Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️.
Truyện Dị Giới
Nói xong lại đem Tuyên Vân Chi từ trên xuống dưới đánh giá một phen, nhịn không được thốt ra
"3000 vạn? không đáng."
Tuyên Vân Chi nhìn bộ dáng của hắn, thật muốn băm thây vạn trượng.
Cô không đáng giá 3000 vạn??
Tình huống hiện tại trong mắt đám thuộc hạ là thiếu nữ với ánh mắt mị hoặc đột nhiên biến đổi, vốn dĩ đang đứng bên cạnh chớp mắt đã thấy một chân cô đạp lên ghế, khom lưng cúi người mặt đối mặt với đương gia nhà họ.
Khẩu súng vẫn như cũ chĩa thẳng vào đầu hắn, tay còn lại của cô nắm lấy cà vạt hắn.
Dùng sức kéo một chút, khoảng cách giữa hai người gần thêm một chút.
Hơi thở của cô phả vào mặt Tư Vân Tà, khuôn mặt tái nhợt khóe môi khẽ cong, ánh mắt mang lộ ra tia mị hoặc nhưng nhìn kỹ lại thấy xuất hiện một tầng nước có chút ủy khuất, môi cô ghé sát vào tai hắn
"Chủ nhân..."
Âm mang vô hạn nhu mị vang lên.
Tư Vân Tà nghe được cách xưng hô của cô, cả người cứng đờ, ánh mắt lập tức đen lại.
Tuyên Vân Chi tầm mắt như có như không đảo qua nửa người dưới của hắn cảm nhận được một cổ nhiệt lượng tỏa ra, trong mắt xẹt qua một tia sung sướng.
Hừ, dám nói cô không đáng giá 3000 vạn?
Ngươi này nha mới không đáng với cái giá đó, hức...!
Làm xong này hết thảy, Tuyên Vân Chi ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, đứng lên phủi đi lớp bụi dính trên áo, thần thái khôi phục lại như bình thường.
Nhưng Tư Vân Tà lại không như vậy mu bàn tay ấn lên huyệt vị thượng, áp chế sự khó chịu trong lòng.
Nhẹ nhàng bâng quơ nghiêng đầu, nhìn người đàn ông bụng phệ đang quỳ trước mắt, ánh mắt ghét bỏ tay cầm khẩu súng từ trên tay Tuyên Vân Chi, nhắm thẳng phần ngực của thương nhân bụng phệ.
Phanh phanh phanh, 3 phát súng vang lên, có người bên cạnh hoảng sợ tiếng thét chói tai, tên thương nhân bụng phệ lập tức ngã xuống đất giãy dụa một chút liền tắt thở, máu tươi chảy đầy đất.
Tuyên Vân Chi nhìn cây súng đang bốc khói lại nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, ánh mắt trầm xuống.
Tư Vân Tà nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt càng đen lại.
Nhìn bộ dáng này rõ ràng là một tiểu nha đầu chưa trưởng thành.
Nhưng ánh mắt rất can đảm đấy.
Chứng kiến việc hắn ra tay giết người mà sắc mặt không thay đổi...!thú vị.
Lúc này thuộc hạ của hắn chạy vào, đầu tiên xác nhận Tư đương gia không có việc gì, lại nhìn cái xác nằm trên mặt đất, mặt không đổi sắc báo cáo
"Đương gia, đã chuẩn bị tốt."
Tư Vân Tà đứng dậy, thong thả ung dung sửa sang lại quần áo một chút, Tuyên Vân Chi thấy vậy cũng đi theo, đi được một lúc thấy ngờ ngợ, toàn thân truyền đến hơi lạnh, cô cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình lập tức câm nín.
Hèn gì lại lạnh như vậy.
Thật ra trên người cô lúc này chỉ một mảnh vải trắng mỏng chỉ che từ phần ngực xuống đồi gối, còn phần da thịt khác được bại lộ hết ra ngoài.
Khóe mắt co giật.
Cô giơ ngón tay lên ngoắc một vệ sĩ đi bên cạnh
"Cậu cởi quần áo ra, đưa qua đây."
Vị vệ sĩ ".........."
Đầu năm nay, phi vụ đánh cướp quần áo đã được thịnh hành rồi?
Sau khi Tuyên Vân Chi thay quần áo xong đi ra, bộ tây trang khoác lên thân hình mảnh mai này thật sự không ăn nhập chỉ với nhau, cô chạy chầm chậm đến bên Tư Vân Tà, cùng với hắn sánh vai nhau bước đi.
Mà vị vệ sĩ bị cô trấn lột đồ không dám bước ra khỏi phòng một bước, ánh mắt cậu đáng thương hề hề.
Giày da đạp lên thảm đỏ, hai người một trước một sau chậm rãi đi phía trước đi, con đường này đi thực dài lâu, ít nhất là cô nghĩ vậy.
"Tên cô là gì?"
Âm thanh tà mị vang lên, một tay hắn bỏ vào túi quần, bước đi vững vàng trầm ổn.
Tuyên Vân Chi nghe được câu hỏi này trầm mặc.
"Cô không nói tôi cũng có cách để biết."
Lời nói nhàn nhã không chút để ý, nhưng ẩn sau đó là một lời cảnh cáo.
- ---------------------oOo----------------------
Edit:
Tuyên Vân Chi tay cầm chuỗi lông gà nhìn Tư Vân Tà đang quỳ trên vỏ sầu riêng, ánh mắt sắc lạnh
Tuyên Vân Chi: 3000 vạn...!
Tư Vân Tà: vợ ơi, anh sai rồi..
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️.
Truyện Dị Giới
Nói xong lại đem Tuyên Vân Chi từ trên xuống dưới đánh giá một phen, nhịn không được thốt ra
"3000 vạn? không đáng."
Tuyên Vân Chi nhìn bộ dáng của hắn, thật muốn băm thây vạn trượng.
Cô không đáng giá 3000 vạn??
Tình huống hiện tại trong mắt đám thuộc hạ là thiếu nữ với ánh mắt mị hoặc đột nhiên biến đổi, vốn dĩ đang đứng bên cạnh chớp mắt đã thấy một chân cô đạp lên ghế, khom lưng cúi người mặt đối mặt với đương gia nhà họ.
Khẩu súng vẫn như cũ chĩa thẳng vào đầu hắn, tay còn lại của cô nắm lấy cà vạt hắn.
Dùng sức kéo một chút, khoảng cách giữa hai người gần thêm một chút.
Hơi thở của cô phả vào mặt Tư Vân Tà, khuôn mặt tái nhợt khóe môi khẽ cong, ánh mắt mang lộ ra tia mị hoặc nhưng nhìn kỹ lại thấy xuất hiện một tầng nước có chút ủy khuất, môi cô ghé sát vào tai hắn
"Chủ nhân..."
Âm mang vô hạn nhu mị vang lên.
Tư Vân Tà nghe được cách xưng hô của cô, cả người cứng đờ, ánh mắt lập tức đen lại.
Tuyên Vân Chi tầm mắt như có như không đảo qua nửa người dưới của hắn cảm nhận được một cổ nhiệt lượng tỏa ra, trong mắt xẹt qua một tia sung sướng.
Hừ, dám nói cô không đáng giá 3000 vạn?
Ngươi này nha mới không đáng với cái giá đó, hức...!
Làm xong này hết thảy, Tuyên Vân Chi ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, đứng lên phủi đi lớp bụi dính trên áo, thần thái khôi phục lại như bình thường.
Nhưng Tư Vân Tà lại không như vậy mu bàn tay ấn lên huyệt vị thượng, áp chế sự khó chịu trong lòng.
Nhẹ nhàng bâng quơ nghiêng đầu, nhìn người đàn ông bụng phệ đang quỳ trước mắt, ánh mắt ghét bỏ tay cầm khẩu súng từ trên tay Tuyên Vân Chi, nhắm thẳng phần ngực của thương nhân bụng phệ.
Phanh phanh phanh, 3 phát súng vang lên, có người bên cạnh hoảng sợ tiếng thét chói tai, tên thương nhân bụng phệ lập tức ngã xuống đất giãy dụa một chút liền tắt thở, máu tươi chảy đầy đất.
Tuyên Vân Chi nhìn cây súng đang bốc khói lại nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, ánh mắt trầm xuống.
Tư Vân Tà nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt càng đen lại.
Nhìn bộ dáng này rõ ràng là một tiểu nha đầu chưa trưởng thành.
Nhưng ánh mắt rất can đảm đấy.
Chứng kiến việc hắn ra tay giết người mà sắc mặt không thay đổi...!thú vị.
Lúc này thuộc hạ của hắn chạy vào, đầu tiên xác nhận Tư đương gia không có việc gì, lại nhìn cái xác nằm trên mặt đất, mặt không đổi sắc báo cáo
"Đương gia, đã chuẩn bị tốt."
Tư Vân Tà đứng dậy, thong thả ung dung sửa sang lại quần áo một chút, Tuyên Vân Chi thấy vậy cũng đi theo, đi được một lúc thấy ngờ ngợ, toàn thân truyền đến hơi lạnh, cô cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình lập tức câm nín.
Hèn gì lại lạnh như vậy.
Thật ra trên người cô lúc này chỉ một mảnh vải trắng mỏng chỉ che từ phần ngực xuống đồi gối, còn phần da thịt khác được bại lộ hết ra ngoài.
Khóe mắt co giật.
Cô giơ ngón tay lên ngoắc một vệ sĩ đi bên cạnh
"Cậu cởi quần áo ra, đưa qua đây."
Vị vệ sĩ ".........."
Đầu năm nay, phi vụ đánh cướp quần áo đã được thịnh hành rồi?
Sau khi Tuyên Vân Chi thay quần áo xong đi ra, bộ tây trang khoác lên thân hình mảnh mai này thật sự không ăn nhập chỉ với nhau, cô chạy chầm chậm đến bên Tư Vân Tà, cùng với hắn sánh vai nhau bước đi.
Mà vị vệ sĩ bị cô trấn lột đồ không dám bước ra khỏi phòng một bước, ánh mắt cậu đáng thương hề hề.
Giày da đạp lên thảm đỏ, hai người một trước một sau chậm rãi đi phía trước đi, con đường này đi thực dài lâu, ít nhất là cô nghĩ vậy.
"Tên cô là gì?"
Âm thanh tà mị vang lên, một tay hắn bỏ vào túi quần, bước đi vững vàng trầm ổn.
Tuyên Vân Chi nghe được câu hỏi này trầm mặc.
"Cô không nói tôi cũng có cách để biết."
Lời nói nhàn nhã không chút để ý, nhưng ẩn sau đó là một lời cảnh cáo.
- ---------------------oOo----------------------
Edit:
Tuyên Vân Chi tay cầm chuỗi lông gà nhìn Tư Vân Tà đang quỳ trên vỏ sầu riêng, ánh mắt sắc lạnh
Tuyên Vân Chi: 3000 vạn...!
Tư Vân Tà: vợ ơi, anh sai rồi..
Danh sách chương