Có người nghe lén ở sân thượng, Phong Quang sao có thể không biết? Đừng quên côđã mở bảo kê âm thanh có thể nghe được trong vòng trăm mét đó.

Lau khô nước ở khóe mắt, Phong Quang gọi điện cho chủ nhiệm lớp nói bản thân đột nhiên thấy không thoải mái nên về nhà, chủ nhiệm lớp không có ý kiến gì, thực tế giáo viên nơi này đối với các học sinh quý tộc trừ bỏ giết người phóng hỏa, còn lại thì sao cũng được. Bởi vì ngoại trừ học sinh bình dân không nhiều lắm, nơi này đại bộ phận học sinh đều từ các gia độc có uy tín danh dự, nhà lại không thể nói một câu liền cho người này nọ là “giáo viên này vất vả dạy dỗ rồi” mà thật sự biến thành người làm vườn.

Quy tắc lúc này của Phong Quang đó là có thể không đi học thì sẽ không đi học, đối với việc cúp học trước mặt, nhiệm vụ tiến công chiếm đống cũng phải xếp thứ hai, hơn nữa cô cũng không có quên mất nhiệm vụ, với một kích vừa rồi của cô thì Mục Thiên Trạch nhất định sẽ ầm ỹ muốn giải trừ hôn ước ở nhà họ Mục, mỗi lần cắt đứt quan hệ với nam chính, đặt nam chính ở vị trí bên làm sai là quy tắt làm việc của cô, dù sao hình tượng của cô trong mắt người khác là phải hoàn mỹ. Kế tiếp, chỉ cần ép Mục Thiên Trạch công khai thừa nhận cậu vi phạm hôn ước là vì thích cô gái khác là được.

Phong Quang đã đem mọi việc định ra rất tốt, cô chậm rì rì thong thả ra khỏi cổng trường, dưới tàng cây thấy được một bóng người quen thuộc.

An Đồng lẳng lặng ngồi trên xe lăn, từng luồng ánh sáng loang lổ xuyên qua lá câu dừng trên người anh, phát sáng xung quanh anh, anh rất an tĩnh, cái loại hơi thở an tĩnh làm cho người ta sẽ nghic lầm anh là từ trong tranh bước ra, dưới bóng cây, anhhòa vào cùng thiên nhiên tốt đẹp như vậy, chẳng khác gì… trước mặt anh, phong cảnh đẹp cũng chỉ là thứ làm nền.

Phong Quang cứ thế nhìn hồi lâu, cho đến khi đối phương nghiêng đầu phát hiện cô.

anh mỉm cười gật đầu: “cô Hạ.”

“anh An.” Nhìn lén người ta bị phát hiện, Phong Quang mặt không đỏ tâm không loạn nhẹ nhàng đi qua, giống như người nhìn người ta chằm chằm lúc nãy không phải là cô.

trên người cô mặt đồng phục, anh cười khẽ, “Thì ra cô Hạ cũng là học sinh ở đây.”

“Đúng rồi, em đã chuyển trường rồi, trường này gần nhất hơn nữa hoàn cảnh cũng tốt, em liền chuyển đến đây.” Phong Quang cười hì hì nói: “anh An sao lại ở đây?”

“Em họ của tôi cũng là học sinh ở đây, tôi đến tìm cậu ấy.”

“Vậy sao anh An lại ngồi ở ven đừng vậy?” cô ngẩng đầu nhìn chung quanh, khôngphát hiện còn ai khác liền tức thì hỏi: “anh An… không có đi chung với bạn sao?”

anh dù sao cũng là người hành động không tiện, không có người phụ giúp đẩy xe lăn mà đi xa như vậy cũng quá nguy hiểm, kỳ thực cô vốn muốn hỏi người chăm sóc củaanh đâu? Nhưng lại thay đổi lại thành cách nói như thế, cô không muốn khiến anhkhông vui, tuy rằng một người nhìn ôn nhu như vậy chắc sẽ rất khó mà tức giận được.

Biết suy nghĩ trong lòng cô, An Đồng lại không thèm để ý, “Xe có trục trặc, tài xế mang đi sửa rồi, tôi nhớ tới cảnh vật nơi này nên không nhịn được mà muốn nhìn lại, đợi xe sửa tốt thì sẽ có người đến đón tôi.” Ý ngầm của anh là cô không cần lo lắng cho anh.

Ánh nắng nghiêng xuống bao phủ trên người anh, anh chìm vào trong ánh sáng mê người đó, khóe môi hơi cong lên mang theo lực hấp dẫn trí mạng, nụ cười này là đáp lại ý tốt của cô.

Giống như một cục đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, tạo nên một mảnh gợn sóng, Phong Quang dường như nghe thấy tiếng băng tuyết đang tan chảy.

“Xong rồi.” cô bỗng nhiên ngơ ngác nói ra hai chữ.

An Đồng khó hiểu, “cô Hạ, sao vậy?”

“anh An.” Ánh mắt Phong Quang chằm chặp nhìn anh, bộ dạng cô vừa thận trọng lại vừa như đang quyết định một chuyện lớn sinh tử, rốt cục, cô hạ quyết tâm tiến lên một bước, hơi cúi người cầm tay anh lên, thực ra, động tác như vậy thì dùng “chộp tới” để hình dung thì đúng hơn.

cô nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi, em muốn theo đuổi anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện