" Mẹ con xin được một củ khoai bên nhà Vương thẩm, mẹ mau ăn đi"

Cô nhìn củ khoai nhỏ bằng ngón chân, được con gái lớn nâng trong lòng bàn tay như báu vật, ánh mắt nhìn cô khao khát. Cô mới tỉnh dậy chưa có cảm giác đói, nhưng hai đứa bé thì có vẻ rất đói rồi. Thực sự, lúc cầm củ khoai lên cô thấy hai đứa nó trộm nuốt nước miếng hai lần.

" Con ăn đi, trước lúc bị ngã mẹ có ăn một ít rau dại rồi, đến giờ mẹ chưa đói, con mau chia cho em gái nữa"

Đẩy qua đẩy lại, cuối cùng dưới sự thúc giục và kiên trì của cô, Tiểu Nhất mới đem khoai bẻ ra cho Tiểu Tiểu một nửa, con mình một nửa nhỏ, đến vỏ cũng không bóc, ăn đến vẻ mặt vui tươi. Tiểu Tiểu đã hai tuổi, nhưng do từ nhỏ thiểu chất đến giờ vẫn chưa biết nói cũng chưa biết đi, có vẻ hơi chậm chạp.

Sau khi hai đứa ăn xong, cô bảo hai chị em lên giường nằm ngủ. Cô nằm ngoài cùng tránh chỗ nước nhỏ, để hai chị em nằm trong. Sau một hồi mệt mỏi, hai đứa bé cũng ngủ. Cô thì tỉnh táo suy nghĩ không biết tiếp theo nên làm gì . Ôi công việc ở trung tâm thương mại rất tốt, đãi ngộ với sinh viên mới ra trường như cô đã là tốt lắm rồi, môi trường tốt để trau dồi kinh nghiệm, thế mà cô lại không thể làm. Cô cũng đã chọn đi chọn lại rất nhiều trung tâm thương mại nhưng chỉ có ở đây là tốt nhất. Đang mải nghỉ nghỉ bỗng chớp mắt cái cô thấy mình đang đứng trong trung tâm thương mại, cô xoa mắt mấy lần, mở ra vẫn là ở trung tâm thương mại.

Chẳng lẽ cô đang mơ trong mơ, không đúng vẫn là bộ quần áo cũ nát kia, cô nghĩ căn phòng cũ kia và hai đứa trẻ, nháy mắt lại quay về trên giường. Cô bừng tỉnh, đến giờ mà cô không hiểu thì phí mấy năm cày truyện của cô rồi. Đúng là ông trởi không tuyệt đường của cô, cho cô hẳn cái trung tâm thương mại này vậy thì có gì cô phải sợ nữa. Lúc đọc truyện thấy nữ chính có bàn tay vàng, có người có cả không gian lớn có thể trồng cây, có linh tuyền chữa bệnh, nhưng với cô hiện tại cái trung tâm thương mại này chính là bàn tay vàng cô cầu cũng không có ở kiếp trước. Cô không có dã tâm dựa vào không gian đi ngang, được người người ngưỡng mộ, cô cũng không có nhiều thông minh để làm. HIện tại chỉ cần ấm lo, nuôi hai cô con gái béo trắng, trải qua cuộc sống tốt đẹp.

Cô nhớ trung tâm này có năm tầng, tầng 1, 2 là siêu thị, tầng 3 là khu đồ điện và xe, tầng 4 là khi trang sức phụ kiện, khu mỹ phẩm, tầng năm là khu quần áo. Cô suy nghĩ đi vào khu tầng 1, thực sự vào được. Bên trong là khu mua sắm rộng nhìn không thấy điểm cuối, cô hiện tại cần lấp đầy bụng trước. Cô tới bản đồ siêu thị tìm khu đồ ăn sẵn, phải đi mất 10 phút mới tới nơi. Khu đồ ăn chín cực kỳ nhiều món, cô đã đi tới đây mấy lần rồi, cô đi lại quầy phở, tự múc một bát phở bò, tới bàn ăn ăn một hơi hết bát phở mới cảm thấy có sức sống. Lúc cô bê bát lại quầy trả thì đã thấy chỗ trống bị điền đầy, trong lòng vui sướng nhảy dựng.

Nếu như vậy thì không bao giờ sợ hết đồ,mặc dù trung tâm rất lớn, nhưng những thứ có thể dùng được sẽ hết dần, vậy nên đồ ăn tự động được điền đầy là một niềm vui không thể tả hết bằng lời. Theo như lời kể của con gái, năm cô xuyên tới chắc là khoảng những năm 70-80 gì đó. thời kỳ này thiếu ăn, thiếu mặc, đồ dùng phải có tem phiếu mới được. Vậy nên đồ ăn trong này thực sự rất trân quý, ít nhất là với cô hiện tại.

Nghĩ đến hai đứa bé đang ở bên ngoài, đến một củ khoai cũng nâng niu như báu vật, gầy đến đáng thương, quần áo còn không có chỗ nào là lành nặn, cô muốn mang vật dụng ra bên ngoài cho hai đứa bé, nhưng cô chưa biết nên lấy lý do gì cho hợp lý. Thôi cứ lấy ra rồi lấy đại môt lý do nào đó, không thể cô ăn ngon, uống ngon mà để hai đứa bé đói rách được.

Vì buổi tối, cô sợ đồ khó tiêu sẽ khó chịu, với hai đứa hay bị nhịn đói nên cô qua quầy cháo múc hai bát cháo nóng hổi, thêm chút gà xé và rau thơm lên. Mùi thơm quá nồng đậm, cô đã ăn xong một bát phở, nhưng giờ lại thấy đói, lại múc thêm cho bản thân một bát, ăn xong để bát trả lại quầy, nghĩ đi ra, sau đó cô xuất hiện trong phòng, nhìn ngoài trời mưa đã bớt, cô vội bê cháo tới giường để xuống, đang định gọi hai con dậy ăn thì đã thấy Tiểu Nhất và Tiểu Tiểu bò dậy, hai mắt nhắm chặt nhưng mũi hít hít, miệng lẩm bẩm thơm quá.

Cô buồn cười gọi: "Hai đứa, có thấy thơm không, mau dậy ăn cháo nào"



Tiểu Nhất vẫn còn nghĩ mình mơ ngủ, lầm bầm, có phải đang nằm mơ không, con ngửi thấy mùi đồ ăn rất thơm.

" Không phải mơ đâu, mau dậy ăn cháo trước rồi mới đi ngủ"

Cô bê cháo tới trước mặt Tiểu nhất, con bé mở to mắt nhìn cháo gà bốc khói nghi ngút, cô nổi ý trêu đùa, đong đưa bát sang trái phải, cái đầu nhỏ cũng đong đưa theo. Cô lấy thìa múc một muỗng cháo thổi nguội đút cho cô bé , Tiểu Nhất như mộng há mồm, ánh mắt sáng lấp lánh, ngậm một lúc sau một nuốt. Ánh mắt ao ước nhìn bát cháo trên tay cô.

"Ngon quá"

Tiểu Tiểu bên cạnh ngồi ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt và cái miệng chảy nước miếng, cô bé nuốt cái ực, làm cô cũng không dám trêu nữa.

"Con tự xúc ăn nhé, để mẹ cho Tiểu Tiểu ăn" Cô quay sang bảo Tiểu Nhất

" Vâng, mẹ cũng ăn, cái này ngon lắm, thật sự rất ngon, con chưa từng ăn cháo nào ngon như vậy ". Tiếu Nhất đưa bát cháo qua cho cô.

" Mẹ đã ăn rồi con mau ăn đi"

Cô quay ra múc cháo thổi nguội đút từng muỗng cho Tiểu Tiểu đang ngóng trông bên cạnh.

"Nào Tiểu Tiểu có cần mẹ đút nữa không"

Cô bé lắc đầu đưa tay cầm muỗng muốn tự mình ăn. Cô nhìn hai chị em ăn cháo mà vui mừng, cảm giác tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện