Rốt cục phát hiện ra phương pháp sử dụng tinh hạch, tiểu đội Luân Hồi cho dù người không có dị năng cũng thập phần hưng phấn mà dùng sức vỗ vai Đinh Minh Cương: “Cậu được dó!”

“Không nghĩ tới cậu tìm ra được, ngay cả đám chuyên gia, học giả IQ cao kia đều không nghiên cứu ra thứ này, cậu vậy mà đánh bậy đánh bạ cũng ra!”

Đinh Minh Cương là dị năng hệ hỏa, mà giờ vai hắn bị vỗ tới muốn sụm. Nhưng bởi vì phát hiện cách dùng tinh hạch nên hắn cũng rất hưng phấn, cho nên chỉ có thể vẻ mặt đau khổ chuyển chuyển bả vai đau nhức, nỗ lực tránh né đám đồng đội bất lương này cố ý mượn cơ hội trả thù.

Phát hiện ra cách dùng tinh hạch, Quách Binh cũng rất hưng phấn, hắn suy nghĩ một chút tuyên bố: “Tinh hạch trong đội thu hoạch không được nhiều, vật này hiện giờ trong căn cứ chưa có người phát hiện ra cách dùng, cho nên tin tức này tiểu đội chúng ta tạm thời không được tiết lộ ra ngoài.”

Thấy mọi người gật đầu liên tục, Quách Binh mới nói tiếp: “Dị năng giả trong đội chúng ta số lượng không nhiều, chỉ có năm người Trần Ninh, Yên Nhạc, Mãnh Tử, Đinh Minh Cương, Lưu Giang Phong. Dựa theo tinh hạch lúc trước chúng ta phân phối mỗi người đều có một ít, hiện tại chúng ta vẫn chia như thế, nhưng nếu dị năng giả trong đội chúng ta thực lực mạnh hơn thì đội chúng ta sẽ tốt hơn nhiều, cho nên nếu như ai muốn bán tinh hạch thì nhớ cân nhắc đến thành viên trong đội trước tiên.” Vừa nói vừa nhìn về phía mấy người Trần Ninh: “Các cậu cũng vậy, nếu muốn tinh hạch liền lấy đồ đến đổi, cho dù chúng ta trong một đội nhưng anh em ruột cũng phải tính rõ ràng.”

“Đội trưởng, đưa mấy cái này cho tụi tôi cũng vô dụng không bằng đưa cho họ hết đi.”

“Đúng vậy đội trưởng, tụi tôi không có ý kiến, chừng nào có người kích phát ra dị năng cũng đối xử như vậy được không?”

Những đội viên khác dồn dập biểu thị, Quách Binh nhìn xung quanh một vòng: “Không thể nói như thế, cho dù là một đội cũng không thể cho không bọn họ, bây giờ giá trị vật này vẫn chưa bị phát hiện, chờ tương lai một khi người biết nhiều hơn, giá tiền của nó khẳng định cũng sẽ đi lên…”

“Dị năng bọn họ tăng lên đối với tiểu đội chúng ta mới có lợi, đến lúc đó không phải có thể lấy nhiều thứ hơn sao, đánh được càng nhiều tang thi hơn mà…”

Hai người Hạ Tử Trọng đã sớm lảng đến góc phòng, cũng không tham dự hội nghị nội bộ của tiểu đội Luân Hồi, bầu không khí trong tiểu đội Luân Hồi rất tốt, dù sao người trong đội ngũ trước kia đều ở cùng nhau, hơn nữa người không nhiều dễ quản lý, rất nhanh liền thảo luận xong.

Tinh hạch trong đội ưu tiên phân cho năm dị năng giả sử dụng trước, khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì phân vật tư cho mấy người khác nhiều hơn coi như bồi thường.

Phương Hách cúi đầu lật tới lật lui một khối tinh hạch – đây là tinh hạch cấp một, là lần trước tiểu đội Luân Hồi coi như thù lao trả hai người cậu, bọn cậu trở lại căn cứ cũng không có đưa vào không gian, vào lúc này đương nhiên vẫn mang theo bên người.

Một điểm trắng loáng kích phát đến trên đầu ngón tay, năng lượng bên trong tinh hạch lóe bạch quang, rất nhanh liền truyền vào cơ thể Phương Hách. Nhìn vật kia hóa thành bụi, Phương Hách thấy không có ai nhìn mình bên này, hơi chuyển động ý nghĩ một chút liền thu vào trong không gian, lập tức, không gian phản ứng làm cho cậu sửng sốt một chút.

“Làm sao vậy?” Phát hiện Phương Hách kéo tay áo mình, Hạ Tử Trọng thu hồi tầm mắt nhìn Luân Hồi bên kia hói.

“Anh thử hấp thu rồi đem bột phấn còn dư lại thu vào đi.” Phương Hách tiến đến bên tai Hạ Tử Trọng thấp giọng nói.

Cau mày, Hạ Tử Trọng tiện tay lấy ra một khối tinh hạch cấp một hấp thu, lập tức phát hiện – mảnh vụn thu vào không gian cũng chưa từng xuất hiện ở tầng hầm tầng hai, ngược lại giống y như lúc để tinh hạch vào không gian, bay bay giữa không trung, lóe lên, liền tan rã rơi mất!

Chuyện gì thế này? ‘Rác thải’ còn dư lại, không gian cũng có thể hấp thu sao? Trong lòng hai người đều ôm ấp nghi vấn, lúc này cũng không phải thời điểm thảo luận: Luân Hồi bên kia rất nhanh liền chia xong tinh hạch, lần này bọn họ thu không được nhiều tinh hạch, chia xong hết thì mỗi người cũng chỉ có hai, ba mươi Viên.

“Khi nào dùng tinh hạch thì lưu ý đếm số lượng, xem thử bao nhiêu viên thì thăng cấp.” Quách Binh phát xong tinh hạch không quên nhắc nhở mọi người.

Năm người đều hỉ khí dương dương nhận lấy tinh hạch, bắt đầu hấp thu.

Trần Ninh và Yên Nhạc hệ không gian phương pháp kỳ quái có thể hấp thu tinh hạch không giống lắm, bọn họ là không gian dị năng giả, sử dụng dị năng hiệu quả chính là đem đồ thu vào không gian, lúc thu phải chạm tay vào, mà trước đây bọn họ không phải chưa từng đem tinh hạch thu vào không gian, nhưng không xảy ra chuyện gì. Trải qua thí nghiệm phát hiện, bọn họ cần phải ngưng tụ ra một điểm màu đen, thông qua điểm đen kia hấp thu tinh hạch.

Cái ánh sáng màu đen kia là cái gì? Bây giờ không ai có thể nói rõ, nhất định là một loại biểu hiện loại hình dị năng không gian, có thể chỉ sau khi thăng cấp mới nhận được giải đáp.

Nếu phát hiện cách sử dụng tinh hạch chính xác, Quách Binh liền tiến hành điều chỉnh hành động sau này. Trước kia mọi người đều tập trung vào cửa hàng hạt giống ở M thị, một khi đắc thủ liền mau chóng rút đi, tận lực không đấu đá với tang thi, nhưng bây giờ, bởi vì phát hiện tác dụng của tinh hạch, cả bọn liền quyết định thay đổi phương pháp, ôm hết khả năng có thể giết nhiều tang thi, thu thập tinh hạch.

“Tinh hạch chia 1:1 hơn nữa nếu như gặp phải tang thi cao cấp chúng tôi không đối phó được thì tinh hạch đó thuộc về hai cậu.” Trần Ninh hiểu rất rõ năng lực chiến đấu của hai người Hạ Tử Trọng, cũng rõ ràng thực lực tiểu đội của mình, đang cùng Quách Binh thảo luận liền đưa ra điều kiện này.

Hạ Tử Trọng gật đầu: “Được, nhưng nếu như gặp phải thứ quá khó chơi, chúng tôi không có cách bảo đảm.”

“Hai cậu yên tâm, tụi tôi sẽ không một mực chỉ muốn giết tang thi, tìm hạt giống mới là chủ yếu, khi đủ khả năng thì mới nghĩ tới việc lấy tinh hạch.”

…………

Gần A thị, một thôn nhỏ có hai ba bóng người cẩn thận đi đi lại lại. Cửa thôn có vài đống chất hai, ba trăm thi thể tang thi. Mặc kệ nước mưa đánh lên thi thề, bọn họ không ai thèm để ý đến chỗ đó.

Tìm xong mỗi nhà, họ liền tập hợp vào một chỗ.

“Những người kia thật kỳ cục! Ngay cả trong phòng tôi có mấy bao nhựa họ cũng lấy đi!”

“Đúng vậy, họ để lại có chút xíu làm sao đủ chúng ta ăn đây?”

“Chú ba, nếu không… mình cũng đi tới căn cứ kia đi?”

Một ông già ngồi bên giường, bỗng nhiên ho khan hai tiếng: “Các người đây là ghét bỏ đám lão già bọn ta đúng không? Các người có thể đi, chúng tôi tay chân già yếu làm sao đi tới căn cứ nổi?”

“Ông tư, trong thôn không phải còn có xe đó sao?”

“Xe kia có thể ngồi mấy người? Hiện tại trong thôn chỉ còn dư lại đám trẻ nhỏ và người già cả tụi tôi, đi, đi chỗ nào mà đi? Tụi bây còn muốn đi đâu nữa hả?”

Một người trẻ tuổi thấp giọng hừ một tiếng, xoay mặt qua chỗ khác. Người được gọi là chú ba bỗng nhiên nói: “Tôi cảm thấy cũng không cần thiết đi căn cứ gì đó, nhìn đám người kia đi? Người người đều cầm súng giống y như thổ phỉ, muốn đi chỗ ấy, không phải ai cũng giống bọn hắn sao, lỡ bọn chúng ăn luôn chúng ta thì sao? Ngược lại hiện tại trong thôn cũng không có tang thi, nên tôi nói, chúng ta tiếp tực ở lại đây!”

“Còn lương thực thì sao?”

Có người hỏi, vị chú ba kia không chút hoang mang mà cuốn điếu thuốc, ngậm lên môi chậm rãi nhen lửa: “Gấp cái gì? Tối hôm qua đi nhà tiểu Thuận tử nhìn rồi, nhà hắn còn có cái hầm, bên trong lương thực chất đầy, không bị đám thổ phỉ kia khuân đi.”

“Tôi đã nói rồi! Nhà Thuận tử năm rồi thích tồn lương thực như vậy, đất đai trong nhà cũng không nỡ lòng cho thuê liền tự mình trồng trọt, sao có thể không có lương thực được chứ?”

Một người khác đột nhiên hỏi: “Nếu là năm nay thì được rồi, vậy sau này thì sao? Bây giờ bên ngoài rất không yên ổn.”

Chú ba bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ vào mặt người vừa nói: “Bộ các cậu quên mất sao? Ngày đó chẳng phải có người mướn chúng ta đắp mấy căn phòng bên cạnh sao? Lúc trước tôi có đi qua xem thử, mấy gian phòng kia đều chứa đầy hạt giống! Đám người kia tới đây tôi không nói ra, hiện tại vừa lúc, chúng ta tự mình trồng!”

Mọi người hoan hô, tuy rằng bọn họ là người trong thôn, nhưng những năm gần đây đều không xuống ruộng, trong thôn người biết trồng trọt lần này đều chết sạch sành sanh, bây giờ sống sót đều là một đám đàn ông du thủ du thực suốt ngày rãnh rỗi trong thôn. Nhưng chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy? Chỉ cần là người có tuổi thì sẽ biết cách trồng trọt.

Một đám đàn ông tráng niên đứng dậy đeo túi xách, cầm xẻng các thứ phòng thân, kết bạn chạy tới chỗ để hạt giống. Trong thôn chỉ còn lại một ít lão già, vài người phụ nữ may mắn, cộng thêm mấy đứa bé bị cha mẹ bỏ lại trong thôn.

Cái người phụ nữ bị Trần Ninh bắn vào chân đang ở trong sân giáo huấn cháu nội, tát mấy cái làm cháu bà khóc lên, mắng: “Thật không bớt lo cho mày mà! Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi? Mày ăn hết phần của cha mẹ mày rồi, lấy đâu ra đồ cho mày ăn nữa hả?”

Cháu bà từ khi sinh ra đến bây giờ chưa từng bị đánh đau như thế, bị bà nội mắng, giận hờn quay người chạy ra ngoài.

Bởi vì trong thôn đã không còn tang thi, người đàn bà này trên đùi còn trúng một phát đạn, tuy rằng vết thương không chảy máu nữa, nhưng đi lại bất tiện, bởi vậy cũng không để ý tới nó, chỉ ngồi trên giường tiếp tục hùng hùng hổ hổ chửi bới đoàn người Quách Binh tốt nhất bị tang thi ăn tươi luôn đi.

Thằng nhỏ chạy đến cửa thôn, mới ngừng gào khóc, một mặt thút thít, một mặt nghi hoặc mà nhìn toà ‘núi tang thi’ kia, tay nhỏ luồn vào túi lấy cục kẹo mới mò dưới gối. ‘Cộp’ một tiếng, không cầm chắc, kẹo cứng rơi trên mặt đất, nó ngồi xổm xuống nhặt lên, chùi chùi nước bẩn ở trên, dùng hàm răng cắn vỏ bọc ngoài kẹo, như trước nghi hoặc mà nhìn ‘núi thây’.

Cái này là ông hai, cái kia là chị họ, bọn họ sao lại ngủ ở bên ngoài? Sao mặt họ lại xanh lè vậy?

Nghi hoặc, nó không phát hiện ra đầu mình ngày càng nhức, trước mắt dần dần quay cuồng, không nhìn rõ nữa, tứ chi dần dần cứng ngắc, trong cơ thể tuôn ra một luồng dục vọng muốn được ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện