“Vớ vẩn, cậu không nhìn xem người nằm dưới bia mộ kia là ai. Cho dù chuyện năm đó không có tí ti dính líu gì tới cậu. Nhưng mẹ của Chu Khải lại muốn chết muốn sống đòi cậu trả lại mạng người. Lúc đó Chu Khải có ra mặt nói giúp cậu không? Anh ta người trốn đi đâu còn chả biết!” La Hàm nói tới đây là lại muốn nổi điên: “Chỉ vì cái tên đàn ông đó, cậu tí nữa thì bà nội nó sắp bị người hại chết rồi, còn may cậu đi nhanh, đi xa. Bằng không thanh minh năm nay mình phải đi tảo mộ cho cậu đấy!”

La Hàm nói xong câu đó thì lại cảm thấy có chút phui phủi cái miệng mình, vội vàng phi phi mấy cái: “A phi phi phi, gì mà tảo mộ cậu chứ, phi phi hi, tớ chưa có nói gì hết.”

“Vậy cậu… biết rõ hôm qua anh ấy sẽ tới tham gia họp lớp, tại sao cứ nhất định bắt tớ phải tới.” Ôn Mạn mở loa ngoài rồi đặt di động sang một bên, cả người đều vùi vào trong nước, hỏi ra vấn đề mà cô vẫn luôn tò mò.

“Đã ba năm rồi, tình cảm hận thù gì cũng nên tan rồi. Mình cảm thấy cậu không cần phải vì anh ta mà cắt đứt quan hệ với những bạn học khác.” La Hàm nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Thật ra ba năm này Chu Khải cũng hỏi tớ xin liên hệ của cậu. Tớ vừa nhìn thấy anh ta là lại nghĩ tới bà mẹ điên kia của anh ta, cũng không biết anh ta tìm cậu là chuyện tốt hay xấu, cho nên vẫn từ chối anh ta suốt.”

“… Anh ấy xin liên hệ của mình qua cậu?” Ôn Mạn sửng sốt.

“Giọng điệu cậu như này là sao? Cậu đừng có nghĩ là anh ta xin liên hệ cậu là muốn nối lại tình xưa với cậu đấy nhé, không chừng là lại muốn chơi cho cậu sống không bằng chết ấy chứ!” Bên kia La Hàm vỗ bàn cái chát, kết quả lại vỗ đau tay mình hít mạnh một hơi: “Shit… Dù sao tớ nói cho cậu biết, Chu Khải ngoài mặt nhìn thì dịu dàng như ngọc đấy, trên thực tế ai biết được anh ta cất giấu lòng lang dạ sói gì đâu. Cậu đừng có bị bề ngoài của anh ta lừa.”

“Tớ không nghĩ như vậy, tớ cũng có phải là con nít 3 tuổi đâu.” Ôn Mạn cười cười, trên mặt có chút chua xót. Cảnh tối qua hai người triền miên dây dưa trên giường như cái kim đâm vào lòng cô: “Cứ thế đã nhé, thanh minh có rảnh mình lại tới tìm cậu.”

Bên kia La Hàm nói một câu được rồi cũng cúp máy.

Ôn Mạn thở dài một hơi uất nghẹn, đầu cũng vùi vào trong bồn tắm, nín thở, mãi tới khi không chịu được nữa cô mới trồi lên mặt nước.


La Hàm nói rất đúng, sao cô có thể trông chờ vào việc tối qua Chu Khải làm với cô như vậy mà hy vọng anh và mình tro tàn lại cháy chứ? Cuối cùng cũng lại giẫm lên vết xe đổ mà thôi.

Cô ngâm một lúc trong bồn rồi mới ra, đi tới vòi sen xả sạch đầu tóc và cơ thể, sau đó bọc khăn tắm, vừa sấy tóc vừa đặt vé máy bay về Long thành trong tối hôm nay.
Đến cả nội y Chu Khải cũng mua cho cô, sau khi thay quần áo xong, Ôn Mạn nhìn mình trong gương.

Một chiếc áo hoodie nhung đen và một chiếc quần jean phô bày đôi chân dài miên man hoàn mỹ của cô ra, mông vểnh được quần jean bao bọc vừa tròn vừa kín đáo, là phong cách đơn giản mà Chu Khải thích. Thậm chí số đo anh chọn cũng vô cùng vừa vặn.

Tóc đen dài thả gần tới eo, sau khi tóc khô thì thả tung ra, làm cho gương mặt cô càng thêm nhỏ nhắn tinh xảo. Lúc cô để mặt mộc không son phấn nhìn qua chẳng khác gì với lúc học đại học, chỉ là đôi mắt không còn sáng như vậy nữa.

Cô hít vào một hơi thật sâu, thở ra rồi mới thấy tâm trạng bình tĩnh hơn không ít. Cô mở cửa phòng, nhìn về phía người đàn ông đang làm việc trên ghế sô pha.

“Chu Khải, chúng ta nói chuyện đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện