Cố Ngọc tìm về được xe Hãn Mã, còn ngoài ý muốn cướp được một chiếc xe Jeep chứa đầy vật tư, chiếc xe hơi cũ kia tất nhiên bị bỏ lại.
Đoàn người một lần nữa lên đường.
Ngô Hữu Dân có vẻ tâm sự nặng nề, cho dù giải quyết xong Triệu Hồng hắn cũng cảm thấy trong lòng không yên, cảm thấy một đường đi phảng phất như bị người nhìn trộm, không chừng người đó đang ở một nơi đào sẵn hố chờ hắn nhảy vào.
Ngô Hữu Dân không nhiều lời, Cố Ngọc cũng không hỏi nhiều.
*(Xue nói rồi, Xue tùy ý các bạn muốn rinh truyện Xue edit đi đâu thì đi. Nhưng cũng phải ghi rõ nguồn + tên editor chứ, một mình Xue vừa edit vừa beta cũng đau mắt lắm chứ bộ. Các web lấy truyện Xue đi thì cũng nên ghi rõ giúp Xue chứ đừng cắt bớt hay thay đổi được không? Haiz(⌣_⌣”)
Lại qua thêm chút thời gian, mọi người kết nhóm nấu cơm, Trịnh Gia nấu mì nóng hầm hập lại chiên trứng bỏ trên mặt mì, hút sợi mì xuống bụng, trên mặt mọi người đều có vài phần tươi cười.
Nhưng Diệp Mỹ Hoa lại thực kinh ngạc, không nghĩ tới Trịnh Gia năng lực cường như vậy, trù nghệ lại còn thực không tồi, Cố Ngọc ở cùng hắn thật có phúc khí. Đương nhiên phúc khí như vậy người khác hâm mộ cũng không có được.
Hai người đều mạnh, mới có thể ở nâng đỡ lẫn nhau bước lên con đường phía trước.
“Qua giai đoạn này, đường đi ngày mai chỉ sợ sẽ có chướng ngại. Đến lúc đó chúng ta không thể lái xe đi được nữa.” Ngô Hữu Dân đột nhiên nhắc tới việc này. Cố Ngọc liền nhìn hắn một cái, nhíu mày nói: “Vậy xe của tôi phải làm sao bây giờ?”
Cô không muốn bỏ xe Hãn Mã lại, đến lúc đó cô còn muốn trở về S tỉnh, lúc này có được không gian dị năng rất quan trọng. Nếu giữa bọn họ có một không gian dị năng giả, cô cũng không cần bỏ xe lại.
Có lẽ bị ánh mắt Cố Ngọc nhìn chằm chằm đến mức dựng tóc gáy, Ngô Hữu Dân khụ hai tiếng đứng lên, “Cố Ngọc, chúng ta qua bên này nói chuyện đi.”
Chính là có một ít chuyện, không thể nói cho người ngoài biết, hắn chỉ muốn nói cho Cố Ngọc nghe.
Cố Ngọc không có do dự, đứng dậy cùng Ngô Hữu Dân đi tới một góc.
Mọi người đều nhìn mãi thành quen, Cố Ngọc trong đội ngũ này có được quyền quyết định, mà Ngô Hữu Dân cũng có thể xem như cố chủ*(người ủy thác nhiệm vụ ấy) bọn họ. Chỉ cần không phải yêu cầu gì quá phận, hẳn đều sẽ tận lực thỏa mãn, bảo trì quan hệ hợp tác vui vẻ.
“Xe của cô tôi có thể thu giữ được.” Ngô Hữu Dân nói ra lời này liền cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Cố Ngọc. Quả nhiên, trong mắt cô cũng không có kinh ngạc.
“Không gian dị năng, anh là song hệ dị năng giả.” Cố Ngọc việc nào ra việc đó, lại giấu không được tia hâm mộ trong mắt, “Vậy cám ơn anh trước.”
“Xem ra cô đối với không gian dị năng cũng không xa lạ gì.” Ngô Hữu Dân miệng lưỡi mang theo vài phần dò xét, thấy Cố Ngọc cũng không có ý tứ nhiều lời liền chuyển sang chuyện hôm nay, “Triệu Hồng muốn đưa tôi vào chỗ chết, mạng ông ta, dĩ nhiên tôi không thể giữ lại. Chỉ là con gái ông ta cũng không biết gì cả, cho nên tôi không muốn lạm sát người vô tội.”
“Người có được ngọn lửa màu đen rất khác biệt, Triệu Hi này có lẽ về sau sẽ mang đến tai họa cho anh, anh nên cẩn thận nhiều hơn.” Cố Ngọc chỉ nói một chút, cô cùng Triệu Hi cũng không tính là có thù hận gì. Đương nhiên Dương Nhất Minh chính xác mà nói cũng không phải chết trong tay cô, nếu Triệu Hi muốn đem bút trướng này tính trên đầu cô, vậy cứ việc phóng ngựa lại đây, Cố Ngọc cô cũng không phải ăn chay.
Không phải chỉ là một cái Hắc quả phụ sao, chưa thấy nam nhân của cô là mạt thế đệ nhất cường giả à? Trịnh Gia rất mạnh, nhưng cô cũng không yếu.
Ngô Hữu Dân gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia thâm trầm, nghĩ nghĩ mới dặn dò Cố Ngọc, “Lúc này trong người tôi mang theo nhiệm vụ cha tôi giao phó, nhưng có lẽ có một vài người không muốn tôi thuận lợi trở lại Thủ đô. Cho nên trên đường này sợ là còn có trắc trở.”
Cố Ngọc nhướng mày, “Lúc đầu anh thế nhưng không có nói như vậy,” dừng một chút cô lại nói: “Nếu nguy hiểm gia tăng, chuyện thù lao……”
“Thù lao tất nhiên cũng sẽ tăng gấp bội.” Ngô Hữu Dân gật đầu, hắn là người nể phục người có tài. Cố Ngọc, Trịnh Gia, Cố Cẩn, Phương Tử Di…… Ngay cả Hàn Thải Liên cùng Minh Y đã rời đi. Những người này đều có ánh sáng chói mắt trên người bọn họ.
Nếu có thể, thật muốn đem những người này cùng nhau ở cạnh trợ giúp hắn.
“Được, bất quá tôi có vài lời khó nghe nhưng vẫn phải nói. Tới thời điểm thực sự nguy hiểm, tôi lựa chọn bảo mệnh là quan trọng nhất, đồ vật hay cái gì khác đều là vật ngoài thân. Chúng tôi cũng không thể vì bảo hộ anh mà quăng luôn cái mạng của mình.” Cố Ngọc nhìn thật sâu vào mắt Ngô Hữu Dân, có vài lời cô nên nói rõ ngay từ đầu. Ngô Hữu Dân là người thông minh, cô không cần phải nhiều lời.
Cố Ngọc hoảng hốt nhớ tới mạt thế xảy ra một thời gian. Khi đó người Dương gia đã chuyên quyền trong căn cứ Thủ đô, bởi vì bọn họ nghiên cứu ra một loại gien gì đó. Loại gien này nếu tiêm vào thân thể người thường là có thể cho người đó xúc tác ra dị năng. Nhưng mà, sau này lại nghe nói người bị tiêm gien này vào sẽ sinh ra di chứng, cho nên lúc ấy không có được công bố rộng rãi, nhưng vẫn có thể tính đây là một loại vũ khí giết người tạm thời.
Này đó đều là lời đồn trong mạt thế, cũng không biết có phải sự thật hay không.
“Tôi hiểu.” Ngô Hữu Dân gật đầu, hắn không có cách nào cưỡng bách nhóm người Cố Ngọc phải tận trung với hắn. Nhưng làm một quân nhân, phục tùng mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ là thiên chức của hắn. Vì thế hắn không tiếc hy sinh tánh mạng.
……
Lộ trình ngày hôm sau quả nhiên giống như lời Ngô Hữu Dân nói, ô tô chạy được mấy chục km thì không thể đi về phía trước được nữa. Có đường sắt hư hỏng nặng chắn đường, cũng có con đường bị chặn bởi ô tô bị hư hỏng. Nếu không có quân đội tới dọn dẹp, những con đường này căn bản không có cách nào đi thẳng được.
Cũng may Ngô Hữu Dân duỗi tay vung lên đem hai chiếc xe đều thu vào không gian của hắn. Mọi người đều là từng người một đeo ba lô chứa vật tư trên lưng đi bộ về phía trước.
Đối với chuyện Ngô Hữu Dân biểu hiện ra không gian dị năng, mấy người Cố Cẩn đều chưa từng nghe qua cũng chưa thấy qua, tất nhiên biểu hiện tỏ ra đều là khiếp sợ. Nhưng biểu tình Cố Ngọc cùng Trịnh Gia rất thản nhiên, bọn họ cũng không có biểu hiện gì quá mức, chỉ ngầm khe khẽ nói nhỏ.
Tiểu Đông cùng Tiểu Xuân lại mang theo vẻ mặt hâm mộ nhìn Ngô Hưu Dân. Hai đứa nhỏ một đường đi bộ cũng không kêu khổ, còn ở chỗ đó thì thầm nói chuyện.
“Anh Tiểu Đông, anh nói xem chúng ta có thể có được dị năng không? Em cũng không lòng tham, em chỉ muốn có thể biến ra được nước, nếu có thể giống như Ngô thúc thúc đem đồ vật thu hồi thì càng tốt.” Vẻ mặt Tiểu Xuân ngây thơ hồn nhiên, trên khuôn mặt nhỏ có chút đen một đôi mắt sáng ngời giống như sao trời.
Tiểu Đông cười khẽ ra tiếng, “Em như vậy mà còn nói không có lòng tham, một hơi liền muốn hai cái dị năng. Anh ấy hả, chỉ cần giống anh Trịnh Gia, có phong hệ dị năng là vui vẻ rồi!”
Diệp Mỹ Hoa ở một bên nghe biểu tình có chút vi diệu, Trịnh Gia trừ bỏ có phong hệ dị năng, còn có một loại dị năng mà cô không biết gọi như thế nào. Chỉ cần trừng mắt đám thú biến dị một cái chúng đều lập tức ngã xuống đất chết tươi. Loại dị năng này có thể so với phong hệ dị năng còn lợi hại hơn nhiều.
Như vậy người trong đội ngũ bọn họ có phải đều chưa biết hắn có song hệ dị năng hay không?
Diệp Mỹ Hoa nghĩ như vậy, ánh mắt không khỏi dừng trên bóng dáng Trịnh Gia.
Bọn họ đã đi bộ được một ngày rồi, ánh chiều tà chiếu vào phía sau Trịnh Gia, đem bóng dáng của hắn kéo ra thật dài, thẳng tắp giống như một cây lao tùy thời phóng đi.
Đáng tiếc, người như vậy không phải người cô có thể mơ ước.
Diệp Mỹ Hoa lắc lắc đầu.
Đi bộ vài ngày, trên đường thế nhưng chỉ gặp một ít người biến dị cùng thú biến dị, nhưng thực lực nhóm người Cố Ngọc ở ngay đó. Chỉ cần không gặp phải trận vây công quy mô lớn, thì bọn họ vẫn có thể nhẹ nhàng giải quyết.
“Lại đi thêm một ngày là có thể nhìn thấy cột mốc biên giới Thủ đô.” Ngô Hữu Dân đi bộ cũng đã quá sức, nguyên bản chân hắn mang chính là quân ủng, nhưng đế giày đã bung ra. Thời điểm nghỉ ngơi buổi tối hắn cầm một đôi giày thể thao ra thay.
Đoàn người một lần nữa lên đường.
Ngô Hữu Dân có vẻ tâm sự nặng nề, cho dù giải quyết xong Triệu Hồng hắn cũng cảm thấy trong lòng không yên, cảm thấy một đường đi phảng phất như bị người nhìn trộm, không chừng người đó đang ở một nơi đào sẵn hố chờ hắn nhảy vào.
Ngô Hữu Dân không nhiều lời, Cố Ngọc cũng không hỏi nhiều.
*(Xue nói rồi, Xue tùy ý các bạn muốn rinh truyện Xue edit đi đâu thì đi. Nhưng cũng phải ghi rõ nguồn + tên editor chứ, một mình Xue vừa edit vừa beta cũng đau mắt lắm chứ bộ. Các web lấy truyện Xue đi thì cũng nên ghi rõ giúp Xue chứ đừng cắt bớt hay thay đổi được không? Haiz(⌣_⌣”)
Lại qua thêm chút thời gian, mọi người kết nhóm nấu cơm, Trịnh Gia nấu mì nóng hầm hập lại chiên trứng bỏ trên mặt mì, hút sợi mì xuống bụng, trên mặt mọi người đều có vài phần tươi cười.
Nhưng Diệp Mỹ Hoa lại thực kinh ngạc, không nghĩ tới Trịnh Gia năng lực cường như vậy, trù nghệ lại còn thực không tồi, Cố Ngọc ở cùng hắn thật có phúc khí. Đương nhiên phúc khí như vậy người khác hâm mộ cũng không có được.
Hai người đều mạnh, mới có thể ở nâng đỡ lẫn nhau bước lên con đường phía trước.
“Qua giai đoạn này, đường đi ngày mai chỉ sợ sẽ có chướng ngại. Đến lúc đó chúng ta không thể lái xe đi được nữa.” Ngô Hữu Dân đột nhiên nhắc tới việc này. Cố Ngọc liền nhìn hắn một cái, nhíu mày nói: “Vậy xe của tôi phải làm sao bây giờ?”
Cô không muốn bỏ xe Hãn Mã lại, đến lúc đó cô còn muốn trở về S tỉnh, lúc này có được không gian dị năng rất quan trọng. Nếu giữa bọn họ có một không gian dị năng giả, cô cũng không cần bỏ xe lại.
Có lẽ bị ánh mắt Cố Ngọc nhìn chằm chằm đến mức dựng tóc gáy, Ngô Hữu Dân khụ hai tiếng đứng lên, “Cố Ngọc, chúng ta qua bên này nói chuyện đi.”
Chính là có một ít chuyện, không thể nói cho người ngoài biết, hắn chỉ muốn nói cho Cố Ngọc nghe.
Cố Ngọc không có do dự, đứng dậy cùng Ngô Hữu Dân đi tới một góc.
Mọi người đều nhìn mãi thành quen, Cố Ngọc trong đội ngũ này có được quyền quyết định, mà Ngô Hữu Dân cũng có thể xem như cố chủ*(người ủy thác nhiệm vụ ấy) bọn họ. Chỉ cần không phải yêu cầu gì quá phận, hẳn đều sẽ tận lực thỏa mãn, bảo trì quan hệ hợp tác vui vẻ.
“Xe của cô tôi có thể thu giữ được.” Ngô Hữu Dân nói ra lời này liền cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Cố Ngọc. Quả nhiên, trong mắt cô cũng không có kinh ngạc.
“Không gian dị năng, anh là song hệ dị năng giả.” Cố Ngọc việc nào ra việc đó, lại giấu không được tia hâm mộ trong mắt, “Vậy cám ơn anh trước.”
“Xem ra cô đối với không gian dị năng cũng không xa lạ gì.” Ngô Hữu Dân miệng lưỡi mang theo vài phần dò xét, thấy Cố Ngọc cũng không có ý tứ nhiều lời liền chuyển sang chuyện hôm nay, “Triệu Hồng muốn đưa tôi vào chỗ chết, mạng ông ta, dĩ nhiên tôi không thể giữ lại. Chỉ là con gái ông ta cũng không biết gì cả, cho nên tôi không muốn lạm sát người vô tội.”
“Người có được ngọn lửa màu đen rất khác biệt, Triệu Hi này có lẽ về sau sẽ mang đến tai họa cho anh, anh nên cẩn thận nhiều hơn.” Cố Ngọc chỉ nói một chút, cô cùng Triệu Hi cũng không tính là có thù hận gì. Đương nhiên Dương Nhất Minh chính xác mà nói cũng không phải chết trong tay cô, nếu Triệu Hi muốn đem bút trướng này tính trên đầu cô, vậy cứ việc phóng ngựa lại đây, Cố Ngọc cô cũng không phải ăn chay.
Không phải chỉ là một cái Hắc quả phụ sao, chưa thấy nam nhân của cô là mạt thế đệ nhất cường giả à? Trịnh Gia rất mạnh, nhưng cô cũng không yếu.
Ngô Hữu Dân gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia thâm trầm, nghĩ nghĩ mới dặn dò Cố Ngọc, “Lúc này trong người tôi mang theo nhiệm vụ cha tôi giao phó, nhưng có lẽ có một vài người không muốn tôi thuận lợi trở lại Thủ đô. Cho nên trên đường này sợ là còn có trắc trở.”
Cố Ngọc nhướng mày, “Lúc đầu anh thế nhưng không có nói như vậy,” dừng một chút cô lại nói: “Nếu nguy hiểm gia tăng, chuyện thù lao……”
“Thù lao tất nhiên cũng sẽ tăng gấp bội.” Ngô Hữu Dân gật đầu, hắn là người nể phục người có tài. Cố Ngọc, Trịnh Gia, Cố Cẩn, Phương Tử Di…… Ngay cả Hàn Thải Liên cùng Minh Y đã rời đi. Những người này đều có ánh sáng chói mắt trên người bọn họ.
Nếu có thể, thật muốn đem những người này cùng nhau ở cạnh trợ giúp hắn.
“Được, bất quá tôi có vài lời khó nghe nhưng vẫn phải nói. Tới thời điểm thực sự nguy hiểm, tôi lựa chọn bảo mệnh là quan trọng nhất, đồ vật hay cái gì khác đều là vật ngoài thân. Chúng tôi cũng không thể vì bảo hộ anh mà quăng luôn cái mạng của mình.” Cố Ngọc nhìn thật sâu vào mắt Ngô Hữu Dân, có vài lời cô nên nói rõ ngay từ đầu. Ngô Hữu Dân là người thông minh, cô không cần phải nhiều lời.
Cố Ngọc hoảng hốt nhớ tới mạt thế xảy ra một thời gian. Khi đó người Dương gia đã chuyên quyền trong căn cứ Thủ đô, bởi vì bọn họ nghiên cứu ra một loại gien gì đó. Loại gien này nếu tiêm vào thân thể người thường là có thể cho người đó xúc tác ra dị năng. Nhưng mà, sau này lại nghe nói người bị tiêm gien này vào sẽ sinh ra di chứng, cho nên lúc ấy không có được công bố rộng rãi, nhưng vẫn có thể tính đây là một loại vũ khí giết người tạm thời.
Này đó đều là lời đồn trong mạt thế, cũng không biết có phải sự thật hay không.
“Tôi hiểu.” Ngô Hữu Dân gật đầu, hắn không có cách nào cưỡng bách nhóm người Cố Ngọc phải tận trung với hắn. Nhưng làm một quân nhân, phục tùng mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ là thiên chức của hắn. Vì thế hắn không tiếc hy sinh tánh mạng.
……
Lộ trình ngày hôm sau quả nhiên giống như lời Ngô Hữu Dân nói, ô tô chạy được mấy chục km thì không thể đi về phía trước được nữa. Có đường sắt hư hỏng nặng chắn đường, cũng có con đường bị chặn bởi ô tô bị hư hỏng. Nếu không có quân đội tới dọn dẹp, những con đường này căn bản không có cách nào đi thẳng được.
Cũng may Ngô Hữu Dân duỗi tay vung lên đem hai chiếc xe đều thu vào không gian của hắn. Mọi người đều là từng người một đeo ba lô chứa vật tư trên lưng đi bộ về phía trước.
Đối với chuyện Ngô Hữu Dân biểu hiện ra không gian dị năng, mấy người Cố Cẩn đều chưa từng nghe qua cũng chưa thấy qua, tất nhiên biểu hiện tỏ ra đều là khiếp sợ. Nhưng biểu tình Cố Ngọc cùng Trịnh Gia rất thản nhiên, bọn họ cũng không có biểu hiện gì quá mức, chỉ ngầm khe khẽ nói nhỏ.
Tiểu Đông cùng Tiểu Xuân lại mang theo vẻ mặt hâm mộ nhìn Ngô Hưu Dân. Hai đứa nhỏ một đường đi bộ cũng không kêu khổ, còn ở chỗ đó thì thầm nói chuyện.
“Anh Tiểu Đông, anh nói xem chúng ta có thể có được dị năng không? Em cũng không lòng tham, em chỉ muốn có thể biến ra được nước, nếu có thể giống như Ngô thúc thúc đem đồ vật thu hồi thì càng tốt.” Vẻ mặt Tiểu Xuân ngây thơ hồn nhiên, trên khuôn mặt nhỏ có chút đen một đôi mắt sáng ngời giống như sao trời.
Tiểu Đông cười khẽ ra tiếng, “Em như vậy mà còn nói không có lòng tham, một hơi liền muốn hai cái dị năng. Anh ấy hả, chỉ cần giống anh Trịnh Gia, có phong hệ dị năng là vui vẻ rồi!”
Diệp Mỹ Hoa ở một bên nghe biểu tình có chút vi diệu, Trịnh Gia trừ bỏ có phong hệ dị năng, còn có một loại dị năng mà cô không biết gọi như thế nào. Chỉ cần trừng mắt đám thú biến dị một cái chúng đều lập tức ngã xuống đất chết tươi. Loại dị năng này có thể so với phong hệ dị năng còn lợi hại hơn nhiều.
Như vậy người trong đội ngũ bọn họ có phải đều chưa biết hắn có song hệ dị năng hay không?
Diệp Mỹ Hoa nghĩ như vậy, ánh mắt không khỏi dừng trên bóng dáng Trịnh Gia.
Bọn họ đã đi bộ được một ngày rồi, ánh chiều tà chiếu vào phía sau Trịnh Gia, đem bóng dáng của hắn kéo ra thật dài, thẳng tắp giống như một cây lao tùy thời phóng đi.
Đáng tiếc, người như vậy không phải người cô có thể mơ ước.
Diệp Mỹ Hoa lắc lắc đầu.
Đi bộ vài ngày, trên đường thế nhưng chỉ gặp một ít người biến dị cùng thú biến dị, nhưng thực lực nhóm người Cố Ngọc ở ngay đó. Chỉ cần không gặp phải trận vây công quy mô lớn, thì bọn họ vẫn có thể nhẹ nhàng giải quyết.
“Lại đi thêm một ngày là có thể nhìn thấy cột mốc biên giới Thủ đô.” Ngô Hữu Dân đi bộ cũng đã quá sức, nguyên bản chân hắn mang chính là quân ủng, nhưng đế giày đã bung ra. Thời điểm nghỉ ngơi buổi tối hắn cầm một đôi giày thể thao ra thay.
Danh sách chương