Mọi người nhanh chóng tập hợp. Vấn đề họ gặp phải bây giờ là không biết đi đâu cả.
Đối với A Bảo mà nói, đương nhiên là càng nhanh chóng rời xa đống thịt đang dần thối rữa ra kia càng sớm càng tốt, chỉ là đi đâu mới là vấn đề. Đầu tiên còn tưởng rằng có thể nhanh chóng đón Tào lão tiên sinh, không nghĩ tới đồ ăn đến miệng lại bay đi mất, hơn nữa còn là bị kẻ khác ăn mất.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tào Dục, A Bảo thăm dò, “Nếu không chúng ta đi lên tầng trên xem sao.”
Trân Châu nói, “Tốt nhất là đừng đi.”
A Bảo nói, “Sao lại không thể đi?”
Trân Châu thấy sự trào phúng của cậu nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, “Nếu mấy người không muốn chết thì tốt nhất là nên rời đi.”
A Bảo nhìn cô ta, cười hì hì, “Hơn nữa, tốt hơn hết nên thả cô ra, đúng hay không?”
Trân Châu nói, “Các người cảm thấy Tang Hải Linh có đi sẽ có về sao?”
Đột nhiên tháng máy truyền đến động tĩnh.
A Bảo giật mình nhìn Trân Châu.
Trân Châu cũng giật mình nhưng cô ả nhanh chóng trấn tĩnh, “Giờ muốn chạy thì cũng đã chậm.”
Người trong thang máy đi ra vẫn là Tang Hải Linh.
Tang Hải Linh mạc danh kỳ diệu*nhìn A Bảo đang ngồi xổm cười to, nhíu mày hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
(*mạc danh kỳ diệu: không rõ nguyên nhân.)
A Bảo che bụng cười đến phát đau, hít một hơi thật sâu, lại ngửi phải mùi thịt thối rữa trong không hí, nhất thời cười to biến thành cười khổ, “Không có gì, chỉ là đôi lúc trời xanh trêu ngươi người ta thôi.”
Nếu tay cô còn có thể cử động thì chắc chắn cô sẽ che tai mình lại.
Tang Hải Linh không biết tiền căn hậu quả thế nào nhưng cũng lười hỏi lại, “Không thấy.”
Tào Dục biến sắc, khóe miệng giật giật, nhưng lại nuốt xuống câu định hỏi. Hắn biết rõ, dù có cố hỏi cũng không được gì.
So với việc biết quan sát của Tào Dục, A Bảo lại thích hỏi rõ ràng mọi thứ, “Ông nói là từ trước đến này Tào lão tiên sinh vẫn ở làng du lịch? Vậy nhóm của ông ở đâu? Nếu đã ở đây thì ông chắc rất quen với địa hình ở đây.”
Tang Hảu Linh thở dài, “Ta nghĩ nơi này chỉ là làng du lịch bình thường.”
A Bảo, “....” Tại sao những người khôn khéo đến lúc mấu chốt lại ngu ngốc như thế? Ấn Huyền nói, “Đi.”
A Bảo nói, “Đi đâu?”
Ấn Huyền nói, “Nơi khác.”
Nơi hắn nói đương nhiên là tầng khác của tòa nhà.
Trân Châu nói, “Mấy người cho nơi này là nơi nào? Nơi này nơi nơi đều là cạm bẫy. Có lẽ nếu hiện tại mấy người đi thang máy xuống là có thể xuống thẳng địa ngục!”
A Bảo cố ý nhẹ nhàng thở ra, “Ây, đang lo lắng nhưng sau khi nghe thấy những lời này của cô tôi lập tức an tâm.”
Trân Châu, “....”
A Bảo đột nhiên hỏi Khâu Cảnh Vân, “Anh biết rõ...là cái gì sao?” Tuy Khâu Cảnh Vân đang ở đây nhưng hồn hắn tựa như đã bay đi nơi nào rồi, lúc nào cũng đăm đăm chiêu chiêu. Chỉ khi nhắc đến Đồng Hoa Thuận thì trên mặt mới có chút biểu tình.
Khâu Cảnh Vân nói, “Tôi cảm thấy nơi này có gì đó rất lạ.”
A Bảo nói, “Lạ ở đâu?”
Khâu Cảnh Vân lấy ra một cái bật lửa, ngồi xổm xuống đốt thảm.
A Bảo nói, “Anh muốn thử xem thảm này có thật là thảm lông cừu hay muốn hủy thi diệt tích?” Trong lúc cậu đang nói chuyện thì thảm đã cháy sạch.
A Bảo nhìn thi thể đầy đất, cảm thấy bản thân mình đã rời khỏi cuộc sống của người bình thường ngày càng xa rồi. Từ bao giờ mà cậu đã như vậy? Rõ ràng khi còn là đệ tử của phái Ngự Quỷ, cậu còn chưa từng gặp qua cảnh máu me như vậy bao giờ. Muốn nói chuyện này bắt đầu từ đâu thì có lẽ là từ hồi nhúng tay vào vụ ngôn sao nữ đột nhiên chết, nhưng dù sao việc này cũng với tổ sư gia có lẽ có liên hệ.
“Bảo thiếu gia, cẩn thận.”
Thanh âm Kỳ thúc đánh gãy suy nghĩ của cậu.
A Bảo hoàn hồn mới phát hiện khi mình thất thần thì lửa đã cháy đến gần. Ngọn lửa sắp bén vào tay, cậu hoảng sợ đứng lên thì bị kéo sang một bên.
“Tổ sư gia.” A Bảo sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh, bám chặt lấy cánh tay Ấn Huyền. Đúng rồi, sau khi gặp tổ sư gia thì cậu còn có thêm một tật xấu càng ngày càng nghiêm trọng là không yên lòng. Chỉ cần ở bên người Ấn Huyền thì ngay cả thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu cũng rất bình thản. Mà Ấn Huyền cũng chưa từng khiến cậu thất vọng. Nghĩ đến đây, bàn tay lại nắm chặt lấy tay Ấn Huyền như muốn tìm cảm giác an toàn.
Lửa đốt thi thể, bốc ra mùi khó chịu.
Ấn Huyền nghĩ có lẽ cậu không chịu nổi nên đã đưa tay che mũi cậu.
A Bảo nghửi hương vị trong lòng bàn tay Ấn Huyền, đầu có chút đau, lý trí còn sót lại không ngừng quay cuồng.
Không đúng, có gì đó không đúng...
Một lúc sau, A Bảo cuối cùng cũng phản ứng, “Di? Lửa này đốt thật lạ!” Theo lý thuyết, nếu đốt thảm thì phải cháy dần dần cả cái thảm, sao lửa ở đây lại đốt theo đường, đốt ra một cái đồ án. Hơn nữa thi thể cương thi bị thiêu không có khói mà chỉ có mùi. Cậu nhìn cương thi như chảy ra trong ngọn lửa, chảy đến không còn dấu vết nào cả, tựa như chưa từng tồn tại. Ngược lại thảm bị đốt lâu như vậy mà không cháy hết. Loại đối lập quỷ dị này khiến cậu lạnh sống lưng.
Ấn Huyền nói, “Là khốn thú trận.”
“A! Đây là khốn thú trận?” A Bảo cẩn thận đi dọc cái thảm, phát hiện đồ án cũng không phức tạp, chỉ là những đường cong, càng nhìn càng giống hình học. Tổ sư gia có thể phân tích những hình này, chắc chắn học toán rất tốt, “Đơn giản như vậy mà cũng vây khốn được thần thú sao? Không phải thần thú kia là Thảo Nê Mã* chứ?”
(*Thảo nê mã: Ờ là cái con mà lai giữa dê và ngựa và n+1 con khác. Nói chung nó là một từ có nghĩa là “Thao”, “Con mẹ nói” hoặc là “Fuck”.... Đây là một cách nói mỉa mai của Tiểu Bảo thôi.)
Khâu Cảnh Vân nói, “Khốn thú trận lợi hại ở chỗ....”
“Ọe!” Kỳ thúc chống hai tay xuống đầu gối, không chịu được phải nôn ra.
A Bảo biến sắc, “Sao thế?”
Tang Hải Linh nói, “Chúng ta vẫn nên đổi nơi nói chuyện trước đã.” Không khí nơi này càng ngày càng khó ngửi.
Sắc mặt Trân Châu trắng bệch, thậm chí có phần hâm mộ vì Kỳ thúc có thể nôn ra như vậy, “Mau rời khỏi đây.”
Đề nghị của cô ả rốt cuộc cũng được tiếp thu.
Bọn họ đi vào thang máy.
Cửa chậm rãi khép lại.
A Bảo tùy ý đánh giá xung quanh thì phát hiện trần thang máy đã được đóng xuống. Cậu thuận miệng hỏi, “Là ông đậy xuống?”
Tang Hảu Linh nói, “Không phải.” Lời này nói ra lập tức được Kỳ thúc và Khâu Cảnh Vân chú ý.
Khâu Cảnh Vân nâng tay, đang muốn nhấc cái lưới thép lên thì đèn trong thang máy vụt tắt.
Cả thang máy bất thình lình chìm vào bóng tối.
A Bảo theo bản năng lui dần vào trong lòng Ấn Huyền.
Ấn Huyền đưa tay ôm cậu vào lòng. Nếu mà đèn đột nhiên hỏng thì sẽ không phát ra tiếng mà chỉ khi có người cố ý tắt mới phát ra tiếng. Trong đầu hắn không nghĩ đến chuyện đối phương là ai hay mục đích là gì mà chỉ nghĩ đến không gian trong thang máy nhỏ hẹp, đối phương mà muốn động thủ thì họ đang gặp bất lợi lớn.
Không có đèn nhưng thang máy không hoàn toàn tối mịt mà vẫn có ánh sáng xanh yếu ớt lọt qua khe lưới thép chiếu xuống.
Mọi người đều chú ý đến điểm này. Tâm tư của mỗi người ở đây có lẽ đều giống như cái thang máy này, giấu thật sâu trong bóng tối, không ai có thể nhìn thấy.
Kỳ thúc không nhịn được phải đánh vỡ trầm mặc, “Chúng ta đang đi đâu?” Hắn hỏi như vậy là do cảm giác được thang máy đang càng ngày càng đi lên cao.”
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại.
Khâu Cảnh Vân ra khỏi thang máy, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tầng 12.
“Rầm” một tiếng, cửa mở ra.
Một thanh liêm đao dài không tiếng động chém đến.
Đối với A Bảo mà nói, đương nhiên là càng nhanh chóng rời xa đống thịt đang dần thối rữa ra kia càng sớm càng tốt, chỉ là đi đâu mới là vấn đề. Đầu tiên còn tưởng rằng có thể nhanh chóng đón Tào lão tiên sinh, không nghĩ tới đồ ăn đến miệng lại bay đi mất, hơn nữa còn là bị kẻ khác ăn mất.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tào Dục, A Bảo thăm dò, “Nếu không chúng ta đi lên tầng trên xem sao.”
Trân Châu nói, “Tốt nhất là đừng đi.”
A Bảo nói, “Sao lại không thể đi?”
Trân Châu thấy sự trào phúng của cậu nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, “Nếu mấy người không muốn chết thì tốt nhất là nên rời đi.”
A Bảo nhìn cô ta, cười hì hì, “Hơn nữa, tốt hơn hết nên thả cô ra, đúng hay không?”
Trân Châu nói, “Các người cảm thấy Tang Hải Linh có đi sẽ có về sao?”
Đột nhiên tháng máy truyền đến động tĩnh.
A Bảo giật mình nhìn Trân Châu.
Trân Châu cũng giật mình nhưng cô ả nhanh chóng trấn tĩnh, “Giờ muốn chạy thì cũng đã chậm.”
Người trong thang máy đi ra vẫn là Tang Hải Linh.
Tang Hải Linh mạc danh kỳ diệu*nhìn A Bảo đang ngồi xổm cười to, nhíu mày hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
(*mạc danh kỳ diệu: không rõ nguyên nhân.)
A Bảo che bụng cười đến phát đau, hít một hơi thật sâu, lại ngửi phải mùi thịt thối rữa trong không hí, nhất thời cười to biến thành cười khổ, “Không có gì, chỉ là đôi lúc trời xanh trêu ngươi người ta thôi.”
Nếu tay cô còn có thể cử động thì chắc chắn cô sẽ che tai mình lại.
Tang Hải Linh không biết tiền căn hậu quả thế nào nhưng cũng lười hỏi lại, “Không thấy.”
Tào Dục biến sắc, khóe miệng giật giật, nhưng lại nuốt xuống câu định hỏi. Hắn biết rõ, dù có cố hỏi cũng không được gì.
So với việc biết quan sát của Tào Dục, A Bảo lại thích hỏi rõ ràng mọi thứ, “Ông nói là từ trước đến này Tào lão tiên sinh vẫn ở làng du lịch? Vậy nhóm của ông ở đâu? Nếu đã ở đây thì ông chắc rất quen với địa hình ở đây.”
Tang Hảu Linh thở dài, “Ta nghĩ nơi này chỉ là làng du lịch bình thường.”
A Bảo, “....” Tại sao những người khôn khéo đến lúc mấu chốt lại ngu ngốc như thế? Ấn Huyền nói, “Đi.”
A Bảo nói, “Đi đâu?”
Ấn Huyền nói, “Nơi khác.”
Nơi hắn nói đương nhiên là tầng khác của tòa nhà.
Trân Châu nói, “Mấy người cho nơi này là nơi nào? Nơi này nơi nơi đều là cạm bẫy. Có lẽ nếu hiện tại mấy người đi thang máy xuống là có thể xuống thẳng địa ngục!”
A Bảo cố ý nhẹ nhàng thở ra, “Ây, đang lo lắng nhưng sau khi nghe thấy những lời này của cô tôi lập tức an tâm.”
Trân Châu, “....”
A Bảo đột nhiên hỏi Khâu Cảnh Vân, “Anh biết rõ...là cái gì sao?” Tuy Khâu Cảnh Vân đang ở đây nhưng hồn hắn tựa như đã bay đi nơi nào rồi, lúc nào cũng đăm đăm chiêu chiêu. Chỉ khi nhắc đến Đồng Hoa Thuận thì trên mặt mới có chút biểu tình.
Khâu Cảnh Vân nói, “Tôi cảm thấy nơi này có gì đó rất lạ.”
A Bảo nói, “Lạ ở đâu?”
Khâu Cảnh Vân lấy ra một cái bật lửa, ngồi xổm xuống đốt thảm.
A Bảo nói, “Anh muốn thử xem thảm này có thật là thảm lông cừu hay muốn hủy thi diệt tích?” Trong lúc cậu đang nói chuyện thì thảm đã cháy sạch.
A Bảo nhìn thi thể đầy đất, cảm thấy bản thân mình đã rời khỏi cuộc sống của người bình thường ngày càng xa rồi. Từ bao giờ mà cậu đã như vậy? Rõ ràng khi còn là đệ tử của phái Ngự Quỷ, cậu còn chưa từng gặp qua cảnh máu me như vậy bao giờ. Muốn nói chuyện này bắt đầu từ đâu thì có lẽ là từ hồi nhúng tay vào vụ ngôn sao nữ đột nhiên chết, nhưng dù sao việc này cũng với tổ sư gia có lẽ có liên hệ.
“Bảo thiếu gia, cẩn thận.”
Thanh âm Kỳ thúc đánh gãy suy nghĩ của cậu.
A Bảo hoàn hồn mới phát hiện khi mình thất thần thì lửa đã cháy đến gần. Ngọn lửa sắp bén vào tay, cậu hoảng sợ đứng lên thì bị kéo sang một bên.
“Tổ sư gia.” A Bảo sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh, bám chặt lấy cánh tay Ấn Huyền. Đúng rồi, sau khi gặp tổ sư gia thì cậu còn có thêm một tật xấu càng ngày càng nghiêm trọng là không yên lòng. Chỉ cần ở bên người Ấn Huyền thì ngay cả thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu cũng rất bình thản. Mà Ấn Huyền cũng chưa từng khiến cậu thất vọng. Nghĩ đến đây, bàn tay lại nắm chặt lấy tay Ấn Huyền như muốn tìm cảm giác an toàn.
Lửa đốt thi thể, bốc ra mùi khó chịu.
Ấn Huyền nghĩ có lẽ cậu không chịu nổi nên đã đưa tay che mũi cậu.
A Bảo nghửi hương vị trong lòng bàn tay Ấn Huyền, đầu có chút đau, lý trí còn sót lại không ngừng quay cuồng.
Không đúng, có gì đó không đúng...
Một lúc sau, A Bảo cuối cùng cũng phản ứng, “Di? Lửa này đốt thật lạ!” Theo lý thuyết, nếu đốt thảm thì phải cháy dần dần cả cái thảm, sao lửa ở đây lại đốt theo đường, đốt ra một cái đồ án. Hơn nữa thi thể cương thi bị thiêu không có khói mà chỉ có mùi. Cậu nhìn cương thi như chảy ra trong ngọn lửa, chảy đến không còn dấu vết nào cả, tựa như chưa từng tồn tại. Ngược lại thảm bị đốt lâu như vậy mà không cháy hết. Loại đối lập quỷ dị này khiến cậu lạnh sống lưng.
Ấn Huyền nói, “Là khốn thú trận.”
“A! Đây là khốn thú trận?” A Bảo cẩn thận đi dọc cái thảm, phát hiện đồ án cũng không phức tạp, chỉ là những đường cong, càng nhìn càng giống hình học. Tổ sư gia có thể phân tích những hình này, chắc chắn học toán rất tốt, “Đơn giản như vậy mà cũng vây khốn được thần thú sao? Không phải thần thú kia là Thảo Nê Mã* chứ?”
(*Thảo nê mã: Ờ là cái con mà lai giữa dê và ngựa và n+1 con khác. Nói chung nó là một từ có nghĩa là “Thao”, “Con mẹ nói” hoặc là “Fuck”.... Đây là một cách nói mỉa mai của Tiểu Bảo thôi.)
Khâu Cảnh Vân nói, “Khốn thú trận lợi hại ở chỗ....”
“Ọe!” Kỳ thúc chống hai tay xuống đầu gối, không chịu được phải nôn ra.
A Bảo biến sắc, “Sao thế?”
Tang Hải Linh nói, “Chúng ta vẫn nên đổi nơi nói chuyện trước đã.” Không khí nơi này càng ngày càng khó ngửi.
Sắc mặt Trân Châu trắng bệch, thậm chí có phần hâm mộ vì Kỳ thúc có thể nôn ra như vậy, “Mau rời khỏi đây.”
Đề nghị của cô ả rốt cuộc cũng được tiếp thu.
Bọn họ đi vào thang máy.
Cửa chậm rãi khép lại.
A Bảo tùy ý đánh giá xung quanh thì phát hiện trần thang máy đã được đóng xuống. Cậu thuận miệng hỏi, “Là ông đậy xuống?”
Tang Hảu Linh nói, “Không phải.” Lời này nói ra lập tức được Kỳ thúc và Khâu Cảnh Vân chú ý.
Khâu Cảnh Vân nâng tay, đang muốn nhấc cái lưới thép lên thì đèn trong thang máy vụt tắt.
Cả thang máy bất thình lình chìm vào bóng tối.
A Bảo theo bản năng lui dần vào trong lòng Ấn Huyền.
Ấn Huyền đưa tay ôm cậu vào lòng. Nếu mà đèn đột nhiên hỏng thì sẽ không phát ra tiếng mà chỉ khi có người cố ý tắt mới phát ra tiếng. Trong đầu hắn không nghĩ đến chuyện đối phương là ai hay mục đích là gì mà chỉ nghĩ đến không gian trong thang máy nhỏ hẹp, đối phương mà muốn động thủ thì họ đang gặp bất lợi lớn.
Không có đèn nhưng thang máy không hoàn toàn tối mịt mà vẫn có ánh sáng xanh yếu ớt lọt qua khe lưới thép chiếu xuống.
Mọi người đều chú ý đến điểm này. Tâm tư của mỗi người ở đây có lẽ đều giống như cái thang máy này, giấu thật sâu trong bóng tối, không ai có thể nhìn thấy.
Kỳ thúc không nhịn được phải đánh vỡ trầm mặc, “Chúng ta đang đi đâu?” Hắn hỏi như vậy là do cảm giác được thang máy đang càng ngày càng đi lên cao.”
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại.
Khâu Cảnh Vân ra khỏi thang máy, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tầng 12.
“Rầm” một tiếng, cửa mở ra.
Một thanh liêm đao dài không tiếng động chém đến.
Danh sách chương