Sắc trời ngả về chiều, trên không truyền đến từng đợt sấm, không khí dần dần có mùi nước mát mẻ. Cái nắng nóng gay gắt của ngày hè được thay thế bằng từng trận mát mẻ, có dấu hiệu sắp đổ mưa. Người trên ruộng tăng tốc độ làm việc trước khi mưa xuống.
Khoảng nửa tiếng sau, từng hạt mưa lộp bộp rơi xuống nền đất, mặt đất bốc nên không khí nóng bức ngột ngạt, mưa càng lúc càng lớn kéo dài đã hơn hai giờ đồng hồ, nhưng không có dấu hiệu tanh. Trương Tiểu Ngư bị nước mưa nhỏ xuống mặt mà tỉnh lại.
Cả người không có sức lực, cô chỉ có thể dịch người sang bên cạnh tránh nước mưa rơi xuống đầu. Sau đó, cẩn thận đánh giá căn phòng đang nằm. Cảm giác như đang nằm mộng vậy. Căn phòng này được đắp bằng đất, có thể quá lâu năm nên bị bở đất và nứt tạo ra nhiều lỗ hổng, trần nhà bằng cỏ, có chỗ đang dột nước như suối chảy, không chỗ nào lành lặn, duy chỉ có giường này là đỡ hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn.
Cô không biết đây là đâu, cô nhớ trước đó mình đang chuẩn bị đi trung tâm thương mại để nhận việc, lúc đang đi cầu thang lên tầng năm tầng cửa hàng nơi cô chuản bị làm, cô thấy một đứa bé khoảng 3 tuổi đang trèo qua lan can tầng 5, cô không kịp suy nghĩ nhiều, phi tới chỉ kịp kéo đứa bé lên, nhưng cô bị mất đà mà rơi thẳng xuống, trước khi mất đi ý thức, cô chỉ nghe thấy tiếng la hét hoảng sợ và tiếng người kêu gọi cứu thương.
Thật không ngờ tỉnh dậy lại đến đây, kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết nhìn hoàn cảnh này có thể là cô xuyên không rồi. Quá bi thảm, cô cố gắng học hành bao nhiêu năm chỉ chờ ngày ra trường đi làm kiếm tiền, vậy mà bi thảm xuyên qua, người ta xuyên tới ít ra cũng có nhà có xe, sao cô xuyên qua đến cái chỗ nằm cũng dột. hức! Ngày tháng sau này làm sao mà sống đây. Đang khóc thầm cho cuộc sống bi thảm của mình.
Trương Tiểu Ngư nghe thấy tiếng động bên ngoài, mở mắt ra nhìn cô thấy hai đứa bé gái, đứa bé lớn khoảng 5 tuổi, trên lưng đang cõng một đứa bé gái khoảng 2 tuổi. Cả hai đều gầy đến da bọc xương, mặt mũi lấm lem. Nhìn thấy cô tỉnh đứa bé lớn nháy mắt sáng ngời, chạy tới giường trên tay còn cầm một củ khoai lang nhỏ.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi, con và em gái đi tìm mẹ suốt mấy ngày nay trên núi, mẹ vào núi tìm rau dại mà mãi không trở về. Con và em gái rất sợ, con đã sang ông bà nội nhờ tìm giúp nhưng ông bà bảo mẹ bỏ đi rồi, không cần chúng con nữa.
Huhu, mẹ đừng bỏ con và em gái, con sợ lắm. Sau đó con đã chạy tới nhà bác đội trưởng nhờ tìm sâu trong núi mới thấy mẹ ngã bất tỉnh ở trong rừng. Mẹ ngủ thật lâu vẫn không tỉnh dậy. Sau này chúng con sẽ ăn ít hơn, mẹ đừng vào núi nữa" Đứa bé gái lớn khóc, làm đứa nhỏ đằng sau cũng oà khóc theo.
Cô day day trán, không biết nên làm thế nào, cô xuyên qua nơi nào thế này, nhà thì rách không có gì, lại còn thêm hai đứa con gái, lúc trước cô còn chưa có một mảnh tình vắt vai, đến tay con trai còn chưa cầm một lần. Ú oà một cái thành mẹ bỉm sữa luôn.
" Con, các con đừng khóc, mẹ mẹ không sao rồi?" Cô mất tự nhiên nói, dù sao cô còn chưa tiêu hoá hết thông tin đâu
" Mẹ rất khoẻ, hai đứa mau lên đây, ngồi tránh chỗ mưa ra"
"ừ......hiện tại mẹ hơi đau đầu cảm thấy choáng váng, mẹ có hơi quên xíu chuyện, con có thể nói lại cho mẹ không?"
Đứa lớn trừng mặt, hoảng sợ, đứng dậy nhìn cô.
" Mẹ đau chỗ nào, con đi tìm bác đội trường nhờ người đưa mẹ lên bệnh viện"
" Mẹ không sao, chỉ là hơi choáng váng nên quên một số chuyện thôi, con nói lại cho mẹ là được"
May mắn cả hai đứa còn nhỏ, nên tin lời bịa đặt linh tinh của cô. Theo lời kể thì đứa lớn là Trần Tiểu Nhất 5 tuổi, đứa bé Trần Tiểu Tiểu 2 tuổi, là con của cô, cô là vợ của Trần Quốc Khanh, 3 năm trước đi nhập ngũ, tiền lương một tháng cũng được 20 đồng, đây là một số tiền lớn bây giờ, nhưng đều gửi về cho mẹ chồng kiếp này, vì trong nhà chưa phân gia nên tất cả tiền đều do mẹ chồng giữ, được hơn một năm thì có điện báo, người chồng này của cô mất tích trên chiến trường.
Mặc dù tiền lương đều do mẹ chồng cô giữ nhưng do cô sinh ra hai con gái nên người mẹ chồng này rất không vừa mắt, bắt nạt cô hiền lành, sai sử cô và cả hai đứa con như người hầu trong nhà. Cô yếu đuổi không thể làm được nhiều việc lại phải nuôi không thêm hai đứa con gái, nên một năm trước đã phân 3 mẹ con cô ra căn nhà cũ này.
Khi đó, nhờ có đội trường 3 mẹ con cô mới có căn nhà này để trú mưa, tránh nắng, mẹ chồng lấy lí do ba mẹ con ăn không uống không, trong nhà lại khó khăn nên không cho cô bất kỳ một thứ gì, cũng may thôn dân và đội trưởng đứng ra mới lấy được một chút lương thực, nhưng chỉ đủ ba mẹ con ăn một tháng tiết kiệm. Cô được phân cho công việc cắt cỏ heo, vì sức khoẻ không tốt. Nhưng công điểm không đủ cho ba mẹ con duy trì cuộc sống, bất đắc dĩ cô thi thoảng phải vào rừng đào rau dại vào tìm thêm đồ ăn.
Vậy nên người gầy càng gầy, mấy hôm trước vì trong nhà hết lương thực, cô bất chấp trời tối, đi vào rừng đào rau dại, nhưng do không cần thận trượt chân ngã xuống vách núi, vậy nên mới có chuyện cô xuyên tới. Nói tới cũng trùng hợp, thân thể này cùng cô giống nhau tới 90%. Lúc đầu cô còn tưởng cô xuyên cả người tới đây.
Thật sự là cha mẹ chồng ác độc mà, hai đứa bé nhỏ như thế này thì ăn đáng bao nhiêu cơ chứ. Nhìn hai đứa chỉ có da bọc xương, đúng là đứa trẻ nhà nghèo trưởng thành sớm. Nếu đã để cô xuyên tới đấy, vậy thì cô sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho hai đứa bé, ít nhất phải nuôi béo trắng lên.
Khoảng nửa tiếng sau, từng hạt mưa lộp bộp rơi xuống nền đất, mặt đất bốc nên không khí nóng bức ngột ngạt, mưa càng lúc càng lớn kéo dài đã hơn hai giờ đồng hồ, nhưng không có dấu hiệu tanh. Trương Tiểu Ngư bị nước mưa nhỏ xuống mặt mà tỉnh lại.
Cả người không có sức lực, cô chỉ có thể dịch người sang bên cạnh tránh nước mưa rơi xuống đầu. Sau đó, cẩn thận đánh giá căn phòng đang nằm. Cảm giác như đang nằm mộng vậy. Căn phòng này được đắp bằng đất, có thể quá lâu năm nên bị bở đất và nứt tạo ra nhiều lỗ hổng, trần nhà bằng cỏ, có chỗ đang dột nước như suối chảy, không chỗ nào lành lặn, duy chỉ có giường này là đỡ hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn.
Cô không biết đây là đâu, cô nhớ trước đó mình đang chuẩn bị đi trung tâm thương mại để nhận việc, lúc đang đi cầu thang lên tầng năm tầng cửa hàng nơi cô chuản bị làm, cô thấy một đứa bé khoảng 3 tuổi đang trèo qua lan can tầng 5, cô không kịp suy nghĩ nhiều, phi tới chỉ kịp kéo đứa bé lên, nhưng cô bị mất đà mà rơi thẳng xuống, trước khi mất đi ý thức, cô chỉ nghe thấy tiếng la hét hoảng sợ và tiếng người kêu gọi cứu thương.
Thật không ngờ tỉnh dậy lại đến đây, kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết nhìn hoàn cảnh này có thể là cô xuyên không rồi. Quá bi thảm, cô cố gắng học hành bao nhiêu năm chỉ chờ ngày ra trường đi làm kiếm tiền, vậy mà bi thảm xuyên qua, người ta xuyên tới ít ra cũng có nhà có xe, sao cô xuyên qua đến cái chỗ nằm cũng dột. hức! Ngày tháng sau này làm sao mà sống đây. Đang khóc thầm cho cuộc sống bi thảm của mình.
Trương Tiểu Ngư nghe thấy tiếng động bên ngoài, mở mắt ra nhìn cô thấy hai đứa bé gái, đứa bé lớn khoảng 5 tuổi, trên lưng đang cõng một đứa bé gái khoảng 2 tuổi. Cả hai đều gầy đến da bọc xương, mặt mũi lấm lem. Nhìn thấy cô tỉnh đứa bé lớn nháy mắt sáng ngời, chạy tới giường trên tay còn cầm một củ khoai lang nhỏ.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi, con và em gái đi tìm mẹ suốt mấy ngày nay trên núi, mẹ vào núi tìm rau dại mà mãi không trở về. Con và em gái rất sợ, con đã sang ông bà nội nhờ tìm giúp nhưng ông bà bảo mẹ bỏ đi rồi, không cần chúng con nữa.
Huhu, mẹ đừng bỏ con và em gái, con sợ lắm. Sau đó con đã chạy tới nhà bác đội trưởng nhờ tìm sâu trong núi mới thấy mẹ ngã bất tỉnh ở trong rừng. Mẹ ngủ thật lâu vẫn không tỉnh dậy. Sau này chúng con sẽ ăn ít hơn, mẹ đừng vào núi nữa" Đứa bé gái lớn khóc, làm đứa nhỏ đằng sau cũng oà khóc theo.
Cô day day trán, không biết nên làm thế nào, cô xuyên qua nơi nào thế này, nhà thì rách không có gì, lại còn thêm hai đứa con gái, lúc trước cô còn chưa có một mảnh tình vắt vai, đến tay con trai còn chưa cầm một lần. Ú oà một cái thành mẹ bỉm sữa luôn.
" Con, các con đừng khóc, mẹ mẹ không sao rồi?" Cô mất tự nhiên nói, dù sao cô còn chưa tiêu hoá hết thông tin đâu
" Mẹ rất khoẻ, hai đứa mau lên đây, ngồi tránh chỗ mưa ra"
"ừ......hiện tại mẹ hơi đau đầu cảm thấy choáng váng, mẹ có hơi quên xíu chuyện, con có thể nói lại cho mẹ không?"
Đứa lớn trừng mặt, hoảng sợ, đứng dậy nhìn cô.
" Mẹ đau chỗ nào, con đi tìm bác đội trường nhờ người đưa mẹ lên bệnh viện"
" Mẹ không sao, chỉ là hơi choáng váng nên quên một số chuyện thôi, con nói lại cho mẹ là được"
May mắn cả hai đứa còn nhỏ, nên tin lời bịa đặt linh tinh của cô. Theo lời kể thì đứa lớn là Trần Tiểu Nhất 5 tuổi, đứa bé Trần Tiểu Tiểu 2 tuổi, là con của cô, cô là vợ của Trần Quốc Khanh, 3 năm trước đi nhập ngũ, tiền lương một tháng cũng được 20 đồng, đây là một số tiền lớn bây giờ, nhưng đều gửi về cho mẹ chồng kiếp này, vì trong nhà chưa phân gia nên tất cả tiền đều do mẹ chồng giữ, được hơn một năm thì có điện báo, người chồng này của cô mất tích trên chiến trường.
Mặc dù tiền lương đều do mẹ chồng cô giữ nhưng do cô sinh ra hai con gái nên người mẹ chồng này rất không vừa mắt, bắt nạt cô hiền lành, sai sử cô và cả hai đứa con như người hầu trong nhà. Cô yếu đuổi không thể làm được nhiều việc lại phải nuôi không thêm hai đứa con gái, nên một năm trước đã phân 3 mẹ con cô ra căn nhà cũ này.
Khi đó, nhờ có đội trường 3 mẹ con cô mới có căn nhà này để trú mưa, tránh nắng, mẹ chồng lấy lí do ba mẹ con ăn không uống không, trong nhà lại khó khăn nên không cho cô bất kỳ một thứ gì, cũng may thôn dân và đội trưởng đứng ra mới lấy được một chút lương thực, nhưng chỉ đủ ba mẹ con ăn một tháng tiết kiệm. Cô được phân cho công việc cắt cỏ heo, vì sức khoẻ không tốt. Nhưng công điểm không đủ cho ba mẹ con duy trì cuộc sống, bất đắc dĩ cô thi thoảng phải vào rừng đào rau dại vào tìm thêm đồ ăn.
Vậy nên người gầy càng gầy, mấy hôm trước vì trong nhà hết lương thực, cô bất chấp trời tối, đi vào rừng đào rau dại, nhưng do không cần thận trượt chân ngã xuống vách núi, vậy nên mới có chuyện cô xuyên tới. Nói tới cũng trùng hợp, thân thể này cùng cô giống nhau tới 90%. Lúc đầu cô còn tưởng cô xuyên cả người tới đây.
Thật sự là cha mẹ chồng ác độc mà, hai đứa bé nhỏ như thế này thì ăn đáng bao nhiêu cơ chứ. Nhìn hai đứa chỉ có da bọc xương, đúng là đứa trẻ nhà nghèo trưởng thành sớm. Nếu đã để cô xuyên tới đấy, vậy thì cô sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho hai đứa bé, ít nhất phải nuôi béo trắng lên.
Danh sách chương