Sao ngẩn ngơ, em nghe thấy tiếng pháo nổ trong lòng, muôn ngàn cánh hoa đổ xuống.
Yêu…
Em yêu Mai Lang ư?"
- o-
- Mai Lang Vương, cô bé đó là ai vậy? Văn Thần xuất hiện từ phía sau chàng, trên tay mang theo khay trà. Nàng đã thay sang trang phục khác, không còn mặc bộ áo hớ hênh kia nữa. Trang phục trên người nàng bấy giờ lại là bộ áo dài màu sắc đoan nhã thuở xưa. Dưới tà áo thêu một bức tranh hoa sen vô cùng thanh tao.
Lớp trang điểm đậm đà kia cũng đã được tẩy đi, nàng trang điểm thanh tú như trước. Thật ra nhan sắc của nàng đã rất đằm thắm rồi, cho dù không trang điểm thì nàng vẫn xinh đẹp. Lớp trang điểm kia chỉ khiến nàng trở nên già dặn thêm mà thôi.
Mai Lang Vương cười không đáp, Văn Thần đưa chén trà vừa rót đến cho chàng. Hai người đang trò chuyện ở sân vườn, bên một bộ bàn tròn bằng gỗ trắc. Sao thì đã được Mai Lang Vương căn dặn di chuyển sang nơi khác chờ, chàng định nói chuyện với Văn Thần dăm ba câu rồi rời đi ngay.
- Nghĩ thông rồi à? - Sau khi hớp một ngụm trà và cảm thấy tinh thần sảng khoái, chàng lên tiếng hỏi.
- Vâng. - Văn Thần cười gượng, vén lọn tóc rũ bên vai ra phía sau, mắt đặt lên đống sách bị Nhã Lang vứt lê vứt lết dưới sàn - Ta sẽ đốt chúng. Nhã Lang nói đúng, nếu cứ đi theo những thứ đó một cách vô vọng thì rồi ta sẽ chẳng biết mình đi về đâu. Có lẽ ta phải suy nghĩ lại mọi chuyện một cách nghiêm túc. Ta sẽ tự chấn hưng Văn học của Thần giới bằng những biện pháp của chúng ta, cho dù thời gian có thể sẽ lâu, nhưng rồi dần dần, mười năm, năm mươi năm, trăm năm, vài trăm năm, mọi chuyện sẽ tiến triển thôi. Chúng ta chỉ cần là chính mình và kiên định với con đường mà mình chọn.
- Ừm. - Mai Lang Vương hài lòng lay quạt.
- Mà nè, ngài vẫn chưa nói về cô bé ấy đó. - Văn Thần trút xong nỗi lòng của mình, bắt đầu lân la dò hỏi qua chàng. Nàng cười bí hiểm, ngữ điệu mập mờ - Cô bé đó không phải Đào Hoa Cơ, hoa khôi của Hoa giới. Em ấy rất đẹp nhưng vẫn còn cách biệt khá xa so với hôn thê của ngài. Ta cứ tưởng ngài chùng chình hôn lễ là vì tâm thanh tịnh, một lòng một dạ hướng đến việc trị quốc chứ. Nào ngờ ngài lại lén lút giấu một cô bé bên cạnh như vậy… Ngài cũng đã đổi thay rồi.
Mai Lang Vương trầm ngâm rơi mắt lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ.
Văn Thần khiến chàng im bặt, nàng cảm thấy rất thú vị, cười sảng khoái hồi lâu.
Trong lúc Mai Lang Vương và Văn Thần đàm đạo thì Sao đang ngồi ở hoa đình trong khu vườn chính, nơi gần với cổng phủ. Mai Lang Vương bảo em ra đó ngồi đợi chàng một chút, chàng nói vài câu với Văn Thần rồi hai người sẽ lên đường ngay. Lúc em buồn chán di tay lên bàn đá và vẽ một đóa hoa mai thì bị ai đó tóm lấy vai. Sao giật thót cả người, rùng mình, nhất thời không thể thốt lên lời nào.
- Đang đợi Vương à? - Nhã Lang nhã nhặn ngồi xuống ngay bên cạnh em.
Sao gật đầu, em đã không còn sợ chàng ta nữa. Sau lần cãi vả ban nãy thì hai người dường như đã hiểu nhau hơn một chút. Em có thể hiểu được những hành động kì quái của Nhã Lang và chàng ta thì có thể hiểu vì sao em lại được Vương yêu thương.
- Chuyện lúc nãy… Cảm ơn nàng. - Nhã Lang chân thành nói.
- Sao lại cảm ơn tôi? Cậu đã bị tôi làm cho bẽ mặt. - Sao lắc lắc đầu, ái ngại nói.
- Không, điều đó cần thiết thôi, để ta có thể trưởng thành. - Nhã Lang mở quạt, u buồn nhìn sân vườn, sân vườn của Văn phủ không trồng kiểng, họ trồng toàn lan và các loài hoa quý. - Ta đã quá u uất về tương lai của Văn phủ này, vì vậy không còn nhìn thấy điều gì khác nữa. Ta tuyệt vọng và cứ trách móc, không thể bức ra khỏi chiếc lồng đã nhốt chặt mình. Nhờ có nàng mà ta mới thoát ra được thứ suy nghĩ hèn nhát đó. Quả thật, ta chưa từng làm gì cả, bởi vì ta cảm thấy rủi ro quá cao và rằng mình sẽ không thay đổi được cả thế giới đâu nên ta chẳng dám làm gì ngoài chỉ trích và than thở.
- Nhã Lang…
- Nhưng mà giờ đã khác rồi. Ta đã biết là mình phải làm gì. - Nhã Lang hào hứng nói - Trước tiên ta sẽ ngăn chặn sự ảnh hưởng từ bên ngoài, sau đó nuôi dưỡng hồn văn của những Văn tiên trong nước. Kế đó thì liên kết với các phủ thần khác và tạo nên một mạng lưới xuất bản chuyên nghiệp, phục vụ cho các Văn tiên và cư dân Thần giới. Bên cạnh đó còn có thể tạo thêm một số văn đàn lớn nữa, tranh luận và tôn vinh văn chương nước nhà. Ta nghĩ những điều đó sẽ tạo động lực cho sự phát triển văn học ở Thần giới thôi.
- Tốt quá! - Sao vỗ tay, cảm thấy những gì Nhã Lang vạch ra thật tuyệt vời và tràn đầy hứa hẹn.
- Tất nhiên, vẫn câu nói của nàng, hành động mới tạo nên thành quả. - Nhã Lang cười gượng - Dù ta đã nhìn thấy đường đi nhưng thấy, lên kế hoạch và bắt tay vào làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Để đạt được điều ta mong muốn, hẳn là ta phải đổ mồ hôi công sức và trải qua gian khó rất nhiều. Nhưng mà, ta không hối hận đâu! - Nhã Lang bừng bừng nhiệt huyết thốt lên - Nếu ta làm không được thì Văn Thần sẽ làm cùng, chúng ta làm không được thì các tiểu đồng của Văn phủ sẽ làm cùng, nếu vẫn không được thì tất cả các phủ thần khác sẽ cùng nhau làm. Thậm chí cư dân của Thần giới - Khi họ hiểu được tầm quan trọng của việc gìn giữ văn học và văn hóa thì họ cũng sẽ bắt tay vào làm cùng chúng ta thôi. Hết đời này đến đời khác, những bàn tay chồng lên nhau và vun đắp, rồi thì mọi thứ sẽ biến chuyển thôi!
- Vâng! - Sao nói đầy trách nhiệm và phấn khích - Nếu cậu cần giúp đỡ gì thì cứ nói, tôi sẽ giúp hết sức. Mai Lang tuy bận rộn nhưng nếu tôi ngỏ lời thì ngài ấy sẽ đồng ý tham gia cùng cậu thôi! Mai Lang rất quan tâm đến những chuyện như thế này! Ngài ấy sẽ toàn tâm toàn lực hỗ trợ cậu!
- Cảm ơn nàng, cảm ơn Vương. - Nhã Lang cảm kích đến lặng người.
- Đó là trách nhiệm chung mà, đúng không? - Sao nhẹ đáp.
- Đúng là như nàng nói… Vương thật sự rất tốt. Dù ta đã làm ra những chuyện đó với nàng, ngài ấy vẫn không truy cứu tội lỗi của ta mà còn giúp ta giải quyết chuyện ở Văn phủ nữa, ta không biết phải cảm tạ ngài ấy thế nào. - Suy nghĩ một chút, chàng lại cười khen em - Mà Vương có mắt chọn vợ thật đấy! Ngài ấy chọn được một người vợ vừa xinh đẹp lại vừa thông minh. Thuở trước nghe người ta bảo ngài ấy không thích nói chuyện phong nguyệt, ta cứ nghĩ ngài ấy khô khan lắm. Không ngờ lại là một người hết lòng yêu thương gia đình. Ngài ấy nâng niu nàng như nâng niu báu vật vậy.
Tâm trí Sao bùng nổ như một quả pháo bông.
- V… Vợ… Vợ gì chứ? - Em lắp bắp một cách khó khăn.
- Hửm? - Nhã Lang nhướn mày.
Sao lập tức xua xua tay, kịch liệt đính chính - Tôi không phải vợ của Mai Lang đâu! Tôi chỉ là tiểu đồng của ngài ấy thôi!
- CÁI GÌ??? - Nhã Lang sốc cực độ.
Sao gật đầu như bổ củi, bối rối khẳng định - Chúng tôi chỉ là tiên chủ và tiểu đồng thôi.
- Không thể nào! - Nhã Lang không thể tin được.
- Thật đó! - Sao chắc nịch đáp.
- Chỉ là tiên chủ và tiểu đồng, làm sao ngài ấy có thể đối xử với nàng như thế được? Mối quan hệ giữa tiên chủ và tiểu đồng lơ lửng ở giữa thầy và chủ tớ. Đối với một mối quan hệ như vậy, chỉ có yêu kính và trách nhiệm, không có cưng chiều đâu.
Tiên chủ hướng dẫn tiểu đồng tu tập và rèn luyện để nâng điểm tự thân, vì vậy hiển nhiên không thể cưng chiều tiểu đồng được. Cưng chiều là con dao hai lưỡi, tuy nó khiến cho tiểu đồng cảm thấy thoải mái nhưng về lâu dài sẽ gây hại cho chúng. Nếu chúng quen với tình yêu và làm cho ý chí mềm nhũng thì chúng sẽ không thể tăng điểm tự thân được nữa. Sau này, khi đối mặt với nhiệm vụ, chúng cũng không còn tính tự giác và nghiêm chỉnh.
Tiểu đồng thi tuyển vào phủ của tiên chủ, làm việc, học tập và nhận lương bổng. Chúng sẽ phải đặt trách nhiệm lên hàng đầu, luôn nhất nhất giữ vững các quy tắc nghiêm ngặt mà tiểu đồng phải tuân thủ. Dù chúng có yêu kính tiên chủ của mình hay không thì cách cư xử đối với tiên chủ vẫn phải đạt tiêu chí rạch ròi, nghiêm trang. Rạch ròi là không phụ thuộc vào tiên chủ, không bám dính lấy tiên chủ, không đòi hỏi ở tiên chủ những điều bên lề xa vời nhiệm vụ. Nghiêm trang là luôn cung kính, lễ độ, hành xử chuẩn mực.
Xét từ những đặc điểm trên thì… Vương và Sao hoàn toàn không khớp chút gì cả. Vương thì luôn bao bọc em trong lòng còn Sao thì lúc nào cũng quấn quýt lấy ngài. Ngay từ cái cách mà họ khoác tay nhau thôi là đã lệch chuẩn tiên đồng tiên chủ rồi. Các tiểu đồng luôn phải đi phía sau tiên chủ, họ không được động chạm vào cơ thể nhau nếu không cần thiết. Trong khi Sao thì lúc nào cũng kè kè ôm lấy Vương. Dáng điệu đó… Trông giống vợ chồng hơn là tiên chủ và tiểu đồng. Quyết không thể là tiên chủ và tiểu đồng được!
Nhã Lang hoàn toàn không tin tưởng lời Sao.
Sao bực bội giậm chân, làm mình làm mẩy, bắt Nhã Lang phải tin lời em. Nhã Lang thì không chịu tin, chàng ta là người rất thực tế, chỉ tin vào căn cứ xác đáng. Hai người tranh cãi hồi lâu mà không ai chịu thua, cho đến khi Sao đã mệt, không buồn cãi nữa, em đành dứt khoát nói - Anh không tin thì thôi! Dù anh không tin thì sự thật vẫn là sự thật!
Thế rồi em chóng cằm, ngoảnh sang hướng khác, im bặt đợi Mai Lang Vương quay về.
Nhã Lang ngồi một bên quan sát em hồi lâu, thái độ kiên quyết của Sao khiến chàng ta chột dạ. Chàng ta lại bắt chuyện với em, dò hỏi - Thế tại sao Vương đối xử với em khác biệt như vậy?
Sau màn tranh cãi vừa rồi thì chàng ta cũng biết được tuổi thật của Sao, hóa ra em chỉ mới mười bảy trong khi chàng ta thì hơn năm mươi rồi, vì vậy chàng ta không gọi em là nàng nữa.
Sao dỗi hờn nói - Vì Mai Lang thương em! Mai Lang và em giống như cha với con gái, như chú với cháu gái, như anh với em gái vậy, ngài ấy luôn đối xử với em dịu dàng như thế!
- Cha, chú, anh? - Nhã Lang nhăn mày - Không có cha, chú, anh nào lại đối xử với nữ nhi trong nhà như thế.
Sao bực mình, không thể nhịn được nữa, em liền đem hết chuyện giữa em và Mai Lang kể cho chàng ta nghe, tất nhiên, không đả động gì đến vụ "Vì sao lõi".
Nhã Lang nghe em nói, thỉnh thoảng lại gật đầu. Vẻ mặt chàng ta rất chăm chú, khi kinh ngạc, lúc lại thích thú. Dù sao hành trình phiêu lưu của em và Mai Lang cũng là một câu chuyện rất phức tạp và đầy khúc khuỷu.
- Ra là thế! - Nhã Lang sau khi nghe hết mọi chuyện chỉ phì cười.
- Giờ thì anh tin chưa? - Sao chán nản, chẳng buồn thanh minh nữa. Em nghĩ trong lòng, giả như chàng ta không tin thì em mặc kệ luôn.
- Ha ha. Tin, tin rồi. - Nhã Lang cười khôi hài - Nhưng tin em chứ không tin mối quan hệ giữa hai người đâu.
- Là sao ạ? - Sao không hiểu, em muốn phát cáu.
Nhã Lang chóng cằm cười mỉm - Ta tin lời nói của em, rằng em và ngài ấy chỉ là tiên chủ và tiểu đồng. Nhưng ta không tin mối quan hệ thật sự giữa hai người là thế đâu. Hai người chẳng qua là chưa hiểu rõ lòng mình, vẫn chưa xác định chính xác được mối quan hệ với đối phương thôi.
Sao sững ra, bao nhiêu tức giận và khó chịu đều lặng xuống hết, em ngập ngừng thõng vai xuống, nghe Nhã Lang nói.
- Em rất yêu thương Vương đúng không?
- Vâng ạ.
- Luôn muốn ở gần ngài ấy.
- Vâng.
- Nếu xa ngài ấy một chút là cảm thấy trống vắng, luôn chờ mong ngài ấy về.
- Đúng thế.
- Ngài ấy hẳn cũng cảm thấy tương tự, đúng không?
Sao suy ngẫm lời chàng, em không chắc Mai Lang có thật sự cảm thấy thế không nhưng từ những biểu hiện của chàng thì em nghĩ, có lẽ Nhã Lang nói đúng.
- Em yêu Vương rồi. - Nhã Lang hướng mắt về phía em, ánh nhìn thẳng thắn và ngời sáng, phán chắc nịch.
Sao ngẩn ngơ, em nghe thấy tiếng pháo nổ trong lòng, muôn ngàn cánh hoa đổ xuống.
Yêu…
Em yêu Mai Lang ư?
Yêu…
Em yêu Mai Lang ư?"
- o-
- Mai Lang Vương, cô bé đó là ai vậy? Văn Thần xuất hiện từ phía sau chàng, trên tay mang theo khay trà. Nàng đã thay sang trang phục khác, không còn mặc bộ áo hớ hênh kia nữa. Trang phục trên người nàng bấy giờ lại là bộ áo dài màu sắc đoan nhã thuở xưa. Dưới tà áo thêu một bức tranh hoa sen vô cùng thanh tao.
Lớp trang điểm đậm đà kia cũng đã được tẩy đi, nàng trang điểm thanh tú như trước. Thật ra nhan sắc của nàng đã rất đằm thắm rồi, cho dù không trang điểm thì nàng vẫn xinh đẹp. Lớp trang điểm kia chỉ khiến nàng trở nên già dặn thêm mà thôi.
Mai Lang Vương cười không đáp, Văn Thần đưa chén trà vừa rót đến cho chàng. Hai người đang trò chuyện ở sân vườn, bên một bộ bàn tròn bằng gỗ trắc. Sao thì đã được Mai Lang Vương căn dặn di chuyển sang nơi khác chờ, chàng định nói chuyện với Văn Thần dăm ba câu rồi rời đi ngay.
- Nghĩ thông rồi à? - Sau khi hớp một ngụm trà và cảm thấy tinh thần sảng khoái, chàng lên tiếng hỏi.
- Vâng. - Văn Thần cười gượng, vén lọn tóc rũ bên vai ra phía sau, mắt đặt lên đống sách bị Nhã Lang vứt lê vứt lết dưới sàn - Ta sẽ đốt chúng. Nhã Lang nói đúng, nếu cứ đi theo những thứ đó một cách vô vọng thì rồi ta sẽ chẳng biết mình đi về đâu. Có lẽ ta phải suy nghĩ lại mọi chuyện một cách nghiêm túc. Ta sẽ tự chấn hưng Văn học của Thần giới bằng những biện pháp của chúng ta, cho dù thời gian có thể sẽ lâu, nhưng rồi dần dần, mười năm, năm mươi năm, trăm năm, vài trăm năm, mọi chuyện sẽ tiến triển thôi. Chúng ta chỉ cần là chính mình và kiên định với con đường mà mình chọn.
- Ừm. - Mai Lang Vương hài lòng lay quạt.
- Mà nè, ngài vẫn chưa nói về cô bé ấy đó. - Văn Thần trút xong nỗi lòng của mình, bắt đầu lân la dò hỏi qua chàng. Nàng cười bí hiểm, ngữ điệu mập mờ - Cô bé đó không phải Đào Hoa Cơ, hoa khôi của Hoa giới. Em ấy rất đẹp nhưng vẫn còn cách biệt khá xa so với hôn thê của ngài. Ta cứ tưởng ngài chùng chình hôn lễ là vì tâm thanh tịnh, một lòng một dạ hướng đến việc trị quốc chứ. Nào ngờ ngài lại lén lút giấu một cô bé bên cạnh như vậy… Ngài cũng đã đổi thay rồi.
Mai Lang Vương trầm ngâm rơi mắt lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ.
Văn Thần khiến chàng im bặt, nàng cảm thấy rất thú vị, cười sảng khoái hồi lâu.
Trong lúc Mai Lang Vương và Văn Thần đàm đạo thì Sao đang ngồi ở hoa đình trong khu vườn chính, nơi gần với cổng phủ. Mai Lang Vương bảo em ra đó ngồi đợi chàng một chút, chàng nói vài câu với Văn Thần rồi hai người sẽ lên đường ngay. Lúc em buồn chán di tay lên bàn đá và vẽ một đóa hoa mai thì bị ai đó tóm lấy vai. Sao giật thót cả người, rùng mình, nhất thời không thể thốt lên lời nào.
- Đang đợi Vương à? - Nhã Lang nhã nhặn ngồi xuống ngay bên cạnh em.
Sao gật đầu, em đã không còn sợ chàng ta nữa. Sau lần cãi vả ban nãy thì hai người dường như đã hiểu nhau hơn một chút. Em có thể hiểu được những hành động kì quái của Nhã Lang và chàng ta thì có thể hiểu vì sao em lại được Vương yêu thương.
- Chuyện lúc nãy… Cảm ơn nàng. - Nhã Lang chân thành nói.
- Sao lại cảm ơn tôi? Cậu đã bị tôi làm cho bẽ mặt. - Sao lắc lắc đầu, ái ngại nói.
- Không, điều đó cần thiết thôi, để ta có thể trưởng thành. - Nhã Lang mở quạt, u buồn nhìn sân vườn, sân vườn của Văn phủ không trồng kiểng, họ trồng toàn lan và các loài hoa quý. - Ta đã quá u uất về tương lai của Văn phủ này, vì vậy không còn nhìn thấy điều gì khác nữa. Ta tuyệt vọng và cứ trách móc, không thể bức ra khỏi chiếc lồng đã nhốt chặt mình. Nhờ có nàng mà ta mới thoát ra được thứ suy nghĩ hèn nhát đó. Quả thật, ta chưa từng làm gì cả, bởi vì ta cảm thấy rủi ro quá cao và rằng mình sẽ không thay đổi được cả thế giới đâu nên ta chẳng dám làm gì ngoài chỉ trích và than thở.
- Nhã Lang…
- Nhưng mà giờ đã khác rồi. Ta đã biết là mình phải làm gì. - Nhã Lang hào hứng nói - Trước tiên ta sẽ ngăn chặn sự ảnh hưởng từ bên ngoài, sau đó nuôi dưỡng hồn văn của những Văn tiên trong nước. Kế đó thì liên kết với các phủ thần khác và tạo nên một mạng lưới xuất bản chuyên nghiệp, phục vụ cho các Văn tiên và cư dân Thần giới. Bên cạnh đó còn có thể tạo thêm một số văn đàn lớn nữa, tranh luận và tôn vinh văn chương nước nhà. Ta nghĩ những điều đó sẽ tạo động lực cho sự phát triển văn học ở Thần giới thôi.
- Tốt quá! - Sao vỗ tay, cảm thấy những gì Nhã Lang vạch ra thật tuyệt vời và tràn đầy hứa hẹn.
- Tất nhiên, vẫn câu nói của nàng, hành động mới tạo nên thành quả. - Nhã Lang cười gượng - Dù ta đã nhìn thấy đường đi nhưng thấy, lên kế hoạch và bắt tay vào làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Để đạt được điều ta mong muốn, hẳn là ta phải đổ mồ hôi công sức và trải qua gian khó rất nhiều. Nhưng mà, ta không hối hận đâu! - Nhã Lang bừng bừng nhiệt huyết thốt lên - Nếu ta làm không được thì Văn Thần sẽ làm cùng, chúng ta làm không được thì các tiểu đồng của Văn phủ sẽ làm cùng, nếu vẫn không được thì tất cả các phủ thần khác sẽ cùng nhau làm. Thậm chí cư dân của Thần giới - Khi họ hiểu được tầm quan trọng của việc gìn giữ văn học và văn hóa thì họ cũng sẽ bắt tay vào làm cùng chúng ta thôi. Hết đời này đến đời khác, những bàn tay chồng lên nhau và vun đắp, rồi thì mọi thứ sẽ biến chuyển thôi!
- Vâng! - Sao nói đầy trách nhiệm và phấn khích - Nếu cậu cần giúp đỡ gì thì cứ nói, tôi sẽ giúp hết sức. Mai Lang tuy bận rộn nhưng nếu tôi ngỏ lời thì ngài ấy sẽ đồng ý tham gia cùng cậu thôi! Mai Lang rất quan tâm đến những chuyện như thế này! Ngài ấy sẽ toàn tâm toàn lực hỗ trợ cậu!
- Cảm ơn nàng, cảm ơn Vương. - Nhã Lang cảm kích đến lặng người.
- Đó là trách nhiệm chung mà, đúng không? - Sao nhẹ đáp.
- Đúng là như nàng nói… Vương thật sự rất tốt. Dù ta đã làm ra những chuyện đó với nàng, ngài ấy vẫn không truy cứu tội lỗi của ta mà còn giúp ta giải quyết chuyện ở Văn phủ nữa, ta không biết phải cảm tạ ngài ấy thế nào. - Suy nghĩ một chút, chàng lại cười khen em - Mà Vương có mắt chọn vợ thật đấy! Ngài ấy chọn được một người vợ vừa xinh đẹp lại vừa thông minh. Thuở trước nghe người ta bảo ngài ấy không thích nói chuyện phong nguyệt, ta cứ nghĩ ngài ấy khô khan lắm. Không ngờ lại là một người hết lòng yêu thương gia đình. Ngài ấy nâng niu nàng như nâng niu báu vật vậy.
Tâm trí Sao bùng nổ như một quả pháo bông.
- V… Vợ… Vợ gì chứ? - Em lắp bắp một cách khó khăn.
- Hửm? - Nhã Lang nhướn mày.
Sao lập tức xua xua tay, kịch liệt đính chính - Tôi không phải vợ của Mai Lang đâu! Tôi chỉ là tiểu đồng của ngài ấy thôi!
- CÁI GÌ??? - Nhã Lang sốc cực độ.
Sao gật đầu như bổ củi, bối rối khẳng định - Chúng tôi chỉ là tiên chủ và tiểu đồng thôi.
- Không thể nào! - Nhã Lang không thể tin được.
- Thật đó! - Sao chắc nịch đáp.
- Chỉ là tiên chủ và tiểu đồng, làm sao ngài ấy có thể đối xử với nàng như thế được? Mối quan hệ giữa tiên chủ và tiểu đồng lơ lửng ở giữa thầy và chủ tớ. Đối với một mối quan hệ như vậy, chỉ có yêu kính và trách nhiệm, không có cưng chiều đâu.
Tiên chủ hướng dẫn tiểu đồng tu tập và rèn luyện để nâng điểm tự thân, vì vậy hiển nhiên không thể cưng chiều tiểu đồng được. Cưng chiều là con dao hai lưỡi, tuy nó khiến cho tiểu đồng cảm thấy thoải mái nhưng về lâu dài sẽ gây hại cho chúng. Nếu chúng quen với tình yêu và làm cho ý chí mềm nhũng thì chúng sẽ không thể tăng điểm tự thân được nữa. Sau này, khi đối mặt với nhiệm vụ, chúng cũng không còn tính tự giác và nghiêm chỉnh.
Tiểu đồng thi tuyển vào phủ của tiên chủ, làm việc, học tập và nhận lương bổng. Chúng sẽ phải đặt trách nhiệm lên hàng đầu, luôn nhất nhất giữ vững các quy tắc nghiêm ngặt mà tiểu đồng phải tuân thủ. Dù chúng có yêu kính tiên chủ của mình hay không thì cách cư xử đối với tiên chủ vẫn phải đạt tiêu chí rạch ròi, nghiêm trang. Rạch ròi là không phụ thuộc vào tiên chủ, không bám dính lấy tiên chủ, không đòi hỏi ở tiên chủ những điều bên lề xa vời nhiệm vụ. Nghiêm trang là luôn cung kính, lễ độ, hành xử chuẩn mực.
Xét từ những đặc điểm trên thì… Vương và Sao hoàn toàn không khớp chút gì cả. Vương thì luôn bao bọc em trong lòng còn Sao thì lúc nào cũng quấn quýt lấy ngài. Ngay từ cái cách mà họ khoác tay nhau thôi là đã lệch chuẩn tiên đồng tiên chủ rồi. Các tiểu đồng luôn phải đi phía sau tiên chủ, họ không được động chạm vào cơ thể nhau nếu không cần thiết. Trong khi Sao thì lúc nào cũng kè kè ôm lấy Vương. Dáng điệu đó… Trông giống vợ chồng hơn là tiên chủ và tiểu đồng. Quyết không thể là tiên chủ và tiểu đồng được!
Nhã Lang hoàn toàn không tin tưởng lời Sao.
Sao bực bội giậm chân, làm mình làm mẩy, bắt Nhã Lang phải tin lời em. Nhã Lang thì không chịu tin, chàng ta là người rất thực tế, chỉ tin vào căn cứ xác đáng. Hai người tranh cãi hồi lâu mà không ai chịu thua, cho đến khi Sao đã mệt, không buồn cãi nữa, em đành dứt khoát nói - Anh không tin thì thôi! Dù anh không tin thì sự thật vẫn là sự thật!
Thế rồi em chóng cằm, ngoảnh sang hướng khác, im bặt đợi Mai Lang Vương quay về.
Nhã Lang ngồi một bên quan sát em hồi lâu, thái độ kiên quyết của Sao khiến chàng ta chột dạ. Chàng ta lại bắt chuyện với em, dò hỏi - Thế tại sao Vương đối xử với em khác biệt như vậy?
Sau màn tranh cãi vừa rồi thì chàng ta cũng biết được tuổi thật của Sao, hóa ra em chỉ mới mười bảy trong khi chàng ta thì hơn năm mươi rồi, vì vậy chàng ta không gọi em là nàng nữa.
Sao dỗi hờn nói - Vì Mai Lang thương em! Mai Lang và em giống như cha với con gái, như chú với cháu gái, như anh với em gái vậy, ngài ấy luôn đối xử với em dịu dàng như thế!
- Cha, chú, anh? - Nhã Lang nhăn mày - Không có cha, chú, anh nào lại đối xử với nữ nhi trong nhà như thế.
Sao bực mình, không thể nhịn được nữa, em liền đem hết chuyện giữa em và Mai Lang kể cho chàng ta nghe, tất nhiên, không đả động gì đến vụ "Vì sao lõi".
Nhã Lang nghe em nói, thỉnh thoảng lại gật đầu. Vẻ mặt chàng ta rất chăm chú, khi kinh ngạc, lúc lại thích thú. Dù sao hành trình phiêu lưu của em và Mai Lang cũng là một câu chuyện rất phức tạp và đầy khúc khuỷu.
- Ra là thế! - Nhã Lang sau khi nghe hết mọi chuyện chỉ phì cười.
- Giờ thì anh tin chưa? - Sao chán nản, chẳng buồn thanh minh nữa. Em nghĩ trong lòng, giả như chàng ta không tin thì em mặc kệ luôn.
- Ha ha. Tin, tin rồi. - Nhã Lang cười khôi hài - Nhưng tin em chứ không tin mối quan hệ giữa hai người đâu.
- Là sao ạ? - Sao không hiểu, em muốn phát cáu.
Nhã Lang chóng cằm cười mỉm - Ta tin lời nói của em, rằng em và ngài ấy chỉ là tiên chủ và tiểu đồng. Nhưng ta không tin mối quan hệ thật sự giữa hai người là thế đâu. Hai người chẳng qua là chưa hiểu rõ lòng mình, vẫn chưa xác định chính xác được mối quan hệ với đối phương thôi.
Sao sững ra, bao nhiêu tức giận và khó chịu đều lặng xuống hết, em ngập ngừng thõng vai xuống, nghe Nhã Lang nói.
- Em rất yêu thương Vương đúng không?
- Vâng ạ.
- Luôn muốn ở gần ngài ấy.
- Vâng.
- Nếu xa ngài ấy một chút là cảm thấy trống vắng, luôn chờ mong ngài ấy về.
- Đúng thế.
- Ngài ấy hẳn cũng cảm thấy tương tự, đúng không?
Sao suy ngẫm lời chàng, em không chắc Mai Lang có thật sự cảm thấy thế không nhưng từ những biểu hiện của chàng thì em nghĩ, có lẽ Nhã Lang nói đúng.
- Em yêu Vương rồi. - Nhã Lang hướng mắt về phía em, ánh nhìn thẳng thắn và ngời sáng, phán chắc nịch.
Sao ngẩn ngơ, em nghe thấy tiếng pháo nổ trong lòng, muôn ngàn cánh hoa đổ xuống.
Yêu…
Em yêu Mai Lang ư?
Danh sách chương