Chương 211: Căn cứ biến hóa



Hạ Y Huyên lái xe chạy ra hướng cổng quân đội, Ôn Dao và Ngữ Điệp ngồi ở chỗ ngồi phía sau.



Ôn Dao mở cửa sổ xe ra, tựa vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xa xa các binh sĩ đang huấn luyện trên mấy cái sân huấn luyện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng bọn hắn hò hét.



"Hửm?"



Ôn Dao phát hiện cách đó không xa có một sân huấn luyện dường như hơi khác, chú ý nhìn kỹ, phát hiện đó là một đám trẻ con đang làm huấn luyện dưới sự hướng dẫn của vài người huấn luyện, nhìn vẻ ngoài còn rất có hình có dạng đấy.



Nghe Ôn Dao phát ra thanh âm, Hạ Y Huyên nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, hỏi: "Dao Dao, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"



Đồng thời nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cũng phát hiện đám trẻ con đang huấn luyện, cô cười mở miệng giải thích nói:



"Trước đó không phải bác Tề chuyển viện cứu trợ nhi đồng đến chỗ quân khu sao, sau đó những đứa trẻ này cả ngày không có việc gì, thầy cô đến dạy học thì không học hành đàng hoàng, trong cơn tức giận trực tiếp thành lập trường quân đội cho bọn chúng, gọi là trường quân đội thiếu niên Hoa Nam, tiến hành quản lý quân sự hóa đối với bọn chúng, nam nữ đều như nhau. Thật đúng nha, hiệu quả này coi như không tệ, hiện tại tinh thần cùng diện mạo của bọn chúng so với trước kia, quả thật như hai người khác nhau."



"Trường quân đội thiếu niên? Sau khi bọn họ trưởng thành muốn làm lính sao?" Ngữ Điệp tò mò hỏi.



"Cái này ngược lại không đặc biệt nói rõ, chỉ nói sau mười sáu tuổi sẽ cho bọn chúng chọn lựa một lần nữa, nhưng bây giờ phải nghe lời, phải học tập cùng huấn luyện."



"Đúng rồi." Hạ Y Huyên lại nhớ ra cái gì đó: "Có tám đứa bé có dị năng, được phân thành một lớp riêng biệt, nghe bọn họ nói, trẻ con có dị năng tiềm lực rất lớn, giống như chuẩn bị bồi dưỡng trọng điểm, Ôn Minh còn mang theo bọn chúng đi ra ngoài làm nhiệm vụ đơn giản mấy lần nữa này."



Nói đến đây Hạ Y Huyên nhịn không được cảm thán: "Chị cảm thấy bác Tề thật biết nhìn xa trông rộng đấy, các em xem đi, thành lập trường quân đội, không chỉ rèn luyện những đứa trẻ này, còn vì truyền luồng sinh khí mới cho quân đội sau này. Cho dù bọn chúng trưởng thành không nhập ngũ, cũng có năng lực bảo vệ mình, đề cao tỉ lệ sinh tồn.



Hơn nữa bác Tề đã ra thông báo, trong căn cứ phụ huynh khác cũng có thể đưa trẻ con nhà mình đến, không cần học phí, nhưng phải tuân thủ quy định trong trường quân đội, thật đúng là có không ít người đưa con mình đến."



Nói xong những việc này, các cô đã ra khỏi cổng quân đội, chạy nhanh lên đại lộ.



Ôn Dao phát hiện, chỉ mới hai tháng, trong căn cứ lại xảy ra biến hóa cực lớn, các tòa cao ốc cũng không còn nhìn thấy, hiện tại tầng cao nhất cũng không vượt quá tòa nhà có bảy tám tầng lầu trước tận thế.



Xem ra vì dự phòng sau này bị tập kích từ trên không trung, căn cứ đều dỡ bỏ hết tất cả cao ốc rồi, có điều, diện tích nhà ở như vậy không đủ à? Dù sao căn cứ có không ít người đây này.



"Chị Huyên, trước kia không phải nói không có đủ chỗ ở à? Cao ốc đều không còn, người sẽ ở đâu?" Ngữ Điệp có chút khó hiểu.



"Chuyện này, mặt đất không thể ở, còn có thể xuống sâu hơn à." Hạ Y Huyên cười tủm tỉm trả lời.



"Xuống sâu?"



"Đúng rồi, thật ra trước kia căn cứ Hoa Nam có vài chỗ xây dựng hầm trú ẩn, lần này thời điểm Zombie chim tập kích có thể nói phát huy được một phần tác dụng, có không ít người trốn vào tránh được một kiếp. Nhưng cũng chỉ cứu được một phần nhỏ người, dù sao số lượng hầm trú ẩn cũng không nhiều lắm.



Sau đó tư lệnh Tề thân yêu của chúng ta đương nhiên là yêu cầu xây dựng nhiều hầm trú ẩn thế này ở khắp các nơi trong căn cứ... đặc biệt là khu Ninh Hưng..."



Nói đến khu Ninh Hưng Hạ Y Huyên thở dài: "Chỗ đó nhà ở bị phá sạch, còn có rất nhiều lều vải, đều là người bình thường, có thể nói lần này nhân số thương vong thảm trọng nhất căn cứ.



Bởi vì nguyên vật liệu xây nhà không có nhiều như vậy, bác Tề lại cho người bắt đầu xây dựng tầng ngầm, ít nhất đào động thì phải đào cho tốt, chính là vấn đề cần giải quyết cũng không ít, như lỗ thông gió, toilet, vấn đề chiếu sáng...



Nhưng những chuyện này sẽ có người giải quyết, trong căn cứ nhân tài chuyên nghiệp cũng có không ít, trong khoảng thời gian này Ôn Minh thường xuyên dẫn người làm nhiệm vụ, chính là vì vật liệu."



"Nhưng..." Hạ Y Huyên nhỏ giọng: "Chị đoán bọn họ khẳng định còn xây dựng không ít thông đạo quân dụng, thuận tiện kịp thời tiếp viện."



"Cho nên hiện tại bên dưới cũng có người ở?"



"Hiện tại còn không có, thời gian còn ít, đều chưa xây dựng xong đâu, nhưng có lẽ cũng nhanh, dù sao có đủ loại dị năng giả, tốc độ của bọn hắn vẫn rất nhanh đấy..."



"Đúng rồi!" Hạ Y Huyên đập mạnh vào tay lái, thần thần bí bí hỏi hai người: "Các em còn nhớ hội trưởng hiệp hội dị năng giả Chu Tư Niên không?"



Vừa nghe đến hội trưởng hiệp hội dị năng, Ngữ Điệp khó có được đen mặt, tuy chuyện lần trước không có quan hệ gì với hắn ta, nhưng nói thế nào chuyện này cũng do đội viên và cha vợ của hắn gây nên, Ngữ Điệp rất chán ghét hắn.



"Đừng đen mặt lên như vậy, biết rõ hai người chán ghét hắn, chị cũng vậy, nghe xong việc này nói không chừng hai người sẽ vui mừng đấy."



Thì ra Chu Tư Niên này vẫn có năng lực cùng thủ đoạn nhất định, hơn nữa một ít người ủng hộ, tuy không ít người sau lưng gian lận, nhưng hắn vẫn từ từ đứng vững gót chân ở hiệp hội dị năng giả.



Lần Zombie chim tập kích căn cứ, hắn biểu hiện cũng không tồi, mang theo đám dị năng giả căn cứ tiêu diệt không ít Zombie chim, còn tích cực cứu người, có thể nói là miêu tả thành công hình tượng một nhà lãnh đạo.



Nhưng không nghĩ đến, vào thời điểm Zombie công thành, hắn lại chết!



Từ người xưng là người chứng chiến, lúc ấy Chu Tư Niên biểu hiện có chút kỳ quái, rõ ràng lúc ấy bọn hắn tiêu hao dị năng gần hết, nên lùi lại để người phía sau bổ sung, thế nhưng hắn không lùi còn tiến đến gần, kết quả đã chết trong tai một cấp dưới của Zombie lợi hại, có thể nói là hài cốt không còn.



Chu Tư Niên vừa chết, nội bộ trong hiệp hội dị năng bắt đầu loạn đấu, có cấp dưới của hắn muốn thượng vị, có đối thủ trước kia, còn có người có dã tâm khác.



"Các em không phát hiện, mỗi ngày đều lần lượt trình diễn kịch, chị cũng không hiểu, đều đã tận thế rồi, cố gắng sống sót không phải là trọng yếu nhất sao? Thế mà nguyên một đám còn nghĩ đến chuyện tranh đoạt quyền lợi nhỏ nhặt như vậy."



Hạ Y Huyên lắc đầu, tiếp tục nói: "Ngay từ đầu căn cứ trưởng và bác Tề đều không nhúng tay, kết quả càng náo càng lớn, thiếu chút nữa đánh nhau trong căn cứ, Ôn Minh dẫn theo lính dùng bạo lực trấn áp bọn hắn. Lúc này chị mới biết được, bác Tề bọn họ chính là cố ý, sau lần trấn áp này, hội trưởng hiệp hội dị năng giả trực tiếp do căn cứ chỉ định rồi."



Hạ Y Huyên còn cố ý dừng lại, thần thần bí bí hỏi: "Các em đoán xem cuối cùng vị trí hội trưởng rơi vào tay ai? Các em cũng biết đó nha ~ "



"Cố Minh Duệ." Ôn Dao nhìn ngoài cửa sổ tùy ý mở miệng nói.



Xe đột nhiên thắng gấp, vẻ mặt Hạ Y Huyên như gặp quỷ nhìn Ôn Dao, nhìn chằm chằm Ôn Dao một hồi lâu mới quay đầu trở lại một lần nữa lái xe đi tiếp.



"Dao Dao, em cũng quá thần kỳ rồi, em đều đã ra ngoài gần hai tháng, lại vừa đoán liền trúng, làm sao em đoán ra được hay vậy!"



Ôn Dao cảm thấy rất dễ đoán, người Ôn Dao quen biết lại không nhiều lắm, hơn nữa tuy kiếp trước Ôn Dao không để ý gì ngoài chuyện ma pháp sư, nhưng tốt xấu gì sinh ra cũng là quý tộc, những cong cong quẹo quẹo kia cũng biết một chút.



Nếu căn cứ chọn người, tự nhiên không phải chọn đại một người không thể khống chết, nên chọn người bên cạnh mình, theo sự hiểu biết của Ôn Dao về Tề Cảnh Huy, chắc phải chọn một người có thể hợp tác.



Như vậy tính ra, tự nhiên Cố Minh Duệ thích hợp nhất, dị năng mạnh, có năng lực, quan trọng nhất là bạn bè thân thiết với anh trai, không chọn cậu ấy thì chọn ai?



Chương 212: Cuộc trò chuyện ở văn phòng



Thấy Ôn Dao không trả lời vấn đề của mình, Hạ Y Huyên khẽ so vai, tiếp tục mở miệng nói ra: "Ngay từ đầu Cố Minh Duệ từ chối, không muốn tranh vào vũng nước đục này, nhưng anh của em tự mình tìm cậu ấy nói chuyện một lần, cậu ấy mới đồng ý.



Chậc chậc, tên này cũng có thủ đoạn lắm nha, vốn có một đống người không phục cậu ấy, cũng không biết cậu ấy làm cái gì, mặc dù có vài người vẫn không có sắc mặt tốt với cậu ấy, nhưng nghe lời rất nhiều, hiệp hội tuyên bố một vài thông báo cũng sẽ nghe theo."



"K-Í-T..T...T —— "



Hạ Y Huyên đậu xe đúng chỗ, dẫn theo hai người Ôn Dao xuống xe, vừa đi vừa nói với hai người: "Chúng ta trước dạo chơi thị trường giao dịch, ở đây mở không ít tiệm mới, còn có người giao dịch đồ vật kỳ lạ, quý hiếm, cổ quai, sau đó lại đi đến hiệp hội dị năng nhìn thử."



Ôn Dao các cô vui vẻ đi dạo trong căn cứ, bên này không khí chỗ Ôn Minh ngưng trọng.



Trong văn phòng Tề Cảnh Huy, Tề Cảnh Huy ngồi đối diện với Ôn Minh, chiếc bàn làm việc giữa hai người chồng chất mấy thứ, phân loại xếp từng chồng; hai khối tinh thạch lớn nhỏ không đều: một khối trong suốt, một khối hiện ra ánh sáng màu đỏ; mấy móng vuốt sắt bén của thú biến dị không biết tên; một đôi càng của côn trùng biến dị không biết tên; còn có mấy bộ giáp xác của bọ cánh cứng cùng một bộ da lông màu xám.



Tề Cảnh Huy cầm lấy khối tinh thạch trong suốt kia, nắm ở trong lòng bàn tay vài giây sau, chân mày nhếch lên cao cao, rõ ràng rất kinh ngạc.



Anh suy tư một hồi, thả tinh thạch xuống lại cầm lấy những vật khác cẩn thận quan sát một phen, đợi đến khi tinh tế kiểm tra toàn bộ mọi thứ, hai tay anh khoanh trước ngực, dựa vào thành ghế, ngửa đầu nhắm mắt rơi vào trầm tư.



Ôn Minh yên tĩnh ngồi ở đối diện anh, sắc mặt bình tĩnh.



Bây giờ Tề Cảnh Huy có chút đau đầu, không nghĩ tới cô nhóc Dao Dao kia đi ra ngoài một chiến liền mang về "kinh hỉ" như vậy, anh vui mừng rất nhiều nhưng cũng hao tâm tổn trí nha.



Đừng nói đến bộ phận thú biến dị, côn trùng biến dị, ném cho những người kia trong sở nghiên cứu sinh vật cẩn thận nghiên cứu kỹ đặc tính của những vật này, sau đó lại để cho người chế tạo vũ khí thích hợp cho đoàn dị năng.



Trọng điểm là những tinh thạch kia đấy!!!



Chứa đựng năng lượng cùng loại với tinh thạch, nhưng hoàn toàn không cần tinh lọc vẫn có thể sử dụng!



Vật này tuôn ra, tuyệt đối sẽ gây nên chấn động lớn, nhân mã khắp nơi đều nhìn chằm chằm vào tinh thạch này, nhất định sẽ là một trận gió tanh mưa máu!



Mặc dù nói có vật này dị năng của mọi người đều có thể nâng cao rất nhanh, còn có thể xem như nguồn năng lượng mới để sử dụng, nhưng Tề Cảnh Huy vẫn cảm thấy thời cơ không đúng, vẫn còn quá sớm.



Nếu như qua tiếp một năm nữa, không, nửa năm cũng được, thứ này lại xuất hiện, anh cho rằng thời cơ sẽ tốt hơn nhiều.



Dù sao lúc đó căn cứ xây dựng đã từng bước hoàn thiện rồi, đám dị năng giả kia có lẽ cũng quản lý tốt hơn nhiều, lệnh chính phủ đưa ra lại càng dễ truyền xuống, rất nhiều chuyện đều thuận tiện hơn rất nhiều.



Hiện tại...



Vẫn là quá sớm...



Nhưng phát hiện rồi cũng không thể không quản đúng không?! Nhiều "bảo tàng" như vậy ngay ở trước mắt mi, mi có thể nhịn được sao?



Tề Cảnh Huy thở dài, mở mắt ngồi thẳng người, mắt nhìn thẳng vào mắt Ôn Minh hỏi: "Dao Dao nói mạch khoáng kia thật sự lớn như vậy?"



"Vâng."



"Hơn nữa các cháu suy đoán các nơi khác cũng có mạch khoáng như vậy, chỉ là bây giờ còn chưa phát hiện ra?"



"Chắc là vậy, nhưng chỉ là suy đoán của chúng cháu, không thể xác định, hơn nữa bây giờ chúng cháu cũng không tìm ra quy luật xuất hiện mạch khoáng, không biết cụ thể địa điểm."



"Như vậy à..."



Tay phải Tề Cảnh Huy không nhịn được bắt đầu gõ trên mặt bàn, "cộc cộc cộc" âm thanh gõ vang vọng khắp trong phòng.



Chỉ chốc lát sau, Tề Cảnh Huy dừng tay lại, ngẩng đầu nói với Ôn Minh: "Đợi sau khi Dao Dao trở về, cháu dẫn con bé đến đây, trước tiên đưa những vật của thú biến dị đến sở nghiên cứu, sớm chút chế tạo thành vũ khí cũng sớm cho các người có thể dùng, còn tinh thạch này..."



Tề Cảnh Huy vừa nói lại dừng một chút, cau mày hỏi Ôn Minh: "Bác cảm thấy tạm thời không phải thời cơ công khai, cách nhìn của cháu thì sao?"



Tòa mạch khoáng này cách gần căn cứ Hoa Trung, theo lý thuyết tốt nhất anh nên thông báo cho người ở căn cứ Hoa Trung, cùng tiến hành khai thác, nhưng em bé nhà anh phát hiện vật này thế mà lại đi phân cho người khác, anh thấy thế nào cũng có chút không cam lòng à!



Hơn nữa anh và tư lệnh quân đội bên căn cứ Hoa Trung là hai phe phái, tuy nói tận thế rồi trước hết phải đoàn kết nhất trí, cùng chung chống cự kẻ thù bên ngoài, nhưng anh cũng phải đề phòng người khác chọc dao sau lưng anh chứ!



Thậm chí muốn báo cáo lên trên, báo cáo cho ai, anh đều phải suy nghĩ thật kỹ, chuyện này rất, quả thật có thể nói nếu không chú ý, có thể cải biến bố cục hiện tại đấy.



Dù sao người có dã tâm không muốn bị chính phủ ước thúc số lượng cũng không ít, mà bây giờ từng căn cứ cũng chỉ duy trì cân đối mặt ngoài, hơi không cẩn thận, sự cân bằng này bị phá vỡ, đến lúc đó căn cứ nhất định sẽ nội loạn, cuối cùng nói không chừng quyền khống chế căn cứ đều rơi vào tay người bên ngoài.



Đây cũng là nguyên nhân anh vẫn luôn tăng cường lực uy hiếp của quân đội, như vậy, những tên trộm cướp kia mặc kệ muốn làm gì cũng đều phải suy nghĩ thật kỹ.



Hơn nữa nghe nói bây giờ có mấy căn cứ tư nhân nhỏ phát triển không tệ, cứ theo đà này, cuối cùng rất có thể chia năm xẻ bảy.



Với tư cách một người lính, anh không thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy phát sinh!



Cho nên suy nghĩ vì tình hình chung, anh cảm thấy thứ này tạm thời không thể công khai.



Nghe Tề Cảnh Huy nói... Ôn Minh gật gật đầu: "Cháu cũng cho rằng như vậy, hiện giờ thời cơ chưa đủ, quả thật không thể công khai, nhưng..."



"Nhưng cái gì?" Tề Cảnh Huy truy vấn, đây chính là người thừa kế anh coi trọng nhất, hơn nữa sau này anh còn đưa ra rất nhiều ý định, anh muốn nhìn xem cậu có thể nói ra cái gì.



"Nhưng cũng không thể nhìn chằm chằm bảo tàng cứ như vậy thối rửa trong tay."



"À? Vậy cháu cho rằng phải làm gì?" Hai tay Tề Cảnh Huy đặt ở trên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước, có chút hào hứng hỏi.



Ôn Minh mặt không đổi sắc, giọng điệu bình thản: "Đầu tiên, phải tiến hành nghiên cứu tinh thạch, nhưng cần phải che giấu, hơn nữa phải chọn lựa kỹ người nghiên cứu, nơi nghiên cứu tốt nhất ở trong quân đội."



"Ừ, không tệ, tiếp tục."



"Tiếp đó, Dao Dao nói chỗ kia, chúng ta phải phái người điều tra một phen, tốt nhất đều đào ra hết."



"Mẹ nó, thằng nhóc này muốn ăn mảnh một mình à!"



Ôn Minh cảm thấy ăn mảnh không có gì không đúng, đây không phải do em gái cậu phát hiện ra trước sao, dựa vào cái gì phải phân chia cho người

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện