Nghe lão Kim truyền âm, Võ Thiện Nhân không dám chậm trễ, vội vàng tiến về phương hướng lão chỉ.
Di chuyển độ hơn chục trượng, hiện lên trước mắt hắn là một bãi đất đá, trên đó còn vương lại nhiều mảnh trang phục bị cắn xé, xen lẫn các bãi máu loang.

Theo dấu vết hiện trường, hiển nhiên đây chính là nơi diễn ra cuộc thảm sát, còn thi thể ba người kia sau đó bị đám linh thú lôi vào trong bụi cỏ ăn thịt.
Võ Thiện Nhân chăm chú quan sát, trong lòng chợt suy ngẫm: “Không biết những người còn lại thế nào? Có chạy thoát hay không?”
Bỗng thấy lão Kim nói tiếp: “Nhìn dấu vết để lại ta đoán đám nhóc đó đã xui xẻo đụng phải một đàn Bôn Diệm Báo.”
Vừa nghe xong, Võ Thiện Nhân hoảng hốt, thốt lên: “Là Bôn Diệm Báo, linh thú cấp bốn, được xếp vào hàng vương giả trong Tây Nguyên sao?”
Bôn Diệm Báo, linh thú cấp bốn, tổ chức sinh sống theo bầy đàn, trưởng thành sẽ có thực lực tương đương sơ kỳ Tướng Cấp.

Một khi tiến hóa lên Bôn Diệm Báo Vương sẽ trở thành linh thú cấp năm, thực lực sánh ngang với đỉnh giai Tướng Cấp.
Võ Thiện Nhân càng ngày càng cảm thấy bất an: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Trước đó là Hàn Ngọc Lộc Vương, bây giờ lại là Bôn Diệm Báo.

Không lẽ đúng là Tây Nguyên có biến sao? Nhất định là có một nguyên nhân nào đó, không thể có chuyện đám linh thú cấp ba, cấp bốn này lũ lượt rủ nhau ra ngoài dạo chơi như vậy.
Những sự việc kỳ lạ liên tiếp xảy ra, dường như nhìn thấu lo lắng trong lòng Võ Thiện Nhân, lão Kim liền nhẹ nhàng trấn an: “Nhóc con không cần kinh hoảng.

Có lẽ bọn chúng không biết lượng sức mà tấn công đám Bôn Diệm Báo nên mới có kết cục như vậy.

Theo tình huống này, tốt nhất ngươi tạm thời không nên đi sâu vào trong nữa.

Trước mắt hãy tìm một nơi nào đó nghỉ chân một đêm, sau đó cân nhắc có nên quay trở về hay không.”
Võ Thiện Nhân gật đầu đồng tình.

Trong lòng hắn sớm đã nghĩ đến chuyện trở về Hưng Yên Phong.

Tuy hắn chưa thu thập đủ Tiểu Hắc Cẩu để đổi lấy Tu Luyện Châu nhưng mạng sống vẫn là quý giá nhất, không thể đem ra đánh bạc được.
Trước khi rời đi, Võ Thiện Nhân liền đào một chiếc hố sâu ba trượng, rồi mang thi thể những người xấu số kia đặt vào trong đó.

Dẫu hắn không quen không biết với đối phương nhưng suy cho cùng đều là môn sinh Thánh Viện, vì vậy cũng nên để cho ba người được chết một cách tử tế.

Đây là điều duy nhất Võ Thiện Nhân có thể làm cho bọn họ vào lúc này.
Xong xuôi mọi việc, Võ Thiện Nhân lập tức lên đường, nhằm thẳng hướng hồ Suối Hai.
Trên đường đi, thỉnh thoảng hắn gặp phải vài con linh thú cấp một, cấp hai, nhưng đã có kinh nghiệm chiến đấu nên chỉ một loáng tất cả đã được xử lý gọn gàng.

Chuyện này thì ngay cả lão Kim cũng phải lên tiếng khen ngợi khả năng thích ứng của hắn.

Vào lúc hoàng hôn, cuối cùng Võ Thiện Nhân cũng đến được hồ Suối Hai, địa danh nổi tiếng vùng Gia Lai.
Từ xa trông lại, hiện lên một hồ nước rộng mênh mang, mặt hồ trong vắt không một gợn sóng, giống như một tấm gương khổng lồ soi bóng trời mây, rừng núi.
“Thật là một cảnh tượng hùng vĩ tuyệt đẹp!”
Võ Thiện Nhân cảm thán, đứng trước sự tráng lệ của mẹ thiên nhiên trong lòng bất giác sinh ra sự kính ngưỡng khôn xiết.
Mấy ngày nay không tắm rửa khiến Võ Thiện Nhân hơi khó chịu.

Vừa đến gần, hắn nhanh chóng cởi bỏ bộ áo giáp cùng trang phục mặc trên người.
Một thân hình cường tráng hoàn hảo lộ hiện.

Võ Thiện Nhân khẽ vặn vẹo thân mình vài cái rồi nhón chân nhảy ùm xuống mặt hồ.
Nước động, mặt hồ lao xao, bóng núi lung linh, chập chờn theo làn sóng.
Lặn ngụp độ nửa canh giờ Võ Thiện Nhân mới chịu mò lên bờ, cảm giác mát mẻ đến tận xương tủy khiến hắn sung sướng, ngoác miệng cười ha hả.
Mới đó ánh mặt trời đã tắt lịm, nhường chỗ cho bóng tối bao trùm.
Đói bụng, Võ Thiện Nhân liền chạy loanh quanh tìm kiếm.

Hắn rõ ràng rất có kinh nghiệm trong chuyện này, vừa chạy ra ngoài một lát đã thấy hai tay xách về một con heo rừng trắng trẻo mập mạp.
“Tối nay ăn thịt heo nướng mọi.

Hà hà…”
Dùng xong bữa tối, Võ Thiện Nhân buồn chán liền đi dạo quanh bờ hồ.

Đi nhiều mỏi chân, hắn liền tìm đến một phiến đá khá lớn, bề mặt bằng phẳng, sạch sẽ.
Tiếng gió xào xác bên tai nghe như một thứ âm thanh dễ chịu, hài hòa.
Mùi vị của nước hồ thoang thoảng ngay cánh mũi khiến tâm hồn con người ta lâng lâng, bay bổng.

Trong hoàn cảnh non nước mây trời, ánh mắt Võ Thiện Nhân bao quát hết thảy, trên mặt bỗng nở nụ cười an nhiên kỳ lạ.
Một lúc sau, khi nghĩ lại cảnh tượng gặp ban ngày, Võ Thiện Nhân vẫn không khỏi rùng mình.

Ở bên trong Tây Nguyên xem chừng nguy cơ rình rập bốn phía, tuy có lão Kim bên cạnh hỗ trợ nhưng cốt yếu vẫn là ở bản thân mình, nếu không tranh thủ nâng cao cảnh giới thì có ngày gặp hoạ sát thân.
Trong lòng dâng lên quyết tâm, Võ Thiện Nhân liền thay đổi tư thế, hai tay bắt quyết tiến vào trạng thái tu luyện.
Giữa màn đêm, hồ Suối Hai hiện lên với vẻ đẹp hùng vĩ, oai nghiêm và thơ mộng.
Thỉnh thoảng, vẫn có thể nghe thấy gió huýt sáo thành tiếng vi vút.

Từng làn gió khe khẽ đùa nghịch với những ngọn cỏ, len lén đưa mùi hương hoa cỏ lan tỏa khắp không gian.
Nhìn lên cao, có thể thấy một vầng trăng bé nhỏ như một mảnh ngọc lam xanh ngắt trên nền trời xám đục.
Chẳng biết từ khi nào, Võ Thiện Nhân bỗng như lạc vào một trạng thái kỳ lạ.
Thông qua lực lượng tinh thần, hắn cảm nhận được rõ ràng, đầy đủ năm loại nguyên tố Kim, Mộc, Thổ, Thuỷ, Hoả đang bủa vây xung quanh mình.

Dường như chỉ cần hắn đưa tay ra liền có thể chạm tới.
Ngũ đại thuộc tính giống như cánh tay ấm áp của mẹ thiên nhiên khẽ ôm ấp, bao bọc lấy thân hình hắn.
Võ Thiện Nhân vốn sở hữu linh mạch hoàn mỹ, linh mạch chỉ có trong truyền thuyết, vì vậy độ hòa hợp với Ngũ đại thuộc tính là cực cao, vượt trội hơn hẳn so với các loại linh mạch khác.
Ngay lúc này, tuy không phóng xuất ra linh thức nhưng Võ Thiện Nhân tự tin phi thường, chỉ cần có một chấn động nhỏ hắn sẽ lập tức phát hiện ra, nhờ vào sự giao động từ các loại nguyên tố.
Đêm khuya, sương rơi ướt át nhưng Võ Thiện Nhân không hề cảm thấy lạnh, thay vào đó là sự ấm áp, khí hậu ôn hòa, mát mẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện