Nàng từ từ bước vào, Nam Vương nhìn nàng cười đểu.
"Nếu vậy con giải thích sao về chuyện thích khách".
"Ừm phải đó!". Triệu Vương nói.
"Hưm hoàng thúc nói ta là người sai khiến thích khách nhưng mà tên thick khách lại luôn nhầm vào ta".
"Như ta đã nói, chẳng lẽ ngươi không cố ý". Nàng nghe mà cười khinh.
"Thứ nhất, nếu thực sự ta sắp xếp thì chắc chắn mũi tên phải nhắm vào tiểu Trạch".
"Thứ hai, nếu là ta cố ý thì chắc chắn phải ra ám hiệu chứ. Mọi người ở trong Càng Dương điện đều có thể làm chứng. Vậy xin hỏi người có thấy ta ra ám hiệu gì không? "Ừm có lí". Thành Vương gật đầu.
"Ngươi muốn ra hiệu thì rất dễ đâu cần phải để mọi người nhìn thấy mới có thể tin được".
"Đáng tiếc có một chuyện đã chứng minh ta vô tội rồi".
"Hửm?" mọi người kinh ngạc.
"Chắc hoàng thúc còn nhớ chuyện xảy ra giữa ta với tên hộ vệ của tiểu Trạch chứ!".
"Ngươi có gì?".
"Chuyện giữa ta và hắn là ngoài ý muốn mà phải không, lúc đó ta đang đứng giữa điện vả lại còn trong tình trạng lo lắng thì làm sao có thời gian ra hiệu chứ. Hoàng thúc giải thích xem".
"Vậy ý con là sao?". Thành Vương hỏi.
"Toàn bộ thích khách vốn không phải nhắm vào tiểu Trạch mà là con, con từ nhỏ được huấn luyện nên tên vốn không thể tiếp cận được con. Nhưng trong mũi tên thích khách bắn thì khác, mũi tên đó chắc chắn có thể giết con cũng đồng thời thể hiện rõ tên thích khách bắn cung được đào tạo riêng để ám sát con. Nhưng con vô ý ra chỗ nên buộc bọn chúng phải đổi vị trí".
"Vậy có phải là tên thích khách đó được chỉ đạo rồi mới bắn mũi đến không?". Triệu Vương tiếp lời.
"Phải, lúc đó con còn trong tình trạng hoang mang nên không kịp phản ứng".
"Hoá ra là vậy, xem ra tứ hoàng đệ đã hiểu lầm Thần Dương rồi". Thành Vương kết luận. Nam Vương thấy mình đuối lý thị mặt xanh.
"Chuyện này, ta.... là ta không phải hiểu lầm con, hoàng thúc tại đây xin lỗi". Nam Vương dù có tưk nhưng vẫn phải nhỏ nhẹ nói. Nàng thì cười thầm rồi nhìn lên Thiên Lăng đế nói.
"Không những vậy, tên thích khách còn ở trong điện bà có thể thấy rõ được sắc mặt của con".
"Vậy con nghi ngờ là một trong số chúng ta à!". Triệu Vương kinh ngạc. Nàng thấy vậy cũng cung kính chấp tay.
"Bẩm phụ hoàng, chuyện của thích khách vẫn còn uẩn khúc, nhi thần tin các hoàng thúc không có làm ra chuyện này nhưng vẫn phải điều tra rõ, nếu không thì lại hàm oan cho các hoàng thúc để tránh như hôm nay khiến tứ hoàng thúc hiểu lầm con".
"Ừm Thần Dương nói vậy có lí". Triệu Vương gật đầu tán thành. Nàng cũng quay ra chỗ Thành Vương và Triệu Vương nói.
"Hoàng thúc không cần lo, chỉ cần các hoàng thúc không làm thì tự nhiên lòng mình sẽ thanh thản không có gì phải sợ cả". Rồi nàng quay qua Nam Vương cười cười nói tiếp.
"Chắc tứ hoàng thúc không đệ bụng đâu a".
Nam Vương giờ tưk nổi gân xanh nhưng vẫn cười điềm đạm.
"Được rồi, nếu Thần Dương đã chứng minh vô tội thì chuyện cũng đã giải quyết xong rồi, lần này tứ hoàng đệ sơ xuất rồi". Thiên Lăng đế lên tiếng.
"Vâng, thần đệ biết tội". Nam Vương quay lên chỗ Thiên Lăng chấp tay cuối đầu. Trong lòng thì không khỏi tưk giận.
"Nếu vậy còn việc gì nữa không?". Thiên Lăng đế hỏi lại.
"Không ạ". Nam Vương nói.
"Ừm nếu vậy các đệ hồi phủ đi". Thành Vương và Triệu Vương cũng đứng. Tam vương đồng thanh.
"Thần đệ cáo lui!". Sau khi ba người họ ra ngoài nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ nếu y không nói có lẽ nàng bây giờ cũng không tìm đâu ra lí do biện mình rồi. Thiên Lăng đế ngồi phía trên cũng đứng dậy rồi tiến tới chỗ nàng.
"Để con chịu khổ rồi". Thiên Lăng đế u buồn nhìn nàng.
"Không có gì, những chuyện này con cũng đã quen rồi, không nên nhắc đến chỉ là nó quá bất ngờ thôi".
"Nếu không còn gì nữa nhi thần xin cáo lui". Nàng cuối đầu hành lễ.
"Được rồi, đi đi".
Quay trở lại hiện tại nàng kể mà cười không ngớt.
"Haha, ngươi không biết đâu, lúc đó sắc mặt Nam Vương khó lắm, tưk tới nổi gân luôn mà vẫn phải cung kính, haha".
Y nghe nàng kể mà mừng thay. Nàng thấy y không biểu cảm thì cau mày rồi lấy tay nhéo má y.
"Nè ngươi là tản băng ngàn năm à sao không cười vậy". Y thì đang đỏ mặt, nàng nhìn y đỏ mặt cũng lo lắng hỏi.
"Bộ ngươi nóng sao, sao mặt đỏ vậy?".
"Ờ không có gì".
"Không bị bệnh sao". Nói rồi nàng cọ sát trán của mình lên trán của y khiến y càng đỏ mặt thêm.
"Không có sốt, sao mặt đỏ vậy?".
Nàng hình như cũng hiểu lí do nên buôn ra thấy y như trẻ con lại cười cười.
Lúc này Long Dạ Trạch bên ngoài xông vào la lớn.
"Tỷ tỷ!".
Nghe xong thì hai người giật mình nhìn ra chỗ phát ra âm thanh. Long Dạ Trạch thấy y và nàng thì hơi gượng. Lại thấy ánh mắt của nàng thì lạnh sống lưng, xua xua tay giải thích.
"Ặc, đệ chỉ đến đây thăm tỷ với nhị ca thôi, không có gì".
"Được rồi vào đây". Nàng nói.
"Vâng". Long Dạ Trạch cũng tiến tới chỗ ghế mà ngồi xuống. Rồi mới lên tiếng.
"Đệ lúc nãy nghe nói Nam Vương muốn vu oan cho tỷ, định đi tới thì ai dè tỷ giải quyết xong rồi".
"Đợi đệ tới thì chắc ta đã bị hành quyết luôn rồi".
"Ặc, tỷ tỷ kinh rẻ đệ". Long Dạ Trạch bĩu môi.
"À đúng rồi nhị ca, vết thương huynh thế nào rồi". Long Dạ Trạch quay qua nhìn y.
"Không nặng, vận động được rồi!".
"Ờ".
"Mà đúng rồi có tin quan trọng nè".
"Có chuyện gì".
"Lôi Dịch đã vào quân doanh được mấy ngày rồi, đệ ấy nói có thông tin cần báo nên bảo đệ nói với huynh đệ tập hợp".
"Vậy chừng nào?".
"Ba ngày sau tại phủ đệ được không?".
"Không được".
"Hửm?".
"Chỗ đệ hiện giờ đã không an toàn rồi".
"Tại sao chứ".
"Lần trước lúc ta tới Trạch Vương phủ thì đã bị người của Nam Vương bắt gặp rồi. Hiện giờ nếu bàn ở chỗ của đệ chỉ khiến lão tứ bị lộ thôi vả lại binh lính của Nam Vương rất nghiêm ngặt, nếu tự ý rời khỏi doanh sẽ dễ bị nghi ngờ".
"Vậy chứ biết tìm chỗ nào bây giờ?".
"Chỗ ta đi!". Nàng nãy giờ im lặng nghe y và cậu nói bây giờ mới lên tiếng.
"???". Hai người ngạc nhiên.
"Thứ nhất chỗ ta có người canh gác, người của Nam Vương không lọt vào được. Thứ hai người của ta biết dịch dung, có thể thay thế với huynh đệ ngươi trong thời gian hắn vắng mặt".
Nghe xong y bàng hoàng nhận ra hóa ra nàng công chúa này cũng có thuộc hạ riêng.
"Nếu vậy con giải thích sao về chuyện thích khách".
"Ừm phải đó!". Triệu Vương nói.
"Hưm hoàng thúc nói ta là người sai khiến thích khách nhưng mà tên thick khách lại luôn nhầm vào ta".
"Như ta đã nói, chẳng lẽ ngươi không cố ý". Nàng nghe mà cười khinh.
"Thứ nhất, nếu thực sự ta sắp xếp thì chắc chắn mũi tên phải nhắm vào tiểu Trạch".
"Thứ hai, nếu là ta cố ý thì chắc chắn phải ra ám hiệu chứ. Mọi người ở trong Càng Dương điện đều có thể làm chứng. Vậy xin hỏi người có thấy ta ra ám hiệu gì không? "Ừm có lí". Thành Vương gật đầu.
"Ngươi muốn ra hiệu thì rất dễ đâu cần phải để mọi người nhìn thấy mới có thể tin được".
"Đáng tiếc có một chuyện đã chứng minh ta vô tội rồi".
"Hửm?" mọi người kinh ngạc.
"Chắc hoàng thúc còn nhớ chuyện xảy ra giữa ta với tên hộ vệ của tiểu Trạch chứ!".
"Ngươi có gì?".
"Chuyện giữa ta và hắn là ngoài ý muốn mà phải không, lúc đó ta đang đứng giữa điện vả lại còn trong tình trạng lo lắng thì làm sao có thời gian ra hiệu chứ. Hoàng thúc giải thích xem".
"Vậy ý con là sao?". Thành Vương hỏi.
"Toàn bộ thích khách vốn không phải nhắm vào tiểu Trạch mà là con, con từ nhỏ được huấn luyện nên tên vốn không thể tiếp cận được con. Nhưng trong mũi tên thích khách bắn thì khác, mũi tên đó chắc chắn có thể giết con cũng đồng thời thể hiện rõ tên thích khách bắn cung được đào tạo riêng để ám sát con. Nhưng con vô ý ra chỗ nên buộc bọn chúng phải đổi vị trí".
"Vậy có phải là tên thích khách đó được chỉ đạo rồi mới bắn mũi đến không?". Triệu Vương tiếp lời.
"Phải, lúc đó con còn trong tình trạng hoang mang nên không kịp phản ứng".
"Hoá ra là vậy, xem ra tứ hoàng đệ đã hiểu lầm Thần Dương rồi". Thành Vương kết luận. Nam Vương thấy mình đuối lý thị mặt xanh.
"Chuyện này, ta.... là ta không phải hiểu lầm con, hoàng thúc tại đây xin lỗi". Nam Vương dù có tưk nhưng vẫn phải nhỏ nhẹ nói. Nàng thì cười thầm rồi nhìn lên Thiên Lăng đế nói.
"Không những vậy, tên thích khách còn ở trong điện bà có thể thấy rõ được sắc mặt của con".
"Vậy con nghi ngờ là một trong số chúng ta à!". Triệu Vương kinh ngạc. Nàng thấy vậy cũng cung kính chấp tay.
"Bẩm phụ hoàng, chuyện của thích khách vẫn còn uẩn khúc, nhi thần tin các hoàng thúc không có làm ra chuyện này nhưng vẫn phải điều tra rõ, nếu không thì lại hàm oan cho các hoàng thúc để tránh như hôm nay khiến tứ hoàng thúc hiểu lầm con".
"Ừm Thần Dương nói vậy có lí". Triệu Vương gật đầu tán thành. Nàng cũng quay ra chỗ Thành Vương và Triệu Vương nói.
"Hoàng thúc không cần lo, chỉ cần các hoàng thúc không làm thì tự nhiên lòng mình sẽ thanh thản không có gì phải sợ cả". Rồi nàng quay qua Nam Vương cười cười nói tiếp.
"Chắc tứ hoàng thúc không đệ bụng đâu a".
Nam Vương giờ tưk nổi gân xanh nhưng vẫn cười điềm đạm.
"Được rồi, nếu Thần Dương đã chứng minh vô tội thì chuyện cũng đã giải quyết xong rồi, lần này tứ hoàng đệ sơ xuất rồi". Thiên Lăng đế lên tiếng.
"Vâng, thần đệ biết tội". Nam Vương quay lên chỗ Thiên Lăng chấp tay cuối đầu. Trong lòng thì không khỏi tưk giận.
"Nếu vậy còn việc gì nữa không?". Thiên Lăng đế hỏi lại.
"Không ạ". Nam Vương nói.
"Ừm nếu vậy các đệ hồi phủ đi". Thành Vương và Triệu Vương cũng đứng. Tam vương đồng thanh.
"Thần đệ cáo lui!". Sau khi ba người họ ra ngoài nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ nếu y không nói có lẽ nàng bây giờ cũng không tìm đâu ra lí do biện mình rồi. Thiên Lăng đế ngồi phía trên cũng đứng dậy rồi tiến tới chỗ nàng.
"Để con chịu khổ rồi". Thiên Lăng đế u buồn nhìn nàng.
"Không có gì, những chuyện này con cũng đã quen rồi, không nên nhắc đến chỉ là nó quá bất ngờ thôi".
"Nếu không còn gì nữa nhi thần xin cáo lui". Nàng cuối đầu hành lễ.
"Được rồi, đi đi".
Quay trở lại hiện tại nàng kể mà cười không ngớt.
"Haha, ngươi không biết đâu, lúc đó sắc mặt Nam Vương khó lắm, tưk tới nổi gân luôn mà vẫn phải cung kính, haha".
Y nghe nàng kể mà mừng thay. Nàng thấy y không biểu cảm thì cau mày rồi lấy tay nhéo má y.
"Nè ngươi là tản băng ngàn năm à sao không cười vậy". Y thì đang đỏ mặt, nàng nhìn y đỏ mặt cũng lo lắng hỏi.
"Bộ ngươi nóng sao, sao mặt đỏ vậy?".
"Ờ không có gì".
"Không bị bệnh sao". Nói rồi nàng cọ sát trán của mình lên trán của y khiến y càng đỏ mặt thêm.
"Không có sốt, sao mặt đỏ vậy?".
Nàng hình như cũng hiểu lí do nên buôn ra thấy y như trẻ con lại cười cười.
Lúc này Long Dạ Trạch bên ngoài xông vào la lớn.
"Tỷ tỷ!".
Nghe xong thì hai người giật mình nhìn ra chỗ phát ra âm thanh. Long Dạ Trạch thấy y và nàng thì hơi gượng. Lại thấy ánh mắt của nàng thì lạnh sống lưng, xua xua tay giải thích.
"Ặc, đệ chỉ đến đây thăm tỷ với nhị ca thôi, không có gì".
"Được rồi vào đây". Nàng nói.
"Vâng". Long Dạ Trạch cũng tiến tới chỗ ghế mà ngồi xuống. Rồi mới lên tiếng.
"Đệ lúc nãy nghe nói Nam Vương muốn vu oan cho tỷ, định đi tới thì ai dè tỷ giải quyết xong rồi".
"Đợi đệ tới thì chắc ta đã bị hành quyết luôn rồi".
"Ặc, tỷ tỷ kinh rẻ đệ". Long Dạ Trạch bĩu môi.
"À đúng rồi nhị ca, vết thương huynh thế nào rồi". Long Dạ Trạch quay qua nhìn y.
"Không nặng, vận động được rồi!".
"Ờ".
"Mà đúng rồi có tin quan trọng nè".
"Có chuyện gì".
"Lôi Dịch đã vào quân doanh được mấy ngày rồi, đệ ấy nói có thông tin cần báo nên bảo đệ nói với huynh đệ tập hợp".
"Vậy chừng nào?".
"Ba ngày sau tại phủ đệ được không?".
"Không được".
"Hửm?".
"Chỗ đệ hiện giờ đã không an toàn rồi".
"Tại sao chứ".
"Lần trước lúc ta tới Trạch Vương phủ thì đã bị người của Nam Vương bắt gặp rồi. Hiện giờ nếu bàn ở chỗ của đệ chỉ khiến lão tứ bị lộ thôi vả lại binh lính của Nam Vương rất nghiêm ngặt, nếu tự ý rời khỏi doanh sẽ dễ bị nghi ngờ".
"Vậy chứ biết tìm chỗ nào bây giờ?".
"Chỗ ta đi!". Nàng nãy giờ im lặng nghe y và cậu nói bây giờ mới lên tiếng.
"???". Hai người ngạc nhiên.
"Thứ nhất chỗ ta có người canh gác, người của Nam Vương không lọt vào được. Thứ hai người của ta biết dịch dung, có thể thay thế với huynh đệ ngươi trong thời gian hắn vắng mặt".
Nghe xong y bàng hoàng nhận ra hóa ra nàng công chúa này cũng có thuộc hạ riêng.
Danh sách chương