Chu Khải đóng máy tính lại, bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

“Về chuyện đêm qua… em uống quá nhiều, đến cả chuyện xác nhận anh đã có bạn gái hay không vẫn chưa xác nhận mà đã xảy ra quan hệ như vậy, rất xin lỗi anh.” Ôn Mạn không dám qua đó ngồi, đứng im tại chỗ không động đậy.

“Có sao đâu, anh cũng không có bạn gái.” Chu Khải nhấp một ngụm cà phê trước mặt, nói: “Hay là… em có bạn trai rồi?”

“A em không có bạn trai.” Ôn Mạn vội vàng phủ nhận, cô cũng không thể để Chu Khải hiểu lầm anh là người thứ ba được.

“Anh không có bạn gái, em không có bạn trai, vậy em xin lỗi làm gì?” Chu Khải rất là khó hiểu.

“Thì… tối qua chúng ta như vậy…. ngọn nguồn cũng do em uống nhiều rượu quá mà ra.” Ôn Mạn bị anh quấy rầy suy nghĩ, cũng không biết mình đang nói cái gì nữa: “Ừm thì… bộ quần áo này bao nhiêu tiền, em chuyển khoản lại cho anh.”

Cô nói xong thì móc di động ra, đang muốn chuyển khoản thì đột nhiên nhớ tới cô không có liên hệ của anh. Lúc trước chia tay cô đã đổi số di động rồi, nên những phần mềm xã hội kia đều phải đăng ký lại từ đầu hết.

“Không cần đâu.” Chu Khải buông ly cà phê xuống, hai chân bắt chéo vào nhau, nhìn cô như đang thẩm vấn phạm nhân: “Bây giờ em đang làm gì?”

“A?” Ôn Mạn ngẩn người ra.

“Đang muốn lôi kéo quan hệ với anh?” Đuôi may Chu Khải nhướng lên, đồng tử đen nhanh bỗng chốc trở nên u ám với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Ôn Mạn bị anh nhìn như thế thì có chút chột dạ, lắp bắp nói: “Chúng ta… chúng ta vốn dĩ đã không có… không có quan hệ gì.”

Chu Khải hiểu ra: “Cho nên, em muốn ăn xong thì chùi mép, không chịu trách nhiệm?”

Ôn Mạn cảm thấy lời này không đúng lắm: “Ngày hôm qua là anh kéo em vào toilet…”

Nếu không phải tự anh đi vào toilet nữ, còn kéo cô vào buồng vệ sinh thì tối hôm qua đã không xảy ra chuyện như vậy rồi… ít nhất cô sẽ không tới tiếp cận anh.

“Sau đó thì sao?” Trong ánh mắt Chu Khải đã trào lên hơi thở lạnh lẽo: “Em đang muốn dạy anh nên làm thế nào để không cần chịu trách nhiệm với em?”

Ôn Mạn há miệng thở dốc, sao cứ cảm thấy nói kiểu gì anh cũng bắt bẻ được vậy, nói sao cuối cùng cũng đều là cô sai hết là sao?
“Mạn Mạn…” Chu Khải dịu giọng nói: “Anh cho rằng tối hôm qua chúng ta rất hòa hợp.”

Ôn Mạn cúi đầu không ra tiếng.

Tối hôm qua, là rất hòa hợp, giữa bọn họ trước giờ vẫn luôn hòa hợp bất thường như vậy, cho dù là chiều dài hay là đường kính.

“Tối nay em lên máy bay về Long thành, nếu anh không cần trả tiền quần áo, vậy em sẽ mặt dày xem như anh tặng em đi.” Ôn Mạn xoay người đi vào phòng, nhanh chóng thu dọn túi xách của mình. Trong túi xách của cô chỉ mang theo một ít mỹ phẩm du lịch và cục sạc, thêm mấy đồ sinh hoạt linh tinh, chẳng mấy chốc đã thu dọn hết, cất gọn vào trong túi.

“Chuyện tối hôm qua, em sẽ xem như chưa từng xảy ra, anh… anh cũng quên nó đi.” Sau khi Ôn Mạn đi ra khỏi phòng, nhìn Chu Khải đang rũ mi ngồi yên đó, chỉ cảm thấy nếu cô còn ở lại trong căn phòng này thì sẽ xấu hổ chết mất.

“Em… đi trước, tạm biệt.” Ôn Mạn nhịn không được lại liếc nhìn anh một cái, sau đó mở cửa phòng ra, bước đi không ngoảnh đầu nhìn lại.

Chu Khải hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cố gắng kiềm chế kích động muốn kéo cô lại ấn cô xuống đất chơi cô đến lúc không phải anh không được mới thôi.

Đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra, bỏ anh lại mà đi, chuyện như này Ôn Mạn có thể hoàn toàn tỉnh táo lạnh nhạt làm ra được. Nhưng, nếu để anh phải xa cô, vậy hẳn là cô nên trốn cho kỹ mới đúng, không nên xuất hiện trước mặt anh nữa.

Anh im lặng nuốt cục tức vào trong, gọi điện thoại cho trợ lý của mình: “Đặt giúp tôi một vé máy bay đi Long thành trong tối nay.”

“Vâng, Chu tổng, vé bay về có còn đặt giúp ngài luôn không ạ?”

“Không cần, trong khoảng thời gian này những việc gì không gấp thì lùi hết lịch lại cho tôi, những văn kiện nào cần ký gấp thì gửi fax sang cho tôi ký.” Sau khi nói xong, Chu Khải liền cúp máy luôn. Anh cắn điếu thuốc trong miệng, hít sâu một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện