Chương 221: Hai đứa trẻ đầu gấu trong một đám nhóc



Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phương hướng roi nước, đã nhìn thấy bên cạnh thao trường có ba người đang đứng, một trong đó có cô bé khoảng mười tuổi trên tay phải đang cầm một đầu roi nước.



"Dao Dao thật lợi hại!" Hạ Y Huyên vỗ vỗ bả vai Ôn Dao, trên mặt tràn đầy tự hào.



Vừa rồi nhìn thấy một màn kia cô cũng nhắm tịt cả mắt, đầu óc trắng một mảnh, không biết nên làm gì. Bâu giờ không có việc gì, cô mới nhớ ra, cô có dị năng mà! Hoàn toàn có thể thuấn di đến giữ lấy đứa bé kia!



Vẫn là em họ phản ứng nhanh, không thấy mọi người chung quanh đều bị dọa ngây ngốc cả rồi? Nếu không phải em họ nhanh tay, đứa bé kia không chết cũng tàn phế.



Những đứa trẻ khác dường như cũng kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chúng chia làm hai phe, chia ra chạy về hướng hai đứa trẻ kia.



Binh sĩ cũng giãy dụa thoát khỏi sự trói buộc của thực vật do mất sự khống chế của chủ nhân, đôi mắt vì tức giận mà đỏ bừng, hắn nhìn về bọn trẻ này nghiêm nghị nói: "Các em vi phạm nội quy trường học! Tự ý đánh nhau, huấn luyện viên của các em đâu rồi?!"



Mấy đứa trẻ cúi đầu, chỉ quan tâm hai thiếu niên bị thương, xem như không nghe thấy binh sĩ nói gì.



Binh sĩ tức giận cả người run nhè nhẹ, trước kia hắn đã từng nghe nói, mấy đứa trẻ có dị năng này không nghe quản giáo, luôn đối đầu với thấy huấn luyện, ỷ có dị năng thường xuyên vi phạm nội quy trường học, nghe nói cũng chỉ có lúc đi đến đoàn dị năng mới nghe lời một chút.



Trước kia hắn còn không tin, cảm thấy trẻ con dù có nghịch ngợm thế nào cũng không đến nỗi như vậy, bây giờ cuối cùng hắn đã biết được, chính là một đám trẻ đầu gấu!



"Các em! Tất cả đi cùng tôi đến gặp hiệu trưởng!"



Binh sĩ lần nữa nghiêm nghị quát, lần này không chỉ lén đánh nhau, càng thiếu chút nữa náo đến tai nạn chết người, tuyệt đối không thể cứ như vậy rồi thôi!



Hai phe kia đều không để ý đến binh sĩ, bọn nó đỡ thiếu niên bị thương đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.



"Các em!"



Binh sĩ tiến lên một bước, đang chuẩn bị ngăn bọn nó lại, cô bé trước đó ra tay lại lấy ra mấy hạt giống, muốn lập lại chiêu cũ.



Hạ Y Huyên nhíu mày, cô ghét nhất mấy đứa đầu gấu, bọn nó rõ ràng là một đám trẻ đầu gấu mà, đánh nhau coi như xong, lại còn dám tùy ý sử dụng dị năng đối phó quân nhân suy nghĩ vì bọn nó, chuyện này không thể nhẫn nhịn!



Cô cúi người, nói ở bên tai Ôn Dao: "Dao Dao, có thể trói đám đầu gấu này lại hay không?"



Cô chỉ có một người, làm sao cũng không có khả năng một lần duy nhất bắt hết bọn nó lại, chỉ có thể nhờ em họ giúp đỡ.



Ôn Dao nghĩ nghĩ, gật gật đầu, bắt lấy Mạn Mạn ngồi xổm đầu vai, ném tới đám trẻ kia.



Cô bé kia đã bắt đầu thúc đẩy thực vật sinh trưởng, đột nhiên, cô bé nghe được tiểu đồng bọn bên người hô một câu: "Đó là cái gì?!"



Ngẩng đầu nhìn lên, giữa không trung có một bóng đen tròn tròn rơi xuống bọn nó, hơn nữa nó còn ở trên không trung càng biến càng lớn, cuối cùng vào thời điểm rơi xuống đất đã biến thành thực vật cao khoảng bốn năm mét.



Mạn Mạn vung vẩy tám nhánh dây leo của mình, vừa vặn quấn lấy tám đứa trẻ, thậm chí nhấc bọn chúng lên, làm cho bọn chúng đu dây trên không trung.



"A —— "



Mấy đứa trẻ hét ầm lên, bọn nó ra sức giãy dụa, cố gắng muốn trốn thoát, đáng tiếc không làm nên chuyện gì.



Binh sĩ đứng ở một bên hồi phục tinh thần, hắn không rảnh suy nghĩ làm sao trong trường học lại đột nhiên xuất hiện một cây thực vật biến dị lớn như thế, hắn lập tức móc súng bên hông ra, chuẩn bị nổ súng với gốc cây thực vật biến dị kia.



"Dừng tay!"



Nghe tiếng la của Hạ Y Huyên càng lúc càng gấn, hắn vừa dùng súng chỉa vào Mạn Mạn vừa nói: "Cô Hạ, sao vậy? Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách cứu bọn nhỏ!"



Hạ Y Huyên đưa tay đè súng hắn xuống, cười trả lời: "Đừng căng thẳng, không có việc gì, đó là Mạn Mạn, là thực vật biến dị của Dao Dao, nó sẽ không tổn thương bọn chúng, chỉ không cho bọn chúng chạy loạn mà thôi, anh có thể đi gọi hiệu trưởng rồi."



Binh sĩ trừng mắt nhìn, lần nữa nhìn về phía Mạn Mạn, lúc này hắn mới cẩn thận quan sát, quả nhiên, tuy vẻ ngoài thực vật biến dị kia nhìn rất dọa người, nhưng gai nhọn hoắt của nó đều thu vào cả, chỉ cuốn bọn nhỏ lại, độ cong dây leo vung vẩy cũng không phải rất lớn.



Hơn nữa tuy bọn nhỏ đều la hét, nhưng vẻ mặt cũng không đau đớn gì, có lẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng...



"Cô Hạ... Như vậy không tốt lắm đâu, bọn nó vẫn chỉ là trẻ con, hù dọa hoảng sợ hết thì làm sao bây giờ?"



"Nơi nào không tốt?" Hạ Y Huyên cười tủm tỉm nói: "Bọn nó là trẻ con, nhưng không phải trẻ con bình thường, không phải bọn nó đều đi theo Ôn Minh ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Zombie đều đã nhìn thấy làm sao lại bị Mạn Mạn đáng yêu nhà chúng ta dọa? Anh phải tin tưởng bọn nó!"



"Nhưng..."



"Ai nha, không nhưng nhị gì cả, anh nhanh chóng đi gọi hiệu trưởng tới đi, chúng ta ở chỗ này nhìn xem tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện không may gì đâu."



Lời nói đều đã nói như vậy rồi, binh sĩ cũng không có lựa chọn khác, tuy vừa rồi âm thanh không nhỏ, nhưng ở đây vắng vẻ hơn, hơn nữa cho dù có người nghe cũng cho rằng đang huấn luyện, lúc này đã hơn nửa ngày cũng không có những người khác đến, chỉ có mấy người bọn họ ở đây.



"Vậy thì phiền cô Hạ rồi." Nói xong binh sĩ chạy về hướng phòng làm việc của hiệu trưởng, chắc là dùng tốc độ nhanh nhất của mình rồi, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.



"Cô là ai?! Mau thả bọn tôi xuống!"



Có đứa chú ý đến bọn họ nói chuyện, thiếu niên hệ hỏa đoán được cái gì, nó ngừng giãy dụa, hô lớn với Hạ Y Huyên.



Hạ Y Huyên nghiêng đầu, cười tủm tỉm trả lời lại: "Tôi là ai không quan trọng, nhưng hành vi của mấy đứa khiến tôi rất không thoải mái, cho nên, mấy đứa cứ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ hiệu trưởng đến đi."



"Bà cô già! Ai mượn bà xen vào chuyện của người khác! Thả bọn tôi xuống!" Cô bé hệ mộc trước đó mở miệng, dướng như cô bé đó sợ cao, đôi mắt nhắm chặt, tiếng nói ra còn mang theo nghèn nghẹn nức nở.



Bà cô già?



Hạ Y Huyên nổi giận, đây rõ ràng công kích tuổi thọ một cô gái xinh đẹp đấy! Không thể nhẫn nhịn!



"Em gái nhỏ à, em mở mắt ra nhìn xem tôi có phải là bà cô già nữa hay không à ~ "



Cô bé càng nhắm chặt hai mắt, dốc sức liều mạng lắc đầu.



"Bà muốn xen vào việc của người khác cũng đừng trách bọn tôi không khách khí!" Nhóc béo trừng mắt hung dữ hô to với Hạ Y Huyên.



"Không khách khí?" Hạ Y Huyên cười lạnh một tiếng: "Như thế nào không khách khí? Dùng dị năng công kích tôi à? Thầy của các em làm sao dạy các em vậy hả? Đã có năng lực liền tùy ý đánh nhau? Không nghe quản giáo? Tùy ý công kích người khác?!"



"Ai cần bà lo!" Mấy đứa nhỏ giận dữ hét về phía cô.



Hạ Y Huyên trợn trắng mắt, cô cũng không muốn quản, chính là nhìn không quen mấy đứa nhỏ này ỷ có dị năng không để nội quy vào mắt, không thừa dịp còn nhỏ tuổi dạy dỗ, trưởng thành còn ra thế nào!



Cô đối với một vài người hai nói cái gì "Nó vẫn còn con nít" "Không nên so đo với trẻ con bình thường." "Sau này nó sẽ hiểu chuyện" đều xì mũi coi thường, trẻ con không nhân dịp còn nhỏ mà dạy dỗ thì còn chờ đến lúc nào? Phạm vào sai lầm lớn, lúc đó đã hình thành tính cách mới dạy? Đã muộn rồi!



Thấy Hạ Y Huyên không để ý tới bọn nó, mấy đứa nhỏ liếc nhìn nhau, nhẹ gật đầu, bọn nó sau khi biết rõ thực vật này không tổn thương bọn nó nên trong lòng cũng vững tâm hơn, bà cô già này dựa vào cái gì mà hoa tay múa chân với bọn nó chứ!



Chương 222: Hùng hài tử không nghe dạy dỗ



Hạ Y Huyên không tiếp tục để ý đến mấy đứa nhỏ đầu gấu, cô nghiêng người qua vẫy tay với Ôn Dao còn đang đứng bên cạnh thao trường, ra hiệu Ôn Dao các cô đến đây.



Mấy đứa trẻ trao đổi ánh mắt với nhau, tròng mắt thiếu niên hệ hỏa hơi híp, vào giây phút Hạ Y Huyên quay người này, hô to một tiếng: "Ra tay!"



Vài loại dị năng công kích bay về phía Hạ Y Huyên, mắt thấy sắp đánh lên người cô, đột nhiên, bóng người biến mất, tất cả công kích rơi vào khoảng không.



Cùng lúc đó, Mạn Mạn dưới sự ra hiệu của Ôn Dao bắt đầu điên cuồng vũ động dây leo của mình, làm cho đám trẻ con đang bị cuốn này chính thức thể nghiệm thế nào là "Điên cuồng lắc lư", tiếng thét chói tai xé toạc trời xanh.



Đợi đến khi Du Thừa Chí mang theo vài huấn luyện viên vội vàng chạy tới, chứng kiến phải tình cảnh giống như tàu lượn siêu tốc điên cuồng chạy.



Du Thừa Chí nửa ngày không lên tiếng, híp mắt nhìn đám trẻ hét lớn giữa không trung kia, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Ngược lại Hạ Y Huyên thấy hắn đến rồi, ra hiệu Ôn Dao bảo Mạn Mạn thả bọn nó xuống.



"Rầm rầm rầm."



Mấy đứa nhỏ này như sủi cảo từ trên tầng trời thấp rơi xuống, ngã lên mặt mặt đất có chút đông cứng, không ngừng phát ra tiếng vang.



Mạn Mạn đã khống chế độ cao, cũng không rơi quá nghiêm trọng, lại có thể khiến bọn nó khắc sâu kí ức.



Nguyên một đám trẻ ngã trên mặt đất không nhịn được xoay người liên tục nôn mửa, cảm giác cả người không có chỗ nào mà không đau, đầu càng choáng váng liên hồi, trời đất quay cuồng, nằm trên mặt đất hoàn toàn không đứng dậy nổi.



Làm xong tất cả Mạn Màn trở lại trên người Ôn Dao, sau đó từ từ biến nhỏ lại, bò lên "Chỗ ngồi chuyên môn" của mình.



Du Thừa Chí để huấn luyện viên đi theo đến xem tình huống bọn nhỏ, chính mình đi đến trước mặt Hạ Y Huyên: "Cô Hạ, thật sự xin lỗi, bọn trẻ này gây thêm phiền toái cho các cô rồi."



"Thật ra cũng không có quan hệ gì với chúng tôi." Hạ Y Huyên lắc đầu: "Ngược lại chúng tôi có phần kích động quá rồi, không biết có dọa sợ bọn chúng hay không, thật ngại quá."



"Không không không, rất tốt, đến lúc đó tôi còn muốn cảm ơn sự hỗ trợ của mọi người nữa."



Du Thừa Chí trò chuyện cùng Hạ Y Huyên xong, lại đưa mắt nhìn về phía Ôn Dao cùng Mạn Mạn trên vai, cười cười ôn hòa với Ôn Dao, rồi sau đó xoay người đi về hướng đám trẻ kia.



Bọn trẻ dưới sự giúp đỡ lẫn nhau dìu nhau đứng lên, trên mặt mỗi đứa đều xanh xao như tàu lá chuối, dường như còn chưa bình phục, trên người cũng trầy da không ít, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ có hai đứa trẻ đánh nhau trước đó chật vật hơn, miệng vết thương vốn đã khép lại đã bắt đầu rướm máu rồi.



Du Thừa Chí đi đến trước mặt bọn họ, nghiêm mặt đảo mắt nhìn qua từng đứa, khí thế không giận tự uy làm cho mấy đứa trẻ này không nhịn được rụt rụt bả vai, cúi đầu không dám nhìn hắn, ngược lại hai thiếu niên trước đó quật cường ngẩng lên trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy không phục.



"Được quá rồi, càng ngày càng giỏi, xem ra lần trước trừng phạt nhẹ quá, không làm các em nhớ lâu, lần này càng nghiêm trọng hơn, thôi miên thầy giáo trốn học ra ngoài đánh nhau. Có phải các em thật sự cho rằng mình rất quan trọng, không thể thiếu, cho rằng chúng tôi đều phải nâng niu các em, không có cách nào với các em, cho là vậy đúng không!"



Đối mặt Du Thừa Chí nghiêm nghị chất vấn, tất cả bọn trẻ đều không nói lời nào, nhưng có thể cảm giác được cảm xúc bọn chúng mâu thuẩn.



Du Thừa Chí nâng cao âm lượng, giọng nói như tiếng sấm vang lên bên tai bọn nó: "Như thế nào? Điếc hay câm rồi hả? Cả một đám không nói tiếng nào, miệng kim khâu rồi hả?!"



Thấy bọn nó vẫn không mở miệng nói chuyện, ánh mắt Du Thừa Chí dừng trên người thiếu niên hệ hỏa: "Vu Mặc! Em giải thích xem, rốt cuộc có chuyện gì?!"



Vu Mặc bị điểm danh ngẩng đầu, trừng mắt, nó cắn cắn môi dưới, giọng điệu mang theo vô cùng bất mãn: "Chúng em không muốn học văn hóa gì cả, chúng em muốn đi theo đoàn dị năng đánh Zombie!"



"A." Du Thừa Chí cười lạnh một tiếng: "Cho nên các em mới dùng dị năng đối phó với thầy giáo của mình, dùng làm lý do đối phó quân nhân?! Đi theo đoàn dị năng ra ngoài làm nhiệm vụ mấy lần thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ rồi hả? Còn muốn đi ra ngoài đánh Zombie? Thật sự điếc không sợ súng."



Đối mặt với sự trào phúng của Du Thừa Chí, mặt Vu Mặc đỏ lên, hai mắt nó bắn ra lửa giận muốn cắn nuốt người, hét lớn về phía Du Thừa Chí: "Học văn hóa làm được cái gì chứ, lãng phí thời gian, đều đã tận thế rồi học chỉ uổng công mà thôi, còn không bằng đi ra ngoài đánh Zombie!"



Nghe lời Vu Mặc nói, quả thật Du Thừa Chí tức giận quá mà nở nụ cười, hắn cười ha hả, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy học những thứ này không có tác dụng?"



Vu Mặc quật cường ngẩng cao đầu, trong ánh mắt lộ rõ ý "Vốn chính là như vậy".



"Em cảm thấy vô dụng, thế nhưng em biết có bao nhiêu đứa trẻ muốn đi học mà không học được? Em có biết tận thế xảy ra bên trong đó có bao nhiêu đứa trẻ chết hay không? Một căn cứ Hoa Nam lớn như vậy, chỉ có hơn ba ngàn đứa trẻ chưa đến mười bốn tuổi, các em có biết có bao nhiêu đứa trẻ bị chính cha mẹ ruột mình vứt bỏ hay không?!"



Nói đến đây Du Thừa Chí nhịn không được đỏ vành mắt, trẻ con thật sự muốn sống sót ở tận thế này thật quá khó khăn, có bao nhiêu đứa trẻ bị người thân của mình vứt bỏ? Căn cứ lớn như vậy, trẻ con chỉ chiếm tỉ lệ chưa đến 1%.



Tất cả mọi người bị Du Thừa Chí đột nhiên bộc phát dọa sợ, đám trẻ kia càng không biết làm sao.



Du Thừa Chí đưa tay lau lau khóe mắt, một lần nữa hét lớn với bọn nó: "Nhưng các em có điều kiện tốt như vậy, có ăn có mặc còn có thể đến trường, nhưng lại không biết quý trọng! Các em có biết cuộc sống bình yên bây giờ của các em là dùng bao n hiêu tánh mạng đổi lấy hay không? Các em có biết mỗi ngày ra ngoài làm nhiệm vụ có bao nhiêu người chết?



Hiện tại trong căn cứ cũng có không ít người ăn không no mặc không đủ ấm, căn cứ càng tìm kiếm, nghĩ cách để mọi người sống còn, em nhìn lại các em xem, không biết xấu hổ sao?!"



Mấy đứa trẻ bị mắng cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, bọn nó cắn răng cúi đầu, có vài đứa thậm chí còn đỏ vành mắt, nước mắt nhịn không được tích tách rơi xuống.



Nhưng Vu Mặc vẫn không phục, nó cứng đầu cố gắng nói lý cùng Du Thừa Chí: "Nhưng chúng em có năng lực, vì sao cứ nhất định bắt chúng em phải như mấy đứa trẻ bình thường ở trong trường học? Chúng em có thể cống hiến cho căn cứ, bảo vệ căn cứ!"



Du Thừa Chí nhịn không được xiết chặt nắm đấm của mình, trên trán nổi đầy gân xanh, đám ranh con đầu gấu này! Nghe không hiểu tiếng người hay sao?! Hắn sợ cứ như vậy nữa hắn nhịn không được đánh bọn nó một trận mất!



Hít sâu vài cái, Du Thừa Chí đè xuống lửa giận của chính mình, đứa trẻ đầu gấu này còn khó đối phó hơn học sinh trước kia của hắn nhiều, nếu là con của hắn, còn không phải đánh một trận cho ra trò sao!



"Tôi biết rõ các em muốn vào đoàn dị năng quân đội, nhưng tôi nói cho các em biết, đoàn dị năng là quân đội, thiên chức của quân nhân là phải phục tùng mệnh lệnh. Mà đây là trường quân đội, các em ngay cả nội quy trường học đều không tuân thủ, như thế xem kỷ luật như không, cả đời đừng hy vọng tiến vào được!"



"Không vào thì không vào! Tự chúng em thành lập tổ đội dị năng!" Vu Mặc không yếu thế chút nào rống trả lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện