"Không vậy thì sao? Bắt đầu đi, đấu tới không chết không ngừng đi, cấu xé nhau đi, nhanh a!!"

Chiến An Tâm nhìn Trần Lam rồi lại nhìn Hứa A Văn, nụ cười chờ mong dần dần biến mất, nàng bĩu môi,

không cao hứng nói:

"Làm gì vậy? Muốn ta chỉ huy thì các ngươi mới bằng lóng đánh nhau hay sao?"

Nhưng như vậy lại không thú vị điều khiển họ một con rối trong tay làm Chiến An Tâm thấy không

vui, nhưng nàng thực sự rất muốn nhìn Trần Lam và Hứa A Văn lập tức đánh nhau a, thấy hai

người đều mang vẻ mặt vô ngữ nhìn nàng vì thế Chiến An Tâm chợt làm bộ dạng đã hiểu.

"Có phải chúng ta ở chỗ này hai người bị gò bó đúng không? Ai dà, mọi người đều là người trưởng

thành rồi, không cần ngượng ngùng như vậy nha

~~~"

"Chiến An Tâm, rốt cuộc chỉ số thông minh của ngươi là cao hay thấp vậy?"

Trần Lam tràn đầy hắc tuyến, thấy Chiến An Tâm chớp chớp mắt vô tội, nàng lại nhìn Hứa A Văn có

chút không đoán được, rốt cuộc Chiến An Tâm đây là như thế nào, vì sao lại nhất quyết ép nàng và

Hứa A Văn đánh nhau một trận.

Hứa A Văn cúi đầu, bất đắc dĩ xoa xoa chân mày, hắn đứng dậy rồi ý báo Trần Lam qua một bên nói

chuyện riêng.

Nàng liếc mắt nhìn Chiến An Tâm một cái sau đó đi xuống xe theo Hứa A Văn, hai người đứng dưới trời



mưa gió lạnh, nàng hỏi:

"Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"

"Không biết Oa Oa nghe được ở đâu việc ta và ngươi có tồn tại quan hệ cạnh tranh, cho nên xui

khiến ta đi tới phương bắc này, tìm ngươi quyết đấu!"

Hứa A Văn thật sự bất đắc dĩ a, kỳ thật hắn không muốn quyết đấu với Trần Lam, càng không hứng thú

với vị trí người thừa kế của căn cứ Kim Môn, Trần Triều Hỉ muốn hắn nhận tổ quy tông xét đến cùng

thì muốn tiến thêm một bước kéo gần sự hợp tác với Bách Hoa thành mà thôi.

Nói trắng ra thì, kỳ thật tính chất trong chuyện này không khác biệt lắm với hòa thân thời cổ đại.

Mà thật sự giao căn cứ Kim Môn cho Hứa A Văn thì hắn nhất định sẽ không muốn. Bởi

vì hắn sinh ra là người Bách Hoa thành, chết cũng là quỷ của Bách Hoa thành.

Nhưng tính tình Oa Oa lại không như hắn, ý của Oa Oa là dù hắn có không cần thì cũng do hắn tự mình

không cần chứ không phải vì phân tranh không thắng người khác mà không cần.

"Đối thủ của ngươi không phải là ta."

Sau khi Trần Lam biết được tiền căn hậu quả nàng đã liệt kê ra danh sách vài người được chọn cho

Hứa A Văn.

"Hiện tại căn cứ Kim Môn có một vài đoàn đội có thể lực rất lớn, muốn lấn lướt nghĩa phụ của ta,



những đoàn đội này đều có thủ lĩnh riêng biệt, trước mắt bọn họ mới là uy hϊế͙p͙ lớn nhất trong căn

cứ Kim Môn, còn ta sao? Chỉ là dưỡng nữ của Trần gia mà thôi."

Trần Lam cũng không có hứng thú với vị trí người thừa kế, kỳ thật thứ nàng muốn chẳng qua là sự ổn

định xã hội trong căn cứ Kim Môn, cùng với thân thể Trần Triều Hỉ luôn luôn khỏe mạnh mà

thôi, sở dĩ nàng hành sự tàn nhẫn như vậy chủ yếu là vì hiện tại ở Trần gia trừ nàng ra không

có người nào có thể gánh được trọng trách cả.

Khi Trần Triều Hỉ còn ở, căn cứ Kim Môn có thể duy trì tình hình ổn định như hiện giờ, nhưng nếu

Trần Triều Hỉ không còn nữa thì sao? Kỳ thật nhìn dưới góc độ của Trần Lam thì dù nàng có quyết đấu với Hứa A Văn đi chăng nữa thì không

bằng cùng thống nhất một mặt trận với hắn, đây là một cách làm của người thông minh.

Hứa A Văn cười nhìn nàng, gật gật đầu:

"Ta cũng cho rằng không đánh là tốt nhất."

Chiến An Tâm ngồi trong xe nhàm chán ghế vào cửa sổ, nhíu mày, đang lẩm bẩm lầu bầu:

"Tại sao đã đáp ứng sẽ đánh nhau giờ lại không đánh nữa? Thống nhất cùng một trận tuyến thật nhàm

chán nha, chúng ta hẳn là nên gặp thần giết thần, ngộ phật chắn phất nha!"

"Tự A Văn có chủ ý, không cần can thiệp quá nhiều."

Một nam âm đột ngột vang bên tai Chiến An Tâm, hàm chứa ý cười cùng sự dung túng sủng nịnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện