Liêm đao hình bán nguyệt, độ cong tựa như lưỡi hái tử thần, thong thả chém tới.

Lúc này, thời gian giống như ngừng lại.

Tạch.

Khâu Cảnh Vân bật lửa, chiếu sáng một khoảng nhỏ trước mặt.

Kẻ đó đi chân trần, mặc áo bệnh nhân, trong tay cầm liêm đao, thần sắc ngây ngốc.

“Cương thi.”

A Bảo vừa dứt lời thì Ấn Huyền nhẹ nhàng búng tay, cương thi cầm liêm đao thẳng tắp ngã xuống đất.

Khâu Cảnh Vân buông bật lửa.

Cửa thang máy lại dần dần khép lại. “Keng” một tiếng, hai thanh liêm đao phóng tới chặn lại, kéo hai bên cửa ra.

Khâu Cảnh Vân lại bật lửa.

Cương thi cầm liêm đao đứng ở hai bên cửa, ánh mắt dại ra, cực kỳ chấp nhất.

Khâu Cảnh Vân nói, “Hình như muốn mời chúng ta ra ngoài.”

A Bảo nói, “Ở trong thời điểm này, tôi thấy có lẽ chúng ta nên làm ngược lại mong muốn đó.”

Đèn phía trước đột nhiên sáng lên.

Ánh sáng màu cam nhạt khiến cho người ta dễ liên tưởng đến ngọn nến ở cổ đại, phạm vi chiếu sáng cũng rất nhỏ. Cho dù có hạn nhưng ánh sáng này cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của nó, ít nhất....

Thân ảnh Tào Cảnh đã bị chiếu ra cực kỳ rõ ràng.

A Bảo từng gặp qua hắn nhưng sau này mới phát hiện người này cũng không quá âm trầm, tà ác hay là có phong phạm của boss.

Bởi vì...không có boss nào sẽ bị buộc thành một cái bánh chưng cả.

Cương thi an phận canh giữ ở hai bên chờ bọn họ ra ngoài.

Ấn Huyền giải quyết toàn bộ cương thi, bước ra trước.

A Bảo lo lắng nắm lấy góc áo hắn, nhỏ giọng, “Có thể là cạm bẫy hay không?”

Khâu Cảnh Vân túm cổ Trân Châu, đi theo phía sau họ, “Cậu không phải đang nghĩ đến cố sự Kinh Kha thứ Tần* đi?”

(*Kinh Kha thứ Tần: Kinh Kha là môn khách của nước Yên. Khi quân đội của Tần Thủy Hoàng tiến sát tới biên giới nước Yên, quân Yên không thể chống lại được nên đã lên kế hoạch ám sát Tần THủy Hoàng bằng cách giấu chủy thủ trong bản đồ của Tần Vũ Dương. Khi mở bản đồ, Kinh Kha rút thanh chủy thủ đâm Tần THủy Hoàng, tiếc là đâm trượt nên để Tần THủy Hoàng tránh được còn bản thân thì bị lính Tần giết chết. Nói đến điển cố này, ý của Khâu Cảnh Vân muốn hỏi A Bảo có phải đang sợ người ta ám toán mình hay không.)

A Bảo nói, “Tôi cảm thấy Tào Cảnh không vĩ đại như vậy. Hơn nữa, người của anh ta đối với chúng ta không có ý nghĩa.”

Khâu Cảnh Vân nói, “Đúng vậy, cho nên cái đầu hắn vẫn chưa bị chém rụng.”

Trong não A Bảo đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Tào Cảnh bị chém rơi đầu, “Tôi cảm thấy không rơi xuống vẫn tốt hơn.”

Trân Châu thấy cậu sợ hãi, cố ý hạ giọng nói, “Khi chém vào không cần dùng quá nhiều sức thì có lẽ vẫn giữ được một lớp da cuối cùng giữ đầu ở lại đấy. Nhưng điều này còn phụ thuộc vào khả năng từng người.”

A Bảo nói, “.....Thôi, cứ chém rụng là tốt rồi.”

Bọn họ đi đến nơi cách Tào Cảnh tầm bốn thước liền dừng lại.

Tào Cảnh bị treo trên một cái dây thừng, hai chân cách mặt đất khoảng 10cm, không hề có cảm giác âm ngoan khi bày mưu tính kế nữa vì lúc này đây hắn cũng chỉ là một con tin bình thường, suy yếu, vô lực.

A Bảo nói, “Anh ta chết chưa?”

Ấn Huyền nói, “Chưa.”

A Bảo nghĩ nghĩ, nắm lấy tay áo Ấn Huyền, bắt đầu tìm.

Ấn Huyền cúi đầu nhìn cậu đang đảo loạn trong tay áo mình một lát rồi mới hỏi, “Cậu đang tìm gì?”

“Một vài đồ gì đó.”

“Cái gì?”

“Cái có thể ném. Cái gì cũng được.” A Bảo vừa dứt lời đã thấy Ấn Huyền rút chủy thủ ra.

A Bảo nói, “Có thể đem bẻ thành từng mảnh để ném không nhỉ?” Cậu chỉ thuận miệng nói, không ngờ Ấn Huyền thực sự bẻ chủy thủ ra.

Dưới trường hợp này, cậu không ném cho Tào Cảnh một hai thứ thì không thích hợp.

Cho nên, cậu nhận lấy mảnh chủy thủ trong tay Ấn Huyền rồi ném.

Sau đó.

Trượt.

Chủy thủ cách Tào Cảnh hơn 10cm.

Kỳ thúc nói, “Bảo thiếu gia, tôi nhớ rõ lần trước cậu kiểm tra phi đao đạt tiêu chuẩn.”

A Bảo nói, “Bởi vì sư phụ yêu cầu khoảng cách, không yêu cầu trúng.”

Tào Cảnh đột nhiên động đậy, một lúc sau mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Hắn phát hiện tình trạng cơ thể mình, giật mình mở to mắt, không ngừng nhúc nhích cơ thể.

Nếu đây là vũ đài hài kịch thì có lẽ sẽ đem đến một trận cười nhưng lại không phải.

A Bảo thấy cơ thể hắn run lên, cảm thấy lạnh sống lưng. Tào Cảnh hiển nhiên là bị người ta trói lại trong lúc không biết gì cả. Người kia hoặc là người hắn tín nhiệm nhất, hoặc là người quá mạnh, mạnh đến nỗi không thể chống cự được.

Cho dù là khả năng nào thì cũng khiến cho người ta kinh hãi.

Loại đầu tiên là kẻ mất nhân tính, loại sau là kẻ có thực lực.

“Điêu Sơn Hỏa, ngươi ra đây cho ta!” Tào Cảnh rốt cuộc không chịu nổi mà hô to.

Điêu Sơn Hỏa? Cương thi phản đồ của Tàng Kinh thế gia?

A Bảo cảnh giác nhìn xung quanh.

Tào Cảnh dường như không nhìn thấy đám người A Bảo, tiếp tục hô, “Ngươi cho là như vậy có thể thành công sao? Không có sự trợ giúp của ta thì không có khả năng! Thượng Vũ sẽ không bỏ qua cho ngươi! Hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi! Chỉ khi ngươi hợp tác với ta thì mới có đường ra.” Hắn tựa như lâm vào tình trạng tuyệt vọng, giọng điệu không cường ngạnh nữa mà có ý tứ đàm phán, “Ngươi hãy nghe ta nói. Ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi thành cương thi vương. Nếu con ngươi có thể biến thành cương thi, yêu và thần có thể trở nên cường đại thì vì sao cương thi lại không thể thăng cấp? Ngươi biết tài lực của ta, Tào Dục đã chết, gia sản Tào gia sẽ là của ta. Chỉ cần ngươi nguyện ý thì ta có thể dùng cả gia sản để giúp ngươi. Thượng Vũ tuy lợi hại nhưng ta có thể dùng Khốn Thú trận khiến hắn không dám đến gần Lôi Trì nửa bước!”

