Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Cô biết lời hắn nói đều là thật.

Đào ba thước đất, chỉ cần hắn muốn ai dám ngăn cản.

"Tuyên Vân Chi."
Cô vừa nói xong, liền nghe người bên cạnh cười khẽ,
"Một cái tên không tồi.

Xem ra, cô đã chuẩn bị rất tốt."
"Chuẩn bị? Cái gì?"
"Sống gần 26 năm, chưa ai dám chĩa súng vào đầu tôi mà còn sống tới giờ.

Cho nên, đừng làm tôi thất vọng, bằng không chết chưa hẳn là kết cuộc của cô đâu."
Tuyên Vân Chi bước chân dừng một chút, trong lòng yên lặng suy nghĩ nếu hiện tại cô đem hắn giết chết, tỷ lệ thoát thân liệu có cao không đây.


Thả hắn, tương đương thả hổ về rừng.

Không khí xung quanh hai người yên tĩnh đến dọa người, ngay lúc này, phía trước đột nhiên có người thất tha thất thểu đi tới.

Giọng nói nhu nhược suy yếu mang theo chút bất an kêu gọi
"Cung Vũ anh ở đâu?"
Chờ bóng dáng nhu nhược này đến gần, Tuyên Vân Chi nhướng mày.

Tưởng Tiểu Liên.....!
Không nghĩ tới thế nhưng lại đụng mặt.

Tưởng Tiểu Liên đang đi liền đụng ngay nhóm người phía trước, lúc nhìn rõ diện mạo của họ thì ngốc lăng, trong mắt không kiềm chế được sự kinh ngạc.

Trên thế giới này còn tồn tại một người tinh xảo tà mị này sao?
Tư Vân Tà nâng mí mắt, môi mỏng mím lại âm thanh trầm thấp vang lên
"Tránh đường."
Tưởng Tiểu Liên lập tức phục hồi tinh thần lại, hai má đỏ bừng, hoảng loạn hướng một bên nhường đường
"A, thật ngại quá..."
Chỉ là muốn tránh qua một bên, có thể là vì ở trong lồng sắt quá lâu, nên thân mình hơi yếu bước chân lảo đảo, một tiếng kinh hô vang lên sau đó liền thấy cô ta ngã nhào trên mặt đất.

Tuyên Vân Chi bởi vì đứng bên cạnh Tư Vân Tà nên thấy rất rõ ràng sự không kiên nhẫn xuất hiện trên mặt.

Tay đặt trong túi quần, thần sắc thờ ơ nhìn Tưởng Tiểu Liên té ngã ở phía trước.

Phát ra tiếng hô đau.

Thật đúng lúc Nam Cung Vũ lại vừa vặn từ lầu hai đi xuống dưới, nhìn thấy cô gái chật vật ngã trên mặt đất.


"Tiểu Liên!"
Một tiếng kêu đau lòng vang lên, vội vàng đi tới ngồi xổm xuống thân đem Tưởng Tiểu Liên ôm vào trong lòng ngực.

Trên dưới xem xét một phen, mày nhẹ nhàng nhăn lại
"Tiểu liên, em có bị thương chỗ nào không?"
Tưởng Tiểu Liên sắc mặt đỏ bừng, có chút xấu hổ, cũng có chút mất mặt.

Còn tựa hồ ẩn ẩn có chút....!mất mát?
Mới vừa rồi cô ta cũng không phải cố ý té ngã, nhưng là nam nhân kia nếu là ra tay, liền có thể đỡ được cô ta.

Vì sao lại không lên đỡ cô ta?
Nghĩ tới đây, đáy mắt có chút ủy khuất.

Cô ta nhịn không được ngẩng đầu lên, lại kinh ngạc nhìn thấy Tuyên Vân Chi đang đứng bên cạnh Tư Vân Tà.

Thân hình lập tức co rúm lại, hai tròng mắt liền đỏ lên, phảng phất bị cái chi đó dọa sợ.

Nam Cung kinh nghi, theo ánh mắt của Tưởng Tiểu Liên nhìn qua, liền thấy được Tuyên Vân Chi.

Sắc mặt của hắn lập tức hiện lên sự chán ghét.


"Vì sao cô lại ở đây?"
Lúc này, cô ta phải bị lão già kia hành hạ cho đến chết mới phải chứ.

Nguyên bản hắn hẳn là phải mang Tưởng Tiểu Liên rời đi, nhưng lúc ngồi trên xe lại nghĩ lại lúc đi ngang qua Tuyên Vân Chi bị cô ta cười lạnh, hắn khắc chế không được muốn chính mắt nhìn thấy dáng vẻ khi chết của tiện nhân này.

Vì thế nhịn không được vòng xe trở về, không nghĩ tới cô ta vẫn hoàn hảo ở đây.

Nâng Tưởng Tiểu Liên đứng lên, bây giờ mới để ý có người đứng bên cạnh Tuyên Vân Chi.

Nam Cung Vũ không phải thằng ngốc mà không nhận ra người này có gia thế không hề nhỏ, chỉ cần nhìn khí chất người này tỏa ra là biết không phải người đơn giản, dễ chọc.

Hắn đỡ Tưởng Tiểu Liên đứng lên, đang muốn lên tiếng thì bị giọng nói tà mị sắc lạnh của Tư Vân Tà cắt ngang.
- ---------------------oOo----------------------
Edit: Không biết anh nhà sẽ nói câu gì đây? ????????.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện