“Anh đặt đồ ăn gì đấy?” Ôn Mạn đi vào thì híp mắt nhìn, là cháo với bánh bao nhỏ.

“Em ăn phần cháo bắp thịt nạc này đi.” Chu Khải đưa một phần trong số đó đặt tới trước mặt cô.

“Của anh là gì đấy?” Ôn Mạn tò mò hỏi.

“Cháo thịt nạc trứng bắc thảo, không phải em không ăn trứng vịt bắc thảo à?” rất lâu rồi Chu Khải không ăn loại cháu này, khó có cơ hội được nếm thử hương vị.

“A, đúng thật là em không ăn được trứng bắc thảo.” Ôn Mạn mở phần cháo của mình ra, bắt đầu ăn.

Chủ quán nấu cháo rất đặc, ăn vào mùi vị cũng không tệ lắm. Ôn Mạn không nghĩ tới có một ngày cô và Chu Khải có thể tâm bình khí hòa cùng nhau ngồi ăn cơm sáng như thế này, nếu là trước kia, nghĩ thôi cô cũng không dám nghĩ.

“Ăn bánh bao đi.” Chu Khải lấy bánh bao nhỏ mở ra, đẩy tới trước mặt cô.

“Ưm, được, anh cũng ăn đi.” Ôn Mạn gật gật đầu.

Cảm giác hai người ở chung ấm áp như thế này là điều mà cô tha thiết ước mưa, bỗng dưng xuất hiện thế này có chút làm người không dám tin tưởng.

“Bây giờ em đang làm công việc gì?” Chu Khải có chút tò mò hỏi cô. Trong ba năm này, anh chỉ biết Ôn Mạn đang ở Long thành, những thứ khác thì đều không hề hay biết. Mỗi năm anh sẽ bớt chút thời gian tới Long thành đi dạo một vòng, nghĩ đâu có thể bất chợt gặp được cô. Kết quả mỗi năm đều mang theo hy vọng mà đến rồi lại thất vọng quay về.

Bây giờ Ôn Mạn bằng xương bằng thịt đang ngồi trước mặt anh, anh vươn tay nhéo nhéo mặt cô.

“Làm gì đấy?” Ôn Mạn bị anh nhéo mặt, trừng mắt nhìn anh một cái.

“Xem có phải là ảo giác không.” Chu Khải dịu dàng cười cười.
“Vậy anh phải niết anh chứ, ngốc xít.” Ôn Mạn gạt tay anh ra, nhét một cái bánh bao nhỏ vào trong miệng anh, hầm hừ nhấm nháp như một chú hamster nhỏ.

Bây giờ cô không còn suy xét quá nhiều về mối quan hệ giữa hai người nữa. Làʍ t̠ìиɦ cũng đã làm nhiều lần như vậy rồi, chỉ là quan hệ bạn bè nam nữ trước đó thì không thể nào duy trì tiếp dưới tình huống này nữa rồi.

“Anh nghĩ như thế nào thế? Ôn Mạn lên tiếng dò hỏi.

“Em nghĩ như thế nào thì anh sẽ làm theo như thế vậy, không thể làm thì anh sẽ nghe theo lòng mình mà làm.” Chu Khải hiểu cô đang muốn hỏi anh điều gì.

“Chúng ta đích thực là không có khả năng quay lại được. Người nhà của anh hẳn là cũng không muốn nhìn thấy em xuất hiện bên cạnh anh.” Ôn Mạn nói.

“Người nhà của anh…” Chu Khải uốn lưỡi ngẫm nghĩ những lời này một chút: “Lúc trước nhà anh có ai tới tìm em à?”

Ôn Mạn ngơ ngẩn: “Anh không biết?”

“Không biết, lúc đó anh sốt cao nhập viện, sốt nóng có biết gì đâu, vất vả lắm mới có thể được xuất viện thì nhân được tin em muốn chia tay với anh.” Chu Khải nhẹ nhàng bâng quơ kể lại. Thật ra tình huống của anh lúc đó còn lâu mới chỉ đơn giản như những lời anh kể lúc này.

“Không biết cũng không sao cả, tóm lại đều đã qua cả rồi.” Ôn Mạn cười cười.

Chu Khải không thích nhìn cô cười như thế, chỉ là nhếch nhếch khóe môi lên trên một chút, căn bản là trong mắt không có chút ý cười nào.

“Bây giờ anh muốn gỡ bỏ hiểu lầm giữa anh và em, muốn theo đuổi lại em một lần nữa. Cho nên, em không nói rõ ràng, anh rất khó phán đoán bước tiếp theo anh cần phải làm như thế nào mới được.”

“Theo…… Theo đuổi em?” Ôn Mạn kinh ngạc.

Chu Khải nhíu nhíu mày: “Chẳng lẽ em cho rằng anh là người ngủ với em mấy ngày rồi mà không chịu trách nhiệm?”

Ôn Mạn lên tiếng nhắc nhở: “Người có trách nhiệm sẽ không có chuyện ngủ với người ta xong rồi mới muốn phụ trách.”

Chu Khải không muốn chơi đố chữ với cô, anh duỗi tay cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay, giống như đang dỗ dành cô, lên tiếng: “Em nói cho anh đi, rốt cuộc là ba năm trước đã xảy ra chuyện gì với em vậy.”

Ôn Mạn thở dài, ngồi thẳng người dậy.

“Nói cho anh biết cũng được thôi, nhưng em không có nói là đồng ý quay lại với anh đâu đó.”

Chu Khải cười đáp: “Được.”

Ba năm còn đợi được, anh còn sợ người đã bắt tới tay rồi còn bỏ chạy được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện