Hàn Vi Tuyết lại nói tiếp:- Tên tráng hán đang dẫn đoàn Sơn Ma Lĩnh kia tên Lạp Ma, nghe nói có thể triệu hồi ra một con Liệt Sơn Hùng Kim Đan hậu kỳ, một người một thú vô cùng hung mãnh.
Còn lão đạo nhân già đang vuốt râu kia là Tống Chinh, tu vi Kim Đan đỉnh phong, người của Bắc Thái Tông, nghe nói sở thích của hắn là nói đạo lý, nhưng khi ra tay rồi cũng vô cùng hung ác.Thanh Ngọc dò xét qua một lượt, lại hỏi:- Hàn trưởng lão, sao Tố Mai sư muội tu vi thấp vậy mà trưởng lão cũng dẫn theo, không sợ nàng gặp nguy hiểm sao?- Nàng có bảo vật phòng thân ta đưa cho, cũng tạm ổn, hy vọng nếu nàng có việc gì Nguyễn Uyển chủ ra tay giúp đỡ một chút.Thanh Ngọc gật đầu, rồi bỗng dưng lại chú ý tới một đám nữ nhân, dẫn đầu bởi một nữ tu Kim Đan trung kỳ mặc cung trang màu trắng, dáng người uyển chuyển, đeo mạng che mặt.
Thanh Ngọc sau khi giám định ra mới biết nàng này lại là Ma tộc.
Khí thế của nữ nhân này Thanh Ngọc đánh giá còn lợi hại gấp mấy lần những người mà Hàn Vi Tuyết giới thiệu, nên lập tức truyền âm hỏi:- Hàn trưởng lão, mấy cô nương kia là môn phái nào vậy?- Đó là Yên Hoa tông, cô gái dẫn đầu kia vô cùng lạ mặt, lão thân cũng không biết nàng.Yên Hoa Tông? Sao Yên Hoa tông lại có ma tộc? Nàng ta có ý định gì?Thanh Ngọc chậm rãi gật đầu với Hàn Vi Tuyết, rồi truyền âm cho mấy nữ đệ tử Vạn Hoa cốc:- Bên trong bí cảnh nguy hiểm vô cùng, tốt nhất là phải tìm được nhau rồi hãy đi tìm kiếm cơ duyên, nếu không sẽ vô cùng bất lợi.Mấy nữ đệ tử nghe xong cũng gật đầu truyền âm lại cho Thanh Ngọc, nói rằng đã biết.Hàn trưởng lão mở miệng nói:- Bí cảnh chuẩn bị mở ra rồi, chúng đệ tử Vạn Hoa cốc chuẩn bị tiến vào.Tám vị trưởng lão Hóa Thần kỳ của các tông môn Thiên Long Vực đứng trước cửa vào bí cảnh, bắt đầu thi pháp.
Sau một hồi, có một lỗ hổng hư không màu đen được xé ra, một lão giả nói:- Bí cảnh mở ra trong vòng một tháng, một tháng sau sẽ tự động truyền tống mọi người ra ngoài.
Đệ tử các môn phái mau mau tiến vào.…Sau khi Thanh Ngọc vào bí cảnh thì bị truyền tống tới một sa mạc rộng lớn vô cùng hẻo lánh, xung quanh chỉ trơ trọi mấy cây xương rồng.
Ở gần Thanh Ngọc bỗng nhiên lại hiện ra một người, chính là một tên trong đám tán tu có sát ý với hắn.Tên này mặc nguyên một bộ hắc y, tu vi Kim Đan trung kỳ, sau khi thấy Thanh Ngọc thì vô cùng mừng rỡ, như thể tìm được kho tàng vậy.Thanh Ngọc âm thầm cảnh giác, tỏa thần thức ra bao lấy tên kia, rồi nói:- Vị đạo hữu này, chúng ta kết bạn cùng đi được không?Tên kia bỗng dưng mở miệng cười ha ha như thể ăn chặt Thanh Ngọc rồi:- Nguyễn gia tiểu thái tử, đường sống ngươi không đi, đường chết lại cứ lao vào.
Mới đầu bọn ta tưởng ngươi không tới, ai ngờ phút cuối cùng lại đến nộp mạng.
Lần này về chắc chắn Phù trưởng lão sẽ ban thưởng hậu hĩnh, hắc hắc, chịu chết đi!Tên này vừa nói hết câu, lập tức lao lên, trong tay lấy ra một pháp khí cực phẩm hình kiếm, bên trên có vô số răng cưa sắc nhọn, sau đó cách không chém ra một đường về phía trước.
Một đường ánh sáng sắc bén màu vàng kim, phá không mà đi, bắn thẳng đến trước người Thanh Ngọc.Đối với mấy loại công kích từ xa như thế này bây giờ Thanh Ngọc chỉ coi là trò trẻ con mà thôi, không nói nhảm nhiều, trực tiếp lấy hai thanh trúc kiếm ra, đạp Nhất Lý Bộ, nháy mắt đã xuất hiện ở bên phải tên hắc y nhân, một chiêu Phách Hoa Trảm chém ra, muốn tách tên này thành hai nửa.Bỗng dưng từ người tên hắc y nhân nhảy ra một cái pháp khí hình cái đĩa, bên trên có khắc mấy phù văn quỷ dị, đỡ lấy đường kiếm của Thanh Ngọc.Rắc… Rắc…Chiếc đĩa kia lập tức vỡ làm đôi, tên hắc y nhân hoảng sợ, lập tức gào lên:- Pháp khí của ta, tên khốn kiếp, ta giết ngươi…Thanh Ngọc cũng lười làm trò hề với tên này, chém ra một Vô Phong Trảm, sau đó lại đạp Nhất Lý Bộ lách qua một bên, thi triển tiếp một Cửu Hoang Trảm nữa.
Mấy thể loại làm nhàm đang chiến đấu sinh tử còn nói nhảm chắc chắn không được Thanh Ngọc để vào trong mắt.Không ngoài dự đoán, tên kia sau khi trúng chiêu lập tức bị kiếm khí xoắn thành mảnh vụn, máu bay tung tóe, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Thanh Ngọc cũng biết bọn người này là ai phái tới rồi, nhưng hắn cũng không để ý lắm.Thanh Ngọc thu lấy nhẫn trữ vật của tên hắc y nhân lại, sau đó gọi Tiểu Long từ Sơn Hà Quan Tưởng Đồ ra, trực tiếp hỏi nó ở đâu có đồ tốt.Cứ vào bí cảnh mà có một cái máy tầm bảo chạy bằng cơm cũng tốt a!Thanh Ngọc truyền ý niệm cho Tiểu Long:- Chúng ta chỉ tìm linh dược, phải là Tôn dược hoặc Đế dược, những cái khác bỏ qua đi.Tiểu Long nghe vậy cũng gật gật đầu nhỏ, cảm ứng một chút, rồi lại chỉ về một phương hướng.Sau khi phi hành hết một ngày một đêm, Thanh Ngọc dừng lại.
Ở phía trước đang có hai nhóm nhân thủ giao tranh kịch liệt.
Thanh Ngọc tỏa thần thức ra thì mới thấy tên Lưu Phi Vân của Phong Hoa Môn đang so chiêu cùng với nữ nhân ma tộc đeo mạng che mặt của Yên Hoa tông.Tên này vừa đánh vừa nói:- Tiên tử, sao ngươi vội vã như vậy, có gì chúng ta tìm một nơi khác hảo hảo tâm tình một phen, cớ gì chưa nói đã muốn xuất thủ rồi?Nữ nhân đeo mạng che mặt kia vô cùng tức giận, chiêu nào tung ra cũng là sát chiêu, nàng sử dụng một bộ chín thanh phi đao, liên tiếp tấn công về phía Lưu Phi Vân, nhưng bị hắn dễ dàng tránh được, không có chút tổn thương nào.
Lưu Phi Vân cũng không hề có ý muốn phản công, cứ tiếp tục vừa đánh vừa trêu chọc nữ nhân này.Mấy đệ tử Phong Hoa môn thì cũng đang giao thủ vật vờ với đệ tử Yên Hoa tông, chẳng ai vì một tên háo sắc mà muốn ném đi cái mạng nhỏ của mình cả.Thanh Ngọc nhìn một lúc thì âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Nữ nhân này theo cảm nhận của Thanh Ngọc mà nói cũng là một cao thủ mới phải, tại sao lại cứ nhường nhịn tên Lưu Vân Phi kia nhỉ?Cũng không hơi đâu quản chuyện bao đồng, Thanh Ngọc lập tức phi hành bay về hướng khác, tránh né cuộc giao tranh vô nghĩa này.Nhưng hắn vừa mới bay được một đoạn thì lại nghe thấy tiếng truyền âm:“Vị công tử này, nếu có thể xin giúp Tố My một phen, Yên Hoa tông chúng ta phát hiện một động phủ tràn đầy Hoàng dược, thậm chí Đế dược cũng có, nếu công tử không chê sau khi giải quyết xong ở đây có thể đi cùng.”Thanh Ngọc nghe vậy, cũng âm thầm suy tính một chút.
Không biết nữ tử này làm sao mà vẫn phát hiện được ra mình nhỉ? Nàng ta là Ma tộc, còn đang ẩn giấu thực lực, không biết thế nào.Một lúc sau, Thanh Ngọc lấy mặt nạ ra, đeo lên, rồi bay ngược trở lại nơi đệ tử hai tông môn đang giao đấu.Hắn đáp xuống, cười ha ha, sau đó nói:- A, thì ra gặp phải mấy con Phong Hoa tiểu cẩu ở đây, vậy để lão gia gia chơi đùa với bọn ngươi một chút!Tên Lưu Phi Vân nghe vậy thì mặt tràn đầy tức giận, há mồm quát:- Nghiệt súc nơi nào! Dám phỉ báng Phong Hoa môn ta, chết!Dứt lời, hắn lấy ra một thanh trường thương Vương khí hạ phẩm màu đen nhánh, trực tiếp xông thẳng tới bên cạnh Thanh Ngọc, xuất thủ tàn độc, muốn một thương tất sát.Thanh Ngọc nhìn tên cao đồ Phong Hoa môn này, âm thầm đánh giá một chút, thì thấy hắn múa may quay cuồng, thương pháp cũng khá, nhưng so với những gì Hồng Vân Chân Nhân dạy Thanh Ngọc thì không khác nào múa rìu trước mặt Lỗ Ban.Thanh Ngọc chẳng thèm rút vũ khí ra, chỉ tránh né, không thèm trả đòn, giống y những gì Lưu Phi Vân vừa làm với nữ tử Yên Hoa tông kia.Nữ tử Yên Hoa tông thấy Thanh Ngọc có thân pháp kinh người như thế mắt cũng lóe lên dị sắc, đứng im không biết đang suy nghĩ gì.Để cho tên Lưu Phi Vân này xuất ra hết chiêu, bỗng nhiên Thanh Ngọc lựa đúng thời cơ, đạp cho hắn một cái vào mông rồi nói:- Có chút điêu trùng tiểu kỹ thế thôi mà cũng đòi làm bộ làm tịch à, cút, không lão gia gia một kiếm bổ chết ngươi.Khi lời Thanh Ngọc nói xong rồi thì tên này mới chạm đất.
Nào đâu còn bộ dáng phong khinh vân đạm như trước, trên cái quần trắng của hắn còn in nguyên dấu giày của Thanh Ngọc.
Mấy tên đệ tử Phong Hoa môn thấy thế, ngừng chiến, lập tức lao về phía Lưu Vân Phi, nâng hắn dậy, rồi một tên quát:- Hảo hán tử đi có tên về có họ.
Ngươi có dám xưng tên ra không?Thanh Ngọc lười nói nhảm, một thanh phi kiếm không biết từ đâu ra xuyên qua cổ họng tên này, đúng là bọn ngu ngốc, đã muốn tha chết cho rồi còn cứ thích nói nhảm.Mấy tên đệ tử Phong Hoa môn sợ hãi, khoác tay đỡ lấy tên Lưu Phi Vân đang thậm thọt một chân kia chạy mất tăm mất tich.
Cú đá của Thanh Ngọc đã được tính toán kỹ càng, trúng một đạp đó cái chân kia ba bốn tháng là không thể nào cử động được.Trúc Tố My nhẹ nhàng tiến lại gần, hành lễ rồi nói:- Tố My ra mắt công tử, cảm tạ công tử đã giúp Yên Hoa tông giải vây.Mấy nữ tử đằng sau cũng tiến lại gần, rồi rối rít cám ơn.Thanh Ngọc khoát tay, trực tiếp hỏi:- Lời vị cô nương này vừa nói là thật chứ?Trúc Tố My gật đầu:- Thiên chân vạn xác, bây giờ mời công tử đi theo chúng ta.Thanh Ngọc cảm thấy trong lòng hơi bất an một chút, như thể có chuyện gì sắp xảy ra.
Tuy nhiên, hắn cũng không nói gì, cứ giữ dung mạo khi đeo mặt nạ, đồng hành cùng đám đệ tử Yên Hoa tông tiến về một phương hướng..
Còn lão đạo nhân già đang vuốt râu kia là Tống Chinh, tu vi Kim Đan đỉnh phong, người của Bắc Thái Tông, nghe nói sở thích của hắn là nói đạo lý, nhưng khi ra tay rồi cũng vô cùng hung ác.Thanh Ngọc dò xét qua một lượt, lại hỏi:- Hàn trưởng lão, sao Tố Mai sư muội tu vi thấp vậy mà trưởng lão cũng dẫn theo, không sợ nàng gặp nguy hiểm sao?- Nàng có bảo vật phòng thân ta đưa cho, cũng tạm ổn, hy vọng nếu nàng có việc gì Nguyễn Uyển chủ ra tay giúp đỡ một chút.Thanh Ngọc gật đầu, rồi bỗng dưng lại chú ý tới một đám nữ nhân, dẫn đầu bởi một nữ tu Kim Đan trung kỳ mặc cung trang màu trắng, dáng người uyển chuyển, đeo mạng che mặt.
Thanh Ngọc sau khi giám định ra mới biết nàng này lại là Ma tộc.
Khí thế của nữ nhân này Thanh Ngọc đánh giá còn lợi hại gấp mấy lần những người mà Hàn Vi Tuyết giới thiệu, nên lập tức truyền âm hỏi:- Hàn trưởng lão, mấy cô nương kia là môn phái nào vậy?- Đó là Yên Hoa tông, cô gái dẫn đầu kia vô cùng lạ mặt, lão thân cũng không biết nàng.Yên Hoa Tông? Sao Yên Hoa tông lại có ma tộc? Nàng ta có ý định gì?Thanh Ngọc chậm rãi gật đầu với Hàn Vi Tuyết, rồi truyền âm cho mấy nữ đệ tử Vạn Hoa cốc:- Bên trong bí cảnh nguy hiểm vô cùng, tốt nhất là phải tìm được nhau rồi hãy đi tìm kiếm cơ duyên, nếu không sẽ vô cùng bất lợi.Mấy nữ đệ tử nghe xong cũng gật đầu truyền âm lại cho Thanh Ngọc, nói rằng đã biết.Hàn trưởng lão mở miệng nói:- Bí cảnh chuẩn bị mở ra rồi, chúng đệ tử Vạn Hoa cốc chuẩn bị tiến vào.Tám vị trưởng lão Hóa Thần kỳ của các tông môn Thiên Long Vực đứng trước cửa vào bí cảnh, bắt đầu thi pháp.
Sau một hồi, có một lỗ hổng hư không màu đen được xé ra, một lão giả nói:- Bí cảnh mở ra trong vòng một tháng, một tháng sau sẽ tự động truyền tống mọi người ra ngoài.
Đệ tử các môn phái mau mau tiến vào.…Sau khi Thanh Ngọc vào bí cảnh thì bị truyền tống tới một sa mạc rộng lớn vô cùng hẻo lánh, xung quanh chỉ trơ trọi mấy cây xương rồng.
Ở gần Thanh Ngọc bỗng nhiên lại hiện ra một người, chính là một tên trong đám tán tu có sát ý với hắn.Tên này mặc nguyên một bộ hắc y, tu vi Kim Đan trung kỳ, sau khi thấy Thanh Ngọc thì vô cùng mừng rỡ, như thể tìm được kho tàng vậy.Thanh Ngọc âm thầm cảnh giác, tỏa thần thức ra bao lấy tên kia, rồi nói:- Vị đạo hữu này, chúng ta kết bạn cùng đi được không?Tên kia bỗng dưng mở miệng cười ha ha như thể ăn chặt Thanh Ngọc rồi:- Nguyễn gia tiểu thái tử, đường sống ngươi không đi, đường chết lại cứ lao vào.
Mới đầu bọn ta tưởng ngươi không tới, ai ngờ phút cuối cùng lại đến nộp mạng.
Lần này về chắc chắn Phù trưởng lão sẽ ban thưởng hậu hĩnh, hắc hắc, chịu chết đi!Tên này vừa nói hết câu, lập tức lao lên, trong tay lấy ra một pháp khí cực phẩm hình kiếm, bên trên có vô số răng cưa sắc nhọn, sau đó cách không chém ra một đường về phía trước.
Một đường ánh sáng sắc bén màu vàng kim, phá không mà đi, bắn thẳng đến trước người Thanh Ngọc.Đối với mấy loại công kích từ xa như thế này bây giờ Thanh Ngọc chỉ coi là trò trẻ con mà thôi, không nói nhảm nhiều, trực tiếp lấy hai thanh trúc kiếm ra, đạp Nhất Lý Bộ, nháy mắt đã xuất hiện ở bên phải tên hắc y nhân, một chiêu Phách Hoa Trảm chém ra, muốn tách tên này thành hai nửa.Bỗng dưng từ người tên hắc y nhân nhảy ra một cái pháp khí hình cái đĩa, bên trên có khắc mấy phù văn quỷ dị, đỡ lấy đường kiếm của Thanh Ngọc.Rắc… Rắc…Chiếc đĩa kia lập tức vỡ làm đôi, tên hắc y nhân hoảng sợ, lập tức gào lên:- Pháp khí của ta, tên khốn kiếp, ta giết ngươi…Thanh Ngọc cũng lười làm trò hề với tên này, chém ra một Vô Phong Trảm, sau đó lại đạp Nhất Lý Bộ lách qua một bên, thi triển tiếp một Cửu Hoang Trảm nữa.
Mấy thể loại làm nhàm đang chiến đấu sinh tử còn nói nhảm chắc chắn không được Thanh Ngọc để vào trong mắt.Không ngoài dự đoán, tên kia sau khi trúng chiêu lập tức bị kiếm khí xoắn thành mảnh vụn, máu bay tung tóe, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Thanh Ngọc cũng biết bọn người này là ai phái tới rồi, nhưng hắn cũng không để ý lắm.Thanh Ngọc thu lấy nhẫn trữ vật của tên hắc y nhân lại, sau đó gọi Tiểu Long từ Sơn Hà Quan Tưởng Đồ ra, trực tiếp hỏi nó ở đâu có đồ tốt.Cứ vào bí cảnh mà có một cái máy tầm bảo chạy bằng cơm cũng tốt a!Thanh Ngọc truyền ý niệm cho Tiểu Long:- Chúng ta chỉ tìm linh dược, phải là Tôn dược hoặc Đế dược, những cái khác bỏ qua đi.Tiểu Long nghe vậy cũng gật gật đầu nhỏ, cảm ứng một chút, rồi lại chỉ về một phương hướng.Sau khi phi hành hết một ngày một đêm, Thanh Ngọc dừng lại.
Ở phía trước đang có hai nhóm nhân thủ giao tranh kịch liệt.
Thanh Ngọc tỏa thần thức ra thì mới thấy tên Lưu Phi Vân của Phong Hoa Môn đang so chiêu cùng với nữ nhân ma tộc đeo mạng che mặt của Yên Hoa tông.Tên này vừa đánh vừa nói:- Tiên tử, sao ngươi vội vã như vậy, có gì chúng ta tìm một nơi khác hảo hảo tâm tình một phen, cớ gì chưa nói đã muốn xuất thủ rồi?Nữ nhân đeo mạng che mặt kia vô cùng tức giận, chiêu nào tung ra cũng là sát chiêu, nàng sử dụng một bộ chín thanh phi đao, liên tiếp tấn công về phía Lưu Phi Vân, nhưng bị hắn dễ dàng tránh được, không có chút tổn thương nào.
Lưu Phi Vân cũng không hề có ý muốn phản công, cứ tiếp tục vừa đánh vừa trêu chọc nữ nhân này.Mấy đệ tử Phong Hoa môn thì cũng đang giao thủ vật vờ với đệ tử Yên Hoa tông, chẳng ai vì một tên háo sắc mà muốn ném đi cái mạng nhỏ của mình cả.Thanh Ngọc nhìn một lúc thì âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Nữ nhân này theo cảm nhận của Thanh Ngọc mà nói cũng là một cao thủ mới phải, tại sao lại cứ nhường nhịn tên Lưu Vân Phi kia nhỉ?Cũng không hơi đâu quản chuyện bao đồng, Thanh Ngọc lập tức phi hành bay về hướng khác, tránh né cuộc giao tranh vô nghĩa này.Nhưng hắn vừa mới bay được một đoạn thì lại nghe thấy tiếng truyền âm:“Vị công tử này, nếu có thể xin giúp Tố My một phen, Yên Hoa tông chúng ta phát hiện một động phủ tràn đầy Hoàng dược, thậm chí Đế dược cũng có, nếu công tử không chê sau khi giải quyết xong ở đây có thể đi cùng.”Thanh Ngọc nghe vậy, cũng âm thầm suy tính một chút.
Không biết nữ tử này làm sao mà vẫn phát hiện được ra mình nhỉ? Nàng ta là Ma tộc, còn đang ẩn giấu thực lực, không biết thế nào.Một lúc sau, Thanh Ngọc lấy mặt nạ ra, đeo lên, rồi bay ngược trở lại nơi đệ tử hai tông môn đang giao đấu.Hắn đáp xuống, cười ha ha, sau đó nói:- A, thì ra gặp phải mấy con Phong Hoa tiểu cẩu ở đây, vậy để lão gia gia chơi đùa với bọn ngươi một chút!Tên Lưu Phi Vân nghe vậy thì mặt tràn đầy tức giận, há mồm quát:- Nghiệt súc nơi nào! Dám phỉ báng Phong Hoa môn ta, chết!Dứt lời, hắn lấy ra một thanh trường thương Vương khí hạ phẩm màu đen nhánh, trực tiếp xông thẳng tới bên cạnh Thanh Ngọc, xuất thủ tàn độc, muốn một thương tất sát.Thanh Ngọc nhìn tên cao đồ Phong Hoa môn này, âm thầm đánh giá một chút, thì thấy hắn múa may quay cuồng, thương pháp cũng khá, nhưng so với những gì Hồng Vân Chân Nhân dạy Thanh Ngọc thì không khác nào múa rìu trước mặt Lỗ Ban.Thanh Ngọc chẳng thèm rút vũ khí ra, chỉ tránh né, không thèm trả đòn, giống y những gì Lưu Phi Vân vừa làm với nữ tử Yên Hoa tông kia.Nữ tử Yên Hoa tông thấy Thanh Ngọc có thân pháp kinh người như thế mắt cũng lóe lên dị sắc, đứng im không biết đang suy nghĩ gì.Để cho tên Lưu Phi Vân này xuất ra hết chiêu, bỗng nhiên Thanh Ngọc lựa đúng thời cơ, đạp cho hắn một cái vào mông rồi nói:- Có chút điêu trùng tiểu kỹ thế thôi mà cũng đòi làm bộ làm tịch à, cút, không lão gia gia một kiếm bổ chết ngươi.Khi lời Thanh Ngọc nói xong rồi thì tên này mới chạm đất.
Nào đâu còn bộ dáng phong khinh vân đạm như trước, trên cái quần trắng của hắn còn in nguyên dấu giày của Thanh Ngọc.
Mấy tên đệ tử Phong Hoa môn thấy thế, ngừng chiến, lập tức lao về phía Lưu Vân Phi, nâng hắn dậy, rồi một tên quát:- Hảo hán tử đi có tên về có họ.
Ngươi có dám xưng tên ra không?Thanh Ngọc lười nói nhảm, một thanh phi kiếm không biết từ đâu ra xuyên qua cổ họng tên này, đúng là bọn ngu ngốc, đã muốn tha chết cho rồi còn cứ thích nói nhảm.Mấy tên đệ tử Phong Hoa môn sợ hãi, khoác tay đỡ lấy tên Lưu Phi Vân đang thậm thọt một chân kia chạy mất tăm mất tich.
Cú đá của Thanh Ngọc đã được tính toán kỹ càng, trúng một đạp đó cái chân kia ba bốn tháng là không thể nào cử động được.Trúc Tố My nhẹ nhàng tiến lại gần, hành lễ rồi nói:- Tố My ra mắt công tử, cảm tạ công tử đã giúp Yên Hoa tông giải vây.Mấy nữ tử đằng sau cũng tiến lại gần, rồi rối rít cám ơn.Thanh Ngọc khoát tay, trực tiếp hỏi:- Lời vị cô nương này vừa nói là thật chứ?Trúc Tố My gật đầu:- Thiên chân vạn xác, bây giờ mời công tử đi theo chúng ta.Thanh Ngọc cảm thấy trong lòng hơi bất an một chút, như thể có chuyện gì sắp xảy ra.
Tuy nhiên, hắn cũng không nói gì, cứ giữ dung mạo khi đeo mặt nạ, đồng hành cùng đám đệ tử Yên Hoa tông tiến về một phương hướng..
Danh sách chương