Tôi đã sống chung với Hắc Ngọc và Dạ Nguyệt được một tháng, giờ tôi đã chắc chắn Hắc Ngọc là em gái của Dạ Nguyệt.



Trong một lần đi săn thì họ đánh nhau với một con Quỷ Bậc 5 Cấp Cao thuộc loài Ám Ảnh Ma Quỷ, bị nó nguyền rủa khiến họ từ hai người thành một người.



Việc này có một lợi ích là giúp cho họ mạnh hơn gấp đôi so với những con quỷ khác, nhưng khuyết điểm là một lúc họ chỉ có thể xuất hiện trong hình dạng Hắc Ngọc hoặc Dạ Nguyệt. Khi người này ngủ thì người kia sẽ xuất hiện, mỗi lần ngủ là các nàng sẽ thế chỗ cho nhau.



"Bì bõm bì bõm." - Mặt nước dưới bể tắm đang dao động dữ dội.



"Ư..." - Hắc Ngọc rêи rỉ, nàng đang đứng chống tay vào thành bể nước.



Còn tôi đang đâm cắm nàng từ phía sau, chúng tôi rất thích chơi trò tắm uyên ương này.



Bỗng cửa cánh phòng mở ra, Sương Đen từ bên ngoài đi vào.



Đôi mắt nàng trợn tròn khi thấy tôi và Hắc Ngọc đang ân ái với nhau.



"Máu Xấu, cô nhỏ, hai người đang làm gì vậy?" - Sương Đen tức giận hét lớn chất vấn.



Hắc Ngọc đang nhắm mắt hưởng thụ thì giật mình khi nghe tiếng của Sương Đen.



"Sao cảm thấy giống như sắp bị đánh ghen vậy nhỉ?" - Tôi e dè nhìn Sương Đen, nàng đang vô cùng tức giận.



Hắc Ngọc ngượng chín cả mặt, nàng vô cùng lúng túng không biết trả lời như thế nào. Không như Dạ Nguyệt, Hắc Ngọc chỉ là một cô gái nhỏ không giỏi giao tiếp hay nói chuyện.



Việc bị cháu gái bắt gian khiến nàng xấu hổ muốn chết.



"Chị ơi cứu em." - Hắc Ngọc tự lẩm bẩm một mình, dường như nàng đang nói chuyện với Dạ Nguyệt bên trong cơ thể của nàng.



"Em tự đánh ngất bản thân đi, chị giải quyết giùm cho." - Âm thanh của Dạ Nguyệt vang lên quanh quẩn.



Hắc Ngọc quay lại nhìn tôi một chút, rồi tự chặt rất mạnh vào cổ của mình.



Nàng ngất ngay lập tức.



Thân thể của nàng thay đổi, bờ ʍôиɠ và bầu иɦũ ɦσα nở to ra, mái tóc cũng chuyển sang đen đậm.



Dạ Nguyệt đã chiếm quyền kiểm soát cơ thể.



Nàng ra hiệu cho tôi tiếp tục chơi nàng.



"Dù sao cũng có Dạ Nguyệt nói chuyện với Sương Đen, mình im lặng là được."



Tôi làm theo Dạ Nguyệt, tiếp tục đâm cắm nàng.



"A...a... Sao vậy cháu gái thân yêu, cháu nhớ cháu rể hả?" - Dạ Nguyệt vừa rêи rỉ vừa trêu chọc Sương Đen.



"Như vậy là sao hả cô, tại sao Máu Xấu với Hắc Ngọc lại làm chuyện đó." - Sương Đen chất vấn.



"Ta nhớ đã giao đủ 100 đá 7 để thuê cháu rể một năm rồi mà, ta muốn làm gì cháu rể chẳng được, miễn không chết là được đúng không." - Dạ Nguyệt vừa rêи rỉ vừa trả lời.



"Nhưng cháu cho cô thuê chứ đâu cho cô Hắc Ngọc thuê, như vậy là ngoại tình, cháu sẽ dẫn chồng của cháu về." - Sương Đen đưa ra một lý lẽ rất lạ.



"Tiền cô đưa cho cháu rồi, cháu rể sẽ ở lại đây với cô đúng một năm, dù cháu có trả lại 100 đá 7 hay nhiều hơn thì cũng đừng hòng mang cháu rể đi." - Dạ Nguyệt đanh thép nói, một ảo ảnh mặt trăng xuất hiện trêи đầu nàng, từ bên trong phát ra khí tức uy nghiêm đến đáng sợ.



Sương Đen cũng không vừa, đôi mắt nàng sáng lên ánh sáng xanh, bóng ma của nàng xuất hiện trêи đỉnh đầu. Trông nàng vô cùng đáng sợ.



Hai cô gái giương nanh múa vuốt, tỏa ra bức xạ năng lượng mãnh liệt, áp lực họ tạo ra khiến những đồ vật trong phòng rung lên bần bật, trông họ như sắp thật sự đánh nhau vậy.



Nhưng rồi Sương Đen là người nhượng bộ trước, nàng chui lại vào bên trong vỏ bọc.



Mặt trăng màu đen của Dạ Nguyệt cũng ảm đạm rồi biến mất.



"Vậy cháu sẽ ở lại đây một năm để canh chừng chồng mình."



Sương Đen ngồi xuống cái ghế trong phòng.



"Ư...ư..." - Dạ Nguyệt rêи rỉ, nãy giờ trong khi hai nàng nói chuyện, tôi vẫn liên tục làʍ ȶìиɦ với nàng.



Không hiểu vì sao Sương Đen vô cùng bực tức khi thấy tôi làʍ ȶìиɦ với Hắc Ngọc, còn với Dạ Nguyệt thì nàng dửng dưng không quan tâm.



Chẳng lẽ nàng thực sự tức vì Hắc Ngọc không trả tiền thuê tôi, hay vì một lý do nào khác.



Hai cô cháu họ thản nhiên nói chuyện trêи trời dưới đất với nhau suốt nhiều giờ liền.



Tôi vẫn liên tục cắm nện Dạ Nguyệt vô cùng mãnh liệt.



"Ư..." - Cuối cùng thì Dạ Nguyệt cũng run rẩy rêи rỉ, một sức hút bóp nghẹt côn thịt của tôi.



Mặc dù tôi vẫn chưa thỏa mãn, vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng Dạ Nguyệt cưỡng ép rút lấy năng lượng sống trong người tôi, năm phút sau tôi ngã xuống bể tắm.



Nàng kéo tôi đứng dậy, lấy ra một lọ máu đổ vào miệng tôi.



"Chắc cháu nhớ cháu rể lắm nhỉ? Cô trả cậu ta cho cháu một hôm này." - Dạ Nguyệt dùng ma thuật đưa tôi bay lơ lửng tới ghế của Sương Đen.



Sương Đen tiếp lấy tôi, để tôi xuống cái ghế bên cạnh rồi tiếp tục nói chuyện.



Sau khi lợi dụng tôi xong thì họ cho tôi ra rìa, trong mắt họ thì tôi không khác gì thức ăn hay kho năng lượng sống vô tận.



"Cứ bị các nàng vắt khô thế này, chắc chắn mình không sống quá mười năm nữa."



Tôi ngồi lắng nghe hai cô gái nói chuyện và đợi cơ thể hồi phục năng lượng.



"Chàng lại đây." - Sương Đen đột nhiên xoay qua nhìn tôi, nàng để tôi ngồi lên ghế, còn nàng ngồi lên người tôi.



Một tay tôi ôm nàng, tay còn lại thì bị nàng tóm lấy gặm cắn.



"Em rất nhớ chàng." - Sau khi ăn xong cô nàng thoải mái nói, nhưng tôi cảm nhận được nàng chỉ đang nhớ cánh tay của tôi thôi, nàng lại tiếp tục nói chuyện với Dạ Nguyệt.



Hai tiếng sau Sương Đen hôn lên môi tôi rồi nói.



"Chàng ở đây ngoan nha, nhớ tránh xa con Hắc Ngọc ra, em ghét nó lắm, dù nó là cô ruột của em nhưng rất đáng ghét." - Sương Đen không quên dặn dò tôi.



"Tháng sau em lại tới thăm chàng." - Rồi nàng thản nhiên đi về.



Tôi lặng lẽ nhìn bóng người của nàng đi xa.



"Sao vậy chủ nhân, nhớ con bé hả, không phải nó vừa tới thăm chủ nhân sao?" - Dạ Nguyệt dùng giọng điệu trêu chọc nói.



Thật ra tôi cũng rất nhớ thân thể của Sương Đen, nhưng nàng đi mất rồi. Tôi đành bế Dạ Nguyệt đi lên lầu, dù sao giờ tôi cũng chỉ là thức ăn, ai ăn thì cũng vậy thôi.



Tiếng rêи rỉ của Dạ Nguyệt lại vang vọng, do đang hơi khó chịu nên tôi dùng tay đánh nàng khá đau, nhưng như vậy lại càng làm nàng cảm thấy sung sướиɠ hơn.



Cuối cùng nàng hút khô tôi một lần nữa rồi mới đi ngủ.



Ngay khi Dạ Nguyệt ngủ thì Hắc Ngọc lại xuất hiện, tôi ôm Hắc Ngọc thật chặt.



"Ưm...có chuyện gì vậy Máu Xấu?" - Hắc Ngọc lên tiếng hỏi.



Nàng là người duy nhất thật lòng tốt với tôi, hai cô nàng còn lại chỉ xem tôi là thức ăn.



"Sao Sương Đen lại ghét em vậy?" - Tôi thực sự muốn tìm hiểu việc này.



"Ưm, chuyện dài lắm." - Hắc Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói.



"Em và con bé đều hai mươi ngàn tuổi rồi."



"Trong gia tộc thì em với nó gần bằng tuổi nhau, nó thường gọi em là cô nhỏ."



"Hai đứa lớn lên cùng nhau, chơi với nhau vô cùng thân thiết."



"Khi hai đứa được năm ngàn tuổi thì cùng nhau vượt qua Thử Thách Của Thế Giới, cùng tiến hóa thành Bậc 5."



"Lúc đó gia tộc yêu cầu bọn em phải đi vòng quanh vương triều để nếm trải thế giới này."



"Bọn em có gặp một tên Bạch Quỷ, anh biết loài Bạch Quỷ rồi đấy, tên nào cũng trắng trẻo đẹp trai hào hoa phong độ."



"Sương Đen mê hắn ta tít mắt, nhưng tên này thì lại thích em, còn em thì rất ghét hắn ta."



"Từ đó con bé bắt đầu ghét em, nó nghĩ là em giành trai với nó." - Hắc Ngọc phụng phịu nói, dường như nàng rất ghét việc bị nghi ngờ.



"Có một lần tên Bạch Quỷ muốn cưỡng hϊế͙p͙ em, nhưng hắn bị em dùng Quỷ Huyễn Ma Trận nhốt lại."



"Chính con bé cứu hắn ta ra, rồi hai đứa nó biến mất. Em thì chỉ nghĩ chắc con bé đi theo hắn ta thôi, con bé mê trai quá mà."



"Nhưng rồi suốt nhiều ngàn năm con bé không về nhà, không ai biết tung tích của nó cả, dùng cả các loại ma trận định vị cũng không tìm được vị trí của nó."



"Mọi người đều cho rằng con bé đã chết rồi, ma quỷ dù là Bậc 5 có vài chục ngàn năm tuổi thọ, nhưng đôi khi cũng chết rất sớm. Em đã vô cùng ân hận vì là cô mà không quan tâm đến con bé."



"Nhưng rồi cuối cùng con bé cũng trở về, nó đã biến từ loài Mị Ma Tộc thành Tuyệt Vọng Ác Linh, nó không kể cho bất kỳ ai nghe chuyện gì đã xảy ra, mọi người cũng không ai hỏi nó, miễn sao nó còn sống là được."



"Nhưng cũng từ đó nó ghét cay ghét đắng em, thậm chí em từng nghi ngờ em với Dạ Nguyệt bị nguyền rủa là âm mưu do nó sắp xếp, nhưng khi dò xét linh hồn thì không phải nó làm."



"Nếu anh muốn biết thêm thì đi hỏi nó ấy." - Hắc Ngọc kết thúc câu chuyện.



"Chẳng lẽ tên Bạch Quỷ là kẻ tra tấn Sương Đen đến chết, rồi lại nguyền rủa biến nàng thành Tuyệt Vọng Ác Linh?" - Tôi suy nghĩ trong đầu.



Hắc Ngọc sau khi kể chuyện, nàng trở nên lười biếng, kéo tôi ngồi xuống ghế, yêu cầu tôi xoa nắn vuốt ve cơ thể nàng.



"Sao anh không thấy em ăn uống bao giờ vậy?"



"Không phải anh chính là thức ăn của em sao." - Cô nàng cười nói.



"Ý anh là các loại thức ăn khác ấy."



Hắc Ngọc lấy ra một viên đá năng lượng, nàng nhai nó rau ráu.



"Thức ăn của em trước khi gặp anh đó."



Tôi nhìn mấy viên đá, mấy thứ này rất ít loài ăn được, tôi chỉ có thể gián tiếp hấp thu năng lượng của chúng bằng cách ngậm. Nhưng tôi thích uống máu để phục hồi năng lượng hơn.



"Em thực sự không ăn cái gì nữa hả, chẳng hạn như côn trùng hay cá."



"Em không ăn hai thứ đó, mà cho dù ăn được cũng không dám ăn, anh không biết Luật Thế Giới hả?" - Nàng đưa ra một thứ làm tôi vô cùng tò mò.



"Luật Thế Giới là một luật ngầm do thế giới này tạo ra, vi phạm bất cứ điều gì trong đó đều sẽ bị thế giới đưa ra thử thách, vượt qua được thử thách thì sống, không thì chết."



"Chẳng hạn như các loài Bậc 5 nếu muốn sinh sản thì sẽ gặp thử thách. Hay loài Bậc 5 mà tàn sát quá nhiều các sinh vật yếu hơn thì cũng sẽ gặp thử thách. Hay mỗi lần tiến hóa từ Bậc 5 đều sẽ gặp thử thách."



"Thử thách của thế giới thường là sét đánh, lửa thiêu, đóng băng,... Hoặc những thứ khác như bệnh tật, phân thần, thoái hóa, ác mộng..."



"Dù gặp loại thử thách nào thì cũng rất khó vượt qua. Em đã là Bậc 5 Cấp 8 rồi, chỉ vài ngàn năm nữa là tiến hóa thành Cấp 9, sẽ có thử thách vô cùng kinh khủng, không biết em có vượt qua nổi không nữa." - Nét mặt nàng trở nên vô cùng lo lắng.



"Đừng lo, lúc đó anh sẽ giúp em." - Tôi ôm nàng thật chặt để an ủi.



"Hì hì, vài ngàn năm nữa chắc gì anh còn sống, ma quỷ Bậc 4 Cấp Thấp chỉ có chưa đến năm ngàn năm tuổi thọ."



Lời nói vô tâm của nàng làm tôi cảm thấy khó chịu, thực sự trước giờ tôi không quan tâm đến sự tiến hóa của mình lắm, cứ tàn tàn đi săn sống qua ngày là được, nhưng chắc tôi phải tăng tốc nhanh hơn.



"Sao em không ăn mấy tên quỷ vậy, giống như Dạ Nguyệt ấy."



"Em không muốn vì miếng ăn mà phải ủy thân hầu hạ mấy tên đó, em ăn đá năng lượng là đủ rồi."



"Vậy sao em lại... "



"Vì em yêu anh!"- Hắc Ngọc không đợi tôi nói hết câu thì đã trả lời, khuôn mặt nàng ửng hồng vô cùng đáng yêu.



Tình yêu là thứ gì đó thật kỳ lạ, khi mà tôi cố gắng giúp đỡ rất nhiều cô gái, đối xử tốt với họ thì họ vẫn không thích tôi, còn có những người mới chỉ nhìn thấy tôi lần đầu thì họ đã sẵn sàng trao thân gửi phận cho tôi như Hồng Hoa, như Hắc Ngọc.



"Đến giờ cho nàng ăn rồi đấy." - Tôi cắn vào tai của nàng khiến Hắc Ngọc rùng mình.



Hắc Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, để cho tôi bế nàng lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện