Còn đám quý nữ an nhàn kia bọn họ cho rằng, cuộc sống sinh hoạt an ổn này sinh ra đã có sẵn? Không,

kỳ thật bọn họ không có gì để kiêu ngạo cả, bởi vì bản chất của sự an ổn này của bọn họ cực kỳ yếu

ớt.

Nếu An Nhiên cao hứng bọn họ có thể sinh hoạt an ổn, nếu An Nhiên không cao hứng thì sinh hoạt của

bọn họ sẽ gặp phải tai họa ngập đầu. Trong thời gian một buổi tối, lửa giận của An Nhiên bắt đầu

bùng lên, rồi cháy lan ra như hỏa hoạn bốc lên giữa một đồng cỏ, những người ngày thường ăn không

ngồi rồi khua môi múa mép khắp nơi bị quân nhân của căn cứ Thời Đại trực tiếp bắt lại, ném ra bờ

sông.

Trong lúc nhất thời, những gia đình có quý nữ trong các căn cứ phụ thuộc Bách Hoa thành đều cảm

thấy bất an, vừa lo sợ đám con cái trong nhà bị bắt đi vừa phải vui vẻ đi tới Thiên Viêm Sơn đưa hạ

lễ cho Tiểu Bạc Hà.

Mỗi người đều mang mâu thuẫn đi thẳng về phía Thiên Viêm Sơn, ngày hôm sau, Vương Tam Tư nhận được

vô số lời nói lạnh nhạt từ khắp nơi chuyển về, có thể ép cong tấm lưng gầy của hắn.

Nhưng áp lực của hắn cũng lớn, chính vợ và con gái hắn cũng bị bắt, đưa đi bờ sông, khi đi rất vội

vàng chẳng kịp chuẩn bị thứ gì cho bọn họ, hắn còn phải để tâm vào chuẩn bị hôn lễ cho Tiểu Bạc Hà.

Tâm tình này, thực sự rất dày vò a.



Buổi chiều, An Nhiên ngồi trong phòng tràn ngập lễ vật, hưng phấn lôi kéo Tiểu Bạc Hà đi xem lễ

vật, nàng thấy vẻ mặt chết lặng của Tiểu Bạc Hà, mặc dù tay có đang bóc quà tặng nhưng không thấy

chút vui sướиɠ nào trong đó, nang thở dài:

"Buổi tối ngươi kết hôn rồi, không thể cao hứng một chút sao?"

Tiểu Bạc Hà có lệ nhếch miệng lên, cao hứng ư, nàng không biết việc này có gì phải cao hứng, liên

lụy một người vô tội, hắn có tội gì? "Cho nên, ngươi nha, chính là không có vướng bận."

An Nhiên đẩy hộp quà trước mặt, chống tay tựa cằm, nhìn Tiểu Bạc Hà. "Sống vô ɖu͙ƈ vô cầu cũng không

phải việc gì tốt, ngươi xem đi, chúng sinh muôn nghìn người, ai không muốn thăng cấp dị năng của

mình để tiếp tục sống tốt? Nhưng ngươi lại không có hứng thú đối với việc thăng cấp

dị

năng, Bạc Hà, nếu không phải ta nói với ngươi thì ngươi sẽ không nghĩ tới việc thăng cấp, nếu ngươi

chết, ta làm sao bây giờ?"

"Có anh rể còn có Oa Oa."

Tiểu Bạc Hà cảm thấy dù An Nhiên không có nàng cũng không sao. "Nhưng ngươi không còn nữa a."



An Nhiên buông tay xuống.

"Ta còn muốn cùng ngươi nhìn mây cuộn mây tan, nhìn hoa nở hoa rụng, cho nên Bạc Hà, ngươi

đừng trách ta buộc ngươi phải gả chồng, chính ngươi không muốn sống nữa nhưng ngươi

có biết không rất nhiều người muốn ngươi sống sót, ta sẽ tìm một người, thời thời

khắc khắc giám sát ngươi, lôi kéo ngươi cùng thăng cấp."

Tiểu Bạc Hà ngồi đối diện với An Nhiên, nàng rũ mặt, không nói lời nào, nhìn lễ vật của những căn

cứ, đoàn đội đưa tới trong khắp gian phòng này mà trầm mặc.

Một lát sau, hỉ phục được đưa tới, là lễ phục màu đỏ, cùng với mũ phượng đơn giản với hình thức

được cải tiến rất nhiều.

Người đưa hỉ phục vừa nhìn thấy An Nhiên liền không tự giác cúi gằm xuống, nói:

"Thành chủ An Nhiên, đây là hỉ phục do đội phó Lạc bảo chúng ta đưa tới." "Ồ, là đội phó Lạc sao!"

An Nhiên ngồi trêи ghế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, cười nói:

"Đi nào, đi nào, tới xem một chút có cơ quan hay bẫy rập hoặc ám khí gì giấu bên trong không nào."

"Đều đã kiểm tra, không có vấn đề gì." Người mang lễ phục run bần bật.

Trong thiên hạ này, người dám hoài nghi đội phó Lạc làm như vậy, muốn kiểm tra trước mặt mọi người

cũng chỉ có một mình An Nhiên mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện