mặt mũi của linh thú cấp ba ngang dọc ra sao hắn còn chưa có cơ hội nhìn thấy, chứ đừng nói đến cấp cao hơn.
Có lẽ đúng như lão Kim phỏng đoán, vài con linh thú cấp cao buồn chán nên chạy ra ngoài dạo chơi chăng?
Lại nói, trong Tây Nguyên, địa hình rừng núi gập ghềnh hiểm trở, các loài thực vật không biết đã sinh trưởng được bao nhiêu năm, mọc không theo hàng lối nào cả khiến Võ Thiện Nhân di chuyển khá vất vả.
Ban đầu hắn tính cho một mồi lửa là xong nhưng bị lão Kim lên giọng quở mắng.

Lão nói đi trong những khu vực như thế này nghiêm cấm làm ra động tĩnh quá lớn, nếu không sẽ rất dễ thu hút đám linh thú, mà như vậy chỉ có con đường chết.

Do đó, dù trong lòng bực bội nhưng hắn cũng không thể ra tay dẹp bỏ mấy thứ phiền toái này.
Trong rừng có quá nhiều đại thụ, cơ hồ che kín cả bầu trời.

Càng vào sâu Võ Thiện Nhân càng tỏ ra thận trọng.

May mắn nhờ vậy mà không ít lần hắn thoát khỏi sự rình rập của đám linh thú.
Theo chỉ dẫn trên bản đồ, vị trí của Võ Thiện Nhân hiện cách cỗ Dòng Chảy Thời Không ban đầu khoảng hơn trăm dặm, rất gần với một địa danh nổi tiếng tên gọi hồ Suối Hai, là nơi khá lý tưởng để dừng chân nghỉ ngơi.
Thân hình vừa động, Võ Thiện Nhân liền nhảy phốc lên một chạc cây, nhãn quang phóng ra xa nhằm xác định phương hướng.

Bỗng một cơn gió thổi đến, vừa xộc vào mũi thì hắn đã nhận ra ngay là mùi máu tanh.
Võ Thiện Nhân khẽ rùng mình, cân nhắc một hồi liền nhảy xuống, chậm rãi tiến đến dò xét.
Đi một đoạn, bỗng con ngươi Võ Thiện Nhân co rụt lại, mồ hôi tuôn ra, toàn thân lạnh toát.
Không xa phía trước là một cảnh tượng hãi hùng.
Ngay trên bãi cỏ có ba thi thể nằm ngổn ngang.

Trên mỗi thi thể có những dấu vết rõ ràng cho thấy là đã bị loài linh thú nào đó ăn thịt.

Một tên mặt mày biến dạng nhìn không ra, trên bụng bị thủng một lỗ lớn, lòi cả tim gan phèo phổi.

Một tên mất hai cánh tay, cái đầu bị gặm mất một nửa, bộ óc trắng ởn đang bị đám ruồi bọ lúc nhúc bu vào.

Tên còn lại bị gặm mất nửa thân dưới, trên gương mặt giữ nguyên vẻ kinh hoàng cực độ, hai con ngươi trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Nhìn thấy diện mạo kẻ đó, chợt Võ Thiện Nhân giật bắn mình, loạng choạng lui về phía sau vài bước.
“Chính là hắn.”
Không ngờ người đang nằm dưới đất kia lại là tên nam sinh có cặp mắt tinh ranh, thành viên trong đội ngũ vây bắt Hàn Ngọc Lộc Vương hai ngày trước đó.

Hắn cũng chính là người từng lên tiếng khuyên can Trần Công Minh quay trở về nội viện.
Cả ba người bọn họ chết thật thê thảm, ngay cả thân thể cũng không toàn vẹn.
“Tại sao lại như vậy chứ? Những người còn lại đâu cả rồi?”
Võ Thiện Nhân hít mạnh một hơi, cố kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ, vội vàng truyền âm cho lão Kim.
Lão Kim kinh nghiệm phong phú, mới đó đã đưa ra nhận định: “Nhìn hiện trạng, chắc hẳn bọn chúng mới chết từ ngày hôm qua thôi.

Xem bộ dáng thế này nhất định là bị linh thú gây ra.

Miệng vết thương lớn nhỏ không đồng nhất có lẽ bị nhiều linh thú vây công.

Nhưng mà đám người này chiến lực không tệ, lẽ nào lại dễ dàng bị diệt sát như vậy? Trừ khi số lượng linh thú cực đông nên mới không kịp chạy trốn, dẫn đến kết cục thảm khốc này.

Ngươi mau đi lại khoảng trống phía đằng trước, ta thấy nơi đó hình như có vết tích của giao tranh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện