Chàng quay lưng lại, cánh quạt che ngang mặt, rối bời bời.

Nói vậy là… Họ muốn cưới Sao về làm vợ lẽ của chàng ư? Vợ…

Mai Lang Vương nghe tim đập dữ dội. Sao sẽ trở thành vợ của chàng? Em sẽ sống cùng chàng, ngủ cùng chàng, trong một căn phòng, trên một chiếc giường?

Em sẽ cùng chàng… Sinh con đẻ cái…"

- o-

- Thì ra… Giữa ngài và nàng ấy lại là mối quan hệ đó… - Lãm bàng hoàng, kinh ngạc.

- Ngươi nghĩ chúng ta là quan hệ nào hửm? - Chàng hỏi ngược.

- Ai biết. Thì ai ai cũng bảo ông với nàng có hôn ước, tôi còn nghĩ được mối quan hệ nào nữa? - Lãm nhún vai, than thở.

Mai Lang Vương không buồn nói thêm gì, chàng im lặng dùng hết chén trà của mình.

Trong lúc hai người tư lự uống trà thì tiểu đồng mà chàng lệnh đi gọi Sao ban nãy đã trở về. Nó mang công văn đi vào nhà và đi ngang qua giường tre của chàng. Mai Lang Vương gọi nó lại, hỏi về nhiệm vụ. Nó ngạc nhiên, thốt lên - Ơ? Chị chưa gặp Vương ạ? Rõ ràng chị đã đến rồi mà?

Mai Lang Vương sững ra một lúc. Chàng đã gặp em đâu? Hôm nay khi còn ở khu làm việc thì chàng đã nghe báo là em đang ở chỗ Đào Hoa. Mai Lang Vương biết em cố tình tránh mặt chàng nên mới đến đó vào giờ chàng đi làm, vì thế chàng đã cho tiểu đồng rào đón trước cửa nhà em sẵn, chỉ cần em vừa xuất hiện thì sẽ gọi em đến gặp chàng ngay. Chàng cũng ra lệnh cho tiểu đồng là phải bắt em đến gặp chàng cho bằng được, lần này chàng sẽ không để em từ chối chàng nữa.

Tiểu đồng đưa được em đến trước cổng tròn nhà chàng, nó nghĩ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi nên an tâm rời đi. Nó nào biết rằng sau đó em lại bỏ chạy chứ? Tiểu đồng đỡ trán ái ngại, Mai Lang Vương cũng không trách nó, chàng cho nó lui và rời khỏi giường tre.

Mai Lang Vương sải bước đến chỗ Đào Hoa. Chàng sẽ giải quyết dứt điểm chuyện với nàng ấy trước. Chỉ cần giải quyết xong chuyện với nàng ấy thì Sao sẽ không còn tránh mặt chàng nữa, em sẽ tha thứ cho chàng và quay về bên chàng.

Thời gian trước đó, chàng không thể đến gặp em là vì phải điều tra vụ đột nhập Mai Viện của bọn người kì lạ kia. Trong chuyện ấy có nhiều tình tiết đáng ngờ, vì vậy chàng phải điều tra rất kĩ lưỡng.

Đầu tiên, tại sao bọn đó có thể đột nhập vào Mai Viện mà các hộ vệ lại không phát giác ra? Mai Viện của chàng luôn được canh phòng cẩn mật, những hộ vệ mà chàng tuyển chọn để bảo vệ nơi này đều nằm trong nhóm dũng sĩ đứng đầu ở Khau Pạ, một người có thể địch trăm người, không dễ gì mà qua mắt được họ.

Tiếp theo, sau khi tên áo đỏ đó bắt được em, tại sao hắn lại mang em đến nơi cây cối um tùm đó rồi thả em ra? Chàng đã nghe các hộ vệ có mặt lúc đó thuật lại mọi chuyện. Đáng lẽ trong tình huống đó, hắn phải dùng em làm con tin để các hộ vệ của chàng chùn tay mà thả hắn đi. Hoặc là nếu hắn muốn lấy mạng em, hắn nên trực tiếp xuyên kiếm qua người em ngay từ khi tóm được em ở Mai Viện. Hành động của hắn thật đáng ngờ, giống như hắn cố tình cắp em đến đó vì một mục đích ngầm nào đấy vậy. Rốt cuộc ở nơi đó có gì? Hắn đã bố trí sẵn điều gì?

Quan trọng hơn, chính là sự hồi sinh kì diệu của các hộ vệ. Mai Lang Vương nhớ rõ lúc chàng đến, các hộ vệ của chàng đều đã chết. Điều đó khiến chàng trở nên tức giận và lập tức lao kiếm về phía hắn, muốn tước đoạt sinh mệnh hắn ngay tắp lự. Ấy vậy mà khi chàng quay về, toàn bộ thuộc hạ của chàng đều đã sống lại, cơ thể họ chỉ lưu lại chút thương tích. Khi chàng hỏi, ai cũng lắc đầu không hiểu. Ngay cả họ còn chẳng biết tại sao mình lại được hồi sinh. Hiện trường lúc đó thì chỉ có Sao và Đào Hoa là tỉnh táo mà thôi.

Các hộ vệ cũng lưu ý với chàng về việc họ bị đánh lén. Họ nói rằng, đòn hạ gục họ và cướp đi mạng sống của họ không phải đến từ tên áo đỏ mà là của một kẻ khác.

Vậy là ở chốn đó không những có mỗi tên áo đỏ ấy mà còn có nhiều kẻ khác nữa ư? Dường như Quan Lang cũng đã đối mặt với một gã áo xanh. Vậy là cuộc tấn công đó đã được lên kế hoạch tỉ mỉ và vị trí đó cũng được tính toán hẳn hoi? Chúng đã bố trí mai phục sẵn?

Chẳng biết chúng đang âm mưu điều gì…

Mai Lang Vương nhớ đến cuộc giáp kiếm giữa chàng và tên áo đỏ. Sau khi chàng đuổi theo hắn và xuyên kiếm qua ngực hắn. Chàng đã định kiểm tra dấu ấn trên người hắn. Lần này chàng sẽ lần cho ra kẻ chủ mưu đứng sau bọn dị hợm này. Chàng đã để vuột mất cơ hội bao nhiêu lần rồi, lần này chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.

Thế nhưng, khi chàng chưa kịp hành động thì tên áo đỏ ấy đã cười gằn. Hắn quay lưng về phía chàng, gục xuống và ôm lấy ngực. Dù không nhìn thấy bộ mặt của hắn nhưng chàng vẫn nghe thấy tiếng cười khoái trá. Hắn cười khằng khặc, hỏi chàng - Mai Lang Vương, ngươi cũng từ quân đội mà ra, chẳng lẽ ngươi không nhớ quy tắc của quân đội ư?

Mai Lang Vương siết chặt kiếm, cau mày, sắc mặt u ám.

Hắn ngửa mặt lên trời, hơi thở dần lụi tắt nhưng đáy mắt vô cùng thỏa mãn - Ha… Ha… Ngươi giết được chúng ta nhưng từ nơi mà chúng ta ngã xuống, mầm xanh sẽ lại mọc lên. Hạt mầm ấy sẽ trở thành tán cây thật lớn, gieo rắc những quả khổ đau lên đời ngươi.

- Ngươi sẽ đau khổ, đau khổ, đau khổ… Ha…. Ha… Ngươi sẽ vật vã trong đau khổ…

Hắn thở dốc, hai mắt dần dần nhắm lại.

- Kế hoạch của chúng ta đã đạt được một nửa rồi.

Hắn chết.

Sau khi hắn tắt thở, cơ thể hắn lập tức bốc cháy. Mai Lang Vương không thể ngăn chặn điều đó. Đúng như hắn nói, đó là quy tắc của quân đội. Để bảo mật thông tin, sau khi thuộc hạ ẩn danh chết đi, cơ thể của họ sẽ bị dấu ấn trong linh hồn thiêu rụi.

Sẽ không ai có thể lợi dụng cơ thể họ để moi móc thông tin.

Mai Lang Vương nghiến răng, nhắm chặt mắt.

Chàng một lần nữa không thể tìm ra kẻ đứng sau bọn chúng.

Không thể điều tra được thông tin gì từ gã áo đỏ kì quái, cũng không thể thu thập thông tin từ các hộ vệ, Mai Lang Vương chỉ còn cách hỏi Đào Hoa. Nàng kể lại cho chàng sự việc đã xảy ra lúc đó.

Đào Hoa nói rằng, sau khi chàng đuổi theo tên áo đỏ, nàng cũng lập tức lên đường rời đi theo chàng. Khi nàng đến thì chàng đã bỏ đi đâu mất, còn lại ở chỗ ấy chỉ có Sao và xác của mười người hộ vệ. Nàng vừa đến nơi, mắt đã trông thấy Sao sắp bị tên của địch xuyên trúng. Bọn chúng đứng trên tàng cây và chĩa nỏ về phía em, tên đồng vi vút lao đến. Không thể nghĩ được gì nữa, nàng chỉ biết lao ra và dùng thân mình chắn tên cho em. Ý thức của nàng mất đi nhanh chóng, đến khi tỉnh dậy, nàng đã thấy mười người hộ vệ hồi sinh và những mũi tên trên lưng mình thì biến mất.

Chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra với bọn phục quân và những mũi tên kia. Khi nàng và các hộ vệ tỉnh táo trở lại, người duy nhất mà họ nhìn thấy chỉ có Sao thôi.

Sao thở hồng hộc, người đẫm mồ hôi. Trông em thật mệt nhọc, tựa như vừa mới leo qua hai ngọn núi liên tiếp vậy. Em gắng cười với nàng, không nói gì, chỉ thở dốc.

Mọi người chưa kịp trao đổi với nhau điều gì thì Quan Lang và chàng quay về.

Thế là người biết được mọi chuyện chính là Sao ư? Em là người duy nhất nắm được mọi diễn biến lúc đó?

Mai Lang Vương lại đau nhói lòng, dù chàng rất muốn hỏi em, dù chàng rất muốn gặp em nhưng kể từ bấy cho đến nay, em chẳng chịu gặp chàng.

Mai Lang Vương đến chỗ của Đào Hoa ngay sau đó, trước khi đi chàng đã cho tiểu đồng đến thông báo với nàng một tiếng rồi. Khi chàng đến, Đào Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng ngồi ở trên giường trong phòng riêng đợi. Mai Lang Vương vừa bước chân vào nhà, tiểu đồng đã đưa chàng đến chiếc ghế thái sư bắt sẵn bên vách phòng cạnh cửa. Đào Hoa thì rời sập và quỳ xuống bên bậc cửa hầu chuyện chàng.

- Vương, chàng vẫn như xưa không chịu bước chân vào phòng em ư? - Đào Hoa cười khổ.

- Ta phải nói bao nhiêu lần thì nàng mới hiểu hửm? - Mai Lang Vương thở dài.

Đào Hoa không buồn đả động đến vấn đề ấy nữa, nàng hỏi thẳng chàng - Vương đến đây gặp em là vì chuyện gì ạ? Chẳng phải em đã cung cấp hết thông tin cho chàng rồi ư?

Mai Lang Vương xòe quạt, nhìn cánh quạt màu liễu hồi lâu, chậm rãi nói - Ta đến để tiễn nàng về.

Đào Hoa nghe đến đây thì ngớ ra. Mai Lang Vương điềm nhiên nói tiếp - Nàng thu dọn hành lí đi, ta đã cho người chuẩn bị thuyền rồi. Mau trở về Khau Pạ.

- Vương! - Đào Hoa trừng mắt, thét lên. Nàng không thể tưởng tượng được là chàng lại dứt khoát với nàng như thế! Nàng cứ nghĩ là mình đã kéo dài thời gian nán lại Mai Viện thành công rồi chứ? Chẳng ngờ chàng vẫn nhớ đến mệnh lệnh ấy ư? Chàng cho nàng ở lại đây dưỡng thương đúng thêm hai tuần rồi lập tức tống nàng về Khau Pạ. Chàng không muốn thấy mặt nàng đến thế ư?

- Ta đã nói rõ với nàng, cách đây ba tuần. - Mai Lang Vương nhắc lại.

Đào Hoa im lìm, không còn gì để phản bác nữa. Nàng dằng dỗi bật dậy, rầm rầm thu dọn hành lí. Vật dụng của nàng cũng chẳng có nhiều, chỉ có mấy bộ trang phục, mấy món trang sức mà các vị Hoa Tiên mới tặng thôi. Nàng thu chúng vào hộp gỗ. Mai Lang Vương cho tiểu đồng vào dọn. Xong việc, chàng đưa Đào Hoa đến chỗ neo đậu thuyền.

Thuyền mà chàng chuẩn bị cho nàng là một chiếc lâu thuyền cỡ nhỏ. Nó chỉ to bằng một nửa thuyền mà chàng dùng, bên trong có hai khoang và tầng lầu bên trên thì khiêm tốn hơn thuyền chàng một chút. Bù lại, cò dùng để vận hành thuyền là cò trắng cánh tiêu. Đó là loại cò trắng đã bị biến đổi sau khi ăn thức ăn có pha trộn thần lực, cánh của chúng không trắng tinh mà đổ li ti những dấu chấm tròn to bằng hạt tiêu. Loại cò này có tốc độ cao hơn cò thường nhiều, tuy nhiên, không cao bằng giống cò lửa. Nếu sử dụng nó thì Đào Hoa có thể từ Tây Nam về Khau Pạ trong vòng ba ngày, nhanh hơn hai ngày so với dùng cò thường.

- Hãy giữ gìn sức khỏe. - Chàng nhẹ giọng từ biệt.

Đào Hoa ấm ức rơi mắt lên người chàng, khóe mắt nàng ửng đỏ. Nàng dùng dằng mãi chẳng chịu quay lưng. Mai Lang Vương ái ngại, chàng đành ra hiệu cho những tiểu đồng theo hầu rời đi trước.

- Vương, chàng dứt khoát đuổi em về là vì không muốn em xen vào cuộc sống của chàng và con bé đó ư? - Đào Hoa cuối cùng không nhịn được, hờn trách.

Mai Lang Vương tao nhã lay quạt, gật đầu - Ừm.

- Chàng thật quá đáng! - Đào Hoa bật khóc.

Mai Lang Vương đưa khăn cho nàng, dù ánh mắt rõ ràng rất xót, bởi vì chàng không muốn khiến cho một cô gái phải rơi lệ, nhưng cũng đành chịu, chàng chỉ có thể nói lời thật lòng mà thôi - Sao và ta sẽ sống bên nhau cả đời, ta đã nói với nàng rồi. Nàng và ta chỉ có thể là anh em. Ta thương nàng như thương em gái vậy. Nàng hãy quay về Khau Pạ đi, trên đời này còn biết bao người đàn ông tốt, tại sao nàng cứ phải mất thời gian với cái gã đã khiến nàng đau khổ như ta hửm? Ta không hợp với nàng đâu.

- Không chịu! - Đào Hoa nghiến răng, cố chấp hét lên - Em sẽ không buông chàng ra đâu!

Mai Lang Vương ngán ngẩm thở ra một hơi thật dài.

- Em sẽ không hủy hôn ước! Chàng có chờ đến vạn năm thì cũng thế thôi! Khi nào hôn ước ấy còn thì em vẫn là vợ chưa cưới của chàng. Con bé đó sẽ không được nhận danh phận chính thức nào từ chàng cả! Nó sẽ mãi mãi là phận lẽ mọn!

- Gì chứ? - Mai Lang Vương sững người.

Đào Hoa bước đến gần chàng, đôi mắt phượng ướt nhòa nhìn chàng chăm chăm. Nàng gõ ngón tay lên ngực chàng, cười đanh đá - Chàng còn giả đò gì hả? Các vị Hoa Tiên thậm chí đã lên kế hoạch để cưới nó về ngõ sau cho chàng! Chàng yêu thương nó chứ gì? Được thôi, em không chấp. Nhưng chàng hãy nhớ, vợ chính thức của chàng là em. Nó chỉ là tì thiếp!

Nàng cao ngạo ngước cổ lên, cười khẩy - Đã là tì thiếp thì sẽ phải hầu hạ em, cung phụng em. Dù nó và chàng có con, con của nó cũng sẽ không được thừa nhận. Đứa trẻ đó sẽ không được nhân dân Khau Pạ tôn trọng, nó sẽ chỉ là giọt máu rơi rớt của chàng mà thôi!

Nói đến đây thì nàng đã hả lòng hả dạ. Đào Hoa quay ngoắt lại, bước lên thuyền từng bước dữ dội. Khi lên đến bậc thang cuối cùng, còn thả lại cho chàng một câu - Em sẽ không bao giờ để chàng và nó được toại nguyện!

Khi thuyền của Đào Hoa xa hẳn rồi, Mai Lang Vương mới bừng tỉnh. Tâm trí chàng đã phiêu bồng kể từ lúc chàng nghe đến từ "thiếp". Mai Lang Vương nắm chặt quạt, đôi mắt nâu bối rối run lên. Thiếp? Đó chẳng phải là vợ lẽ ư? Đào Hoa nói gì vậy? Các vị trưởng bối đã lên kế hoạch cưới Sao về ngõ sau cho chàng là thế nào?

Chàng quay lưng lại, cánh quạt che ngang mặt, rối bời bời.

Nói vậy là… Họ muốn cưới Sao về làm vợ lẽ của chàng ư?

Vợ…

Mai Lang Vương nghe tim đập dữ dội. Sao sẽ trở thành vợ của chàng? Em sẽ sống cùng chàng, ngủ cùng chàng, trong một căn phòng, trên một chiếc giường?

Em sẽ cùng chàng… Sinh con đẻ cái…

Mai Lang Vương đỡ trán ngượng ngập.

Ừ nhỉ? Chàng đúng là chưa từng nghĩ sâu xa đến vậy. Nhưng mà nếu "giữ em bên cạnh cả đời" thì chẳng phải là sẽ cùng em làm những việc đó ư? Đem lễ đến và rước em về nhà, trở thành người đàn ông của em và giữ em trong vòng tay vĩnh viễn, chẳng phải là biến em thành vợ ư?

Khoan đã… Tại sao chàng vui như vậy?

Mai Lang Vương ngơ ngẩn. Chẳng phải chuyện cưới xin chỉ diễn ra giữa hai người yêu nhau ư? Chàng lại ấn chặt quạt lên môi, tâm trí nhảy loạn xạ. Vậy là chàng đã yêu em?

Chàng yêu em?

Giờ ngẫm lại thì… Những gì mà chàng đối với em chẳng phải là tình yêu ư? Đó là cảm xúc của một gã trai dành cho cô gái mình cảm mến. Yêu em vô vàn, chỉ nghĩ đến em, xa chút thì nhớ, em gần gã khác thì lồng lộn ghen tuông. Đó chẳng phải là cảm xúc của tình yêu ư?

Vậy mà trước giờ chàng không nhận ra. Trước giờ chàng đã phớt lờ nó. Vì em ở bên cạnh chàng quá lâu, chàng kề cận em từ bé đến lớn, chàng thương yêu em và tự nhiên bày tỏ những điều đó, tự nhiên nắm tay, tự nhiên ôm em vào lòng. Chàng chưa từng dừng lại để nghĩ xem tại sao mình lại làm những việc ấy. Tại sao cứ luôn muốn gần gũi thân mật với em như vậy.

Mặc dù chàng xem em là một cô gái nhưng chưa từng dùng suy nghĩ của một người đàn ông để nghĩ về em. Em quá quý giá và trong sáng, chàng trân trọng nâng niu, yêu thương chiều chuộng mà chưa từng dám mơ đến những chuyện khác.

Trong lòng chàng cứ mãi mặc định rằng em còn nhỏ, còn chưa lớn. Chàng phải bảo vệ em, trân trọng em, không được làm gì quá chừng mực. Đó là lí do mà chàng rất lúng túng khi em đến gần, lúc thấy em ở trên giường chàng, chàng ngượng đến nỗi chẳng điều khiển được cơ thể. Khi em chạm tay lên người chàng, những cảm xúc rạo rực trỗi dậy, chàng cứ khước từ, cứ chối bỏ. Luôn tự cảnh tỉnh mình rằng phải bảo vệ em, phải dạy dỗ em không được để em có những hành động "nguy hiểm" với bất kì gã đàn ông nào, kể cả chàng.

Chàng đã ngốc nghếch, đã khờ khạo đến vậy đấy.

Đáng lẽ chàng nên nhận ra cảm xúc này sớm hơn, nên gọi tên nó sớm hơn. Chàng nên thổ lộ cùng em để em biết được tình cảm của chàng sau đó mang lễ vật đến và dạm ngõ em về. Chàng nên làm những điều đó từ sớm, kể từ khi em mười lăm, chàng đáng lẽ đã phải thiết lập nên một mối quan hệ bền chặt cùng em.

Mai Lang Vương đặt tay lên ngực, dù nơi ấy vẫn đập rộn rã lắm nhưng chàng đã bình tĩnh hơn rồi. Chàng sẽ sửa chữa sai lầm này.

Dù muộn cũng không sao, chàng sẽ tìm em và nói rõ ngay lập tức.

Chàng sẽ biến em thành vợ chàng. Thiếp ư? Tại sao em lại phải làm thiếp của chàng chứ? Không có chuyện thiếp thiếc gì ở đây cả. Chàng cưới em làm vợ. Chàng sẽ yêu riêng em đến trọn kiếp. Hai người sẽ có cùng nhau những đứa con xinh xắn. Chúng sẽ được thừa nhận. Sau này khi chàng ngã xuống, chúng sẽ tiếp quản công việc của chàng. Tại sao chúng lại chỉ là giọt máu rơi rớt chứ? Chàng sẽ không để chuyện đó xảy ra với gia đình nhỏ của chàng và em.

Mai Lang Vương rũ mắt sắc sảo.

Chàng sẽ không để Đào Hoa tác động điều gì đến gia đình nhỏ của chàng.

Ban đầu, chàng kiên nhẫn chờ đợi nàng ấy là vì nể tình nghĩa xưa cũ. Thế nhưng nếu Đào Hoa vẫn cứ mãi bướng bỉnh và gây ảnh hưởng đến em cùng các con chàng, thì chàng đương nhiên phải thẳng tay với nàng ấy thôi. Chàng có thể hủy hôn ước trước sau đó dùng thân phận Hoa Thần và bảo ban Đào Hoa. Nếu gia đình chồng nàng ấy ý kiến gì thì chàng sẽ ra mặt thay nàng, họ chắc chắn sẽ không dám nói nữa. Chàng cũng giải quyết xong rắc rối với nàng.

Tuy nhiên, để giữ Sao bên cạnh chàng mãi mãi thì trước mắt chàng cần giải quyết vụ "Vì sao lõi" đã. Chàng sẽ đích thân tìm hiểu mọi chuyện, thậm chí có thể đến tận biển Đông cầu gặp cha Lạc Long Quân và xin người sự chỉ điểm.

Chàng sẽ giải quyết mọi chuyện và cưới em.

Mai Lang Vương cảm thấy lòng tràn ngập ánh nắng.

Chàng sẽ tìm em và thổ lộ rõ cảm xúc này, sau đó đem lễ đến đặt ở nhà em trước. Vừa nghĩ đến đó, chàng không kìm được, phe phẩy quạt cười nhếch. Sau khi chàng đặt lễ rồi thì đừng nói là Quan Lang, kể cả là gã nào thì chàng cũng sẽ không ái ngại nữa. Em đã thuộc về chàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện