- o-
Đầu giờ dậu thì Vĩnh Nghiêm trở về, vừa vào đến nhà, chàng ta đã nghe người hầu bẩm lại mọi chuyện. Khi người hầu nhắc đến sự ra mặt của Mai Lang Vương, Vĩnh Nghiêm hơi sững ra, vẻ mặt chàng trầm lặng hồi lâu.
Vĩnh Nghiêm băng băng tiến đến nhà trái mà chưa kịp dùng cơm hay tắm rửa. Chàng đi thẳng vào phòng Thủy Cơ, hiện tại nàng đang sốt li bì, nằm thiêm thiếp trên giường. Vĩnh Nghiêm ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt đau đớn. Mặc dù chàng đã hạn chế người ra vào khu vực của mình nhưng đứa cháu rể ngỗ ngược vẫn gắng lẻn vào cho bằng được và gây chuyện với nàng.
Thật ra Vĩnh Nghiêm đã cố gắng hòa giải mối hiềm khích giữa những người trong gia tộc với nàng. Tuy nhiên lời nói của chàng là chưa đủ bởi người trong gia tộc giận Thủy Cơ nhiều đến vậy cũng vì Mai Lang Vương. Vĩnh Nghiêm biết thế, nhưng lại không có mặt mũi nào đến nhờ Mai Lang Vương nói thay. Chàng chỉ biết im lặng chịu đựng, nàng đau một thì lòng chàng đau đến mười.
May thay, Mai Lang Vương đã đứng ra nói hộ. Vậy là họ sẽ không gây sự với nàng nữa. Vĩnh Nghiêm vui mừng, sau khi cho người gọi thầy lang đến xem bệnh tình cho nàng và chăm sóc nàng kĩ càng rồi, chàng mới thay áo, dùng cơm và đi sang khu lưu trú gặp Mai Lang Vương.
Sau khi Thủy Cơ rời khỏi hoa đình vài phút, Mai Lang Vương và Sao cũng rời khỏi đó mà quay về khu lưu trú. Hai người lúc này đang ngồi ở sập nghỉ ngơi, Sao đùa nghịch chú gấu bông mới trong khi Mai Lang Vương thì uống trà, đọc sách.
- Vương! Cậu Vĩnh Nghiêm đang đến! - Một tên đầy tớ thông báo.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu, bỏ sách xuống, nhìn ra ngoài trời.
Mưa đã tạnh rồi, bóng tối đang sụp xuống. Trước khi trời chiều tới thì cơn mưa kia đã tạnh và nắng đã lên, vì vậy mặt đất và sân nhà đã được hong khô, không còn ẩm ướt như trước nữa. Mai Lang Vương nhìn sang Sao, em đang ôm thỏ bông và chơi đùa với nó. Trông em thật hồn nhiên.
- Sao, em nghe gì không? - Chàng cất tiếng.
- Dạ? - Sao quay lại.
- Vĩnh Nghiêm đang đến đấy.
- Thì sao ạ? - Em vô cùng khó hiểu.
Mai Lang Vương nhìn ra sân nhà, cười hỏi - Ta sai tiểu đồng chuẩn bị bàn ghế, chúng ta cùng ra ngoài đó thưởng trà nhé? Sao nhìn theo chàng, phát hiện sân nhà mát rười rượi lại có ánh trăng nhàn nhạt vát lên, nếu ra đó ngồi thì còn có thể thưởng được cả mùi hương của mai chiếu thủy nữa.
- Vâng ạ! - Nghĩ vậy Sao liền rời khỏi sập và đi ra nhà sau.
Mai Lang Vương hơi ngạc nhiên, giữ tay em lại và hỏi - Đi đâu vậy? Ta gọi tiểu đồng chuẩn bị được rồi.
Sao cười xán lạn đáp - Đi chuẩn bị đồ ngọt ạ! - Nghĩ một chút em lại nói - Hôm nay chúng ta mua được rất nhiều bánh kẹo ngon, em muốn mang ra mời anh Vĩnh Nghiêm nữa!
Mai Lang Vương phì cười, bỏ tay em ra. Chàng đã đồng ý với em rồi. Sao tung tăng chạy ra sau nhà và bày bánh kẹo ra đĩa. Mai Lang Vương thì ra bàn tròn vừa được tiểu đồng chuẩn bị, ngồi sẵn đợi Vĩnh Nghiêm.
Lúc Vĩnh Nghiêm đến, Sao vừa vặn mang các đĩa bánh ra. Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ xoan đào bày la liệt các đĩa bánh lạ mắt và một khay trà, một cây đèn dầu. Đúng như Sao dự đoán, sân nhà lúc này nồng đượm hương hoa. Ánh trăng trên cao vằng vặc soi tỏ, đẹp mê hồn.
- Chà, chuẩn bị xong cả rồi à? - Vĩnh Nghiêm đi đến ngồi xuống ghế.
Mai Lang Vương lúc này đã kéo Sao ngồi xuống ngay bên cạnh chàng, ở vị trí cách xa Vĩnh Nghiêm. Sao không chú ý đến cuộc trò chuyện của hai chàng nữa mà chuyên tâm ăn bánh ngọt. Số bánh này có một ít là vật phẩm đến từ bên ngoài một ít là bánh trái địa phương, muôn hình vạn trạng, vô cùng sặc sỡ.
- Cảm ơn ngươi về chuyện của Thủy Cơ. - Vĩnh Nghiêm rót trà cho Mai Lang Vương, chân thành nói.
- Không có gì. - Mai Lang Vương hớp một hơi trà, nhẹ giọng.
- Ngày kia ngươi sẽ về Tây Nam ư? - Vĩnh Nghiêm hỏi lại một lần nữa cho rõ ràng, ban sáng khi chàng vẫn còn làm việc ở trụ sở quản lí thì một thuộc hạ của Mai Lang Vương đến và báo lại với chàng như vậy.
Vĩnh Nghiêm vô cùng bất ngờ và luyến tiếc…
Bây giờ từ biệt, chẳng biết đến bao giờ mới có dịp gặp lại.
- Ừm. - Mai Lang Vương nhìn ánh trăng trên cao đến mơ màng, thật thà nói - Ta cũng như ngươi, công việc luôn chất đống đợi chờ. Lần này là vì ta có tính toán trước nên mới ở lại đây lâu như thế, nếu là bình thường, đừng nói là đi mấy tuần, thậm chí đi vài canh giờ cũng không thể.
- Ừ. - Vĩnh Nghiêm hiển nhiên thấu hiểu điều này. Chàng chỉ lo mỗi vùng Vàm Thuật thôi mà đã nhiều việc như vậy, tên Mai Lang Vương đó phải lo chuyện ở Tây Nam, lo chuyện ở Khau Pạ, lo chuyện ở Cổ Loa. Đôi khi một vài vấn đề rắc rối khác nảy sinh mà không ai đảm đương xử lí thì hắn cũng phải gánh vác. Chưa kể… Xung đột ở Đông Bắc giờ đang lắng xuống nhưng có thể bùng lên bất cứ lúc nào, với tư cách là Hoa Thần, hắn sẽ phải lâm trận.
Tên Mai Lang Vương đó có phân thân cũng không giải quyết hết công việc.
- Ai bảo ngươi gánh nhiều việc quá làm gì? - Vĩnh Nghiêm cười trêu chọc.
Mai Lang Vương rót trà, mệt mỏi nói - Ta chỉ muốn kiếm một chức quan nho nhỏ để ổn định cuộc sống thôi, tự dưng càng về sau càng có nhiều trách nhiệm đổ lên vai.
Đây là lời nói thật lòng chàng. Mai Lang lúc còn là một tiểu tiên ở Khau Pạ đã mơ ước về một cuộc sống bình an và ổn định. Đối với những đứa trẻ mồ côi như chàng thì, cuộc sống bình an và ổn định đã là cuộc sống đáng mơ ước rồi.
Khi Mai Lang đủ tuổi, chàng thi tuyển vào phủ của các vị thần để làm tiểu đồng, hi vọng kiếm chút lương bổng để mua được căn nhà nhỏ và vài cuốn sách. Chắc có lẽ do chàng chuyên cần nên "điểm tự thân" cứ tăng lên mãi, cuối cùng chàng được chuyển lần lượt qua phủ của vị thần này đến vị thần khác rồi trở thành phụ việc cho Phù Đổng Thiên Vương.
Mỗi đứa trẻ ở thần giới khi sinh ra đều có hai sự lựa chọn, một là sống một cuộc sống bình dị và hai là trở thành tiên đồng. Những đứa trẻ quyết định trở thành tiên đồng thì sẽ được nhận một "ấn tích lũy". Ấn đó được đóng trực tiếp lên linh hồn, phản ánh quá trình tu luyện của tiên đồng ấy. Điểm số được ấn đó ghi nhận gọi là "Điểm tự thân".
"Điểm tự thân" đạt được khi tiểu đồng chăm chỉ rèn luyện thân tâm. Thân tâm càng trong sạch và tĩnh lặng thì điểm sẽ càng tăng lên. Tất nhiên để thân tâm trong sạch tĩnh lặng thì không phải chỉ là ngồi thiên nhập bốn định mà còn phải chăm học hỏi và làm việc cần mẫn, luôn giữ vững những quy định nghiêm ngặt mà một tiểu đồng phải tuân thủ.
Mai Lang nghĩ rằng vì chàng đã luôn nghiêm khắc với chính mình nên số điểm tự thân ấy cứ tăng lên mỗi lúc một nhiều, sau cùng khiến chàng được Phù Đổng Thiên Vương chú ý. Chàng nhận được giấy mời của ngài, cho phép chàng có tư cách thi tuyển vào phủ của ngài và làm phụ việc ở đó. Mai Lang không khiến Thiên Vương thất vọng, chàng thi đậu với số điểm ngất ngưỡng, kể từ đó, luôn được Thiên Vương yêu thích.
Khi Thiên Vương ra ngoài làm việc, một mình chàng quán xuyến trong ngoài. Thiên Vương rất hài lòng về chàng, cho đến khi chàng được phong Vương và không còn làm việc cho ngài nữa thì mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt, khi rảnh rỗi, ngài vẫn thường đến thăm chàng.
Mọi chuyện rắc rối bắt đầu xảy ra với chàng khi chàng được phong Vương. Khi trở thành Vương, Mai Lang được trả lương nhiều hơn và có thể sở hữu chỉ tiêu đất cao hơn ngày xưa một chút. Vua Hùng bảo rằng chàng có thể tự xây phủ đệ cho mình ở bất cứ đâu. Mai Lang không muốn một tòa phủ rộng lớn, chàng bèn xây một căn nhà nhỏ ở núi Yên Tử.
Thật ra trước đó, Mai Lang có một căn nhà nhỏ ở Khau Pạ. Đó là căn nhà mà chàng đã tích cóp tiền sau bao năm làm tiên đồng mới mua được. Trước khi được phong Vương, vào mỗi kì nghỉ lễ chàng đều quay về đó nghỉ ngơi. Tuy nhiên, có một vài chuyện nhạy cảm đã xảy ra khiến chàng không muốn về đó nữa, cho nên mới quyết định dứt khoát xây nhà ở Yên Tử.
Tam vị Hoa Tiên sau khi biết được ý định đó của chàng, cả ba đã đòi theo chàng bằng được.
Họ sẵn sàng rời khỏi Khau Pạ để đến Yên Tử sống cùng chàng, mặc dù họ chỉ là trưởng bối của chàng và họ thậm chí còn có cả khối công việc ở Khau Pạ.
Mai Lang rất ái ngại, chàng không hiểu tại sao họ lại đi theo chàng. Ban đầu chàng không đồng ý và nhất quyết ở một mình, nhưng rồi chàng nhận ra, là Vương thì phải giải quyết công việc nhiều hơn, ấn tích lũy của chàng bị ngưng đọng và chàng không còn phải tích điểm tự thân nữa. Thay vào đó chàng phải chịu trách nhiệm quản lý những tiểu đồng khác và giúp chúng tích điểm tự thân của mình. Một căn chồi nhỏ làm sao có thể chứa chấp các tiểu tiên đồng được?
Thế là Mai Lang di chuyển xuống Trường Sơn, xây một căn nhà lớn hơn chút, nhận vài tiểu đồng. Tam vị Hoa Tiên lúc này đã dùng thân phận trưởng bối để gây sức ép lên chàng và buộc chàng phải để họ sống cùng. Mai Lang nhớ rằng, lúc đó họ nói thế này: Trở thành Vương nghĩa là phải gánh vác trọng trách trên vai. Mai Lang còn nhỏ, chưa hiểu sự đời, bướng bỉnh ít nói, chúng ta không yên tâm về ngươi, chúng ta sẽ giám sát ngươi.
Và đó là lí do họ theo chàng cho đến giờ, lúc đó chàng một trăm năm mươi tuổi.
Vì công việc đổ xuống cho chàng ngày càng nhiều và số lượng đơn xin thi tuyển làm tiểu đồng của chàng ngày càng lớn. Mai Lang Vương suy nghĩ đến việc tuyển vài người phụ việc để giúp chàng quán xuyến phần nào, thế là chàng tuyển được Lãm, được Nhuận, được Sử Quân và những người khác.
Tai nạn đã xảy ra và những tiên nữ bắt đầu tìm đến gặp chàng. Mai Lang ban đầu không hiểu họ đến vì mục đích gì, tuy nhiên, sau vài ngày họ án ngữ ở chỗ chàng thì chàng đã lờ mờ nhận ra…
… Họ muốn cùng chàng nói chuyện phong nguyệt.
Mai Lang chạy từ nơi này sang nơi khác, cuối cùng dừng chân ở lại Sam và xây dựng Mai Viện, kể từ đó vua Hùng cũng trao trách nhiệm giám sát vùng Tây Nam lại cho chàng và trước đó hơn một trăm năm, Ưu Liên cũng tự dưng ấn chức Hoa Thần lên người chàng.
Rồi thì những rắc rối của thần giới cũng chẳng hiểu sao lại cứ quàng lên vai chàng.
Mai Lang ban đầu không hứng thú lắm, chàng chỉ cảm thấy bản thân bị chết chìm trong công việc. Tuy nhiên, khi chàng nhìn thấy sự yên bình của nơi này và nụ cười của những đứa trẻ, chàng lại cảm thấy yêu trách nhiệm này vô hạn.
Thứ mà chàng muốn bảo vệ đã xuất hiện, đó chính là quê hương này, từ một ước vọng nhỏ bé ban đầu chàng đã mơ một giấc mơ lớn hơn. Từ bấy đến nay, chàng luôn giữ gìn ước mơ ấy.
- Vất vả nhỉ? Làm tiểu tiên đồng luôn vất vả như vậy. - Vĩnh Nghiêm cười lớn, chàng không ngờ thanh xuân của tên Mai Lang Vương đó lại là những chuỗi ngày xúi quẩy.
Vĩnh Nghiêm không giống Mai Lang, chàng không chọn trở thành tiên đồng. Gia tộc của Vĩnh Nghiêm đã là gia tộc cai quản Vàm Thuật từ lâu đời, chàng không cần phải trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc của các tiểu đồng vẫn có thể thế tập được chức thần sông.
Tất nhiên có cái này sẽ mất cái khác.
Một tiểu tiên đồng dù tu luyện gian khó nhưng sẽ có cơ hội tiến rất xa trong sự nghiệp nếu có tài, tiêu biểu như Mai Lang, giờ chàng đã là Vương. Còn Vĩnh Nghiêm, chức vị cao nhất mà chàng có thể đảm nhận chỉ có thể là thần sông thôi. Chức thần sông của Vĩnh Nghiêm cũng giống như chức quan trông coi thị trấn ở vùng Tây Nam vậy. Trên Vĩnh Nghiêm cũng có một vị thần nhận trách nhiệm giám sát chàng ta. Nếu Vĩnh Nghiêm làm sai, vị thần đó có thể biếm hoặc cắt chức của chàng ta như chơi.
Khi thần sông vừa qua đời và Vĩnh Nghiêm phải giao một phần công việc ở vùng Vàm Thuật cho Mai Lang Vương xử lí, chàng ta đã phải gửi thư xin phép vị quan giám sát đó. Mấy ngày qua, công việc đổ xuống dồn dập mà chàng ta không dám nghỉ một ngày nào cũng là vì lẽ này, vị quan giám sát vùng Vàm Thuật cũng là một vị thần nghiêm khắc.
Nếu Vĩnh Nghiêm muốn được thăng tiến như Mai Lang Vương và anh trai của chàng thì cũng không phải không có cách. Chàng trước tiên cần làm thủ tục xin nhận ấn tích lũy, sau đó sẽ được giao cho hàng loạt nhiệm vụ để rèn luyện và tích điểm. Khi đạt được những mốc điểm nhất định thì chàng sẽ có tư cách thi vào phủ của những vị thần nhất định, nếu chăm chỉ và chịu khó, ở lại đó làm việc vài trăm năm thì điểm sẽ lại tăng lên, đến một lúc nào đó chàng cũng sẽ có thể trở thành Vương.
Đó là lí do mà Thủy Cơ ghét Mai Lang Vương như vậy. Nàng cho rằng chàng đã cố tình chặn con đường thăng tiến của Vĩnh Nghiêm khi gia tăng hình phạt cho chàng ta thêm hai trăm năm.
Thủy Cơ không biết rằng, ở độ tuổi của Vĩnh Nghiêm, để nhận ấn tích lũy thì phải trải qua một cuộc khảo nghiệm khắc nghiệt. Thần sông từ lâu đã hết hi vọng về việc Vĩnh Nghiêm sẽ vượt qua được cuộc khảo nghiệm đó rồi, một người chỉ biết đến võ thuật như chàng ta không đủ sức để tham gia cuộc khảo nghiệm vừa văn vừa võ ấy.
- Cũng vất vả như nhau cả thôi. - Mai Lang Vương cười mỉm.
Vĩnh Nghiêm không nói gì nữa, chàng chỉ cảm thấy cuộc sống này thật kì diệu. Cuối cùng thì ánh sáng và bóng tối cứ luân phiên trôi chảy, con người ai cũng dần thay đổi theo thời gian.
- Còn cô nhóc đó, đến với ngươi từ lúc nào thế? - Vĩnh Nghiêm nhìn sang Sao, hỏi khẽ vào tai Mai Lang Vương.
Chàng hướng mắt nhìn em, Sao đang vô tư ăn một cái kẹo dẻo có hình múi quýt.
- Hơn một năm trước. - Mai Lang Vương xoa đầu Sao dịu dàng.
Em chú ý đến chàng, đôi mắt to tròn đáng yêu ngước lên, mỉm cười khả ái.
Mai Lang Vương hồn xiêu phách lạc.
Cả người chàng đông cứng như băng đá, Vĩnh Nghiêm gần như đã dùng toàn bộ sức mạnh để vỗ lên lưng chàng hai phát thì chàng mới tỉnh hồn lại được.
- Ngươi thật thảm hại. - Vĩnh Nghiêm khinh bỉ.
Mai Lang Vương đỡ trán, không phản bác.
Chàng là một người đã trải qua quá trình trưởng thành vô cùng khắc nghiệt, chàng có mục tiêu, có sự nghiêm khắc với bản thân và luôn hướng đến mục tiêu ấy. Chàng cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi sống với lý tưởng và nỗi cô độc này… Vậy mà em lại đến.
Mai Lang Vương say sưa ngắm em.
Khi em đến, cuộc sống của chàng trở nên lộng gió và đầy màu sắc hơn.
- Hết trà rồi. - Trong lúc hai chàng đang nói chuyện thì Sao nhận ra ấm trà đã nguội. Em lập tức đứng lên, bê khay trà đi, chiếc kẹo đường em ăn dở bị bỏ lại vội vàng trên đĩa bánh.
Vĩnh Nghiêm nhìn theo bóng em, cười ôn hòa - Em ấy ngoan ngoãn và vô tư nhỉ? Từ nãy đến giờ chỉ chăm chú ăn kẹo.
- Ừm, em ấy là vậy. - Mai Lang Vương cười cười, chàng chú ý đến chiếc kẹo của em, sợ rằng nếu để ngoài không khí chơ vơ như vậy thì nó sẽ bị chảy và mất vị, vì thế chàng nhẹ nhàng cầm nó lên, dùng giấy gói nó lại cẩn thận và giữ cho em một lúc.
Khi Sao quay lại, trong lúc Vĩnh Nghiêm rót trà thì Mai Lang Vương đã trao lại kẹo cho em. Khuôn mặt tuấn tú tràn ngập dịu êm, Sao nhận lại kẹo từ chàng, cười tươi tít mắt.
- Có ngon không? - Mai Lang Vương hỏi.
- Ngon lắm ạ! - Sao đáp, em lại trỏ vào số kẹo dẻo đủ hình dạng trên một chiếc đĩa, nói với chàng - Loại kẹo này ăn rất thú vị, dai dai mềm mềm lại thơm mùi trái cây nữa.
- Thế à? - Mai Lang Vương nhìn theo tay em, nhận ra những chiếc kẹo trên đĩa khi thì mang hình múi quýt, khi thì mang hình quả dâu, quả dứa… Vô cùng vui mắt. Hứng thú nổi lên nhất thời, chàng liền nhón lấy một chiếc và ăn thử.
- Ngon không ạ? - Sao ghé đến gần chàng, háo hức chờ đợi.
Mai Lang Vương im lặng thưởng thức, mùi dứa tan ra trong miệng, rất nồng nàn.
Vĩnh Nghiêm thấy chàng ăn đồ ngọt thì đơ ra như phỗng, nụ cười đông cứng trên môi, mắt giật giật.
Tên Mai Lang Vương đó vừa ăn kẹo. Ăn kẹo, là ăn kẹo đó.
Vĩnh Nghiêm run run nhón lấy một viên kẹo dẻo có hình dâu và ăn theo chàng.
Vĩnh nghiêm khô khốc nhai nhai, sau đó đỡ trán, sau đó lau mồ hôi rồi bụm chặt miệng.
Sao không hiểu chàng ta đang bị gì, em cứ nghĩ chàng chuẩn bị nôn, nào ngờ lại thấy vai Vĩnh Nghiêm rung chuyển dữ rội.
- HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ!
Vĩnh Nghiêm đập bàn cười chế nhạo Mai Lang Vương.
Mai Lang Vương bị tiếng cười của chàng ta tát tới tấp vào mặt, cả người nhất thời đỏ lựng, ngồi yên bất động như tượng đá.
Vĩnh Nghiêm cố gắng nén cười hỏi Sao - Số kẹo này không phải là vật phẩm từ bên ngoài ư? Ai đã mang đến cho em vậy?
Sao vô tư trả lời - Là Mai Lang đưa em đi mua đó! - Em lướt tay qua các đĩa bánh trên bàn, hớn hở cười - Mai Lang mua cho em tất cả chỗ này. Ngài ấy đưa em đi khắp các gian hàng bán đồ ngọt và lựa chọn cùng với em.
- HÁ HÁ HÁ HÁ!
Vĩnh Nghiêm nghe xong càng được thể cười điên dại. Chàng bám lấy vai Mai Lang Vương, trận cười khiến cả người chàng ta run như cầy sấy và thậm chí còn kéo theo cả chàng. Vĩnh Nghiêm vừa bụm miệng nén cười vừa rời rạc nói - Ngươi… Dắt… Con gái… đi mua kẹo Há… Há…
Mai Lang Vương giờ đã ngượng đến nỗi không còn biết làm gì nữa rồi. Chàng chỉ có thể im lặng ngồi đó mà nghe Vĩnh Nghiêm trêu chọc.
…
- Ngươi bây giờ thật khác với ngươi của ngày xưa, ta không tin được rằng vị quan năm ấy đến Vàm Thuật xét xử ta và Mai Lang Vương hiện tại là cùng một người đấy. - Vĩnh Nghiêm sau một khắc liền cười như điên thì cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Mai Lang Vương rót trà cho chàng ta và cho mình, trầm ngâm nhìn chậu kiểng ở góc sân, thừa nhận.
- À, bác Tuệ Giác nói sẽ nghiên cứu số da mà ngươi đưa đến để tạo ra một loại vật liệu mới, có thể chế tạo thành áo giáp cho quân lính Vàm Thuật. - Vĩnh Nghiêm đột ngột nói.
- Thế à? - Mai Lang Vương xòe quạt - Thế thì thật hay, từ nay binh lính ở đây không còn sợ lưỡi câu nữa.
- Ừm, mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp hơn. - Vĩnh Nghiêm bó tay sau đầu, ngẩng nhìn vầng trăng, nhẹ nói.
Chàng ta lại hướng sang Sao, em vẫn đang mút chiếc kẹo đường ban nãy, ánh mắt chàng ta sáng lóe.
- Gì vậy anh? - Sao hơi giật mình.
Vĩnh Nghiêm đưa tay chóng cằm, cười tươi hiền hòa nói với em - Sao, em muốn gì nào? Hãy nói cho ta nghe một điều ước của em, ta sẽ thực hiện.
- Hể? - Sao nhìn sang Mai Lang Vương, tỏ ý hỏi dò, Mai Lang Vương thì đang bận dọa nạt Vĩnh Nghiêm bằng ánh mắt.
Chàng biết, Vĩnh Nghiêm vẫn chưa quên chuyện đó, hắn vẫn muốn tặng Sao một món quà để chuộc tội. Mặc dù chàng đã nói với hắn rằng chuyện dỗ dành em sẽ do chàng lo nhưng hắn vẫn nhất quyết phỗng tay trên của chàng.
Vĩnh Nghiêm phớt lờ Mai Lang Vương và vẫn một mực hỏi Sao. Mai Lang Vương lại không thể nói rõ với Sao điều gì được nên chỉ đành để mặc mọi chuyện. Sao trông thái độ của chàng, thấy chàng không ý kiến gì nhưng cũng không được vui vẻ lắm thì rất khó xử, em xua xua tay, cười gượng trả lời Vĩnh Nghiêm rằng em không muốn gì cả.
- Không được, nếu không tặng em một món quà để tạ lỗi thì ta sẽ không yên lòng. - Vĩnh Nghiêm kiên quyết nói.
- Anh có lỗi gì đâu ạ? Anh cũng là người tổn thương mà… - Sao cảm thông, nhẹ đáp.
Vĩnh Nghiêm sững sờ, rồi lại nhắm tịt mắt hét lên - Em càng như vậy thì ta càng muốn tặng quà cho em!
Mai Lang Vương bịt mồm Vĩnh Nghiêm một cách thô bạo, kề sát ánh mắt chết chóc vào chàng ta, ý bảo rằng: Sao không thích thì đừng có ép.
Vĩnh Nghiêm trợn mắt nhìn chàng, mồm bị bịt khiến chàng ta chỉ có thể ưm ưm bất mãn nhưng bộ dạng thì tỏ ra rất cố chấp. Sao trông hai chàng như vậy, đột nhiên không nhịn được, cười khanh khách. Mai Lang Vương ngẩn ngơ, trong khi Vĩnh Nghiêm thì tỏ ra đắc ý vô cùng.
- Được thôi ạ. - Sao rạng rỡ gật đầu.
Vĩnh Nghiêm bẻ tay Mai Lang Vương xuống, đẩy chàng qua một bên, nhích đến gần Sao, tí tởn - Là gì nào?
Sao len lén nhìn sang Mai Lang Vương, chàng đang xoa xoa cổ tay vừa bị Vĩnh Nghiêm làm cho trật khớp, vẻ mặt bực dọc.
Em cười tủm tỉm.
- Em muốn chuông gió treo ở miếu Nổi ạ, chiếc chuông gió treo trên nhành cây ở tòa miếu phía sau hầm rùa đấy ạ.
Vĩnh Nghiêm mơ hồ chau mày, cố nhớ lại. Chàng chẳng biết từ lúc nào ở đó lại có chuông gió. Nhưng, Sao đã nói thì chàng sẽ đáp ứng. Vĩnh Nghiêm chắc nịch gật đầu, dõng dạc tuyên bố - Được thôi, ta sẽ tặng cho em thứ mà em muốn. Tuy nhiên đó không phải chỉ là một món quà bình thường mà trên chiếc chuông gió đó còn chứa đựng một lời hứa của ta. Sau này em muốn nhờ ta giúp đỡ điều gì thì cứ mang chuông gió đến, Vĩnh Nghiêm này quyết không từ nan.
Mai Lang Vương nghe vậy, trầm ngâm im lặng.
Sao cảm tạ Vĩnh Nghiêm chân thành, tuy chàng nói vậy nhưng Sao cũng chẳng cần lời hứa của chàng, em chỉ cần chuông gió mà thôi.
Đêm đó, Vĩnh Nghiêm ở lại khu lưu trú trò chuyện với hai người đến muộn mới về.
Hai ngày sau, Mai Lang Vương và Sao sẽ từ biệt Vàm Thuật và tiếp tục lên đường trở về Tây Nam.
Đầu giờ dậu thì Vĩnh Nghiêm trở về, vừa vào đến nhà, chàng ta đã nghe người hầu bẩm lại mọi chuyện. Khi người hầu nhắc đến sự ra mặt của Mai Lang Vương, Vĩnh Nghiêm hơi sững ra, vẻ mặt chàng trầm lặng hồi lâu.
Vĩnh Nghiêm băng băng tiến đến nhà trái mà chưa kịp dùng cơm hay tắm rửa. Chàng đi thẳng vào phòng Thủy Cơ, hiện tại nàng đang sốt li bì, nằm thiêm thiếp trên giường. Vĩnh Nghiêm ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt đau đớn. Mặc dù chàng đã hạn chế người ra vào khu vực của mình nhưng đứa cháu rể ngỗ ngược vẫn gắng lẻn vào cho bằng được và gây chuyện với nàng.
Thật ra Vĩnh Nghiêm đã cố gắng hòa giải mối hiềm khích giữa những người trong gia tộc với nàng. Tuy nhiên lời nói của chàng là chưa đủ bởi người trong gia tộc giận Thủy Cơ nhiều đến vậy cũng vì Mai Lang Vương. Vĩnh Nghiêm biết thế, nhưng lại không có mặt mũi nào đến nhờ Mai Lang Vương nói thay. Chàng chỉ biết im lặng chịu đựng, nàng đau một thì lòng chàng đau đến mười.
May thay, Mai Lang Vương đã đứng ra nói hộ. Vậy là họ sẽ không gây sự với nàng nữa. Vĩnh Nghiêm vui mừng, sau khi cho người gọi thầy lang đến xem bệnh tình cho nàng và chăm sóc nàng kĩ càng rồi, chàng mới thay áo, dùng cơm và đi sang khu lưu trú gặp Mai Lang Vương.
Sau khi Thủy Cơ rời khỏi hoa đình vài phút, Mai Lang Vương và Sao cũng rời khỏi đó mà quay về khu lưu trú. Hai người lúc này đang ngồi ở sập nghỉ ngơi, Sao đùa nghịch chú gấu bông mới trong khi Mai Lang Vương thì uống trà, đọc sách.
- Vương! Cậu Vĩnh Nghiêm đang đến! - Một tên đầy tớ thông báo.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu, bỏ sách xuống, nhìn ra ngoài trời.
Mưa đã tạnh rồi, bóng tối đang sụp xuống. Trước khi trời chiều tới thì cơn mưa kia đã tạnh và nắng đã lên, vì vậy mặt đất và sân nhà đã được hong khô, không còn ẩm ướt như trước nữa. Mai Lang Vương nhìn sang Sao, em đang ôm thỏ bông và chơi đùa với nó. Trông em thật hồn nhiên.
- Sao, em nghe gì không? - Chàng cất tiếng.
- Dạ? - Sao quay lại.
- Vĩnh Nghiêm đang đến đấy.
- Thì sao ạ? - Em vô cùng khó hiểu.
Mai Lang Vương nhìn ra sân nhà, cười hỏi - Ta sai tiểu đồng chuẩn bị bàn ghế, chúng ta cùng ra ngoài đó thưởng trà nhé? Sao nhìn theo chàng, phát hiện sân nhà mát rười rượi lại có ánh trăng nhàn nhạt vát lên, nếu ra đó ngồi thì còn có thể thưởng được cả mùi hương của mai chiếu thủy nữa.
- Vâng ạ! - Nghĩ vậy Sao liền rời khỏi sập và đi ra nhà sau.
Mai Lang Vương hơi ngạc nhiên, giữ tay em lại và hỏi - Đi đâu vậy? Ta gọi tiểu đồng chuẩn bị được rồi.
Sao cười xán lạn đáp - Đi chuẩn bị đồ ngọt ạ! - Nghĩ một chút em lại nói - Hôm nay chúng ta mua được rất nhiều bánh kẹo ngon, em muốn mang ra mời anh Vĩnh Nghiêm nữa!
Mai Lang Vương phì cười, bỏ tay em ra. Chàng đã đồng ý với em rồi. Sao tung tăng chạy ra sau nhà và bày bánh kẹo ra đĩa. Mai Lang Vương thì ra bàn tròn vừa được tiểu đồng chuẩn bị, ngồi sẵn đợi Vĩnh Nghiêm.
Lúc Vĩnh Nghiêm đến, Sao vừa vặn mang các đĩa bánh ra. Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ xoan đào bày la liệt các đĩa bánh lạ mắt và một khay trà, một cây đèn dầu. Đúng như Sao dự đoán, sân nhà lúc này nồng đượm hương hoa. Ánh trăng trên cao vằng vặc soi tỏ, đẹp mê hồn.
- Chà, chuẩn bị xong cả rồi à? - Vĩnh Nghiêm đi đến ngồi xuống ghế.
Mai Lang Vương lúc này đã kéo Sao ngồi xuống ngay bên cạnh chàng, ở vị trí cách xa Vĩnh Nghiêm. Sao không chú ý đến cuộc trò chuyện của hai chàng nữa mà chuyên tâm ăn bánh ngọt. Số bánh này có một ít là vật phẩm đến từ bên ngoài một ít là bánh trái địa phương, muôn hình vạn trạng, vô cùng sặc sỡ.
- Cảm ơn ngươi về chuyện của Thủy Cơ. - Vĩnh Nghiêm rót trà cho Mai Lang Vương, chân thành nói.
- Không có gì. - Mai Lang Vương hớp một hơi trà, nhẹ giọng.
- Ngày kia ngươi sẽ về Tây Nam ư? - Vĩnh Nghiêm hỏi lại một lần nữa cho rõ ràng, ban sáng khi chàng vẫn còn làm việc ở trụ sở quản lí thì một thuộc hạ của Mai Lang Vương đến và báo lại với chàng như vậy.
Vĩnh Nghiêm vô cùng bất ngờ và luyến tiếc…
Bây giờ từ biệt, chẳng biết đến bao giờ mới có dịp gặp lại.
- Ừm. - Mai Lang Vương nhìn ánh trăng trên cao đến mơ màng, thật thà nói - Ta cũng như ngươi, công việc luôn chất đống đợi chờ. Lần này là vì ta có tính toán trước nên mới ở lại đây lâu như thế, nếu là bình thường, đừng nói là đi mấy tuần, thậm chí đi vài canh giờ cũng không thể.
- Ừ. - Vĩnh Nghiêm hiển nhiên thấu hiểu điều này. Chàng chỉ lo mỗi vùng Vàm Thuật thôi mà đã nhiều việc như vậy, tên Mai Lang Vương đó phải lo chuyện ở Tây Nam, lo chuyện ở Khau Pạ, lo chuyện ở Cổ Loa. Đôi khi một vài vấn đề rắc rối khác nảy sinh mà không ai đảm đương xử lí thì hắn cũng phải gánh vác. Chưa kể… Xung đột ở Đông Bắc giờ đang lắng xuống nhưng có thể bùng lên bất cứ lúc nào, với tư cách là Hoa Thần, hắn sẽ phải lâm trận.
Tên Mai Lang Vương đó có phân thân cũng không giải quyết hết công việc.
- Ai bảo ngươi gánh nhiều việc quá làm gì? - Vĩnh Nghiêm cười trêu chọc.
Mai Lang Vương rót trà, mệt mỏi nói - Ta chỉ muốn kiếm một chức quan nho nhỏ để ổn định cuộc sống thôi, tự dưng càng về sau càng có nhiều trách nhiệm đổ lên vai.
Đây là lời nói thật lòng chàng. Mai Lang lúc còn là một tiểu tiên ở Khau Pạ đã mơ ước về một cuộc sống bình an và ổn định. Đối với những đứa trẻ mồ côi như chàng thì, cuộc sống bình an và ổn định đã là cuộc sống đáng mơ ước rồi.
Khi Mai Lang đủ tuổi, chàng thi tuyển vào phủ của các vị thần để làm tiểu đồng, hi vọng kiếm chút lương bổng để mua được căn nhà nhỏ và vài cuốn sách. Chắc có lẽ do chàng chuyên cần nên "điểm tự thân" cứ tăng lên mãi, cuối cùng chàng được chuyển lần lượt qua phủ của vị thần này đến vị thần khác rồi trở thành phụ việc cho Phù Đổng Thiên Vương.
Mỗi đứa trẻ ở thần giới khi sinh ra đều có hai sự lựa chọn, một là sống một cuộc sống bình dị và hai là trở thành tiên đồng. Những đứa trẻ quyết định trở thành tiên đồng thì sẽ được nhận một "ấn tích lũy". Ấn đó được đóng trực tiếp lên linh hồn, phản ánh quá trình tu luyện của tiên đồng ấy. Điểm số được ấn đó ghi nhận gọi là "Điểm tự thân".
"Điểm tự thân" đạt được khi tiểu đồng chăm chỉ rèn luyện thân tâm. Thân tâm càng trong sạch và tĩnh lặng thì điểm sẽ càng tăng lên. Tất nhiên để thân tâm trong sạch tĩnh lặng thì không phải chỉ là ngồi thiên nhập bốn định mà còn phải chăm học hỏi và làm việc cần mẫn, luôn giữ vững những quy định nghiêm ngặt mà một tiểu đồng phải tuân thủ.
Mai Lang nghĩ rằng vì chàng đã luôn nghiêm khắc với chính mình nên số điểm tự thân ấy cứ tăng lên mỗi lúc một nhiều, sau cùng khiến chàng được Phù Đổng Thiên Vương chú ý. Chàng nhận được giấy mời của ngài, cho phép chàng có tư cách thi tuyển vào phủ của ngài và làm phụ việc ở đó. Mai Lang không khiến Thiên Vương thất vọng, chàng thi đậu với số điểm ngất ngưỡng, kể từ đó, luôn được Thiên Vương yêu thích.
Khi Thiên Vương ra ngoài làm việc, một mình chàng quán xuyến trong ngoài. Thiên Vương rất hài lòng về chàng, cho đến khi chàng được phong Vương và không còn làm việc cho ngài nữa thì mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt, khi rảnh rỗi, ngài vẫn thường đến thăm chàng.
Mọi chuyện rắc rối bắt đầu xảy ra với chàng khi chàng được phong Vương. Khi trở thành Vương, Mai Lang được trả lương nhiều hơn và có thể sở hữu chỉ tiêu đất cao hơn ngày xưa một chút. Vua Hùng bảo rằng chàng có thể tự xây phủ đệ cho mình ở bất cứ đâu. Mai Lang không muốn một tòa phủ rộng lớn, chàng bèn xây một căn nhà nhỏ ở núi Yên Tử.
Thật ra trước đó, Mai Lang có một căn nhà nhỏ ở Khau Pạ. Đó là căn nhà mà chàng đã tích cóp tiền sau bao năm làm tiên đồng mới mua được. Trước khi được phong Vương, vào mỗi kì nghỉ lễ chàng đều quay về đó nghỉ ngơi. Tuy nhiên, có một vài chuyện nhạy cảm đã xảy ra khiến chàng không muốn về đó nữa, cho nên mới quyết định dứt khoát xây nhà ở Yên Tử.
Tam vị Hoa Tiên sau khi biết được ý định đó của chàng, cả ba đã đòi theo chàng bằng được.
Họ sẵn sàng rời khỏi Khau Pạ để đến Yên Tử sống cùng chàng, mặc dù họ chỉ là trưởng bối của chàng và họ thậm chí còn có cả khối công việc ở Khau Pạ.
Mai Lang rất ái ngại, chàng không hiểu tại sao họ lại đi theo chàng. Ban đầu chàng không đồng ý và nhất quyết ở một mình, nhưng rồi chàng nhận ra, là Vương thì phải giải quyết công việc nhiều hơn, ấn tích lũy của chàng bị ngưng đọng và chàng không còn phải tích điểm tự thân nữa. Thay vào đó chàng phải chịu trách nhiệm quản lý những tiểu đồng khác và giúp chúng tích điểm tự thân của mình. Một căn chồi nhỏ làm sao có thể chứa chấp các tiểu tiên đồng được?
Thế là Mai Lang di chuyển xuống Trường Sơn, xây một căn nhà lớn hơn chút, nhận vài tiểu đồng. Tam vị Hoa Tiên lúc này đã dùng thân phận trưởng bối để gây sức ép lên chàng và buộc chàng phải để họ sống cùng. Mai Lang nhớ rằng, lúc đó họ nói thế này: Trở thành Vương nghĩa là phải gánh vác trọng trách trên vai. Mai Lang còn nhỏ, chưa hiểu sự đời, bướng bỉnh ít nói, chúng ta không yên tâm về ngươi, chúng ta sẽ giám sát ngươi.
Và đó là lí do họ theo chàng cho đến giờ, lúc đó chàng một trăm năm mươi tuổi.
Vì công việc đổ xuống cho chàng ngày càng nhiều và số lượng đơn xin thi tuyển làm tiểu đồng của chàng ngày càng lớn. Mai Lang Vương suy nghĩ đến việc tuyển vài người phụ việc để giúp chàng quán xuyến phần nào, thế là chàng tuyển được Lãm, được Nhuận, được Sử Quân và những người khác.
Tai nạn đã xảy ra và những tiên nữ bắt đầu tìm đến gặp chàng. Mai Lang ban đầu không hiểu họ đến vì mục đích gì, tuy nhiên, sau vài ngày họ án ngữ ở chỗ chàng thì chàng đã lờ mờ nhận ra…
… Họ muốn cùng chàng nói chuyện phong nguyệt.
Mai Lang chạy từ nơi này sang nơi khác, cuối cùng dừng chân ở lại Sam và xây dựng Mai Viện, kể từ đó vua Hùng cũng trao trách nhiệm giám sát vùng Tây Nam lại cho chàng và trước đó hơn một trăm năm, Ưu Liên cũng tự dưng ấn chức Hoa Thần lên người chàng.
Rồi thì những rắc rối của thần giới cũng chẳng hiểu sao lại cứ quàng lên vai chàng.
Mai Lang ban đầu không hứng thú lắm, chàng chỉ cảm thấy bản thân bị chết chìm trong công việc. Tuy nhiên, khi chàng nhìn thấy sự yên bình của nơi này và nụ cười của những đứa trẻ, chàng lại cảm thấy yêu trách nhiệm này vô hạn.
Thứ mà chàng muốn bảo vệ đã xuất hiện, đó chính là quê hương này, từ một ước vọng nhỏ bé ban đầu chàng đã mơ một giấc mơ lớn hơn. Từ bấy đến nay, chàng luôn giữ gìn ước mơ ấy.
- Vất vả nhỉ? Làm tiểu tiên đồng luôn vất vả như vậy. - Vĩnh Nghiêm cười lớn, chàng không ngờ thanh xuân của tên Mai Lang Vương đó lại là những chuỗi ngày xúi quẩy.
Vĩnh Nghiêm không giống Mai Lang, chàng không chọn trở thành tiên đồng. Gia tộc của Vĩnh Nghiêm đã là gia tộc cai quản Vàm Thuật từ lâu đời, chàng không cần phải trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc của các tiểu đồng vẫn có thể thế tập được chức thần sông.
Tất nhiên có cái này sẽ mất cái khác.
Một tiểu tiên đồng dù tu luyện gian khó nhưng sẽ có cơ hội tiến rất xa trong sự nghiệp nếu có tài, tiêu biểu như Mai Lang, giờ chàng đã là Vương. Còn Vĩnh Nghiêm, chức vị cao nhất mà chàng có thể đảm nhận chỉ có thể là thần sông thôi. Chức thần sông của Vĩnh Nghiêm cũng giống như chức quan trông coi thị trấn ở vùng Tây Nam vậy. Trên Vĩnh Nghiêm cũng có một vị thần nhận trách nhiệm giám sát chàng ta. Nếu Vĩnh Nghiêm làm sai, vị thần đó có thể biếm hoặc cắt chức của chàng ta như chơi.
Khi thần sông vừa qua đời và Vĩnh Nghiêm phải giao một phần công việc ở vùng Vàm Thuật cho Mai Lang Vương xử lí, chàng ta đã phải gửi thư xin phép vị quan giám sát đó. Mấy ngày qua, công việc đổ xuống dồn dập mà chàng ta không dám nghỉ một ngày nào cũng là vì lẽ này, vị quan giám sát vùng Vàm Thuật cũng là một vị thần nghiêm khắc.
Nếu Vĩnh Nghiêm muốn được thăng tiến như Mai Lang Vương và anh trai của chàng thì cũng không phải không có cách. Chàng trước tiên cần làm thủ tục xin nhận ấn tích lũy, sau đó sẽ được giao cho hàng loạt nhiệm vụ để rèn luyện và tích điểm. Khi đạt được những mốc điểm nhất định thì chàng sẽ có tư cách thi vào phủ của những vị thần nhất định, nếu chăm chỉ và chịu khó, ở lại đó làm việc vài trăm năm thì điểm sẽ lại tăng lên, đến một lúc nào đó chàng cũng sẽ có thể trở thành Vương.
Đó là lí do mà Thủy Cơ ghét Mai Lang Vương như vậy. Nàng cho rằng chàng đã cố tình chặn con đường thăng tiến của Vĩnh Nghiêm khi gia tăng hình phạt cho chàng ta thêm hai trăm năm.
Thủy Cơ không biết rằng, ở độ tuổi của Vĩnh Nghiêm, để nhận ấn tích lũy thì phải trải qua một cuộc khảo nghiệm khắc nghiệt. Thần sông từ lâu đã hết hi vọng về việc Vĩnh Nghiêm sẽ vượt qua được cuộc khảo nghiệm đó rồi, một người chỉ biết đến võ thuật như chàng ta không đủ sức để tham gia cuộc khảo nghiệm vừa văn vừa võ ấy.
- Cũng vất vả như nhau cả thôi. - Mai Lang Vương cười mỉm.
Vĩnh Nghiêm không nói gì nữa, chàng chỉ cảm thấy cuộc sống này thật kì diệu. Cuối cùng thì ánh sáng và bóng tối cứ luân phiên trôi chảy, con người ai cũng dần thay đổi theo thời gian.
- Còn cô nhóc đó, đến với ngươi từ lúc nào thế? - Vĩnh Nghiêm nhìn sang Sao, hỏi khẽ vào tai Mai Lang Vương.
Chàng hướng mắt nhìn em, Sao đang vô tư ăn một cái kẹo dẻo có hình múi quýt.
- Hơn một năm trước. - Mai Lang Vương xoa đầu Sao dịu dàng.
Em chú ý đến chàng, đôi mắt to tròn đáng yêu ngước lên, mỉm cười khả ái.
Mai Lang Vương hồn xiêu phách lạc.
Cả người chàng đông cứng như băng đá, Vĩnh Nghiêm gần như đã dùng toàn bộ sức mạnh để vỗ lên lưng chàng hai phát thì chàng mới tỉnh hồn lại được.
- Ngươi thật thảm hại. - Vĩnh Nghiêm khinh bỉ.
Mai Lang Vương đỡ trán, không phản bác.
Chàng là một người đã trải qua quá trình trưởng thành vô cùng khắc nghiệt, chàng có mục tiêu, có sự nghiêm khắc với bản thân và luôn hướng đến mục tiêu ấy. Chàng cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi sống với lý tưởng và nỗi cô độc này… Vậy mà em lại đến.
Mai Lang Vương say sưa ngắm em.
Khi em đến, cuộc sống của chàng trở nên lộng gió và đầy màu sắc hơn.
- Hết trà rồi. - Trong lúc hai chàng đang nói chuyện thì Sao nhận ra ấm trà đã nguội. Em lập tức đứng lên, bê khay trà đi, chiếc kẹo đường em ăn dở bị bỏ lại vội vàng trên đĩa bánh.
Vĩnh Nghiêm nhìn theo bóng em, cười ôn hòa - Em ấy ngoan ngoãn và vô tư nhỉ? Từ nãy đến giờ chỉ chăm chú ăn kẹo.
- Ừm, em ấy là vậy. - Mai Lang Vương cười cười, chàng chú ý đến chiếc kẹo của em, sợ rằng nếu để ngoài không khí chơ vơ như vậy thì nó sẽ bị chảy và mất vị, vì thế chàng nhẹ nhàng cầm nó lên, dùng giấy gói nó lại cẩn thận và giữ cho em một lúc.
Khi Sao quay lại, trong lúc Vĩnh Nghiêm rót trà thì Mai Lang Vương đã trao lại kẹo cho em. Khuôn mặt tuấn tú tràn ngập dịu êm, Sao nhận lại kẹo từ chàng, cười tươi tít mắt.
- Có ngon không? - Mai Lang Vương hỏi.
- Ngon lắm ạ! - Sao đáp, em lại trỏ vào số kẹo dẻo đủ hình dạng trên một chiếc đĩa, nói với chàng - Loại kẹo này ăn rất thú vị, dai dai mềm mềm lại thơm mùi trái cây nữa.
- Thế à? - Mai Lang Vương nhìn theo tay em, nhận ra những chiếc kẹo trên đĩa khi thì mang hình múi quýt, khi thì mang hình quả dâu, quả dứa… Vô cùng vui mắt. Hứng thú nổi lên nhất thời, chàng liền nhón lấy một chiếc và ăn thử.
- Ngon không ạ? - Sao ghé đến gần chàng, háo hức chờ đợi.
Mai Lang Vương im lặng thưởng thức, mùi dứa tan ra trong miệng, rất nồng nàn.
Vĩnh Nghiêm thấy chàng ăn đồ ngọt thì đơ ra như phỗng, nụ cười đông cứng trên môi, mắt giật giật.
Tên Mai Lang Vương đó vừa ăn kẹo. Ăn kẹo, là ăn kẹo đó.
Vĩnh Nghiêm run run nhón lấy một viên kẹo dẻo có hình dâu và ăn theo chàng.
Vĩnh nghiêm khô khốc nhai nhai, sau đó đỡ trán, sau đó lau mồ hôi rồi bụm chặt miệng.
Sao không hiểu chàng ta đang bị gì, em cứ nghĩ chàng chuẩn bị nôn, nào ngờ lại thấy vai Vĩnh Nghiêm rung chuyển dữ rội.
- HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ!
Vĩnh Nghiêm đập bàn cười chế nhạo Mai Lang Vương.
Mai Lang Vương bị tiếng cười của chàng ta tát tới tấp vào mặt, cả người nhất thời đỏ lựng, ngồi yên bất động như tượng đá.
Vĩnh Nghiêm cố gắng nén cười hỏi Sao - Số kẹo này không phải là vật phẩm từ bên ngoài ư? Ai đã mang đến cho em vậy?
Sao vô tư trả lời - Là Mai Lang đưa em đi mua đó! - Em lướt tay qua các đĩa bánh trên bàn, hớn hở cười - Mai Lang mua cho em tất cả chỗ này. Ngài ấy đưa em đi khắp các gian hàng bán đồ ngọt và lựa chọn cùng với em.
- HÁ HÁ HÁ HÁ!
Vĩnh Nghiêm nghe xong càng được thể cười điên dại. Chàng bám lấy vai Mai Lang Vương, trận cười khiến cả người chàng ta run như cầy sấy và thậm chí còn kéo theo cả chàng. Vĩnh Nghiêm vừa bụm miệng nén cười vừa rời rạc nói - Ngươi… Dắt… Con gái… đi mua kẹo Há… Há…
Mai Lang Vương giờ đã ngượng đến nỗi không còn biết làm gì nữa rồi. Chàng chỉ có thể im lặng ngồi đó mà nghe Vĩnh Nghiêm trêu chọc.
…
- Ngươi bây giờ thật khác với ngươi của ngày xưa, ta không tin được rằng vị quan năm ấy đến Vàm Thuật xét xử ta và Mai Lang Vương hiện tại là cùng một người đấy. - Vĩnh Nghiêm sau một khắc liền cười như điên thì cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Mai Lang Vương rót trà cho chàng ta và cho mình, trầm ngâm nhìn chậu kiểng ở góc sân, thừa nhận.
- À, bác Tuệ Giác nói sẽ nghiên cứu số da mà ngươi đưa đến để tạo ra một loại vật liệu mới, có thể chế tạo thành áo giáp cho quân lính Vàm Thuật. - Vĩnh Nghiêm đột ngột nói.
- Thế à? - Mai Lang Vương xòe quạt - Thế thì thật hay, từ nay binh lính ở đây không còn sợ lưỡi câu nữa.
- Ừm, mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp hơn. - Vĩnh Nghiêm bó tay sau đầu, ngẩng nhìn vầng trăng, nhẹ nói.
Chàng ta lại hướng sang Sao, em vẫn đang mút chiếc kẹo đường ban nãy, ánh mắt chàng ta sáng lóe.
- Gì vậy anh? - Sao hơi giật mình.
Vĩnh Nghiêm đưa tay chóng cằm, cười tươi hiền hòa nói với em - Sao, em muốn gì nào? Hãy nói cho ta nghe một điều ước của em, ta sẽ thực hiện.
- Hể? - Sao nhìn sang Mai Lang Vương, tỏ ý hỏi dò, Mai Lang Vương thì đang bận dọa nạt Vĩnh Nghiêm bằng ánh mắt.
Chàng biết, Vĩnh Nghiêm vẫn chưa quên chuyện đó, hắn vẫn muốn tặng Sao một món quà để chuộc tội. Mặc dù chàng đã nói với hắn rằng chuyện dỗ dành em sẽ do chàng lo nhưng hắn vẫn nhất quyết phỗng tay trên của chàng.
Vĩnh Nghiêm phớt lờ Mai Lang Vương và vẫn một mực hỏi Sao. Mai Lang Vương lại không thể nói rõ với Sao điều gì được nên chỉ đành để mặc mọi chuyện. Sao trông thái độ của chàng, thấy chàng không ý kiến gì nhưng cũng không được vui vẻ lắm thì rất khó xử, em xua xua tay, cười gượng trả lời Vĩnh Nghiêm rằng em không muốn gì cả.
- Không được, nếu không tặng em một món quà để tạ lỗi thì ta sẽ không yên lòng. - Vĩnh Nghiêm kiên quyết nói.
- Anh có lỗi gì đâu ạ? Anh cũng là người tổn thương mà… - Sao cảm thông, nhẹ đáp.
Vĩnh Nghiêm sững sờ, rồi lại nhắm tịt mắt hét lên - Em càng như vậy thì ta càng muốn tặng quà cho em!
Mai Lang Vương bịt mồm Vĩnh Nghiêm một cách thô bạo, kề sát ánh mắt chết chóc vào chàng ta, ý bảo rằng: Sao không thích thì đừng có ép.
Vĩnh Nghiêm trợn mắt nhìn chàng, mồm bị bịt khiến chàng ta chỉ có thể ưm ưm bất mãn nhưng bộ dạng thì tỏ ra rất cố chấp. Sao trông hai chàng như vậy, đột nhiên không nhịn được, cười khanh khách. Mai Lang Vương ngẩn ngơ, trong khi Vĩnh Nghiêm thì tỏ ra đắc ý vô cùng.
- Được thôi ạ. - Sao rạng rỡ gật đầu.
Vĩnh Nghiêm bẻ tay Mai Lang Vương xuống, đẩy chàng qua một bên, nhích đến gần Sao, tí tởn - Là gì nào?
Sao len lén nhìn sang Mai Lang Vương, chàng đang xoa xoa cổ tay vừa bị Vĩnh Nghiêm làm cho trật khớp, vẻ mặt bực dọc.
Em cười tủm tỉm.
- Em muốn chuông gió treo ở miếu Nổi ạ, chiếc chuông gió treo trên nhành cây ở tòa miếu phía sau hầm rùa đấy ạ.
Vĩnh Nghiêm mơ hồ chau mày, cố nhớ lại. Chàng chẳng biết từ lúc nào ở đó lại có chuông gió. Nhưng, Sao đã nói thì chàng sẽ đáp ứng. Vĩnh Nghiêm chắc nịch gật đầu, dõng dạc tuyên bố - Được thôi, ta sẽ tặng cho em thứ mà em muốn. Tuy nhiên đó không phải chỉ là một món quà bình thường mà trên chiếc chuông gió đó còn chứa đựng một lời hứa của ta. Sau này em muốn nhờ ta giúp đỡ điều gì thì cứ mang chuông gió đến, Vĩnh Nghiêm này quyết không từ nan.
Mai Lang Vương nghe vậy, trầm ngâm im lặng.
Sao cảm tạ Vĩnh Nghiêm chân thành, tuy chàng nói vậy nhưng Sao cũng chẳng cần lời hứa của chàng, em chỉ cần chuông gió mà thôi.
Đêm đó, Vĩnh Nghiêm ở lại khu lưu trú trò chuyện với hai người đến muộn mới về.
Hai ngày sau, Mai Lang Vương và Sao sẽ từ biệt Vàm Thuật và tiếp tục lên đường trở về Tây Nam.
Danh sách chương