A Bảo nghe hắn niệm như hòa thượng niệm kinh mãi không xong đành phải ngắt lời, “Trong trường hợp này, anh cầu xin bọn tôi thì mới tốt chứ?”

Tào Cảnh cuối cùng cũng quay ra nhìn họ.

A Bảo nói, “Không đúng sao? Như là cầu chúng tôi thả anh xuống? Đây mới là tư duy người binh thường a. Vạn nhất Điêu Sơn Hỏa vừa rồi đang đi WC thì anh có rống cũng vô ích sao?”

Khâu Cảnh Vân nói, “Cương thi sẽ không đi WC.”

A Bảo nói,”Có lẽ hắn muốn tự lừa dối bản thân là mình vẫn còn là nhân loại thì sao?”

Khâu Cảnh Vân, “...”

Tào Cảnh tựa như cân nhắc một lát rồi nhìn cậu, “Các người muốn gì?”

Hồn phách Tào Dục cười lạnh một tiếng, bay ra.

Huynh đệ, cũng là cừu nhân gặp mặt, không khí im lặng tới mức vi diệu.

Tào Cảnh nói, “Cậu đã chết. Cậu cũng không hi vọng Tào gia suy tàn chứ?”

Tào Dục nói, “Tôi không muốn để lại Tào gia trong tay anh.”

Tào Cảnh nheo mắt, “Tôi có thể cho cậu một nửa gia sản Tào gia.”

Nếu trước kia, đây hoàn toàn là một điều kiện hấp dẫn với Tào Dục. Tào Cảnh tuy rằng không biểu hiện gì nhưng trên mặt có ý muốn thương lượng/

Tào Dục cười cười, “Chỉ có một nửa.”

Khuôn mặt Tào Cảnh trầm xuống. Nhưng vì từ trước đến nay khuôn mặt hắn vốn không biểu tình nên ngoài một chút cứng nhắc ra thì cũng không có gì khác nhau.

“Đó là cái gì?” Thanh âm Tứ Hỉ dời đi sự chú ý của mọi người.

Bọn họ ngẩng đầu nhiền những mảnh vụn giấy rơi lả tả từ trên trần nhà xuống, giống như những bông tuyết.

A Bảo nói, “Huynh đệ trở mặt thành thù thôi mà. Sao lại phải tạo không khí giống như tình nhân lâu ngày gặp nhau vậy?”

Sắc mặt Ấn Huyền đột nhiên biến đổi, nhanh chóng đốt một tấm hoàng phù rồi vung lên trời.

Một luồng gió thổi từ tấm hoàng phù ra, những mảnh giấy bị thổi ra phía trước.

“Đi” Ấn Huyền kéo A Bảo thối lui đến chỗ thang máy.

A Bảo vội liếc Tào Cảnh một cái,khóe miệng nhúc nhích. Kỳ thúc đột nhiên chạy đến chỗ Tào Cảnh, rút ra một thanh chủy thủ, liều mạng cắt dây thừng trói hắn.

“Kỳ thúc!” Cậu hô lớn một tiếng.

Ấn Huyền nhíu mày, quay đầu.

Tào Cảnh rơi xuồng dưới.

Lúc này, những mảnh giấy lại rơi xuống.

Ấn Huyền đốt thêm một tấm hoàng phù nữa, gió lại nổi lên.

Kỳ thúc liều mạng kéo Tào Dục đến chỗ thang máy.

Tào Dục theo sát Khâu Cảnh Vân và Trân Châu, thỉnh thoảng lại quay đầu lạnh lùng nhìn Tào Cảnh, không biết nghĩ gì.

Ấn Huyền và A Bảo đi đến thang máy. Cửa thang máy đã đóng từ khi nào, hơn nữa dù có ấn thì nút lên xuống cũng không dùng được.

A Bảo quay đầu đếm số người, đột nhiên nói, “Tang Hải Linh đâu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện