Editor: Yuki

Khi đến căn cứ thủ đô, Nhiếp Tiêu không khỏi nhớ đến hình ảnh cây trồng trong không gian của mình phát triển nhanh chóng, cùng với hình ảnh Bá Vương Hoa và thực nhân Đằng bị cậu đánh tùng lung nhưng lại hồi phục nhanh chóng. Điều này khiến anh và Đoạn Ôn Du thức tỉnh các dị năng của toàn hệ, tốc độ tiến cấp của họ nhanh hơn người bình thường.

Hiện tượng kỳ lạ này, Nhiếp Tiêu đã sớm nhận ra. Anh biết rằng sức mạnh của cậu có thể không bị giới hạn trong không gian, nhưng sau khi Khôi Phục Trí Nhớ, anh vẫn không có thời gian để hỏi.

Khi đối mặt với câu hỏi này của Nhiếp Tiêu, Tiểu Ngũ Nhất tự nhiên không có chút dè dặt nào. Cậu dùng đôi mắt trong sáng thuần khiết nhìn Nhiếp Tiêu, vui vẻ giơ ba ngón tay nhỏ bé, ngoan ngoãn trả lòi "Ba ba, thật ra trên thực tế, thời không và sinh cơ cũng bao gồm ba sức mạnh này: thời gian, không gian và sinh mệnh.""

""Ba ba và mọi người sở dĩ sức mạnh của ba ba thăng tiến nhanh hơn người khác là vì cục cưng mang trong mình sức mạnh của thời gian. Trong tiềm thức của con, con hy vọng ba ba sẽ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, thực vật cũng sẽ nhanh chóng lớn lên. Vì vậy, lần này tốc độ sẽ được phản ánh qua khả năng của mọi người và sự phát triển của thực vật tương ứng."

Tiểu Ngũ Nhất không chút dè dặt mô tả sức mạnh của "thời gian" mà cậu có thể điều khiển. Sau đó, cậu dùng chính mái tóc của mình để chứng minh điều đó cho Nhiếp Tiêu thấy. Gần như ở tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mái tóc của cậu phát triển nhanh chóng dài ra mấy centimet

""Như này nè!Tiểu Ngũ Nhất đưa tay ra, từ mái tóc đen mềm mại trên đầu, kéo ra hai chùm tóc nhỏ đáng yêu và nói với Nhiếp Tiêu "Có điều, vẫn không thể lớn quá nhanh. Nếu không, cục cưng sẽ suy dinh dưỡng.""

Nhưng dù cho chỉ có như vậy, nó vẫn là một loại sức mạnh kinh người. Chỉ cần sử dụng đúng cách, nhất định sẽ phát huy ra uy lực vô cùng khủng bố."

Nhiếp Tiêu không khỏi nhìn nhóc con nhà mình, sau đó cẩn thận dặn dò: ""Cục cưng. chuyện này, con nhất định phải giữ trong bụng, biết không? Không thể nói cho người khác biết."

""Dạ!""Tiểu Ngũ Nhất gật đầu, thả mớ tóc đang ôm xuống, ngoan ngoãn ngồi vào lòng Nhiếp Tiêu như một búp bê: ""Cục cưng đương nhiên sẽ không tùy tiện nói ra, và sẽ không sử dụng sức mạnh này làm bậy đâu.""

Nhiếp Tiêu gật đầu, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của thiếu niên, không nhịn được hôn lên má cậu vài cái, vô cùng yên tâm nói: "Ba ba tin tưởng con. Sở dĩ sức mạnh này có thể giao phó cho các con nhất định là bởi vì các con đủ tốt bụng và dễ thương."

Tiểu Ngũ Nhất sau khi được khen ngợi có chút đỏ mặt, nhưng sau đó không biết đã nghĩ đến điều gì, trong lòng có chút buồn bã. Cậu cúi đầu mím môi lẩm bẩm: "Đáng tiếc sức mạnh này của cục cưng không thể quay ngược thời gian cũng không thể làm thời gian chậm lại hay dừng lại. Nó chỉ có thể ảnh hưởng đến những người và sự vật xung quanh con ở quy mô nhỏ. Nếu có thể quay ngược thời gian và ảnh hưởng trên phạm vi rộng hơn như vậy, cục cưng có thể trực tiếp giúp đỡ mọi người quay về trước tận thế.""

""Nhưng loại sức mạnh này của con giống như dòng sông dũng cảm tiến về phía trước, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước, không thể lùi lại dù chỉ một chút. Chính là giống như sợi tóc của cục cưng, khi dài ra thì chỉ có thể cắt đi chứ không thể biến trở lại bộ dạng ban đầu."

Tiểu Ngũ Nhất chán nản cúi đầu, má phồng lên có chút buồn vì không thể giúp mọi người giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại.

Nhiếp Tiêu nghe được những lời ngốc nghếch này, trong lòng không khỏi mềm nhũn ra. Nhìn thiếu niên hiền lành chân thành trước mặt, anh dịu dàng đưa tay xoa đầu cậu: "Cục cưng ngốc, lịch sử là không thể thay đổi. Dòng thời gian cũng không thể dừng lại hay chảy ngược. Sức mạnh thời gian trong người con đã rất lợi hại rồi. Nếu con thực sự có thể đạt tới trình độ đáng sợ như quay ngược thời gian để thay đổi thế giới, con đã không phải là bé Hamster của ba ba nữa rồi, mà là một vị thần vĩ đại.""

""Ngoan, đừng buồn. Con có thể nghĩ cho mọi người nhiều như vậy đã rất giỏi rồi." Nhiếp Tiêu hôn lên má an ủi thiếu niên.

""Dạ!""

Tiểu Ngũ Nhất lấy lại tinh thần, khục khịt mũi, tiếp tục nói về sức mạnh thứ hai: năng lực không gian. "Ba ba hầu như đã biết hết rồi, chính là hai năng lực: nhà kho nhỏ và năng lực xé rách không gian của con. Trên thế giới, có lẽ không có không gian nào có thể nhốt được con.

""Ừm, đúng là rất lợi hại." Nhiếp Tiêu gật đầu, giơ tay vén mái tóc đen dài của thiếu niên ra sau tai, tiếp tục hỏi: "Vậy cuối cùng, sinh cơ là chuyện gì xảy ra?"

""Chuyện này ạ, chính là có thể làm cho sinh mệnh ngày càng kéo dài nha!""

Tiểu Ngũ Nhất nắm lấy bàn tay to lớn của Nhiếp Tiêu, nghịch nghịch. Cậu có một chút tự hào, ngẩng đầu lên nói: "Những sinh vật ở xung quanh cục cưng, không quản là từ mặt thể chất hay tinh thần, đều sẽ từ từ thầm lặng trở nên tốt hơn. Tóm lại, đại khái chính là để cải thiện sinh mệnh, thay đổi cuộc sống.""

""Có điều, có một điều chắc chắn là loại sinh cơ này của cục cưng tuyệt đối không phải là một sự tồn tại phi tự nhiên có thể khiến người chết sống lại. Cho dù có chết thật, thì ngay cả cục cưng cũng không thể cứu được. Nhưng những thứ đang có sức sống dưới sự ảnh hưởng của con sẽ trở nên tràn đầy năng lượng và khỏe mạnh hơn."

Nói xong, Tiểu Ngũ Nhất quay đầu nhìn những chậu cây nhỏ trồng trên ban công phòng biệt thự. Những cây này vốn là nhà của Võ Văn Kỳ và Võ Văn Vũ, nhưng đã héo úa vì không có thời gian chăm sóc cẩn thận.

Tiểu Ngũ Nhất xuống giường, chân trần chạy tới ô chậu cây nhỏ. Trong tay cậu khiến cây héo úa trước mặt Nhiếp Tiêu lại xanh tươi trở lại.

Với những cành cao to khỏe và tán lá xanh mướt. Một bầu không khí sôi động và trong lành chợt ập vào khuôn mặt Nhiếp Tiêu.

Rõ ràng cành lá vẫn nhiều như trước, nhưng khí tức tỏa ra lại hoàn toàn khác trước, biểu hiện trực quan về sinh cơ này thực sự khiến Nhiếp Tiêu bị sốc ngay tại chỗ.

"Ba ba đại khái chính là trông như thế này," Tiểu Ngũ Nhất nhấp trình diễn xong, ánh mắt ngây thơ nhìn Nhiếp Tiêu. "Thông thường mọi người ở bên cạnh con, tuy rằng biến hóa không rõ ràng giống thực vật nhưng cũng lặng lẽ càng ngày càng tốt hơn."

