Kỳ Lân không hề để Thanh Ngọc vừa ý, giơ một chân chồm lên tỏa ra khí tức bạo nộ, mặc kệ để Vô Phong Trảm trúng vào người, lại thi pháp đá bay phi kiếm của Thanh Ngọc đi, sau đó há mồm, chuẩn bị súc thế, muốn một chiêu định đoạt trận giao tranh này.Thanh Ngọc biết ngay đại sự không ổn, con thần thú này quá khó chơi, nếu trúng chiêu này chắc chắn mình phải tan xác.
Hắn bình tĩnh chờ đợi, ngay khi Kỳ Lân vừa mới bắn ra một luồng hỏa diễm đỏ rực, Thanh Ngọc lập tức thuấn di về sau lưng Kỳ Lân.May mắn làm sao, vừa thuấn di xong thì Thanh Ngọc quay đầu lại mà kinh hãi.
Đất đai trước mặt Hỏa Kỳ Lân bị luồng hỏa diễm kia đào ra một cái hố sâu mấy trăm trượng, bên trong vẫn còn đang bốc hơi ngun ngút.Thanh Ngọc tranh thủ cơ hội, lại sử dụng Ngự Phong thuật bay lên phía đỉnh đầu Kỳ Lân, muốn cắt cái sừng của nó xuống.
Một chiêu Kinh Tuyết Trảm được tung ra, nhưng cái sừng cũng không hề bị gãy, mà lại kích phát sự điên cuồng của Hỏa Kỳ Lân.Nó ngẩng đầu lên, há to cái miệng rộng như bồn máu, thi triển thần thông, muốn nuốt Thanh Ngọc vào bụng.
Một sức hút vô cùng mạnh mẽ tác động lên người Thanh Ngọc, làm hắn đang lơ lửng trên không thì bị kéo dần về phía cái miệng Kỳ Lân.Điên cuồng vận chuyển Hỗn Độn Kinh, Thanh Ngọc không hoảng sợ, thi triển Tịch Diệt Thiên Ma Trảm, chém ra liên tiếp sáu mươi tư kiếm vào trong miệng Kỳ Lân.Kỳ Lân đau đớn gầm lên, cái đầu rung lắc dữ dội.
Không bỏ qua cơ hội này, Thanh Ngọc hạ từ trên không xuống giẫm lên đỉnh đầu nó, truyền đạo vào kiếm, chém ra Vô Phong Trảm.Vô số kiếm khí mang theo lôi điện lập lờ trực tiếp ngắt chiếc sừng ra làm đôi, Thanh Ngọc thấy vậy nhanh chóng giơ hai thanh trúc kiếm lên cao, cắm ngập xuống đỉnh đầu Hỏa Kỳ Lân, rồi xoay một cái thật mạnh.Kỳ Lân là thần thú, sức sống vô cùng mãnh liệt, nó lắc mạnh cái đầu, sau đó chồm lên, muốn hất văng Thanh Ngọc ra xa.Thanh Ngọc làm sao bỏ qua thời cơ tuyệt vời này, hai tay nắm thật chắc trúc kiếm, cành xoáy mạnh hơn.
Máu Hỏa Kỳ Lân như dung nham sôi nóng tuôn trào ra, bắn vào người Thanh Ngọc làm hắn bỏng hết toàn thân, khuôn mặt biến dạng đáng sợ nhưng kiên quyết không thả tay ra chút nào.Một lúc sau, Kỳ Lân gào lên một tiếng, gục xuống, rồi tiêu tán thành vô số điểm sáng đỏ lờ mờ trong thiên địa.
Thanh Ngọc trực tiếp được truyển tống trở về đại điện, nhìn lại mới thấy trên người mình làm gì có vết thương nào?Giọng Vân Tư Mộng mừng rỡ vang lên:- Con mẹ thật là giỏi!Thanh Ngọc nhìn xung quanh một chút, hỏi:- Mẹ ơi, các nàng chưa ra ạ?- Ra rồi, tất cả các nàng đều ra hai ba lần rồi, sau đó lại tiến vào.Thanh Ngọc lo lắng cho chúng nữ, bị Hỏa Kỳ Lân hành hạ cảm giác cũng không tốt đẹp gì.
Vân Tư Mộng biết hắn bất an, dịu dàng nói:- Con ta, con tất không phải vật trong ao, các nàng muốn ở bên cạnh con thì phải cố gắng thật nhiều.
Phần thưởng của con ở trước mặt, con nhận lấy rồi ra ngoài trước đi.
Có mẹ ở đây động viên an ủi các nàng, con không phải sợ.Một viên đá màu xanh nhạt nhỏ hiện ra trước mặt Thanh Ngọc, làm Vô Trần Hoa ở trong đan điền hắn bạo động.
Thanh Ngọc giám định ra mới biết đây là Lân Viêm Tủy, có thể khiến Băng Liên Hư Hỏa của hắn tiến thêm một bước, hóa thành Băng Liên Linh Hỏa.Mặc kệ Vô Trần Hoa trong đan điền bay ra nuốt lấy viên đá kia, Thanh Ngọc lại hỏi:- Mẹ, thi thoảng con tiến vào đây nói chuyện với người được không?Giọng nói Vân Tư Mộng vang lên:- Con ngốc của ta, con đạt tới Luyện Hư kỳ mới được tiến vào lần nữa.
Năm tháng còn dài, sau này chắc chắn cả gia đình ta sẽ được đoàn viên.Sau khi Vô Trần Hoa trở lại đan điền, lại nói chuyện với Vân Tư Mộng một hồi xong, Thanh Ngọc mang theo tâm trạng rối bời từ biệt nàng ra ngoài.Hồng Vân Chân Nhân sau khi thấy Thanh Ngọc ra ngoài, nhẹ nhàng vuốt râu gật đầu nói:- Ta biết một chỗ có Tịnh Linh Tâm Quả, có thể cứu được cô bé ở trong viên linh châu kia, con có muốn đi một chuyến không?Thanh Ngọc nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, hỏi:- Sư công, ở đâu vậy ạ?Ở trong một bí cảnh cách đây tám lăm vạn dặm về phía Đông Nam, ở đó đang vô cùng náo nhiệt đấy, con mau đi kẻo trễ.
Bí cảnh này còn bốn ngày nữa sẽ mở ra, ta đã sửa đổi quy tắc một chút, chỉ dưới Nguyên Anh kỳ mới được tiến vào mà thôi.Thanh Ngọc nghe xong mà hoảng sợ, sư công đúng là thần thông quảng đại, quy tắc bí cảnh cũng động tay chân vào được!Tám lăm vạn dặm? Thần thức của người xa đến vậy sao?Nếu mà Thanh Ngọc biết thần thức của Hồng Vân Chân Nhân có thể bao tới hết cả tinh cầu này, không biết hắn sẽ có biểu cảm gì.Vội vàng cáo biệt sư công, Thanh Ngọc lấy ra phi kiếm đạp lên phá không rời đi, tiến về phía bí cảnh.…Hơn ba ngày sau, Thanh Ngọc đã tìm được nơi bí cảnh mở ra.
Đây là một hòn đảo nhỏ trên Đông Hải, bên trong bây giờ đã đầy ắp tu sĩ.
Đa phần là các môn phái nhất lưu trong Thiên Long Vực, Thanh Ngọc còn thấy cả cô bé Dạ Tố Mai cùng xuất thân Lâm Hòa Thôn với mình, cùng một phụ nhân Nguyên Anh hậu kỳ mặc y phục trưởng lão của Vạn Hoa cốc đang đứng đó.
Tán tu thì chỉ có ba bốn mươi người mà thôi.Dạ Tố Mai bây giờ cũng đã lớn, nhan sắc cũng được nói là mỹ nhân đương thời.
Mặt nhỏ thon dài, mắt to lấp lánh, góc cạnh trên khuôn mặt vô cùng tinh xảo, không thể chê vào đâu được, tu vi hiện tại đã tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Vô số nam tử của các môn phái xung quanh vô tình hữu ý thi thoảng lại lén nhìn về phía nàng, nở một nụ cười thân thiện.Vị nữ trưởng lão đứng cạnh tên là Hàn Vi Tuyết, là sư phụ của Dạ Tố Mai, rất ít khi ở trong Vạn Hoa cốc, phần lớn thời gian đều mang theo đệ tử ra ngoài lịch luyện, Thanh Ngọc cũng chưa gặp lần nào.Thanh Ngọc vừa hạ xuống, mấy nữ đệ tử Vạn Hoa cốc đằng sau lưng Hàn Vi Tuyết đã hành lễ:- Tham kiến Uyển chủ.Thanh Ngọc không nói gì, cũng chỉ mỉm cười gật đầu đáp lễ.
Vô số nam nhân xung quanh cũng âm thầm dò xét hắn.
Có vài tên tu sĩ không biết điều còn trực tiếp tỏa thần thức ra soi mói, nhưng không có hiệu quả, vì Thanh Ngọc đeo trên mình miếng ngọc bội chống thần thức trước đây lấy được của tên sơn tặc.
Tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ bây giờ không thể dò xét được tu vi của Thanh Ngọc.Thanh Ngọc chắp tay chào hỏi Hàn Vi Tuyết:- Tiểu Ngọc gặp qua Trưởng lão.Hàn Vi Tuyết đánh giá Thanh Ngọc từ đầu tới chân, phong thần tuấn lãng, dung nhan như ngọc, hơn nữa cũng là người hiểu lễ nghi.
Bà nói:- Vị này chắc là Tiểu Ngọc Uyển chủ rồi, lão thân họ Hàn, năm trước mới về sư môn, có được nghe Đàm trưởng lão nhắc tới ngươi.
Hạnh ngộ, hạnh ngộ.Thanh Ngọc cười cười, nói với Hàn Vi Tuyết:- Hàn trưởng lão, không biết đây là bí cảnh gì vậy, vãn bối ngu muội, kính xin người chỉ điểm một phen.- Bí cảnh này không có rõ tên, năm ngàn năm mới mở ra một lần, không biết làm sao mà tự nhiên lần này chỉ có tu sĩ dưới Nguyên Anh được tiến vào.
Nghe nói tu vi của Tiểu Ngọc Uyển chủ tăng tiến kinh người, hy vọng ở bên trong nếu gặp phải tiểu đồ Tố Mai của ta thì cũng chiếu cố một chút, lão thân cảm kích vô cùng.Thanh Ngọc vội vàng xua tay nói:- Hàn trưởng lão nặng lời rồi, vãn bối họ Nguyễn, Tố Mai xuất thân cùng quê với vãn bối, lại còn là đồng môn, chiếu cố nhau cũng là chuyện nên làm.Dạ Tố Mai nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, đây chẳng phải là cậu bé cửu tạp căn ở Bá Nha huyện thành bị cười nhạo đó sao? Bây giờ đã trở thành Uyển chủ rồi ư?Hàn Vi Tuyết nói tiếp:- Nguyễn Uyển chủ, bên trong bí cảnh nguy hiểm khôn cùng, khi vào thì mỗi người sẽ bị truyền tống tới một địa phương khác nhau.
Nhưng mà bên trong cũng có vô số cơ duyên, nghe nói bí cảnh này trước đây là một chiến trường viễn cổ, bị đại năng phong ấn lại, bây giờ phong ấn nới lỏng, cứ năm ngàn năm các môn phái ở Thanh Long Vực mới hợp sức mở ra được một lần.Thanh Ngọc nghe xong cũng là âm thầm tính toán.
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có vài ánh mắt đang theo dõi mình.
Thanh Ngọc ngẩng đầu lên thì thấy mấy người này vô cùng xa lạ, toàn bộ có tu vi Kim Đan kỳ, đang đứng lẫn cùng với đám tán tu.
Ánh mắt bọn chúng nhìn hắn mang theo sát khí, với luyện Thần giả Hồng Cung tam tinh như Thanh Ngọc thì rất dễ bị phát hiện ra.- Đám người này là ai nhỉ?Hàn Vi Tuyết truyền âm vào tai Thanh Ngọc, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:- Nguyễn Uyển chủ đang có tu vi gì?Thanh Ngọc trả lời:- Vãn bối kém cỏi, mới là Kim Đan sơ kỳ.Hàn Vi Tuyết khiếp sợ, tên này cũng không lớn hơn Tố Mai bao nhiêu, mà đã Kim Đan sơ kỳ? Bảo sao được làm Uyển chủ một uyển cũng không sai.
Bà lại tiếp tục truyền âm:- Ở đây có mấy thế lực cần lưu ý đấy.
Có thấy tên thư sinh mặt trắng ở góc kia không, đó là Lưu Phi Vân của Phong Hoa Môn, tu vi Kim Đan hậu kỳ.
Tên này vô cùng háo sắc, nhưng mà là cao đồ của môn chủ, lại tà ác thâm hiểm, đừng để vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa.Thanh Ngọc nghe xong thì cũng nhìn về tên thư sinh kia một phen, đánh giá một chút..
Hắn bình tĩnh chờ đợi, ngay khi Kỳ Lân vừa mới bắn ra một luồng hỏa diễm đỏ rực, Thanh Ngọc lập tức thuấn di về sau lưng Kỳ Lân.May mắn làm sao, vừa thuấn di xong thì Thanh Ngọc quay đầu lại mà kinh hãi.
Đất đai trước mặt Hỏa Kỳ Lân bị luồng hỏa diễm kia đào ra một cái hố sâu mấy trăm trượng, bên trong vẫn còn đang bốc hơi ngun ngút.Thanh Ngọc tranh thủ cơ hội, lại sử dụng Ngự Phong thuật bay lên phía đỉnh đầu Kỳ Lân, muốn cắt cái sừng của nó xuống.
Một chiêu Kinh Tuyết Trảm được tung ra, nhưng cái sừng cũng không hề bị gãy, mà lại kích phát sự điên cuồng của Hỏa Kỳ Lân.Nó ngẩng đầu lên, há to cái miệng rộng như bồn máu, thi triển thần thông, muốn nuốt Thanh Ngọc vào bụng.
Một sức hút vô cùng mạnh mẽ tác động lên người Thanh Ngọc, làm hắn đang lơ lửng trên không thì bị kéo dần về phía cái miệng Kỳ Lân.Điên cuồng vận chuyển Hỗn Độn Kinh, Thanh Ngọc không hoảng sợ, thi triển Tịch Diệt Thiên Ma Trảm, chém ra liên tiếp sáu mươi tư kiếm vào trong miệng Kỳ Lân.Kỳ Lân đau đớn gầm lên, cái đầu rung lắc dữ dội.
Không bỏ qua cơ hội này, Thanh Ngọc hạ từ trên không xuống giẫm lên đỉnh đầu nó, truyền đạo vào kiếm, chém ra Vô Phong Trảm.Vô số kiếm khí mang theo lôi điện lập lờ trực tiếp ngắt chiếc sừng ra làm đôi, Thanh Ngọc thấy vậy nhanh chóng giơ hai thanh trúc kiếm lên cao, cắm ngập xuống đỉnh đầu Hỏa Kỳ Lân, rồi xoay một cái thật mạnh.Kỳ Lân là thần thú, sức sống vô cùng mãnh liệt, nó lắc mạnh cái đầu, sau đó chồm lên, muốn hất văng Thanh Ngọc ra xa.Thanh Ngọc làm sao bỏ qua thời cơ tuyệt vời này, hai tay nắm thật chắc trúc kiếm, cành xoáy mạnh hơn.
Máu Hỏa Kỳ Lân như dung nham sôi nóng tuôn trào ra, bắn vào người Thanh Ngọc làm hắn bỏng hết toàn thân, khuôn mặt biến dạng đáng sợ nhưng kiên quyết không thả tay ra chút nào.Một lúc sau, Kỳ Lân gào lên một tiếng, gục xuống, rồi tiêu tán thành vô số điểm sáng đỏ lờ mờ trong thiên địa.
Thanh Ngọc trực tiếp được truyển tống trở về đại điện, nhìn lại mới thấy trên người mình làm gì có vết thương nào?Giọng Vân Tư Mộng mừng rỡ vang lên:- Con mẹ thật là giỏi!Thanh Ngọc nhìn xung quanh một chút, hỏi:- Mẹ ơi, các nàng chưa ra ạ?- Ra rồi, tất cả các nàng đều ra hai ba lần rồi, sau đó lại tiến vào.Thanh Ngọc lo lắng cho chúng nữ, bị Hỏa Kỳ Lân hành hạ cảm giác cũng không tốt đẹp gì.
Vân Tư Mộng biết hắn bất an, dịu dàng nói:- Con ta, con tất không phải vật trong ao, các nàng muốn ở bên cạnh con thì phải cố gắng thật nhiều.
Phần thưởng của con ở trước mặt, con nhận lấy rồi ra ngoài trước đi.
Có mẹ ở đây động viên an ủi các nàng, con không phải sợ.Một viên đá màu xanh nhạt nhỏ hiện ra trước mặt Thanh Ngọc, làm Vô Trần Hoa ở trong đan điền hắn bạo động.
Thanh Ngọc giám định ra mới biết đây là Lân Viêm Tủy, có thể khiến Băng Liên Hư Hỏa của hắn tiến thêm một bước, hóa thành Băng Liên Linh Hỏa.Mặc kệ Vô Trần Hoa trong đan điền bay ra nuốt lấy viên đá kia, Thanh Ngọc lại hỏi:- Mẹ, thi thoảng con tiến vào đây nói chuyện với người được không?Giọng nói Vân Tư Mộng vang lên:- Con ngốc của ta, con đạt tới Luyện Hư kỳ mới được tiến vào lần nữa.
Năm tháng còn dài, sau này chắc chắn cả gia đình ta sẽ được đoàn viên.Sau khi Vô Trần Hoa trở lại đan điền, lại nói chuyện với Vân Tư Mộng một hồi xong, Thanh Ngọc mang theo tâm trạng rối bời từ biệt nàng ra ngoài.Hồng Vân Chân Nhân sau khi thấy Thanh Ngọc ra ngoài, nhẹ nhàng vuốt râu gật đầu nói:- Ta biết một chỗ có Tịnh Linh Tâm Quả, có thể cứu được cô bé ở trong viên linh châu kia, con có muốn đi một chuyến không?Thanh Ngọc nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, hỏi:- Sư công, ở đâu vậy ạ?Ở trong một bí cảnh cách đây tám lăm vạn dặm về phía Đông Nam, ở đó đang vô cùng náo nhiệt đấy, con mau đi kẻo trễ.
Bí cảnh này còn bốn ngày nữa sẽ mở ra, ta đã sửa đổi quy tắc một chút, chỉ dưới Nguyên Anh kỳ mới được tiến vào mà thôi.Thanh Ngọc nghe xong mà hoảng sợ, sư công đúng là thần thông quảng đại, quy tắc bí cảnh cũng động tay chân vào được!Tám lăm vạn dặm? Thần thức của người xa đến vậy sao?Nếu mà Thanh Ngọc biết thần thức của Hồng Vân Chân Nhân có thể bao tới hết cả tinh cầu này, không biết hắn sẽ có biểu cảm gì.Vội vàng cáo biệt sư công, Thanh Ngọc lấy ra phi kiếm đạp lên phá không rời đi, tiến về phía bí cảnh.…Hơn ba ngày sau, Thanh Ngọc đã tìm được nơi bí cảnh mở ra.
Đây là một hòn đảo nhỏ trên Đông Hải, bên trong bây giờ đã đầy ắp tu sĩ.
Đa phần là các môn phái nhất lưu trong Thiên Long Vực, Thanh Ngọc còn thấy cả cô bé Dạ Tố Mai cùng xuất thân Lâm Hòa Thôn với mình, cùng một phụ nhân Nguyên Anh hậu kỳ mặc y phục trưởng lão của Vạn Hoa cốc đang đứng đó.
Tán tu thì chỉ có ba bốn mươi người mà thôi.Dạ Tố Mai bây giờ cũng đã lớn, nhan sắc cũng được nói là mỹ nhân đương thời.
Mặt nhỏ thon dài, mắt to lấp lánh, góc cạnh trên khuôn mặt vô cùng tinh xảo, không thể chê vào đâu được, tu vi hiện tại đã tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Vô số nam tử của các môn phái xung quanh vô tình hữu ý thi thoảng lại lén nhìn về phía nàng, nở một nụ cười thân thiện.Vị nữ trưởng lão đứng cạnh tên là Hàn Vi Tuyết, là sư phụ của Dạ Tố Mai, rất ít khi ở trong Vạn Hoa cốc, phần lớn thời gian đều mang theo đệ tử ra ngoài lịch luyện, Thanh Ngọc cũng chưa gặp lần nào.Thanh Ngọc vừa hạ xuống, mấy nữ đệ tử Vạn Hoa cốc đằng sau lưng Hàn Vi Tuyết đã hành lễ:- Tham kiến Uyển chủ.Thanh Ngọc không nói gì, cũng chỉ mỉm cười gật đầu đáp lễ.
Vô số nam nhân xung quanh cũng âm thầm dò xét hắn.
Có vài tên tu sĩ không biết điều còn trực tiếp tỏa thần thức ra soi mói, nhưng không có hiệu quả, vì Thanh Ngọc đeo trên mình miếng ngọc bội chống thần thức trước đây lấy được của tên sơn tặc.
Tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ bây giờ không thể dò xét được tu vi của Thanh Ngọc.Thanh Ngọc chắp tay chào hỏi Hàn Vi Tuyết:- Tiểu Ngọc gặp qua Trưởng lão.Hàn Vi Tuyết đánh giá Thanh Ngọc từ đầu tới chân, phong thần tuấn lãng, dung nhan như ngọc, hơn nữa cũng là người hiểu lễ nghi.
Bà nói:- Vị này chắc là Tiểu Ngọc Uyển chủ rồi, lão thân họ Hàn, năm trước mới về sư môn, có được nghe Đàm trưởng lão nhắc tới ngươi.
Hạnh ngộ, hạnh ngộ.Thanh Ngọc cười cười, nói với Hàn Vi Tuyết:- Hàn trưởng lão, không biết đây là bí cảnh gì vậy, vãn bối ngu muội, kính xin người chỉ điểm một phen.- Bí cảnh này không có rõ tên, năm ngàn năm mới mở ra một lần, không biết làm sao mà tự nhiên lần này chỉ có tu sĩ dưới Nguyên Anh được tiến vào.
Nghe nói tu vi của Tiểu Ngọc Uyển chủ tăng tiến kinh người, hy vọng ở bên trong nếu gặp phải tiểu đồ Tố Mai của ta thì cũng chiếu cố một chút, lão thân cảm kích vô cùng.Thanh Ngọc vội vàng xua tay nói:- Hàn trưởng lão nặng lời rồi, vãn bối họ Nguyễn, Tố Mai xuất thân cùng quê với vãn bối, lại còn là đồng môn, chiếu cố nhau cũng là chuyện nên làm.Dạ Tố Mai nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, đây chẳng phải là cậu bé cửu tạp căn ở Bá Nha huyện thành bị cười nhạo đó sao? Bây giờ đã trở thành Uyển chủ rồi ư?Hàn Vi Tuyết nói tiếp:- Nguyễn Uyển chủ, bên trong bí cảnh nguy hiểm khôn cùng, khi vào thì mỗi người sẽ bị truyền tống tới một địa phương khác nhau.
Nhưng mà bên trong cũng có vô số cơ duyên, nghe nói bí cảnh này trước đây là một chiến trường viễn cổ, bị đại năng phong ấn lại, bây giờ phong ấn nới lỏng, cứ năm ngàn năm các môn phái ở Thanh Long Vực mới hợp sức mở ra được một lần.Thanh Ngọc nghe xong cũng là âm thầm tính toán.
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có vài ánh mắt đang theo dõi mình.
Thanh Ngọc ngẩng đầu lên thì thấy mấy người này vô cùng xa lạ, toàn bộ có tu vi Kim Đan kỳ, đang đứng lẫn cùng với đám tán tu.
Ánh mắt bọn chúng nhìn hắn mang theo sát khí, với luyện Thần giả Hồng Cung tam tinh như Thanh Ngọc thì rất dễ bị phát hiện ra.- Đám người này là ai nhỉ?Hàn Vi Tuyết truyền âm vào tai Thanh Ngọc, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:- Nguyễn Uyển chủ đang có tu vi gì?Thanh Ngọc trả lời:- Vãn bối kém cỏi, mới là Kim Đan sơ kỳ.Hàn Vi Tuyết khiếp sợ, tên này cũng không lớn hơn Tố Mai bao nhiêu, mà đã Kim Đan sơ kỳ? Bảo sao được làm Uyển chủ một uyển cũng không sai.
Bà lại tiếp tục truyền âm:- Ở đây có mấy thế lực cần lưu ý đấy.
Có thấy tên thư sinh mặt trắng ở góc kia không, đó là Lưu Phi Vân của Phong Hoa Môn, tu vi Kim Đan hậu kỳ.
Tên này vô cùng háo sắc, nhưng mà là cao đồ của môn chủ, lại tà ác thâm hiểm, đừng để vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa.Thanh Ngọc nghe xong thì cũng nhìn về tên thư sinh kia một phen, đánh giá một chút..
Danh sách chương