đang suy nghĩ một hồi thì đột nhiên ngoài cửa có người bước vào. Y tưởng là nàng nhưng hóa ra không phải. Người đó là Nam Dương quận chúa. Y ngạc nhiên nhưng cũng bình tĩnh hành lễ:
"Nô tài tham kiến quận chúa".
"Sở công tử không cần đa lễ, ngài đang bị thương nên chú trọng sức khỏe". Cô cười cười ôn nhu nói.
"Đa tạ quận chúa quan tâm". Y biết chỗ này là chỗ của nàng nên muốn giữ khoảng cách với cô. Cô thấy vậy thì hỏi y.
"Hình như Sở công tử....". Chưa kịp nói hết đã bị y ngắt lời.
"Không biết quận chúa đến tìm nô tài có việc gì?". Cô biết y đang tránh mặt mình nhưng cũng nghĩ lại chỗ này là cung của nàng nên thôi.
"Ta đến để đa tạ ngài về việc ở ngoài cung, nếu lúc đó không có ngài thì có lẽ ta không thể quay trở về rồi".
"Quận chúa nói quá, giúp người là chuyện nên làm, người không cần để tâm". Nhưng trong lòng y nghĩ nếu không phải nha hoàn của cô cầu xin thì chắc gì y đã biết mà đến cứu.
"Vậy nên hôm nay ta đến là có mang chút thành ý để cảm ơn, mong công tử nhận cho". cô cười cười rồi nói với nha hoàn bên cạnh mình đem tới để trên bàn. Y thì bật dậy xua xua tay cười gượng.
"Quận chúa không cần làm vậy, nô tài không dám nhận".
"Không sao đâu, ngài cứ coi như là quà tặng cho ân nhân mình đi".
"Nhưng mà....".
"Có chuyện gì?". Nghe tiếng nàng mà y giật mình lùi lại gấp. Nàng bước vào phòng mình thì thấy cô hai người bốn mắt nhìn nhau tỏ ra những tia lửa điện khiến y lạnh toát cả sống lưng, y nghĩ sao giống mùi như muốn đánh nhau.
Nha hoàn bên cạnh cô thấy vậy cũng vội khìu cô. Cô bừng tỉnh cũng vội hành lễ.
"Nam Dương tham kiến hoàng tỷ/nô tỳ tham khiến Trưởng công chúa".
"Ừm, không biết vương muội đến đây làm gì?". Nàng nghi ngờ hỏi cô, cô thì từ tốn đáp.
"Không có gì chỉ là muội nghe nói Sở công tử bị thương nên muốn đến thăm".
"Nếu ta nhớ lầm thì ta thấy vương muội và hắn gặp ở Càng Dương điện mà, vả lại hiện giờ hắn là thị vệ thì sao vương muội lại gọi hắn là công tử. Bộ hai người quen nhau trước rồi sao". Nàng vừa nói vừa ngồi xuống, hai chân bắt chéo, thông thả uống trà còn cô thì đứng đó.
"Không giấu gì hoàng tỷ, người cứu muội mà muội nói với tỷ là Sở công tử đây".
"À, hóa ra vậy". Rồi nàng quay qua chỉ vào thứ để trên bàn.
"Vậy đây là gì?".
"Đó là quà đáp án muội tặng sở công tử, hoàng tỷ đừng hiểu lầm".
"Ừm ta rồi, vậy hoàng muội còn việc gì nữa không?". Nàng nói mà cô cảm thấy ngượng liền tìm cách rời khỏi.
"Muội cũng còn việc, nếu không có việc gì muội xin đi trước".
"Ừm, hoàng muội đi thông thả".
Cô hàng lễ xong rồi rời khỏi, bước ra khỏi cung nha hoàn bên cạnh cô nãy giờ đứng bên cạnh cô tỏ ý bất mãn.
"Quận chúa, công chúa quá kiêu ngạo rồi". Nghe xong cô xiết chặt tay rồi quay sang Triệu Du ngượng cười.
"Thần Dương từ lâu đã như vậy rồi vả lại chỗ này là chỗ ở của tỷ ấy, ngươi đừng hỗn xược".
"Nhưng mà quận chúa...".
"Được rồi đi thôi".
"Dạ".
Hai người cũng rời đi, trong khi đó ở trong phòng của nàng lúc này đang rất căn thẳng. Nàng từ từ uống trà rồi sau bỏ mạnh chén trà xuống, quay sang nhìn y. Y lúc này không biết vì sao lại rụt đầu xuống như một con cún con. Nàng lại nhìn về đống đồ để trên bàn mà nổi nóng nhưng vẫn bình tĩnh bảo Hàn Bạc.
"Hàn Bạc đem những thứ này vứt đi, chỗ bổn công chúa không chứa nỗi".
Hàn Bạc nghe mà kinh ngạc nhưng vẫn phải vâng lời làm theo.
"Dạ!". Hàn Bạc đem hết đồ Nam Vương tặng ra ngoài. Còn y thì ngốc đầu lên nhìn, lại thấy ánh mắt của nàng. Nàng thấy y nhìn mình thì nổi nóng.
"Sao tiếc sao, những thứ đó nếu ngươi muốn thì cứ nói với ta, ta có thể cho ngươi nhiều hơn nữa kìa?".
"Không có, ta chỉ nghĩ nếu người thẳng thừng đem vứt đi lỡ mà để quận chúa nghe thấy thì không chừng sẽ đụng đến Thành Vương".
"Ồ, vậy hóa ra là Thiên Vũ đang lo cho bổn cung sao?". Khoé môi nàng cong cong.
"Dù gì người cũng là tỷ tỷ của lão tam, ta không muốn ảnh hưởng đến gia đình người". Nàng nghe mà cười lớn rồi là ngoắc tay bảo y tới chỗ mình, y cũng ngoan ngoãn nghe theo.
"Ngươi ngồi xuống đi". Y nhìn nàng nhưng bị nàng đáp lại bằng ánh mắt sắc bén liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Giờ đây nàng nhìn y lại không hề có ý ghét bỏ nữa mà lại thấy ý như một đứa trẻ vậy, cần có người vỗ. Vả lại lại nghe y đổi thái độ với mình thì cũng vui trong dạ.
"Tiểu Vũ!".
"Người vừa gọi gì?". Nàng nói xong mới phát hoảng hình như mình lỡ miệng nên lúng túng nói.
"Ờ, không có gì, tại nãy giờ ta thấy ngươi giống trẻ con quá".
"Vậy sao?". Nghe nàng nói y mới phát hiện nãy giờ mình đúng thật là hơi trẻ con nên hơi đỏ mặt cuối xuống.
Để xóa đi không khí ngại ngùng nên y lên tiếng.
"Vậy chuyện đó người giải quyết ra sao rồi?". Đến đây nàng mới nhớ đến chuyện lúc nãy ở Càng Đức điện, nàng tính về kể lại cho y nghe nhưng khi bước vào thấy cô thì lại quên mất. Bây giờ nhớ lại nàng mới cười.
"Haha!"
"Hửm?".
"Haha! Ngươi không ở đó thì tiếc thật!".
"Nhưng mà có chuyện gì".
"Hưm, đây để ta kể cho".
Nửa canh giờ trước (1 tiếng trước) - Càng Đức điện
Lúc này Thành Vương, Nam Vương và Triệu Vy đều có mặt tại Càng Đức điện. Thiên Lăng đế đi vào, họ cũng theo bổn phận hành lễ. Đợi họ hành lễ xong thì Thiên Lăng đế lên tiếng.
"Không biết các đệ tìm trẫm có việc gì".
"Bẩm hoàng huynh đệ muốn nói về chuyện thích khách". Nam Vương nói.
"Ồ, hoàng đệ nhanh vậy đã tìm được chứng cứ rồi sao?". Thành Vương nhìn Nam Vương ngạc nhiên.
"Vậy đệ nói xem ai là người chỉ đạo những tên thích khác đó?". Thiên Lăng đế hỏi.
"Bẩm hoàng huynh, thần đệ nói ra mong hoàng huynh không trách".
"Được rồi đệ nói đi!".
"Bẩm, tên chỉ đạo bọn chúng là Thần Dương!". Nam Vương nói xong thì Thiên Lăng đế cũng nhị vương kinh ngạc.
"Hoàng huynh, huynh có chắc là Thần Dương không vậy?". Triệu Vương nói.
"Đệ có chứng cứ gì chứng minh Thần Dương là hung thủ".
"Bẩm hoàng huynh, đệ không có chứng cứ nhưng từ hành động của tên thích khách thì có thể suy đoán ra được. Bọn chúng nói muốn giết Trạch Nhi nhưng trước đó Trạch Nhi không muốn đi. Thần Dương lại là người bảo Trạch Nhi đi tới yến tiệc thì có thể suy ra Thần Dương đã là người sắp xếp và nó muốn giết đệ đệ của mình".
"Đệ.....".
"Hoàng thúc không có chứng cứ lại muốn vu oan cho ta sao!".
"Nô tài tham kiến quận chúa".
"Sở công tử không cần đa lễ, ngài đang bị thương nên chú trọng sức khỏe". Cô cười cười ôn nhu nói.
"Đa tạ quận chúa quan tâm". Y biết chỗ này là chỗ của nàng nên muốn giữ khoảng cách với cô. Cô thấy vậy thì hỏi y.
"Hình như Sở công tử....". Chưa kịp nói hết đã bị y ngắt lời.
"Không biết quận chúa đến tìm nô tài có việc gì?". Cô biết y đang tránh mặt mình nhưng cũng nghĩ lại chỗ này là cung của nàng nên thôi.
"Ta đến để đa tạ ngài về việc ở ngoài cung, nếu lúc đó không có ngài thì có lẽ ta không thể quay trở về rồi".
"Quận chúa nói quá, giúp người là chuyện nên làm, người không cần để tâm". Nhưng trong lòng y nghĩ nếu không phải nha hoàn của cô cầu xin thì chắc gì y đã biết mà đến cứu.
"Vậy nên hôm nay ta đến là có mang chút thành ý để cảm ơn, mong công tử nhận cho". cô cười cười rồi nói với nha hoàn bên cạnh mình đem tới để trên bàn. Y thì bật dậy xua xua tay cười gượng.
"Quận chúa không cần làm vậy, nô tài không dám nhận".
"Không sao đâu, ngài cứ coi như là quà tặng cho ân nhân mình đi".
"Nhưng mà....".
"Có chuyện gì?". Nghe tiếng nàng mà y giật mình lùi lại gấp. Nàng bước vào phòng mình thì thấy cô hai người bốn mắt nhìn nhau tỏ ra những tia lửa điện khiến y lạnh toát cả sống lưng, y nghĩ sao giống mùi như muốn đánh nhau.
Nha hoàn bên cạnh cô thấy vậy cũng vội khìu cô. Cô bừng tỉnh cũng vội hành lễ.
"Nam Dương tham kiến hoàng tỷ/nô tỳ tham khiến Trưởng công chúa".
"Ừm, không biết vương muội đến đây làm gì?". Nàng nghi ngờ hỏi cô, cô thì từ tốn đáp.
"Không có gì chỉ là muội nghe nói Sở công tử bị thương nên muốn đến thăm".
"Nếu ta nhớ lầm thì ta thấy vương muội và hắn gặp ở Càng Dương điện mà, vả lại hiện giờ hắn là thị vệ thì sao vương muội lại gọi hắn là công tử. Bộ hai người quen nhau trước rồi sao". Nàng vừa nói vừa ngồi xuống, hai chân bắt chéo, thông thả uống trà còn cô thì đứng đó.
"Không giấu gì hoàng tỷ, người cứu muội mà muội nói với tỷ là Sở công tử đây".
"À, hóa ra vậy". Rồi nàng quay qua chỉ vào thứ để trên bàn.
"Vậy đây là gì?".
"Đó là quà đáp án muội tặng sở công tử, hoàng tỷ đừng hiểu lầm".
"Ừm ta rồi, vậy hoàng muội còn việc gì nữa không?". Nàng nói mà cô cảm thấy ngượng liền tìm cách rời khỏi.
"Muội cũng còn việc, nếu không có việc gì muội xin đi trước".
"Ừm, hoàng muội đi thông thả".
Cô hàng lễ xong rồi rời khỏi, bước ra khỏi cung nha hoàn bên cạnh cô nãy giờ đứng bên cạnh cô tỏ ý bất mãn.
"Quận chúa, công chúa quá kiêu ngạo rồi". Nghe xong cô xiết chặt tay rồi quay sang Triệu Du ngượng cười.
"Thần Dương từ lâu đã như vậy rồi vả lại chỗ này là chỗ ở của tỷ ấy, ngươi đừng hỗn xược".
"Nhưng mà quận chúa...".
"Được rồi đi thôi".
"Dạ".
Hai người cũng rời đi, trong khi đó ở trong phòng của nàng lúc này đang rất căn thẳng. Nàng từ từ uống trà rồi sau bỏ mạnh chén trà xuống, quay sang nhìn y. Y lúc này không biết vì sao lại rụt đầu xuống như một con cún con. Nàng lại nhìn về đống đồ để trên bàn mà nổi nóng nhưng vẫn bình tĩnh bảo Hàn Bạc.
"Hàn Bạc đem những thứ này vứt đi, chỗ bổn công chúa không chứa nỗi".
Hàn Bạc nghe mà kinh ngạc nhưng vẫn phải vâng lời làm theo.
"Dạ!". Hàn Bạc đem hết đồ Nam Vương tặng ra ngoài. Còn y thì ngốc đầu lên nhìn, lại thấy ánh mắt của nàng. Nàng thấy y nhìn mình thì nổi nóng.
"Sao tiếc sao, những thứ đó nếu ngươi muốn thì cứ nói với ta, ta có thể cho ngươi nhiều hơn nữa kìa?".
"Không có, ta chỉ nghĩ nếu người thẳng thừng đem vứt đi lỡ mà để quận chúa nghe thấy thì không chừng sẽ đụng đến Thành Vương".
"Ồ, vậy hóa ra là Thiên Vũ đang lo cho bổn cung sao?". Khoé môi nàng cong cong.
"Dù gì người cũng là tỷ tỷ của lão tam, ta không muốn ảnh hưởng đến gia đình người". Nàng nghe mà cười lớn rồi là ngoắc tay bảo y tới chỗ mình, y cũng ngoan ngoãn nghe theo.
"Ngươi ngồi xuống đi". Y nhìn nàng nhưng bị nàng đáp lại bằng ánh mắt sắc bén liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Giờ đây nàng nhìn y lại không hề có ý ghét bỏ nữa mà lại thấy ý như một đứa trẻ vậy, cần có người vỗ. Vả lại lại nghe y đổi thái độ với mình thì cũng vui trong dạ.
"Tiểu Vũ!".
"Người vừa gọi gì?". Nàng nói xong mới phát hoảng hình như mình lỡ miệng nên lúng túng nói.
"Ờ, không có gì, tại nãy giờ ta thấy ngươi giống trẻ con quá".
"Vậy sao?". Nghe nàng nói y mới phát hiện nãy giờ mình đúng thật là hơi trẻ con nên hơi đỏ mặt cuối xuống.
Để xóa đi không khí ngại ngùng nên y lên tiếng.
"Vậy chuyện đó người giải quyết ra sao rồi?". Đến đây nàng mới nhớ đến chuyện lúc nãy ở Càng Đức điện, nàng tính về kể lại cho y nghe nhưng khi bước vào thấy cô thì lại quên mất. Bây giờ nhớ lại nàng mới cười.
"Haha!"
"Hửm?".
"Haha! Ngươi không ở đó thì tiếc thật!".
"Nhưng mà có chuyện gì".
"Hưm, đây để ta kể cho".
Nửa canh giờ trước (1 tiếng trước) - Càng Đức điện
Lúc này Thành Vương, Nam Vương và Triệu Vy đều có mặt tại Càng Đức điện. Thiên Lăng đế đi vào, họ cũng theo bổn phận hành lễ. Đợi họ hành lễ xong thì Thiên Lăng đế lên tiếng.
"Không biết các đệ tìm trẫm có việc gì".
"Bẩm hoàng huynh đệ muốn nói về chuyện thích khách". Nam Vương nói.
"Ồ, hoàng đệ nhanh vậy đã tìm được chứng cứ rồi sao?". Thành Vương nhìn Nam Vương ngạc nhiên.
"Vậy đệ nói xem ai là người chỉ đạo những tên thích khác đó?". Thiên Lăng đế hỏi.
"Bẩm hoàng huynh, thần đệ nói ra mong hoàng huynh không trách".
"Được rồi đệ nói đi!".
"Bẩm, tên chỉ đạo bọn chúng là Thần Dương!". Nam Vương nói xong thì Thiên Lăng đế cũng nhị vương kinh ngạc.
"Hoàng huynh, huynh có chắc là Thần Dương không vậy?". Triệu Vương nói.
"Đệ có chứng cứ gì chứng minh Thần Dương là hung thủ".
"Bẩm hoàng huynh, đệ không có chứng cứ nhưng từ hành động của tên thích khách thì có thể suy đoán ra được. Bọn chúng nói muốn giết Trạch Nhi nhưng trước đó Trạch Nhi không muốn đi. Thần Dương lại là người bảo Trạch Nhi đi tới yến tiệc thì có thể suy ra Thần Dương đã là người sắp xếp và nó muốn giết đệ đệ của mình".
"Đệ.....".
"Hoàng thúc không có chứng cứ lại muốn vu oan cho ta sao!".
Danh sách chương