Không khí đột nhiên ngưng trệ.
Tứ Hỉ nói, “Hình như là không đi ra.”
Cửa thang máy vẫn đóng, phím bấm không hoạt động, Tang Hải Linh biến mất....
Loại chuyện này quá đơn giản để có thể hiểu.
Bầu không khí lại càng trở nên nặng nề.
Những trang giấy bị gió thổi bay bay khắp nơi.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng A Bảo cảm thấy số lượng giấy rơi xuống ngày một nhiều, phủ trắng xóa dưới đất tựa như một lớp tuyết dày bao trùm mọi thứ. Hô hấp dồn dập, những trang giấy mỏng manh hóa thành những vụn nhỏ, tựa như có thể chui luôn vào mũi theo nhịp thở.
Ấn Huyền đốt một cái hoàng phù, bình tĩnh nói, “Đây là cái cuối cùng.”
Đáy lòng A Bảo căng thẳng. Với tình hình này thì hai chữ ‘cuối cùng’ không phải điềm tốt gì. Cậu hỏi, “Nếu bị trang giấy bám vào người thì sao?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Tự nhìn đi.”
A Bảo liếc mắt qua.
Một tầng giấy phủ dày trên thảm hóa thành màu xanh đen, xếp thành những đường cong bất quy tắc tạo thành một đồ án.
A Bảo càng nhìn càng kinh hãi, “Khốn thú trận.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Những trang giấy này chính là thứ khởi động trận pháp?”
A Bảo nhìn những trang giấy bị gió thổi tung rồi lại rơi xuống, liều mạng ấn thang máy.
Kỳ thúc nắm lấy tay Tào Cảnh, “Giờ chúng ta đã ngồi chung trên một chiếc thuyền, cậu mau nói thang bộ ở đâu!”
Tào Cảnh nói, “Ông nghĩ là tôi không tìm sao? Nhưng nơi này căn bản không phải là tầng 12 thực sự.”
Tim Kỳ thúc đập mạnh, “Có ý gì?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Là ảo cảnh. Hơn nữa còn là ảo cảnh vô cùng cao minh. Nếu muốn ra khỏi đây thì phải tìm đúng tám phương vị, hơn nữa còn phải có vận khí không tệ mới có thể thành công vì tám phương vị này phải đúng trình tự sắp xếp.”
A Bảo nói, “Tám phương vị theo trình tự? Cái này quá biến thái rồi.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Tàng kinh thế gia chưa bao giờ thiếu những trận đồ biến thái cả.”
A Bảo ngẩng đầu nhìn những trang giấy bay càng ngày càng gần, quay lại ôm lấy tay Ấn Huyền, “Vậy thì bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi sao?” Kỳ thật cậu còn định nói là chờ chết.
Ấn Huyền nói, “Xông vào khốn thú trận một lần cũng không tồi.”
“San Hô!”
Trân Châu đột nhiên gào lên.
Trang giấy bay tới đỉnh đầu bọn họ, sau đó....
Sàn nhà chuyển động.
Cảnh vật xung quanh tựa như hư ảo biến mất. Thang máy, vách tường, đèn trần,... tất cả đều biến mất. Cả không gian chỉ còn lại những phù chú trôi lềnh bềnh khắp nơi.
A Bảo nói, “Đây là loại chứ gà bới gì vậy?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Tôi biết một vài chữ. Cái này là là ‘hỏa’, đây là ‘vạn quỷ’ còn kia là ‘hắc thủy’....”
Tứ Hỉ tán thưởng, “Sư đệ đại nhân quả nhiên là bác học.”
Khâu Cảnh Vấn nói, “Người bình thường cũng biết điều này.”
Tứ Hỉ thở dài, “Từ sau khi theo đại nhân, e rằng cái gì cũng có thể là bác học.”
A Bảo nói, “Hai người có thể trao đổi số điện thoại. Loại chuyện này về sau có thể tự nói với nhau, không cần phải cố ý nói cho tôi nghe như thế. Việc chính bây giờ là làm thế nào để ra ngoài được.” Cậu nhìn phù chú trước mặt, đánh giá nửa ngày, “Đây chính là khốn thú trận trong truyền thuyết?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Nếu đây thực sự là khốn thú trận thì phù chú sẽ phát huy hiệu quả.”
A Bảo nói, “Cái gì mà ‘hỏa thiêu’ rồi thì ‘vạn quỷ’?”
“Không chủ như vậy.” Sắc mặt Trân Châu ngày càng trầm xuống, “Từng giai đoạn của khốn thú trận đều có thể phối hợp với nhau: minh hỏa, vạn quỷ, độc thủy, hấp hồn hoa (hoa ăn hồn), thực nhân hoa (hoa ăn thịt) và thượng cổ ma tướng.”
A Bảo hít một ngụm khí lạnh, “Đều xuất hiện?”
A Bảo nhìn quanh bốn phía. Sức chiến đấu chủ yếu của bọn họ có Ấn Huyền, Khâu Cảnh Vân, Tam Nguyên, nhiều nhất là cả Tào Dục và Trân Châu nữa. Dùng đột hình này đối phó với khốn thú trận, nhìn thế nào cũng thấy miễn cưỡng. Cậu cực kỳ ảo não. Biết vậy thì cho dù có chết cũng phải kéo cả Tang Hải Linh đi cùng!
Ấn Huyền nói, “Có người đã phá được khốn thú trận thượng cổ. Cái khốn thú trận này chỉ là bản sao chép.”
Trân Châu nhướn mày, “Vậy ngài cũng biết là ai phá rồi đấy. Người kia là thần, thượng cổ đại thần chứ không phải là người. Hơn nữa, ông ta phá trận từ bên ngoài, bên trong còn có thượng cổ thần thú trợ giúp. Chúng ta chắc chắn không có điều kiện tốt như vậy.”
A Bảo đột nhiên nói, “Nơi này có tín hiệu di động không? Nếu có thì có thể gọi sư phụ và sư thúc trợ giúp.” Cậu nói xong, lấy di động ra.
Tứ Hỉ chạy tới, “Đại nhân, bốn hồi chuông là báo có người, không có chuông là không có tín hiệu chứ?”
“.....”
A Bảo giận dữ, “Nếu có thể ra ngoài, ta nhất định sẽ trở về khiếu nại! Lúc không cần thì tín hiệu dư thừa! Khi không cần thì lại không thể gọi được. Chuyện này gây nên hậu quả không lường được a.”
Tứ Hỉ mờ mịt nói, “Khi nào thì sóng di động có thể xuyên qua kết giới?”
A Bảo, “....”
Kỳ thúc vỗ vỗ Tào Cảnh, “Cậu chắc chắn biết lối ra chứ?”
Ban đầu Tào Cảnh còn thắc mắc là vì sao hắn lại cứu mình, giờ thì đã hiểu. Cũng đúng thôi, thế này mới phù hợp với những gì hắn biết về thế giới này. Đây là thế giới mà người với người lợi dụng nhau tranh đoạt lợi ích, đâu có ai làm không công cho ai cái gì. Hắn nói, “Ngay cả tự cởi trói tôi còn không biết thì sao có thể biết được cái gì.”
A Bảo nhìn Ấn Huyền và Khâu Cảnh Vân đang nghiên cứu phù chú, cũng đi theo bọn họ xem.
Trân Châu nói, “Các người không cần uổng phí công sức, vô dụng thôi. Điêu Sơn Hỏa sẽ không để chúng ta còn sống trở về!”
A bảo nói, “Đúng rồi, không phải cô và mấy người đó là đồng minh sao? Vì sao cô lại bị bỏ ở đây?”
Trân Châu mân môi không nói.
Khâu Cảnh Vân nói, “Chẳng lẽ cậu không thấy cô ta đã bị vứt bỏ rồi sao?”
Tào Cảnh cười rộ lên, “Tôi bị bán đứng là di mất cảnh giác, không nghĩ đến dù cô là em gái của San Hô thì bọn họ cũng không tha.”
Giọng Trân Châu tràn đầy căm hận, “Tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao dù hắn có thể dùng ảo cảnh nhưng vẫn muốn tôi hạ phù chú các người. Ngay từ đầu có lẽ hắn đã muốn trừ bỏ tôi.”
A Bảo nói, “Cô không phải yêu thầm Thượng Vũ rồi rêu rao khắp nơi khiến hắn bực bội nên mới muốn tiêu diệt cô chứ?”
“Thượng Vũ?” Trân Châu cười lạnh, “Cậu cho là Thượng Vũ hạ lệnh?”
A Bảo nghi hoặc, “Không đúng sao?”
Trân Châu nói, “Nếu Thượng Vũ muốn trừ bỏ mấy người thì căn bản không cần vòng vo như vậy. Màn kịch này có lẽ hắn cũng không biết gì cả.”
A Bảo nhìn về phía Tào Cảnh, thấy hắn không nói lời nào, hiển nhiên là cam chịu, “Rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra?”
Trân Châu biết hi vọng còn sống quá xa vời nên cũng không che giấu mà nói thẳng, “Đơn giản mà nói thì bọn tôi nhìn trúng bảo vật trong tay Ấn Huyền. Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm, Trường Sinh đan, Bàn Cổ lệnh hô thần gọi quỷ, ẩn thân y, Phân Kính Viễn Thị....”
A Bảo giật mình, “Các người từ khi nào thì nghĩ tới?”
Trân Châu nói, “Đương nhiên là khi nhìn thấy bào vật.”
Đây là tâm động không bằng hành động trong truyền thuyết sao? A Bảo không nói gì.
Trân Châu nói, “Nhưng tôi và San Hô đều biết rằng chỉ dựa vào hai người thì không thể lấy được bảo vật nên San Hô đã đem cả bạn trai kéo vào chuyện này.”
Tuy rằng biết không nên nhưng A Bảo vẫn không nhịn được mà hỏi, “Bạn trai của cô ta là?”
“Điêu Sơn Hỏa.”
A Bảo, “....” Ánh mắt San Hô quả nhiên được làm từ san hô, chỉ có giá trị trang trí.
Trân Châu nhìn vẻ mặt cậu, đột nhiên nở nụ cười, “Cậu nghĩ Điêu Sơn Hỏa là kẻ thế nào?”
“Chỉ dám lộ nửa khuôn mặt.”
“Một kẻ vì đạt được mục đích thì sẽ không từ thủ đoạn, có thể phản bội gia tộc, vứt bỏ tự tôn.” Trân Châu nghiến răng, “Tôi nhìn vào ánh mắt hắn đã biết kẻ này tuyệt đối không phải người có thể phó thác chung thân đại sự. Đáng tiếc San Hô lại không nghĩ vậy. Rơi vào đường cùng nên tôi đành phải kéo thêm một người nữa.”
A Bảo nói, “Tang Hải Linh?”
Trân Châu nói, “Không, là Tào Cảnh.”
Tào Cảnh cười khổ.
A Bảo nói, “Ngượng ngùng, thiếu chút nữa đã quên anh.”
Trân Châu nói, “Tang Hải Linh chỉ là ngoài ý muốn. Hắn thông qua Kỳ Lân thế gia để tìm chúng tôi, muốn chúng tôi tìm Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm. Thời điểm kia, mục đích của tôi và hắn khác nhau nhưng cuối cùng tôi vẫn đem hắn kéo vào kế hoạch. Nếu hắn có thể giết chết Ấn Huyền thì coi như hắn có vận khí tốt. Nếu hắn bị giết thì cũng coi như số mạng cả rồi.”
A Bảo nói, “Các người trực tiếp kéo ông ta vào?”
“Đương nhiên là không thể.” Trân Châu nói, “Chúng tôi và hắn tiếp xúc không lâu đã nhận ra ngay người này chính là chính nhân quân tử ở vẻ ngoài.”
A Bảo nói, “Vẻ bề ngoài?”
Trân Châu nói, “Chúng tôi không có thời gian đi hỏi thăm về nhân phẩm của hắn mà cũng không nhất thiết phải làm thế. Nếu hắn là chính nhân quân tử, chúng tôi cũng đành phải dùng cái gọi là biện pháp quân tử để dẫn hắn tham gia kế hoạch.”
A Bảo nói, “Sắc dụ?”
Trân Châu làm bộ không nghe tới, tiếp tục nói, “Kế hoạch này bắt đầu từ việc bốn người ở khoa thiết kế mất mạng. Thời điểm kia, chúng tôi còn chưa biết Tào Dục đã chết, chỉ nghĩ là hắn và Nghiêm Bách Cao đang ở cùng một chỗ. Tào Cảnh nghe phong thanh khoa thiết kế gặp tin tức không may thì chắc chắn sẽ xuất hiện. Vì để dụ được mấy người mà chúng tôi dùng cương thi giết bốn người, quả nhiên là có hiệu quả!”
“Phát rồ!”
A Bảo há miệng, còn chưa kịp nói thì Kỳ thúc phía sau đã đem lời cậu định nói nói ra trước.
Trân Châu vẫn mặt không đổi sắc, “Sự tình sau đó thì mấy người đều biết cả rồi. Các người đi vào Tào thị, chúng tôi dùng cương thi đối phó rồi dẫn Tang Hải Linh tới, vu oan giá họa.”
Tứ Hỉ nói, “Hình như là không đi ra.”
Cửa thang máy vẫn đóng, phím bấm không hoạt động, Tang Hải Linh biến mất....
Loại chuyện này quá đơn giản để có thể hiểu.
Bầu không khí lại càng trở nên nặng nề.
Những trang giấy bị gió thổi bay bay khắp nơi.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng A Bảo cảm thấy số lượng giấy rơi xuống ngày một nhiều, phủ trắng xóa dưới đất tựa như một lớp tuyết dày bao trùm mọi thứ. Hô hấp dồn dập, những trang giấy mỏng manh hóa thành những vụn nhỏ, tựa như có thể chui luôn vào mũi theo nhịp thở.
Ấn Huyền đốt một cái hoàng phù, bình tĩnh nói, “Đây là cái cuối cùng.”
Đáy lòng A Bảo căng thẳng. Với tình hình này thì hai chữ ‘cuối cùng’ không phải điềm tốt gì. Cậu hỏi, “Nếu bị trang giấy bám vào người thì sao?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Tự nhìn đi.”
A Bảo liếc mắt qua.
Một tầng giấy phủ dày trên thảm hóa thành màu xanh đen, xếp thành những đường cong bất quy tắc tạo thành một đồ án.
A Bảo càng nhìn càng kinh hãi, “Khốn thú trận.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Những trang giấy này chính là thứ khởi động trận pháp?”
A Bảo nhìn những trang giấy bị gió thổi tung rồi lại rơi xuống, liều mạng ấn thang máy.
Kỳ thúc nắm lấy tay Tào Cảnh, “Giờ chúng ta đã ngồi chung trên một chiếc thuyền, cậu mau nói thang bộ ở đâu!”
Tào Cảnh nói, “Ông nghĩ là tôi không tìm sao? Nhưng nơi này căn bản không phải là tầng 12 thực sự.”
Tim Kỳ thúc đập mạnh, “Có ý gì?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Là ảo cảnh. Hơn nữa còn là ảo cảnh vô cùng cao minh. Nếu muốn ra khỏi đây thì phải tìm đúng tám phương vị, hơn nữa còn phải có vận khí không tệ mới có thể thành công vì tám phương vị này phải đúng trình tự sắp xếp.”
A Bảo nói, “Tám phương vị theo trình tự? Cái này quá biến thái rồi.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Tàng kinh thế gia chưa bao giờ thiếu những trận đồ biến thái cả.”
A Bảo ngẩng đầu nhìn những trang giấy bay càng ngày càng gần, quay lại ôm lấy tay Ấn Huyền, “Vậy thì bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi sao?” Kỳ thật cậu còn định nói là chờ chết.
Ấn Huyền nói, “Xông vào khốn thú trận một lần cũng không tồi.”
“San Hô!”
Trân Châu đột nhiên gào lên.
Trang giấy bay tới đỉnh đầu bọn họ, sau đó....
Sàn nhà chuyển động.
Cảnh vật xung quanh tựa như hư ảo biến mất. Thang máy, vách tường, đèn trần,... tất cả đều biến mất. Cả không gian chỉ còn lại những phù chú trôi lềnh bềnh khắp nơi.
A Bảo nói, “Đây là loại chứ gà bới gì vậy?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Tôi biết một vài chữ. Cái này là là ‘hỏa’, đây là ‘vạn quỷ’ còn kia là ‘hắc thủy’....”
Tứ Hỉ tán thưởng, “Sư đệ đại nhân quả nhiên là bác học.”
Khâu Cảnh Vấn nói, “Người bình thường cũng biết điều này.”
Tứ Hỉ thở dài, “Từ sau khi theo đại nhân, e rằng cái gì cũng có thể là bác học.”
A Bảo nói, “Hai người có thể trao đổi số điện thoại. Loại chuyện này về sau có thể tự nói với nhau, không cần phải cố ý nói cho tôi nghe như thế. Việc chính bây giờ là làm thế nào để ra ngoài được.” Cậu nhìn phù chú trước mặt, đánh giá nửa ngày, “Đây chính là khốn thú trận trong truyền thuyết?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Nếu đây thực sự là khốn thú trận thì phù chú sẽ phát huy hiệu quả.”
A Bảo nói, “Cái gì mà ‘hỏa thiêu’ rồi thì ‘vạn quỷ’?”
“Không chủ như vậy.” Sắc mặt Trân Châu ngày càng trầm xuống, “Từng giai đoạn của khốn thú trận đều có thể phối hợp với nhau: minh hỏa, vạn quỷ, độc thủy, hấp hồn hoa (hoa ăn hồn), thực nhân hoa (hoa ăn thịt) và thượng cổ ma tướng.”
A Bảo hít một ngụm khí lạnh, “Đều xuất hiện?”
A Bảo nhìn quanh bốn phía. Sức chiến đấu chủ yếu của bọn họ có Ấn Huyền, Khâu Cảnh Vân, Tam Nguyên, nhiều nhất là cả Tào Dục và Trân Châu nữa. Dùng đột hình này đối phó với khốn thú trận, nhìn thế nào cũng thấy miễn cưỡng. Cậu cực kỳ ảo não. Biết vậy thì cho dù có chết cũng phải kéo cả Tang Hải Linh đi cùng!
Ấn Huyền nói, “Có người đã phá được khốn thú trận thượng cổ. Cái khốn thú trận này chỉ là bản sao chép.”
Trân Châu nhướn mày, “Vậy ngài cũng biết là ai phá rồi đấy. Người kia là thần, thượng cổ đại thần chứ không phải là người. Hơn nữa, ông ta phá trận từ bên ngoài, bên trong còn có thượng cổ thần thú trợ giúp. Chúng ta chắc chắn không có điều kiện tốt như vậy.”
A Bảo đột nhiên nói, “Nơi này có tín hiệu di động không? Nếu có thì có thể gọi sư phụ và sư thúc trợ giúp.” Cậu nói xong, lấy di động ra.
Tứ Hỉ chạy tới, “Đại nhân, bốn hồi chuông là báo có người, không có chuông là không có tín hiệu chứ?”
“.....”
A Bảo giận dữ, “Nếu có thể ra ngoài, ta nhất định sẽ trở về khiếu nại! Lúc không cần thì tín hiệu dư thừa! Khi không cần thì lại không thể gọi được. Chuyện này gây nên hậu quả không lường được a.”
Tứ Hỉ mờ mịt nói, “Khi nào thì sóng di động có thể xuyên qua kết giới?”
A Bảo, “....”
Kỳ thúc vỗ vỗ Tào Cảnh, “Cậu chắc chắn biết lối ra chứ?”
Ban đầu Tào Cảnh còn thắc mắc là vì sao hắn lại cứu mình, giờ thì đã hiểu. Cũng đúng thôi, thế này mới phù hợp với những gì hắn biết về thế giới này. Đây là thế giới mà người với người lợi dụng nhau tranh đoạt lợi ích, đâu có ai làm không công cho ai cái gì. Hắn nói, “Ngay cả tự cởi trói tôi còn không biết thì sao có thể biết được cái gì.”
A Bảo nhìn Ấn Huyền và Khâu Cảnh Vân đang nghiên cứu phù chú, cũng đi theo bọn họ xem.
Trân Châu nói, “Các người không cần uổng phí công sức, vô dụng thôi. Điêu Sơn Hỏa sẽ không để chúng ta còn sống trở về!”
A bảo nói, “Đúng rồi, không phải cô và mấy người đó là đồng minh sao? Vì sao cô lại bị bỏ ở đây?”
Trân Châu mân môi không nói.
Khâu Cảnh Vân nói, “Chẳng lẽ cậu không thấy cô ta đã bị vứt bỏ rồi sao?”
Tào Cảnh cười rộ lên, “Tôi bị bán đứng là di mất cảnh giác, không nghĩ đến dù cô là em gái của San Hô thì bọn họ cũng không tha.”
Giọng Trân Châu tràn đầy căm hận, “Tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao dù hắn có thể dùng ảo cảnh nhưng vẫn muốn tôi hạ phù chú các người. Ngay từ đầu có lẽ hắn đã muốn trừ bỏ tôi.”
A Bảo nói, “Cô không phải yêu thầm Thượng Vũ rồi rêu rao khắp nơi khiến hắn bực bội nên mới muốn tiêu diệt cô chứ?”
“Thượng Vũ?” Trân Châu cười lạnh, “Cậu cho là Thượng Vũ hạ lệnh?”
A Bảo nghi hoặc, “Không đúng sao?”
Trân Châu nói, “Nếu Thượng Vũ muốn trừ bỏ mấy người thì căn bản không cần vòng vo như vậy. Màn kịch này có lẽ hắn cũng không biết gì cả.”
A Bảo nhìn về phía Tào Cảnh, thấy hắn không nói lời nào, hiển nhiên là cam chịu, “Rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra?”
Trân Châu biết hi vọng còn sống quá xa vời nên cũng không che giấu mà nói thẳng, “Đơn giản mà nói thì bọn tôi nhìn trúng bảo vật trong tay Ấn Huyền. Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm, Trường Sinh đan, Bàn Cổ lệnh hô thần gọi quỷ, ẩn thân y, Phân Kính Viễn Thị....”
A Bảo giật mình, “Các người từ khi nào thì nghĩ tới?”
Trân Châu nói, “Đương nhiên là khi nhìn thấy bào vật.”
Đây là tâm động không bằng hành động trong truyền thuyết sao? A Bảo không nói gì.
Trân Châu nói, “Nhưng tôi và San Hô đều biết rằng chỉ dựa vào hai người thì không thể lấy được bảo vật nên San Hô đã đem cả bạn trai kéo vào chuyện này.”
Tuy rằng biết không nên nhưng A Bảo vẫn không nhịn được mà hỏi, “Bạn trai của cô ta là?”
“Điêu Sơn Hỏa.”
A Bảo, “....” Ánh mắt San Hô quả nhiên được làm từ san hô, chỉ có giá trị trang trí.
Trân Châu nhìn vẻ mặt cậu, đột nhiên nở nụ cười, “Cậu nghĩ Điêu Sơn Hỏa là kẻ thế nào?”
“Chỉ dám lộ nửa khuôn mặt.”
“Một kẻ vì đạt được mục đích thì sẽ không từ thủ đoạn, có thể phản bội gia tộc, vứt bỏ tự tôn.” Trân Châu nghiến răng, “Tôi nhìn vào ánh mắt hắn đã biết kẻ này tuyệt đối không phải người có thể phó thác chung thân đại sự. Đáng tiếc San Hô lại không nghĩ vậy. Rơi vào đường cùng nên tôi đành phải kéo thêm một người nữa.”
A Bảo nói, “Tang Hải Linh?”
Trân Châu nói, “Không, là Tào Cảnh.”
Tào Cảnh cười khổ.
A Bảo nói, “Ngượng ngùng, thiếu chút nữa đã quên anh.”
Trân Châu nói, “Tang Hải Linh chỉ là ngoài ý muốn. Hắn thông qua Kỳ Lân thế gia để tìm chúng tôi, muốn chúng tôi tìm Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm. Thời điểm kia, mục đích của tôi và hắn khác nhau nhưng cuối cùng tôi vẫn đem hắn kéo vào kế hoạch. Nếu hắn có thể giết chết Ấn Huyền thì coi như hắn có vận khí tốt. Nếu hắn bị giết thì cũng coi như số mạng cả rồi.”
A Bảo nói, “Các người trực tiếp kéo ông ta vào?”
“Đương nhiên là không thể.” Trân Châu nói, “Chúng tôi và hắn tiếp xúc không lâu đã nhận ra ngay người này chính là chính nhân quân tử ở vẻ ngoài.”
A Bảo nói, “Vẻ bề ngoài?”
Trân Châu nói, “Chúng tôi không có thời gian đi hỏi thăm về nhân phẩm của hắn mà cũng không nhất thiết phải làm thế. Nếu hắn là chính nhân quân tử, chúng tôi cũng đành phải dùng cái gọi là biện pháp quân tử để dẫn hắn tham gia kế hoạch.”
A Bảo nói, “Sắc dụ?”
Trân Châu làm bộ không nghe tới, tiếp tục nói, “Kế hoạch này bắt đầu từ việc bốn người ở khoa thiết kế mất mạng. Thời điểm kia, chúng tôi còn chưa biết Tào Dục đã chết, chỉ nghĩ là hắn và Nghiêm Bách Cao đang ở cùng một chỗ. Tào Cảnh nghe phong thanh khoa thiết kế gặp tin tức không may thì chắc chắn sẽ xuất hiện. Vì để dụ được mấy người mà chúng tôi dùng cương thi giết bốn người, quả nhiên là có hiệu quả!”
“Phát rồ!”
A Bảo há miệng, còn chưa kịp nói thì Kỳ thúc phía sau đã đem lời cậu định nói nói ra trước.
Trân Châu vẫn mặt không đổi sắc, “Sự tình sau đó thì mấy người đều biết cả rồi. Các người đi vào Tào thị, chúng tôi dùng cương thi đối phó rồi dẫn Tang Hải Linh tới, vu oan giá họa.”
Danh sách chương