Giấc ngủ này Ôn Mạn ngủ cực kỳ an ổn, không phải lo không mở thảm điện thì không có chăn ấm, cũng không còn những cơn ác mộng làm người hoảng sợ nữa.

Có có cái ôm ấm áp và cảm giác an toàn bao bọc lấy cô.

Buổi sáng, ánh mặt trời xuyên qua màn che chiếu vào mặt làm tỉnh dậy, Ôn Mạn lười nhác duỗi người, lúc này mới phát hiện người vốn ngủ bên cạnh cô nay đã không còn nữa.

Tầm mắt đảo khắp phòng khách quét một vòng, cũng không thấy bóng dáng người đâu.

Anh đã đi rồi sao?

Ôn Mạn không nói rõ được tâm trạng mình bây giờ là gì, có chút mất mát rồi lại cảm thấy hẳn là nên như thế.

Cô đứng dậy tiện tay tiện tay gấp đôi chăn trên đất lại, nhìn dấu vết ái muội phủ đầy tấm thân trần trụi của mình, làn da lộ ra trong không khí rét lạnh dựng lên một tầng lông tơ.

“Ôi, em thế này sẽ cảm lạnh mất đấy.” Chu Khải mới hút xong một điếu thuốc ngoài ban công, vừa kéo cửa đi vào đã thấy một màn như vậy, vội vàng chạy qua cầm chăn lên bọc lấy người cô.

Long thành không có hệ thống sưởi, mùa đông nếu sợ lạnh thì bật điều hòa. Trong nhà Ôn Mạn chỉ lắp điều hòa trong phòng cô, ngoài phòng khách không có.

Bức rèm đột nhiên bị vén lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm hai mắt Ôn Mạn nheo lại, chiếu lên hình ảnh người đàn ông đang lo lắng cầm lấy chăn bao lấy cô rồi ôm vào lòng.

“Anh… anh vẫn còn ở đây à.” Ôn Mạn híp mắt nhìn quần áo trên người anh, không biết anh lấy đâu ra một bộ quần áo mặc nhà thoải mái thế kia, trên người còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hòa cũng hơi thở thơm mát trên người anh, ngược lại có vài phần dễ ngửi.

“Hai ngày này anh ở đây trước, được không?” Chu Khải khẽ hôn lên trán cô, nhỏ giọng dò hỏi.

“Tùy anh.” Ôn Mạn đã quen với hành động của anh, bọc chăn lui khỏi vòng tay ôm ấp đi vào phòng ngủ: “Nhưng không được xằng bậy như tối qua đâu đấy.”

Chu Khải nhìn dáng vẻ đi đường không được thoải mái lắm của Ôn Mạn, nhớ tới hai ngày nay mình làʍ t̠ìиɦ với cô có chút không biết tiết chế là gì, trong mắt xẹt qua một tia áy náy: “Hôm nay em phải đi làm sao? Anh tới tiệm thuốc mua cho em ít thuốc trước.”

“Mua thuốc gì?” Giọng nói Ôn Mạn vang lên từ trong phòng truyền ra.


“Thuốc hạ nhiệt giảm đau cho phía dưới của em. Mặc dù tối qua anh giúp em rửa sạch, nhìn qua thì không bị thương, nhưng chắc là cũng không được thoải mái lắm.” Chu Khải nói.

Anh có thể nghiêm trang đứng đắn mua thuốc giảm đau cho động nhỏ của cô như thế, trong khoảng thời gian cô đúng là không biết phải trả lời anh như thế nào cho phải.

Sau một hồi im lặng, cô nói: “Không cần, chỉ có hơi xót chút thôi, hôm nay không đi làm, mai rồi đi, nghỉ ngơi một ngày là tốt lại thôi.”

Chu Khải nghe cô nói thế, cũng không nói thêm gì nữa, khom lưng thu dọn chăn trên mặt đất gấp gọn lại, đặt vào trong góc. Sau đó anh đứng dậy xách máy tính của mình ngồi xuống bàn trước quầy bar.

Hai ngày nay anh không tới công ty, công việc dồn lại không ít rồi, có một vài văn kiện còn đang chờ anh phê duyệt.

“Anh ăn sáng không? Em xuống dưới mua một ít về.” Giọng nói của Ôn Mạn truyền ra từ trong nhà vệ sinh, trong miệng còn đang ngậm kem đánh răng nên cô nói có chút mơ hồ không rõ.

“Anh gọi đồ ăn ngoài rồi, chắc cũng sắp giao tới bây giờ đấy.” Chu Khải vừa mới dứt lời, chuông cửa đã vang lên.

Chu Khải đứng sâu mắt mèo nhìn rõ người bên ngoài là ai mới mở cửa ra.

“Xin chào, đồ ăn ngài gọi đã giao tới rồi.” Anh shipper mặc đồng phục giao đồ ăn tới, đưa đồ ăn trong tay cho anh, sau đó còn nói: “Chúc ngài ăn ngon miệng.”

“Cảm ơn.” Chu Khải gật gật đầu nói, đóng cửa lại rồi thì để gọn notebook của mình sang một bên, bày đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận ra.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước rửa mặt, sau đó là tiếng nước chảy dừng lại. Ôn Mạn mặc áo nhà lông xù xù nhìn có vẻ rất ấm áp đi ra, trên đỉnh đầu còn có nơ cài tóc tai thỏ lông xù xù, nhìn qua rất mềm mại hoạt bát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện