Những thủ vệ để xổng mất Gaia sau khi nhận lệnh phạt liền biến mất trong tầm mắt của Ngu Tiểu Mạc, Ngu Tiểu Mạc cảm thán trong lòng, kỳ thực hắn cũng muốn đi chịu phạt cùng bọn họ.
Ít ra, không cần phải ở bên cạnh Mạc Sở chịu đựng áp suất cực thấp của y.
Ngu Tiểu Mạc cúi đầu ngồi trên sô pha, hắn biết Mạc Sở ở ngay trước mặt, cũng biết y đang trừng mắt, đợi mình giải thích. Thế nhưng bầu không khí thấp đến 0 độ này phải bảo hắn làm sao nói ra được? Lỡ đâu nói ra bị một phát súng bắn nát luôn rồi sao? Vừa lúc nãy hắn mới biết uy lực của súng laser mini mà Mạc Sở cho hắn —— một kích khiến cho một mặt tường pha lê vỡ thành mảnh vụn, hắn không thể tưởng tượng được uy lực kia đánh vào trên người mình sẽ tạo thành hậu quả gì.
Vì vậy Ngu Tiểu Mạc ngoan ngoãn lựa chọn trầm mặc.
Nhưng hắn không nói lời nào, cũng không có nghĩa là người khác sẽ không nói.
"Ngay trước mặt ta, em che chở cho người đàn ông khác."
Lạnh lùng mở miệng, lúc này ánh mắt Mạc Sở nhìn về phía Ngu Tiểu Mạc, mang theo oán khí: "Giải thích một chút, đây là xảy ra chuyện gì?
Ở trước mặt y che chở cho nam nhân khác? Đây là cái chuyện gì?
Ngu Tiểu Mạc nói: "Tôi không có —— "
Mạc Sở quát to: "Vừa nãy em ở trước mặt ta che chở cho nam nhân khác."
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Mạc Sở gắng gượng đợi vài giây, sau khi phát hiện đối phương không định nói thêm cái gì, liền hơi cáu kỉnh vò vò tóc trên trán, còn đem súng giắt ở bên hông ra "đùng" một tiếng, nã lên bàn giữa hai người.
Ngu Tiểu Mạc bị hoảng sợ: Đây là muốn giết hắn? Bởi vì hắn để cho vai chính chạy thoát?!
"Em lại không thừa nhận!"
Nhưng mà Mạc Sở cũng không rút súng bắn hắn, mà là đứng dậy, cách một cái bàn, từ trên cao nhìn xuống ấn vai Ngu Tiểu Mạc: "Hay là em thật sự có ý đó với tên kia?!"
Y tức giận đùng đùng, khi nhắc đến "tên kia" thì ánh mắt càng hung tợn. Không biết như thế nào, Ngu Tiểu Mạc chẳng những không sợ hãi, thậm chí còn nghĩ tới bộ dạng con mèo đầy phẫn nộ xù lông khi bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn nhịn không được đưa tay, sờ sờ đầu Mạc Sở.
Ấm áp trên đỉnh đầu làm Mạc Sở ngẩn người, Ngu Tiểu Mạc buồn cười phát hiện bộ dạng đờ đẫn của y và Gaia quả thực không khác nhau lắm. Nhưng mà không đợi hắn kịp cười ra tiếng, Mạc Sở hung hăng đè xuống, cắn môi hắn.
Ngu Tiểu Mạc liền trợn mắt.
Lần này Mạc Sở hôn cực kỳ thô bạo, trong lúc nhất thời trong khoang miệng tràn đầy mùi máu, Ngu Tiểu Mạc còn chưa kịp nói đau, một đầu lưỡi mang theo cảm xúc phẫn nọ cùng bá đạo cường thế xâm nhập.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, cũng là sau khi Mạc Sở xé rách mặt nạ ngụy trang bên ngoài, nụ hôn rất nghiêm túc không cho phép cự tuyệt.
Dứt bỏ lợi ích và hợp tác hay nói lúc bình thường, y hôn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi Ngu Tiểu Mạc thực sự sinh ra một loại ảo giác chính mình sẽ bị người đàn ông này xâm nhập, bị người đàn ông này giữ lấy.
Trong lúc nhất thời, Ngu Tiểu Mạc cũng có chút bối rồi, nhất là khi thừa nhận tiến công mãnh liệt của Mạc Sở, thời điểm ngay cả thở dốc đều thấy khó khăn.
Đại não trống rỗng, bị hôn đến mềm nhũn, hô hấp của Ngu Tiểu Mạc dần dần gấp gáp, hai tay vô ý thức khoác lên vai Mạc Sở, như là cự tuyệt, lại càng giống như là đón ý hùa theo.
Nhận thấy được điểm này Mạc Sở dùng sức kéo người vào trong lòng mình, lực đạo rất lớn, giống như là muốn dung nhập mình vào trong máu thịt của y, cùng y hòa làm một thể.
Ôm ấp bá đạo, cánh tay hữu lực, hơi thở của đàn ông vây lấy hắn, giống như xiềng xích không thể phá vỡ, muốn trói chặt hắn bên người, vĩnh viễn không thể rời đi.
Thực sự là... Lộn xộn.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Ngu Tiểu Mạc tựa trên ngực Mạc Sở vô lực thở dốc, khi phục hồi lại tinh thần thì ý nghĩ duy nhất của hắn chính là như vậy.
Nhưng Mạc Sở lại không nghĩ như vậy.
Cúi đầu la có thể thấy người mình muốn nằm trong ngực mình vô lực thở dốc, cảm thấy sảng khoái không thua gì lúc hôn môi, nhất là người trong ngực bị hôn đến đôi môi sưng đỏ đẹp đến câu dẫn hồn phách, làm y nhịn không được muốn hung hăng cắn một cái.
Không chỉ là môi của hắn, lông mi run nhè nhẹ kia, cặp mắt mông lung hơi nước kia, hơi thở hổn hển, biểu tình đáng thương vô tội kia —— tất cả những điều này đều đủ để làm y mất khống chế, làm y hận không thể ngay lập tức mở ra thân thể người này, không màng hắn giãy giụa phản kháng mà tiến vào, làm hắn ở dưới thân mình khóc không thành tiếng, làm hắn ở dưới thân mình bị xấu hổ cùng khoái cảm tra tấn, làm hắn ở dưới thân mình một lần lại một lần đạt cao trào.
Ý niệm tà ác như vậy nếu nói ra ngoài, y sẽ bị trở thành cầm thú đi?
Nhưng cho dù là như thế, cũng không muốn buông tay.
Mạc Sở nâng cằm Ngu Tiểu Mạc còn đang thở dồn dập, đầu lưỡi của y lướt nhẹ trên cánh môi, thực ôn nhu mà miêu tả hình dạng cánh môi xinh đẹp kia. Lực đạo so với nụ hôn vừa rồi, dịu dàng đi không ít.
Giống như rất sợ làm đau hắn.
Ngu Tiểu Mạc ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc, thế nhưng không biết nên nói cái gì.
Sau khi nếm đủ hương vị môi hắn, Mạc Sở mới cảm thấy mỹ mãn mà buông tha hắn, mang theo vài phần thỏa mãn, khóe môi câu lên, ôm lấy eo hắn để hắn tựa trên người mình.
Thỏa mãn.
Ngu Tiểu Mạc cơ hồ không dám ngẩng đầu nhìn y, hắn cúi thấp đầu, vài sợi tóc vô ý rơi xuống, che đi một mảng đỏ hồng trên mặt.
Hai người cứ ái muội như vậy mà trầm mặc trong chốc lát, vẫn là Mạc Sở mở lời trước: "Ta không cho phép xảy ra một lần nữa."
Giọng nói băng lãnh, xem ra y vẫn còn để bụng sự kiện Ngu Tiểu Mạc che chở cho Gaia kia.
Bị cường hôn còn bị khởi binh hỏi tội, Ngu Tiểu Mạc há miệng thở dốc muốn nói cái gì, cưới cùng vẫn là im lặng.
Lúc nãy không giải thích cũng đã hỏng bét như vậy, hắn có linh cảm, giải thích rồi sẽ càng bết bát hơn.
Nói không chừng không chỉ có cường hôn thôi đâu...
Ngu Tiểu Mạc liền rối rắm lo âu, hoàn toàn không chú ý tới bản thân đối với hành động vừa rồi không có quá nhiều... Bài xích.
Nhưng mà, hắn không chú ý tới không có nghĩa là Mạc Sở không chú ý.
"Em không ghét nụ hôn vừa rồi, đúng không?"
Lại một lần nữa nâng cằm hắn để hắn nhìn mình, Mạc Sở kiêu ngạo nâng cằm: "Em thích ta hôn em."
Không ghét chính là thích?!
Ngu Tiểu Mạc mạnh mẽ lắc đầu: "Không có!"
Sắc mặt Mạc Sở lạnh lẽo.
Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng ngậm miệng.
Bầu không khí thoáng cái lạnh buốt, trong lúc đó hai người lại trầm mặc ——
"... Cái kia —— "
Ngu Tiểu Mạc cảm thấy bất an đến rồi, lực đạo trên eo càng ngày càng tăng, rốt cuộc dưới thế công của Mạc Sở đã bị buộc phải mở miệng: "Nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ vai chính, lúc nãy chỉ là —— "
"Ngày hôm nay, lần đầu tiên em chủ động mở miệng nói chính là vì hắn ta?"
Mạc Sở hừ một tiếng: "Ta không muốn nghe về hắn."
Dáng vẻ này của y cùng lạnh lùng thường ngày hoàn toàn khác nhau, giống như con mèo bá đạo lại tùy hứng, rất khó chiều, một khi gặp được thứ thích liền dùng móng vuốt chộp lấy, nhưng nếu có ai không biết tốt xấu muốn mơ ước liền trực tiếp dùng móng vuốt cào tới, không lưu lại chút tình cảm gì.
Cái dạng này, ngoài ý muốn có chút giống với Ngu Sở.
Trước đây thời điểm Ngu Sở cáu kính cũng mang theo một chút ngạo khí như vậy, nhất định phải để Ngu Tiểu Mạc dỗ ngon dỗ ngọt như hầu hạ hoàng thượng, bằng không tuyệt đối không cho người khác nửa cái ánh mắt.
Ngay cả ba mẹ đi dỗ cũng không được, nhất định phải để hắn đến, hắn bỏ mặc thì Ngu Sở sẽ xù lông, rõ ràng là muốn bắt nạt người ca ca được nhận nuôi như hắn.
Tự nhiên nhớ lại quá khứ chua xót của mình, Ngu Tiểu Mạc càng chua xót phát hiện, dù cho đến nơi này hắn cũng phải vuốt lông cho mèo.
"Anh không thể —— quên đi, tôi biết sai rồi, anh đừng tức giận nữa được không?"
Hắn nói ra lời này, sắc mặt Mạc Sở hòa hoãn hơn nhiều.
Ngu Tiểu Mạc âm thầm thở một hơi.
Sau khi chứng kiến mình đẩy Gaia ra ngoài, thái độ của Mạc Sở vẫn luôn có chút không thích hợp, không, thực sự là rất không thích hợp, từ cao lãnh biến thành ngạo kiều, xem ra quả thật là tức giận phừng phừng.
Trước tiên muốn y bình tĩnh lại, xem ra chỉ có thể dỗ dành y.
Về phần nguyên nhân Mạc Sở tức giận ——
Ngu Tiểu Mạc không kiềm chế mà nhớ lại nụ hôn vừa rồi, trên mặt hơi phiếm hồng.
Mặc dù Mạc Sở không nói rõ, dù cho có trì độn như thế nào đi nữa, hắn cũng không phải là không càm giác được.
Lại có thể gặp một người thích mình, còn là một nam nhân.
Tuy rằng không biết mình có cái gì đáng giá để y thích, nhưng dường như mình... Cũng không chán ghét lắm.
Ngu Tiểu Mạc rất ít khi được nữ sinh đưa thư tình, Ngu Sở nhưng thật ra bị đưa thư không ít, đáng tiếc tất cả đều bị y ném vào sọt rác, nhìn cũng không thèm nhìn tới.
Khi đó hắn còn âm thầm mong đợi, mong muốn một ngày nào đó cũng có thể gặp được người thích mình.
Không ngờ rằng tới nhanh như vậy.
Có thể hắn cũng không thích Mạc Sở giống như Mạc Sở thích hắn, bởi vì lúc trước hắn vẫn xem Mạc Sở là bạn bè, mặc dù bây giờ hắn cũng không xác định được mình có ý gì với Mạc Sở hay không, nhưng, không ai sẽ ghét người thích mình đâu...
Ngu Tiểu Mạc đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cả người bị nhấc lên làm hắn hoảng sợ.
Mạc Sở không nói gì liền bế ngang Ngu Tiểu Mạc lên, đi về một hướng.
Căn phòng của Ngu Tiểu Mạc vừa rồi bị hắn hủy một bên tường cửa sổ, Mạc Sở liền nhận định căn phòng kia không thể tiếp tục ở nữa, liền ôm người mạnh mẽ đưa đến nơi này —— phòng của y.
"Cái kia, anh —— "
"Im lặng."
Mạc Sở mặc kệ hắn nói cái gì, đặt người trên giường, sau đó mình cũng nằm xuống bên cạnh hắn.
Ngu Tiểu Mạc nhạy cảm nhanh chóng né tránh.
Mạc Sở lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhưng không có thô bạo, kéo hắn đến bên cạnh, nói: "Thừa thãi tinh lực thì để ngày mai nói, ngủ đi!"
Ngu Tiểu Mạc nghĩ là hắn cần một buổi tối để suy ngẫm về kế hoạch kế tiếp cùng vấn đề với vai chính, ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng, nằm bên người Mạc Sở.
Hai người cách một lớp chăn, có tâm tư riêng. Ngu Tiểu Mạc vẫn chưa ngủ, trong lòng vẫn nghĩ về cái hôn kia, càng nghĩ mặt càng đỏ, cũng không dám lại quá gần Mạc Sở.
Một lát sau, hắn khó khăn lắm mới buồn ngủ, hệ thống cố tình xuất hiện ngay lúc này.
Đinh
[ Tiến độ nhiệm vụ: 3/10 ]
[ Điểm tích lũy: 350 ]
[ Hệ thống nhắc nhở: Có thể thăng cấp kỹ năng, lựa chọn thăng cấp: Có/Không ]
Ít ra, không cần phải ở bên cạnh Mạc Sở chịu đựng áp suất cực thấp của y.
Ngu Tiểu Mạc cúi đầu ngồi trên sô pha, hắn biết Mạc Sở ở ngay trước mặt, cũng biết y đang trừng mắt, đợi mình giải thích. Thế nhưng bầu không khí thấp đến 0 độ này phải bảo hắn làm sao nói ra được? Lỡ đâu nói ra bị một phát súng bắn nát luôn rồi sao? Vừa lúc nãy hắn mới biết uy lực của súng laser mini mà Mạc Sở cho hắn —— một kích khiến cho một mặt tường pha lê vỡ thành mảnh vụn, hắn không thể tưởng tượng được uy lực kia đánh vào trên người mình sẽ tạo thành hậu quả gì.
Vì vậy Ngu Tiểu Mạc ngoan ngoãn lựa chọn trầm mặc.
Nhưng hắn không nói lời nào, cũng không có nghĩa là người khác sẽ không nói.
"Ngay trước mặt ta, em che chở cho người đàn ông khác."
Lạnh lùng mở miệng, lúc này ánh mắt Mạc Sở nhìn về phía Ngu Tiểu Mạc, mang theo oán khí: "Giải thích một chút, đây là xảy ra chuyện gì?
Ở trước mặt y che chở cho nam nhân khác? Đây là cái chuyện gì?
Ngu Tiểu Mạc nói: "Tôi không có —— "
Mạc Sở quát to: "Vừa nãy em ở trước mặt ta che chở cho nam nhân khác."
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Mạc Sở gắng gượng đợi vài giây, sau khi phát hiện đối phương không định nói thêm cái gì, liền hơi cáu kỉnh vò vò tóc trên trán, còn đem súng giắt ở bên hông ra "đùng" một tiếng, nã lên bàn giữa hai người.
Ngu Tiểu Mạc bị hoảng sợ: Đây là muốn giết hắn? Bởi vì hắn để cho vai chính chạy thoát?!
"Em lại không thừa nhận!"
Nhưng mà Mạc Sở cũng không rút súng bắn hắn, mà là đứng dậy, cách một cái bàn, từ trên cao nhìn xuống ấn vai Ngu Tiểu Mạc: "Hay là em thật sự có ý đó với tên kia?!"
Y tức giận đùng đùng, khi nhắc đến "tên kia" thì ánh mắt càng hung tợn. Không biết như thế nào, Ngu Tiểu Mạc chẳng những không sợ hãi, thậm chí còn nghĩ tới bộ dạng con mèo đầy phẫn nộ xù lông khi bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn nhịn không được đưa tay, sờ sờ đầu Mạc Sở.
Ấm áp trên đỉnh đầu làm Mạc Sở ngẩn người, Ngu Tiểu Mạc buồn cười phát hiện bộ dạng đờ đẫn của y và Gaia quả thực không khác nhau lắm. Nhưng mà không đợi hắn kịp cười ra tiếng, Mạc Sở hung hăng đè xuống, cắn môi hắn.
Ngu Tiểu Mạc liền trợn mắt.
Lần này Mạc Sở hôn cực kỳ thô bạo, trong lúc nhất thời trong khoang miệng tràn đầy mùi máu, Ngu Tiểu Mạc còn chưa kịp nói đau, một đầu lưỡi mang theo cảm xúc phẫn nọ cùng bá đạo cường thế xâm nhập.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, cũng là sau khi Mạc Sở xé rách mặt nạ ngụy trang bên ngoài, nụ hôn rất nghiêm túc không cho phép cự tuyệt.
Dứt bỏ lợi ích và hợp tác hay nói lúc bình thường, y hôn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi Ngu Tiểu Mạc thực sự sinh ra một loại ảo giác chính mình sẽ bị người đàn ông này xâm nhập, bị người đàn ông này giữ lấy.
Trong lúc nhất thời, Ngu Tiểu Mạc cũng có chút bối rồi, nhất là khi thừa nhận tiến công mãnh liệt của Mạc Sở, thời điểm ngay cả thở dốc đều thấy khó khăn.
Đại não trống rỗng, bị hôn đến mềm nhũn, hô hấp của Ngu Tiểu Mạc dần dần gấp gáp, hai tay vô ý thức khoác lên vai Mạc Sở, như là cự tuyệt, lại càng giống như là đón ý hùa theo.
Nhận thấy được điểm này Mạc Sở dùng sức kéo người vào trong lòng mình, lực đạo rất lớn, giống như là muốn dung nhập mình vào trong máu thịt của y, cùng y hòa làm một thể.
Ôm ấp bá đạo, cánh tay hữu lực, hơi thở của đàn ông vây lấy hắn, giống như xiềng xích không thể phá vỡ, muốn trói chặt hắn bên người, vĩnh viễn không thể rời đi.
Thực sự là... Lộn xộn.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Ngu Tiểu Mạc tựa trên ngực Mạc Sở vô lực thở dốc, khi phục hồi lại tinh thần thì ý nghĩ duy nhất của hắn chính là như vậy.
Nhưng Mạc Sở lại không nghĩ như vậy.
Cúi đầu la có thể thấy người mình muốn nằm trong ngực mình vô lực thở dốc, cảm thấy sảng khoái không thua gì lúc hôn môi, nhất là người trong ngực bị hôn đến đôi môi sưng đỏ đẹp đến câu dẫn hồn phách, làm y nhịn không được muốn hung hăng cắn một cái.
Không chỉ là môi của hắn, lông mi run nhè nhẹ kia, cặp mắt mông lung hơi nước kia, hơi thở hổn hển, biểu tình đáng thương vô tội kia —— tất cả những điều này đều đủ để làm y mất khống chế, làm y hận không thể ngay lập tức mở ra thân thể người này, không màng hắn giãy giụa phản kháng mà tiến vào, làm hắn ở dưới thân mình khóc không thành tiếng, làm hắn ở dưới thân mình bị xấu hổ cùng khoái cảm tra tấn, làm hắn ở dưới thân mình một lần lại một lần đạt cao trào.
Ý niệm tà ác như vậy nếu nói ra ngoài, y sẽ bị trở thành cầm thú đi?
Nhưng cho dù là như thế, cũng không muốn buông tay.
Mạc Sở nâng cằm Ngu Tiểu Mạc còn đang thở dồn dập, đầu lưỡi của y lướt nhẹ trên cánh môi, thực ôn nhu mà miêu tả hình dạng cánh môi xinh đẹp kia. Lực đạo so với nụ hôn vừa rồi, dịu dàng đi không ít.
Giống như rất sợ làm đau hắn.
Ngu Tiểu Mạc ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc, thế nhưng không biết nên nói cái gì.
Sau khi nếm đủ hương vị môi hắn, Mạc Sở mới cảm thấy mỹ mãn mà buông tha hắn, mang theo vài phần thỏa mãn, khóe môi câu lên, ôm lấy eo hắn để hắn tựa trên người mình.
Thỏa mãn.
Ngu Tiểu Mạc cơ hồ không dám ngẩng đầu nhìn y, hắn cúi thấp đầu, vài sợi tóc vô ý rơi xuống, che đi một mảng đỏ hồng trên mặt.
Hai người cứ ái muội như vậy mà trầm mặc trong chốc lát, vẫn là Mạc Sở mở lời trước: "Ta không cho phép xảy ra một lần nữa."
Giọng nói băng lãnh, xem ra y vẫn còn để bụng sự kiện Ngu Tiểu Mạc che chở cho Gaia kia.
Bị cường hôn còn bị khởi binh hỏi tội, Ngu Tiểu Mạc há miệng thở dốc muốn nói cái gì, cưới cùng vẫn là im lặng.
Lúc nãy không giải thích cũng đã hỏng bét như vậy, hắn có linh cảm, giải thích rồi sẽ càng bết bát hơn.
Nói không chừng không chỉ có cường hôn thôi đâu...
Ngu Tiểu Mạc liền rối rắm lo âu, hoàn toàn không chú ý tới bản thân đối với hành động vừa rồi không có quá nhiều... Bài xích.
Nhưng mà, hắn không chú ý tới không có nghĩa là Mạc Sở không chú ý.
"Em không ghét nụ hôn vừa rồi, đúng không?"
Lại một lần nữa nâng cằm hắn để hắn nhìn mình, Mạc Sở kiêu ngạo nâng cằm: "Em thích ta hôn em."
Không ghét chính là thích?!
Ngu Tiểu Mạc mạnh mẽ lắc đầu: "Không có!"
Sắc mặt Mạc Sở lạnh lẽo.
Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng ngậm miệng.
Bầu không khí thoáng cái lạnh buốt, trong lúc đó hai người lại trầm mặc ——
"... Cái kia —— "
Ngu Tiểu Mạc cảm thấy bất an đến rồi, lực đạo trên eo càng ngày càng tăng, rốt cuộc dưới thế công của Mạc Sở đã bị buộc phải mở miệng: "Nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ vai chính, lúc nãy chỉ là —— "
"Ngày hôm nay, lần đầu tiên em chủ động mở miệng nói chính là vì hắn ta?"
Mạc Sở hừ một tiếng: "Ta không muốn nghe về hắn."
Dáng vẻ này của y cùng lạnh lùng thường ngày hoàn toàn khác nhau, giống như con mèo bá đạo lại tùy hứng, rất khó chiều, một khi gặp được thứ thích liền dùng móng vuốt chộp lấy, nhưng nếu có ai không biết tốt xấu muốn mơ ước liền trực tiếp dùng móng vuốt cào tới, không lưu lại chút tình cảm gì.
Cái dạng này, ngoài ý muốn có chút giống với Ngu Sở.
Trước đây thời điểm Ngu Sở cáu kính cũng mang theo một chút ngạo khí như vậy, nhất định phải để Ngu Tiểu Mạc dỗ ngon dỗ ngọt như hầu hạ hoàng thượng, bằng không tuyệt đối không cho người khác nửa cái ánh mắt.
Ngay cả ba mẹ đi dỗ cũng không được, nhất định phải để hắn đến, hắn bỏ mặc thì Ngu Sở sẽ xù lông, rõ ràng là muốn bắt nạt người ca ca được nhận nuôi như hắn.
Tự nhiên nhớ lại quá khứ chua xót của mình, Ngu Tiểu Mạc càng chua xót phát hiện, dù cho đến nơi này hắn cũng phải vuốt lông cho mèo.
"Anh không thể —— quên đi, tôi biết sai rồi, anh đừng tức giận nữa được không?"
Hắn nói ra lời này, sắc mặt Mạc Sở hòa hoãn hơn nhiều.
Ngu Tiểu Mạc âm thầm thở một hơi.
Sau khi chứng kiến mình đẩy Gaia ra ngoài, thái độ của Mạc Sở vẫn luôn có chút không thích hợp, không, thực sự là rất không thích hợp, từ cao lãnh biến thành ngạo kiều, xem ra quả thật là tức giận phừng phừng.
Trước tiên muốn y bình tĩnh lại, xem ra chỉ có thể dỗ dành y.
Về phần nguyên nhân Mạc Sở tức giận ——
Ngu Tiểu Mạc không kiềm chế mà nhớ lại nụ hôn vừa rồi, trên mặt hơi phiếm hồng.
Mặc dù Mạc Sở không nói rõ, dù cho có trì độn như thế nào đi nữa, hắn cũng không phải là không càm giác được.
Lại có thể gặp một người thích mình, còn là một nam nhân.
Tuy rằng không biết mình có cái gì đáng giá để y thích, nhưng dường như mình... Cũng không chán ghét lắm.
Ngu Tiểu Mạc rất ít khi được nữ sinh đưa thư tình, Ngu Sở nhưng thật ra bị đưa thư không ít, đáng tiếc tất cả đều bị y ném vào sọt rác, nhìn cũng không thèm nhìn tới.
Khi đó hắn còn âm thầm mong đợi, mong muốn một ngày nào đó cũng có thể gặp được người thích mình.
Không ngờ rằng tới nhanh như vậy.
Có thể hắn cũng không thích Mạc Sở giống như Mạc Sở thích hắn, bởi vì lúc trước hắn vẫn xem Mạc Sở là bạn bè, mặc dù bây giờ hắn cũng không xác định được mình có ý gì với Mạc Sở hay không, nhưng, không ai sẽ ghét người thích mình đâu...
Ngu Tiểu Mạc đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cả người bị nhấc lên làm hắn hoảng sợ.
Mạc Sở không nói gì liền bế ngang Ngu Tiểu Mạc lên, đi về một hướng.
Căn phòng của Ngu Tiểu Mạc vừa rồi bị hắn hủy một bên tường cửa sổ, Mạc Sở liền nhận định căn phòng kia không thể tiếp tục ở nữa, liền ôm người mạnh mẽ đưa đến nơi này —— phòng của y.
"Cái kia, anh —— "
"Im lặng."
Mạc Sở mặc kệ hắn nói cái gì, đặt người trên giường, sau đó mình cũng nằm xuống bên cạnh hắn.
Ngu Tiểu Mạc nhạy cảm nhanh chóng né tránh.
Mạc Sở lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhưng không có thô bạo, kéo hắn đến bên cạnh, nói: "Thừa thãi tinh lực thì để ngày mai nói, ngủ đi!"
Ngu Tiểu Mạc nghĩ là hắn cần một buổi tối để suy ngẫm về kế hoạch kế tiếp cùng vấn đề với vai chính, ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng, nằm bên người Mạc Sở.
Hai người cách một lớp chăn, có tâm tư riêng. Ngu Tiểu Mạc vẫn chưa ngủ, trong lòng vẫn nghĩ về cái hôn kia, càng nghĩ mặt càng đỏ, cũng không dám lại quá gần Mạc Sở.
Một lát sau, hắn khó khăn lắm mới buồn ngủ, hệ thống cố tình xuất hiện ngay lúc này.
Đinh
[ Tiến độ nhiệm vụ: 3/10 ]
[ Điểm tích lũy: 350 ]
[ Hệ thống nhắc nhở: Có thể thăng cấp kỹ năng, lựa chọn thăng cấp: Có/Không ]
Danh sách chương