Như vậy, phong cách hành sự của đoàn người này hoàn toàn không giống với bất cứ nơi nào của Bách

Hoa thành hay những căn cứ, đoàn đội phụ thuộc. Cho nên Chiến An Tâm nhìn không thuận mắt, nàng

liền "làm" cho những người phụ nữ và trẻ nhỏ trong đoàn đội này trốn đi.

Nhưng là, dưới cái nhìn của Trần Lam thì loại "hà khắc" này còn không tới trình độ làm người khác

giận sôi, tuy rằng cuộc sống có chút bi thảm, trói buộc cùng địa vị xã hội phụ thuộc vào sức chiến

đấu, nhưng loại tính trạng này là bình thường ở phương Bắc.

Rất nhiều thế lực ở phương Bắc đều như vậy, rất nhiều phụ nữ và trẻ em có thể dần dần trưởng thành

trong hoàn cảnh này, các nàng đã quá quen thuộc khi bị người quát mắng tùy ý khi dễ, loại tư duy

quán tính này đã trở thành thói quen không thể có việc tập thể trốn đi như này được? Trần Lam nhìn thoáng qua thiếu nữ đang trông mong nhìn nàng hỏi: "Ngươi là Chiến An Tâm?"

Chiến An Tâm người có thể làm thay đổi ý nghĩ trong đầu người khác? Trừ bỏ lời giải thích này ra

thì Trần Lam thật sự vô pháp lý giải, vì sao một xe toàn phụ nữ và trẻ em vốn dĩ chấp nhận số phận

mặc kệ sống chết sẽ ngồi xe chạy trốn.

Chiến An Tâm vội vàng gật gật đầu, nàng vỗ tay hai vào nhau, hai mắt sáng như sao nhìn Trần Lam,

tràn ngập sùng bái nói:



"Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ thật soái khí a, ta cảm thấy tỷ thật lợi hại." "Đừng gọi ta là tỷ tỷ!"

Nhìn Chiến An Tâm mà mí mắt Trần Lam giật giật một chút, nàng nhớ rõ từ khi nàng còn nhỏ, tên Chiến

An Tâm đã vô cùng nổi danh ở mạt thế, cũng không phải nàng ấy có năng lực gì mà nàng ấy là người

thừa kế duy nhất của Bách Hoa thành.

Cho nên Chiến An Tâm nhìn nhỏ tuổi hơn Trần Lam nhưng nói không chừng số tuổi thật của

nàng ấy còn lớn hơn Trần Lam nhiều. Và ở mạt thế này, thật sự không thể dùng bề ngoài dể đoán tuổi

tác được, thường thường thì những người càng trẻ tuổi thì thực lực của bọn họ càng khủng bố.

Bởi vì cấp bậc dị năng của một người càng cao thì thọ mệnh càng dài, cho nên cũng chậm lại việc lão

hóa, thậm chí bề ngoài còn xuất hiện hiện tượng đóng băng tuổi tác hoặc cải lão hoàn đồng.

Ví dụ như An Nhiên, diện mạo của nàng theo thời gian không những không già cả mà càng trẻ ra.

"Nha."

Hai mắt của Chiến An Tâm mang theo chút thất vọng. "Muội muội, ngươi thật lợi hại a!"

Trần Lam há mồm, tính tình nóng nảy thiếu chút nữa nhảy lên, nàng chỉ vào Chiến An Tâm vừa muốn nói

gì đó thì Hứa A Văn ngồi bên người Chiến

An Tâm đã đứng lên, tính tình rất tốt cười với Trần Lam:

"Ngươi đừng để ý nàng, nàng đây là cố ý chọc giận ngươi đó, ta tên là Hứa A Văn, Trần Lam, xin



chào!"

"Ngươi chính là Hứa A Văn?"

Trần Lam khá nghiêm túc nhìn thiếu niên với bộ dạng ôn hòa đối diện, khóe mắt của thiếu niên này

hơi cong lên, nhưng chỉnh thể thì ngũ quan lại mang theo chút bóng dáng của Trần Triều Hỉ, cha nuôi

của nàng, vì thế Trần Lam đè xuống bạo ngược trong nội tâm, lấy ra thư khiêu chiến từ trong áo mưa,

giơ lên trước mặt A Văn.

"Vì vậy đây là thư các ngươi viết đúng không???" "Ta viết, ta viết."

Chiến An Tâm đang ngồi tại chỗ vội vàng giơ tay lên nhận, nàng nhẹ nhàng kéo một góc của bức

thư khiêu chiến trong tay Trần Lam, muốn lấy về nhưng Trần Lam giữ chặt vì thế Chiến An

Tâm nở một nụ cười ngây thơ hồn nhiên nói:

"Được rồi, hiện tại hai người các ngươi bắt đầu quyết đấu đi, xuống xe giải quyết, trong xe không

quá rộng rãi!"

Thiếu nữ này, là ngốc sao?

Trần Lam rũ mắt, nhìn vẻ mặt chờ mong chuẩn bị cắn hạt dưa xem kịch vui của Chiến An Tâm hỏi:

"Ngươi rất muốn nhìn hai người chúng ta quyết đấu sao?" Vậy thì nàng càng không muốn làm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện