- o-
Mai Lang Vương trở về phủ thần sông, khi chàng vừa đến cổng phủ thì trời cũng đổ mưa. Sử Quân vẫn luôn ẩn nấp đâu đó để dõi theo chàng, thấy mưa rơi, lòng chàng ta sốt ruột lắm vì Vương đi một mình và không có ai tháp tùng cả, tuy vậy chàng ta lại chẳng thể lộ diện vào lúc này.
Một vài giọt mưa rơi lên vai áo Mai Thần, khiến lớp lụa vàng trở nên sẫm màu đi. Chàng nhìn vai áo, lại chẳng buồn để ý mà chỉ cẩn thận giấu cánh quạt vào trong, chàng chỉ sợ mưa sẽ làm ướt cánh quạt yêu thích của mình.
Mai Lang Vương đi vào phủ, người hầu vừa nhìn thấy chàng đội mưa trở về thì lập tức hoảng sợ mang ô ra, họ rối rít giương ô che cho chàng, Mai Lang Vương lắc đầu cười nhẹ, tỏ ý với họ rằng không sao.
Thật ra việc dầm mưa đối với chàng cũng chẳng có gì to tát cả, chàng vẫn hay dầm mưa như vậy. Khi chàng còn nhỏ, chàng vẫn thường rong chơi dưới những cơn mưa…
Mai Lang Vương giữ lấy chiếc ô, tự che cho bản thân mà không cần bất kì người nào hầu hạ.
Khi chàng đi qua khu vườn chính được mười bước chân, chuẩn bị đi vào những khu nhà phía sau thì bên tai chợt vang lên giọng nói của Vĩnh Nghiêm. Mai Lang Vương dừng bước, hơi quay lại, liền thấy Vĩnh Nghiêm bước thấp bước cao đi đến, vẻ mặt thảm hại.
Ánh mắt chàng lóe lên ý cười trêu chọc, biết ngay mà, tên đó đã bị công việc hành cho ra bã rồi.
- Bỏ người ta lại một mình rồi ung dung về nhà vậy hả?! - Vĩnh Nghiêm kêu khóc.
- Thì bình thường ngươi cũng ung dung ở nhà, mặc kệ ta phải làm việc đấy thôi. - Mai Lang Vương đáp lại.
Hai người lúc này đã đi song song với nhau, nối gót theo Vĩnh Nghiêm là vài người hầu, họ đang nghiêm cẩn che mưa cho chàng ta. Theo sau nhóm người hầu kia còn có một vài binh lính, họ mặc áo choàng chuyên dụng nên không sợ bị ướt mưa, trên tay mỗi người đều mang theo một gương gỗ lớn.
- Gì vậy? - Mai Lang Vương đặt mắt lên mấy gương gỗ đó, nghi vấn.
- À, công việc đấy mà. - Vĩnh Nghiêm cười gượng, thú nhận.
Ánh mắt Mai Thần nhìn Vĩnh Nghiêm bấy giờ đã phủ kín hàn quang, chàng cau mày, khó chịu ra mặt, bực dọc chỉ trích - Công việc cơ mật của cả vùng mà ngươi mang tới mang lui như vậy à? Tại sao không để ở trụ sở quản lí? - Ta mang về nhà cho dễ làm. - Vĩnh Nghiêm nhăn nhó càm ràm - Ta chỉ mang hôm nay thôi, có gì to tát đâu? Ngày mai ta sẽ chuẩn bị tinh thần thật tốt để ở lại đó cả ngày mà làm việc!
- Nói vậy là ngươi không định trở về trụ sở quản lí nữa? - Mai Lang Vương mím môi, nghiêm mặt.
Vĩnh Nghiêm thấy chàng tỏ ra tức giận, chàng ta lập tức ghé đến gần chàng, thì thầm xin xỏ, bộ dạng tỏ ra rất đáng thương - Thôi cho ta xin nốt hôm nay, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ thật cố gắng, thật chăm chỉ, nhé?
Mai Lang Vương hết cách, chẳng biết nói gì nữa. Chàng nắm lấy ô, dấn bước vượt qua khỏi Vĩnh Nghiêm mà một mình đi trước.
- Này! - Vĩnh Nghiêm tất tả gọi chàng.
Nhưng Mai Lang Vương chẳng buồn tiếp chuyện chàng ta nữa, vì khu của Vĩnh Nghiêm nằm gần với vườn chính hơn là khu lưu trú nên chàng ta đến nơi sớm hơn chàng. Vĩnh Nghiêm dừng lại trước cổng tròn, dõi nhìn bóng dáng Mai Thần phía xa, chỉ thấy tà áo thêu hoa thư thả vờn bay dưới những cơn gió lẩn trong mưa mù. Chàng ta nhún vai, đi vào trong, chàng ta vốn hiểu rõ Mai Lang Vương, trông chàng lúc nào cũng có vẻ cáu bẳn khó chịu vậy thôi chứ chẳng bao giờ để lỗi lầm của ai trong lòng hết.
Vĩnh Nghiêm thoạt tiên cho thuộc hạ mang các gương gỗ vào phòng, sau đó đi tắm rửa sửa soạn cho khoan khoái rồi lại ra nhà chính dùng cơm. Sau một thôi một hồi lo thân chê chán, chàng ta mới uể oải quay trở lại phòng làm việc.
Vừa bước chân vào cửa phòng, Vĩnh Nghiêm đã thấy thị nữ của Thị Hoa xuất hiện. Chàng dừng chân trước khung cửa, ngạc nhiên, thị nữ kia đã quỳ xuống và cung kính tâu trình - Thưa cậu, chị Thị Hoa muốn gặp cậu ạ!
- Thị Hoa ư? - Vĩnh Nghiêm hơi khó hiểu, chàng chẳng biết Thị Hoa còn cần chu cấp điều gì mà lại gọi chàng. Tuy vậy, khi nhìn số công văn chất cao như núi trong phòng, chàng bỗng muốn đến gặp Thị Hoa vô cùng.
Vĩnh Nghiêm theo thị nữ đến nhà trái, chàng không bước chân vào phòng Thị Hoa mà vẫn như thường lệ cho người hầu chuẩn bị một chiếc ghế trước phòng nàng và ngồi ở đó cùng nàng trò chuyện.
- Cậu… - Thị Hoa bấy giờ đang quỳ bên bậc cửa, hai người cách nhau khung cửa và vách phòng, dù nghe tiếng nhau nhưng không thể thấy mặt.
- Có chuyện gì nàng cứ nói. - Vĩnh Nghiêm gật đầu.
- Cậu không vào gặp em ư? - Thị Hoa hơi ấm ức, nàng đã cố tình chỉ mặc mỗi yếm đào và váy đụp, lại còn thoa thêm nước hoa lên vai và gáy… Nàng muốn chàng nhìn thấy nàng, vậy mà chàng cũng giống như Mai Thần đó, suốt ngày ngồi sau màn ngăn vách gỗ, chẳng chịu chiêm ngưỡng nàng.
- Chúng ta ngồi đây nói chuyện là được rồi. - Vĩnh Nghiêm đáp, chàng không hiểu ý tứ trong lời nói của Thị Hoa. Chàng không biết rằng nàng đang mời gọi mình, chỉ nghĩ rằng nàng thật sự thắc mắc nên thật thà trả lời - Nếu ta vào thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến nàng, người đời sẽ đồn thổi không hay.
- Cậu sợ người khác nghĩ em và cậu có quan hệ ư? - Thị Hoa nức nở nói.
- Đương nhiên rồi, nếu bị đồn thổi với ta thì nàng làm sao có thể lấy ai được nữa? - Vĩnh Nghiêm đỡ trán, thản nhiên nói.
Thị Hoa nghe đến đây, lòng bỗng dâng lên một cơn sóng. Nàng lao ra khỏi cửa phòng, hoàn toàn lộ diện trước mặt Vĩnh Nghiêm khiến chàng thất kinh một phen. Thị Hoa đứng trước chàng, người chỉ khoác mỗi yếm và váy đụp, làn da trắng như sứ lộ rõ mồn một, những đường cong tinh tế uốn lượn tuyệt mĩ, cộng với nét xuân sắc điểm xuyết bên dưới lớp yếm mỏng manh, thật là mỹ lệ.
Vĩnh Nghiêm trố mắt nhìn nàng, chỉ sau một giây, chàng liền vội vàng quay đi.
- Nàng… Nàng làm gì vậy hả?! - Vĩnh Nghiêm lúng búng thốt, lòng chỉ muốn nhích ghế thật xa khỏi nàng càng nhanh càng tốt.
Thị Hoa lao đến ôm choàng lấy lưng chàng, nấc lên - Giờ thì không ai dám lấy em nữa rồi, cậu có lấy em không?
- Nàng nói cái gì vậy? - Vĩnh Nghiêm run run đứng lên, tránh xa khỏi nàng, vẫn không dám quay lại nhìn nàng mà dứt khoát nói - Tại sao nàng lại hủy hoại đời mình như vậy?
Thị Hoa lùi lại, cắn cắn môi, đợi cho nước mắt tuông ra ướt đẫm mặt rồi nàng mới ém giọng lại một chút, chuẩn bị cho lời thổ lộ bật ra một cách thật chân thành và nghẹn ngào.
Nàng nói, rất rành mạch: Em mến cậu!
Vĩnh Nghiêm chết cứng.
Thị Hoa thấy chàng đứng bất động, nàng cười thầm, tiếp tục rưng rức nhấn mạnh thêm - Em mến cậu từ lâu lắm rồi!
Tình cảnh lúc đó thật là rối loạn và nhạy cảm, trên con đường chính dẫn vào các phòng ở nhà sau, Vĩnh Nghiêm quay lưng về phía Thị Hoa, cả người đông cứng như tượng. Thị Hoa đứng trước cửa phòng, trên người chỉ mặc một bộ áo lơi lả, nức nở thổ lộ lời yêu với Vĩnh Nghiêm. Quanh đó là ánh mắt soi xét hóng đợi của những người hầu. Họ cảm thấy bản thân thật may mắn, không ngờ lại được chứng kiến vở kịch này.
Riêng Vĩnh Nghiêm, chàng chỉ cảm thấy đầu óc bị vây kín trong sương mù. Gì thế này? Ban đầu chàng vốn nghĩ Thị Hoa để ý Mai Lang Vương, thế rồi bỗng dưng nàng ta lại nói rằng mến chàng?
Đã vậy nàng ta còn… Vĩnh Nghiêm chỉ nghĩ đến việc phải cưới vợ thôi là đã cảm thấy vô cùng phiền phức.
Chàng lập tức lau mồ hôi trán, cố gắng điềm tĩnh nói với Thị Hoa - Ban nãy ta không thấy rõ gì hết, ta cũng sẽ làm mọi cách để tẩy những gì đã vô tình thấy ra khỏi đầu, nàng đừng lo.
- Cậu! - Thị Hoa dữ tợn trừng mắt.
Vĩnh Nghiêm lại hạ lệnh cho người hầu quanh đó với giọng điệu rất nghiêm nghị rằng - Chuyện hôm nay không ai được đồn ra ngoài, ta mà biết thì sẽ phạt nặng!
Người hầu khúm núm vâng dạ.
Chàng lại nói với Thị Hoa - Nàng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều.
Thị Hoa tức muốn chết đi được với thái độ của chàng. Nàng ta không biết là mình đã sai ở đâu, rõ ràng nàng ta đã làm mọi cách, đã dùng mọi biện pháp nhưng vẫn thất bại.
Đối với đàn ông bọn họ chẳng phải những mưu chước đó là những mưu chước chết người hay sao?
Nàng không hiểu tại sao cả Vĩnh Nghiêm và Mai Thần đều không sập bẫy.
Vĩnh Nghiêm dặn dò xong thì cũng không nán lại đó nữa, chàng vội vàng rời đi. Mặc dù trông Vĩnh Nghiêm có vẻ tỉnh táo nhưng thật ra trên đường trở về phòng làm việc chàng đã va vào ba bốn cây cột liên tiếp.
Vĩnh Nghiêm xoa xoa vầng trán vì va đập mà đã trở nên tấy đỏ, hai má bừng bừng xấu hổ, hơi thở cũng dồn dập hơn.
Ôi trời, đó là lần đầu tiên chàng nhìn thấy đường cong của phụ nữ…
Nhưng mà… Hơn cả sự rạo rực tự nhiên của giới tính và cơ thể đó thì… Tận sâu trong lòng chàng còn nhận ra một điều oái oăm hơn…
Khi Thị Hoa nói mến chàng, trong đầu chàng lại nghĩ đến Thủy Cơ.
Tại sao? Tại sao người con gái độc ác đó lại hiện hữu trong tâm trí chàng vào thời khắc ấy? Chàng phải chôn vùi cô ta ngay! Không được nhớ đến cô ta dù chỉ một giây một khắc! Cô ta là kẻ thù của chàng!
Vĩnh Nghiêm lao vào phòng, vùi mặt vào vách nhà.
Chàng sẽ không nhớ đến người con gái ấy nữa.
Mai Lang Vương trở về phủ thần sông, khi chàng vừa đến cổng phủ thì trời cũng đổ mưa. Sử Quân vẫn luôn ẩn nấp đâu đó để dõi theo chàng, thấy mưa rơi, lòng chàng ta sốt ruột lắm vì Vương đi một mình và không có ai tháp tùng cả, tuy vậy chàng ta lại chẳng thể lộ diện vào lúc này.
Một vài giọt mưa rơi lên vai áo Mai Thần, khiến lớp lụa vàng trở nên sẫm màu đi. Chàng nhìn vai áo, lại chẳng buồn để ý mà chỉ cẩn thận giấu cánh quạt vào trong, chàng chỉ sợ mưa sẽ làm ướt cánh quạt yêu thích của mình.
Mai Lang Vương đi vào phủ, người hầu vừa nhìn thấy chàng đội mưa trở về thì lập tức hoảng sợ mang ô ra, họ rối rít giương ô che cho chàng, Mai Lang Vương lắc đầu cười nhẹ, tỏ ý với họ rằng không sao.
Thật ra việc dầm mưa đối với chàng cũng chẳng có gì to tát cả, chàng vẫn hay dầm mưa như vậy. Khi chàng còn nhỏ, chàng vẫn thường rong chơi dưới những cơn mưa…
Mai Lang Vương giữ lấy chiếc ô, tự che cho bản thân mà không cần bất kì người nào hầu hạ.
Khi chàng đi qua khu vườn chính được mười bước chân, chuẩn bị đi vào những khu nhà phía sau thì bên tai chợt vang lên giọng nói của Vĩnh Nghiêm. Mai Lang Vương dừng bước, hơi quay lại, liền thấy Vĩnh Nghiêm bước thấp bước cao đi đến, vẻ mặt thảm hại.
Ánh mắt chàng lóe lên ý cười trêu chọc, biết ngay mà, tên đó đã bị công việc hành cho ra bã rồi.
- Bỏ người ta lại một mình rồi ung dung về nhà vậy hả?! - Vĩnh Nghiêm kêu khóc.
- Thì bình thường ngươi cũng ung dung ở nhà, mặc kệ ta phải làm việc đấy thôi. - Mai Lang Vương đáp lại.
Hai người lúc này đã đi song song với nhau, nối gót theo Vĩnh Nghiêm là vài người hầu, họ đang nghiêm cẩn che mưa cho chàng ta. Theo sau nhóm người hầu kia còn có một vài binh lính, họ mặc áo choàng chuyên dụng nên không sợ bị ướt mưa, trên tay mỗi người đều mang theo một gương gỗ lớn.
- Gì vậy? - Mai Lang Vương đặt mắt lên mấy gương gỗ đó, nghi vấn.
- À, công việc đấy mà. - Vĩnh Nghiêm cười gượng, thú nhận.
Ánh mắt Mai Thần nhìn Vĩnh Nghiêm bấy giờ đã phủ kín hàn quang, chàng cau mày, khó chịu ra mặt, bực dọc chỉ trích - Công việc cơ mật của cả vùng mà ngươi mang tới mang lui như vậy à? Tại sao không để ở trụ sở quản lí? - Ta mang về nhà cho dễ làm. - Vĩnh Nghiêm nhăn nhó càm ràm - Ta chỉ mang hôm nay thôi, có gì to tát đâu? Ngày mai ta sẽ chuẩn bị tinh thần thật tốt để ở lại đó cả ngày mà làm việc!
- Nói vậy là ngươi không định trở về trụ sở quản lí nữa? - Mai Lang Vương mím môi, nghiêm mặt.
Vĩnh Nghiêm thấy chàng tỏ ra tức giận, chàng ta lập tức ghé đến gần chàng, thì thầm xin xỏ, bộ dạng tỏ ra rất đáng thương - Thôi cho ta xin nốt hôm nay, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ thật cố gắng, thật chăm chỉ, nhé?
Mai Lang Vương hết cách, chẳng biết nói gì nữa. Chàng nắm lấy ô, dấn bước vượt qua khỏi Vĩnh Nghiêm mà một mình đi trước.
- Này! - Vĩnh Nghiêm tất tả gọi chàng.
Nhưng Mai Lang Vương chẳng buồn tiếp chuyện chàng ta nữa, vì khu của Vĩnh Nghiêm nằm gần với vườn chính hơn là khu lưu trú nên chàng ta đến nơi sớm hơn chàng. Vĩnh Nghiêm dừng lại trước cổng tròn, dõi nhìn bóng dáng Mai Thần phía xa, chỉ thấy tà áo thêu hoa thư thả vờn bay dưới những cơn gió lẩn trong mưa mù. Chàng ta nhún vai, đi vào trong, chàng ta vốn hiểu rõ Mai Lang Vương, trông chàng lúc nào cũng có vẻ cáu bẳn khó chịu vậy thôi chứ chẳng bao giờ để lỗi lầm của ai trong lòng hết.
Vĩnh Nghiêm thoạt tiên cho thuộc hạ mang các gương gỗ vào phòng, sau đó đi tắm rửa sửa soạn cho khoan khoái rồi lại ra nhà chính dùng cơm. Sau một thôi một hồi lo thân chê chán, chàng ta mới uể oải quay trở lại phòng làm việc.
Vừa bước chân vào cửa phòng, Vĩnh Nghiêm đã thấy thị nữ của Thị Hoa xuất hiện. Chàng dừng chân trước khung cửa, ngạc nhiên, thị nữ kia đã quỳ xuống và cung kính tâu trình - Thưa cậu, chị Thị Hoa muốn gặp cậu ạ!
- Thị Hoa ư? - Vĩnh Nghiêm hơi khó hiểu, chàng chẳng biết Thị Hoa còn cần chu cấp điều gì mà lại gọi chàng. Tuy vậy, khi nhìn số công văn chất cao như núi trong phòng, chàng bỗng muốn đến gặp Thị Hoa vô cùng.
Vĩnh Nghiêm theo thị nữ đến nhà trái, chàng không bước chân vào phòng Thị Hoa mà vẫn như thường lệ cho người hầu chuẩn bị một chiếc ghế trước phòng nàng và ngồi ở đó cùng nàng trò chuyện.
- Cậu… - Thị Hoa bấy giờ đang quỳ bên bậc cửa, hai người cách nhau khung cửa và vách phòng, dù nghe tiếng nhau nhưng không thể thấy mặt.
- Có chuyện gì nàng cứ nói. - Vĩnh Nghiêm gật đầu.
- Cậu không vào gặp em ư? - Thị Hoa hơi ấm ức, nàng đã cố tình chỉ mặc mỗi yếm đào và váy đụp, lại còn thoa thêm nước hoa lên vai và gáy… Nàng muốn chàng nhìn thấy nàng, vậy mà chàng cũng giống như Mai Thần đó, suốt ngày ngồi sau màn ngăn vách gỗ, chẳng chịu chiêm ngưỡng nàng.
- Chúng ta ngồi đây nói chuyện là được rồi. - Vĩnh Nghiêm đáp, chàng không hiểu ý tứ trong lời nói của Thị Hoa. Chàng không biết rằng nàng đang mời gọi mình, chỉ nghĩ rằng nàng thật sự thắc mắc nên thật thà trả lời - Nếu ta vào thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến nàng, người đời sẽ đồn thổi không hay.
- Cậu sợ người khác nghĩ em và cậu có quan hệ ư? - Thị Hoa nức nở nói.
- Đương nhiên rồi, nếu bị đồn thổi với ta thì nàng làm sao có thể lấy ai được nữa? - Vĩnh Nghiêm đỡ trán, thản nhiên nói.
Thị Hoa nghe đến đây, lòng bỗng dâng lên một cơn sóng. Nàng lao ra khỏi cửa phòng, hoàn toàn lộ diện trước mặt Vĩnh Nghiêm khiến chàng thất kinh một phen. Thị Hoa đứng trước chàng, người chỉ khoác mỗi yếm và váy đụp, làn da trắng như sứ lộ rõ mồn một, những đường cong tinh tế uốn lượn tuyệt mĩ, cộng với nét xuân sắc điểm xuyết bên dưới lớp yếm mỏng manh, thật là mỹ lệ.
Vĩnh Nghiêm trố mắt nhìn nàng, chỉ sau một giây, chàng liền vội vàng quay đi.
- Nàng… Nàng làm gì vậy hả?! - Vĩnh Nghiêm lúng búng thốt, lòng chỉ muốn nhích ghế thật xa khỏi nàng càng nhanh càng tốt.
Thị Hoa lao đến ôm choàng lấy lưng chàng, nấc lên - Giờ thì không ai dám lấy em nữa rồi, cậu có lấy em không?
- Nàng nói cái gì vậy? - Vĩnh Nghiêm run run đứng lên, tránh xa khỏi nàng, vẫn không dám quay lại nhìn nàng mà dứt khoát nói - Tại sao nàng lại hủy hoại đời mình như vậy?
Thị Hoa lùi lại, cắn cắn môi, đợi cho nước mắt tuông ra ướt đẫm mặt rồi nàng mới ém giọng lại một chút, chuẩn bị cho lời thổ lộ bật ra một cách thật chân thành và nghẹn ngào.
Nàng nói, rất rành mạch: Em mến cậu!
Vĩnh Nghiêm chết cứng.
Thị Hoa thấy chàng đứng bất động, nàng cười thầm, tiếp tục rưng rức nhấn mạnh thêm - Em mến cậu từ lâu lắm rồi!
Tình cảnh lúc đó thật là rối loạn và nhạy cảm, trên con đường chính dẫn vào các phòng ở nhà sau, Vĩnh Nghiêm quay lưng về phía Thị Hoa, cả người đông cứng như tượng. Thị Hoa đứng trước cửa phòng, trên người chỉ mặc một bộ áo lơi lả, nức nở thổ lộ lời yêu với Vĩnh Nghiêm. Quanh đó là ánh mắt soi xét hóng đợi của những người hầu. Họ cảm thấy bản thân thật may mắn, không ngờ lại được chứng kiến vở kịch này.
Riêng Vĩnh Nghiêm, chàng chỉ cảm thấy đầu óc bị vây kín trong sương mù. Gì thế này? Ban đầu chàng vốn nghĩ Thị Hoa để ý Mai Lang Vương, thế rồi bỗng dưng nàng ta lại nói rằng mến chàng?
Đã vậy nàng ta còn… Vĩnh Nghiêm chỉ nghĩ đến việc phải cưới vợ thôi là đã cảm thấy vô cùng phiền phức.
Chàng lập tức lau mồ hôi trán, cố gắng điềm tĩnh nói với Thị Hoa - Ban nãy ta không thấy rõ gì hết, ta cũng sẽ làm mọi cách để tẩy những gì đã vô tình thấy ra khỏi đầu, nàng đừng lo.
- Cậu! - Thị Hoa dữ tợn trừng mắt.
Vĩnh Nghiêm lại hạ lệnh cho người hầu quanh đó với giọng điệu rất nghiêm nghị rằng - Chuyện hôm nay không ai được đồn ra ngoài, ta mà biết thì sẽ phạt nặng!
Người hầu khúm núm vâng dạ.
Chàng lại nói với Thị Hoa - Nàng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều.
Thị Hoa tức muốn chết đi được với thái độ của chàng. Nàng ta không biết là mình đã sai ở đâu, rõ ràng nàng ta đã làm mọi cách, đã dùng mọi biện pháp nhưng vẫn thất bại.
Đối với đàn ông bọn họ chẳng phải những mưu chước đó là những mưu chước chết người hay sao?
Nàng không hiểu tại sao cả Vĩnh Nghiêm và Mai Thần đều không sập bẫy.
Vĩnh Nghiêm dặn dò xong thì cũng không nán lại đó nữa, chàng vội vàng rời đi. Mặc dù trông Vĩnh Nghiêm có vẻ tỉnh táo nhưng thật ra trên đường trở về phòng làm việc chàng đã va vào ba bốn cây cột liên tiếp.
Vĩnh Nghiêm xoa xoa vầng trán vì va đập mà đã trở nên tấy đỏ, hai má bừng bừng xấu hổ, hơi thở cũng dồn dập hơn.
Ôi trời, đó là lần đầu tiên chàng nhìn thấy đường cong của phụ nữ…
Nhưng mà… Hơn cả sự rạo rực tự nhiên của giới tính và cơ thể đó thì… Tận sâu trong lòng chàng còn nhận ra một điều oái oăm hơn…
Khi Thị Hoa nói mến chàng, trong đầu chàng lại nghĩ đến Thủy Cơ.
Tại sao? Tại sao người con gái độc ác đó lại hiện hữu trong tâm trí chàng vào thời khắc ấy? Chàng phải chôn vùi cô ta ngay! Không được nhớ đến cô ta dù chỉ một giây một khắc! Cô ta là kẻ thù của chàng!
Vĩnh Nghiêm lao vào phòng, vùi mặt vào vách nhà.
Chàng sẽ không nhớ đến người con gái ấy nữa.
Danh sách chương