“Ta thay mặt Tây quốc cảm ơn sự xuất hiện của nước bạn, góp thêm niềm vui cho ngày trọng đại này.”
Nguyên Dực đứng ở trước mặt mọi người hướng về sứ thần ba quốc gia khác thân thiện lại không mất uy nghiêm mà cảm tạ.

Sau đó sứ thần các nước nhanh chóng bộc lộ thái độ của mình, không khí đặc biệt hài hòa dưới cái nhìn của Hạ Mễ Chúc.
Cậu giằng lại tâm tình rung động trong lòng mà quan sát sứ thần của ba nước còn lại.

Có trời mới biết thời điểm nghe Hạ Mễ Thụy kêu một tiếng “gia gia” kia, dù không biết là kêu ai nhưng cậu vẫn cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực đến nơi.

Ở lúc cậu tự an ủi mình rằng Hạ Mễ Thụy cũng không phải đang nhìn Quốc Vương của Tây quốc mà gọi gia gia thì lại nghe người đàn ông ở trong lúc ai nấy đều đặt sự chú ý lên thân hai người vừa xuất hiện kia mà trầm thấp đến mức khó mà nghe thấy được, ừm một tiếng.
Nói thật, Hạ Mễ Chúc phải giằng xé lắm mới không tại chỗ mà quay đầu chất vấn hắn.
Nhưng cũng bởi vậy mà khiến cho tâm thần cậu không chút nào yên trong suốt nữa đầu buổi tiệc xa hoa quý tộc này.
Khi mà Quốc Vương Tây quốc Nguyên Dực bỗng nhiên đi đến chỗ này.
Bởi vì không có mấy người dám lại gần Lộ Nguyên Hầu nên trước khi Nguyên Dực đến chỗ họ, xung quanh họ trong phạm vi ba mét không hề có một bóng người.

Nhưng nhìn thấy Nguyên Dực đi đến, những người đang trò chuyện tán gẫu cùng nhau đều không hẹn mà chia ra một nữa sự chú ý cho nơi này.

Kể cả Vương Hậu của Tây quốc Lý Nhã hiện đang tỏ ra gần gũi với Khúc Ninh và cả cậu ta đều như vậy.

Hạ Mễ Chúc không có khả năng để ý những chuyện khác nữa, cậu chỉ biết tập trung mười phần tinh thần đi đối mặt với quốc chủ một nước, chưa kể người này còn có khả năng là gia gia của đứa nhỏ bảo bối nhà cậu… Cho dù cậu có nghĩ thế nào về điều này thì cậu đều phải chuẩn bị cho việc điều mà cậu nghĩ có khả năng sẽ trở thành sự thật.
“Xin… Xin chào ngài, bệ hạ.”
Hạ Mễ Chúc thẳng lưng, giọng có chút run rẩy mà đối với Nguyên Dực chào hỏi.
Thời điểm ở gần như vậy, Hạ Mễ Chúc mới muộn màng nhận ra, người này chính là người cậu bắt gặp khi Lộ tướng đang cùng đối phương nói chuyện trong phòng giặt giũ.

Lúc đó cậu nhìn không rõ cũng không dám nhìn.

Nếu cậu chịu nhìn kỹ hơn…
Cơ mà lúc đó cậu đâu có nghĩ đối phương là…
“Ngươi là bạn đời của Lộ trung tướng đi.”
Nguyên Dực thái độ vẫn rất bình thản, tựa như không hề biết cậu mà hỏi, thế nhưng ngữ khí lại giống như khẳng định.
Lộ tướng lúc này cũng làm quân lễ chào hỏi với ông.
Biểu tình của hắn bình tĩnh đến mức Hạ Mễ Chúc cảm thấy hoang mang.

Dù cho hiện tại Lộ tướng đang giấu giếm thân phận đi chẳng nữa thì khi ở khoảng cách gần như vậy, ngài ấy cũng nên thể hiện chút tự tình chứ… Nhưng một khắc sau đó cậu nhớ ra ngài ấy từng thể hiện cho cậu thấy việc ngài ấy không có quá thân thiết với gia đình… Những lời đám người kia nói… Nếu Lộ tướng thật sự là đại hoàng tử gì đó, lại thêm ngài ấy nhập ngũ sớm như vậy, không thân thiết với người cha này cũng là đúng thôi mà…
Nếu thật vậy… Ngài ấy… Ngài ấy có phải rất buồn hay không…
“Gia gia!”
Hạ Mễ Thụy không hề biết tình huống lúc này cỡ nào gian nan, nhìn thấy Nguyên Dực đã ngọt ngào gọi ông như vậy.
Tuy người quốc chủ này không nhiều biểu lộ nhưng Hạ Mễ Chúc đứng gần ông như vậy, sao có thể không cảm thấy ông rõ ràng rất vừa lòng với tiếng gọi này.
Chỉ là…
“Ai nha đứa nhỏ này tuy nhìn thật đáng yêu đó, thế nhưng không thế gọi bậy như vậy đâu.”
Lý Nhã bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Nguyên Dực, miệng cười, âm thanh dịu dàng nhưng ý cười chẳng đến đáy mắt còn mang theo khinh miệt vẫn là tiết lộ thái độ của bà ta.
Khúc Ninh theo Lý Nhã đến lại bình tĩnh đứng bên cạnh nhìn xem.

Cậu ta chỉ cảm thấy Lý Nhã không vui khi một đứa nhỏ không phải huyết thống hoàng tộc lại gọi quốc chủ một nước là gia gia, nhưng làm sao cậu ta nghĩ ra được ở giữa còn có ẩn tình.
Có điều Hạ Mễ Chúc lúc này đầu óc lại xoay chuyển rất nhanh.

Không chỉ vì những điều vừa tiếp thu mà còn là vì người phụ nữ này tính toán với một đứa trẻ chưa có đủ nhận thức một cái xưng hô như vậy, nó còn là con của cậu đó.

Cho dù là vì lý do gì bà ta đối xử với con cậu như vậy, Hạ Mễ Chúc đều không có cái nhìn tốt với bà ta.

Lộ Nguyên Hầu đối với Nguyên Dực còn có thể lãnh đạm, đối với người từng có hãm hại mình, hắn sao có thể có sắc mặt tốt cho được.

Nhưng chưa có đợi cho hắn lên tiếng, tiểu Beta bên cạnh đã giành trước, thái độ cường ngạnh không chút sợ hãi khiến hắn cũng phải giật mình mà đối với Lý Nhã nói: “Vương Hậu cần gì phải tính toán với một đứa trẻ.

Như vậy có phải là quá không rộng lượng rồi?”
Không chỉ Lộ Nguyên Hầu, người xung quanh đều không nghĩ một Beta mới đầu còn biểu hiện thấp hèn sợ sệt với những tràng cảnh thế này lại dám phản bác Vương Hậu của một nước.
Hạ Mễ Thụy luôn là một đứa trẻ biết nhìn hoàn cảnh mà biểu hiện.

Nó vừa cảm nhận đến tâm tình ba ba nó hiện tại tựa như mọc gai nhọn khắp người, lại thêm ác ý từ người phụ nữ đối diện thì tự biến nên thể hiện thế nào.
“Ba ba! Vui!”
Nó có phần điềm tĩnh hơn dáng vẻ hoạt bát ngày thường mà vươn tay chạm vào mặt cậu, nãi thanh nãi khí an ủi ba ba nó.
Ánh sáng nhu hòa giấu thật sâu trong đáy mắt của Nguyên Dực, nhưng lúc ông muốn nói gì thì lại đụng trúng ánh mắt của Lộ Nguyên Hầu.
“…”
Lộ Nguyên Hầu không quan tâm ông nghĩ gì, nhắc nhở ông rồi thì đưa mắt nhìn tiểu Beta đang xù lông, ánh mắt lạnh lùng nhưng cưng chiều dung túng là cả ba người trước mặt hắn đều nhìn thấy.
Khúc Ninh hơi mím môi nắm chặt tay.

Nhưng Lý Nhã lại trực tiếp bạo phát.
Bà ta nghĩ đến khả năng Lộ Nguyên Hầu chính là người bà ta đã muốn diệt trừ từ lâu thì càng thêm giận.

Quan trọng là hắn hiện tại cũng không có bại lộ thân phận lại dám dung túng cho bạn đời phản kháng bà ta, Lý Nhã càng không thể nhẫn.
“Lộ tướng ngài thật là tùy hứng, một người thân phận thấp hèn còn không biết giấu đi mà đem ra ngoài.


Ngươi không sợ mặt mũi gì đều mất hết sao? Nếu không muốn mất mặt thì ngài cũng nên dạy quy củ cho cậu ta đi chứ.

Lỡ may mà đắc tội với người không nên đắc tội thì không phải là liên lụy lớn tới ngài hay sao?”
“Phu nhân!”
Nguyên Dực không ngờ bà ta lại dám nói nặng như vậy.

Ông không kịp ngăn cản, để bà ta nói hết rồi thì cũng không thể để cho bà ta tiếp tục nói thêm gì.
Chỉ là ông có thể ngăn được Lý Nhã nhưng không thể ngăn Lộ Nguyên Hầu.
“Tay của Vương Hậu vươn cũng quá dài rồi.”
Giọng hắn lạnh đến nổi có thể đóng băng cả tòa cung điện xa hoa này, còn ánh mắt nhìn Lý Nhã thì càng âm u hơn.
“Ngươi…”
Lý Nhã bị ánh mắt của hắn dọa, dù sau đó có nhận ra lại giận thì cũng không thể làm gì trước ánh mắt cảnh cảo của Nguyên Dực.
“Tôi không giống như Vương Hậu, còn chưa quản xong người trong nhà đã muốn quản đến chuyện riêng của công dân đế quốc.”
Lộ Nguyên Hầu không có vì bà ta ngậm được miệng mà cũng ngừng nói.

Hắn một tay bế đứa nhỏ, tay còn lại ôm lấy vai tiểu Beta đang mềm mại nhìn hắn bên cạnh kéo vào ngực, đặng nói: “Nhưng tôi có thể quản người của quân khu Tây Hoang.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện