Editor: Yuki
Cuộc thí nghiệm du hành thời không diễn ra cực kỳ nhanh chóng, không thể tưởng tượng nổi. Toàn bộ quá trình không vượt quá một giây. Trong chớp mắt, Nhiếp Tiêu và Tiểu Ngũ Nhất đã vượt qua hơn phân nửa lãnh thổ Hoa Hạ và hiện tại đang đứng ở biên giới của thủ đô.
Nhưng vì Tiểu Ngũ Nhất còn chưa quen thuộc với vị trí của căn cứ thủ đô, nên hai người không trực tiếp đến đó mà dừng lại ở vùng ngoại ô cách căn cứ một đoạn.
Khắp nơi là một mảnh hoang vu, cỏ dại mọc um tùm, những ngôi nhà ngoại ô đổ nát thê lương đứng đó trên những con đường nhỏ gồ ghề lồi lõm, rải rắc vài cái xác Zombie, các cột đèn và biển báo ven đường cũng đều xiêu vẹo.
"Ba ba, chúng ta có phải lạc đường rồi không?"
Tiểu Ngũ Nhất nhìn nơi hoang vắng và xa lạ này, tức khắc có chút lo lắng, duỗi tay xoa gò má nhỏ của mình và kéo Nhiếp Tiêu ra khỏi không gian.
Nhiếp Tiêu từ trong không gian đi tới, trấn an thiếu niên rồi nhìn quanh. Cảnh vật lạ lẫm trước mắt rất nhanh khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Những tấm biển chỉ đường trên các tòa nhà xung quanh đã rõ ràng cho bọn họ biết vị trí hiện tại. Mặc dù vẫn còn cách căn cứ thủ đô một đoạn nữa, nhưng tóm lại không bị lạc quá xa.
Nhiếp Tiêu giơ tay phóng ra dị năng, làm tan thi đến gần bọn họ và sau đó xoa đầu, trấn an Tiểu Ngũ Nhất, cười nói: "Không lạc đường đâu, cục cưng. Chúng ta hiện tại đã ở gần thủ đô rồi."
"Thật sao? Tốt quá!" Tiểu Ngũ Nhất vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn quanh và hỏi: "Vậy hiện tại căn cứ thủ đô ở hướng nào? Nói cho con biết đi, chúng ta có thể trực tiếp đi ngay. Chúng ta đã đi xa như vậy rồi, con hiện tại siêu đáng tin nha." Tiểu Ngũ Nhất kiêu ngạo nhảy nhót trước mặt Nhiếp Tiêu.
""Không cần vôi."" Nhiếp Tiêu cười lắc đầu, giơ tay ngăn cản thiếu niên đang nhảy nhót, nhìn quanh cảnh tịch liêu. Lúc này, hai người bọn họ đơn độc đứng ở đây, vừa lúc có thể thử một số việc mà không cần phải đắn đo.
Nhiếp Tiêu không khỏi nhớ tới ánh mắt rực lửa vừa rồi của Ma Yên, không nhịn được nhìn về phía Tiểu Ngũ Nhất và hỏi: "Cục cưng, con có phải cũng biết về năng lực bí mật của con hay không?"
"Đương nhiên biết rồi," Tiểu Ngũ Nhất thành thật gật đầu. "Cậu ấy cũng là thành viên hoàng thất, cho nên cũng biết năng lực thời không cùng sinh cơ là thật sự tồn tại. Hoàng thất có ghi chép lại những bí mật này."
"Thì ra là vậy," Nhiếp Tiêu bừng tỉnh và gật đầu. Đều là người một nhà, biết những việc này cũng là chuyện dễ hiểu. Nhiếp Tiêu không nghĩ nhiều nữa, dời ánh mắt tới mấy Zombie cách đó không xa, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Ngũ Nhất đầy mặt ôn nhu và cười nói: "Cục cưng, hiện tại có muốn làm một thí nghiệm nhỏ không?"
Tiểu Ngũ Nhất tức khắc vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu với ánh mắt tràn ngập hứng thú, nói: "Được nha, được nha! Là thí nghiệm gì vậy?"
"Thử xem năng lực của con tác dụng lên Zombie sẽ sinh ra hiệu quả gì." Nhiếp Tiêu giơ tay xoa đầu thiếu niên, đem ý tưởng đã giữ kín ở đáy lòng bấy lâu nay ra nói. Tối hôm qua, khi thấy sức mạnh thời không và sinh cơ thần kỳ của con, ta rất muốn biết hai loại sức mạnh này đối với Zombie sẽ có tác dụng như thế nào.
Năng lực chữa lành của Bạch Việt có thể tạo ra những thay đổi nhất định đối với bạch mân, nên năng lực sinh cơ của con đối với Zombie hẳn là sẽ càng có tác dụng."
Hôm nay, hai người bọn họ vừa lúc ở một mình, không có người khác quấy nhiễu, nên hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để thí nghiệm một chút hiệu quả của loại sức mạnh này mà không cần lo lắng về vấn đề mật năng lực của Tiểu Ngũ Nhất.
Tiểu Ngũ Nhất nghe xong, mắt lập tức sáng lấp lánh, vui vẻ và nóng lòng muốn thử, đáp ứng đề nghị của Nhiếp Tiêu. "Ba ba lợi hại quá đi, con không nghĩ đến còn có thể thử như vậy."
Nghe lời này, Nhiếp Tiêu cũng cười rộ lên. "Cũng nhờ cục cưng có năng lực lợi hại, bằng không thì ta chính là nghĩ cũng không có tác dụng."
"Vâng, cả hai chúng ta đều lợi hại," Tiểu Ngũ Nhất nắm lấy tay Nhiếp Tiêu, vui vẻ gật đầu, không tiếc lời khen ngợi lẫn nhau. "Nếu năng lực của con thật sự có tác dụng đối với Zombie, vậy không còn gì tốt hơn nữa rồi."
Không chần chừ nữa, Nhiếp Tiêu trực tiếp bắt sống một Zombie, dùng dị năng hệ phong hóa thành sợi dây thừng vô hình để trói Zombie lại, miệng to đầy máu và những chiếc răng nanh sắc bén được Nhiếp Tiêu dùng băng keo dán chặt lại để tránh nó làm bị thương Tiểu Ngũ Nhất. Toàn bộ Zombie đều bị cố định chắc chắn ở trên cây cột đèn, không thể nhúc nhích.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn Zombie xấu xí hung dữ bị trói trên cột đèn đường, nuốt nước miếng và tiến lại gần. Một tay nắm chặt tay Nhiếp Tiêu, tay còn lại đeo găng rung rung và vương về phía Zombie, có chút sợ bẩn nói: "Ba ba, nó thật sự rất xấu. Ánh mắt của nó thật đáng sợ, so với anh bạch mân không giống nhau chút nào.""
Ngày thường gặp phải Zombie, trên cơ bản đều là trực tiếp giết chết. Chạm vào trực tiếp lúc còn sống như vậy, xác thực làm người ta khó chấp nhận."
Nhiếp Tiêu vỗ vỗ đầu cậu mà trấn an, nói: "Cục cưng đừng sợ. Zombie này kỳ thật còn khá tốt. Dù sao, tuy rằng đúng là xấu xí nhưng ít ra hai tròng mắt còn chưa rớt ra ngoài."
Zombie: "".....""
Ngũ Nhất: ""......""
Tiểu Ngũ Nhất quy a quy, lấy hết can đảm lại gần, nhưng càng tới gần, cậu càng cảm thấy hơi thở trên người Zombie hoàn toàn khác với bạch mân. Có bạch mân làm mẫu, hơn nữa năng lực của bản thân đã khôi phục toàn bộ giác quan, Tiểu Ngũ Nhất cảm thấy mâu thuẫn.
"Hu hu, thật đáng sợ. Vẫn là từ bỏ đi. Ba ba, con không muốn sờ nó. Nó với anh bạch mân căn bản không giống nhau. Con sợ chết mất." Tiểu Ngũ Nhất rõ ràng còn chưa chạm vào, trong lòng đã sợ hãi, khó chịu, chỉ muốn chui vào lồng ngực Nhiếp Tiêu.
Đôi mắt trống rỗng, quỷ dị vô hồn, thân thể thối rửa nồng nặc mùi hôi không ngừng giãy dụa, cùng với tiếng trít chói tai phát ra trong cổ họng.... khiến Tiểu Ngũ Nhất không thể cảm nhận được chút sự sống nào từ trên người nó.
Nhiếp Tiêu vẫn muốn thử, nhưng nhìn thiếu niên nhà mình bộ dạng khó chịu, phản kháng, trong lòng cũng có chút đau lòng. Xoa đầu dịu dàng, trấn an: "Ngoan, cục cưng đừng sợ. Thử một chút xem được không? Ba ba sẽ ở bên cạnh bảo vệ con."
Tiểu Ngũ Nhất khục khịt mũi, nước mắt lưng tròng mà ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu. Cuối cùng, vẫn là được anh nhẹ nhàng động viên, lấy hết can đảm duỗi tay chạm vào tan thi, đem sức mạnh sinh mệnh chuyển qua cho nó.
Nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào, hơi thở dày đặc sự chết chóc cùng suy tàn thổi về phía cậu, va chạm kịch liệt với sức mạnh sinh cơ trên người Tiểu Ngũ Nhất.
Khi truyền sức mạnh sinh cơ vào Tiểu Ngũ Nhất, đối với tử khí có thể nói là rất nhạy cảm.
Tiểu Ngũ Nhất bị tử khí âm u mãnh liệt làm sợ tới mức khóc tại chỗ, cảm giác khác biệt giữa tan thi này với bạch mân càng thêm rõ ràng. Cậu căn bản không cảm giác được một tia linh hồn dao động nào trên người tan thi này. Khí tức Hắc Ám nồng đậm khiến người ta sợ hãi tới hít thở không thông.
Nhiếp Tiêu tay mắt lanh lẹ kéo Tiểu Ngũ Nhất cách xa tan thi, nhìn Tiểu Ngũ Nhất khóc đến lệ rơi đầy mặt, bộ dáng đáng thương. Trong lòng tức khắc liền hối hận, đau lòng, suýt chết: ""Không làm nữa, không làm thí nghiệm nữa, cục cưng đừng khóc, đừng sợ,"
Nhiếp Tiêu ôm chặt Tiểu Ngũ Nhất, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Ôn nhu lại đau lòng mà dỗ dành, "Hu hu, ba ba, nó chết thật rồi, nó với anh bạch mân không giống nhau. Nó hoàn toàn chết rồi." Tiểu Ngũ Nhất khóc thúc thích nói, nước mắt rơi xuống, chóp mũi cùng hốc mắt cũng đều đỏ, thật đáng thương.
Năng lực sinh cơ của cậu không thể thay đổi những sinh vật đã chết, không thể làm cho con người khởi tử hồi sinh. Cậu tuy rằng có thể thổi bừng sinh mệnh nhưng lại không có cách nào tạo ra một sinh mệnh mới từ hư không.
Nhiếp Tiêu nghe được lời này trong lòng tức khắc nặng triểu, mộng tưởng còn sót lại trong lòng hoàn toàn bị phá vỡ, hoàn toàn nhìn rõ hiện thực. Sinh cơ được đưa vào mà tan thi cũng không hề thay đổi chút nào. Nhiếp Tiêu giơ tay sử dụng dị năng, đem tinh hạch từ trong cơ thể nó lấy ra.
Ngũ Nhất chính miệng nói là đã chết, vậy nó chắc chắn đã chết.
Chúng gần như là dựa vào tinh hạch để duy trì chuyển động, hoàn toàn là những tan thi vô hồn, không có sinh mệnh.
Thí nghiệm đã không cần thiết phải tiến hành. Nhiếp Tiêu liền vết chết tan thi. Đăng loạn choạng, sau đó ôm Tiểu Ngũ Nhất rời khỏi nơi đó. Vừa đi vừa Ôn Nhu không ngừng mà dỗ dành, cuối cùng thành công kéo ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ kia.
Tiểu Ngũ Nhất ôm lấy cổ Nhiếp Tiêu, nước mắt đã ngừng nhưng nói chuyện vẫn còn có chút nghẹn ngào, buồn bã đến đỏ mắt, "Ba ba, tất cả bọn họ đều không thể cứu được nữa."
""Ừ.""Nhiếp Tiêu có chút trầm mặt.
Mặc dù bọn họ đã giết rất nhiều thay ma, nhưng lại cũng chưa chắc liệu một ngày kia thay ma có khôi phục lại được hay không. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy bạch mân không giống tan thi bình thường, ý nghĩ này càng tồn tại mãnh liệt trong lòng. Bọn họ có đôi khi, ở thời điểm tiêu diệt tan thi, thậm chí còn sẽ mang một tia áp lực vô hình dày vò.
Lúc này Tiểu Ngũ Nhất hoàn toàn tuyên án tử hình những tan thi này. Nhiếp Tiêu nhất thời cũng không biết là nên thả lỏng hay là nên khó chịu mới tốt. Tóm lại, tâm tình vô cùng phức tạp.
Tiểu Ngũ Nhất tựa hồ có thể cảm nhận được nội tâm khó chịu của Nhiếp Tiêu. Giơ tay chạm vào gương mặt đối phương, không tiến động lại ngoan ngoãn mà trấn an.
Nhiếp Tiêu nhìn thiếu niên đáng yêu trong lòng ngực, nhịn không được cười cười nói: "Nếu như đã không thể làm gì, chúng ta chỉ có thể hướng về phía trước, càng thêm nỗ lực bảo vệ những người còn sống, tận lực ngăn chặn việc mọi người biến thành tan thi."
"Vâng," Tiểu Ngũ Nhất vùi đầu vào cổ Nhiếp Tiêu, cọ cọ. "Tiến sĩ vệ, bọn họ khẳng định có thể nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh. Hành tinh của con cũng sẽ trợ."
"Ừ." Nhiếp Tiêu giơ tay xoa xoa đầu Tiểu Ngũ Nhất, sau đó nhìn về phương xa, bước chân kiên định mà đi về hướng của căn cứ thủ đô.
Tiểu Ngũ Nhất sợ Nhiếp Tiêu mệt, không nghĩ lại bị ôm như vậy, giãy dụa, suy nghĩ muốn tự mình đi. "Ba ba, người để con tự mình đi đi, con không khó chịu nữa rồi. Chúng ta trực tiếp xuyên qua không gian tới căn cứ đi."
"Không, ba ba muốn ôm con nhiều hơn một chút. Chúng ta không vội, con trước nghỉ ngơi một chút đi." Nhiếp Tiêu không muốn buông tay, một tay là có thể thoải mái mà bế thiếu niên lên. Mặt mày Ôn Nhu mà cười nói: "Cục cưng không nặng chút nào."
Tiểu Ngũ Nhất lúc này không thể phản bác, chỉ có thể nhăn khuôn mặt nhỏ, rối rắm cân nhắc xem có nên biến thành bé hamster để Nhiếp Tiêu thoải mái hơn không. Sau đó bên tai liền nghe được thanh âm trầm thấp lại dễ nghe của anh: "Cục cưng, bạch mân cũng là tan thi. Vậy con thông qua cảm giác mới nãy cảm thấy cậu ta cùng những tan thi bình thường này có gì không giống nhau?"
Cuộc thí nghiệm du hành thời không diễn ra cực kỳ nhanh chóng, không thể tưởng tượng nổi. Toàn bộ quá trình không vượt quá một giây. Trong chớp mắt, Nhiếp Tiêu và Tiểu Ngũ Nhất đã vượt qua hơn phân nửa lãnh thổ Hoa Hạ và hiện tại đang đứng ở biên giới của thủ đô.
Nhưng vì Tiểu Ngũ Nhất còn chưa quen thuộc với vị trí của căn cứ thủ đô, nên hai người không trực tiếp đến đó mà dừng lại ở vùng ngoại ô cách căn cứ một đoạn.
Khắp nơi là một mảnh hoang vu, cỏ dại mọc um tùm, những ngôi nhà ngoại ô đổ nát thê lương đứng đó trên những con đường nhỏ gồ ghề lồi lõm, rải rắc vài cái xác Zombie, các cột đèn và biển báo ven đường cũng đều xiêu vẹo.
"Ba ba, chúng ta có phải lạc đường rồi không?"
Tiểu Ngũ Nhất nhìn nơi hoang vắng và xa lạ này, tức khắc có chút lo lắng, duỗi tay xoa gò má nhỏ của mình và kéo Nhiếp Tiêu ra khỏi không gian.
Nhiếp Tiêu từ trong không gian đi tới, trấn an thiếu niên rồi nhìn quanh. Cảnh vật lạ lẫm trước mắt rất nhanh khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Những tấm biển chỉ đường trên các tòa nhà xung quanh đã rõ ràng cho bọn họ biết vị trí hiện tại. Mặc dù vẫn còn cách căn cứ thủ đô một đoạn nữa, nhưng tóm lại không bị lạc quá xa.
Nhiếp Tiêu giơ tay phóng ra dị năng, làm tan thi đến gần bọn họ và sau đó xoa đầu, trấn an Tiểu Ngũ Nhất, cười nói: "Không lạc đường đâu, cục cưng. Chúng ta hiện tại đã ở gần thủ đô rồi."
"Thật sao? Tốt quá!" Tiểu Ngũ Nhất vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn quanh và hỏi: "Vậy hiện tại căn cứ thủ đô ở hướng nào? Nói cho con biết đi, chúng ta có thể trực tiếp đi ngay. Chúng ta đã đi xa như vậy rồi, con hiện tại siêu đáng tin nha." Tiểu Ngũ Nhất kiêu ngạo nhảy nhót trước mặt Nhiếp Tiêu.
""Không cần vôi."" Nhiếp Tiêu cười lắc đầu, giơ tay ngăn cản thiếu niên đang nhảy nhót, nhìn quanh cảnh tịch liêu. Lúc này, hai người bọn họ đơn độc đứng ở đây, vừa lúc có thể thử một số việc mà không cần phải đắn đo.
Nhiếp Tiêu không khỏi nhớ tới ánh mắt rực lửa vừa rồi của Ma Yên, không nhịn được nhìn về phía Tiểu Ngũ Nhất và hỏi: "Cục cưng, con có phải cũng biết về năng lực bí mật của con hay không?"
"Đương nhiên biết rồi," Tiểu Ngũ Nhất thành thật gật đầu. "Cậu ấy cũng là thành viên hoàng thất, cho nên cũng biết năng lực thời không cùng sinh cơ là thật sự tồn tại. Hoàng thất có ghi chép lại những bí mật này."
"Thì ra là vậy," Nhiếp Tiêu bừng tỉnh và gật đầu. Đều là người một nhà, biết những việc này cũng là chuyện dễ hiểu. Nhiếp Tiêu không nghĩ nhiều nữa, dời ánh mắt tới mấy Zombie cách đó không xa, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Ngũ Nhất đầy mặt ôn nhu và cười nói: "Cục cưng, hiện tại có muốn làm một thí nghiệm nhỏ không?"
Tiểu Ngũ Nhất tức khắc vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu với ánh mắt tràn ngập hứng thú, nói: "Được nha, được nha! Là thí nghiệm gì vậy?"
"Thử xem năng lực của con tác dụng lên Zombie sẽ sinh ra hiệu quả gì." Nhiếp Tiêu giơ tay xoa đầu thiếu niên, đem ý tưởng đã giữ kín ở đáy lòng bấy lâu nay ra nói. Tối hôm qua, khi thấy sức mạnh thời không và sinh cơ thần kỳ của con, ta rất muốn biết hai loại sức mạnh này đối với Zombie sẽ có tác dụng như thế nào.
Năng lực chữa lành của Bạch Việt có thể tạo ra những thay đổi nhất định đối với bạch mân, nên năng lực sinh cơ của con đối với Zombie hẳn là sẽ càng có tác dụng."
Hôm nay, hai người bọn họ vừa lúc ở một mình, không có người khác quấy nhiễu, nên hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để thí nghiệm một chút hiệu quả của loại sức mạnh này mà không cần lo lắng về vấn đề mật năng lực của Tiểu Ngũ Nhất.
Tiểu Ngũ Nhất nghe xong, mắt lập tức sáng lấp lánh, vui vẻ và nóng lòng muốn thử, đáp ứng đề nghị của Nhiếp Tiêu. "Ba ba lợi hại quá đi, con không nghĩ đến còn có thể thử như vậy."
Nghe lời này, Nhiếp Tiêu cũng cười rộ lên. "Cũng nhờ cục cưng có năng lực lợi hại, bằng không thì ta chính là nghĩ cũng không có tác dụng."
"Vâng, cả hai chúng ta đều lợi hại," Tiểu Ngũ Nhất nắm lấy tay Nhiếp Tiêu, vui vẻ gật đầu, không tiếc lời khen ngợi lẫn nhau. "Nếu năng lực của con thật sự có tác dụng đối với Zombie, vậy không còn gì tốt hơn nữa rồi."
Không chần chừ nữa, Nhiếp Tiêu trực tiếp bắt sống một Zombie, dùng dị năng hệ phong hóa thành sợi dây thừng vô hình để trói Zombie lại, miệng to đầy máu và những chiếc răng nanh sắc bén được Nhiếp Tiêu dùng băng keo dán chặt lại để tránh nó làm bị thương Tiểu Ngũ Nhất. Toàn bộ Zombie đều bị cố định chắc chắn ở trên cây cột đèn, không thể nhúc nhích.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn Zombie xấu xí hung dữ bị trói trên cột đèn đường, nuốt nước miếng và tiến lại gần. Một tay nắm chặt tay Nhiếp Tiêu, tay còn lại đeo găng rung rung và vương về phía Zombie, có chút sợ bẩn nói: "Ba ba, nó thật sự rất xấu. Ánh mắt của nó thật đáng sợ, so với anh bạch mân không giống nhau chút nào.""
Ngày thường gặp phải Zombie, trên cơ bản đều là trực tiếp giết chết. Chạm vào trực tiếp lúc còn sống như vậy, xác thực làm người ta khó chấp nhận."
Nhiếp Tiêu vỗ vỗ đầu cậu mà trấn an, nói: "Cục cưng đừng sợ. Zombie này kỳ thật còn khá tốt. Dù sao, tuy rằng đúng là xấu xí nhưng ít ra hai tròng mắt còn chưa rớt ra ngoài."
Zombie: "".....""
Ngũ Nhất: ""......""
Tiểu Ngũ Nhất quy a quy, lấy hết can đảm lại gần, nhưng càng tới gần, cậu càng cảm thấy hơi thở trên người Zombie hoàn toàn khác với bạch mân. Có bạch mân làm mẫu, hơn nữa năng lực của bản thân đã khôi phục toàn bộ giác quan, Tiểu Ngũ Nhất cảm thấy mâu thuẫn.
"Hu hu, thật đáng sợ. Vẫn là từ bỏ đi. Ba ba, con không muốn sờ nó. Nó với anh bạch mân căn bản không giống nhau. Con sợ chết mất." Tiểu Ngũ Nhất rõ ràng còn chưa chạm vào, trong lòng đã sợ hãi, khó chịu, chỉ muốn chui vào lồng ngực Nhiếp Tiêu.
Đôi mắt trống rỗng, quỷ dị vô hồn, thân thể thối rửa nồng nặc mùi hôi không ngừng giãy dụa, cùng với tiếng trít chói tai phát ra trong cổ họng.... khiến Tiểu Ngũ Nhất không thể cảm nhận được chút sự sống nào từ trên người nó.
Nhiếp Tiêu vẫn muốn thử, nhưng nhìn thiếu niên nhà mình bộ dạng khó chịu, phản kháng, trong lòng cũng có chút đau lòng. Xoa đầu dịu dàng, trấn an: "Ngoan, cục cưng đừng sợ. Thử một chút xem được không? Ba ba sẽ ở bên cạnh bảo vệ con."
Tiểu Ngũ Nhất khục khịt mũi, nước mắt lưng tròng mà ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu. Cuối cùng, vẫn là được anh nhẹ nhàng động viên, lấy hết can đảm duỗi tay chạm vào tan thi, đem sức mạnh sinh mệnh chuyển qua cho nó.
Nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào, hơi thở dày đặc sự chết chóc cùng suy tàn thổi về phía cậu, va chạm kịch liệt với sức mạnh sinh cơ trên người Tiểu Ngũ Nhất.
Khi truyền sức mạnh sinh cơ vào Tiểu Ngũ Nhất, đối với tử khí có thể nói là rất nhạy cảm.
Tiểu Ngũ Nhất bị tử khí âm u mãnh liệt làm sợ tới mức khóc tại chỗ, cảm giác khác biệt giữa tan thi này với bạch mân càng thêm rõ ràng. Cậu căn bản không cảm giác được một tia linh hồn dao động nào trên người tan thi này. Khí tức Hắc Ám nồng đậm khiến người ta sợ hãi tới hít thở không thông.
Nhiếp Tiêu tay mắt lanh lẹ kéo Tiểu Ngũ Nhất cách xa tan thi, nhìn Tiểu Ngũ Nhất khóc đến lệ rơi đầy mặt, bộ dáng đáng thương. Trong lòng tức khắc liền hối hận, đau lòng, suýt chết: ""Không làm nữa, không làm thí nghiệm nữa, cục cưng đừng khóc, đừng sợ,"
Nhiếp Tiêu ôm chặt Tiểu Ngũ Nhất, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Ôn nhu lại đau lòng mà dỗ dành, "Hu hu, ba ba, nó chết thật rồi, nó với anh bạch mân không giống nhau. Nó hoàn toàn chết rồi." Tiểu Ngũ Nhất khóc thúc thích nói, nước mắt rơi xuống, chóp mũi cùng hốc mắt cũng đều đỏ, thật đáng thương.
Năng lực sinh cơ của cậu không thể thay đổi những sinh vật đã chết, không thể làm cho con người khởi tử hồi sinh. Cậu tuy rằng có thể thổi bừng sinh mệnh nhưng lại không có cách nào tạo ra một sinh mệnh mới từ hư không.
Nhiếp Tiêu nghe được lời này trong lòng tức khắc nặng triểu, mộng tưởng còn sót lại trong lòng hoàn toàn bị phá vỡ, hoàn toàn nhìn rõ hiện thực. Sinh cơ được đưa vào mà tan thi cũng không hề thay đổi chút nào. Nhiếp Tiêu giơ tay sử dụng dị năng, đem tinh hạch từ trong cơ thể nó lấy ra.
Ngũ Nhất chính miệng nói là đã chết, vậy nó chắc chắn đã chết.
Chúng gần như là dựa vào tinh hạch để duy trì chuyển động, hoàn toàn là những tan thi vô hồn, không có sinh mệnh.
Thí nghiệm đã không cần thiết phải tiến hành. Nhiếp Tiêu liền vết chết tan thi. Đăng loạn choạng, sau đó ôm Tiểu Ngũ Nhất rời khỏi nơi đó. Vừa đi vừa Ôn Nhu không ngừng mà dỗ dành, cuối cùng thành công kéo ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ kia.
Tiểu Ngũ Nhất ôm lấy cổ Nhiếp Tiêu, nước mắt đã ngừng nhưng nói chuyện vẫn còn có chút nghẹn ngào, buồn bã đến đỏ mắt, "Ba ba, tất cả bọn họ đều không thể cứu được nữa."
""Ừ.""Nhiếp Tiêu có chút trầm mặt.
Mặc dù bọn họ đã giết rất nhiều thay ma, nhưng lại cũng chưa chắc liệu một ngày kia thay ma có khôi phục lại được hay không. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy bạch mân không giống tan thi bình thường, ý nghĩ này càng tồn tại mãnh liệt trong lòng. Bọn họ có đôi khi, ở thời điểm tiêu diệt tan thi, thậm chí còn sẽ mang một tia áp lực vô hình dày vò.
Lúc này Tiểu Ngũ Nhất hoàn toàn tuyên án tử hình những tan thi này. Nhiếp Tiêu nhất thời cũng không biết là nên thả lỏng hay là nên khó chịu mới tốt. Tóm lại, tâm tình vô cùng phức tạp.
Tiểu Ngũ Nhất tựa hồ có thể cảm nhận được nội tâm khó chịu của Nhiếp Tiêu. Giơ tay chạm vào gương mặt đối phương, không tiến động lại ngoan ngoãn mà trấn an.
Nhiếp Tiêu nhìn thiếu niên đáng yêu trong lòng ngực, nhịn không được cười cười nói: "Nếu như đã không thể làm gì, chúng ta chỉ có thể hướng về phía trước, càng thêm nỗ lực bảo vệ những người còn sống, tận lực ngăn chặn việc mọi người biến thành tan thi."
"Vâng," Tiểu Ngũ Nhất vùi đầu vào cổ Nhiếp Tiêu, cọ cọ. "Tiến sĩ vệ, bọn họ khẳng định có thể nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh. Hành tinh của con cũng sẽ trợ."
"Ừ." Nhiếp Tiêu giơ tay xoa xoa đầu Tiểu Ngũ Nhất, sau đó nhìn về phương xa, bước chân kiên định mà đi về hướng của căn cứ thủ đô.
Tiểu Ngũ Nhất sợ Nhiếp Tiêu mệt, không nghĩ lại bị ôm như vậy, giãy dụa, suy nghĩ muốn tự mình đi. "Ba ba, người để con tự mình đi đi, con không khó chịu nữa rồi. Chúng ta trực tiếp xuyên qua không gian tới căn cứ đi."
"Không, ba ba muốn ôm con nhiều hơn một chút. Chúng ta không vội, con trước nghỉ ngơi một chút đi." Nhiếp Tiêu không muốn buông tay, một tay là có thể thoải mái mà bế thiếu niên lên. Mặt mày Ôn Nhu mà cười nói: "Cục cưng không nặng chút nào."
Tiểu Ngũ Nhất lúc này không thể phản bác, chỉ có thể nhăn khuôn mặt nhỏ, rối rắm cân nhắc xem có nên biến thành bé hamster để Nhiếp Tiêu thoải mái hơn không. Sau đó bên tai liền nghe được thanh âm trầm thấp lại dễ nghe của anh: "Cục cưng, bạch mân cũng là tan thi. Vậy con thông qua cảm giác mới nãy cảm thấy cậu ta cùng những tan thi bình thường này có gì không giống nhau?"
Danh sách chương