Thần Tình nghe em hỏi, nàng không trốn tránh như khi bị Ưu Liên hỏi, ngược lại đáy mắt nàng còn anh ánh niềm vui, tựa như đang tâm sự với một người bạn xưa cũ. Nàng bi ai kể - Năm đó, sau khi Lạc Long Quân say ngủ, chúng ta đã chia nhau coi sóc Thần Giới thay ngài. Nàng ta chọn ở lại nơi đó dõi theo các biến động của cõi thần, còn ta thì chọn ngao du khắp nơi, trực tiếp quan sát và thưởng phạt những vị thần trong cõi. Thời gian đầu, Hùng Vương gọi ta đến Cổ Loa và hi vọng ta dừng chân ở đó lâu dài. Ta vui lắm, vì ta nghèo nên nghĩ ở lại đó ăn chực ăn ké một thời gian, đợi tích cóp đủ tiền cho chuyến ngao du mới rồi thì rời đi cũng không sao. Thế nhưng bi kịch cuộc đời ta đã diễn ra ở đấy, Hùng Vương đã gây ra cho ta một nỗi đau ngàn thu, ta sẽ không bao giờ quên những gì mà ông ta đã làm với ta.
Giọng Thần Tình càng lúc càng ai oán, khiến Sao vô cùng tò mò, em cũng không quan tâm đến nhân vật "nàng ấy" mà nàng kể ban đầu là ai, toàn bộ tâm trí đều hướng vào bi kịch mà Hùng Vương đã gây ra cho nàng.
- Rốt cuộc thì bệ hạ đã làm gì với chị ạ? - Em nhớ đến khuôn mặt hiền từ như bụt của Vua Hùng, e ngại dò hỏi.
Thần Tình gác tay lên chân và tựa vào người em hẳn, Sao dù phải chịu sức nặng của nàng nhưng vẫn không để ý lắm, tai em dỏng lên hết cỡ và nghe nàng kể - Vua Hùng thứ mười tám lúc sinh thời chỉ có một người con trai nhưng người đó lại chẳng may mất sớm. Đến khi hiển hiện ở Thần Giới, được xưng tôn là vua của cõi thần, Vua Hùng mới có thêm vài người con trai nữa. Hùng Duệ Vương vì vậy vui mừng lắm, ông ấy cứ đem những đứa trẻ ấy đến chỗ ta, bảo ta chăm bẵm chúng.
- Ơ? - Sao ngớ ra.
Thần Tình lau nước mắt, giọng càng lúc càng bi ai và thảm sầu - Em nhìn ta nè, cái thân của ta ta còn lo chưa xong nữa mà ông ấy bắt ta phải chăm trẻ. Trời ơi ta làm sao có thể chăm trẻ chứ? Bọn nhóc ấy cứ khóc lóc hết đòi ăn đến đùn bậy, ta chăm sóc chúng vất vả ngày đêm, người vật vờ như xác vô hồn. Chỉ trong vòng ba tháng ở lại Loa Thành mà ta chỉ còn da bọc xương, quá sợ hãi, ta phải trốn! Ta nghĩ vậy và lập tức trèo qua bao nhiêu thành lũy, bơi qua bao nhiêu hào sâu, vác chân lên cổ mà chạy thoát khỏi đó. Ta khổ quá mà!
- Oh… Ra đó là bi kịch đời chị… - Sao cười gượng, ôm chú thỏ bông vào lòng - Đó là lí do chị đến Tản Viên Sơn ạ? - Ờ. - Thần Tình cúi đầu, vẽ vu vơ lên chiếu bằng ngón tay - Ta sợ quá, chạy khỏi Cổ Loa trong ngày nhưng ta nghèo kiết xác, không có một xu dính túi nữa, vì vậy chỉ có thể ngủ bờ ngủ bụi ngoài đường mà thôi. May thay, ta đến được Tản Viên Sơn vào ngày thứ hai, vì ta là thuộc hạ của Long Quân nên có thể diện kiến Sơn Thánh, ta quỳ lạy trước điện của ngài ấy, khóc lóc thảm thiết xin ngài cho ta trú thân. Sơn Thánh không ý kiến gì, ta liền đào một cái hang ở giữa núi, quyết định sinh sống lâu dài ở đó.
Giọng nàng lại trở nên tủi thân và nghẹn ngào - Nhưng Sơn Thánh thất thường lắm, đôi khi ngài ấy và công chúa Mỵ Nương cơm không lành canh không ngọt thì lại trút giận lên ta. Nhiều lúc ta thấy tủi cho thân mình, ta có làm gì đâu mà họ đối xử với ta như vậy? Ta chỉ ngao du chỗ này chỗ kia đôi chút rồi lại trở về hang nhỏ của mình mà tĩnh tu. Bên ngoài đồn đãi tin gì ngài ấy cũng khoác lên vai ta hết, đôi ba ngày lại gọi ta đến mà quát mắng. Ta buồn quá, ta cảm thấy phận mình thật bèo bọt… Ôi cái thân bảy nổi ba chìm… Thật là bi đát…
- Chị đáng thương quá… - Sao xót xa trong lòng.
Thần Tình lấy nước bọt chấm lên mắt rồi lại giả đò lau đi "những giọt lệ" ấy, vừa mừng vừa tủi kể tiếp - May sao, ta đến được Mai Viện này. Tên Mai Lang Vương đó thấy vậy mà tốt tính, hắn cho ta ở đây tá túc tự do mà không nói một tiếng nào. Ở đây giường ấm niệm êm, thức ăn tuyệt đỉnh lại có người hầu hạ chu đáo, còn nơi nào tốt hơn thế nữa? Ta chẳng thèm quay về Tản Viên Sơn nữa, quyết tâm ở lại đây cả đời thôi. Ta đã xem nơi này là bến đỗ yên bình của cuộc đời rồi. Thế mà… Hắn lại giận ta. Ưu Liên kia chỉ chực chờ có vậy, lập tức đòi ta tiền trọ. Hức, ta nghèo thế này, biết làm sao mà trả tiền trọ cho nàng ta chứ? Chẳng lẽ ta phải rời xa bến đỗ yên bình này ư? Sao, xin em đó, xin hãy thương xót cho phận đời trôi lạc của ta mà giúp ta năn nỉ hắn một tiếng.
Sao nghe nàng nói, lòng thương nàng vô cùng, thế nhưng em lại không có tự tin vào bản thân mình, em ái ngại nói với nàng - Em biết chị rất khổ, em cũng muốn giúp chị lắm. Cơ mà chị đừng đặt niềm tin nơi em nhiều quá, em không chắc là Mai Lang sẽ nghe lời năn nỉ của em đâu.
- Hắn sẽ nghe mà. - Thần Tình cười tươi như hoa, khẳng định - Hắn chắc chắn sẽ nghe! Bây giờ em bảo hắn chết hắn cũng chẳng ngại, huống hồ gì là bảo hắn đừng giận ta.
Sao nhăn nhó ngập ngừng - Chị đề cao em quá rồi. Mai Lang chỉ đồng ý mấy yêu cầu nũng nịu quà bánh lặt vặt của em thôi, ngài ấy không bị em ảnh hưởng đến thế đâu.
- Em đúng là không biết gì cả. - Thần Tình cười xoa đầu em - Em ngốc nghếch thật đấy!
Sao nghe nàng nói vậy, em không quan tâm nữa mà tiếp tục cắt cắt may may. Thần Tình sau khi nhờ vả được em, lòng nàng nhẹ lắm, nàng cảm thấy lưỡi kiếm đang hăm he trên đầu đã hạ xuống rồi.
- Lâu rồi mới được tựa lưng với em thế này. - Nàng thư thái nói.
Sao ngẫm nghĩ lời nàng, em lại cẩn thận cắt vải, nghi hoặc đối đáp - Em và chị có bao giờ ngồi tựa lưng vào nhau đâu?
- Ờ, đúng là vậy ha ha… - Thần Tình nhắm mắt, tay phe phẩy quạt, nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, vì vậy giọng cũng trở nên mơ màng - Với em thì chưa nhưng với nàng ấy thì có.
Sao nhắm tịt mắt, chẳng hiểu gì sất, em đoán là nàng lại nói mơ.
- Chị này, "Vì sao lõi" là gì thế ạ? - Em tìm chuyện để nói cho đỡ buồn chán.
- "Vì sao lõi" hử? Bọn họ đồn đó là thứ có thể trấn giữ sự thuần khiết của thần giới ấy mà. - Thần Tình gấp quạt lại, gác nó lên vai, hơi thở chậm dần đi.
- Sự thuần khiết? - Sao lặp lại và rồi nghĩ đến mình, em bỗng buồn cười - Chẳng có căn cứ gì cả!
- Ờ, nhảm thật. - Thần Tình cười khôi hài - Sự thuần khiết của cả một thế giới sao có thể trông chờ vào một người nhỉ?
Nàng lại gõ quạt lên vai bộp bộp, lắc đầu ngao ngán - Long Quân suốt ngày chỉ biết trêu đùa con cháu thôi, ngài ấy chẳng thay đổi gì cả.
Thế rồi nàng chậm rãi đứng lên, phủi phủi vai áo, hoa mai nãy giờ cứ rụng đầy người nàng, khiến cho đầu tóc quần áo đều vương đầy những cánh hoa vàng rực. Thần Tình vỗ vai Sao, nhắc lại vụ nhờ vả ban nãy, em đắn đo gật đầu với nàng, hứa rằng sẽ nói giúp nhưng bảo nàng đừng trông chờ ở em nhiều quá.
Thần Tình nghe em nói vậy, chắc mẩm là mình giải quyết xong việc với Ưu Liên rồi, nàng liền thư thả mà trở về khu lưu trú ngủ một giấc.
Giọng Thần Tình càng lúc càng ai oán, khiến Sao vô cùng tò mò, em cũng không quan tâm đến nhân vật "nàng ấy" mà nàng kể ban đầu là ai, toàn bộ tâm trí đều hướng vào bi kịch mà Hùng Vương đã gây ra cho nàng.
- Rốt cuộc thì bệ hạ đã làm gì với chị ạ? - Em nhớ đến khuôn mặt hiền từ như bụt của Vua Hùng, e ngại dò hỏi.
Thần Tình gác tay lên chân và tựa vào người em hẳn, Sao dù phải chịu sức nặng của nàng nhưng vẫn không để ý lắm, tai em dỏng lên hết cỡ và nghe nàng kể - Vua Hùng thứ mười tám lúc sinh thời chỉ có một người con trai nhưng người đó lại chẳng may mất sớm. Đến khi hiển hiện ở Thần Giới, được xưng tôn là vua của cõi thần, Vua Hùng mới có thêm vài người con trai nữa. Hùng Duệ Vương vì vậy vui mừng lắm, ông ấy cứ đem những đứa trẻ ấy đến chỗ ta, bảo ta chăm bẵm chúng.
- Ơ? - Sao ngớ ra.
Thần Tình lau nước mắt, giọng càng lúc càng bi ai và thảm sầu - Em nhìn ta nè, cái thân của ta ta còn lo chưa xong nữa mà ông ấy bắt ta phải chăm trẻ. Trời ơi ta làm sao có thể chăm trẻ chứ? Bọn nhóc ấy cứ khóc lóc hết đòi ăn đến đùn bậy, ta chăm sóc chúng vất vả ngày đêm, người vật vờ như xác vô hồn. Chỉ trong vòng ba tháng ở lại Loa Thành mà ta chỉ còn da bọc xương, quá sợ hãi, ta phải trốn! Ta nghĩ vậy và lập tức trèo qua bao nhiêu thành lũy, bơi qua bao nhiêu hào sâu, vác chân lên cổ mà chạy thoát khỏi đó. Ta khổ quá mà!
- Oh… Ra đó là bi kịch đời chị… - Sao cười gượng, ôm chú thỏ bông vào lòng - Đó là lí do chị đến Tản Viên Sơn ạ? - Ờ. - Thần Tình cúi đầu, vẽ vu vơ lên chiếu bằng ngón tay - Ta sợ quá, chạy khỏi Cổ Loa trong ngày nhưng ta nghèo kiết xác, không có một xu dính túi nữa, vì vậy chỉ có thể ngủ bờ ngủ bụi ngoài đường mà thôi. May thay, ta đến được Tản Viên Sơn vào ngày thứ hai, vì ta là thuộc hạ của Long Quân nên có thể diện kiến Sơn Thánh, ta quỳ lạy trước điện của ngài ấy, khóc lóc thảm thiết xin ngài cho ta trú thân. Sơn Thánh không ý kiến gì, ta liền đào một cái hang ở giữa núi, quyết định sinh sống lâu dài ở đó.
Giọng nàng lại trở nên tủi thân và nghẹn ngào - Nhưng Sơn Thánh thất thường lắm, đôi khi ngài ấy và công chúa Mỵ Nương cơm không lành canh không ngọt thì lại trút giận lên ta. Nhiều lúc ta thấy tủi cho thân mình, ta có làm gì đâu mà họ đối xử với ta như vậy? Ta chỉ ngao du chỗ này chỗ kia đôi chút rồi lại trở về hang nhỏ của mình mà tĩnh tu. Bên ngoài đồn đãi tin gì ngài ấy cũng khoác lên vai ta hết, đôi ba ngày lại gọi ta đến mà quát mắng. Ta buồn quá, ta cảm thấy phận mình thật bèo bọt… Ôi cái thân bảy nổi ba chìm… Thật là bi đát…
- Chị đáng thương quá… - Sao xót xa trong lòng.
Thần Tình lấy nước bọt chấm lên mắt rồi lại giả đò lau đi "những giọt lệ" ấy, vừa mừng vừa tủi kể tiếp - May sao, ta đến được Mai Viện này. Tên Mai Lang Vương đó thấy vậy mà tốt tính, hắn cho ta ở đây tá túc tự do mà không nói một tiếng nào. Ở đây giường ấm niệm êm, thức ăn tuyệt đỉnh lại có người hầu hạ chu đáo, còn nơi nào tốt hơn thế nữa? Ta chẳng thèm quay về Tản Viên Sơn nữa, quyết tâm ở lại đây cả đời thôi. Ta đã xem nơi này là bến đỗ yên bình của cuộc đời rồi. Thế mà… Hắn lại giận ta. Ưu Liên kia chỉ chực chờ có vậy, lập tức đòi ta tiền trọ. Hức, ta nghèo thế này, biết làm sao mà trả tiền trọ cho nàng ta chứ? Chẳng lẽ ta phải rời xa bến đỗ yên bình này ư? Sao, xin em đó, xin hãy thương xót cho phận đời trôi lạc của ta mà giúp ta năn nỉ hắn một tiếng.
Sao nghe nàng nói, lòng thương nàng vô cùng, thế nhưng em lại không có tự tin vào bản thân mình, em ái ngại nói với nàng - Em biết chị rất khổ, em cũng muốn giúp chị lắm. Cơ mà chị đừng đặt niềm tin nơi em nhiều quá, em không chắc là Mai Lang sẽ nghe lời năn nỉ của em đâu.
- Hắn sẽ nghe mà. - Thần Tình cười tươi như hoa, khẳng định - Hắn chắc chắn sẽ nghe! Bây giờ em bảo hắn chết hắn cũng chẳng ngại, huống hồ gì là bảo hắn đừng giận ta.
Sao nhăn nhó ngập ngừng - Chị đề cao em quá rồi. Mai Lang chỉ đồng ý mấy yêu cầu nũng nịu quà bánh lặt vặt của em thôi, ngài ấy không bị em ảnh hưởng đến thế đâu.
- Em đúng là không biết gì cả. - Thần Tình cười xoa đầu em - Em ngốc nghếch thật đấy!
Sao nghe nàng nói vậy, em không quan tâm nữa mà tiếp tục cắt cắt may may. Thần Tình sau khi nhờ vả được em, lòng nàng nhẹ lắm, nàng cảm thấy lưỡi kiếm đang hăm he trên đầu đã hạ xuống rồi.
- Lâu rồi mới được tựa lưng với em thế này. - Nàng thư thái nói.
Sao ngẫm nghĩ lời nàng, em lại cẩn thận cắt vải, nghi hoặc đối đáp - Em và chị có bao giờ ngồi tựa lưng vào nhau đâu?
- Ờ, đúng là vậy ha ha… - Thần Tình nhắm mắt, tay phe phẩy quạt, nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, vì vậy giọng cũng trở nên mơ màng - Với em thì chưa nhưng với nàng ấy thì có.
Sao nhắm tịt mắt, chẳng hiểu gì sất, em đoán là nàng lại nói mơ.
- Chị này, "Vì sao lõi" là gì thế ạ? - Em tìm chuyện để nói cho đỡ buồn chán.
- "Vì sao lõi" hử? Bọn họ đồn đó là thứ có thể trấn giữ sự thuần khiết của thần giới ấy mà. - Thần Tình gấp quạt lại, gác nó lên vai, hơi thở chậm dần đi.
- Sự thuần khiết? - Sao lặp lại và rồi nghĩ đến mình, em bỗng buồn cười - Chẳng có căn cứ gì cả!
- Ờ, nhảm thật. - Thần Tình cười khôi hài - Sự thuần khiết của cả một thế giới sao có thể trông chờ vào một người nhỉ?
Nàng lại gõ quạt lên vai bộp bộp, lắc đầu ngao ngán - Long Quân suốt ngày chỉ biết trêu đùa con cháu thôi, ngài ấy chẳng thay đổi gì cả.
Thế rồi nàng chậm rãi đứng lên, phủi phủi vai áo, hoa mai nãy giờ cứ rụng đầy người nàng, khiến cho đầu tóc quần áo đều vương đầy những cánh hoa vàng rực. Thần Tình vỗ vai Sao, nhắc lại vụ nhờ vả ban nãy, em đắn đo gật đầu với nàng, hứa rằng sẽ nói giúp nhưng bảo nàng đừng trông chờ ở em nhiều quá.
Thần Tình nghe em nói vậy, chắc mẩm là mình giải quyết xong việc với Ưu Liên rồi, nàng liền thư thả mà trở về khu lưu trú ngủ một giấc.
Danh sách chương