“Không phải tiểu Lượng Lượng sao? Đừng đi lang thang ở bên ngoài, mau về nhà đi, bà cháu đang tìm cháu đấy.” Một người đi tìm thức ăn thấy đứa nhỏ đứng ở cửa thôn vội vã đi đến kéo tay nó, bên kia là xác tang thi chồng chất, để một đứa nhỏ như vậy nhìn không tốt: “Ai da, cháu, cái đứa nhỏ này sao lại cắn, cắn? Cắn người! Cứu mạng!”
Trên một con đường nhỏ, đoàn người đi đến kho đựng hạt giống. Chú ba vẫn như trước ngậm trong miệng điếu thuốc lá đã tắt nhưng không nỡ bỏ nhàn nhã gánh cây gậy trượt tuyết phòng thân: “Chính là nơi này, bọn họ bình thường đều cất hạt giống ở đây.”
“Chú ba, nơi này sẽ không còn thứ kia đi?”
“Không còn, người trông coi gian nhà này là người tôi quen biết, đều đã biến thành tang thi, trước kia còn lắc lư ở trong thôn.”
“Được, vậy tôi phá cửa nha?” Một người hỏi, thấy chú ba gật đầu, một nhát búa bổ xuống đập bể ổ khóa.
“Sao trong đó tối quá vậy?”
“Bên ngoài trời mưa âm u, sao có thể không tối được?”
“Được, chờ tôi đốt đuốc lên, chúng ta đem hạt giống chở về.”
“A, có thứ gì quấn lên trên đùi tôi?” – “Rắn! Rắn!”
“Rắn từ đâu tới. A — buông ra, thứ gì đó?”
……
Trong tận thế, hạt giống ngoại trừ dễ dàng mốc meo, biến chất thì còn có thể nảy mầm, sinh trưởng. Mưa dầm liên miên mấy ngày nay, trong không khí tràn đầy hơi nước, một lượng lớn hạt giống để ở đây đã mốc không nói, cũng bị ẩm, hoặc là… trưởng thành, trở thành thực vật biến dị.
“Đệt! Đây là cái gì vậy?” Nhìn đám cành lá dữ tợn múa máy bên trong gian phòng trước mặt, Quách Binh suýt nữa ném luôn cái ống nhòm trên tay đi.
“Thực vật biến dị.” Hạ Tử Trọng trầm mặt, có chút tiếc muối lắc đầu một cái: “Thứ kia chỉ sợ chúng ta không đối phó được.”
Khi bọn họ tiến vào L thị đã là ngày hôm sau, mới đầu, vận may của bọn họ không tồi, tìm được mấy cửa hàng hạt giống ở ngoại thành, nhưng có không ít hạt giống đều đã mốc meo, lấy đi cũng vô dụng, chỉ tìm được chút ít hạt giống hoàn hảo bỏ vào trong không gian của Trần Ninh và Yên Nhạc.
Hai ngày nay bọn họ một đường chạy tới trung tâm nội thành, đi đến hội trường trưng bày hạt giống, tiện đường thanh lý tang thi, thu hoạch tinh hạch, hiệu suất cũng không tồi.
Nhưng hôm nay, trên giao lộ, từ cửa sổ một tòa nhà duỗi ra vô số ‘xúc tu’, khiến cả bọn hoang mang.
“Biến, biến dị thực vật?” Quách Binh để ống dòm xuống hỏi lại.
Hạ Tử Trọng gật đầu: “Tụi tôi từng gặp rồi.”
“Kết quả thì sao?” Trần Ninh tiếp nhận cái ống nhòm Quách Binh đưa cho, kê lên mắt nhìn qua bên kia.
“Không đối phó được, chủ yếu là do không biết nhược điểm của thứ này nằm ở đâu.” Hạ Tử Trọng giải thích một chút: “Chém đứt cành của nó cũng không ảnh hưởng tới hành động của cành khác, nó không giống tang thi, chỉ cần chém đứt đầu tang thi là được, nhược điểm bọn nó… tôi rất nghi ngờ, có thể là sinh trưởng trong đất, mà như vậy thì rất khó phát hiện.”
“Quả nhiên là phiền phức.” Quách Binh cau mày: “Thứ này sao lại biến thái như vậy?”
Mấy cái vòi xúc tu đương nhiên biến thái. Loại biến dị thực vật này trên thân một chiếc lá cũng không có, căn bản không nhìn ra nó từng là loại thực vật gì biến dị thành, khiến người ta cảm thấy quỷ dị nhất chính là, tuyệt đại bộ phận thực vật biến dị lớn lên đều tương tự nhau, một thuộc họ dây leo hoặc là họ hàng bà con xa.
Bọn Hạ Tử Trọng xem ra rất hữu duyên với mấy giống loài có dây leo.
“Đi vòng qua thôi, cái hội trường kia từ một con đường khác đi vòng qua cũng có thể đến…” Mọi người thương lượng một chút, quyết định đổi đường. Người trong đội ngũ bọn họ dùng vũ khí nóng công kích làm chủ, súng ống đối với loại biến dị thực vật này tác dụng bé nhỏ không đáng kể.
Mỗi người tự giác leo lên xe mình, chuẩn bị vòng qua căn phòng quỷ dị nọ, xe vừa mới phát động, từ điện thoại vô tuyến liền truyền ra tiếng kêu — “Lão đại, xe tụi tôi không nhúc nhích được!”
“Xe tôi cũng vậy…”
“Bị nâng lên! Xe chúng ta bị nâng lên!”
Sau đó, ngay cả hai người Hạ Tử Trọng cũng rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó ở phía sau kéo xe mình! “Là biến dị thực vật!” Phương Hách từ kính chiếu hậu nhìn thấy một cọng dây leo màu nâu cuốn lấy bánh xe.
“Em nắm chắc vô lăng một chút, anh chém đứt chúng nó.” Hạ Tử Trọng quay cửa kính xe xuống, một đạo ánh vàng có phong hệ dị năng hiệp trợ bay ra chém đứt dây leo đang kéo lấy xe mình, nhưng ngày càng nhiều dây leo kéo tới quấn lấy!
“Không đúng! Không chỉ một gốc biến dị thực vật!” Hạ Tử Trọng nhìn thấy một loạt ‘xúc tu’ màu nâu từ trong nhà thò ra thì tỉnh ngộ.
Số lượng dây leo quá nhiều, phân bố rộng rãi, rõ ràng không chỉ có một gốc cây! Biến dị thực vật khi công kích sinh vật cũng có sự hạn chế. Tỷ như một lần chỉ có thể công kích một con mồi, hoặc một khi gặp phải đối thủ mạnh mẽ sẽ tập trung tất cả dây leo làm vướng chân con mồi, như vậy thì những người khác sẽ có cơ hội chạy trốn.
Nhưng mà bây giờ, bọn Hạ Tử Trọng rõ ràng nhìn thấy có mấy sợi dây leo đang ở góc khác bắt tang thi, vậy mà còn đủ dây leo vươn tới đây quấn họ!
“Đáng chết! Tăng tốc lên, đừng để chúng nó kéo qua!”
“Lão đại, xe tụi tôi bị treo lên rồi! Treo lên rồi!”
Sức mạnh của thực vật ngoài ý muốn rất mạnh mẽ, có thể cuốn mấy chiếc xe nặng nề lên không.
“Tử Trọng…” Xe của bọn họ rõ ràng cũng sắp bị kéo lên khỏi mặt đất, Phương Hách khẩn trương nhìn về phía hắn.
Nếu như thực sự nguy hiểm liền có thể vào không gian, cho dù mất chiếc xe này cũng không sao, trong không gian còn có vài chiếc dự bị. Nhưng mà….
Nhìn mấy chiếc xe bị treo lên ngoài cửa sổ, nếu như không phải do bọn cậu đề nghị, bọn họ căn bản sẽ không mạo hiểm đến M thị. Biết rõ chỗ này có thể có thực vật biến dị, nhưng cậu chỉ nghĩ nếu cẩn thận là có thể tránh được mấy chỗ nguy hiểm.
“A Hách, một hồi nếu như có nguy hiểm lập tức tiến vào không gian, mấy thứ kia tạm thời bỏ qua.”
“Tử Trọng?” Thấy tay hắn đặt ở cửa xe, Phương Hách liền vội vàng kéo cánh tay hắn.
“Không sao, anh sẽ không cậy mạnh.” Chuyện này ít nhiều gì hắn cũng có một phần trách nhiệm, hơn nữa… người ở tận thế, nếu như không chịu mạo hiểm, cho dù đẳng cấp kỹ năng cao đến đâu cũng không có cách nào ứng đối được với nguy hiểm chân chính, đặc biệt là khi bây giờ bởi vì giết được một ít tang thi cấp hai, bạch cầu trong không gian ăn tinh hạch cấp hai mà sương mù càng thêm dày đặc, nói không chừng đã sắp thăng cấp rồi, hắn nhất định phải chuẩn bị tốt để đối phó với các tình huống bên ngoài.
“Em đi cùng anh…”
“Không được.” Hạ Tử Trọng trầm giọng: “Dị năng chủ yếu của em là trị liệu, nếu anh bị thương…”
“Em không thể để anh đi một mình, cho dù em có dị năng trị liệu cũng vậy. Tử Trọng, nếu để cho em thấy anh bị thương thì em thà rằng cùng anh chiến đấu, sớm có thể giết thứ làm anh bị thương!” Phương Hách chợt đứng lên, trong mắt tràn đầy kiên định. Cậu hiểu rõ tại sao Hạ Tử Trọng muốn ra ngoài đối mặt với loại thực vật kia, tới nơi này là đề nghị của Hạ Tử Trọng, anh ấy vừa nãy tuy rằng không nói gì, nhưng mình có thể nhìn thấy trong mắt anh ấy là tự trách.
Vô luận Hạ Tử Trọng sắp sửa đối mặt với cái gì, cậu cũng nguyện ý cùng hắn đương đầu.
“Đừng mạo hiểm…”
Phương Hách lắc đầu một cái rồi cười, trên tay phải vốn trống không lại nhiều thêm một vật: “Chúng ta chia nhau hành động, dùng cái này.”
Thấy vật kia, Hạ Tử Trọng dừng một chút, suy tư gật đầu nói: “Mang theo bạch cầu để nó cuốn dây leo!” Nói xong câu đó liền cúi đầu hôn một cái lên khóe môi cậu, rồi mới xoay người mở cửa nhảy ra ngoài.
Chiếc xe của bọn hắn đã bị dây leo kéo lên giữa không trung, thời điểm Hạ Tử Trọng mở cửa thì xe đã cách xa mặt đất tới ba, bốn mét.
Thân thể được một cơn gió màu xanh cuốn lấy, cả người như một chú chim bay là là xuống mặt đất, bước chân giẫm trên mặt đất một cái, liền hướng một sợi dây leo bên cạnh phóng vụt tới – đó là sợi dây leo đang cuốn lấy một chiếc xe khác!
Mang theo quang vàng óng trên lưỡi dao, Hạ Tử Trọng nhờ phong hệ dị năng trợ giúp nhảy lên cao hai mét, một đao chém đứt sợi dây leo kia!
Mấy người trong xe bỗng nhiên bị nhấc lên, liền bất chợt mất đi trọng lực, may là không chỉ có một sợi dây leo cuốn lấy chiếc xe của bọn họ, nếu không lúc này cả bọn nhất định đã bị đập tới hôn mê.
Phương Hách đóng kỹ cửa xe Hạ Tử Trọng rời đi, chính cậu thì ôm chặt lấy bạch cầu xoay người ló đầu ra ngoài từ một cánh cửa khác.
Nhìn lướt qua vô số sợi dây leo duỗi ra ở các gian phòng, Phương Hách vỗ vỗ đầu bạch cầu: “Đi, cướp tinh hạch mấy cái cây kia đi, cẩn thận, chớ để chúng nó túm được, một hồi nghe lời của tao, khi nào kêu mày vào không gian nhất định phải đi vào, không thì sau này không ôm mày đó!”
Bạch cầu ẩn thân vui vẻ mà nhảy ‘phốc phốc’ tới mấy gian phòng nọ, nhóm thực vật còn chưa biết gia hỏa theo chân chúng nó cướp ăn đã tới, chúng nó vẫn ung dung bắt tang thi, hoặc cùng đoàn xe tiểu đội Luân Hồi dây dưa.
Phương Hách thấy rõ tình huống bên ngoài, một cước đạp bay một sợi dây leo thô to, né tránh những sợi khác đang phóng tới, đạp vài cái lên sợi to nhất liền tới được chỗ gốc thực vật đó! Động tác nhẹ nhàng như trên người có thêm đôi cánh!
Hạ Tử Trọng chém đứt mấy sợi dây leo đang quấn lấy đoàn xe, những gốc thực vật kia rốt cục mới chú ý đến mà rút vài sợi về, chuyển qua tấn công hắn.
“Các cậu mau lên xe!” Rốt cục tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, Quách Binh quay kính xe xuống gào lên với hắn, mấy sợi dây leo đó đều phóng thẳng tới chỗ Hạ Tử Trọng, thực sự quá nguy hiểm.
“Lui hết về phía sau đi!” Hạ Tử Trọng đã thấy bạch cầu cùng Phương Hách hành động, hiện tại lực chú ý của mấy sợi dây leo này đều bị hắn hấp dẫn, khoảng cách gần hơn thì bị bạch cầu cướp tinh hạch không thể phân tâm, trái lại không có thứ gì để ý tới Phương Hách.
Động tác Phương Hách linh hoạt như một con mèo, luồn lách bên trong đám dây dày đặc, chỉ chốc lát liền chạy tới nóc nhà bị xé rách: từ nóc nhà nhìn vào, chỉ thấy trong phòng tràn đầy một nùi dây leo màu nâu khủng bố đan xen lẫn nhau, không biết có bao nhiêu sợi còn đang giãy dụa khắp nơi!
Mấy bó thuốc nổ bỗng dưng xuất hiện trong tay, cậu ném thẳng vào phòng, một hơi ném tới năm, sáu túi thuốc nổ, còn lấy thêm một quả lựu đạn: “Bạch cầu, về không gian!”
Trên một con đường nhỏ, đoàn người đi đến kho đựng hạt giống. Chú ba vẫn như trước ngậm trong miệng điếu thuốc lá đã tắt nhưng không nỡ bỏ nhàn nhã gánh cây gậy trượt tuyết phòng thân: “Chính là nơi này, bọn họ bình thường đều cất hạt giống ở đây.”
“Chú ba, nơi này sẽ không còn thứ kia đi?”
“Không còn, người trông coi gian nhà này là người tôi quen biết, đều đã biến thành tang thi, trước kia còn lắc lư ở trong thôn.”
“Được, vậy tôi phá cửa nha?” Một người hỏi, thấy chú ba gật đầu, một nhát búa bổ xuống đập bể ổ khóa.
“Sao trong đó tối quá vậy?”
“Bên ngoài trời mưa âm u, sao có thể không tối được?”
“Được, chờ tôi đốt đuốc lên, chúng ta đem hạt giống chở về.”
“A, có thứ gì quấn lên trên đùi tôi?” – “Rắn! Rắn!”
“Rắn từ đâu tới. A — buông ra, thứ gì đó?”
……
Trong tận thế, hạt giống ngoại trừ dễ dàng mốc meo, biến chất thì còn có thể nảy mầm, sinh trưởng. Mưa dầm liên miên mấy ngày nay, trong không khí tràn đầy hơi nước, một lượng lớn hạt giống để ở đây đã mốc không nói, cũng bị ẩm, hoặc là… trưởng thành, trở thành thực vật biến dị.
“Đệt! Đây là cái gì vậy?” Nhìn đám cành lá dữ tợn múa máy bên trong gian phòng trước mặt, Quách Binh suýt nữa ném luôn cái ống nhòm trên tay đi.
“Thực vật biến dị.” Hạ Tử Trọng trầm mặt, có chút tiếc muối lắc đầu một cái: “Thứ kia chỉ sợ chúng ta không đối phó được.”
Khi bọn họ tiến vào L thị đã là ngày hôm sau, mới đầu, vận may của bọn họ không tồi, tìm được mấy cửa hàng hạt giống ở ngoại thành, nhưng có không ít hạt giống đều đã mốc meo, lấy đi cũng vô dụng, chỉ tìm được chút ít hạt giống hoàn hảo bỏ vào trong không gian của Trần Ninh và Yên Nhạc.
Hai ngày nay bọn họ một đường chạy tới trung tâm nội thành, đi đến hội trường trưng bày hạt giống, tiện đường thanh lý tang thi, thu hoạch tinh hạch, hiệu suất cũng không tồi.
Nhưng hôm nay, trên giao lộ, từ cửa sổ một tòa nhà duỗi ra vô số ‘xúc tu’, khiến cả bọn hoang mang.
“Biến, biến dị thực vật?” Quách Binh để ống dòm xuống hỏi lại.
Hạ Tử Trọng gật đầu: “Tụi tôi từng gặp rồi.”
“Kết quả thì sao?” Trần Ninh tiếp nhận cái ống nhòm Quách Binh đưa cho, kê lên mắt nhìn qua bên kia.
“Không đối phó được, chủ yếu là do không biết nhược điểm của thứ này nằm ở đâu.” Hạ Tử Trọng giải thích một chút: “Chém đứt cành của nó cũng không ảnh hưởng tới hành động của cành khác, nó không giống tang thi, chỉ cần chém đứt đầu tang thi là được, nhược điểm bọn nó… tôi rất nghi ngờ, có thể là sinh trưởng trong đất, mà như vậy thì rất khó phát hiện.”
“Quả nhiên là phiền phức.” Quách Binh cau mày: “Thứ này sao lại biến thái như vậy?”
Mấy cái vòi xúc tu đương nhiên biến thái. Loại biến dị thực vật này trên thân một chiếc lá cũng không có, căn bản không nhìn ra nó từng là loại thực vật gì biến dị thành, khiến người ta cảm thấy quỷ dị nhất chính là, tuyệt đại bộ phận thực vật biến dị lớn lên đều tương tự nhau, một thuộc họ dây leo hoặc là họ hàng bà con xa.
Bọn Hạ Tử Trọng xem ra rất hữu duyên với mấy giống loài có dây leo.
“Đi vòng qua thôi, cái hội trường kia từ một con đường khác đi vòng qua cũng có thể đến…” Mọi người thương lượng một chút, quyết định đổi đường. Người trong đội ngũ bọn họ dùng vũ khí nóng công kích làm chủ, súng ống đối với loại biến dị thực vật này tác dụng bé nhỏ không đáng kể.
Mỗi người tự giác leo lên xe mình, chuẩn bị vòng qua căn phòng quỷ dị nọ, xe vừa mới phát động, từ điện thoại vô tuyến liền truyền ra tiếng kêu — “Lão đại, xe tụi tôi không nhúc nhích được!”
“Xe tôi cũng vậy…”
“Bị nâng lên! Xe chúng ta bị nâng lên!”
Sau đó, ngay cả hai người Hạ Tử Trọng cũng rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó ở phía sau kéo xe mình! “Là biến dị thực vật!” Phương Hách từ kính chiếu hậu nhìn thấy một cọng dây leo màu nâu cuốn lấy bánh xe.
“Em nắm chắc vô lăng một chút, anh chém đứt chúng nó.” Hạ Tử Trọng quay cửa kính xe xuống, một đạo ánh vàng có phong hệ dị năng hiệp trợ bay ra chém đứt dây leo đang kéo lấy xe mình, nhưng ngày càng nhiều dây leo kéo tới quấn lấy!
“Không đúng! Không chỉ một gốc biến dị thực vật!” Hạ Tử Trọng nhìn thấy một loạt ‘xúc tu’ màu nâu từ trong nhà thò ra thì tỉnh ngộ.
Số lượng dây leo quá nhiều, phân bố rộng rãi, rõ ràng không chỉ có một gốc cây! Biến dị thực vật khi công kích sinh vật cũng có sự hạn chế. Tỷ như một lần chỉ có thể công kích một con mồi, hoặc một khi gặp phải đối thủ mạnh mẽ sẽ tập trung tất cả dây leo làm vướng chân con mồi, như vậy thì những người khác sẽ có cơ hội chạy trốn.
Nhưng mà bây giờ, bọn Hạ Tử Trọng rõ ràng nhìn thấy có mấy sợi dây leo đang ở góc khác bắt tang thi, vậy mà còn đủ dây leo vươn tới đây quấn họ!
“Đáng chết! Tăng tốc lên, đừng để chúng nó kéo qua!”
“Lão đại, xe tụi tôi bị treo lên rồi! Treo lên rồi!”
Sức mạnh của thực vật ngoài ý muốn rất mạnh mẽ, có thể cuốn mấy chiếc xe nặng nề lên không.
“Tử Trọng…” Xe của bọn họ rõ ràng cũng sắp bị kéo lên khỏi mặt đất, Phương Hách khẩn trương nhìn về phía hắn.
Nếu như thực sự nguy hiểm liền có thể vào không gian, cho dù mất chiếc xe này cũng không sao, trong không gian còn có vài chiếc dự bị. Nhưng mà….
Nhìn mấy chiếc xe bị treo lên ngoài cửa sổ, nếu như không phải do bọn cậu đề nghị, bọn họ căn bản sẽ không mạo hiểm đến M thị. Biết rõ chỗ này có thể có thực vật biến dị, nhưng cậu chỉ nghĩ nếu cẩn thận là có thể tránh được mấy chỗ nguy hiểm.
“A Hách, một hồi nếu như có nguy hiểm lập tức tiến vào không gian, mấy thứ kia tạm thời bỏ qua.”
“Tử Trọng?” Thấy tay hắn đặt ở cửa xe, Phương Hách liền vội vàng kéo cánh tay hắn.
“Không sao, anh sẽ không cậy mạnh.” Chuyện này ít nhiều gì hắn cũng có một phần trách nhiệm, hơn nữa… người ở tận thế, nếu như không chịu mạo hiểm, cho dù đẳng cấp kỹ năng cao đến đâu cũng không có cách nào ứng đối được với nguy hiểm chân chính, đặc biệt là khi bây giờ bởi vì giết được một ít tang thi cấp hai, bạch cầu trong không gian ăn tinh hạch cấp hai mà sương mù càng thêm dày đặc, nói không chừng đã sắp thăng cấp rồi, hắn nhất định phải chuẩn bị tốt để đối phó với các tình huống bên ngoài.
“Em đi cùng anh…”
“Không được.” Hạ Tử Trọng trầm giọng: “Dị năng chủ yếu của em là trị liệu, nếu anh bị thương…”
“Em không thể để anh đi một mình, cho dù em có dị năng trị liệu cũng vậy. Tử Trọng, nếu để cho em thấy anh bị thương thì em thà rằng cùng anh chiến đấu, sớm có thể giết thứ làm anh bị thương!” Phương Hách chợt đứng lên, trong mắt tràn đầy kiên định. Cậu hiểu rõ tại sao Hạ Tử Trọng muốn ra ngoài đối mặt với loại thực vật kia, tới nơi này là đề nghị của Hạ Tử Trọng, anh ấy vừa nãy tuy rằng không nói gì, nhưng mình có thể nhìn thấy trong mắt anh ấy là tự trách.
Vô luận Hạ Tử Trọng sắp sửa đối mặt với cái gì, cậu cũng nguyện ý cùng hắn đương đầu.
“Đừng mạo hiểm…”
Phương Hách lắc đầu một cái rồi cười, trên tay phải vốn trống không lại nhiều thêm một vật: “Chúng ta chia nhau hành động, dùng cái này.”
Thấy vật kia, Hạ Tử Trọng dừng một chút, suy tư gật đầu nói: “Mang theo bạch cầu để nó cuốn dây leo!” Nói xong câu đó liền cúi đầu hôn một cái lên khóe môi cậu, rồi mới xoay người mở cửa nhảy ra ngoài.
Chiếc xe của bọn hắn đã bị dây leo kéo lên giữa không trung, thời điểm Hạ Tử Trọng mở cửa thì xe đã cách xa mặt đất tới ba, bốn mét.
Thân thể được một cơn gió màu xanh cuốn lấy, cả người như một chú chim bay là là xuống mặt đất, bước chân giẫm trên mặt đất một cái, liền hướng một sợi dây leo bên cạnh phóng vụt tới – đó là sợi dây leo đang cuốn lấy một chiếc xe khác!
Mang theo quang vàng óng trên lưỡi dao, Hạ Tử Trọng nhờ phong hệ dị năng trợ giúp nhảy lên cao hai mét, một đao chém đứt sợi dây leo kia!
Mấy người trong xe bỗng nhiên bị nhấc lên, liền bất chợt mất đi trọng lực, may là không chỉ có một sợi dây leo cuốn lấy chiếc xe của bọn họ, nếu không lúc này cả bọn nhất định đã bị đập tới hôn mê.
Phương Hách đóng kỹ cửa xe Hạ Tử Trọng rời đi, chính cậu thì ôm chặt lấy bạch cầu xoay người ló đầu ra ngoài từ một cánh cửa khác.
Nhìn lướt qua vô số sợi dây leo duỗi ra ở các gian phòng, Phương Hách vỗ vỗ đầu bạch cầu: “Đi, cướp tinh hạch mấy cái cây kia đi, cẩn thận, chớ để chúng nó túm được, một hồi nghe lời của tao, khi nào kêu mày vào không gian nhất định phải đi vào, không thì sau này không ôm mày đó!”
Bạch cầu ẩn thân vui vẻ mà nhảy ‘phốc phốc’ tới mấy gian phòng nọ, nhóm thực vật còn chưa biết gia hỏa theo chân chúng nó cướp ăn đã tới, chúng nó vẫn ung dung bắt tang thi, hoặc cùng đoàn xe tiểu đội Luân Hồi dây dưa.
Phương Hách thấy rõ tình huống bên ngoài, một cước đạp bay một sợi dây leo thô to, né tránh những sợi khác đang phóng tới, đạp vài cái lên sợi to nhất liền tới được chỗ gốc thực vật đó! Động tác nhẹ nhàng như trên người có thêm đôi cánh!
Hạ Tử Trọng chém đứt mấy sợi dây leo đang quấn lấy đoàn xe, những gốc thực vật kia rốt cục mới chú ý đến mà rút vài sợi về, chuyển qua tấn công hắn.
“Các cậu mau lên xe!” Rốt cục tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, Quách Binh quay kính xe xuống gào lên với hắn, mấy sợi dây leo đó đều phóng thẳng tới chỗ Hạ Tử Trọng, thực sự quá nguy hiểm.
“Lui hết về phía sau đi!” Hạ Tử Trọng đã thấy bạch cầu cùng Phương Hách hành động, hiện tại lực chú ý của mấy sợi dây leo này đều bị hắn hấp dẫn, khoảng cách gần hơn thì bị bạch cầu cướp tinh hạch không thể phân tâm, trái lại không có thứ gì để ý tới Phương Hách.
Động tác Phương Hách linh hoạt như một con mèo, luồn lách bên trong đám dây dày đặc, chỉ chốc lát liền chạy tới nóc nhà bị xé rách: từ nóc nhà nhìn vào, chỉ thấy trong phòng tràn đầy một nùi dây leo màu nâu khủng bố đan xen lẫn nhau, không biết có bao nhiêu sợi còn đang giãy dụa khắp nơi!
Mấy bó thuốc nổ bỗng dưng xuất hiện trong tay, cậu ném thẳng vào phòng, một hơi ném tới năm, sáu túi thuốc nổ, còn lấy thêm một quả lựu đạn: “Bạch cầu, về không gian!”
Danh sách chương