Khi ngươi còn đang bận ngắm phong cảnh, bản thân ngươi cũng vô tình trở thành phong cảnh cho kẻ khác ngắm nhìn.
Phong cảnh mà Đỗ Anh Vũ đang nhìn hiện tại là một nửa “tâm hồn” của Dương Đoan Hoa, tư thế có phần bất nhã.
Việc hắn bị tóm cổ lôi đi lại trở thành phong cảnh cho một đôi mắt phượng ngắm nhìn.
- Tỷ tỷ, người nhìn gì vậy? - Lê Xuân Lan một tay cầm miếng bánh bao còn đang gặm dở, ngẩng đầu lên hỏi:
Lê Nghi Phượng quay ra nhìn nàng, lắc đầu cười nhẹ một cái rồi nói:
- Không có việc gì, chúng ta cũng trở về thôi!
Nói dứt câu, hai chị em liền nắm tay nhau tiến về chiếc xe ngựa đã chờ sẵn từ lâu.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu.
Nụ cười của nàng cũng vô tình trở thành cảnh đẹp lọt vào tầm mắt kẻ khác.
Nguyễn Dương vừa nhìn thấy Lê Nghi Phượng liền bần thần, cả người như bị điểm huyệt, trong lòng không khỏi thầm than:
“Thật là một xinh đẹp nương tử!”
Nhưng lúc hắn định thần lại, toan xoay người đuổi theo thì bóng dáng mỹ nhân đã sớm mất dạng trong biển người.
Nguyễn Dương chỉ có thể thở dài tiếc hận!
....
Xe ngựa mang hai chị em dừng lại tại Thư Viện, Lê Nghi Phượng dặn dò muội muội một hồi rồi bỏ lại ánh mắt ai oán không rời của Lê Xuân Lan, lên xe rời đi.
Nàng cũng không phải trở lại Lê Phủ, nàng hôm nay là tới Hồng Phường.
Hồng Phường là con phố không ngủ, nhưng ban ngày các toà thanh lâu không mở cửa khiến nó lại lộ ra vẻ vắng lặng quạnh hiu.
Xe ngựa của nàng dừng lại tại trước cổng một toà lâu viện to lớn.
Biển treo ngoài cửa lớn viết ba chữ Hồng Hạc Lâu màu đỏ son.
Hồng Hạc Lâu là một toà lâu viện hiếm hoi tại Hồng Phường mà ở đó là thật kinh doanh nghiêm chỉnh, lành mạnh.
Đây chính là cửa hàng son phấn lớn nhất thành Thăng Long.
Cũng là nơi yêu thích của đám nữ nhân kinh thành, dù là tiểu thư nhà giàu hay là gái thanh lâu cũng không ngoại lệ.
- Cô nương là tới mua son phấn sao? - Một nữ nhân viên thấy Lê Nghi Phượng tiến vào liền chạy ra mời chào, trong lòng cảm thán tiểu cô nương này thật tuấn tiếu.
Lê Nghi Phượng mỉm cười lắc đầu, nàng hướng nhân viên đưa ra một tấm lệnh bài làm bằng hồng ngọc.
Trên đó chỉ có khắc một chữ Hạc.
“Hồng Hạc lệnh!” Nữ nhân viên nhận ra tấm lệnh bài này, nàng hướng Lê Nghi Phượng nói xin chờ một chút rồi chạy đi bẩm báo.
Lê Nghi Phượng cũng chẳng phiền lòng, nàng đứng đấy nhìn xung quanh đánh giá một hồi.
“Cũng chẳng thay đổi là bao.” Nàng thầm đưa ra kết luận.
Chẳng mấy chốc có một gã trung niên mặt lạnh xuất hiện tiến lên kiểm tra tấm lệnh bài của nàng.
Nhìn qua một vòng thấy không phải là đồ giả, hắn liền trả lệnh bài lại cho nàng, lui một bước chắp tay hành lễ, không nói gì cả chỉ lẳng lặng chờ đợi.
- Mang ta tới gặp nàng! - Lê Nghi Phượng nhìn hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Người trung niên nghe xong liền hiểu ý, dẫn nàng tiến vào nội đường bên trong.
Lê Nghi Phượng hôm nay đến là để gặp lại một cố nhân!
Cũng là để hoàn thành một lời hứa hẹn.
.....
Cùng lúc đó tại Minh Nguyệt biệt viện.
Đỗ, Dương hai người ngồi đối diện với Lý Kế Nguyên trò chuyện đã được một lúc.
Ba người đối thoại nhưng gần như đều là Đỗ tiểu tử hướng lão Lý độc thoại, sau một hồi kể lể, hắn dứt khoát nói:
- Chuyện chính là như vậy đó Nguyên bá! Ngài cảm thấy như thế nào cứ việc nói thẳng.
Đỗ Anh Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ sau khi kể hết tiền căn hậu quả có lão Lý nghe.
Dương Đoan Hoa ngồi bên cạnh nghiêm chỉnh thẳng lưng nghe xong cũng nói bồi thêm:
- Tiểu nữ thật lòng ngưỡng mộ lão tướng quân đã lâu.
Nay đường đột nhờ Đỗ tiểu tử dẫn tiến, mong lão tướng quân chớ trách.
Tiểu nữ là thật lòng muốn bái vào lão tướng quân môn hạ!
Nói xong nàng lặng im chờ Lý Kế Nguyên trả lời.
Đỗ Anh Vũ cũng đã hết trách nhiệm, ngồi đấy diễn vai một bình hoa.
Lý Kế Nguyên nhìn hai tên dở hơi trước mặt liền tủm tỉm cười, lòng thầm nghĩ:
“Đại ca, ngươi cùng Dương gia nữ nhân thật sự nhân duyên không cạn, cái này là tam sinh tâm thế sao?”
Sau đó lão giả bộ ngẫm nghĩ một lúc rồi tỏ vẻ khó khăn hỏi thăm:
- Tiểu nương tử, ngươi biết đánh cờ sao?
Dương Đoan Hoa gật đầu nhẹ một cái, đang định nói ta biết thì cảm thấy như vậy có phải có hơi tự kiêu quá rồi không?
Nàng đành thận trọng một chút đáp lời:
- Tiểu nữ cũng hiểu chút da lông!
Lý Kế Nguyên bỗng cười lên một tiếng, liếc liếc Đỗ tiểu tử một cái khiến đang bận sắm vai bình hoa Đỗ Anh Vũ cùng thoáng giật mình.
“Ách! Sao lại nhìn ta? Ta đâu có giật dây nàng trả lời như vậy!” Đỗ Anh Vũ cũng chột dạ đôi chút.
Dù đây là thật trùng hợp hay không thì Lý Kế Nguyên cũng không quan tâm, lão khẳng khái nói:
- Được, vậy thì đánh theo kiểu da lông, đánh trước một ván rồi nói.
Dương Đoan Hoa cùng Lý Kế Nguyên cứ như vậy liền đánh một trận cờ.
Đỗ Anh Vũ ngồi ở bên ngoài hò reo cổ vũ.
Đây là hắn lần đầu tiên ngồi ở vị trí ngoài cuộc xem kì thế, quả nhiên cảm giác có chút khác biệt.
Nhiều lúc muốn nhắc nhở Dương Đoan Hoa nhưng vì phép lịch sự lại thôi, hắn bĩu môi thầm nghĩ
“Tiểu nương này thật ngốc, luôn muốn lấy cứng đối chọi, chính là tìm chết.”
Phong cách đánh cờ của Dương Đoan Hoa và Đỗ Anh Vũ hoàn toàn khác nhau, có thể nói là trái ngược.
Nếu Đỗ Anh Vũ am hiểu chính là xuất kỳ bất ý, thích dùng hiểm chiêu thì Dương Đoan Hoa lại chơi theo kiểu quang minh lỗi lạc, ngay tại trận triển khai thế công.
Dương Đoan Hoa có thể xưng là quân tử cờ! Còn Đỗ Anh Vũ thì đáng gọi là tiểu...tử cờ.
Lão Lý cũng gật đầu tán thưởng phong cách của nàng, rất có tướng môn phong phạm, chẳng bù có tên kia.
Nhưng mà đáng tiếc phong cách lấy chính kỳ mà thắng của Dương Đoan Hoa gặp Lý Kế Nguyên chính là tìm ngược, gặp trúng khắc tinh.
Chẳng mấy chốc nàng liền thua tan tác.
Kinh nghiệm chính là cách biệt quá xa.
Lý Kế Nguyên cảm thấy phong cách đánh cờ này của nàng rất quen thuộc, giống như hắn đã gặp ở đâu rồi!
Sau một hồi song phương sát phạt, Dương Đoan Hoa liền trúng bẫy, bại gần như triệt để.
Tính toán một chút rồi hạ xuống nước cờ hiểm, lão Lý ngẩng đầu nhìn nàng xem nàng đối phó thế nào.
Dương Đoan Hoa lúc này đã bị dồn vào mạt lộ, năng đăm chiêu suy ngẫm một hồi lâu rồi cắn răng xuất cờ!
Nước cờ tự sát!
Tìm đường sống trong chỗ chết! Lý Kế Nguyên mắt sáng lên, ngạc nhiên vô cùng, trong lòng lão thầm nghĩ “tiểu nương tử này chẳng lẽ là...”
Nghĩ đến đây lão Lý liền cười thành tiếng, nói tốt rồi tiếp tục xuất thủ, lần này lão xuất toàn lực!
Dương Đoan Hoa trước thế công thủ không kẽ hở của Lý Kế Nguyên cũng chỉ giãy giụa được thêm một hồi, rồi bị lão từng bước ép sát chỉ đánh xuôi tay ủ rũ nói:
- Tiểu nữ thua rồi!
Lý Kế Nguyên mỉm cười nhìn nàng, lão hỏi:
- Tiểu nương tử, ngươi tinh thông vũ khí gì?
- Là thương! - Dương Đoan Hoa đáp gần như ngay lập tức.
Lý Kế Nguyên thầm nghĩ “quả nhiên là như thế.”
- Múa thử một vòng cho ta xem?
Nàng gật đầu đáp ứng rồi xách thường đứng lên đi ra ngoài sân biểu diễn tài nghệ cho lão Lý đánh giá.
Nàng múa thương tựa như cuồng phong quét lá.
Thương pháp của nàng cực kỳ đơn giản không mấy hoa lệ nhưng tốc độ lại rất nhanh, lực lượng phi thường mạnh.
Lực lượng mà bình thường nữ nhân không thể có.
Đỗ Anh Vũ chỉ nghe thấy tiếng thương quạt vù vù, thương ảnh mơ hồ không thể nhìn rõ thật giả.
Lý Kế Nguyên thấy nàng nhanh chóng hoàn thành bài võ liền mỉm cười nhìn nàng, từ tốn hỏi:
“Tông Đản cái tên kia...dạo này khỏe chứ?”
Ách!
Dương Đoan Hoa lè lưỡi nhỏ, nhìn Lý Kế Nguyên thấy lão không giận mới nhỏ nhẹ nói:
“Đã lâu ta không gặp sư phụ, nhưng chắc là vẫn khoẻ!”
Đỗ Anh Vũ đứng bên ngoài thì trợn mắt há mồm.
Hắn vậy mà không biết.
Tông Đản lại là sư phụ của Dương bà điên!
.....
Mọi chuyện coi như kết thúc êm đẹp.
Dương Đoan Hoa gọi Lý Kế Nguyên một tiếng Nguyên bá giống như Đỗ Anh Vũ.
Lý Kế Nguyên gọi nàng là A Hoa!
Đỗ Anh Vũ đứng một bên phì cười, liên tục nhổ nước bọt.
Mẹ kiếp cái tên siêu cấp quê mùa này mà nàng cũng chịu.
Dương Đoan Hoa lại chẳng thèm để ý chút nào.
Lòng nàng hiện tại vui mừng khấp khởi, quên cả trời đất!
Lý Kế Nguyên bằng lòng chỉ dạy nàng binh pháp thì có gọi nàng là a miêu a cẩu cũng không có vấn đề.
Dương cô nương tuyên bố bản thân thuộc trường phái thực dụng.
Khi Đỗ Anh Vũ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc thì Dương Đoan Hoa bất ngờ ra chiêu, nàng chắp tay cúi đầu hướng Lý Kế Nguyên thành khẩn nói:
- Nguyên bá, ta là Thông điện ty Hữu Kim Ngô vệ tướng, nay còn kiêm thêm vận lương chủ sứ, công việc có chút nhiều.
Nếu chạy qua chạy lại theo học ngài có chút không tiện.
Chi bằng từ mai ta cũng cũng chuyển vào Minh Nguyệt biệt viện, vừa thuận lợi cho việc trau dồi binh pháp, vừa có thể theo hầu ngài một hai, mong Nguyên bá đồng ý.
- Không thể được! - Đỗ Anh Vũ nghe xong thì hốt hoảng kêu lên.
Nhà hắn đâu phải cái chợ mà ai muốn đến cũng được.
Hắn đương nhiên là không đồng ý.
Mãnh liệt kiên quyết phản đối.
Dương Đoan Hoa nghe thấy tiểu tử này có ý phản nàng liền híp mắt mỉm cười nhìn hắn:
- Tiểu đệ đệ vừa nói gì? Tỷ nghe không rõ!
Đỗ Anh Vũ yếu ớt phất cờ đầu hàng, khuất phục trước dâm uy của nữ nhân họ Dương.
Hắn là mãnh không quá được nàng!
Lý Kế Nguyên đứng ngoài chỉ cười không nói, đúng một bộ dạng ta ở đây chỉ là để xem cuộc vui.
Dương Đoan Hoa cũng thở ra được một hơi.
Từ lúc ra khỏi Dương gia cho đến nay, nàng đều là ở trọ trong khách sạn.
Túi tiền ngượng ngùng, áp lực liền lớn!
Dương Đoan Hoa ngày trước không phải lo chuyện củi muối nên không kiểm soát được số tiền trong tay, nay đã dần cạn túi, không thể không nghĩ kế tìm chỗ ăn nhờ ở đậu.
“Con mẹ nó, ngươi rõ ràng có ủ mưu từ trước” Đỗ Anh Vũ bây giờ mới phát hiện ra liền quá muộn, trong lòng phẫn nộ kêu rên nhưng chẳng thể làm được gì được nữa
Chỉ có thể ngẩng đầu vọng thiên!
Nơi này là nhà hắn.
Vậy mà hắn lại không thể ở!
23000 quan tiền bỏ ra đổi lại chỉ có thể ở đây nuôi tu hú?
“Trời ạ!”
“Ta rốt cuộc làm sai chuyện gì rồi?”
Dương Đoan Hoa đứng ở bên vỗ vỗ vai nhỏ của Đỗ tiểu tử một hồi xem như an ủi hắn.
Đỗ Anh Vũ cố nuốt nước mắt vào trong lòng, liếc Dương nữ nhân nói:
- Dương chủ sứ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngày xuất quân sắp đến, ngươi bản thân gom góp được bao nhiêu nhân mã rồi?
Dương Đoan Hoa giơ lên 1 ngón tay, cằm vểnh lên trời, điệu bộ chính là vô cùng tự tin.
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy thái độ của nàng cũng có phần tin tưởng nhưng cảm thấy vẫn phải thăm dò hỏi kỹ thêm
- 1 ngón ý tức là ngươi đã thu gom được 1000 người?
- Không! Là một người!
Đỗ Anh Vũ :???! WTF chị hai!!!!!
- Con mẹ nó, suốt thời gian qua ngươi là làm cái gì rồi? - Đỗ tiểu tử không nhịn nổi nữa bạo tục một câu.
Dương Đoan Hoa mặt ngoài không có chút nào ngại ngùng, thần bí nhìn hắn cười nói:
- Đừng coi thường chỉ có 1 người, kẻ đó giá trị không thua một đạo quân.
Đỗ tiểu tử nghe xong nàng nói lòng liền hiếu kì.
Kẻ nào mà được Dương bà điên tôn sùng đến vậy?
Đáng tiếc Dương Đoan Hoa mồm miệng kín như bưng.
Đỗ Anh Vũ cũng đành phải ngậm ngùi chờ đợi đến lúc xuất binh mới biết.
Hi vọng lần này nàng đừng có hố người.
....
Sau một hồi, hai người tiến lên từ biệt Lý Kế Nguyên rồi sóng vai rời đi, Dương Đoan Hoa nàng còn phải trở về đơn vị công tác.
Từ hôm quyên góp bắt đầu diễn ra, nàng cũng tương đối bận bịu.
Trước lúc từ biệt, Đỗ Anh Vũ quyết định ném cho nàng một cành ô liu, hắn nói nhỏ:
- Hoa tỷ, thiếu tiền sao?
Dương nữ nhân ngay thẳng gật đầu.
Sau đó lại thận trọng một chút, nhìn hắn hỏi lại:
- Ngươi muốn cái gì?
- Ta muốn ngươi.
- Đỗ Anh Vũ không biết thẹn trả lời.
Dương Đoan Hoa ha ha cười, chẳng ngại ngùng đáp
- Chờ lông ngươi mọc đã.
- Ngươi lại nghĩ đến cái gì rồi! - Đỗ tiểu tử sắc mặt đen xạm lại, gắt gỏng quát
Sau đó hắn nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai liền tiến lên thì thầm to nhỏ vào tai nàng.
Họ Dương nữ nhân nghe xong một hồi liền lườm hắn, miệng nghiêm túc trách mắng:
- Ngươi đây là lợi dùng việc công mưu tư.
Đỗ Anh Vũ có chút hết kiên nhẫn với nàng, hắn hỏi thẳng:
- Lằng nhằng, tóm lại ngươi có làm không?
Dương Đoan Hoa híp mắt nhìn hắn, môi đỏ khẽ mở, thổ khí như lan nói:
- Phải thêm tiền!
Phong cảnh mà Đỗ Anh Vũ đang nhìn hiện tại là một nửa “tâm hồn” của Dương Đoan Hoa, tư thế có phần bất nhã.
Việc hắn bị tóm cổ lôi đi lại trở thành phong cảnh cho một đôi mắt phượng ngắm nhìn.
- Tỷ tỷ, người nhìn gì vậy? - Lê Xuân Lan một tay cầm miếng bánh bao còn đang gặm dở, ngẩng đầu lên hỏi:
Lê Nghi Phượng quay ra nhìn nàng, lắc đầu cười nhẹ một cái rồi nói:
- Không có việc gì, chúng ta cũng trở về thôi!
Nói dứt câu, hai chị em liền nắm tay nhau tiến về chiếc xe ngựa đã chờ sẵn từ lâu.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu.
Nụ cười của nàng cũng vô tình trở thành cảnh đẹp lọt vào tầm mắt kẻ khác.
Nguyễn Dương vừa nhìn thấy Lê Nghi Phượng liền bần thần, cả người như bị điểm huyệt, trong lòng không khỏi thầm than:
“Thật là một xinh đẹp nương tử!”
Nhưng lúc hắn định thần lại, toan xoay người đuổi theo thì bóng dáng mỹ nhân đã sớm mất dạng trong biển người.
Nguyễn Dương chỉ có thể thở dài tiếc hận!
....
Xe ngựa mang hai chị em dừng lại tại Thư Viện, Lê Nghi Phượng dặn dò muội muội một hồi rồi bỏ lại ánh mắt ai oán không rời của Lê Xuân Lan, lên xe rời đi.
Nàng cũng không phải trở lại Lê Phủ, nàng hôm nay là tới Hồng Phường.
Hồng Phường là con phố không ngủ, nhưng ban ngày các toà thanh lâu không mở cửa khiến nó lại lộ ra vẻ vắng lặng quạnh hiu.
Xe ngựa của nàng dừng lại tại trước cổng một toà lâu viện to lớn.
Biển treo ngoài cửa lớn viết ba chữ Hồng Hạc Lâu màu đỏ son.
Hồng Hạc Lâu là một toà lâu viện hiếm hoi tại Hồng Phường mà ở đó là thật kinh doanh nghiêm chỉnh, lành mạnh.
Đây chính là cửa hàng son phấn lớn nhất thành Thăng Long.
Cũng là nơi yêu thích của đám nữ nhân kinh thành, dù là tiểu thư nhà giàu hay là gái thanh lâu cũng không ngoại lệ.
- Cô nương là tới mua son phấn sao? - Một nữ nhân viên thấy Lê Nghi Phượng tiến vào liền chạy ra mời chào, trong lòng cảm thán tiểu cô nương này thật tuấn tiếu.
Lê Nghi Phượng mỉm cười lắc đầu, nàng hướng nhân viên đưa ra một tấm lệnh bài làm bằng hồng ngọc.
Trên đó chỉ có khắc một chữ Hạc.
“Hồng Hạc lệnh!” Nữ nhân viên nhận ra tấm lệnh bài này, nàng hướng Lê Nghi Phượng nói xin chờ một chút rồi chạy đi bẩm báo.
Lê Nghi Phượng cũng chẳng phiền lòng, nàng đứng đấy nhìn xung quanh đánh giá một hồi.
“Cũng chẳng thay đổi là bao.” Nàng thầm đưa ra kết luận.
Chẳng mấy chốc có một gã trung niên mặt lạnh xuất hiện tiến lên kiểm tra tấm lệnh bài của nàng.
Nhìn qua một vòng thấy không phải là đồ giả, hắn liền trả lệnh bài lại cho nàng, lui một bước chắp tay hành lễ, không nói gì cả chỉ lẳng lặng chờ đợi.
- Mang ta tới gặp nàng! - Lê Nghi Phượng nhìn hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Người trung niên nghe xong liền hiểu ý, dẫn nàng tiến vào nội đường bên trong.
Lê Nghi Phượng hôm nay đến là để gặp lại một cố nhân!
Cũng là để hoàn thành một lời hứa hẹn.
.....
Cùng lúc đó tại Minh Nguyệt biệt viện.
Đỗ, Dương hai người ngồi đối diện với Lý Kế Nguyên trò chuyện đã được một lúc.
Ba người đối thoại nhưng gần như đều là Đỗ tiểu tử hướng lão Lý độc thoại, sau một hồi kể lể, hắn dứt khoát nói:
- Chuyện chính là như vậy đó Nguyên bá! Ngài cảm thấy như thế nào cứ việc nói thẳng.
Đỗ Anh Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ sau khi kể hết tiền căn hậu quả có lão Lý nghe.
Dương Đoan Hoa ngồi bên cạnh nghiêm chỉnh thẳng lưng nghe xong cũng nói bồi thêm:
- Tiểu nữ thật lòng ngưỡng mộ lão tướng quân đã lâu.
Nay đường đột nhờ Đỗ tiểu tử dẫn tiến, mong lão tướng quân chớ trách.
Tiểu nữ là thật lòng muốn bái vào lão tướng quân môn hạ!
Nói xong nàng lặng im chờ Lý Kế Nguyên trả lời.
Đỗ Anh Vũ cũng đã hết trách nhiệm, ngồi đấy diễn vai một bình hoa.
Lý Kế Nguyên nhìn hai tên dở hơi trước mặt liền tủm tỉm cười, lòng thầm nghĩ:
“Đại ca, ngươi cùng Dương gia nữ nhân thật sự nhân duyên không cạn, cái này là tam sinh tâm thế sao?”
Sau đó lão giả bộ ngẫm nghĩ một lúc rồi tỏ vẻ khó khăn hỏi thăm:
- Tiểu nương tử, ngươi biết đánh cờ sao?
Dương Đoan Hoa gật đầu nhẹ một cái, đang định nói ta biết thì cảm thấy như vậy có phải có hơi tự kiêu quá rồi không?
Nàng đành thận trọng một chút đáp lời:
- Tiểu nữ cũng hiểu chút da lông!
Lý Kế Nguyên bỗng cười lên một tiếng, liếc liếc Đỗ tiểu tử một cái khiến đang bận sắm vai bình hoa Đỗ Anh Vũ cùng thoáng giật mình.
“Ách! Sao lại nhìn ta? Ta đâu có giật dây nàng trả lời như vậy!” Đỗ Anh Vũ cũng chột dạ đôi chút.
Dù đây là thật trùng hợp hay không thì Lý Kế Nguyên cũng không quan tâm, lão khẳng khái nói:
- Được, vậy thì đánh theo kiểu da lông, đánh trước một ván rồi nói.
Dương Đoan Hoa cùng Lý Kế Nguyên cứ như vậy liền đánh một trận cờ.
Đỗ Anh Vũ ngồi ở bên ngoài hò reo cổ vũ.
Đây là hắn lần đầu tiên ngồi ở vị trí ngoài cuộc xem kì thế, quả nhiên cảm giác có chút khác biệt.
Nhiều lúc muốn nhắc nhở Dương Đoan Hoa nhưng vì phép lịch sự lại thôi, hắn bĩu môi thầm nghĩ
“Tiểu nương này thật ngốc, luôn muốn lấy cứng đối chọi, chính là tìm chết.”
Phong cách đánh cờ của Dương Đoan Hoa và Đỗ Anh Vũ hoàn toàn khác nhau, có thể nói là trái ngược.
Nếu Đỗ Anh Vũ am hiểu chính là xuất kỳ bất ý, thích dùng hiểm chiêu thì Dương Đoan Hoa lại chơi theo kiểu quang minh lỗi lạc, ngay tại trận triển khai thế công.
Dương Đoan Hoa có thể xưng là quân tử cờ! Còn Đỗ Anh Vũ thì đáng gọi là tiểu...tử cờ.
Lão Lý cũng gật đầu tán thưởng phong cách của nàng, rất có tướng môn phong phạm, chẳng bù có tên kia.
Nhưng mà đáng tiếc phong cách lấy chính kỳ mà thắng của Dương Đoan Hoa gặp Lý Kế Nguyên chính là tìm ngược, gặp trúng khắc tinh.
Chẳng mấy chốc nàng liền thua tan tác.
Kinh nghiệm chính là cách biệt quá xa.
Lý Kế Nguyên cảm thấy phong cách đánh cờ này của nàng rất quen thuộc, giống như hắn đã gặp ở đâu rồi!
Sau một hồi song phương sát phạt, Dương Đoan Hoa liền trúng bẫy, bại gần như triệt để.
Tính toán một chút rồi hạ xuống nước cờ hiểm, lão Lý ngẩng đầu nhìn nàng xem nàng đối phó thế nào.
Dương Đoan Hoa lúc này đã bị dồn vào mạt lộ, năng đăm chiêu suy ngẫm một hồi lâu rồi cắn răng xuất cờ!
Nước cờ tự sát!
Tìm đường sống trong chỗ chết! Lý Kế Nguyên mắt sáng lên, ngạc nhiên vô cùng, trong lòng lão thầm nghĩ “tiểu nương tử này chẳng lẽ là...”
Nghĩ đến đây lão Lý liền cười thành tiếng, nói tốt rồi tiếp tục xuất thủ, lần này lão xuất toàn lực!
Dương Đoan Hoa trước thế công thủ không kẽ hở của Lý Kế Nguyên cũng chỉ giãy giụa được thêm một hồi, rồi bị lão từng bước ép sát chỉ đánh xuôi tay ủ rũ nói:
- Tiểu nữ thua rồi!
Lý Kế Nguyên mỉm cười nhìn nàng, lão hỏi:
- Tiểu nương tử, ngươi tinh thông vũ khí gì?
- Là thương! - Dương Đoan Hoa đáp gần như ngay lập tức.
Lý Kế Nguyên thầm nghĩ “quả nhiên là như thế.”
- Múa thử một vòng cho ta xem?
Nàng gật đầu đáp ứng rồi xách thường đứng lên đi ra ngoài sân biểu diễn tài nghệ cho lão Lý đánh giá.
Nàng múa thương tựa như cuồng phong quét lá.
Thương pháp của nàng cực kỳ đơn giản không mấy hoa lệ nhưng tốc độ lại rất nhanh, lực lượng phi thường mạnh.
Lực lượng mà bình thường nữ nhân không thể có.
Đỗ Anh Vũ chỉ nghe thấy tiếng thương quạt vù vù, thương ảnh mơ hồ không thể nhìn rõ thật giả.
Lý Kế Nguyên thấy nàng nhanh chóng hoàn thành bài võ liền mỉm cười nhìn nàng, từ tốn hỏi:
“Tông Đản cái tên kia...dạo này khỏe chứ?”
Ách!
Dương Đoan Hoa lè lưỡi nhỏ, nhìn Lý Kế Nguyên thấy lão không giận mới nhỏ nhẹ nói:
“Đã lâu ta không gặp sư phụ, nhưng chắc là vẫn khoẻ!”
Đỗ Anh Vũ đứng bên ngoài thì trợn mắt há mồm.
Hắn vậy mà không biết.
Tông Đản lại là sư phụ của Dương bà điên!
.....
Mọi chuyện coi như kết thúc êm đẹp.
Dương Đoan Hoa gọi Lý Kế Nguyên một tiếng Nguyên bá giống như Đỗ Anh Vũ.
Lý Kế Nguyên gọi nàng là A Hoa!
Đỗ Anh Vũ đứng một bên phì cười, liên tục nhổ nước bọt.
Mẹ kiếp cái tên siêu cấp quê mùa này mà nàng cũng chịu.
Dương Đoan Hoa lại chẳng thèm để ý chút nào.
Lòng nàng hiện tại vui mừng khấp khởi, quên cả trời đất!
Lý Kế Nguyên bằng lòng chỉ dạy nàng binh pháp thì có gọi nàng là a miêu a cẩu cũng không có vấn đề.
Dương cô nương tuyên bố bản thân thuộc trường phái thực dụng.
Khi Đỗ Anh Vũ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc thì Dương Đoan Hoa bất ngờ ra chiêu, nàng chắp tay cúi đầu hướng Lý Kế Nguyên thành khẩn nói:
- Nguyên bá, ta là Thông điện ty Hữu Kim Ngô vệ tướng, nay còn kiêm thêm vận lương chủ sứ, công việc có chút nhiều.
Nếu chạy qua chạy lại theo học ngài có chút không tiện.
Chi bằng từ mai ta cũng cũng chuyển vào Minh Nguyệt biệt viện, vừa thuận lợi cho việc trau dồi binh pháp, vừa có thể theo hầu ngài một hai, mong Nguyên bá đồng ý.
- Không thể được! - Đỗ Anh Vũ nghe xong thì hốt hoảng kêu lên.
Nhà hắn đâu phải cái chợ mà ai muốn đến cũng được.
Hắn đương nhiên là không đồng ý.
Mãnh liệt kiên quyết phản đối.
Dương Đoan Hoa nghe thấy tiểu tử này có ý phản nàng liền híp mắt mỉm cười nhìn hắn:
- Tiểu đệ đệ vừa nói gì? Tỷ nghe không rõ!
Đỗ Anh Vũ yếu ớt phất cờ đầu hàng, khuất phục trước dâm uy của nữ nhân họ Dương.
Hắn là mãnh không quá được nàng!
Lý Kế Nguyên đứng ngoài chỉ cười không nói, đúng một bộ dạng ta ở đây chỉ là để xem cuộc vui.
Dương Đoan Hoa cũng thở ra được một hơi.
Từ lúc ra khỏi Dương gia cho đến nay, nàng đều là ở trọ trong khách sạn.
Túi tiền ngượng ngùng, áp lực liền lớn!
Dương Đoan Hoa ngày trước không phải lo chuyện củi muối nên không kiểm soát được số tiền trong tay, nay đã dần cạn túi, không thể không nghĩ kế tìm chỗ ăn nhờ ở đậu.
“Con mẹ nó, ngươi rõ ràng có ủ mưu từ trước” Đỗ Anh Vũ bây giờ mới phát hiện ra liền quá muộn, trong lòng phẫn nộ kêu rên nhưng chẳng thể làm được gì được nữa
Chỉ có thể ngẩng đầu vọng thiên!
Nơi này là nhà hắn.
Vậy mà hắn lại không thể ở!
23000 quan tiền bỏ ra đổi lại chỉ có thể ở đây nuôi tu hú?
“Trời ạ!”
“Ta rốt cuộc làm sai chuyện gì rồi?”
Dương Đoan Hoa đứng ở bên vỗ vỗ vai nhỏ của Đỗ tiểu tử một hồi xem như an ủi hắn.
Đỗ Anh Vũ cố nuốt nước mắt vào trong lòng, liếc Dương nữ nhân nói:
- Dương chủ sứ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngày xuất quân sắp đến, ngươi bản thân gom góp được bao nhiêu nhân mã rồi?
Dương Đoan Hoa giơ lên 1 ngón tay, cằm vểnh lên trời, điệu bộ chính là vô cùng tự tin.
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy thái độ của nàng cũng có phần tin tưởng nhưng cảm thấy vẫn phải thăm dò hỏi kỹ thêm
- 1 ngón ý tức là ngươi đã thu gom được 1000 người?
- Không! Là một người!
Đỗ Anh Vũ :???! WTF chị hai!!!!!
- Con mẹ nó, suốt thời gian qua ngươi là làm cái gì rồi? - Đỗ tiểu tử không nhịn nổi nữa bạo tục một câu.
Dương Đoan Hoa mặt ngoài không có chút nào ngại ngùng, thần bí nhìn hắn cười nói:
- Đừng coi thường chỉ có 1 người, kẻ đó giá trị không thua một đạo quân.
Đỗ tiểu tử nghe xong nàng nói lòng liền hiếu kì.
Kẻ nào mà được Dương bà điên tôn sùng đến vậy?
Đáng tiếc Dương Đoan Hoa mồm miệng kín như bưng.
Đỗ Anh Vũ cũng đành phải ngậm ngùi chờ đợi đến lúc xuất binh mới biết.
Hi vọng lần này nàng đừng có hố người.
....
Sau một hồi, hai người tiến lên từ biệt Lý Kế Nguyên rồi sóng vai rời đi, Dương Đoan Hoa nàng còn phải trở về đơn vị công tác.
Từ hôm quyên góp bắt đầu diễn ra, nàng cũng tương đối bận bịu.
Trước lúc từ biệt, Đỗ Anh Vũ quyết định ném cho nàng một cành ô liu, hắn nói nhỏ:
- Hoa tỷ, thiếu tiền sao?
Dương nữ nhân ngay thẳng gật đầu.
Sau đó lại thận trọng một chút, nhìn hắn hỏi lại:
- Ngươi muốn cái gì?
- Ta muốn ngươi.
- Đỗ Anh Vũ không biết thẹn trả lời.
Dương Đoan Hoa ha ha cười, chẳng ngại ngùng đáp
- Chờ lông ngươi mọc đã.
- Ngươi lại nghĩ đến cái gì rồi! - Đỗ tiểu tử sắc mặt đen xạm lại, gắt gỏng quát
Sau đó hắn nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai liền tiến lên thì thầm to nhỏ vào tai nàng.
Họ Dương nữ nhân nghe xong một hồi liền lườm hắn, miệng nghiêm túc trách mắng:
- Ngươi đây là lợi dùng việc công mưu tư.
Đỗ Anh Vũ có chút hết kiên nhẫn với nàng, hắn hỏi thẳng:
- Lằng nhằng, tóm lại ngươi có làm không?
Dương Đoan Hoa híp mắt nhìn hắn, môi đỏ khẽ mở, thổ khí như lan nói:
- Phải thêm tiền!
Danh sách chương