Nhiếp Tiêu: "".......""Trâu bò.

Nghe Ngũ Nhất miêu tả và nhìn sự thay đổi khó tin này, chợt cảm thấy sự việc anh và Đoạn Ôn Du thức tỉnh dị năng cường đại như vậy không phải ngẫu nhiên.

Trước ngày tận thế, anh và Đoạn Ôn Du rất thân thiết với Tiểu Ngũ Nhất, bị bé Hamster lặng lẽ ảnh hưởng đến mọi phương diện thể chất và tinh thần, đủ loại phẩm chất và điều kiện trở nên nổi bật và khỏe mạnh hơn. Có lẽ chính vì thế mà họ mới tập thể thức tỉnh, cắt tất cả các vị năng gió sấm sét, nước và lửa.

Loại sinh cơ này chắc chắn là một sức mạnh vô cùng đáng kinh ngạc, suy cho cùng ai mà không muốn làm cho mình khỏe mạnh hơn, mạnh mẽ hơn, năng động và tràn đầy năng lượng hơn.

Ngay cả sức mạnh chữa lành của Bạch Việt cũng không thể mạnh bằng sinh cơ của Tiểu Ngũ Nhất. Việc chữa lành của Bạch Việt chỉ phục hồi sự sống về sức khỏe ban đầu, nhưng sinh cơ của Tiểu Ngũ Nhất thực sự có thể cải thiện trên cơ sở sức khỏe ban đầu và tỏa ra nhiều sức sống hơn.

Thật là một sự tồn tại đáng kinh ngạc.

Bỏ qua thân phận, địa vị Vương tộc và mọi thứ khác, Tiểu Ngũ Nhất người sở hữu đồng thời ba sức mạnh thời gian, không gian và sinh cơ bản thân đã là một khối tài sản và kho báu khổng lồ.

Có lẽ không ai trong toàn bộ vũ trụ giàu có hơn cậu.

Nhiếp Tiêu không khỏi nghĩ đến không gian thứ hai có núi và nước của Tiểu Ngũ Nhất. Nó có thể chứa đựng sinh vật sống tràn đầy sức sống, có lẽ không phải là biểu hiện thông thường của sự dung hợp ba sức mạnh của cậu.

Đơn giản là không kém gì việc tạo ra một thế giới độc lập mới.

Nhận thức này khiến Nhiếp Tiêu trực tiếp chấn động. Nhìn cậu thiếu niên ngây thơ trước mặt, hoàn toàn không biết mình đang mang theo bảo bối khổng lồ gì, Nhiếp Tiêu đột nhiên cảm thấy trong lòng vừa nhẹ nhõm lại vừa nặng nề.:""Cục cưng, ba ba cảm thấy sắp không thể nuôi nổi con nữa. Con giàu đến mức chảy mở rồi. Nhiếp Tiêu nhịn không được, xoa xoa gò má Tiểu Ngũ Nhất

Tiểu Ngũ Nhất bị câu nói không đầu không đuôi này làm cho có chút mơ hồ, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ nhìn Nhiếp Tiêu, mỉm cười hiện lên hai lúng đồng tiền đáng yêu. Xoa đi xoa lại khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tiêu, Tiểu Ngũ Nhất nói: "Không sao đâu, cục cưng lớn lên rồi, không cần ba ba nuôi nữa. Cục cưng có thể nuôi ba ba nha. Con là Tiểu Ngũ Nhất Vương Tử NeMo, siêu có tiền, người là vương phi của con, đương nhiên là con nuôi người rồi."

Nghe xong lời này, Nhiếp Tiêu bỗng nhiên càng thấy yêu thích thiếu niên trước mặt hơn. Dù nắm giữ một khối tài sản không thể tưởng tượng nổi, nhưng cậu vẫn có thể giữ được vẻ ngoài chân thành và trong sáng như vậy.

"Vậy ba ba từ nay về sau thật sự sẽ dựa vào con bao dưỡng đấy," đầu mày đuôi mắt Nhiếp Tiêu tràn đầy sủng nịch cùng ý cười.

Cậu thiếu niên nghe được điều này đột nhiên vui mừng không chịu được. Ước mơ đầu tiên của cậu là được bao dưỡng ba ba, hiện tại rốt cuộc cũng được sự khẳng định của chính Nhiếp Tiêu.

Tiểu Ngũ Nhất đáng yêu nắm chặt tay, nhìn về phía Nhiếp Tiêu với ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, "Ba ba, cục cưng sẽ cố gắng được rồi.""

""Được rồi, đã muộn lắm rồi, cục cưng mau đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta phải đến căn cứ thủ đô rồi," Nhiếp Tiêu cười nói, ôm Tiểu Ngũ Nhất điện hạ yêu quý của mình vào trong lòng.

""!!!""

"Nhưng cục cưng còn chưa thuộc được bản đồ, gà con sẽ lạc đường mất." Tiểu Ngũ Nhất chật vật đứng dậy khỏi giường.

"Không sao, ngày mai lại xem." Nhiếp Tiêu cười, đem thiếu niên đè xuống, cúi đầu hôn cậu một cái đầy yêu thương dịu dàng.

""thức đêm sẽ không lớn được."

"....Vậy được rồi.

bé Hamster cảm thấy mỹ mãn ngủ một cách ngon lành.

***

Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, toàn bộ căn cứ tràn đầy sức sống và tinh thần để tồn tại. Toàn bộ căn cứ tràn đầy sức sống, mọi người đều nỗ lực đóng góp sức lực của mình.

Bởi vì đêm qua ngủ quá muộn, bé Hamster nào đó không muốn rời giường chút nào chút nào, nằm trên giường, mông thò ra ngoài, đầu vùi vào trong gối.

Trở lại căn cứ an toàn này, không còn cần phải dậy sớm, chạy khắp nơi cảnh giác suốt đêm, quả thực rất dễ bị mắc kẹt trong đó không thể tự mình thoát ra. Kể cả đám người Đoạn Ôn Du, hôm nay bọn họ ngoại lệ đều ở trên giường không muốn dậy sớm.

Nhiếp Tiêu cũng thức dậy muộn hơn bình thường một chút. Một mình đi vệ sinh, tắm rửa xong mới trở về phòng, nhìn thấy nhóc con vùi mặt vào gối với tư thế ngủ sắp ngạt thở, ngay lập tức sợ hãi kéo cậu ra.

Tiểu Ngũ Nhất mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Nhiếp Tiêu phóng đại trước mắt, lập tức mỉm cười dịu dàng, giọng nói ngọt ngào nói: "Chào buổi sáng ba ba. Hôm nay Dũng Sĩ bé Hamster không cẩn thận bị ma vương giường đánh bại, còn phải nhờ ba ba cứu cục cưng ra nha.""

""Vừa rồi hình như cục cưng không thở được."

Nhiếp Tiêu: "".....""

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của thiếu niên, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Vuốt ve đôi gò má mềm mại của thiếu niên, Nhiếp Tiêu hôn thật mạnh: ""Được rồi, mặt trời chiếu vào mông cả rồi. Đám người Ninh Phong khẳng định đều đã tỉnh rồi. Hôm nay chúng ta còn phải đến thủ đô.""

""Nhưng mà cục cưng buồn ngủ lắm lắm, hôm nay ma pháp của ma vương dường thật lợi hại," Tiểu Ngũ Nhất chậm rãi nói, mắt thấy cậu lại sắp chui vào trong chăn.Nhiếp Tiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu.

Cuối cùng, Nhiếp Tiêu đành phải tự mình ôm thiếu niên vào lòng, thay quần áo, mang tất cho cậu mà không phàn nàn câu nào. Sau đó, đưa cậu vào phòng tắm, giúp cậu đánh răng, tắm rửa, lau chùi. Lấy khăn ấm lau mặt, cuối cùng khiến cho thiếu niên hoàn toàn tỉnh táo.

Đứng trước tấm gương bên bồn rửa, thiếu niên cuối cùng cũng tỉnh táo, không thể tin được mình lại ăn mặc chỉnh tề đến thế.

"Ba ba thật lợi hại nha. Cục cưng thế mà có thể mộng du tự tắm rửa và mặc quần áo,"

Nhiếp Tiêu: "".......""

""Con đúng là nhóc thối mà," Nhiếp Tiêu đột nhiên cắn vào gò má dẻo như cơm nấm của Tiểu Ngũ Nhất, giọng điệu vừa buồn cười lại vừa tức giận.

Tiểu Ngũ Nhất không kịp cảnh giác bị cắn, cậu đau đớn ôm mặt, đột nhiên cảm thấy vô tội mà tức giận phàn nàn: "Vậy ba ba chính là ba ba thối, cắn nhóc thối."

Nhiếp Tiêu nhìn bộ dáng của Tiểu Ngũ Nhất gia hỏa, đột nhiên bật cười. Cuối cùng, anh nửa dỗ nửa dỗi dẫn thiếu niên ra khỏi phòng. Tình cờ gặp được Ninh Phong và Đoạn Ôn Du ở phòng bên cạnh.

Nhìn thiếu niên tức giận còn có vết răng nông trên má. Ninh Phong đột nhiên cười không mấy thiện cảm: "Sao vậy? Lại bị lão đại khi dễ à?"

"Hừ!"" Tiểu Ngũ Nhất khoanh tay tức giận đi xuống phòng khách dưới lầu, không để ý tới loại người không có chút thiện cảm nào." Ninh Phong nhìn theo bóng lưng cậu càng cười lớn hơn.

Ma Yên ở trong phòng khách đã lâu, nhìn thấy vết trăng trên mặt điện hạ, nhất thời tức giận đến mức hai mắt gần như lồi ra. Dùng ánh mắt sắc bén ném về phía Nhiếp Tiêu, "Nếu không phải không ngửi được thứ đó của Nhiếp Tiêu trên người ngủ nhất, Ma Yên nhất định sẽ nổi điên ngay tại chỗ."

Nhiếp Tiêu nhìn Ma Yên, chột dạ sờ mũi.

"Điện hạ, từ nay về sau ở chung phòng với ta đi." Ma Yên nhìn bộ dáng tức giận của Tiểu Ngũ Nhất điện hạ, cảm thấy nên đuổi tên ngông cuồng này đi.

Tuy nhiên, sau khi nghe xong lời này, tức giận của Tiểu Ngũ Nhất lập tức tiêu tan. Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Ma Yên, cậu cúi đầu không dám nhìn ông, dùng ngón út chọc vào lòng bàn tay mình, "Cục cưng vẫn muốn ngủ cùng ba...Tiêu Tiêu"

Ma Yên cảm thấy vô cùng đau lòng và nghẹn họng nhìn Nhiếp Tiêu bằng ánh mắt hung ác. Mẹ kiếp, tên giả nam nhân này đã cho Tiểu Ngũ Nhất điện hạ uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Nhiếp Tiêu bị ghi thù:....Nhóc con quả thực yêu tôi.

Những người xung quanh nhìn cảnh tượng này vô cùng thích thú, chỉ muốn ăn hạt dưa xem kịch vui.

*****

Ăn sáng xong, Nhiếp Tiêu và Tiểu Ngũ Nhất chuẩn bị xé rách không gian. Tiểu Ngũ Nhất có thể đại khái đoán ra phương hướng của thủ đô, bảo đảm không bị lạc đường.

Về việc có thể mang theo người hay không, Nhiếp Tiêu và Tiểu Ngũ Nhất đều đã bày tỏ. Bọn họ nhất trí nói đêm qua đã thử, nhưng nhiều nhất chỉ có thể mang theo một người. Đây là ba thành viên duy nhất của Vương tộc hiện tại, bao gồm cả An Y và Ma Yên.

Đương nhiên, Ma Yên biết bí mật của vương tộc và cũng biết điện hạ đang che giấu năng lực của mình. Ông chỉ có thể kìm nén sự bất mãn không vui, nhìn giả nam nhân Nhiếp Tiêu này cùng ngủ cùng bay với Tiểu Ngũ Nhất điện hạ của mình. Nếu không phải ông không thể tới căn cứ thủ đô, ông đã sớm một cước đá Nhiếp Tiêu ra ngoài rồi.

Tiểu Ngũ Nhất nắm lấy tay Nhiếp Tiêu, đối mặt với ánh mắt rực lửa của cậu, mình chột dạ, vẽ một vòng tròn trên không trung. Sau đó, khi bước vào lỗ không gian vì lý do an toàn, cậu lập tức đưa Nhiếp Tiêu vào nhà kho nhỏ của chính mình.

Lỗ không gian được khôi phục, mọi người trơ mắt nhìn Nhiếp Tiêu và Tiểu Ngũ Nhất biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện