- Ngươi nói tiểu tử kia lén lút đứng ra kích động hai người Đào Nguyễn tranh đấu, sau đó liền quay người bỏ đi?
Nhân Tông vừa cười, vừa hướng lão nội thị hỏi:
Lão nội thị đứng cạnh bên gật đầu, đáp:
- Đúng vậy thưa bệ hạ!
Nhân Tông cười lắc đầu nói cái thằng ranh con này nhưng thật là không có ý trách mắng.

Việc kích động đám thanh niên này hẳn sẽ khiến có số lượng tiền quyên góp lại tăng thêm một đợt.
Nhân Tông chỉ quan tâm đến số tiền, không thèm để ý tiểu tiết.
Từ lúc việc đúc bia quyên góp diễn ra, Nhân Tông Bệ Hạ cảm thấy bản thân như ngồi trên đống lửa.

Việc này gây tổn hại đến danh tiếng của lão, nếu không đổi lại được cái gì thì hoặc quá ít thì liền mất mặt xấu hổ chết.
Cũng may sau ba ngày kết quả khả quan vô cùng, chỉ tính riêng ba người dẫn đầu giá trị đã hơn 10 vạn quan tiền.
Chưa vội vã tính đến các khoản chi phí phát sinh khi xuất binh.
Binh mã chưa ra, lương thảo đi đầu.
Tạm thời chỉ tính riêng lương thực trước thì số tiền này nếu đổi ra chính là 5 vạn thạch lương.
Lần này xuất binh, Nhân Tông muốn mang đi 15000 lính cùng 2 vạn dân phu, tổng là 35000 người.
Nếu không tính đến thịt rau mắm muối ăn kèm, mỗi người trung bình sẽ phải sử dụng 1 cân lương thực một ngày.

Một thạch lương là khoảng 71 cân.

Như vậy có thể dễ dàng tính ra 5 vạn thạch lương chính là đủ cho 35000 người ăn trong hơn 3 tháng.
Mà cuộc chiến này, Nhân Tông cũng chỉ muốn kết thúc nó trong vòng ba tháng để kịp trở lại vụ mùa lúc sang Xuân.
Tất nhiên số lượng tính toán trên chỉ là đếm cua trong lỗ, vẫn chưa tính hết hư hao hỏng hóc trên đường hay là những khoản phát sinh.
Nhưng đây mới chỉ là 3 ngày quyên góp mà thôi.
Nhân Tông cảm thấy cứ đà này mội thứ đều sẽ ổn.
Thể diện của lão quả nhiên có giá trị.
Bệ Hạ tiếu dung vẫn tại, hướng lão nội thị nói:

- Chuẩn bị dùng tiền mua lương thực đi....
Nhưng chưa kịp nói dứt câu thì từ bên ngoài có một âm thanh non trẻ phát ra ngăn cản lão lại:
- Bệ Hạ không thể, cái gì cũng từ từ đã!!
Đỗ Anh Vũ mới tiến vào hoàng cung.

Vẫn chưa kịp hiểu điều gì nhưng khi vừa mới nghe hoàng đế bệ hạ muốn mua lương liền giật mình hoảng hốt, mở miệng ngăn lại:
Nhân Tông nhìn tiểu tử chân ngắn hấp tấp chạy tới, lão hỏi:
- Tiền bây giờ đã có, không mua lương thì chờ đến khi nào?
Đỗ Anh Vũ vuột ngực thở hồng hộc một hồi rồi mới đáp:
- Bệ Hạ, tiền là chúng ta có, nhưng số lượng lương thực trong thị trường cũng có hạn.

Chiến sự nổ ra tất sẽ có kể đầu cơ chuộc lợi, đẩy cao giá lương thực.

Hiện tại là 1 thạch gạo giá 2 quan tiền, nhưng ngày mai có thể sẽ thành 2 quan rưỡi, ngày kia sẽ thành 3 quan tiền một thạch.

Chúng ta càng mua nhiều, giá gạo sẽ càng cao!
Nhân Tông không phải kẻ ngu xuẩn, nghe qua liền hiểu, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ một hồi.
Hiện tại đất đai phần lớn đều thuộc về địa chủ, lương thực cũng từ bọn hắn mà ra.

Việc đầu cơ tích trữ bọn hắn đã sớm làm quen thuộc.

Nếu bây giờ Nhân Tông đại khí vung tiền mua lương, kể cả có được giá tốt đi chăng nữa thì khi số lượng lương thực trong thị trường giảm đột ngột, giá gạo tất sẽ tăng cực cao.
Cuối cùng chịu thiệt thòi lại là dân chúng.
- Vây theo ngươi bây giờ phải làm như thế nào? - Nhân Tông hướng Đỗ Anh Vũ dò hỏi, Đỗ tiểu tử để ý đến việc này, hẳn trong lòng đã có giải pháp:
Đỗ Anh Vũ mà biết Nhân Tông đang nghĩ gì chắc cũng phải cười khổ một trận nói “Bệ Hạ ngài là quá coi trọng ta rồi, ta thật không phải cái gì cũng biết.”
Đỗ tiểu tử ngẫm nghĩ một hồi, tính tính toán toán rồi nói:
- Bệ Hạ, học sinh có một hạ sách như thế này, chúng là có thể thử khoa trương thanh thế một hồi!
- Nói rõ ràng ra! - Nhân Tông ghét nhất thằng này kết một bộ rất thích nói kiểu thừa nước đục thả câu, lúc nào cũng chỉ nói một nữa.
Đỗ Anh Vũ cười ngượng liền trả lời:
- Trước bệ hạ có thể rộng rãi tuyên bố lương thực đã đủ để phục vụ cho chiến tranh.

Thậm trí có thể bán bớt đi lương thực đang có, chỉ ép giá 2 quan.
Lão nội thị bên cạnh nghe thấy liền thắc mắc:
- Làm vậy không sợ bọn hắn giảm tiền không quyên nữa hay sao?
Đỗ Anh Vũ bình tĩnh giải thích:
- Đại tổng quản yên tâm, bọn hắn vẫn sẽ quyên.

Ngài nghĩ bọn họ thật là nghĩ giúp đỡ Bệ Hạ nên mới quyên tiền sao? Không phải! Bọn hắn chính là cầu danh mà tranh đoạt.

Vậy nên mặc kệ Bệ Hạ có cần hay không, bọn hắn vẫn sẽ quyên tiền.
Nhân Tông nghe xong cũng gật gù, cách này chính là để dẹp yên dư luận, ép giá bán để bình ổn giá lương, lại không sợ đám người ngừng quyên góp.
Nhưng vấn đề chính là lương thảo không đủ, phải làm sao?
Tất nhiên Đỗ Anh Vũ không không dám trả treo, mở miệng nói tiếp:
- Chúng ta chính là trước bình ổn giá lương, sau thì lén lút cho người chia tốp nhỏ đi mua lương thực bổ sung.

Tuyệt đối không thể cùng một lúc mua quá nhiều hay mua cùng một chỗ.

Cứ mỗi lần vài thạch lương, đông lấy một ít, tây lấy một ít, ngoài ra thỉnh thoảng lại bán một ít lương tránh gây nghi ngờ.

Cứ như vậy tích góp trong một tháng hẳn là đủ.
Không chờ Nhân Tông tiêu hoá hết nội dung, Đỗ Anh Vũ tiếp tục nói thêm:
- Ngoài ra bệ hạ cũng có thể đưa ra mệnh lệnh cấm đầu cơ tích trữ lương thực.

Tất nhiên cũng chẳng có tác dụng gì nhưng có thể để cho bọn chúng ăn một đợt hoả mù, không nghi ngờ gì cả.

Chiến tranh nổ ra, hoàng đế ban lệnh cấm dân chúng đầu cơ tĩnh trữ lương là chuyện bình thường tất nhiên.

Nếu Nhân Tông không thèm ra mới khiến cho người khác nảy sinh nghi ngờ.
Lão nội thị nghe Đỗ Anh Vũ vừa nói liền hắng giọng một hồi, Đỗ tiểu tử thì ngu ngơ chẳng hiểu gì hết, nhưng lúc ngước lên thì thấy Nhân Tông sắc mặt đen kịt nhìn hắn, trầm giọng quát:
- Ngươi là vừa nói lời của ta chính là không có tác dụng gì sao?
Đỗ Anh Vũ bây giờ mới giật mình nhận ra.
Con mẹ nó! Miệng tiện!
Lỡ lời rồi!!
Đỗ tiểu tử liền vội vàng chắp tay cúi đầu khấn thiết chữa cháy nói:
- Bệ hạ, học sinh ngu xuẩn nói nhầm, bệ hạ người là nhất ngôn Cửu đỉnh, giá trị thiên kim.

Bệ Hạ pháp lực thông thiên, ngài....tha cho học sinh lần này đi.
Nhân Tông tất nhiên không dễ dàng tha cho hắn như vậy.

Bệ Hạ nhìn Đỗ tiểu tử một lúc rồi nhàn nhạt đưa ra phán quyết:
- Ý kiến lần này của ngươi nghĩ ra, vậy chính bản thân ngươi đi làm đi.

Một tháng sau xuất binh mà thiếu lương, ta chỉ hỏi tội mình ngươi.

Lui ra đi!
- Dạ vâng thưa bệ hạ! - Đỗ Anh Vũ đành nhận mệnh chắp tay cúi đầu rời đi.
Lúc hắn bước ra khỏi hoàng cung, hắn ngẩng đầu lên trời vọng thiên thở dài.
Cái miệng làm hại cái thân.
Thân lừa ưa quả tạ.
Cứ mãi lao lực thế này hắn cảm thấy mình hẳn là tráng niên liền mất sớm.
Nghiệp chướng à!
Trần Kình thấy tiểu công tử tiu nghỉu đi ra cũng không dám thắc mắc nhiều, chỉ dò hỏi một câu:
- Công tử bây giờ đi đâu?
Đỗ Anh Vũ chán nản lắc đầu nói:
- Hôm nay ta không muốn đi đâu hết, ta chỉ muốn về nhà!!!
Không phải mê tín chứ hắn càng ngày càng cảm thấy tầm quan trọng của việc xem hoàng lịch trước khi xuất hành.
Đỗ công tử cảm thấy hôm nay lên mạng như thế là đủ rồi.
Về nhà đắp chăn lên giường đi ngủ.
Tranh thủ nghỉ ngơi tốt hôm nay.
Vì ngày mai hắn chính là con lừa lao lực mệnh.
Nhưng Đỗ tiểu tử lại không phải là thanh niên số khổ nhất thành Thăng Long ngày hôm nay.
Đào Thuấn mới là...
Đỗ Anh Vũ kích động Đào Nguyễn chi tranh còn chưa kịp nổ ra thì đã liền kết thúc.
Không có gì khác.
Đào công tử là bị cha hắn gọi về ăn cơm!
Lần ăn cơm này sợ rằng rất lâu sau Đào công tử mới có thể xuống giường.
Mẹ kiếp hai vạn quan không là một con số nhỏ.

Vì miệng lưỡi chi tranh liên vung ra.

Mà quyên góp thì cũng thôi đi, đằng này Đào Thuấn lại quyên góp dưới cái tên Thành Khánh Hầu, hỏi làm sao lão Đào không phẫn nộ chỉ vào hắn quát lớn
Cuối cùng ta là cha ngươi hay hắn là cha ngươi?
Cái này gọi là tự gây nghiệt, không thể sống.
....
Ở cách đó không xa tại một toà đại lâu ngập mùi son phấn.
Lê Nghi Phượng lúc này đang đứng trước cửa của một gian mật trong trong nội điện.
Người nàng muốn gặp đã đợi sẵn bên trong từ lâu.
Gặp hay không gặp đây?
Nàng bản thân là có một thiên đại bí mật.

Nhưng lúc này trong đầu nàng bỗng nảy sinh ý nghĩa muốn thoái lui.
Nàng muốn cất dấu bí mật đó cho đến hết đời.
Lui một bước, quên hết tất cả đi, bình lặng mà sống như hiện tại.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tiến lên đối mặt.
Lòng thở dài.
Đã là mệnh thì không thể trốn tránh được.
Hai tay nhỏ đẩy ra cánh cửa gỗ rồi tiến vào bên trong.
Người ở bên trong nghe thấy động tĩnh cũng ngoái lại nhìn nàng.
Cả không gian lẫn thời gian lúc này như ngưng đọng lại.
Lê Nghi Phượng nhìn vị cố nhân già nua trước mặt.

Nàng cảm thấy như thể mình đang quay ngược thời gian trở về hai năm về trước.
Lê Nghi Phượng ngay tại chỗ lâm vào hồi ức, cả người sững lại trầm tư.
Năm đó trước mặt nàng cũng là một lão phụ nhân.
Nàng chìm vào ảo giác, nhìn vị trước mặt hoá thành lão phụ nhân năm ấy đang hướng nàng vẫy tay ra lệnh:
- Tiểu nha đầu, tiến lên cho ta nhìn!
Nàng lúc đó ngoan ngoãn chắp tay cúi đầu tiến tới.
Lão phụ nhân lại nói:
- Ngẩng đầu lên!
Khung cảnh này thật quá quen thuộc, thật quá chân thực.

Lê Nghi Phượng cũng như đang lặp lại hành động năm đó.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu sau bao năm tháng của lão phụ nhân.
Chẳng một tia kinh sợ, không một chút cảm tình.
Thần sắc năm đó của lão phụ nhân nàng vẫn còn nhớ như in.
Nhớ cái cảm xúc hỗn loạn đan xen của lão phụ hiện ra khi hỏi nàng câu hỏi:
- Ngươi....đã trở về rồi sao?
Cũng nhớ nụ cười của nàng lúc ấy vừa ngây thơ lại vừa điên dại khi đáp lại ra sao.
- Ta đã nói ta sẽ trở lại! Ỷ Lan à, kinh hỉ hay không?
....
Khung cảnh thoáng chốc lại trở về thực tại.
Nhân sinh như mộng, chớp mắt hợp tan!
Vị cố nhân trước mắt lại không phải là người năm đó!
Nhìn lão phụ tay chống quải trượng, đầu đã lấm sương, nàng đáy lòng liền cảm thán.
Thời gian không tha người!
Lão phụ nhân thì cả người run rẩy, không giữ nổi sự bình tình, lão phụ tiến lên cầm chặt lấy tay của Lê Nghị Phượng như sợ nàng biến mất.
Khuôn mặt già nua sớm đã lão lệ tung hoành!
Lê Nghi Phượng nhìn vậy liền mỉm cười, sau thì thở dài nói:
- Tiểu nha đầu....!
Lão phụ nhân gào khóc như một đứa trẻ nghẹn ngào kêu lên:
- Nương nương!!
Cỗ bánh xe vận mệnh vào ngay chính lúc này...
Cũng từ từ lăn bánh chuyển động!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện