Khoảng khắc Diệp Mỹ Hoa bị ném vào đàn chuột kia, Triệu Hi đều nhịn không được nhắm mắt lại, bởi vì cô ta có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cô gái này bị thú biến dị gặm nhấm ăn tươi nuốt sống, cảnh tượng đó khẳng định đặc biệt thảm thiết.

Nhưng biến cố đột nhiên phát sinh.

Đàn chuột lại vòng qua Diệp Mỹ Hoa, tiếp tục hướng chỗ bọn họ phát động tiến công.

Đoàn người Triệu Hi đều xem đến trợn tròn mắt.

Vẫn là Triệu Hồng phản ứng nhanh, “Chúng ta gặp bẫy của người khác rồi, nhanh chạy đi!” Dứt lời một chân đá văng con chuột trước mặt, xoay người muốn mở cửa xe.

“Chậm!” Tiếng nói cao vút Cố Cẩn vang lên, hai thanh lôi điện ném qua, người đầu tiên tiếp xúc với cửa xe đều bị điện giật đến thất điên bát đảo. Kim loại có thể dẫn điện, ai lại gần xe trước người đó liền xui xẻo.

Ngay cả Triệu Hồng tam giai dị năng giả đều bị điện giật đến lông tóc dựng đứng.

Thừa dịp những người này bị điện giật đến tê liệt, đàn chuột ùa lên, nhanh chóng đem thủ hạ lâu la của Triệu Hồng kéo đi xuống, chỉ để lại hai cha con Triệu Hồng cùng Triệu Hi.

Tiếng kêu thảm thiết ở đồng ruộng thỉnh thoảng vang lên, cũng may có những bụi cỏ che lấp, không để người khác phải nhìn trực diện một màn huyết tinh kia.

“Các người rốt cuộc là ai?” Triệu Hi không quen biết nhóm Cố Ngọc, chợt nhìn thấy nhiều người đi ra như vậy còn có chút kinh ngạc. Chỉ là ánh mắt khi lướt tới Trịnh Gia hơi hơi sáng ngời, người thanh niên này lớn lên thật anh tuấn.

Cô ta xưa nay lớn lên đối với vẻ đẹp người khác giới luôn có hảo cảm. Lúc trước nếu Dương Nhất Minh không phải lớn lên văn nhã tuấn tú, thì cô ta sao có thể để vào mắt? Không có người trả lời vấn để Triệu Hi.

Lúc này Ngô Hữu Dân cũng từ chỗ tối đi ra, sắc mặt hắn nặng nề nhìn về phía Triệu Hồng, “Ông hẳn chưa quên tôi đi?”

“Là cậu!” Ngón tay Triệu Hồng run run chỉ vào Ngô Hữu Dân, trong mắt hiện lên kinh ngạc, “Tại sao cậu còn chưa chết?”

Theo lý thuyết người bị đưa cho con cóc làm thức ăn không có một người nào còn sống, nhưng trước mắt Ngô Hữu Dân vẫn hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở chỗ này, có lẽ cũng thuyết minh tên ngốc Dương Nhất Minh kia đã sớm chết?

“Ba, người nhận thức cậu ta sao?” Ánh mắt Triệu Hi lập loè, xem ra người tới không có ý tốt, bọn họ không biết có thể chạy thoát hay không.

“Cậu ta là……” Triệu Hồng cắn chặt răng, vừa rồi Cố Cẩn dùng điện lưu làm toàn thân hắn đều tê dại, trước mắt đều hoảng thần chưa tỉnh táo, càng không có biện pháp tập trung ngưng tụ dị năng.

Triệu Hi tuy rằng cũng có dị năng, nhưng chỉ là chút công phu mèo quào căn bản không đủ xem.

“Tôi mặc kệ giữa các người có ân oán gì, trộm xe của tôi thì phải trả về.” Cố Ngọc căn bản không muốn tìm hiểu ân oán giữa Ngô Hữu Dân cùng Triệu Hồng. Trực tiếp mở cốp xe ra kiểm tra, vật tư bọn họ còn đó, một chiếc Việt dã Toyota khác cũng có không ít vật tư dự trữ.

Sau khi Cố Cẩn kiểm tra hướng cô gật gật đầu, “Hai chiếc xe này, chúng tôi đều lấy!”

“Ở chỗ đó chờ anh!” Cố Ngọc nhìn Ngô Hữu Dân lại chỉ chỉ đại thụ nghiêng ngã cách đó không xa.

Tất cả mọi người nhanh chóng leo lên xe, ngay cả Diệp Mỹ Hoa vừa rồi trốn tránh một bên lúc này cũng ở cùng một chỗ với Tiểu Đông, Tiểu Xuân.

*Yêu cầu những web lấy truyện mình đi không cắt tên editor - Xue Ding cùng nguồn diendanlequydon. Mong các web tự ý thức, mong các bạn đọc ủng hộ Xue ạ. (⌒‿⌒)

Triệu Hồng sắc mặt xanh mét, hắn không nghĩ tới bản thân hắn một đời anh minh, thế nhưng sẽ ngã xuống nơi đồng ruộng này.

“Vị đại ca này, anh sẽ không thật sự muốn giết cha con chúng tôi chứ? Các người đã đoạt xe của chúng tôi rồi, vậy buông tha cho cha con chúng tôi đi……” Triệu Hi đối với Ngô Hữu Dân chớp chớp mắt, tận lực bày ra vẻ nhu nhược đáng thương.

Ngô Hữu Dân là một người có khí độ khác xa với những nam sinh ngây ngô, là một nam nhân tràn ngập sức quyến rũ thành thục. Hơn nữa dáng người khi đứng thẳng, động tác cầm súng thoạt nhìn thành thạo như vậy, trực giác nói cho cô biết đây là một quân nhân.

“Ngô…… Ngô thượng tá, tôi cũng chỉ phụng mệnh hành sự, ai bảo cậu không chịu giao ra đồ vật mà bọn họ muốn chứ.” Triệu Hồng một bên mở miệng xin tha, một bên tập trung lực chú ý khôi phục dị nặng của mình. Chỉ cần hắn có thể động đậy, hẳn là có thể thoát thân.

“Là ai kêu ông làm như vậy?” Khuôn mặt Ngô Hữu Dân trầm xuống, trong tay hắn nắm giữ đồ vật quan trọng nhất, không có khả năng dễ dàng giao ra cho bất luận kẻ nào.

“Tôi cũng không biết là ai, bọn họ dùng vật tư cùng tôi trao đổi, nói nếu tìm không ra đồ vật kia thì phải giữ chân cậu lại, tôi cũng chỉ muốn tài phú nên mới……” Triệu Hồng cũng muốn giả bộ đáng thương, nhưng mặt già hắn đầy da nhăn nheo, hơn nữa một đầu tóc đứng thẳng tựa như con nhím, nhìn thế nào cũng giống lão lưu manh.

Hắn cũng không biết đồ vật kia là cái gì, bất quá người bên kia để lại một xe vật tư, hắn cũng chỉ nghĩ thuận tay giúp họ tìm hiểu một phen thôi.

Trong mắt Ngô Hữu Dân xẹt qua một tia thâm trầm, bộ dáng Triệu Hồng cũng không giống nói dối, chỉ bằng người như Triệu Hồng cũng không thể tiếp xúc đến đồ vật cơ mật, nhiều lắm chỉ được chia một ít ngon ngọt. Chỉ là nếu nói những người đó muốn chặn hắn lại, liền phái một người như vậy cũng không sợ không thực hiện được sao?

“Được rồi, tôi tha cho các người!” Ngô Hữu Dân chậm rãi buông súng xuống, trong lòng Triệu Hồng vui vẻ, xoay người kéo Triệu Hi liền đi.

Lại không nghĩ rằng vừa xoay người hắn lập tức cảm thấy ngực chợt lạnh, một tiếng súng vang lên ở bên tai, Triệu Hồng cúi đầu vừa nhìn, ngực đã ào ạt chảy đầy máu. Hắn xoay người không thể tin nhìn về phía Ngô Hữu Dân, “…… Cậu…… gạt tôi……”

Triệu Hồng 'oành' một tiếng ngã xuống đất, khơi dậy vô số bụi mù, hắn đến lúc chết cũng không thể nhắm mắt, hắn còn có rất nhiều hùng tâm tráng chí chưa thực hiện được.

Bất quá nếu đổi chỗ tình cảnh hắn cùng Ngô Hữu Dân, hắn cũng sẽ không tha địch nhân rời đi!

“A!”

Triệu Hi hét lên một tiếng bưng kín đôi mắt, cô ta không nghĩ tới Ngô Hữu Dân nói nổ súng liền nổ súng, người này không phải nhìn rất chính trực sao, không phải nói muốn thả cha con bọn họ rời đi sao?

Hai cha con bọn họ cái gì cũng không có, trước mắt liền bị hắn bắn chết.

Triệu Hi cuộn tròn ôm lấy bản thân, nhịn không được run bần bật, cô ta từ trước đến nay không có chí hướng to lớn gì. Chỉ muốn ăn chơi trác táng cả đời, nhưng vì sao nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không thể đạt được.

Triệu Hồng đã chết, bầu trời của cô ta cũng sụp đỗ, cho dù cô ta tìm được mấy nam nhân cũng đều không đền bù được.

“Ông ta muốn giết tôi, tôi chỉ báo thù thôi, cô đi đi, tôi không giết cô.” Lần này Ngô Hữu Dân thật sự thu súng, Triệu Hồng hẳn phải chết, mặc kệ hắn cùng người bên kia có quan hệ gì hay không.

Ngô Hữu Dân không phải người tàn nhẫn độc ác, chỉ là có thù báo thù thôi.

“Anh…… Anh không sợ tôi trả thù anh?!” Đôi mắt Triệu Hi toàn bộ đỏ lên, tràn ngập thù hận nhìn về phía Ngô Hữu Dân.

“Cô muốn trả thù thì cứ việc tới.” Ánh mắt Ngô Hữu Dân đạm mạc nhìn về phía Triệu Hi, hắn không giết người vô tội, nếu Triệu Hi phải vì cha cô ta mà báo thù hắn, lúc đó hắn giết là được.

“Tôi sẽ nhớ kỹ anh.” Triệu Hi cắn chặt răng, đầu ngón tay đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đen, cô ta vung tay lên ngọn lửa nhảy lên người Triệu Hồng, rất nhanh liền đem hắn hóa thành một vũng nước đen.

Triệu Hi cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.

Hắc hỏa?

Ngô Hữu Dân chau mày, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dị năng giả có ngọn lửa màu đen như vậy.

Cách đó không xa, Cố Ngọc ngồi ở ghế điều khiển tùy ý thoáng nhìn, trong lúc lơ đãng cũng nhìn thấy Triệu Hi dùng ngọn lửa màu đen, trong mắt không khỏi nhiều thêm một phần ngưng trọng.

Ngô Hữu Dân giết Triệu Hồng việc này là dĩ nhiên, nhưng lại buông tha con gái hắn, có phải lòng dạ có chút mềm yếu hay không?

Ở mạt thế người có được ngọn lửa màu đen không nhiều lắm, cô nhớ rõ lợi hại nhất trong đó có một người tự xưng là Hắc quả phụ Triệu Hi, nữ nhân kia vô cùng lợi hại lại rất tàn nhẫn.

Sẽ là nữ nhân này sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện