Ngô Hữu Dân nhìn thấy Triệu Hồng, trong mắt đen nhánh nhiễm lên một tia sắc bén thâm trầm, khí tràng cả người đều thay đổi hẳn.
Cố Ngọc hiểu rõ, quay đầu nhìn hắn, “Cùng bọn họ có thù oán?”
“Đúng vậy.” Ngô Hữu Dân nặng nề gật đầu, “Thù này tôi muốn tự mình báo.”
Hắn tổng cảm thấy lí do Triệu Hồng bắt hắn không đơn giản như vậy, có lẽ còn có ý đồ khác. Mà chuyện này cũng là nguyên nhân hắn phải giữ bí mật với nhóm Cố Ngọc bọn họ.
“Được.” Cố Ngọc nhún vai, lại nhìn thoáng qua Diệp Mỹ Hoa cùng hai đứa nhỏ, dặn dò nói: “Đừng để người một nhà bị thương!”
“Tôi biết.” Ngô Hữu Dân gật gật đầu, xoay người đi vào đường nhỏ bên cạnh, nơi đó có thể vòng qua một đoạn đường lớn, vòng đến phía sau nhóm người Triệu Hồng.
Mà lúc này Diệp Mỹ Hoa đã mang theo Tiểu Đông cùng Tiểu Xuân đến gần.
Bọn họ đột nhiên xuất hiện khiến Triệu Hồng có vài phần cảnh giác, nhưng nhìn thấy là một cô gái mang theo hai đứa nhỏ hắn lập tức liền thả lỏng. Thế nhưng Triệu Hi liếc mắt nhìn Diệp Mỹ Hoa một cái, “Di” một tiếng, nói: “Là người sống sót của căn cứ chúng ta.”
Cô ta từng gặp qua Diệp Mỹ Hoa một lần liền nhớ kỹ, hình như người này còn là thủy hệ dị năng giả.
“Triệu tiểu thư.” Diệp Mỹ Hoa vội vàng gật đầu với Triệu Hi, lại kinh sợ liếc mắt nhìn Triệu Hồng một cái. Cô tất nhiên nhận thức hai cha con này, bất quá Triệu Hồng không nhớ rõ cô cũng bình thường, rốt cuộc cô cũng chỉ là một thủy hệ dị năng giả nho nhỏ.
Bất quá cha con bọn họ thế nhưng so với người khác còn chạy nhanh hơn. Ném xuống những người trong căn cứ mặc kệ không nói, bọn họ còn là người đầu tiên chạy đến nơi này.
“Ba, mang theo cô ta đi, cô ta là thủy hệ dị năng giả, trên đường đi con không thể thiếu nước.” Triệu Hi nói lời hiển nhiên. Cô ta luôn luôn yêu thích chưng diện đẹp đẽ, không thể chịu nỗi cảnh mấy ngày không được tắm rửa.
Triệu Hồng yên lặng liếc mắt nhìn Diệp Mỹ Hoa một cái, ánh mắt lại đảo qua Tiểu Xuân cùng Tiểu Đông, “Một thủy hệ dị năng giả, còn có thể mang theo hai đứa nhỏ chạy thoát khỏi căn cứ……”
Nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quặc, hắn lại không phải là đồ ngốc.
“Là có người đã cứu chúng tôi.” Tiểu Xuân xuân nhịn không được mở miệng, tiếng nói non nớt thiên chân vô tà, “Là một anh trai rất lợi hại!”
Trịnh Gia xác thật rất lợi hại, lúc ấy bằng lực chiến một mình hắn giao đấu cả một đàn thú, uy vũ tựa như thiên thần!
“Đúng vậy, người kia cũng chỉ vừa khéo cứu chúng tôi, lúc này chúng tôi mới có thể trốn thoát từ trong căn cứ ra ngoài.” Diệp Mỹ Hoa liên tục gật đầu, Tiểu Đông ở một bên lại nói thêm một câu, “Sau đó lại đi nhờ xe một ông chú, bất quá hắn muốn đi về hướng khác. chúng tôi chỉ có thể xuống xe ở chỗ đó.”
Tiểu Đông sau khi nói xong lại chỉ chỉ một đường rẽ cách đó không xa.
Trong mắt Triệu Hồng xẹt qua mấy phần thâm trầm, đột nhiên đứng dậy nói: “Cô đi theo cùng chúng tôi, hai đứa nhỏ ở lại!”
Diệp Mỹ Hoa sửng sốt một chút.
Tiểu Xuân cùng Tiểu Đông hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó Tiểu Xuân liền thương tâm khóc lên.
Bất quá nhóm người Triệu Hồng kia cũng không phải là hạng người mềm lòng. Ngay cả Triệu Hi khi đi qua chỗ bọn họ cũng nói với Diệp Mỹ Hoa rằng: “Không muốn cùng hai đứa nhóc kia chết ở chỗ này thì mau đi theo bọn tôi.”
Lòng đồng tình với kẻ yếu sớm đã theo mạt thế tiến đến mà tan thành mây khói, cũng may trước mắt bọn họ không thiếu lương thực. Bằng không hai đứa nhỏ này nói không chừng sẽ bị làm lương thực dự trữ.
Tình huống như vậy ở Mạt thế có không ít, người đói đến mức tận cùng thật sự cái gì cũng dám ăn.
“Chú ơi, dì ơi... mọi người đừng đi mà!” Trong mắt Tiểu Đông hiện lên một tia lạnh lẽo, giả vờ sợ hãi lôi kéo Tiểu Xuân đuổi theo vài bước, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “Moi người đừng mặc kệ bọn con mà……”
Nhưng đáp lại bọn họ chỉ có không khí lạnh băng cùng những bóng lưng lạnh nhạt.
Tiểu Đông hừ lạnh một tiếng, hắn đã sớm biết người trong Song Sơn căn cứ không có người nào tốt cả, quyết định cùng nhóm Cố Ngọc rời đi là rất sáng suốt.
Diệp Mỹ Hoa có chút khẩn trương, nhịn không được nhìn chung quanh, cô không biết nhóm người Cố Ngọc khi nào sẽ hành động tiến công, lại sẽ lấy phương thức nào khai chiến. Đến lúc đó cô phải trốn tránh bằng cách nào đây? Quay đầu nhìn lại, đã không thấy bóng dáng Tiểu Đông cùng Tiểu Xuân.
“Chi chi!!!”
Đột nhiên có thanh âm ở hai bên bụi cỏ vang lên.
Trong thôn có nhiều ruộng đất, còn có hoa màu cùng rau dưa chưa thu hoạch, tuy rằng mạt thế tiến đến chết héo chết đông không ít, nhưng cẩn thận lựa chọn một chút còn có thể ăn được không ít.
Nhưng nhóm người Triệu Hồng nơi nào nhìn trúng những đồ ăn này, chỉ nghĩ nhanh chóng rời đi tìm được nơi đặt chân.
“Chi chi chi!!!”
Tiếng vang càng lúc càng lớn, Triệu Hi dừng bước nghiêng đầu vừa nhìn, trong bụi cỏ không biết khi nào chui ra một con chuột màu xám. Cái đầu con chuột này rất lớn, đều phải bằng một con mèo nhỏ.
Triệu Hi cảm thấy cả người nổi lên một trận da gà.
Mạt thế tiến đến, những động vật này biến dị. Mỗi một con đều lớn đến khoa trương.
Nhưng chỉ có một con chuột cô ta cũng không sợ, tốt xấu gì cô ta cũng là dị năng giả, nhưng Triệu Hi đột nhiên phát hiện, thế nhưng không chỉ có một con chuột, liên tiếp từ trong bụi cỏ lộ ra hàng loạt đầu chuột.
“Ba, các người mau xem!” Triệu Hi nhịn không được thét chói tai ra tiếng, cũng chỉ một lát sau đàn chuột chen chúc bò tới, đem bọn họ bao vây vào bên trong.
Những bóng dáng màu xám ồ ạt chen chúc thành một tảng lớn, khiến người nhìn thấy da đầu đều tê dại.
Diệp Mỹ Hoa cũng có chút cứng ngắc nhìn hoàn cảnh trước mắt, đợi lát nữa không biết đàn chuột này có công kích cô hay không, cô cũng rất sợ a!
“Đám chuột này điên rồi sao? Động thủ!” Triệu Hồng lại là một nhân vật tàn nhẫn, nhận thấy tình thế không tốt ngay lập tức triển khai công kích, kim hệ dị năng ở trong tay hắn vận dụng thuần thục, một cái kim châm đều đâm vào trên đỉnh đầu con chuột, một kích mất mạng.
Nói giỡn, đám chuột kia tuy rằng cái đầu không lớn, thế nhưng góp gió sẽ thành bão a. Số lượng chúng nó qua nhiều, nếu bị chúng nó quần công, chỉ sợ sẽ bị gặm đến thi cốt đều không dư thừa.
*Yêu cầu những web lấy truyện mình đi không cắt tên editor - Xue Ding cùng nguồn diendanlequydon. Mong các web tự ý thức, mong các bạn đọc ủng hộ editor ạ. (⌒‿⌒)
Đoàn người Triệu Hồng đại khái có bảy tám người, chạy hai chiếc xe, một chiếc là xe Hãn Mã, một chiếc là xe Việt dã Toyota. Lúc này tất cả mọi người dựa lưng vào thân xe triển khai công kích.
Có người dùng súng, có người dùng dị năng công kích, còn có người vận dụng dị năng hệ thổ dựng nên tường đất làm phòng ngự, Diệp Mỹ Hoa nhân cơ hội tránh ở phía sau bọn họ, cả người đều run lên bần bật.
Cô không biết nếu đám người Triệu Hồng bị đàn chuột công hãm, nhóm người Cố Ngọc có thể ra tay cứu cô hay không, trong lòng cô không thể xác định được. Dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, mệnh cô làm sao có giá trị gì?
“Con mẹ nó, khẳng định là con nhỏ này đem đàn chuột đưa tới đây!” Triệu Hồng đã có chút đánh không xuể. Hắn là dị năng giả tam giai không sai, nhưng đàn chuột này quá nhiều, hắn không có khả năng đem chúng nó đều giết hết được.
Nghĩ như vậy, Triệu Hồng một phen túm Diệp Mỹ Hoa nhấc lên, “Chúng ta đi, không thể tham chiến!” Nói xong liền muốn đem Diệp Mỹ Hoa ném vào trong đàn chuột, dùng một chiêu họa thủy đông dẫn.
“Ba, không được!” Triệu Hi luống cuống, đây chính là nguồn nước của cô ta, muốn giết thủy hệ dị năng giả duy nhất lúc này là không được, cô ta không thể dễ dàng mất đi cái nguồn nước mới tới tay này được.
Cha con Triệu Hồng ở đó một tranh một đoạt, Diệp Mỹ Hoa đã bị hắn buông tay ném đi ra ngoài.
Diệp Mỹ Hoa sợ tới mức lá gan muốn nứt ra, tựa hồ đã cảm giác được đàn chuột không chút lưu tình cắn nuốt sinh mệnh cô.
Nháy mắt khi cô rơi xuống đất, đàn chuột thế nhưng đều vòng qua người cô, Diệp Mỹ Hoa đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại lăn về phía trước một vòng, nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Cô biết Ngô Hữu Dân có năng lực câu thông thú biến dị, như vậy trận công kích có tính toán trước này nhất định là kiệt tác của hắn!
Cố Ngọc hiểu rõ, quay đầu nhìn hắn, “Cùng bọn họ có thù oán?”
“Đúng vậy.” Ngô Hữu Dân nặng nề gật đầu, “Thù này tôi muốn tự mình báo.”
Hắn tổng cảm thấy lí do Triệu Hồng bắt hắn không đơn giản như vậy, có lẽ còn có ý đồ khác. Mà chuyện này cũng là nguyên nhân hắn phải giữ bí mật với nhóm Cố Ngọc bọn họ.
“Được.” Cố Ngọc nhún vai, lại nhìn thoáng qua Diệp Mỹ Hoa cùng hai đứa nhỏ, dặn dò nói: “Đừng để người một nhà bị thương!”
“Tôi biết.” Ngô Hữu Dân gật gật đầu, xoay người đi vào đường nhỏ bên cạnh, nơi đó có thể vòng qua một đoạn đường lớn, vòng đến phía sau nhóm người Triệu Hồng.
Mà lúc này Diệp Mỹ Hoa đã mang theo Tiểu Đông cùng Tiểu Xuân đến gần.
Bọn họ đột nhiên xuất hiện khiến Triệu Hồng có vài phần cảnh giác, nhưng nhìn thấy là một cô gái mang theo hai đứa nhỏ hắn lập tức liền thả lỏng. Thế nhưng Triệu Hi liếc mắt nhìn Diệp Mỹ Hoa một cái, “Di” một tiếng, nói: “Là người sống sót của căn cứ chúng ta.”
Cô ta từng gặp qua Diệp Mỹ Hoa một lần liền nhớ kỹ, hình như người này còn là thủy hệ dị năng giả.
“Triệu tiểu thư.” Diệp Mỹ Hoa vội vàng gật đầu với Triệu Hi, lại kinh sợ liếc mắt nhìn Triệu Hồng một cái. Cô tất nhiên nhận thức hai cha con này, bất quá Triệu Hồng không nhớ rõ cô cũng bình thường, rốt cuộc cô cũng chỉ là một thủy hệ dị năng giả nho nhỏ.
Bất quá cha con bọn họ thế nhưng so với người khác còn chạy nhanh hơn. Ném xuống những người trong căn cứ mặc kệ không nói, bọn họ còn là người đầu tiên chạy đến nơi này.
“Ba, mang theo cô ta đi, cô ta là thủy hệ dị năng giả, trên đường đi con không thể thiếu nước.” Triệu Hi nói lời hiển nhiên. Cô ta luôn luôn yêu thích chưng diện đẹp đẽ, không thể chịu nỗi cảnh mấy ngày không được tắm rửa.
Triệu Hồng yên lặng liếc mắt nhìn Diệp Mỹ Hoa một cái, ánh mắt lại đảo qua Tiểu Xuân cùng Tiểu Đông, “Một thủy hệ dị năng giả, còn có thể mang theo hai đứa nhỏ chạy thoát khỏi căn cứ……”
Nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quặc, hắn lại không phải là đồ ngốc.
“Là có người đã cứu chúng tôi.” Tiểu Xuân xuân nhịn không được mở miệng, tiếng nói non nớt thiên chân vô tà, “Là một anh trai rất lợi hại!”
Trịnh Gia xác thật rất lợi hại, lúc ấy bằng lực chiến một mình hắn giao đấu cả một đàn thú, uy vũ tựa như thiên thần!
“Đúng vậy, người kia cũng chỉ vừa khéo cứu chúng tôi, lúc này chúng tôi mới có thể trốn thoát từ trong căn cứ ra ngoài.” Diệp Mỹ Hoa liên tục gật đầu, Tiểu Đông ở một bên lại nói thêm một câu, “Sau đó lại đi nhờ xe một ông chú, bất quá hắn muốn đi về hướng khác. chúng tôi chỉ có thể xuống xe ở chỗ đó.”
Tiểu Đông sau khi nói xong lại chỉ chỉ một đường rẽ cách đó không xa.
Trong mắt Triệu Hồng xẹt qua mấy phần thâm trầm, đột nhiên đứng dậy nói: “Cô đi theo cùng chúng tôi, hai đứa nhỏ ở lại!”
Diệp Mỹ Hoa sửng sốt một chút.
Tiểu Xuân cùng Tiểu Đông hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó Tiểu Xuân liền thương tâm khóc lên.
Bất quá nhóm người Triệu Hồng kia cũng không phải là hạng người mềm lòng. Ngay cả Triệu Hi khi đi qua chỗ bọn họ cũng nói với Diệp Mỹ Hoa rằng: “Không muốn cùng hai đứa nhóc kia chết ở chỗ này thì mau đi theo bọn tôi.”
Lòng đồng tình với kẻ yếu sớm đã theo mạt thế tiến đến mà tan thành mây khói, cũng may trước mắt bọn họ không thiếu lương thực. Bằng không hai đứa nhỏ này nói không chừng sẽ bị làm lương thực dự trữ.
Tình huống như vậy ở Mạt thế có không ít, người đói đến mức tận cùng thật sự cái gì cũng dám ăn.
“Chú ơi, dì ơi... mọi người đừng đi mà!” Trong mắt Tiểu Đông hiện lên một tia lạnh lẽo, giả vờ sợ hãi lôi kéo Tiểu Xuân đuổi theo vài bước, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “Moi người đừng mặc kệ bọn con mà……”
Nhưng đáp lại bọn họ chỉ có không khí lạnh băng cùng những bóng lưng lạnh nhạt.
Tiểu Đông hừ lạnh một tiếng, hắn đã sớm biết người trong Song Sơn căn cứ không có người nào tốt cả, quyết định cùng nhóm Cố Ngọc rời đi là rất sáng suốt.
Diệp Mỹ Hoa có chút khẩn trương, nhịn không được nhìn chung quanh, cô không biết nhóm người Cố Ngọc khi nào sẽ hành động tiến công, lại sẽ lấy phương thức nào khai chiến. Đến lúc đó cô phải trốn tránh bằng cách nào đây? Quay đầu nhìn lại, đã không thấy bóng dáng Tiểu Đông cùng Tiểu Xuân.
“Chi chi!!!”
Đột nhiên có thanh âm ở hai bên bụi cỏ vang lên.
Trong thôn có nhiều ruộng đất, còn có hoa màu cùng rau dưa chưa thu hoạch, tuy rằng mạt thế tiến đến chết héo chết đông không ít, nhưng cẩn thận lựa chọn một chút còn có thể ăn được không ít.
Nhưng nhóm người Triệu Hồng nơi nào nhìn trúng những đồ ăn này, chỉ nghĩ nhanh chóng rời đi tìm được nơi đặt chân.
“Chi chi chi!!!”
Tiếng vang càng lúc càng lớn, Triệu Hi dừng bước nghiêng đầu vừa nhìn, trong bụi cỏ không biết khi nào chui ra một con chuột màu xám. Cái đầu con chuột này rất lớn, đều phải bằng một con mèo nhỏ.
Triệu Hi cảm thấy cả người nổi lên một trận da gà.
Mạt thế tiến đến, những động vật này biến dị. Mỗi một con đều lớn đến khoa trương.
Nhưng chỉ có một con chuột cô ta cũng không sợ, tốt xấu gì cô ta cũng là dị năng giả, nhưng Triệu Hi đột nhiên phát hiện, thế nhưng không chỉ có một con chuột, liên tiếp từ trong bụi cỏ lộ ra hàng loạt đầu chuột.
“Ba, các người mau xem!” Triệu Hi nhịn không được thét chói tai ra tiếng, cũng chỉ một lát sau đàn chuột chen chúc bò tới, đem bọn họ bao vây vào bên trong.
Những bóng dáng màu xám ồ ạt chen chúc thành một tảng lớn, khiến người nhìn thấy da đầu đều tê dại.
Diệp Mỹ Hoa cũng có chút cứng ngắc nhìn hoàn cảnh trước mắt, đợi lát nữa không biết đàn chuột này có công kích cô hay không, cô cũng rất sợ a!
“Đám chuột này điên rồi sao? Động thủ!” Triệu Hồng lại là một nhân vật tàn nhẫn, nhận thấy tình thế không tốt ngay lập tức triển khai công kích, kim hệ dị năng ở trong tay hắn vận dụng thuần thục, một cái kim châm đều đâm vào trên đỉnh đầu con chuột, một kích mất mạng.
Nói giỡn, đám chuột kia tuy rằng cái đầu không lớn, thế nhưng góp gió sẽ thành bão a. Số lượng chúng nó qua nhiều, nếu bị chúng nó quần công, chỉ sợ sẽ bị gặm đến thi cốt đều không dư thừa.
*Yêu cầu những web lấy truyện mình đi không cắt tên editor - Xue Ding cùng nguồn diendanlequydon. Mong các web tự ý thức, mong các bạn đọc ủng hộ editor ạ. (⌒‿⌒)
Đoàn người Triệu Hồng đại khái có bảy tám người, chạy hai chiếc xe, một chiếc là xe Hãn Mã, một chiếc là xe Việt dã Toyota. Lúc này tất cả mọi người dựa lưng vào thân xe triển khai công kích.
Có người dùng súng, có người dùng dị năng công kích, còn có người vận dụng dị năng hệ thổ dựng nên tường đất làm phòng ngự, Diệp Mỹ Hoa nhân cơ hội tránh ở phía sau bọn họ, cả người đều run lên bần bật.
Cô không biết nếu đám người Triệu Hồng bị đàn chuột công hãm, nhóm người Cố Ngọc có thể ra tay cứu cô hay không, trong lòng cô không thể xác định được. Dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, mệnh cô làm sao có giá trị gì?
“Con mẹ nó, khẳng định là con nhỏ này đem đàn chuột đưa tới đây!” Triệu Hồng đã có chút đánh không xuể. Hắn là dị năng giả tam giai không sai, nhưng đàn chuột này quá nhiều, hắn không có khả năng đem chúng nó đều giết hết được.
Nghĩ như vậy, Triệu Hồng một phen túm Diệp Mỹ Hoa nhấc lên, “Chúng ta đi, không thể tham chiến!” Nói xong liền muốn đem Diệp Mỹ Hoa ném vào trong đàn chuột, dùng một chiêu họa thủy đông dẫn.
“Ba, không được!” Triệu Hi luống cuống, đây chính là nguồn nước của cô ta, muốn giết thủy hệ dị năng giả duy nhất lúc này là không được, cô ta không thể dễ dàng mất đi cái nguồn nước mới tới tay này được.
Cha con Triệu Hồng ở đó một tranh một đoạt, Diệp Mỹ Hoa đã bị hắn buông tay ném đi ra ngoài.
Diệp Mỹ Hoa sợ tới mức lá gan muốn nứt ra, tựa hồ đã cảm giác được đàn chuột không chút lưu tình cắn nuốt sinh mệnh cô.
Nháy mắt khi cô rơi xuống đất, đàn chuột thế nhưng đều vòng qua người cô, Diệp Mỹ Hoa đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại lăn về phía trước một vòng, nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Cô biết Ngô Hữu Dân có năng lực câu thông thú biến dị, như vậy trận công kích có tính toán trước này nhất định là kiệt tác của hắn!
Danh sách chương