Nhìn bộ váy cưới xinh đẹp này, nghĩ đến sự dụng tâm của của Lạc Phi Phàm, An Nhiên có chút vừa

lòng, nàng cười, chỉ vào bộ váy cưới hỏi Tiểu Bạc Hà.

"Ngươi thích không?" "Ừ."

Tiểu Bạc Hà rũ mắt, nhìn cũng không nhìn lên tiếng, xem như cho An Nhiên mặt mũi.

An Nhiên bĩu môi đứng dậy đi tới gần bộ hỉ phúc.

Hai người đưa váy cưới lập tức lui về sau, đó là khí thế của người bề trêи, không tự giác bức bọn

họ lui lại.

An Nhiên đi tới trước chiếc váy cưới, vòng quanh một vòng, nhón chân, đứng ở sau chiếc váy, nói với

Tiểu Bạc Hà:

"Ngươi thích vậy thì thử mặc chút đi.!"

Tiểu Bạc Hà nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy, cầm chiếc váy đi vào trong phòng ngủ, thay đồ.

Nàng chưa bao giờ mặc đồ nào ngoài màu đen, hơn nữa biểu tình âm u này luôn làm cho người khác cảm

thấy âm trầm quỷ dị.

Nhưng mà khi nàng mặc chiếc váy cưới màu đỏ này đi ra từ trong phòng ngủ với biểu tình tràn ngập co

quắp thì trong mắt An Nhiên đều là sự kinh diễm.

"Cho nên ta đã bảo ngươi mặc đồ nhiều màu một chút."



An Nhiên tiến lên, duỗi tay vuốt ve sửa sang lại áo cưới trêи người Tiểu Bạc Hà, trong mắt đều là

cảm khái.

"Bạc Hà, từ hôm nay trở đi, thế giới của ngươi sẽ có thêm một người yêu ngươi, chiếu cố ngươi, cho

nên phải vui vẻ lên nhé, tương lai vẫn còn ngập tràn hy vọng."

Tiểu Bạc Hà giương mắt nhìn An Nhiên, nhẹ giọng "Ân" một tiếng, sau đó do An Nhiên dắt nàng ra

ngoài.

Màn đêm buông xuống, trong bầu không khí náo nhiệt vui mừng của Thiên Viêm Sơn, có rất nhiều căn cứ

cùng đoàn đội mang theo nỗi thống khổ khi con gái bị đưa ra tiền tuyến, mà vẫn vội vàng tới đây

mang theo lễ vật tới chúc mừng đám cưới của Tiểu Bạc Hà.

An Nhiên nắm tay Tiểu Bạc Hà đi từ bên ngoài vào, ngoài cửa có một đội quân đang canh gác, sau khi

An Nhiên tới Thiên Viêm Sơn, Hồ Chính tự phái trọng binh tới canh gác.

Thảm đỏ trải dài từ bên ngoài vào tận trong sảnh, Tiểu Bạc Hà và An Nhiên đi từng bước từng bước,

trêи thảm còn vô số đèn led hình ngôi sao lập lòe chiếu sáng, cùng với hai bên quân nhân xếp hàng

là rất nhiều người được Vương Tam Tư sắp xếp tung cánh hoa, tung pháo giấy sặc sỡ.

Bàn Tử mặc một bộ âu phục ngoại cỡ màu đen, run rẩy đứng ở một đầu thảm đỏ, biểu tình ủ rũ không hề

giống với chuẩn bị làm hôn lễ.



An Nhiên nắm lấy tay Tiểu Bạc Hà đi trêи thảm đỏ, mắt thấy đi tới bên người hắn,

thì sau lưng tên mập chết tiệt kia, có một người đứng dậy, mặc một thân quân trang thẳng đứng, quân

hàm trêи vai lóe sáng, quân ủng được lau sạch sẽ, khuôn mặt anh tuấn, cùng ý cười ôn nhu.

Trong tay hắn còn cầm một bó hoa hồng nhật, mùi hoa tỏa ra bốn phía, cứ như vậy đứng trước người

Tiểu Bạc Hà.

Tiểu Bạc Hà sửng sốt, trong lòng không biết làm thế nào, chỉ nhảy dựng lên, nhìn Lạc Phi Phàm không

rõ hắn đang làm gì? Sự tình đã quá rõ ràng, nhưng An Nhiên vẫn muốn lăn lộn người một chút, nàng giương giọng nói:

"Đội phó Lạc, ngươi có ý gì đây?" "Ý như điều ngươi nhìn đến!"

Lạc Phi Phàm làm trò trước mặt mọi người, cười có chút vô lại: "Ta cướp cô dâu!"

"Ta đã nói, Tiểu Bạc Hà không gả cho ngươi!" "Nàng chỉ có thể gả cho ta!"

Lạc Phi Phàm duỗi tay, kéo lấy tay Tiểu Bạc Hà. "Ta thích nàng, cho nên nàng chỉ có thể gả cho ta!"

Trêи thảm đỏ, Tiểu Bạc Hà bị kéo qua, nàng mặt bộ váy cưới màu lửa đỏ, nhìn Lạc Phi Phàm, hắn cúi

đầu, nhếch môi lên, bàn tay to lớn chặt chẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, phảng phất như không

bao giờ buông ra.

Sau đó, trước sự chú mục giữa đám đông, hắn hôm lấy eo Tiểu Bạc Hà, cúi xuống hôn lên môi nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện