Khi đang buồn ngủ mà bị đánh thức thì có cảm giác gì? Ngu Tiểu Mạc chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng cho dù là khó chịu, hắn cũng phải miễn cưỡng mở mắt lựa chọn cái "Thăng cấp kỹ năng" kia.
Lần này có thể thăng cấp chính là cái kỹ năng thứ hai: Chữa trị, mơ mơ màng màng nên hắn cũng không có nhìn lâu, sau khi thăng cấp liền đóng hệ thống lại, ngã xuống gối nằm, nhắm mắt ngủ.
Hình như Hoàng còn nói gì đó với hắn, đáng tiếc đồng dạng bị Ngu Tiểu Mạc quăng ra sau đầu. Thấy ký chủ mình ngủ mất không thèm để ý đến hệ thống, Hoàng lặng lẽ ngậm miệng, ở trên không trung nhìn hắn ngủ bên cạnh một người đàn ông khác, cuối cùng thu hồi tầm mắt.
Một đêm mộng đẹp, chính là ngủ đến nửa đêm lại thấy hơi lạnh.
Lạnh run lạnh run, đột nhiên trong ngực xuất hiện một cái lò sưởi.
Lò sưởi ấm áp lại thoải mái, Ngu Tiểu Mạc ôm không chịu buông tay.
Chờ đến sau khi hắn tỉnh lại, hắn liền phát hiện mình ôm căn bản không phải lò sưởi gì, mà là một người.
Mạc Sở ôm Ngu Tiểu Mạc, cúi đầu nhìn hắn: "Buổi tối em lại đá chăn."
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Mạc Sở lạnh lùng nói: "Lần sau còn đá chăn, ta liền quăng em xuống."
Đối thoại kiểu này giống như đã từng nghe.
Thế nhưng lần trước Dung Lan chỉ nói là trói hắn lại, lần này liền trực tiếp ném?
Ngu Tiểu Mạc ngồi dậy từ trong lòng Mạc Sở có chút buồn bực, nhưng sau đó đã bị Mạc Sở túm lại, lần thứ hai ngã vào trong ngực y.
Ngu Tiểu Mạc bất ngờ không kịp đề phòng, đập vào trên lồng ngực rắn chắc của y.
"Chuyện ngày hôm qua vẫn chưa xong."
Mạc Sở chế trụ cổ tay hắn, ngừng làm hắn giãy giụa, nhướng mày: "Không cho phép."
Còn nói nữa?
Ngu Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn y, vài giây sau mới nói: "Nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ vai chính, huống hồ khi đó anh không phải là muốn —— "
"Thật sự là ta cũng muốn giết hắn."
Mạc Sở ngồi dậy, một tay còn đặt trên eo Ngu Tiểu Mạc: "Nhưng mà đáng tiếc, chung quy hắn vẫn là vai chính."
Ánh mắt của y lạnh lùng mà nghiêm nghị, đã khôi phục thái độ bình thường, không giống như đêm qua, quả thật chính là một con mèo xù lông.
Ngu Tiểu Mạc trầm mặc vài giây, thử thăm dò nói: "Cái kia, lúc trước anh nói vai chính sẽ đến đây, hiện tại hắn ta đã tới, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"
Vốn kế hoạch của Mạc Sở là thông qua Dinos kéo giá trị cừu hận của vai chính, hiện tại xem ra y đã làm xong, nhưng tiến độ hiện tại của Ngu Tiểu Mạc mới có ba, Mạc Sở cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà phỏng chừng còn lâu mới lên đến mười được.
Kế tiếp nên làm như thế nào, Mạc Sở chưa bao giờ nói qua với hắn.
"Kỳ thực, tôi nghĩ... Tôi phải ở bên cạnh vai chính."
Kế tiếp nên làm như thế nào, Mạc Sở chưa bao giờ nói qua với hắn.
"Kỳ thực, tôi nghĩ... Tôi phải ở bên cạnh vai chính."
Những lời này của Ngu Tiểu Mạc vừa nói ra khỏi miệng, bàn tay Mạc Sở đặt bên eo hắn thoáng chốc siết chặt.
Y cúi đầu, trong con ngươi đen nhánh là một mảnh băng hàn sâu thẳm.
"Em nói cái gì?"
Từng câu từng chữ, dường như là Mạc Sở nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Ngu Tiểu Mạc cũng không ngờ tới y sẽ có phản ứng lớn như vậy, vội vàng nói: "Tôi không phải có ý đó, ý của tôi muốn nói là tôi vẫn cùng anh hợp tác, chỉ là không còn ở bên cạnh anh nữa mà thôi —— "
"Đương nhiên ta biết ý em muốn nói."
Sắc mặt Mạc Sở không có tí gì hòa hoãn: "Ta không muốn đáp ứng."
Không muốn đáp ứng chính là không muốn đáp ứng. Giải thích rõ may ra còn có cơ hội xoay chuyển được.
Ngu Tiểu Mạc nhạy bén phát hiện tầng nghĩa sâu xa trong lời nói của y, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn y chăm chú, cho đến khi phẫn nộ trong mắt Mạc Sở lui dần, hàn băng cũng từ từ biến mất.
Kỳ thật Mạc Sở sẽ không thật sự nổi giận với hắn.
Ngu Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, đến gần Mạc Sở, ở bên tai y nhẹ nhàng nói vài câu.
Hắn có một kế hoạch, ở ngày hôm qua đẩy Gaia ra khỏi cửa sổ liền nghĩ ra.
Mà đương nhiên Mạc Sở cũng nghĩ đến.
Vai chính đã xuất hiện, Ngu Tiểu Mạc có thế lựa chọn đứng yên tại chỗ đợi đến khi tiến độ được mười phần thì đi bảo vệ vai chính, nhưng nếu như vậy thì điểm tích lũy sẽ giảm đi rất nhiều. Nếu muốn tích cóp đủ điểm tích lũy, hắn nhất định phải chủ động tham gia vào trong cốt truyện.
Thì thầm một phen, sắc mặt của Mạc Sở từ lạnh băng ban đầu trở nên hòa hoãn, lại trở nên âm tình bất định*.
(Âm tình bất đ ịnh < 阴晴不定 >: Tâm tình khó đ oán, khó hiểu.)
Ngu Tiểu Mạc trông mong nhìn y: "Tôi mong anh có thể đồng ý."
Mạc Sở nhíu mày.
Ngu Tiểu Mạc cắn răng, tiến tới dụi dụi lên người Mạc Sở.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động lấy lòng, mà sự thực chứng minh, "Mỹ nhân kế" cực kỳ hữu dụng.
Mạc Sở trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: "Em biết tình cảm của ta với em."
Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng gật đầu, trên thực tế, cũng bởi vì biết nên mới làm vậy.
Mạc Sở dùng sức nắm cằm hắn, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, gằn từng chữ: "Nếu như em dám cùng hắn ta —— tự gánh lấy hậu quả!"
Đáy mắt y hàm chứa giận dữ, hiển nhiên cái kế hoạch này của Ngu Tiểu Mạc đã chạm đến ranh giới cuối cùng của y.
Tốt xấu gì cũng đồng ý rồi, Ngu Tiểu Mạc hiểu rõ lúc này không thể đối nghịch với y, giống như gà con mổ thóc gật đầu liên tục, biểu thị mình tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Mạc Sở cong cong môi, ôm lấy vai hắn, kéo cả người vào trong ngực.
Bởi vì nguyên nhân tư thế, Ngu Tiểu Mạc có chút cứng đờ tựa lên vai Mạc Sở. Lúc đang ngủ không hiểu vì sao lại nằm trong ngực y là một chuyện, nhưng hiện tại làm ra hành động thân mật này là một chuyện khác, hắn vẫn chưa thể tiếp thu hoàn toàn được, khó tránh khỏi có chút xấu hổ trong lòng.
Nhưng mà Mạc Sở cũng không ngại, nhẹ nhàng hôn lên tóc Ngu Tiểu Mạc. Một nụ hôn nhỏ vụn vào trong tóc, mang theo hơi thở nóng rực rung động.
Bị một người như vậy thích, thực sự là một chuyện... Chuyện rất kỳ quái.
Thân thể Ngu Tiểu Mạc cứng đơ nửa ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng thả lỏng, bị Mạc Sở an an ổn ổn mà ôm vào trong ngực.
Bầu không khí rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh ——
Rột ——
Ngu Tiểu Mạc đỏ mặt.
"A."
Mạc Sở khẽ cười, mang người đi dùng cơm.
Đã định xong kế hoạch, chỉ chờ thực hiện.
Trong lúc đó Ngu Tiểu Mạc còn cố ý đi hỏi Hoàng một vài vấn đề.
"Cấp bậc rốt cuộc có lợi ích gì? Nếu như ta đạt đến cấp bậc cao nhất thì sẽ như thế nào?"
"... Vấn đề này ta không thể trả lời."
Ngu Tiểu Mạc khó hiểu: "Vì sao?"
"Trước ngươi, chưa có ai đạt tới cấp mười."
"Như vậy thì kết quả cao nhất của bọn họ là bao nhiêu?"
"Cấp bậc của ngươi không đủ, tạm thời không có quyền hạn biết đáp án."
"......"
Hoàng cho một đáp án ba phải: "Sau này ngươi sẽ hiểu. Đừng quên đây là con đường ngươi lựa chọn, có thể trở về được hay không thì phải xem bản thân ngươi."
"Đợi một chút!"
Không biết vô tình hay cố ý, Hoàng lại để lộ ra cái tin tức nhạy cảm với Ngu Tiểu Mạc: "Có thể trở về hay không là có ý gì? Ta còn có thể trở về sao?"
"Nếu như —— "
Đinh.
[ Chủ hệ thống nhắc nhở: Cảnh cáo, không thể tiết lộ tin tức không liên quan.
Hoàng im lặng.
Ngu Tiểu Mạc phát hiện cảm ứng giữa mình và Hoàng biến mất.
Hắn nhìn chằm chằm bảng thông báo "Chủ hệ thống nhắc nhở" này một hồi lâu, chủ hệ thống nhắc nhở biến mất.
Thanh âm của Hoàng vang lên lần thứ hai, mang theo một tia bất đắc dĩ: "Không cần hỏi nhiều nữa, so với ký chủ trước thì ngươi thông minh hơn, nếu như quả thật muốn biết nhiều hơn nữa thì hãy tham gia cốt truyện thu thật nhiều điểm tích lũy, đề cao đẳng cấp của mình."
Tuy rằng chẳng bao giờ Hoàng nói rõ với hắn, nhưng từ cái hành động của hệ thống này một lần lại một lần thúc giục mình tham gia cốt truyện hoàn thành nhiệm vụ này tới xem, dường như là nó nhắc nhở cái gì đó cho mình ——
Nếu có một ngày có đủ điểm tích lũy và lên tới cấp bậc cao nhất, liền sẽ đạt được một kết quả khác.
Ngu Tiểu Mạc cũng không biết rõ kết quả này rốt cuộc là cái gì, nhưng mà hắn muốn thử một lần, thử đi thu được điểm tích lũy cao hơn, để cho bản thân ngày càng mạnh, cuối cùng đạt được kết quả này —— giống như vài ký chủ trước kia của Hoàng.
Có thể, hắn có khả năng trở lại, trở lại thế giới của mình...
Tâm Ngu Tiểu Mạc khẽ động.
Mạc Sở biết cái này sao?
Hắn đi tìm Mạc Sở, nói cho y biết những thứ hắn nghe được từ Hoàng.
Mạc Sở cũng không biểu thị cái gì, dường như đã sớm biết. Phản ứng duy nhất của y chính là lẳng lặng nhìn Ngu Tiểu Mạc một lúc, sau đó nhéo nhéo cằm hắn.
Ngu Tiểu Mạc chạy.
Từ sau lần kia, Mạc Sở cũng không có hỏi hắn là chấp nhận hay cự tuyệt y, mà thường thường làm ra một vài hành động thân mật như chuyện đương nhiên, thường xuyên làm Ngu Tiểu Mạc bối rối.
Nhưng mà cũng không chán ghét.
Từ sau lần thoát ra trước, Gaia cũng không có ý định buông tha.
Y thừa dịp Lanser bị quốc vương triệu kiến, lẻn vào dinh thự thượng tướng.
Lúc này đây, y thành công mang người mình muốn đi.
"Dinos!"
Giữa bầu trời mưa đạn và laser bắn phá, Ngu Tiểu Mạc nhảy từ cửa sổ xuống, được phi hành khí của Gaia vững vàng tiếp được.
Gaia cười to vang vọng, đưa ngón tay giữa giễu cợt bọn thủ vệ đang chạy tới, phi hành khí giữa không trung xoay tròn tránh thoát sự tấn công từ bên dưới, như vào chỗ không người.
Ngu Tiểu Mạc ở trong phi hành khí kinh hồn táng đảm, nhìn nhìn Gaia đang ngồi trong ghế lái thao tác đâu ra đó, rõ ràng là một bóng dáng làm cho người khác tin cậy, nhưng hắn làm thế nào cũng không an tâm được, lo lắng đề phòng như cũ.
Cho đến khi liếc mắt đến một bóng người trong góc tối, tâm tình của Ngu Tiểu Mạc mới thả lỏng được, thở phào nhẹ nhõm.
Đó là Mạc Sở.
Mạc Sở đang lẳng lặng nhìn sang bên này, ánh mắt bình thản, ngoài ý muốn có chút ôn hòa.
Ngu Tiểu Mạc nháy mắt mấy cái với Mạc Sở, một giây tiếp theo, y biến mất.
"Chúng ta đi, quay về tinh cầu Elan."
Gaia khởi động thiết trí ẩn hình, mang theo Ngu Tiểu Mạc bay về phía trời cao.
[ Tiến độ nhiệm vụ: 4/10 ]
[ Điểm tích lũy: 100 ]
Thăng cấp kỹ năng phân tích bậc bốn hao tổn hết 350 điểm tích lũy của hắn, Ngu Tiểu Mạc có chút xót xa, nhưng hiện tại cũng không để ý nhiều vậy được.
Tiến độ tăng một bậc, hắn phát hiện ở cùng một chỗ với vai chính quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt, ít nhất tham gia vào cốt truyện hắn cũng được điểm tích lũy.
Đồng thời, Ngu Tiểu Mạc thấy cấp bậc của mình đã đạt đến 1.5.
Cấp bậc tăng thêm nửa điểm,, thật sự là làm cho người ta không biết nên nói cái gì. Nhưng mà có thể tăng cũng là chuyện rất vui vẻ rồi.
"Dinos."
Vào lúc này Gaia từ buồng điều khiển đi đến gần Ngu Tiểu Mạc, nhẹ nhàng đè lại tay của hắn: "Chờ mong sao? Chúng ta sẽ nhanh chóng về tới tinh cầu Elan."
[ Sau khi trở lại, em chính là người của anh. ]
Một thanh âm đồng thời vang lên trong đầu của Ngu Tiểu Mạc và Gaia, hai âm thanh rất giống nhau, đều là giọng của Gaia.
Ngu Tiểu Mạc sửng sốt, nhìn thấy ánh sáng trong mắt Gaia/.
Đây là kỹ năng sau khi thăng cấp? Phân tích tự động bậc bốn lại là —— đọc tâm?!
Nhưng cho dù là khó chịu, hắn cũng phải miễn cưỡng mở mắt lựa chọn cái "Thăng cấp kỹ năng" kia.
Lần này có thể thăng cấp chính là cái kỹ năng thứ hai: Chữa trị, mơ mơ màng màng nên hắn cũng không có nhìn lâu, sau khi thăng cấp liền đóng hệ thống lại, ngã xuống gối nằm, nhắm mắt ngủ.
Hình như Hoàng còn nói gì đó với hắn, đáng tiếc đồng dạng bị Ngu Tiểu Mạc quăng ra sau đầu. Thấy ký chủ mình ngủ mất không thèm để ý đến hệ thống, Hoàng lặng lẽ ngậm miệng, ở trên không trung nhìn hắn ngủ bên cạnh một người đàn ông khác, cuối cùng thu hồi tầm mắt.
Một đêm mộng đẹp, chính là ngủ đến nửa đêm lại thấy hơi lạnh.
Lạnh run lạnh run, đột nhiên trong ngực xuất hiện một cái lò sưởi.
Lò sưởi ấm áp lại thoải mái, Ngu Tiểu Mạc ôm không chịu buông tay.
Chờ đến sau khi hắn tỉnh lại, hắn liền phát hiện mình ôm căn bản không phải lò sưởi gì, mà là một người.
Mạc Sở ôm Ngu Tiểu Mạc, cúi đầu nhìn hắn: "Buổi tối em lại đá chăn."
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Mạc Sở lạnh lùng nói: "Lần sau còn đá chăn, ta liền quăng em xuống."
Đối thoại kiểu này giống như đã từng nghe.
Thế nhưng lần trước Dung Lan chỉ nói là trói hắn lại, lần này liền trực tiếp ném?
Ngu Tiểu Mạc ngồi dậy từ trong lòng Mạc Sở có chút buồn bực, nhưng sau đó đã bị Mạc Sở túm lại, lần thứ hai ngã vào trong ngực y.
Ngu Tiểu Mạc bất ngờ không kịp đề phòng, đập vào trên lồng ngực rắn chắc của y.
"Chuyện ngày hôm qua vẫn chưa xong."
Mạc Sở chế trụ cổ tay hắn, ngừng làm hắn giãy giụa, nhướng mày: "Không cho phép."
Còn nói nữa?
Ngu Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn y, vài giây sau mới nói: "Nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ vai chính, huống hồ khi đó anh không phải là muốn —— "
"Thật sự là ta cũng muốn giết hắn."
Mạc Sở ngồi dậy, một tay còn đặt trên eo Ngu Tiểu Mạc: "Nhưng mà đáng tiếc, chung quy hắn vẫn là vai chính."
Ánh mắt của y lạnh lùng mà nghiêm nghị, đã khôi phục thái độ bình thường, không giống như đêm qua, quả thật chính là một con mèo xù lông.
Ngu Tiểu Mạc trầm mặc vài giây, thử thăm dò nói: "Cái kia, lúc trước anh nói vai chính sẽ đến đây, hiện tại hắn ta đã tới, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"
Vốn kế hoạch của Mạc Sở là thông qua Dinos kéo giá trị cừu hận của vai chính, hiện tại xem ra y đã làm xong, nhưng tiến độ hiện tại của Ngu Tiểu Mạc mới có ba, Mạc Sở cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà phỏng chừng còn lâu mới lên đến mười được.
Kế tiếp nên làm như thế nào, Mạc Sở chưa bao giờ nói qua với hắn.
"Kỳ thực, tôi nghĩ... Tôi phải ở bên cạnh vai chính."
Kế tiếp nên làm như thế nào, Mạc Sở chưa bao giờ nói qua với hắn.
"Kỳ thực, tôi nghĩ... Tôi phải ở bên cạnh vai chính."
Những lời này của Ngu Tiểu Mạc vừa nói ra khỏi miệng, bàn tay Mạc Sở đặt bên eo hắn thoáng chốc siết chặt.
Y cúi đầu, trong con ngươi đen nhánh là một mảnh băng hàn sâu thẳm.
"Em nói cái gì?"
Từng câu từng chữ, dường như là Mạc Sở nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Ngu Tiểu Mạc cũng không ngờ tới y sẽ có phản ứng lớn như vậy, vội vàng nói: "Tôi không phải có ý đó, ý của tôi muốn nói là tôi vẫn cùng anh hợp tác, chỉ là không còn ở bên cạnh anh nữa mà thôi —— "
"Đương nhiên ta biết ý em muốn nói."
Sắc mặt Mạc Sở không có tí gì hòa hoãn: "Ta không muốn đáp ứng."
Không muốn đáp ứng chính là không muốn đáp ứng. Giải thích rõ may ra còn có cơ hội xoay chuyển được.
Ngu Tiểu Mạc nhạy bén phát hiện tầng nghĩa sâu xa trong lời nói của y, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn y chăm chú, cho đến khi phẫn nộ trong mắt Mạc Sở lui dần, hàn băng cũng từ từ biến mất.
Kỳ thật Mạc Sở sẽ không thật sự nổi giận với hắn.
Ngu Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, đến gần Mạc Sở, ở bên tai y nhẹ nhàng nói vài câu.
Hắn có một kế hoạch, ở ngày hôm qua đẩy Gaia ra khỏi cửa sổ liền nghĩ ra.
Mà đương nhiên Mạc Sở cũng nghĩ đến.
Vai chính đã xuất hiện, Ngu Tiểu Mạc có thế lựa chọn đứng yên tại chỗ đợi đến khi tiến độ được mười phần thì đi bảo vệ vai chính, nhưng nếu như vậy thì điểm tích lũy sẽ giảm đi rất nhiều. Nếu muốn tích cóp đủ điểm tích lũy, hắn nhất định phải chủ động tham gia vào trong cốt truyện.
Thì thầm một phen, sắc mặt của Mạc Sở từ lạnh băng ban đầu trở nên hòa hoãn, lại trở nên âm tình bất định*.
(Âm tình bất đ ịnh < 阴晴不定 >: Tâm tình khó đ oán, khó hiểu.)
Ngu Tiểu Mạc trông mong nhìn y: "Tôi mong anh có thể đồng ý."
Mạc Sở nhíu mày.
Ngu Tiểu Mạc cắn răng, tiến tới dụi dụi lên người Mạc Sở.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động lấy lòng, mà sự thực chứng minh, "Mỹ nhân kế" cực kỳ hữu dụng.
Mạc Sở trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: "Em biết tình cảm của ta với em."
Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng gật đầu, trên thực tế, cũng bởi vì biết nên mới làm vậy.
Mạc Sở dùng sức nắm cằm hắn, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, gằn từng chữ: "Nếu như em dám cùng hắn ta —— tự gánh lấy hậu quả!"
Đáy mắt y hàm chứa giận dữ, hiển nhiên cái kế hoạch này của Ngu Tiểu Mạc đã chạm đến ranh giới cuối cùng của y.
Tốt xấu gì cũng đồng ý rồi, Ngu Tiểu Mạc hiểu rõ lúc này không thể đối nghịch với y, giống như gà con mổ thóc gật đầu liên tục, biểu thị mình tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Mạc Sở cong cong môi, ôm lấy vai hắn, kéo cả người vào trong ngực.
Bởi vì nguyên nhân tư thế, Ngu Tiểu Mạc có chút cứng đờ tựa lên vai Mạc Sở. Lúc đang ngủ không hiểu vì sao lại nằm trong ngực y là một chuyện, nhưng hiện tại làm ra hành động thân mật này là một chuyện khác, hắn vẫn chưa thể tiếp thu hoàn toàn được, khó tránh khỏi có chút xấu hổ trong lòng.
Nhưng mà Mạc Sở cũng không ngại, nhẹ nhàng hôn lên tóc Ngu Tiểu Mạc. Một nụ hôn nhỏ vụn vào trong tóc, mang theo hơi thở nóng rực rung động.
Bị một người như vậy thích, thực sự là một chuyện... Chuyện rất kỳ quái.
Thân thể Ngu Tiểu Mạc cứng đơ nửa ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng thả lỏng, bị Mạc Sở an an ổn ổn mà ôm vào trong ngực.
Bầu không khí rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh ——
Rột ——
Ngu Tiểu Mạc đỏ mặt.
"A."
Mạc Sở khẽ cười, mang người đi dùng cơm.
Đã định xong kế hoạch, chỉ chờ thực hiện.
Trong lúc đó Ngu Tiểu Mạc còn cố ý đi hỏi Hoàng một vài vấn đề.
"Cấp bậc rốt cuộc có lợi ích gì? Nếu như ta đạt đến cấp bậc cao nhất thì sẽ như thế nào?"
"... Vấn đề này ta không thể trả lời."
Ngu Tiểu Mạc khó hiểu: "Vì sao?"
"Trước ngươi, chưa có ai đạt tới cấp mười."
"Như vậy thì kết quả cao nhất của bọn họ là bao nhiêu?"
"Cấp bậc của ngươi không đủ, tạm thời không có quyền hạn biết đáp án."
"......"
Hoàng cho một đáp án ba phải: "Sau này ngươi sẽ hiểu. Đừng quên đây là con đường ngươi lựa chọn, có thể trở về được hay không thì phải xem bản thân ngươi."
"Đợi một chút!"
Không biết vô tình hay cố ý, Hoàng lại để lộ ra cái tin tức nhạy cảm với Ngu Tiểu Mạc: "Có thể trở về hay không là có ý gì? Ta còn có thể trở về sao?"
"Nếu như —— "
Đinh.
[ Chủ hệ thống nhắc nhở: Cảnh cáo, không thể tiết lộ tin tức không liên quan.
Hoàng im lặng.
Ngu Tiểu Mạc phát hiện cảm ứng giữa mình và Hoàng biến mất.
Hắn nhìn chằm chằm bảng thông báo "Chủ hệ thống nhắc nhở" này một hồi lâu, chủ hệ thống nhắc nhở biến mất.
Thanh âm của Hoàng vang lên lần thứ hai, mang theo một tia bất đắc dĩ: "Không cần hỏi nhiều nữa, so với ký chủ trước thì ngươi thông minh hơn, nếu như quả thật muốn biết nhiều hơn nữa thì hãy tham gia cốt truyện thu thật nhiều điểm tích lũy, đề cao đẳng cấp của mình."
Tuy rằng chẳng bao giờ Hoàng nói rõ với hắn, nhưng từ cái hành động của hệ thống này một lần lại một lần thúc giục mình tham gia cốt truyện hoàn thành nhiệm vụ này tới xem, dường như là nó nhắc nhở cái gì đó cho mình ——
Nếu có một ngày có đủ điểm tích lũy và lên tới cấp bậc cao nhất, liền sẽ đạt được một kết quả khác.
Ngu Tiểu Mạc cũng không biết rõ kết quả này rốt cuộc là cái gì, nhưng mà hắn muốn thử một lần, thử đi thu được điểm tích lũy cao hơn, để cho bản thân ngày càng mạnh, cuối cùng đạt được kết quả này —— giống như vài ký chủ trước kia của Hoàng.
Có thể, hắn có khả năng trở lại, trở lại thế giới của mình...
Tâm Ngu Tiểu Mạc khẽ động.
Mạc Sở biết cái này sao?
Hắn đi tìm Mạc Sở, nói cho y biết những thứ hắn nghe được từ Hoàng.
Mạc Sở cũng không biểu thị cái gì, dường như đã sớm biết. Phản ứng duy nhất của y chính là lẳng lặng nhìn Ngu Tiểu Mạc một lúc, sau đó nhéo nhéo cằm hắn.
Ngu Tiểu Mạc chạy.
Từ sau lần kia, Mạc Sở cũng không có hỏi hắn là chấp nhận hay cự tuyệt y, mà thường thường làm ra một vài hành động thân mật như chuyện đương nhiên, thường xuyên làm Ngu Tiểu Mạc bối rối.
Nhưng mà cũng không chán ghét.
Từ sau lần thoát ra trước, Gaia cũng không có ý định buông tha.
Y thừa dịp Lanser bị quốc vương triệu kiến, lẻn vào dinh thự thượng tướng.
Lúc này đây, y thành công mang người mình muốn đi.
"Dinos!"
Giữa bầu trời mưa đạn và laser bắn phá, Ngu Tiểu Mạc nhảy từ cửa sổ xuống, được phi hành khí của Gaia vững vàng tiếp được.
Gaia cười to vang vọng, đưa ngón tay giữa giễu cợt bọn thủ vệ đang chạy tới, phi hành khí giữa không trung xoay tròn tránh thoát sự tấn công từ bên dưới, như vào chỗ không người.
Ngu Tiểu Mạc ở trong phi hành khí kinh hồn táng đảm, nhìn nhìn Gaia đang ngồi trong ghế lái thao tác đâu ra đó, rõ ràng là một bóng dáng làm cho người khác tin cậy, nhưng hắn làm thế nào cũng không an tâm được, lo lắng đề phòng như cũ.
Cho đến khi liếc mắt đến một bóng người trong góc tối, tâm tình của Ngu Tiểu Mạc mới thả lỏng được, thở phào nhẹ nhõm.
Đó là Mạc Sở.
Mạc Sở đang lẳng lặng nhìn sang bên này, ánh mắt bình thản, ngoài ý muốn có chút ôn hòa.
Ngu Tiểu Mạc nháy mắt mấy cái với Mạc Sở, một giây tiếp theo, y biến mất.
"Chúng ta đi, quay về tinh cầu Elan."
Gaia khởi động thiết trí ẩn hình, mang theo Ngu Tiểu Mạc bay về phía trời cao.
[ Tiến độ nhiệm vụ: 4/10 ]
[ Điểm tích lũy: 100 ]
Thăng cấp kỹ năng phân tích bậc bốn hao tổn hết 350 điểm tích lũy của hắn, Ngu Tiểu Mạc có chút xót xa, nhưng hiện tại cũng không để ý nhiều vậy được.
Tiến độ tăng một bậc, hắn phát hiện ở cùng một chỗ với vai chính quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt, ít nhất tham gia vào cốt truyện hắn cũng được điểm tích lũy.
Đồng thời, Ngu Tiểu Mạc thấy cấp bậc của mình đã đạt đến 1.5.
Cấp bậc tăng thêm nửa điểm,, thật sự là làm cho người ta không biết nên nói cái gì. Nhưng mà có thể tăng cũng là chuyện rất vui vẻ rồi.
"Dinos."
Vào lúc này Gaia từ buồng điều khiển đi đến gần Ngu Tiểu Mạc, nhẹ nhàng đè lại tay của hắn: "Chờ mong sao? Chúng ta sẽ nhanh chóng về tới tinh cầu Elan."
[ Sau khi trở lại, em chính là người của anh. ]
Một thanh âm đồng thời vang lên trong đầu của Ngu Tiểu Mạc và Gaia, hai âm thanh rất giống nhau, đều là giọng của Gaia.
Ngu Tiểu Mạc sửng sốt, nhìn thấy ánh sáng trong mắt Gaia/.
Đây là kỹ năng sau khi thăng cấp? Phân tích tự động bậc bốn lại là —— đọc tâm?!
Danh sách chương