Mục Thiên Trạch nhìn Phong Quang đối diện cậu, ánh mắt cậu kiêu ngạo cứng đầu, giống như bình thường ra lệnh nói: “Tôi muốn giải trừ hôn ước với cô.”

Thật tốt quá! Cầu còn không được đó!

Phong Quang áp chết sự vui thích từ đáy lòng, biểu tình trên mặt khó mà nhận ra, tự nhiên mà hỏi: “Tại sao? Hôn ước năm đó của chúng ta cậu cũng đồng ý rồi.”

“Tôi bất quá nghĩ dù sao cũng chỉ là đính hôn thôi, cưới ai cũng vậy.”

“Hiện tại thì sao?”

Mục Thiên Trạch lạnh lùng nói: “không có gì là hiện tại hết, tôi chỉ muốn giải trừ hôn ước mà thôi.”

“Bởi vì cậu có người trong lòng, đúng không?” Phong Quang “vô cùng đau đớn” nói xong, hơi nước trong mắt sắp sửa tràn ra ngoài.

cô sinh ra đã xinh đẹp sẵn, nay bộ dạng sắp khóc càng thêm khiến người gặp người thương, nhueng Mục Thiên Trạch một chút cũng không có tâm tư thương hương tiếc ngọc, cậu chỉ thấy con gái đúng là phiền phức, đụng một chút liền khóc, vẫn là con nhóc cứng đầu kia chơi vui hơn, nghĩ tới Phương Nhã Nhã thì tâm tình của cậu bỗng nhiên tốt hơn nhiều, vì vậy thái độ với Phong Quang nhẹ nhàng đi một ít.

“cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế ấy, chuyện từ hôn này tôi nhất định phải làm.”

“Chuyện từ hôn lớn như vậy, cậu nói bỏ là bỏ được à? Mọi người đều biết tôi là hôn thê của cậu biết không hả, cậu đột nhien muốn giải trừ hôn ước thì người ta nghĩ tôi như thế nào đây? Đột nhiên nghĩ đến việc này, Mục Thiên Trạch không biết nói gì, năm đó cậu cao hứng nên đã đồng ý rồi, bây giờ gặp được người trong lòng, nếu không phải Phong Quang xuất hiện thì cậu cũng đem chuyện đính hôn này quên luôn, cậu làm việc đều là thích thì làm, nhưng thật ra cho tới giờ cũng không nghĩ tới chuyện một cô gái thì thanh danh rất là quan trọng.

Thần sắc của cậu mềm đi một phần, “Coi như tôi có lỗi với cô, cô muốn tôi bồi thường cái gì, chỉ cần tôi làm được tôi nhất định sẽ làm.”

Bồi thương? Làm như cô là ăn mày chờ được bố thí sao?

Phong Quang nắm chặt góc váy của mình, “Tôi không cần bồi thường gì hết, Mục Thiên Trạch, cậu muốn giải trừ hôn ước với tôi thì cha mẹ cậu nhất định không đồng ý.”

Mục Thiên Trạch vốn thoáng thấy có chút áy náy, khí thế đều yếu bớt, giờ nghe côhùng hổ nói vậy, tính tình nóng nảy liền nổi lên, “Chuyện của tôi không cần người khác quản, cho dù cha mẹ tôi cũng vậy, bọn họ không đồng ý à? A… Vậy xem bọn họ rốt cuộc sẽ nghe tôi hay là lựa chọn mất đi đứa con trai này.”

“Cậu!” Phong Quang bị tức nói không ra lời, cuối cùng cắn răng nói một câu, “Cậu sẽ hối hận!”

Dứt lời, cô chạy đi xa.

Mục Thiên Trạch nhìn về một góc phía trên, “Nhìn lâu như vậy cũng nên đi ra đi.”

“Tôi… tôi cũng không phải cố ý nhìn lén.” Phương Nhã Nhã đi ra, đem thứ gì đó trong tay ném cho cậu, “Đây là đồ anh họ cậu đưa cho cậu, anh ấy vào phòng học khôngtìm thấy cậu nên nhờ ta đem cái này cho cậu.”

Đây là một cái chìa khóa xe, bởi vì đua xe cho nên chiếc xe duy nhất của Mục Thiên Trạch đã bị cha cậu thu hồi, bất quá cha cậu cũng không biết cậu ta lén lút mua một chiếc khác còn xịn hơn, hơn nữa Mục Thiên Trạch còn đem xe giấu trong gara của anhhọ cậu.

“Tôi đã nói sao lại không thấy chìa khóa xe đâu, thì ra là để quên ở nhà anh họ.”

Mục Thiên Trạch đứng dưới ánh mặt trởi, nửa mặt nghiêng nghiêng có vẻ lười nháckhông thể kìm chế, tâm hồn Phương Nhã Nhã nhất thời rung động, sau một lúc lâu côdò hòi: “Bạn mới đó, thật sự là hôn thê của cậu?”

“Nhanh chóng sẽ không phải.” Mục Thiên Trạch liếc mắt nhìn Phương Nhã Nhã, “Thế nào, sao lại đột nhiên quan tâm chuyện của tôi vậy?”

Phương Nhã Nhã đỏ mặt, “Tôi mới không có! Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút!”

“cô kích động như vậy làm gì? Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi mà.” Khóe miệng Mục Thiên Trạch mỉm cười tà mị, hai tay cắm trong túi quần, túm quần thong dong đi tới.

Phương Nhã Nhã nhìn cái điệu túm quần của cậu ta mà hận không thể đá một cú sau lưng cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện