Đầu giờ trưa, như thường lệ Mai Lang Vương từ khu làm việc trở về. Chàng đi rất chậm, vừa đi vừa nắm chặt quạt, môi mỉm cười mong ngóng. Khi chân bước đến cổng tròn, chàng chưa vội đi qua đó ngay, Mai Lang Vương bồi hồi tựa tay lên khung cửa, chậm rãi thở ra một hơi cho bớt căng thẳng rồi mới đi vào.
- Mai Lang! - Sao lập tức lộ diện.
Đôi mắt nâu lấp lánh tia sáng, Mai Lang Vương cười gọi em - Sao.
- Ngài về rồi! - Em đi đến ôm lấy tay chàng. Sao đã đợi chàng ở sập bên nhà phải gần cổng tròn từ lâu, thế nhưng dù đã nghe thấy tiếng guốc, em vẫn chưa thấy chàng xuất hiện, vì vậy em phải đi ra tận cửa để đón chàng.
Mai Lang Vương cười mỉm không nói, lòng chàng đang bừng nở hoa xuân. Thật ra chàng biết em đang đợi ở bên trong, thế nên mới cố tình dừng lại một chút.
- Hôm nay công việc thế nào ạ? - Em quan tâm hỏi.
- Hơi nhiều, nhưng cũng xong cả rồi. - Chàng đáp, vẻ mặt vương chút mệt mỏi, hôm nay có công văn khẩn cấp từ Cổ Loa đưa xuống nên chàng phải tất bật xử lí chúng.
- Em thương ngài quá. - Sao đứng bên cạnh nâng trang phục cho chàng, Mai Lang Vương thì đứng trước gương trong phòng cởi áo ngoài.
Sự quan tâm yêu thương đầy ngọt ngào đó phủ kín lòng chàng, khiến cho bao nhiêu vất vả đều bị phủi đi hết. Mai Lang Vương dịu êm cười, chàng đưa áo ngoài vừa cởi cho em và đón lấy áo mới mà em đang nâng, đáy mắt nâu tràn ngập dịu dàng.
Trong lúc chàng thay đổi trang phục ấy, Sao đã mang áo chàng vừa thay đi ra nhà sau rồi. Khi em trở ra, chàng đã ngồi ngoài tràng kỷ đợi sẵn, Sao chuẩn bị cơm nước cho chàng, hầu hạ chàng vô cùng tỉ mỉ.
Sau khi chàng dùng cơm xong, em lại mang lên một ấm sứ men xanh. Mùi hương tỏa ra từ ấm nước ấy vô cùng quen thuộc, Mai Lang Vương biết nó, đó chính là loại nước thanh nhiệt mà Thị Hoa từng chuẩn bị cho em khi ở phủ thần sông.
- Trời nóng nên em chuẩn bị cho ngài này. - Sao rót ra một chén nước và trao cho chàng - Em không nấu nhiều đường đâu, vừa đủ ngọt thanh thôi. Ngài không thích vị quá ngọt đúng không? Nấu thế này, mùi rong biển và quả la hán trở nên nồng đượm, rất thơm đấy ạ.
Mai Lang Vương nhận lấy chén nước em đưa, chậm rãi thưởng thức. Đúng là hương vị rất thanh mát, không quá gắt, khiến chàng rất hài lòng - Ai chuẩn bị nguyên liệu giúp em thế? Loại nước thanh nhiệt này bao gồm rong biển và một số vị thuốc, Sao hẳn là không am hiểu về chúng, vì thế, chàng rất thắc mắc không biết ai đã giúp em cân đo đong đếm các loại nguyên liệu.
- Là các chị ạ. - Sao vui vẻ nói - Khi biết em muốn chuẩn bị nước thanh nhiệt cho Mai Lang, các chị liền rất tận tình hướng dẫn em. - Sao nghĩ nghĩ một chốc rồi lại nói tiếp - Chị Ưu Liên trông rất hài lòng, chị ấy còn bảo em là "rất tốt, biết nghĩ cho Mai Lang như vậy thì rất tốt, chị sẽ dạy em nhiều hơn, sau này Mai Lang đều trông chờ vào em".
- Ưu Liên đã nói với em vậy à? - Mai Lang Vương nhướn mày, xem chừng chàng cũng không hiểu mục đích ngầm của Ưu Liên.
- Vâng ạ. - Sao gật đầu.
Hai người trầm ngâm nghĩ ngợi, rốt cuộc cũng chẳng đoán được vì sao Ưu Liên lại nói thế. Cuối cùng, chàng và em chỉ đành gác chuyện đó qua một bên, lặng lẽ tựa vào nhau và tận hưởng buổi trưa yên ả, Sao ngả đầu lên tay chàng trong khi Mai Lang Vương chú tâm thưởng thức chén nước mát mà em cố công chuẩn bị cho.
Tầm một khắc trôi qua và Mai Lang Vương đặt chén nước đã cạn xuống bàn. Sao thấy chàng uống hết, lật đật ngồi dậy định rót cho chàng chén khác. Mai Lang Vương thấy em ân cần chu đáo vậy, chàng cũng không ngăn cản, thư thái nhìn em làm việc.
- Ngài đang giận chị Thần Tình đúng không ạ? - Em trao chén nước mới cho chàng và nói, đôi mắt to tròn hướng về phía chàng, trông em hơi căng thẳng.
Mai Lang Vương nhận lấy chén nước, khựng lại hồi lâu, sau cùng, chàng chỉ nhẹ hỏi - Nàng ấy đến tìm em à?
- Vâng. - Sao gật đầu, em lại tựa vào người chàng, chầm chậm ôm lấy cánh tay chàng, thủ sẵn thế năn nỉ.
Mai Lang Vương buồn cười, chàng biết em chuẩn bị làm gì, vì vậy không lên tiếng nữa, chờ đợi em nũng nịu.
- Mai Lang, chị ấy khổ lắm, ngài đừng giận chị ấy nữa nhé? - Em giở giọng thỏ con ngọt như mật ra mà van vỉ chàng, đó là vũ khí bí mật của em, mỗi khi em dùng đến nó thì chàng sẽ bị hạ gục ngay.
Mai Lang Vương lim dim mắt, dù lòng đã nhũng ra rồi, vẫn cố tỏ vẻ cứng rắn.
- Mai Lang, chị Ưu Liên đang đòi tiền trọ chị ấy, chị ấy không có tiền, chị bảo chị rất nghèo, còn bảo sẽ dọn ra ngọn dừa ngoài kia mà chịu mưa chịu nắng qua ngày nữa… Chị ấy tội lắm, ngài tha cho chị ấy nhé?
Mai Lang Vương nghe đến đây, chỉ biết thở dài ngán ngẩm.
Thần Tình đó suốt ngày lừa phỉnh Sao của chàng. Nàng ta mà nghèo ư? Mỗi món hàng nàng ta mua về rồi bán ra đều thu lời cắt cổ. Giá cả tăng thêm mà nàng ta định cho món hàng thường cao hơn giá gốc hai đến ba lần, lại thêm cả phí vận chuyển nữa, nàng ta thu được lợi không nhỏ sau mỗi lần giao dịch đấy chứ?
Hơn nữa nàng ta còn là thuộc hạ của Lạc Long Quân, trong quá khứ có công trạng to lớn, dù giờ không còn làm việc nữa nhưng luôn được Cổ Loa trả lương hưu đều đặn, lương hưu của nàng ta cũng bằng một phần tư bổng lộc của chàng, nàng ta lại chuyên ăn nhờ ở đậu hết nơi này đến nơi khác, căn bản không cần dùng đến tiền, vì vậy, tài sản mà nàng ta tích cóp được quyết không hề ít, không chừng nàng ta còn giàu hơn chàng nữa.
Thế mà nàng ta lại nói với Sao rằng bản thân rất nghèo? Còn bắt em đi năn nỉ chàng cho nàng ta ư? Mai Lang Vương càng nghĩ càng mỏi mệt.
Dẫu biết rõ chân tướng là thế nhưng chàng lại không thể nói với Sao, chàng không muốn em mất niềm tin vào cuộc sống.
Sao thấy chàng mãi không nói gì, em sốt ruột lắm, thầm nghĩ không chừng phen này mình không giúp gì được cho Thần Tình rồi. Sao lại dụi đầu vào cánh tay chàng, cố gắng cú chót, hi vọng chàng sẽ mủi lòng em và không giận nàng ta nữa.
- Mai Lang nguôi giận nhé? Em sẽ nấu canh khoai mỡ để xoa dịu ngài nha?
Đến lúc này thì Mai Lang Vương xuôi tay chịu trói rồi, chàng không thể trụ vững được nữa. Chàng bối rối dời mắt xuống em, Sao đang ôm lấy tay chàng và còn dụi đầu vào đó, trông em đáng yêu quá, chàng không thể bình tĩnh.
- Ừm. - Chàng không cần biết em xin gì, lập tức gật đầu một cách vô thức.
- Hay quá! - Sao mừng rỡ, ngẩng mặt lên, hai mắt em lấp lánh nắng mai.
Mai Lang Vương ngây ra. Cố gắng mãi chàng mới có thể dịch mắt sang hướng khác một cách ngượng ngùng, ngoan ngoãn ngồi yên bên em.
Sao sau khi năn nỉ chàng thành công, em rất vui vẻ mừng rỡ, em cứ tựa vào người chàng, miệng ngâm nga giai điệu vui tươi, dường như không còn chú ý đến điều gì nữa.
- Chị Thần Tình bảo rằng em có thể năn nỉ ngài tha cho chị ấy, chị còn nói giờ em bảo ngài làm gì ngài cũng nghe hết. - Sao nhắc lại lời nàng.
- Thế à? - Mai Lang Vương không thể phản bác được điều gì, thừa nhận và bất lực.
- Vâng. - Sao thoáng suy tư - Nhưng em không nghĩ thế đâu, em làm sao có thể ảnh hưởng đến ngài nhiều như vậy chứ? Ngài chỉ đồng ý mấy chuyện lặt vặt với em thôi. - Em khẳng định chắc chắn.
Chàng hướng sang em, đôi mắt nâu hơi run lên - Tại sao em lại nghĩ vậy?
- Bởi vì Mai Lang thương em, thế nên ngài sẽ luôn làm điều tốt nhất cho em. Những gì mà em đòi ngài, nếu không gây hại cho em thì ngài sẽ đồng ý, còn nếu nó gây hại cho em hoặc gây hại cho người khác và gián tiếp gây hại cho em thì ngài chắc chắn sẽ phản đối ngay, ngài luôn bảo vệ em an toàn.
- Sao. - Chàng bất ngờ tựa lên vai em, ôm em từ phía sau, than vãn - Em thật biết cách thu phục nhân tâm.
- Dạ? - Em hơi khó hiểu, chẳng biết tại sao chàng lại nói vậy, chỉ là hơi thở quen thuộc đang lướt qua tai ấy khiến em hơi choáng, chiếc mũi cao thẳng tắp kia đang kề sát vào má em.
Mai Lang Vương thừa nhận - Phải, nếu em đòi ta những chuyện không đúng, ta sẽ không đồng ý đâu. Nhưng ta biết em sẽ không bao giờ đòi hỏi những chuyện như vậy, em sẽ không bao giờ khiến ta rơi vào khó xử.
- Vâng. - Sao cười, ngả hẳn vào lòng chàng.
Mai Lang Vương êm đềm ôm lấy em, hai người cùng dõi nhìn ra hiên nhà, ngoài hiên hoa mai đang rụng rơi, những cánh mai bị gió cuốn bay lất phất vào trong nhà, rũ trước bậc cửa.
- Mà… Ngài thật sự giận Thần Tình đấy ạ? - Sao hỏi lại chàng dù em không nghĩ rằng chàng giận nàng thật. Em hiểu rõ chàng, nếu Mai Lang thật sự tức giận ai đó, chàng nhất định sẽ không để người ấy xuất hiện ở Mai Viện. Đằng này chàng chỉ phủ kết giới lên khu của mình, điều đó có nghĩa là chàng chỉ muốn được yên tĩnh thôi.
- Ta không giận, nàng ấy nói năng có bao giờ suy nghĩ? Nếu giận nàng ấy vì mấy lời ngớ ngẩn đó thì chẳng biết phải giận bao nhiêu mới đủ. - Chàng cười nhẹ, trầm ngâm nói.
- Ngài hiểu chị lắm, đúng không?
- Ừm, ta hiểu mọi người, chỉ là không nói ra mà thôi. - Chàng mơ màng trả lời, mùi hương của Sao khiến chàng say và cảm thấy rất dễ chịu, tinh thần trở nên thư giãn vô cùng, những suy nghĩ luôn cất giấu trong lòng vì thế cũng dễ dàng tuông ra - Ưu Liên rất nghiêm khắc nhưng luôn nghĩ suy thấu đáo và an bài mọi chuyện một cách chu toàn. Bạch Sứ hiền lành và dịu dàng, lúc nào cũng nhẹ nhàng tỉ mỉ. Xích Phượng dù hơi nóng tính, nhưng làm việc rất cẩn trọng, không bao giờ bộp chộp. Ba vị ấy luôn làm mọi thứ cho ta, luôn nghĩ về ta, họ yêu thương và quan tâm ta rất nhiều.
- Mai Lang. - Sao nắm lấy tay chàng, chàng đang ôm lấy vai em và ghì em vào lòng, khuôn mặt tuấn tú tựa lên phần vai còn lại của em, trông chàng lúc đó thật đáng yêu, hệt như một đứa trẻ vậy.
- Lãm tuy lắm lời và thích gây chuyện với ta thật nhưng hắn luôn nghĩ và lo cho ta. Nếu không có sự trợ giúp của hắn, ta cũng không thể tự mình làm mọi việc được. Lãm đã từng trải qua rất nhiều nỗi đau, hắn cô đơn và đáng thương, khi ở đây hắn mới được thư thái vui vẻ, ta mong hắn sẽ dần quên được nỗi đau trong quá khứ.
Chàng lại cười mơ hồ, nói đến Thần Tình - Ngài ấy lém lỉnh lắm, chuyên gây chuyện. Nhưng một người như ngài ấy không ngẫu nhiên mà để mắt đến chúng ta đâu, ngài ấy có con mắt nhìn đời, nhìn người rất sõi, dù ngài ấy luôn tỏ ra ngớ ngẩn nhưng mà trong lòng ngài ấy phân biệt trắng đen phải trái rất rõ ràng. Ngài ấy yêu quý chúng ta nên mới ở bên cạnh chúng ta mà quấy phá. Sự quấy phá ấy cũng chỉ là cách thể hiện tình cảm đặc biệt của ngài ấy mà thôi.
- Mai Lang hiểu rõ mọi người thật đấy, hẳn là ngài vẫn luôn quan tâm đến họ và quý mến họ. - Sao cười tươi rạng rỡ, em thấy rất vui vì Mai Lang hiểu rõ được tấm lòng mà mọi người dành cho chàng - Em thì không hiểu rõ mọi người được như ngài, em chẳng biết gì cả, ngây ngây ngốc ngốc. Nhưng em nghĩ chuyện đó cũng không quan trọng, em chỉ cần hiểu rõ Mai Lang là được rồi!
- Ừm. - Chàng đáp, vòng tay đang ôm em càng trở nên chặt hơn, ấm hơn.
Sao bị chàng giữ trong lòng, mái tóc đen mềm mại rũ lên tay áo chàng. Mai Lang Vương đón lấy một lọn tóc của em theo thói quen và say sưa hôn lên đó. Sao đỏ mặt dõi theo hành động của chàng, em nghe lồng ngực mình đập thình thịch như trống.
Ngoài trời một phong ba lại lướt qua, kéo theo mây đen đến và mưa bắt đầu rơi. Mai Lang Vương mặc kệ thời gian, mặc kệ thời tiết, chàng ôm em ngồi ở tràng kỷ mà ngắm mưa, cõi lòng chỉ chứa đầy hình bóng em.
Mặc dù chàng không biết khi thời gian qua đi và em trưởng thành thì chàng sẽ làm gì với em, chàng cũng không nghĩ sâu xa gì đến chuyện cưới em làm thiếp hay cưới em làm thê. Tuy nhiên, chàng chắc rằng chàng sẽ giữ em bên cạnh mãi mãi. Chàng chỉ đổ gục bên em mà thôi.
Cả đời này, chàng chỉ có em mà thôi.
- Mai Lang! - Sao lập tức lộ diện.
Đôi mắt nâu lấp lánh tia sáng, Mai Lang Vương cười gọi em - Sao.
- Ngài về rồi! - Em đi đến ôm lấy tay chàng. Sao đã đợi chàng ở sập bên nhà phải gần cổng tròn từ lâu, thế nhưng dù đã nghe thấy tiếng guốc, em vẫn chưa thấy chàng xuất hiện, vì vậy em phải đi ra tận cửa để đón chàng.
Mai Lang Vương cười mỉm không nói, lòng chàng đang bừng nở hoa xuân. Thật ra chàng biết em đang đợi ở bên trong, thế nên mới cố tình dừng lại một chút.
- Hôm nay công việc thế nào ạ? - Em quan tâm hỏi.
- Hơi nhiều, nhưng cũng xong cả rồi. - Chàng đáp, vẻ mặt vương chút mệt mỏi, hôm nay có công văn khẩn cấp từ Cổ Loa đưa xuống nên chàng phải tất bật xử lí chúng.
- Em thương ngài quá. - Sao đứng bên cạnh nâng trang phục cho chàng, Mai Lang Vương thì đứng trước gương trong phòng cởi áo ngoài.
Sự quan tâm yêu thương đầy ngọt ngào đó phủ kín lòng chàng, khiến cho bao nhiêu vất vả đều bị phủi đi hết. Mai Lang Vương dịu êm cười, chàng đưa áo ngoài vừa cởi cho em và đón lấy áo mới mà em đang nâng, đáy mắt nâu tràn ngập dịu dàng.
Trong lúc chàng thay đổi trang phục ấy, Sao đã mang áo chàng vừa thay đi ra nhà sau rồi. Khi em trở ra, chàng đã ngồi ngoài tràng kỷ đợi sẵn, Sao chuẩn bị cơm nước cho chàng, hầu hạ chàng vô cùng tỉ mỉ.
Sau khi chàng dùng cơm xong, em lại mang lên một ấm sứ men xanh. Mùi hương tỏa ra từ ấm nước ấy vô cùng quen thuộc, Mai Lang Vương biết nó, đó chính là loại nước thanh nhiệt mà Thị Hoa từng chuẩn bị cho em khi ở phủ thần sông.
- Trời nóng nên em chuẩn bị cho ngài này. - Sao rót ra một chén nước và trao cho chàng - Em không nấu nhiều đường đâu, vừa đủ ngọt thanh thôi. Ngài không thích vị quá ngọt đúng không? Nấu thế này, mùi rong biển và quả la hán trở nên nồng đượm, rất thơm đấy ạ.
Mai Lang Vương nhận lấy chén nước em đưa, chậm rãi thưởng thức. Đúng là hương vị rất thanh mát, không quá gắt, khiến chàng rất hài lòng - Ai chuẩn bị nguyên liệu giúp em thế? Loại nước thanh nhiệt này bao gồm rong biển và một số vị thuốc, Sao hẳn là không am hiểu về chúng, vì thế, chàng rất thắc mắc không biết ai đã giúp em cân đo đong đếm các loại nguyên liệu.
- Là các chị ạ. - Sao vui vẻ nói - Khi biết em muốn chuẩn bị nước thanh nhiệt cho Mai Lang, các chị liền rất tận tình hướng dẫn em. - Sao nghĩ nghĩ một chốc rồi lại nói tiếp - Chị Ưu Liên trông rất hài lòng, chị ấy còn bảo em là "rất tốt, biết nghĩ cho Mai Lang như vậy thì rất tốt, chị sẽ dạy em nhiều hơn, sau này Mai Lang đều trông chờ vào em".
- Ưu Liên đã nói với em vậy à? - Mai Lang Vương nhướn mày, xem chừng chàng cũng không hiểu mục đích ngầm của Ưu Liên.
- Vâng ạ. - Sao gật đầu.
Hai người trầm ngâm nghĩ ngợi, rốt cuộc cũng chẳng đoán được vì sao Ưu Liên lại nói thế. Cuối cùng, chàng và em chỉ đành gác chuyện đó qua một bên, lặng lẽ tựa vào nhau và tận hưởng buổi trưa yên ả, Sao ngả đầu lên tay chàng trong khi Mai Lang Vương chú tâm thưởng thức chén nước mát mà em cố công chuẩn bị cho.
Tầm một khắc trôi qua và Mai Lang Vương đặt chén nước đã cạn xuống bàn. Sao thấy chàng uống hết, lật đật ngồi dậy định rót cho chàng chén khác. Mai Lang Vương thấy em ân cần chu đáo vậy, chàng cũng không ngăn cản, thư thái nhìn em làm việc.
- Ngài đang giận chị Thần Tình đúng không ạ? - Em trao chén nước mới cho chàng và nói, đôi mắt to tròn hướng về phía chàng, trông em hơi căng thẳng.
Mai Lang Vương nhận lấy chén nước, khựng lại hồi lâu, sau cùng, chàng chỉ nhẹ hỏi - Nàng ấy đến tìm em à?
- Vâng. - Sao gật đầu, em lại tựa vào người chàng, chầm chậm ôm lấy cánh tay chàng, thủ sẵn thế năn nỉ.
Mai Lang Vương buồn cười, chàng biết em chuẩn bị làm gì, vì vậy không lên tiếng nữa, chờ đợi em nũng nịu.
- Mai Lang, chị ấy khổ lắm, ngài đừng giận chị ấy nữa nhé? - Em giở giọng thỏ con ngọt như mật ra mà van vỉ chàng, đó là vũ khí bí mật của em, mỗi khi em dùng đến nó thì chàng sẽ bị hạ gục ngay.
Mai Lang Vương lim dim mắt, dù lòng đã nhũng ra rồi, vẫn cố tỏ vẻ cứng rắn.
- Mai Lang, chị Ưu Liên đang đòi tiền trọ chị ấy, chị ấy không có tiền, chị bảo chị rất nghèo, còn bảo sẽ dọn ra ngọn dừa ngoài kia mà chịu mưa chịu nắng qua ngày nữa… Chị ấy tội lắm, ngài tha cho chị ấy nhé?
Mai Lang Vương nghe đến đây, chỉ biết thở dài ngán ngẩm.
Thần Tình đó suốt ngày lừa phỉnh Sao của chàng. Nàng ta mà nghèo ư? Mỗi món hàng nàng ta mua về rồi bán ra đều thu lời cắt cổ. Giá cả tăng thêm mà nàng ta định cho món hàng thường cao hơn giá gốc hai đến ba lần, lại thêm cả phí vận chuyển nữa, nàng ta thu được lợi không nhỏ sau mỗi lần giao dịch đấy chứ?
Hơn nữa nàng ta còn là thuộc hạ của Lạc Long Quân, trong quá khứ có công trạng to lớn, dù giờ không còn làm việc nữa nhưng luôn được Cổ Loa trả lương hưu đều đặn, lương hưu của nàng ta cũng bằng một phần tư bổng lộc của chàng, nàng ta lại chuyên ăn nhờ ở đậu hết nơi này đến nơi khác, căn bản không cần dùng đến tiền, vì vậy, tài sản mà nàng ta tích cóp được quyết không hề ít, không chừng nàng ta còn giàu hơn chàng nữa.
Thế mà nàng ta lại nói với Sao rằng bản thân rất nghèo? Còn bắt em đi năn nỉ chàng cho nàng ta ư? Mai Lang Vương càng nghĩ càng mỏi mệt.
Dẫu biết rõ chân tướng là thế nhưng chàng lại không thể nói với Sao, chàng không muốn em mất niềm tin vào cuộc sống.
Sao thấy chàng mãi không nói gì, em sốt ruột lắm, thầm nghĩ không chừng phen này mình không giúp gì được cho Thần Tình rồi. Sao lại dụi đầu vào cánh tay chàng, cố gắng cú chót, hi vọng chàng sẽ mủi lòng em và không giận nàng ta nữa.
- Mai Lang nguôi giận nhé? Em sẽ nấu canh khoai mỡ để xoa dịu ngài nha?
Đến lúc này thì Mai Lang Vương xuôi tay chịu trói rồi, chàng không thể trụ vững được nữa. Chàng bối rối dời mắt xuống em, Sao đang ôm lấy tay chàng và còn dụi đầu vào đó, trông em đáng yêu quá, chàng không thể bình tĩnh.
- Ừm. - Chàng không cần biết em xin gì, lập tức gật đầu một cách vô thức.
- Hay quá! - Sao mừng rỡ, ngẩng mặt lên, hai mắt em lấp lánh nắng mai.
Mai Lang Vương ngây ra. Cố gắng mãi chàng mới có thể dịch mắt sang hướng khác một cách ngượng ngùng, ngoan ngoãn ngồi yên bên em.
Sao sau khi năn nỉ chàng thành công, em rất vui vẻ mừng rỡ, em cứ tựa vào người chàng, miệng ngâm nga giai điệu vui tươi, dường như không còn chú ý đến điều gì nữa.
- Chị Thần Tình bảo rằng em có thể năn nỉ ngài tha cho chị ấy, chị còn nói giờ em bảo ngài làm gì ngài cũng nghe hết. - Sao nhắc lại lời nàng.
- Thế à? - Mai Lang Vương không thể phản bác được điều gì, thừa nhận và bất lực.
- Vâng. - Sao thoáng suy tư - Nhưng em không nghĩ thế đâu, em làm sao có thể ảnh hưởng đến ngài nhiều như vậy chứ? Ngài chỉ đồng ý mấy chuyện lặt vặt với em thôi. - Em khẳng định chắc chắn.
Chàng hướng sang em, đôi mắt nâu hơi run lên - Tại sao em lại nghĩ vậy?
- Bởi vì Mai Lang thương em, thế nên ngài sẽ luôn làm điều tốt nhất cho em. Những gì mà em đòi ngài, nếu không gây hại cho em thì ngài sẽ đồng ý, còn nếu nó gây hại cho em hoặc gây hại cho người khác và gián tiếp gây hại cho em thì ngài chắc chắn sẽ phản đối ngay, ngài luôn bảo vệ em an toàn.
- Sao. - Chàng bất ngờ tựa lên vai em, ôm em từ phía sau, than vãn - Em thật biết cách thu phục nhân tâm.
- Dạ? - Em hơi khó hiểu, chẳng biết tại sao chàng lại nói vậy, chỉ là hơi thở quen thuộc đang lướt qua tai ấy khiến em hơi choáng, chiếc mũi cao thẳng tắp kia đang kề sát vào má em.
Mai Lang Vương thừa nhận - Phải, nếu em đòi ta những chuyện không đúng, ta sẽ không đồng ý đâu. Nhưng ta biết em sẽ không bao giờ đòi hỏi những chuyện như vậy, em sẽ không bao giờ khiến ta rơi vào khó xử.
- Vâng. - Sao cười, ngả hẳn vào lòng chàng.
Mai Lang Vương êm đềm ôm lấy em, hai người cùng dõi nhìn ra hiên nhà, ngoài hiên hoa mai đang rụng rơi, những cánh mai bị gió cuốn bay lất phất vào trong nhà, rũ trước bậc cửa.
- Mà… Ngài thật sự giận Thần Tình đấy ạ? - Sao hỏi lại chàng dù em không nghĩ rằng chàng giận nàng thật. Em hiểu rõ chàng, nếu Mai Lang thật sự tức giận ai đó, chàng nhất định sẽ không để người ấy xuất hiện ở Mai Viện. Đằng này chàng chỉ phủ kết giới lên khu của mình, điều đó có nghĩa là chàng chỉ muốn được yên tĩnh thôi.
- Ta không giận, nàng ấy nói năng có bao giờ suy nghĩ? Nếu giận nàng ấy vì mấy lời ngớ ngẩn đó thì chẳng biết phải giận bao nhiêu mới đủ. - Chàng cười nhẹ, trầm ngâm nói.
- Ngài hiểu chị lắm, đúng không?
- Ừm, ta hiểu mọi người, chỉ là không nói ra mà thôi. - Chàng mơ màng trả lời, mùi hương của Sao khiến chàng say và cảm thấy rất dễ chịu, tinh thần trở nên thư giãn vô cùng, những suy nghĩ luôn cất giấu trong lòng vì thế cũng dễ dàng tuông ra - Ưu Liên rất nghiêm khắc nhưng luôn nghĩ suy thấu đáo và an bài mọi chuyện một cách chu toàn. Bạch Sứ hiền lành và dịu dàng, lúc nào cũng nhẹ nhàng tỉ mỉ. Xích Phượng dù hơi nóng tính, nhưng làm việc rất cẩn trọng, không bao giờ bộp chộp. Ba vị ấy luôn làm mọi thứ cho ta, luôn nghĩ về ta, họ yêu thương và quan tâm ta rất nhiều.
- Mai Lang. - Sao nắm lấy tay chàng, chàng đang ôm lấy vai em và ghì em vào lòng, khuôn mặt tuấn tú tựa lên phần vai còn lại của em, trông chàng lúc đó thật đáng yêu, hệt như một đứa trẻ vậy.
- Lãm tuy lắm lời và thích gây chuyện với ta thật nhưng hắn luôn nghĩ và lo cho ta. Nếu không có sự trợ giúp của hắn, ta cũng không thể tự mình làm mọi việc được. Lãm đã từng trải qua rất nhiều nỗi đau, hắn cô đơn và đáng thương, khi ở đây hắn mới được thư thái vui vẻ, ta mong hắn sẽ dần quên được nỗi đau trong quá khứ.
Chàng lại cười mơ hồ, nói đến Thần Tình - Ngài ấy lém lỉnh lắm, chuyên gây chuyện. Nhưng một người như ngài ấy không ngẫu nhiên mà để mắt đến chúng ta đâu, ngài ấy có con mắt nhìn đời, nhìn người rất sõi, dù ngài ấy luôn tỏ ra ngớ ngẩn nhưng mà trong lòng ngài ấy phân biệt trắng đen phải trái rất rõ ràng. Ngài ấy yêu quý chúng ta nên mới ở bên cạnh chúng ta mà quấy phá. Sự quấy phá ấy cũng chỉ là cách thể hiện tình cảm đặc biệt của ngài ấy mà thôi.
- Mai Lang hiểu rõ mọi người thật đấy, hẳn là ngài vẫn luôn quan tâm đến họ và quý mến họ. - Sao cười tươi rạng rỡ, em thấy rất vui vì Mai Lang hiểu rõ được tấm lòng mà mọi người dành cho chàng - Em thì không hiểu rõ mọi người được như ngài, em chẳng biết gì cả, ngây ngây ngốc ngốc. Nhưng em nghĩ chuyện đó cũng không quan trọng, em chỉ cần hiểu rõ Mai Lang là được rồi!
- Ừm. - Chàng đáp, vòng tay đang ôm em càng trở nên chặt hơn, ấm hơn.
Sao bị chàng giữ trong lòng, mái tóc đen mềm mại rũ lên tay áo chàng. Mai Lang Vương đón lấy một lọn tóc của em theo thói quen và say sưa hôn lên đó. Sao đỏ mặt dõi theo hành động của chàng, em nghe lồng ngực mình đập thình thịch như trống.
Ngoài trời một phong ba lại lướt qua, kéo theo mây đen đến và mưa bắt đầu rơi. Mai Lang Vương mặc kệ thời gian, mặc kệ thời tiết, chàng ôm em ngồi ở tràng kỷ mà ngắm mưa, cõi lòng chỉ chứa đầy hình bóng em.
Mặc dù chàng không biết khi thời gian qua đi và em trưởng thành thì chàng sẽ làm gì với em, chàng cũng không nghĩ sâu xa gì đến chuyện cưới em làm thiếp hay cưới em làm thê. Tuy nhiên, chàng chắc rằng chàng sẽ giữ em bên cạnh mãi mãi. Chàng chỉ đổ gục bên em mà thôi.
Cả đời này, chàng chỉ có em mà thôi.
Danh sách chương