Ngồi dưới gốc cây, Thái Mi vừa ăn tạm những trái chuối dại lót bụng vừa ngẩng đầu nhìn Huy Vũ đang bám lấy thân cây dừa mà trèo xuống. Huy Vũ trên tay xách hai trái dừa trở về vị trí Thái Mi đang ngồi, hắn dùng đầu nhọn mũi con dao đâm thủng một lổ rồi đưa tới Thái Mi.
Nhận lấy trái dừa từ tay Huy Vũ, Thái Mi đưa lên miệng uống. Đưa mắt nhìn người đối diện đang ngồi ăn chuối, cơ thể màu đồng không mặc áo để lộ ra bộ ngực rắn chắc và cơ bắp chắc nịt. Thái Mi nhận ra vết sẹo ngay bên ngực của Huy Vũ, đó là vết sẹo hồi ức của lần đầu chạm mặt. Lần đó nếu cô chăm sóc hắn đàng hoàn có lẽ vết sẹo sẽ không to thế này. Lại nhìn lên bả vai còn đang rướm máu, những vết răng của cô vẫn in sâu vào da thịt hắn. Cảm giác áy náy dáy lên trong lòng, Thái Mi khẽ mở miệng: “Vẫn còn chảy máu kìa!”
Huy Vũ không màng nhìn đến vết thương, hắn trầm giọng: “Không sao!” Đối với Huy Vũ đây chỉ là vết thương nhỏ, hắn không bận tâm đến.
Hiểu rõ bản tính Huy Vũ ngạo mạng, Thái Mi không muốn nói nhiều, cô kéo túi balo bên cạnh tới gần rồi lấy lọ thuốc bột ra. Nhích người về gần hơn với Huy Vũ, cô lấy thuốc bột đấp lên vết cắn. Huy Vũ quay sang nhìn Thái Mi, tuy hắn không để tâm đến vết thương nhưng hắn không có ý ngăn cản mà để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Chiếc áo sơ mi trắng của Huy Vũ quá rộng so với cơ thể của Thái Mi, cổ áo rộng phình kéo sâu xuống phần ngực để lộ ra hai sợi dây chuyền đang đeo trên cổ cô. Huy Vũ nhìn sợi dây chuyền mang viên pha lê tím, hắn nhếch mép: “Em quay lại tàu sân bay là muốn tìm sợi dây nào?”
Nghe Thái Mi nói cô quay lại tàu để tìm sợi dây chuyền, mà đối với cô đó là một vật vô cùng quan trọng. Hạo Nhân cho rằng đó là sợi dây chuyền của Chí Khanh tặng Thái Mi. Nhưng hiện tại Huy Vũ lại nhìn thấy sợi dây bạch kim này, hắn muốn biết đâu mới là sợi dây quan trọng nhất đối với Thái Mi.
Đắp xong thuốc vào vết thương trên vai Huy Vũ, nghe hắn hỏi cô mới ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt hiếu kì: “Anh bận tâm đến điều này?”
Huy Vũ không trả lời, mắt hắn vẫn chăm chú nhìn sợi dây bạch kim. Thái Mi thấy vậy đưa tay lên nắm lấy mặt dây hình trái tim có viên pha lê tím rồi nói: “Sợi dây này là đại diện cho một người, là vật bất li thân của tôi.”
Rời mắt khỏi sợi dây bạch kim, Huy Vũ nhìn Thái Mi, đáy mắt hắn lóe lên tia sáng khác thường, khóe môi bất giác cong thành tia cười. Ngay khi Huy Vũ vừa nhếch mép chưa kịp nói thành lời thì đột nhiên giọng nói của Thái Mi vang ra: “Lạ thật, Chu Khắc Kiệt cũng từng hỏi về sợi dây này. Anh và anh ta có gương mặt giống hệt nhau như vậy, lẽ nào hai anh cũng có cùng sở thích?”
Nụ cười bên khóe môi lập tức tắt lịm khi nghe đến cái tên Chu Khắc Kiệt, Huy Vũ lạnh lùng mở miệng: “Anh ta đã nói gì về sợi dây?”
Thái Mi lắc đầu: “Không nói gì cả.”
Trầm mặc trong giây lát, Huy Vũ cất giọng âm trầm: “Tôi không muốn em qua lại với anh ta.”
Lời nói đầy bá đạo mang tính ra lệnh của Huy Vũ vang ra khiến Thái Mi không nhận định được đó có phải là vì hận thù giữa hai gia tộc hay vì lo lắng cho cô nên hắn mới không muốn cô tiếp xúc với Chu Khắc Kiệt. Nhưng dù là vì lí do nào, dù Huy Vũ không ngăn cấm cô cũng tuyệt đối không muốn lại nhìn thấy Chu Khắc Kiệt, cô nheo mày hằng giọng: “Tôi rơi vào bước đường ngày hôm nay đều do anh ta gây ra, hận không giết anh ta thì thôi sao có thể qua lại với người đã hãm hại mình.”
Ánh mắt Huy Vũ hoàn toàn lạnh lẽo, hắn buông một câu lạnh lùng: “Em chỉ là người bị liên lụy, hận thù với Chu Khắc Kiệt, một mình tôi là đủ.”
Thái Mi lặng im nhìn Huy Vũ, cô cảm nhận được hận thù giữa hai gia tộc Chu – Long không đơn thuần chỉ là vấn đề cạnh tranh quyền lực, mà ẩn dấu sâu bên trong còn có nhiều uẩn khúc khác.
“Đi thôi!” Giọng nói của Huy Vũ đột nhiên vang ra cắt ngang dòng suy nghĩ của Thái Mi. Hắn ném ngay chiếc balo không còn hữu dụng vào bụi cây rồi lập tức cõng Thái Mi chạy thẳng về phía trước.
“Sao vậy, bọn thổ dân lại kéo đến sao?” Thấy hành động vội vàng của Huy Vũ, Thái Mi lại dáy lên cảm giác hoang mang.
“Súng của em và của tôi không còn bao nhiêu đạn, trước khi đám Hạo Nhân tìm đến, chúng ta không nên giáp mặt trực tiếp với đám thổ dân.” Phía trước có một lối đường mòn, Huy Vũ không cõng Thái Mi chạy theo đường mòn đó mà rẽ vào địa hình có cây cối mọc rậm rạp. Đường mòn sẽ dễ dàng bị đám thổ dân phát hiện. Rừng rậm tuy là lợi thế của đám thổ dân nhưng những thân cây bụi cỏ mọc khắp nơi sẽ là những tấm vách che chắn cho Huy Vũ và Thái Mi, đám thổ dân sẽ khó tìm thấy hai người trong thời gian ngắn.
Tốc độ hiện tại của Huy Vũ rất chậm, hắn không thể cõng Thái Mi chạy nhanh hơn trong khi vết thương sau lưng cô lại tiếp tục rỉ máu. Hắn cảm nhận được cơ thể cô căng cứng, cô dù đau đớn vẫn cắn răng không rên lên thành tiếng. Điều này càng khiến trong lòng Huy Vũ không khỏi có chút rối loạn, hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.
Nhìn thấy xa xa thấp thoáng nhiều tên thổ dân đang điên cuồng chạy nhanh tới. Huy Vũ liền rẽ chạy sang hướng khác. Chạy được một đoạn không xa thì khoảng bảy, tám tên thổ dân từ trên thân cây nhảy xuống chận ngay lối chạy của Huy Vũ. Huy Vũ phản ứng nhanh kịp thời né một ngọn dáo đang bay tới. Trong lúc tránh né, khẩu súng trên tay Huy Vũ bắn vào một tên phía bên phải thì Thái Mi lại bắn vào một tên bên trái đang cầm dáo muốn đâm về phía cô.
Vào tình thế này, Huy Vũ không thể buông Thái Mi xuống, một tay vòng ra phía sau giữ Thái Mi thật chặt trên lưng, còn một tay thì cầm súng đối phó với đối phương. Vết thương đau nhức khiến Thái Mi như muốn ngất lịm, nhưng cô biết vào tình hình này cô không thể cứ dựa dẫm vào Huy Vũ. Giống với Huy Vũ, cô một tay ôm chặt lấy cổ hắn, một tay cầm súng bắn vào một tên bên phải.
Thình lình một tên thổ dân cầm lấy ngọn dáo từ trên cao đâm thẳng xuống đầu Huy Vũ. Phản ứng nhanh như tia chớp Huy Vũ thụt chân về sau một bước, hai tay cầm hai bên đầu khẩu súng dài đưa lên kịp thời đỡ lấy mũi nhọn của ngọn dáo đang đâm xuống. Tên thổ dân có sức mạnh và tốc độ kinh hồn khiến Huy Vũ đang cõng Thái Mi trên lưng phải một chân khụy gối. Hướng mắt nhìn lên đầu mũi nhọn của ngọn giáo đang đè ép khẩu súng của hắn mỗi lúc một thấp xuống dần, gương mặt của Huy Vũ vẫn lạnh lùng không chút dao động.
Thái Mi bắn gục một tên tấn công lén ở phía sau liền quay người thẳng lại trực diện bắn ngay vào đầu tên thổ dân ngay khi mũi dáo sắp đâm xuống đầu Huy Vũ.
Cây dáo vừa rơi xuống đất, Huy Vũ tiện chân đá ngã tên thổ dân xuống đất liền hướng súng bắn vào ngực tên thổ dân đang lao tới.
Hai tên thổ dân còn lại nổi giận cùng lúc tấn công về phía Huy Vũ, khẩu súng Huy Vũ đưa lên bắn nhưng không may đã hết đạn, hắn ném mạnh khẩu súng vào một tên, lập tức rút con dao phóng vào tim tên còn lại. Đoàn… Viên đạn từ khẩu súng của Thái Mi bay xoẹt qua tai Huy Vũ, tên thổ dân duy nhất còn sống xót cũng nhanh chóng gục ngã.
“Dùng súng của tôi!” Thái Mi đưa khẩu súng lục của cô giao cho Huy Vũ, phản ứng của hắn nhanh nhẹn và linh hoạt hơn. Súng giao cho hắn hữu dụng hơn nhiều khi là ở trong tay cô.
Huy Vũ không ý kiến, hắn hiểu dụng tâm của Thái Mi. Nhận lấy khẩu súng trên tay Thái Mi, Huy Vũ tiếp tục cõng Thái Mi chạy về phía trước. Nếu hắn đoán không lầm thì đám thổ dân đã phân chia thành nhiều nhóm nhỏ rãi rác khắp nơi hòng giết bằng được hắn và Thái Mi.
“Chạy nhanh lên, bọn chúng ở phía sau.” Thấy hơn mười tên thổ dân gương mặt bậm trợn, khí thế hùng hổ đang đuổi theo sau mỗi lúc một sát gần. Thái Mi như không còn biết cơn đau đớn ở vết thương, cô hốt hoảng vội hét toáng lên.
“Em hét lên làm gì?” Huy Vũ hằng giọng, hắn chạy nhanh về một hướng khác.
Hai cánh tay của Thái Mi ôm chặt lấy cổ Huy Vũ hơn, kìm chế tâm trạng trong chốc lát cô thỏ thẻ: “Súng chỉ còn bốn viên đạn.”
Huy Vũ liền tiếp lời: “Tôi biết!”
Thái Mi trề môi: “Vậy nên tôi mới sợ.” Chỉ còn lại bốn viên đạn mà đám người kéo theo phía sau có tới hơn mười người, Huy Vũ bảo vệ cô vừa đối phó e sẽ gặp khó khăn. Huống hồ gì xung quanh không chỉ có hơn mười người này.
Im lặng một lúc, Huy Vũ đột nhiên lên tiếng: “Tôi sẽ không để em rơi vào tay đám thổ dân đó. Chẳng phải em đã nói sẽ không sợ khi đi cùng tôi.”
Hiện tại hai người đã rơi vào tình thế không biết lúc nào sẽ chết trong tay đám thổ dân vậy mà Huy Vũ còn có thể buông lời ngạo mạn, ngông cuồng đến hóng hách. Hắn tự tin sẽ thoát khỏi đám thổ dân đang có ở khắp nơi trong khu rừng này. Tuy nhiên, Thái Mi tin tưởng vào lời nói ngạo mạn đó. Có điều, cô đã từng nói sẽ không sợ khi đi cùng Huy Vũ sao? Nhíu nhíu mày, Thái Mi trầm giọng: “Tôi chưa từng nói câu đó với anh!" Ngay khi nhìn thấy Huy Vũ đến cứu cô thoát chết kịp thời thì cô đã tồn tại sự tin tưởng tuyệt đối vào hắn. Đúng vậy, Huy Vũ có khả năng giúp cô yên lòng, ở trong vòng tay của hắn cô rất tin tưởng. Nhưng cô chưa từng nói lời đó với hắn bao giờ.
Thình lình Huy Vũ dừng chân, Thái Mi lập tức tím mặt, phải chăng lời nói của cô khiến hắn không thuận tai. Huy Vũ xoay nhanh người về sau, tay hắn cầm trái mìn đưa lên miệng lấy răng mở khóa, sau đó ném mạnh về phía đám thổ dân đang chạy tới gần.
Bùm… Trái mìn ném vô cùng chuẩn sát khiến những tên thổ dân đứng gần bị quăng mạnh lên không trung, đất đá bay ra tứ phía. Lực nổ của mìn ném không mạnh như địa lôi nhưng sức hủy diệt của nó không phải là nhỏ. Mấy tên thổ dân trong phạm vi gần không chết cũng bị thương nặng, số còn lại vừa kinh hãi vừa nổi giận lập tức đuổi theo hai người Thái Mi.
Chiếc áo sơ mi trắng sau lưng Thái Mi nhuộm đỏ màu máu tươi, miệng vết thương đang dần mở rộng. Thái Mi mặt mũi tái nhạt, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng trong đôi mắt mệt mỏi lại lóe lên tia vui mừng, cô nói: “Huy Vũ, anh có mang theo lựu đạn, anh còn nhiều không?”
“Hết rồi!” Thái Mi vừa mới vui mừng thì lập tức bị dập tắt ngay. Cô còn tưởng cơ hội thoát thân sẽ được nâng cao khi có những trái lựu đạn này. Nhưng hai chữ “hết rồi” từ chính miệng Huy Vũ nói ra lại khiến cơn đau của cô gia tăng dữ dội.
Nghe thấy nhiều tiếng bước chân ở phía sau vừa nặng nề vừa dồn dập, Huy Vũ sầm mặt. Hắn cõng Thái Mi leo lên một thân cây cao và rộng, sau đó nằm lên một nhánh cây to lớn chắc khỏe, hắn đặt cơ thể Thái Mi nằm ấp sấp ép mặt trên ngực hắn. Phía trên và dưới nhánh cây có nhiều cành cây tán lá mọc chi chít có thể giúp hắn qua mặt được đám thổ dân đang đuổi tới gần.
Phía xa năm tên thổ dân đang đuổi gần đến nơi, Thái Mi nằm nép mặt vào lòng Huy Vũ, cô cắn chặt răng không dám hé ra dù chỉ một âm thanh nhỏ. Huy Vũ vì chạy mệt nên hơi thở của hắn trở nên dồn dập, tiếng tim đập mạnh mẽ như liều thuốc an thần giúp Thái Mi nhanh chóng trấn áp cơn sợ hãi. Cảm nhận thấy hai cánh tay Huy Vũ ôm chặt lấy cô, bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng vuốt ve dưới thắt lưng giúp tâm trạng của cô ổn định hơn.
Máu từ vết thương của Thái Mi từng giọt từng giọt chảy xuống, nhưng vì phía dưới có nhiều tán lá mọc xum xuê, vô tình hứng lấy mà cả Huy Vũ và Thái Mi không hề hay biết.
Huy Vũ ôm chặt lấy Thái Mi, hắn không quay mặt nhìn xuống phía dưới đã thế nào, bàn tay đang vuốt ve lập tức dừng di chuyển. Tiếng bước chân nặng nề đang dồn dập ở ngay bên dưới. Thái Mi như nín thở, cô ghì mặt vào lòng Huy Vũ không chút nhúch nhích. Chỉ sợ một tiếng động nhỏ cũng khiến những kẻ chuyên sống trong rừng rậm sẽ phát hiện và tấn công cô ngay tức khắc.
Năm tên thổ dân cấm đầu cấm cổ chạy nhanh về phía trước mà không chút nghi ngờ về những tán lá mọc san sát che phủ cả vùng trời bên trên. Huy Vũ là người có thể thích nghi rất nhanh trong bất kì mọi trường hợp. Đám thổ dân từng ẩn náo trên các thân cây cao lớn để tấn công hắn, thì lúc này hắn lại dùng cách của bọn chúng để lẩn tránh bọn chúng.
Nhưng dù Huy vũ có mưu trí, tính toán cẩn thận đến mấy thì vẫn không thể kiểm soát được tất cả mọi thứ. Những giọt máu của Thái Mi đang nằm rơi rớt trên các tán lá vốn đã cố định lại có một giọt trượt theo chiều dọc thân lá rơi thẳng xuống dưới rồi đáp ngay trên tấm vai trần của một tên thổ dân vừa chạy ngang qua.
Một giọt máu rơi nhẹ nhàng như giọt sương ban mai, tên thổ dân đang dốc sức đuổi bắt, tập trung vào tầm nhìn trước mắt nên không hề phát hiện giọt máu đang bám trên vai. Hắn cùng bốn người còn lại chạy xa dần với vị trí ẩn trốn của hai người Thái Mi.
“Ổn rồi!” Đợi đám thổ dân chạy đi xa, Huy Vũ trầm giọng, hắn đưa tay lên vuốt tóc Thái Mi.
Thái Mi ngẩng đầu nhìn Huy Vũ, vừa rồi cô nín thở rất lâu, nhưng sự sợ hãi và hoang mang khiến cô quên mất hơi thở diễn ra như thế nào. Đưa mắt nhìn xuống bên dưới không còn thấy bóng dáng của mấy tên thổ dân, Thái Mi mới thở hắt ra, cô thở phì trên ngực Huy Vũ: “Trốn trên đây luôn sao?”
“Không, chúng ta quay lại.” Huy Vũ đỡ người Thái Mi từ từ ngồi dậy, thấy Thái Mi nhắm chặt mắt ráng kìm chế cơn đau, Huy Vũ nghiến răng kèn kẹt.
Ngẩng đầu nhìn lên cằm của Huy Vũ, từng giọt mồ hôi trên trán hắn chảy xuống ướt đẫm cả gương mặt nghiêm nghị, đáy mắt hắn vẫn bá đạo như ngày nào, Thái Mi khẽ lên tiếng: “Nghĩ ngơi một chút, anh cõng tôi chạy cũng mệt rồi.”
Không cần hình dung Thái Mi cũng có thể đoán được vì tìm kiếm cô mà Huy Vũ đã chạy suốt đêm. Trong rừng nhiều loài thú dữ, loài dơi quạ lại họat động trong bóng tối, chắc chắn không ít nhiều cũng nhiều lần tấn công hắn. Thái Mi trầm mặc, người này vì sao lại tốt với cô như vậy?
Nhận lấy trái dừa từ tay Huy Vũ, Thái Mi đưa lên miệng uống. Đưa mắt nhìn người đối diện đang ngồi ăn chuối, cơ thể màu đồng không mặc áo để lộ ra bộ ngực rắn chắc và cơ bắp chắc nịt. Thái Mi nhận ra vết sẹo ngay bên ngực của Huy Vũ, đó là vết sẹo hồi ức của lần đầu chạm mặt. Lần đó nếu cô chăm sóc hắn đàng hoàn có lẽ vết sẹo sẽ không to thế này. Lại nhìn lên bả vai còn đang rướm máu, những vết răng của cô vẫn in sâu vào da thịt hắn. Cảm giác áy náy dáy lên trong lòng, Thái Mi khẽ mở miệng: “Vẫn còn chảy máu kìa!”
Huy Vũ không màng nhìn đến vết thương, hắn trầm giọng: “Không sao!” Đối với Huy Vũ đây chỉ là vết thương nhỏ, hắn không bận tâm đến.
Hiểu rõ bản tính Huy Vũ ngạo mạng, Thái Mi không muốn nói nhiều, cô kéo túi balo bên cạnh tới gần rồi lấy lọ thuốc bột ra. Nhích người về gần hơn với Huy Vũ, cô lấy thuốc bột đấp lên vết cắn. Huy Vũ quay sang nhìn Thái Mi, tuy hắn không để tâm đến vết thương nhưng hắn không có ý ngăn cản mà để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Chiếc áo sơ mi trắng của Huy Vũ quá rộng so với cơ thể của Thái Mi, cổ áo rộng phình kéo sâu xuống phần ngực để lộ ra hai sợi dây chuyền đang đeo trên cổ cô. Huy Vũ nhìn sợi dây chuyền mang viên pha lê tím, hắn nhếch mép: “Em quay lại tàu sân bay là muốn tìm sợi dây nào?”
Nghe Thái Mi nói cô quay lại tàu để tìm sợi dây chuyền, mà đối với cô đó là một vật vô cùng quan trọng. Hạo Nhân cho rằng đó là sợi dây chuyền của Chí Khanh tặng Thái Mi. Nhưng hiện tại Huy Vũ lại nhìn thấy sợi dây bạch kim này, hắn muốn biết đâu mới là sợi dây quan trọng nhất đối với Thái Mi.
Đắp xong thuốc vào vết thương trên vai Huy Vũ, nghe hắn hỏi cô mới ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt hiếu kì: “Anh bận tâm đến điều này?”
Huy Vũ không trả lời, mắt hắn vẫn chăm chú nhìn sợi dây bạch kim. Thái Mi thấy vậy đưa tay lên nắm lấy mặt dây hình trái tim có viên pha lê tím rồi nói: “Sợi dây này là đại diện cho một người, là vật bất li thân của tôi.”
Rời mắt khỏi sợi dây bạch kim, Huy Vũ nhìn Thái Mi, đáy mắt hắn lóe lên tia sáng khác thường, khóe môi bất giác cong thành tia cười. Ngay khi Huy Vũ vừa nhếch mép chưa kịp nói thành lời thì đột nhiên giọng nói của Thái Mi vang ra: “Lạ thật, Chu Khắc Kiệt cũng từng hỏi về sợi dây này. Anh và anh ta có gương mặt giống hệt nhau như vậy, lẽ nào hai anh cũng có cùng sở thích?”
Nụ cười bên khóe môi lập tức tắt lịm khi nghe đến cái tên Chu Khắc Kiệt, Huy Vũ lạnh lùng mở miệng: “Anh ta đã nói gì về sợi dây?”
Thái Mi lắc đầu: “Không nói gì cả.”
Trầm mặc trong giây lát, Huy Vũ cất giọng âm trầm: “Tôi không muốn em qua lại với anh ta.”
Lời nói đầy bá đạo mang tính ra lệnh của Huy Vũ vang ra khiến Thái Mi không nhận định được đó có phải là vì hận thù giữa hai gia tộc hay vì lo lắng cho cô nên hắn mới không muốn cô tiếp xúc với Chu Khắc Kiệt. Nhưng dù là vì lí do nào, dù Huy Vũ không ngăn cấm cô cũng tuyệt đối không muốn lại nhìn thấy Chu Khắc Kiệt, cô nheo mày hằng giọng: “Tôi rơi vào bước đường ngày hôm nay đều do anh ta gây ra, hận không giết anh ta thì thôi sao có thể qua lại với người đã hãm hại mình.”
Ánh mắt Huy Vũ hoàn toàn lạnh lẽo, hắn buông một câu lạnh lùng: “Em chỉ là người bị liên lụy, hận thù với Chu Khắc Kiệt, một mình tôi là đủ.”
Thái Mi lặng im nhìn Huy Vũ, cô cảm nhận được hận thù giữa hai gia tộc Chu – Long không đơn thuần chỉ là vấn đề cạnh tranh quyền lực, mà ẩn dấu sâu bên trong còn có nhiều uẩn khúc khác.
“Đi thôi!” Giọng nói của Huy Vũ đột nhiên vang ra cắt ngang dòng suy nghĩ của Thái Mi. Hắn ném ngay chiếc balo không còn hữu dụng vào bụi cây rồi lập tức cõng Thái Mi chạy thẳng về phía trước.
“Sao vậy, bọn thổ dân lại kéo đến sao?” Thấy hành động vội vàng của Huy Vũ, Thái Mi lại dáy lên cảm giác hoang mang.
“Súng của em và của tôi không còn bao nhiêu đạn, trước khi đám Hạo Nhân tìm đến, chúng ta không nên giáp mặt trực tiếp với đám thổ dân.” Phía trước có một lối đường mòn, Huy Vũ không cõng Thái Mi chạy theo đường mòn đó mà rẽ vào địa hình có cây cối mọc rậm rạp. Đường mòn sẽ dễ dàng bị đám thổ dân phát hiện. Rừng rậm tuy là lợi thế của đám thổ dân nhưng những thân cây bụi cỏ mọc khắp nơi sẽ là những tấm vách che chắn cho Huy Vũ và Thái Mi, đám thổ dân sẽ khó tìm thấy hai người trong thời gian ngắn.
Tốc độ hiện tại của Huy Vũ rất chậm, hắn không thể cõng Thái Mi chạy nhanh hơn trong khi vết thương sau lưng cô lại tiếp tục rỉ máu. Hắn cảm nhận được cơ thể cô căng cứng, cô dù đau đớn vẫn cắn răng không rên lên thành tiếng. Điều này càng khiến trong lòng Huy Vũ không khỏi có chút rối loạn, hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.
Nhìn thấy xa xa thấp thoáng nhiều tên thổ dân đang điên cuồng chạy nhanh tới. Huy Vũ liền rẽ chạy sang hướng khác. Chạy được một đoạn không xa thì khoảng bảy, tám tên thổ dân từ trên thân cây nhảy xuống chận ngay lối chạy của Huy Vũ. Huy Vũ phản ứng nhanh kịp thời né một ngọn dáo đang bay tới. Trong lúc tránh né, khẩu súng trên tay Huy Vũ bắn vào một tên phía bên phải thì Thái Mi lại bắn vào một tên bên trái đang cầm dáo muốn đâm về phía cô.
Vào tình thế này, Huy Vũ không thể buông Thái Mi xuống, một tay vòng ra phía sau giữ Thái Mi thật chặt trên lưng, còn một tay thì cầm súng đối phó với đối phương. Vết thương đau nhức khiến Thái Mi như muốn ngất lịm, nhưng cô biết vào tình hình này cô không thể cứ dựa dẫm vào Huy Vũ. Giống với Huy Vũ, cô một tay ôm chặt lấy cổ hắn, một tay cầm súng bắn vào một tên bên phải.
Thình lình một tên thổ dân cầm lấy ngọn dáo từ trên cao đâm thẳng xuống đầu Huy Vũ. Phản ứng nhanh như tia chớp Huy Vũ thụt chân về sau một bước, hai tay cầm hai bên đầu khẩu súng dài đưa lên kịp thời đỡ lấy mũi nhọn của ngọn dáo đang đâm xuống. Tên thổ dân có sức mạnh và tốc độ kinh hồn khiến Huy Vũ đang cõng Thái Mi trên lưng phải một chân khụy gối. Hướng mắt nhìn lên đầu mũi nhọn của ngọn giáo đang đè ép khẩu súng của hắn mỗi lúc một thấp xuống dần, gương mặt của Huy Vũ vẫn lạnh lùng không chút dao động.
Thái Mi bắn gục một tên tấn công lén ở phía sau liền quay người thẳng lại trực diện bắn ngay vào đầu tên thổ dân ngay khi mũi dáo sắp đâm xuống đầu Huy Vũ.
Cây dáo vừa rơi xuống đất, Huy Vũ tiện chân đá ngã tên thổ dân xuống đất liền hướng súng bắn vào ngực tên thổ dân đang lao tới.
Hai tên thổ dân còn lại nổi giận cùng lúc tấn công về phía Huy Vũ, khẩu súng Huy Vũ đưa lên bắn nhưng không may đã hết đạn, hắn ném mạnh khẩu súng vào một tên, lập tức rút con dao phóng vào tim tên còn lại. Đoàn… Viên đạn từ khẩu súng của Thái Mi bay xoẹt qua tai Huy Vũ, tên thổ dân duy nhất còn sống xót cũng nhanh chóng gục ngã.
“Dùng súng của tôi!” Thái Mi đưa khẩu súng lục của cô giao cho Huy Vũ, phản ứng của hắn nhanh nhẹn và linh hoạt hơn. Súng giao cho hắn hữu dụng hơn nhiều khi là ở trong tay cô.
Huy Vũ không ý kiến, hắn hiểu dụng tâm của Thái Mi. Nhận lấy khẩu súng trên tay Thái Mi, Huy Vũ tiếp tục cõng Thái Mi chạy về phía trước. Nếu hắn đoán không lầm thì đám thổ dân đã phân chia thành nhiều nhóm nhỏ rãi rác khắp nơi hòng giết bằng được hắn và Thái Mi.
“Chạy nhanh lên, bọn chúng ở phía sau.” Thấy hơn mười tên thổ dân gương mặt bậm trợn, khí thế hùng hổ đang đuổi theo sau mỗi lúc một sát gần. Thái Mi như không còn biết cơn đau đớn ở vết thương, cô hốt hoảng vội hét toáng lên.
“Em hét lên làm gì?” Huy Vũ hằng giọng, hắn chạy nhanh về một hướng khác.
Hai cánh tay của Thái Mi ôm chặt lấy cổ Huy Vũ hơn, kìm chế tâm trạng trong chốc lát cô thỏ thẻ: “Súng chỉ còn bốn viên đạn.”
Huy Vũ liền tiếp lời: “Tôi biết!”
Thái Mi trề môi: “Vậy nên tôi mới sợ.” Chỉ còn lại bốn viên đạn mà đám người kéo theo phía sau có tới hơn mười người, Huy Vũ bảo vệ cô vừa đối phó e sẽ gặp khó khăn. Huống hồ gì xung quanh không chỉ có hơn mười người này.
Im lặng một lúc, Huy Vũ đột nhiên lên tiếng: “Tôi sẽ không để em rơi vào tay đám thổ dân đó. Chẳng phải em đã nói sẽ không sợ khi đi cùng tôi.”
Hiện tại hai người đã rơi vào tình thế không biết lúc nào sẽ chết trong tay đám thổ dân vậy mà Huy Vũ còn có thể buông lời ngạo mạn, ngông cuồng đến hóng hách. Hắn tự tin sẽ thoát khỏi đám thổ dân đang có ở khắp nơi trong khu rừng này. Tuy nhiên, Thái Mi tin tưởng vào lời nói ngạo mạn đó. Có điều, cô đã từng nói sẽ không sợ khi đi cùng Huy Vũ sao? Nhíu nhíu mày, Thái Mi trầm giọng: “Tôi chưa từng nói câu đó với anh!" Ngay khi nhìn thấy Huy Vũ đến cứu cô thoát chết kịp thời thì cô đã tồn tại sự tin tưởng tuyệt đối vào hắn. Đúng vậy, Huy Vũ có khả năng giúp cô yên lòng, ở trong vòng tay của hắn cô rất tin tưởng. Nhưng cô chưa từng nói lời đó với hắn bao giờ.
Thình lình Huy Vũ dừng chân, Thái Mi lập tức tím mặt, phải chăng lời nói của cô khiến hắn không thuận tai. Huy Vũ xoay nhanh người về sau, tay hắn cầm trái mìn đưa lên miệng lấy răng mở khóa, sau đó ném mạnh về phía đám thổ dân đang chạy tới gần.
Bùm… Trái mìn ném vô cùng chuẩn sát khiến những tên thổ dân đứng gần bị quăng mạnh lên không trung, đất đá bay ra tứ phía. Lực nổ của mìn ném không mạnh như địa lôi nhưng sức hủy diệt của nó không phải là nhỏ. Mấy tên thổ dân trong phạm vi gần không chết cũng bị thương nặng, số còn lại vừa kinh hãi vừa nổi giận lập tức đuổi theo hai người Thái Mi.
Chiếc áo sơ mi trắng sau lưng Thái Mi nhuộm đỏ màu máu tươi, miệng vết thương đang dần mở rộng. Thái Mi mặt mũi tái nhạt, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng trong đôi mắt mệt mỏi lại lóe lên tia vui mừng, cô nói: “Huy Vũ, anh có mang theo lựu đạn, anh còn nhiều không?”
“Hết rồi!” Thái Mi vừa mới vui mừng thì lập tức bị dập tắt ngay. Cô còn tưởng cơ hội thoát thân sẽ được nâng cao khi có những trái lựu đạn này. Nhưng hai chữ “hết rồi” từ chính miệng Huy Vũ nói ra lại khiến cơn đau của cô gia tăng dữ dội.
Nghe thấy nhiều tiếng bước chân ở phía sau vừa nặng nề vừa dồn dập, Huy Vũ sầm mặt. Hắn cõng Thái Mi leo lên một thân cây cao và rộng, sau đó nằm lên một nhánh cây to lớn chắc khỏe, hắn đặt cơ thể Thái Mi nằm ấp sấp ép mặt trên ngực hắn. Phía trên và dưới nhánh cây có nhiều cành cây tán lá mọc chi chít có thể giúp hắn qua mặt được đám thổ dân đang đuổi tới gần.
Phía xa năm tên thổ dân đang đuổi gần đến nơi, Thái Mi nằm nép mặt vào lòng Huy Vũ, cô cắn chặt răng không dám hé ra dù chỉ một âm thanh nhỏ. Huy Vũ vì chạy mệt nên hơi thở của hắn trở nên dồn dập, tiếng tim đập mạnh mẽ như liều thuốc an thần giúp Thái Mi nhanh chóng trấn áp cơn sợ hãi. Cảm nhận thấy hai cánh tay Huy Vũ ôm chặt lấy cô, bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng vuốt ve dưới thắt lưng giúp tâm trạng của cô ổn định hơn.
Máu từ vết thương của Thái Mi từng giọt từng giọt chảy xuống, nhưng vì phía dưới có nhiều tán lá mọc xum xuê, vô tình hứng lấy mà cả Huy Vũ và Thái Mi không hề hay biết.
Huy Vũ ôm chặt lấy Thái Mi, hắn không quay mặt nhìn xuống phía dưới đã thế nào, bàn tay đang vuốt ve lập tức dừng di chuyển. Tiếng bước chân nặng nề đang dồn dập ở ngay bên dưới. Thái Mi như nín thở, cô ghì mặt vào lòng Huy Vũ không chút nhúch nhích. Chỉ sợ một tiếng động nhỏ cũng khiến những kẻ chuyên sống trong rừng rậm sẽ phát hiện và tấn công cô ngay tức khắc.
Năm tên thổ dân cấm đầu cấm cổ chạy nhanh về phía trước mà không chút nghi ngờ về những tán lá mọc san sát che phủ cả vùng trời bên trên. Huy Vũ là người có thể thích nghi rất nhanh trong bất kì mọi trường hợp. Đám thổ dân từng ẩn náo trên các thân cây cao lớn để tấn công hắn, thì lúc này hắn lại dùng cách của bọn chúng để lẩn tránh bọn chúng.
Nhưng dù Huy vũ có mưu trí, tính toán cẩn thận đến mấy thì vẫn không thể kiểm soát được tất cả mọi thứ. Những giọt máu của Thái Mi đang nằm rơi rớt trên các tán lá vốn đã cố định lại có một giọt trượt theo chiều dọc thân lá rơi thẳng xuống dưới rồi đáp ngay trên tấm vai trần của một tên thổ dân vừa chạy ngang qua.
Một giọt máu rơi nhẹ nhàng như giọt sương ban mai, tên thổ dân đang dốc sức đuổi bắt, tập trung vào tầm nhìn trước mắt nên không hề phát hiện giọt máu đang bám trên vai. Hắn cùng bốn người còn lại chạy xa dần với vị trí ẩn trốn của hai người Thái Mi.
“Ổn rồi!” Đợi đám thổ dân chạy đi xa, Huy Vũ trầm giọng, hắn đưa tay lên vuốt tóc Thái Mi.
Thái Mi ngẩng đầu nhìn Huy Vũ, vừa rồi cô nín thở rất lâu, nhưng sự sợ hãi và hoang mang khiến cô quên mất hơi thở diễn ra như thế nào. Đưa mắt nhìn xuống bên dưới không còn thấy bóng dáng của mấy tên thổ dân, Thái Mi mới thở hắt ra, cô thở phì trên ngực Huy Vũ: “Trốn trên đây luôn sao?”
“Không, chúng ta quay lại.” Huy Vũ đỡ người Thái Mi từ từ ngồi dậy, thấy Thái Mi nhắm chặt mắt ráng kìm chế cơn đau, Huy Vũ nghiến răng kèn kẹt.
Ngẩng đầu nhìn lên cằm của Huy Vũ, từng giọt mồ hôi trên trán hắn chảy xuống ướt đẫm cả gương mặt nghiêm nghị, đáy mắt hắn vẫn bá đạo như ngày nào, Thái Mi khẽ lên tiếng: “Nghĩ ngơi một chút, anh cõng tôi chạy cũng mệt rồi.”
Không cần hình dung Thái Mi cũng có thể đoán được vì tìm kiếm cô mà Huy Vũ đã chạy suốt đêm. Trong rừng nhiều loài thú dữ, loài dơi quạ lại họat động trong bóng tối, chắc chắn không ít nhiều cũng nhiều lần tấn công hắn. Thái Mi trầm mặc, người này vì sao lại tốt với cô như vậy?
Danh sách chương