Huy Vũ đưa mắt nhìn quanh bên dưới vừa nói: “Nơi đây không an toàn, chúng ta quay lại có khả năng sẽ gặp đám Hạo Nhân.”
“Nhưng tôi mệt, vết thương làm tôi đau.” Nắm chặt lấy bàn tay của Huy Vũ, Thái Mi tiến sát người gần hơn với hắn, cô tiếp lời với vẻ không hài lòng vừa nũng nịu.
Thấy gương mặt của Thái Mi sát gần, ánh mắt Huy Vũ ánh lên chút ấm áp: “Được rồi, nghĩ ngơi một chút.”
Huy Vũ đưa tay vuốt nhẹ trên lưng Thái Mi, cô cảm nhận được đây là hành động thay lời muốn nói. Là Huy Vũ bảo cô không cần sợ hãi, là hành động an ủi và muốn xoa dịu cơn đau đang từng chút vắt kiệt sức lực cô. Thật ra Thái Mi có thể cùng Huy Vũ đi tiếp, nhưng nhìn thấy hắn mệt mỏi thế này, cô muốn hắn có thể được nghĩ ngơi, dù chỉ trong chốc lát vẫn hơn là cứ bắt hắn phải cõng cô chạy mãi. Nhưng cô lại không ngờ được việc mang vết thương sau lưng cô ra đe dọa lại có thể khiến Huy Vũ chịu ngoan ngoãn nghe lời đến vậy. Bất giác khóe môi Thái Mi cong lên tia cười dịu dàng.
Đảo mắt nhìn quanh địa thế bên dưới, vô tình Huy Vũ nhìn thấy những giọt máu của Thái Mi đang nằm trên những chiếc lá. Huy Vũ lập tức sầm mặt, hắn nhíu mày rồi nhếch mép: “Đi ngay, bọn chúng sẽ nhanh chóng quay lại."Nói xong, hắn cõng Thái Mi trên lưng nhanh chóng trèo xuống dưới rồi chạy nhanh về phía ngược lại.
Thái Mi không biết vì sao Huy Vũ lại có thể chắc chắn đám thổ dân sẽ nhanh chóng quay lại, nhưng hắn có vẻ nôn vội và nghiêm túc. Chắc chắn cảm giác của Huy Vũ không hề sai, Thái Mi không nói gì, cô ôm chặt Huy Vũ hơn.
Tính cảnh giác của Huy Vũ quả thật nhạy bén hơn người. Năm tên thổ dân chạy được một đoạn khá xa không thấy có dấu vết của hai người Thái Mi di chuyển qua liền dừng chân lại. Bọn chúng đưa mắt nhìn xung quanh, sự tức giận hiện rõ trên gương mặt khi để mất con mồi và cũng là kẻ thù của họ. Đang lúc nhìn ngó tìm kiếm, một tên vô tình nhìn thấy sau lưng của tên phía trước có vết máu. Hắn ta bước lại đưa lưỡi lím lên vết máu. Không biết bọn chúng đang xôn xao điều gì, cả năm người đáy mắt đỏ ngầu lập tức quay người chạy ngược lại con đường cũ.
Huy Vũ vừa cõng Thái Mi chạy vừa đưa mắt quan sát xung quanh, hắn nhìn thấy cành cây bên trên có một tổ ong khá lớn với những con ong đang bay vò vè xung quanh. Tính toán nhanh chóng lướt qua trong đầu, hắn chạy nhanh qua khỏi tổ ong được một đoạn không xa rồi nhảy vào phía sau thân cây, hắn cùng Thái Mi ngồi xuống dấu mình bên trong bụi cây cỏ cao mọc chi chít.
Tuy Thái Mi không hiểu vì sao Huy Vũ lại muốn trốn vào đây, trong khi đám thổ dân vẫn chưa đuổi tới mà nơi đây lại không phải là nơi lẫn trốn an toàn. Nhưng cô vẫn không lên tiếng ý kiến, Huy Vũ trốn vào đây tất nhiên sẽ có lí do của hắn.
Hai người Thái Mi vừa ngồi chưa được bao lâu thì phía trước con đường nơi hai người vừa chạy qua, năm tên thổ dân vừa rồi đúng thật đã quay lại.
Huy Vũ đưa tay ngăn chặn bàn tay của Thái Mi khi cô đang định rút dao trong ống dày. Thái Mi biết Huy Vũ không muốn cô ra tay nên cô đẩy con dao vào lại trong ống dày. Con dao vừa nằm lại vị trí cũ thì khẩu súng trên tay Huy Vũ lại nâng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn năm người đang chạy tới mỗi lúc một gần.
Đoàn… Huy Vũ liền nhấn còi, từ họng súng bay ra một viên đạn bắn ngay vào tổ ong đang treo lơ lửng trên cành cây bên trên. Tổ ong rơi xuống đúng vào đám người thổ dân đang chạy ngang qua, hàng trăm con ong lập tức bay ra khỏi tổ. Nhìn thấy đám người thổ dân, đàn ong vỡ tổ cho đó là kẻ thù phá hoại, chúng liền kéo nhau tấn công, dùng đuôi độc vây quanh chính lấy bọn họ.
Thấy đám thổ dân đang vật vả chóng lại hàng trăm con ong độc, Huy Vũ lại cõng Thái Mi lên lưng rồi nhảy khỏi bụi cây cỏ tiếp tục chạy.
Chạy không được bao lâu, Huy Vũ lập tức dừng lại, trái tim Thái Mi như muốn nhảy khỏi lồng ngực ngay tức khắc. Trước mắt cô là ba tên thổ dân đang chận đầu. Huy Vũ không suy nghĩ nhiều liền quay người định chạy ngược lại đường cũ thì chạm mặt phải ba tên thổ dân khác. Thái Mi lập tức rùng mình, phía trước và phía sau đều bị ngăn chặn. Câu tiến thoái lưỡng nan, tiến không được, lùi không xong, chính là ám chỉ vào những trường hợp như thế này.
“Bỏ tôi xuống!” Vừa nói Thái Mi vừa tuột người xuống khỏi lưng Huy Vũ. Bây giờ không thể trong cậy vào ba viên đạn với cả sáu tên thổ dân. Không thể dùng súng thì chỉ có thể đối phó bằng thân thủ, nếu Huy Vũ còn cõng cô trên lưng, tốc độ cũng như mức độ linh hoạt của hắn sẽ chậm hơn. Rời khỏi Huy Vũ, tránh làm gánh nặng cho hắn, tuy cô đang bị thương không nhẹ, nhưng vấn đề sinh tồn không cho phép cô yếu đuối, thế nên cô cần phải chiến đấu cùng Huy Vũ.
Thấy Thái Mi khom người rút hai con dao ra khỏi hai ống dày, gương mặt của cô hoàn toàn nghiêm túc. Huy Vũ nhíu mày, hắn không phản đối chỉ hằng giọng: “Cẩn thận!”
Nói xong Huy Vũ liền chủ động tấn công, hắn lao nhanh tới như tia chớp về phía ba tên thổ dân. Những tên thổ dân có thân hình vạm vỡ như những chiến binh mạnh mẽ, một mình Huy Vũ có thể cùng lúc đối phó với ba tên. Nhưng Thái Mi đang bị thương, chỉ nghĩ đến việc một mình cô chống chọi trong cơn đau đớn, hắn càng không thể chậm trễ trong việc giải quyết ba người này.
Thấy Huy Vũ tấn công, ba tên thổ dân lộ rõ vẻ ngông cuồng và hưng phấn lập tức cầm chắc ngọn dáo trên tay chạy thẳng về phía hắn.
Thái Mi đưa lưng về phía Huy Vũ, mắt cô nhìn về phía ba tên thổ dân trước mắt. Trong giây lát, sau lời nhắc nhở của Huy Vũ, từ phía sau vang ra tiếng gió thổi và tiếng quyền cước liên hồi.
Hai con dao trên hai bàn tay Thái Mi khẽ dịch chuyển, một tên thổ dân chạy nhanh tới, hướng đầu nhọn ngọn dáo trực diện vào tim Thái Mi. Cô lùi nhanh vài bước chân về sau, rồi lách người sang bên phải ngọn dáo, một con dao cô khóa chặt lấy thân cây dáo, con dao còn lại nhanh như cơn xoáy lướt ngang một vòng quanh cổ tay tên thổ dân. Cây dáo chưa kịp rơi xuống thì cổ tay tên thổ dân bị cắt một vòng quanh mạch, máu không ngừng túa ra như ống nước bị vỡ.
Hai tên thổ dân vừa rồi vốn ngạo mạn xem thường Thái Mi là phụ nữ nên mới để một người ra mặt đối phó với cô. Tận mắt chứng kiến thân thủ nhanh nhẹn của Thái Mi, hai tên thổ dân mặt đùng đùng nổi giận lập tức tấn công cùng lúc về phía cô.
Thái Mi vừa mới động thủ, vết thương sau lưng nhói lên khiến cô đau điến, cô lảo đảo tựa người vào thân cây bên cạnh thở dồn dập.
Về phía Huy Vũ, ba tên thổ dân đều thuộc loại dũng mảnh, động tác vô cùng mạnh mẽ và dứt khoác, chúng cùng lúc tấn công bằng nắm đấm và ngọn dáo tới tấp vào Huy Vũ. Nhưng Huy Vũ lại là người có thân thủ chớp nhoáng về tốc độ và quyền cước, hắn vừa tránh né vừa tung quyền liên tục vào những vùng chí mạng của ba tên thổ dân.
Một đấm vào ngực mang sức mạnh vô cùng dữ dội từ Huy Vũ khiến một tên thổ dân bị dội ngược về sau. Huy Vũ nhanh tay giật lấy ngọn dáo của tên vừa bị đá quăng, nhanh như một cơn gió, hắn nghiêng người đỡ lấy ngọn dáo đang đâm tới hắn từ tên bên phải, sau đó xoay người về phía bên trái đâm ngọn dáo vào ngực kẻ vừa tấn công tới.
Tuy Huy Vũ chuyên tâm đối phó với ba người trước mắt nhưng tình hình phía sau diễn ra thế nào hắn đều biết rõ. Nhìn thấy hai tên thổ dân đang tấn công cùng lúc về phía Thái Mi trong khi cô đang đứng tựa vào thân cây với hai hàng lông mày nhăn nhún. Đáy mắt Huy Vũ lóe lên tia sát lạnh, hắn muốn lập tức chạy đến cứu Thái Mi, nhưng hắn không thể thoát khỏi hai tên thổ dân cứ tấn công vào hắn.
Tuy động tác của Thái Mi có chút chậm chạp và khó khăn nhưng cô cũng kịp thời dùng hai con dao khóa chặt ngọn dáo đang đâm tới. Trong lúc hai tay không thể vận động, Thái Mi mắt nhướng lên nhìn tên thổ dân còn lại đang từ trên cao phóng xuống, hướng đầu ngọn dáo đâm thẳng xuống cô.
Đoàn… Ngọn dáo đang đâm xuống lập tức dừng lại trên không, mi tâm tên thổ dân bị thủng một lỗ đạn, cơ thể hắn lập tức rơi xuống đất. Thái Mi đưa mắt nhìn sang Huy Vũ, hắn không hề nhìn cô mà chỉ vung quyền cước vào đối phương. Trong lòng Thái Mi vô cùng cảm kích nhưng cô lập tức dùng hết sức vào hai con dao đẩy ngược ngọn dáo đang được cô khó chặt hất sang bên. Thái Mi bất chấp tên thổ dân sẽ lại tấn công, cô vung tay, con dao phóng ngay vào cổ họng tên thổ dân đang ngồi trên nền đất ngậm lấy ống tiêu phóng liên tục những cây gai nhỏ về phía Huy Vũ.
“Phía sau!” Nghe thấy tiếng hét của Huy Vũ, Thái Mi mới sực nhớ ra phía sau cô còn một tên sống sót. Nhưng Thái Mi chưa kịp quay người thì Huy Vũ đã hạ gục được tên hắn đang đối phó, sau đó hắn phóng ngọn dáo đang cầm trên tay bay sượt qua người Thái Mi cấm thẳng vào ngực tên thổ dân.
Thái Mi vừa quay người lại đã thấy tên thổ dân từ từ ngã người ra sau, hai mắt hắn mở to trợn trừng, đang không ngừng thoi thóp.
Lướt mắt nhìn nhanh sáu tên thổ dân đều nằm chết trên nền đất, Thái Mi thở phào nhẹ nhỏm, cơn đau đớn lập tức dội về khiến cơ thể cô không ngừng chao đảo. Huy Vũ bước nhanh tới đỡ lấy Thái Mi, hắn lên tiếng với ngữ giọng đầy lo lắng: “Em sao rồi?”
Thái Mi nhắm chặt mắt kìm chế cơn đau, cơ thể cô yếu đến mức không thể tự đứng vững. Mở mắt ra nhìn lên Huy Vũ, cô nhìn thấy bên tay trái của hắn có một cây gai mảnh đâm vào nhưng không có máu chảy ra. Đây chính là loại phi tiêu phóng ra từ ống tiêu nhỏ mà tên thổ dân vừa rồi cố tình bắn về phía Huy Vũ.
“Anh bị bắn trúng rồi!” Thái Mi không suy nghĩ nhiều, cô vừa nói vừa đưa tay tới giúp Huy Vũ nhổ cây gai ra.
Huy Vũ liền đưa tay ngăn cản ngay hành động của Thái Mi, hắn hằng giọng: “Đừng chạm vào!” Sau đó tự đưa tay rút cây gai ra rồi ném sang bên.
Thái Mi nhíu mày, Huy Vũ lên tiếng: “Có độc!”
Thổ dân da đỏ thường dùng những ống tiêu phóng ra những cây gai được tẩm nộc độc từ những loài động thực vật trong rừng. Vừa rồi hắn có nhìn thấy tên thổ dân bắn về phía hắn, nhưng hắn lại nhìn thấy Thái Mi đang trong tình trạng nguy kịch. Lúc đó hắn không có thời gian phân định an toàn cho hắn hay nguy hiểm đối với Thái Mi. Hắn liền bỏ mặc những cây gai đang bay tới hắn mà rút súng bắn tên thổ dân kịp thời cứu mạng Thái Mi. Huy Vũ biết hắn bị một cây gai nhỏ bắn vào nhưng hắn không có thời gian rút ra. Sau khi giải quyết xong sáu tên thổ dân, thấy cơ thể Thái Mi không trụ vững hắn liền chạy tới đỡ lấy cô. Hoàn toàn không nhớ đến cây gai độc đang cấm trên người.
Hai chữ “có độc” vừa lọt vào tai khiến đầu Thái Mi như muốn nổ tung, đáy mắt cô ánh lên tia lo lắng lẫn hoang mang: “Anh thế nào rồi, cảm thấy trong người có gì khác thường hay không?”
Thái Mi hốt hoảng nhìn lên cánh tay của Huy Vũ, nơi có một lỗ nhỏ do cây gai để lại. Nhìn thấy phần da thịt xung quanh không có hiện tượng khác thường, Thái Mi càng cảm thấy lo lắng vô cùng. Không nghe thấy Huy Vũ nói gì, càng khiến trái tim Thái Mi như muốn nhảy dựng, cô đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn vội hỏi với vẻ sốt ruột: “Anh cảm thấy cơ thể thế nào, mau nói đi!”
Huy Vũ cúi đầu nhìn thái độ sợ hãi của Thái Mi, cô không lên tiếng thúc giục nữa mà im lặng chờ đợi câu trả lời. Đáy mắt của cô nhìn hắn có chút rưng rưng, bàn tay nhỏ bé của cô đang siết chặt lấy tay hắn không ngừng run rẫy. Đây là thật lòng quan tâm, là lần đầu tiên Thái Mi chủ động lo lắng cho hắn. Là cô vì hắn mà sợ hãi, vì hắn mà cô quên mất bản thân mình cũng đang bị thương. Hai mắt Huy Vũ ánh lên tia sáng rạng ngời, trong lòng không ngừng dâng lên một loại cảm giác vô cùng ấm áp.
Tuy Huy Vũ không nói nhưng Thái Mi biết hắn vì cứu cô nên không tránh kịp cây gai phóng tới. Nếu Huy Vũ thật sự trúng độc, cô thật không biết phải làm thế nào mới có thể giúp hắn giải độc. Là cô nợ hắn, cô không muốn hắn vì cô mà khiến bản thân phải chịu thiệt thòi.
“Không sao!” Trầm mặc trong lặng lẽ vài giây, Huy Vũ nhả ra hai chữ lạnh lùng liền quay người cõng Thái Mi rời đi, hắn cần phải đưa Thái Mi nhanh chóng đến một nơi thật an toàn.
Huy Vũ dừng lại trước một hang động ẩm ướt, tuy bên trong tối mù không chút ánh sáng nhưng hắn không nhận thấy sự nguy hiểm nào từ bên trong. Cảm thấy hai người đã chạy được khá xa, Huy Vũ cúi xuống nhặt lấy khúc cây khô rồi dùng hột quẹt đốt cháy trên đầu khúc cây. Hắn đưa cây đuốc đang hừng hừng cháy về phía trước thận trọng bước vào trong.
Mọi hốc hẻm bên trong hang động hiện ra trong ánh sáng mà Huy Vũ đưa cây đuốc hướng tới. Thái Mi nhìn thấy ngoại trừ những loại cây dây leo đang mọc bám trên thành vách đá thì chẳng có loài thực vật hay động vật nào tồn tại chứ đừng nói gì đến thổ dân. Có thể đám thổ dân chưa từng đặt chân vào đây hoặc cũng có thể bọn họ không biết đến sự tồn tại của hang động này.
Huy Vũ để Thái Mi ngồi tựa lưng vào vách đá, hắn đưa cây đuốc sang cho cô rồi đi ra ngoài hang động. Tựa người vào vách đá, Thái Mi cảm thấy cơ thể như không còn chút sức lực, vết thương không còn cảm giác đau đớn mà chỉ nhói lên cảm giác tê tê khiến cô toàn thân mềm nhũn. Huy Vũ quay trở lại rất nhanh, trên tay hắn ôm vào một bó lớn toàn cây khô.
Sau khi nhóm lên ngọn lửa, hang động nhanh chóng được thấp sáng. Huy Vũ bước tới ngồi cùng Thái Mi, ánh mắt hắn hầu như đều là sát khí khi thấy sắc mặt của cô nhợt nhạt thiếu sức sống.
“Nhưng tôi mệt, vết thương làm tôi đau.” Nắm chặt lấy bàn tay của Huy Vũ, Thái Mi tiến sát người gần hơn với hắn, cô tiếp lời với vẻ không hài lòng vừa nũng nịu.
Thấy gương mặt của Thái Mi sát gần, ánh mắt Huy Vũ ánh lên chút ấm áp: “Được rồi, nghĩ ngơi một chút.”
Huy Vũ đưa tay vuốt nhẹ trên lưng Thái Mi, cô cảm nhận được đây là hành động thay lời muốn nói. Là Huy Vũ bảo cô không cần sợ hãi, là hành động an ủi và muốn xoa dịu cơn đau đang từng chút vắt kiệt sức lực cô. Thật ra Thái Mi có thể cùng Huy Vũ đi tiếp, nhưng nhìn thấy hắn mệt mỏi thế này, cô muốn hắn có thể được nghĩ ngơi, dù chỉ trong chốc lát vẫn hơn là cứ bắt hắn phải cõng cô chạy mãi. Nhưng cô lại không ngờ được việc mang vết thương sau lưng cô ra đe dọa lại có thể khiến Huy Vũ chịu ngoan ngoãn nghe lời đến vậy. Bất giác khóe môi Thái Mi cong lên tia cười dịu dàng.
Đảo mắt nhìn quanh địa thế bên dưới, vô tình Huy Vũ nhìn thấy những giọt máu của Thái Mi đang nằm trên những chiếc lá. Huy Vũ lập tức sầm mặt, hắn nhíu mày rồi nhếch mép: “Đi ngay, bọn chúng sẽ nhanh chóng quay lại."Nói xong, hắn cõng Thái Mi trên lưng nhanh chóng trèo xuống dưới rồi chạy nhanh về phía ngược lại.
Thái Mi không biết vì sao Huy Vũ lại có thể chắc chắn đám thổ dân sẽ nhanh chóng quay lại, nhưng hắn có vẻ nôn vội và nghiêm túc. Chắc chắn cảm giác của Huy Vũ không hề sai, Thái Mi không nói gì, cô ôm chặt Huy Vũ hơn.
Tính cảnh giác của Huy Vũ quả thật nhạy bén hơn người. Năm tên thổ dân chạy được một đoạn khá xa không thấy có dấu vết của hai người Thái Mi di chuyển qua liền dừng chân lại. Bọn chúng đưa mắt nhìn xung quanh, sự tức giận hiện rõ trên gương mặt khi để mất con mồi và cũng là kẻ thù của họ. Đang lúc nhìn ngó tìm kiếm, một tên vô tình nhìn thấy sau lưng của tên phía trước có vết máu. Hắn ta bước lại đưa lưỡi lím lên vết máu. Không biết bọn chúng đang xôn xao điều gì, cả năm người đáy mắt đỏ ngầu lập tức quay người chạy ngược lại con đường cũ.
Huy Vũ vừa cõng Thái Mi chạy vừa đưa mắt quan sát xung quanh, hắn nhìn thấy cành cây bên trên có một tổ ong khá lớn với những con ong đang bay vò vè xung quanh. Tính toán nhanh chóng lướt qua trong đầu, hắn chạy nhanh qua khỏi tổ ong được một đoạn không xa rồi nhảy vào phía sau thân cây, hắn cùng Thái Mi ngồi xuống dấu mình bên trong bụi cây cỏ cao mọc chi chít.
Tuy Thái Mi không hiểu vì sao Huy Vũ lại muốn trốn vào đây, trong khi đám thổ dân vẫn chưa đuổi tới mà nơi đây lại không phải là nơi lẫn trốn an toàn. Nhưng cô vẫn không lên tiếng ý kiến, Huy Vũ trốn vào đây tất nhiên sẽ có lí do của hắn.
Hai người Thái Mi vừa ngồi chưa được bao lâu thì phía trước con đường nơi hai người vừa chạy qua, năm tên thổ dân vừa rồi đúng thật đã quay lại.
Huy Vũ đưa tay ngăn chặn bàn tay của Thái Mi khi cô đang định rút dao trong ống dày. Thái Mi biết Huy Vũ không muốn cô ra tay nên cô đẩy con dao vào lại trong ống dày. Con dao vừa nằm lại vị trí cũ thì khẩu súng trên tay Huy Vũ lại nâng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn năm người đang chạy tới mỗi lúc một gần.
Đoàn… Huy Vũ liền nhấn còi, từ họng súng bay ra một viên đạn bắn ngay vào tổ ong đang treo lơ lửng trên cành cây bên trên. Tổ ong rơi xuống đúng vào đám người thổ dân đang chạy ngang qua, hàng trăm con ong lập tức bay ra khỏi tổ. Nhìn thấy đám người thổ dân, đàn ong vỡ tổ cho đó là kẻ thù phá hoại, chúng liền kéo nhau tấn công, dùng đuôi độc vây quanh chính lấy bọn họ.
Thấy đám thổ dân đang vật vả chóng lại hàng trăm con ong độc, Huy Vũ lại cõng Thái Mi lên lưng rồi nhảy khỏi bụi cây cỏ tiếp tục chạy.
Chạy không được bao lâu, Huy Vũ lập tức dừng lại, trái tim Thái Mi như muốn nhảy khỏi lồng ngực ngay tức khắc. Trước mắt cô là ba tên thổ dân đang chận đầu. Huy Vũ không suy nghĩ nhiều liền quay người định chạy ngược lại đường cũ thì chạm mặt phải ba tên thổ dân khác. Thái Mi lập tức rùng mình, phía trước và phía sau đều bị ngăn chặn. Câu tiến thoái lưỡng nan, tiến không được, lùi không xong, chính là ám chỉ vào những trường hợp như thế này.
“Bỏ tôi xuống!” Vừa nói Thái Mi vừa tuột người xuống khỏi lưng Huy Vũ. Bây giờ không thể trong cậy vào ba viên đạn với cả sáu tên thổ dân. Không thể dùng súng thì chỉ có thể đối phó bằng thân thủ, nếu Huy Vũ còn cõng cô trên lưng, tốc độ cũng như mức độ linh hoạt của hắn sẽ chậm hơn. Rời khỏi Huy Vũ, tránh làm gánh nặng cho hắn, tuy cô đang bị thương không nhẹ, nhưng vấn đề sinh tồn không cho phép cô yếu đuối, thế nên cô cần phải chiến đấu cùng Huy Vũ.
Thấy Thái Mi khom người rút hai con dao ra khỏi hai ống dày, gương mặt của cô hoàn toàn nghiêm túc. Huy Vũ nhíu mày, hắn không phản đối chỉ hằng giọng: “Cẩn thận!”
Nói xong Huy Vũ liền chủ động tấn công, hắn lao nhanh tới như tia chớp về phía ba tên thổ dân. Những tên thổ dân có thân hình vạm vỡ như những chiến binh mạnh mẽ, một mình Huy Vũ có thể cùng lúc đối phó với ba tên. Nhưng Thái Mi đang bị thương, chỉ nghĩ đến việc một mình cô chống chọi trong cơn đau đớn, hắn càng không thể chậm trễ trong việc giải quyết ba người này.
Thấy Huy Vũ tấn công, ba tên thổ dân lộ rõ vẻ ngông cuồng và hưng phấn lập tức cầm chắc ngọn dáo trên tay chạy thẳng về phía hắn.
Thái Mi đưa lưng về phía Huy Vũ, mắt cô nhìn về phía ba tên thổ dân trước mắt. Trong giây lát, sau lời nhắc nhở của Huy Vũ, từ phía sau vang ra tiếng gió thổi và tiếng quyền cước liên hồi.
Hai con dao trên hai bàn tay Thái Mi khẽ dịch chuyển, một tên thổ dân chạy nhanh tới, hướng đầu nhọn ngọn dáo trực diện vào tim Thái Mi. Cô lùi nhanh vài bước chân về sau, rồi lách người sang bên phải ngọn dáo, một con dao cô khóa chặt lấy thân cây dáo, con dao còn lại nhanh như cơn xoáy lướt ngang một vòng quanh cổ tay tên thổ dân. Cây dáo chưa kịp rơi xuống thì cổ tay tên thổ dân bị cắt một vòng quanh mạch, máu không ngừng túa ra như ống nước bị vỡ.
Hai tên thổ dân vừa rồi vốn ngạo mạn xem thường Thái Mi là phụ nữ nên mới để một người ra mặt đối phó với cô. Tận mắt chứng kiến thân thủ nhanh nhẹn của Thái Mi, hai tên thổ dân mặt đùng đùng nổi giận lập tức tấn công cùng lúc về phía cô.
Thái Mi vừa mới động thủ, vết thương sau lưng nhói lên khiến cô đau điến, cô lảo đảo tựa người vào thân cây bên cạnh thở dồn dập.
Về phía Huy Vũ, ba tên thổ dân đều thuộc loại dũng mảnh, động tác vô cùng mạnh mẽ và dứt khoác, chúng cùng lúc tấn công bằng nắm đấm và ngọn dáo tới tấp vào Huy Vũ. Nhưng Huy Vũ lại là người có thân thủ chớp nhoáng về tốc độ và quyền cước, hắn vừa tránh né vừa tung quyền liên tục vào những vùng chí mạng của ba tên thổ dân.
Một đấm vào ngực mang sức mạnh vô cùng dữ dội từ Huy Vũ khiến một tên thổ dân bị dội ngược về sau. Huy Vũ nhanh tay giật lấy ngọn dáo của tên vừa bị đá quăng, nhanh như một cơn gió, hắn nghiêng người đỡ lấy ngọn dáo đang đâm tới hắn từ tên bên phải, sau đó xoay người về phía bên trái đâm ngọn dáo vào ngực kẻ vừa tấn công tới.
Tuy Huy Vũ chuyên tâm đối phó với ba người trước mắt nhưng tình hình phía sau diễn ra thế nào hắn đều biết rõ. Nhìn thấy hai tên thổ dân đang tấn công cùng lúc về phía Thái Mi trong khi cô đang đứng tựa vào thân cây với hai hàng lông mày nhăn nhún. Đáy mắt Huy Vũ lóe lên tia sát lạnh, hắn muốn lập tức chạy đến cứu Thái Mi, nhưng hắn không thể thoát khỏi hai tên thổ dân cứ tấn công vào hắn.
Tuy động tác của Thái Mi có chút chậm chạp và khó khăn nhưng cô cũng kịp thời dùng hai con dao khóa chặt ngọn dáo đang đâm tới. Trong lúc hai tay không thể vận động, Thái Mi mắt nhướng lên nhìn tên thổ dân còn lại đang từ trên cao phóng xuống, hướng đầu ngọn dáo đâm thẳng xuống cô.
Đoàn… Ngọn dáo đang đâm xuống lập tức dừng lại trên không, mi tâm tên thổ dân bị thủng một lỗ đạn, cơ thể hắn lập tức rơi xuống đất. Thái Mi đưa mắt nhìn sang Huy Vũ, hắn không hề nhìn cô mà chỉ vung quyền cước vào đối phương. Trong lòng Thái Mi vô cùng cảm kích nhưng cô lập tức dùng hết sức vào hai con dao đẩy ngược ngọn dáo đang được cô khó chặt hất sang bên. Thái Mi bất chấp tên thổ dân sẽ lại tấn công, cô vung tay, con dao phóng ngay vào cổ họng tên thổ dân đang ngồi trên nền đất ngậm lấy ống tiêu phóng liên tục những cây gai nhỏ về phía Huy Vũ.
“Phía sau!” Nghe thấy tiếng hét của Huy Vũ, Thái Mi mới sực nhớ ra phía sau cô còn một tên sống sót. Nhưng Thái Mi chưa kịp quay người thì Huy Vũ đã hạ gục được tên hắn đang đối phó, sau đó hắn phóng ngọn dáo đang cầm trên tay bay sượt qua người Thái Mi cấm thẳng vào ngực tên thổ dân.
Thái Mi vừa quay người lại đã thấy tên thổ dân từ từ ngã người ra sau, hai mắt hắn mở to trợn trừng, đang không ngừng thoi thóp.
Lướt mắt nhìn nhanh sáu tên thổ dân đều nằm chết trên nền đất, Thái Mi thở phào nhẹ nhỏm, cơn đau đớn lập tức dội về khiến cơ thể cô không ngừng chao đảo. Huy Vũ bước nhanh tới đỡ lấy Thái Mi, hắn lên tiếng với ngữ giọng đầy lo lắng: “Em sao rồi?”
Thái Mi nhắm chặt mắt kìm chế cơn đau, cơ thể cô yếu đến mức không thể tự đứng vững. Mở mắt ra nhìn lên Huy Vũ, cô nhìn thấy bên tay trái của hắn có một cây gai mảnh đâm vào nhưng không có máu chảy ra. Đây chính là loại phi tiêu phóng ra từ ống tiêu nhỏ mà tên thổ dân vừa rồi cố tình bắn về phía Huy Vũ.
“Anh bị bắn trúng rồi!” Thái Mi không suy nghĩ nhiều, cô vừa nói vừa đưa tay tới giúp Huy Vũ nhổ cây gai ra.
Huy Vũ liền đưa tay ngăn cản ngay hành động của Thái Mi, hắn hằng giọng: “Đừng chạm vào!” Sau đó tự đưa tay rút cây gai ra rồi ném sang bên.
Thái Mi nhíu mày, Huy Vũ lên tiếng: “Có độc!”
Thổ dân da đỏ thường dùng những ống tiêu phóng ra những cây gai được tẩm nộc độc từ những loài động thực vật trong rừng. Vừa rồi hắn có nhìn thấy tên thổ dân bắn về phía hắn, nhưng hắn lại nhìn thấy Thái Mi đang trong tình trạng nguy kịch. Lúc đó hắn không có thời gian phân định an toàn cho hắn hay nguy hiểm đối với Thái Mi. Hắn liền bỏ mặc những cây gai đang bay tới hắn mà rút súng bắn tên thổ dân kịp thời cứu mạng Thái Mi. Huy Vũ biết hắn bị một cây gai nhỏ bắn vào nhưng hắn không có thời gian rút ra. Sau khi giải quyết xong sáu tên thổ dân, thấy cơ thể Thái Mi không trụ vững hắn liền chạy tới đỡ lấy cô. Hoàn toàn không nhớ đến cây gai độc đang cấm trên người.
Hai chữ “có độc” vừa lọt vào tai khiến đầu Thái Mi như muốn nổ tung, đáy mắt cô ánh lên tia lo lắng lẫn hoang mang: “Anh thế nào rồi, cảm thấy trong người có gì khác thường hay không?”
Thái Mi hốt hoảng nhìn lên cánh tay của Huy Vũ, nơi có một lỗ nhỏ do cây gai để lại. Nhìn thấy phần da thịt xung quanh không có hiện tượng khác thường, Thái Mi càng cảm thấy lo lắng vô cùng. Không nghe thấy Huy Vũ nói gì, càng khiến trái tim Thái Mi như muốn nhảy dựng, cô đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn vội hỏi với vẻ sốt ruột: “Anh cảm thấy cơ thể thế nào, mau nói đi!”
Huy Vũ cúi đầu nhìn thái độ sợ hãi của Thái Mi, cô không lên tiếng thúc giục nữa mà im lặng chờ đợi câu trả lời. Đáy mắt của cô nhìn hắn có chút rưng rưng, bàn tay nhỏ bé của cô đang siết chặt lấy tay hắn không ngừng run rẫy. Đây là thật lòng quan tâm, là lần đầu tiên Thái Mi chủ động lo lắng cho hắn. Là cô vì hắn mà sợ hãi, vì hắn mà cô quên mất bản thân mình cũng đang bị thương. Hai mắt Huy Vũ ánh lên tia sáng rạng ngời, trong lòng không ngừng dâng lên một loại cảm giác vô cùng ấm áp.
Tuy Huy Vũ không nói nhưng Thái Mi biết hắn vì cứu cô nên không tránh kịp cây gai phóng tới. Nếu Huy Vũ thật sự trúng độc, cô thật không biết phải làm thế nào mới có thể giúp hắn giải độc. Là cô nợ hắn, cô không muốn hắn vì cô mà khiến bản thân phải chịu thiệt thòi.
“Không sao!” Trầm mặc trong lặng lẽ vài giây, Huy Vũ nhả ra hai chữ lạnh lùng liền quay người cõng Thái Mi rời đi, hắn cần phải đưa Thái Mi nhanh chóng đến một nơi thật an toàn.
Huy Vũ dừng lại trước một hang động ẩm ướt, tuy bên trong tối mù không chút ánh sáng nhưng hắn không nhận thấy sự nguy hiểm nào từ bên trong. Cảm thấy hai người đã chạy được khá xa, Huy Vũ cúi xuống nhặt lấy khúc cây khô rồi dùng hột quẹt đốt cháy trên đầu khúc cây. Hắn đưa cây đuốc đang hừng hừng cháy về phía trước thận trọng bước vào trong.
Mọi hốc hẻm bên trong hang động hiện ra trong ánh sáng mà Huy Vũ đưa cây đuốc hướng tới. Thái Mi nhìn thấy ngoại trừ những loại cây dây leo đang mọc bám trên thành vách đá thì chẳng có loài thực vật hay động vật nào tồn tại chứ đừng nói gì đến thổ dân. Có thể đám thổ dân chưa từng đặt chân vào đây hoặc cũng có thể bọn họ không biết đến sự tồn tại của hang động này.
Huy Vũ để Thái Mi ngồi tựa lưng vào vách đá, hắn đưa cây đuốc sang cho cô rồi đi ra ngoài hang động. Tựa người vào vách đá, Thái Mi cảm thấy cơ thể như không còn chút sức lực, vết thương không còn cảm giác đau đớn mà chỉ nhói lên cảm giác tê tê khiến cô toàn thân mềm nhũn. Huy Vũ quay trở lại rất nhanh, trên tay hắn ôm vào một bó lớn toàn cây khô.
Sau khi nhóm lên ngọn lửa, hang động nhanh chóng được thấp sáng. Huy Vũ bước tới ngồi cùng Thái Mi, ánh mắt hắn hầu như đều là sát khí khi thấy sắc mặt của cô nhợt nhạt thiếu sức sống.
Danh sách chương