Vạn Kì nghĩ một lát, cuối cùng quyết định tặng luôn cả tinh thạch cho Dịch Hồi coi như phí an ủi cũng được, vì thế không tiếp tục mở miệng đòi.



" giúp thằng nhóc đó tìm con linh miêu của cậu ta." Vạn Kì chỉ vào Lăng Phi, bảo Dịch Hồi.



Dịch Hồi lập tức tạc mao:" dựa vào đâu mà tôi phải tìm cho cậu ta?! Sao em lại muốn giúp cậu ta chứ?!!"



Vạn Kì tỉnh bơ đáp:" dựa vào tôi muốn thế. Còn vì sao tối muốn giúp cậu ta, chẳng lẽ không phải vì cậu sao?" Không vì muốn tìm quà xin lỗi cậu thì tôi cũng không dính vào thằng bé này!



....



Lăng Phi nhìn hai người trước mặt không thèm quan tâm ý kiến của nó mà cãi nhau ầm ỹ, khó chịu thì ít mà bất đắc dĩ thì nhiều. Xem ra sau này cậu sẽ phải sinh sống trong một môi trường nhộn nhịp lắm đây.



A Ly đứng bên cạnh Lăng Phi nhìn hai người hỗ động tựa như một cặp tình nhân, oán độc trong mắt càng sâu.



...



Cuối cùng Dịch Hồi giữ nguyên tư tưởng không chịu sử dụng thần thức, Vạn Kì cảm thấy không có hắn cũng chẳng sao nên cũng không đôi co, trực tiếp sử dụng thần thức của bản thân để tìm kiếm linh miêu.



Về phần vì sao cô có thể tự dùng thần thức của bản thân mà vẫn muốn Dịch Hồi ra tay thì là bởi vì thần thức của Dịch Hồi có mật độ bao trùm rộng hơn, nếu cô dùng thần thức của bản thân thì sẽ tốn thời gian dạo gắp thành phố để dò, mà Dịch Hồi thì chỉ cần đứng ngay tại đây cũng có thể bao trùm toàn thành phố.



Nếu cậu ta không nguyện ý thì cô cũng không ép, chỉ tốn thêm chút thời gian mà thôi, không ảnh hưởng.



" con gấu mèo của mi không ở trong thành phố." Dịch Hồi không vui ngẩng đầu lên nói với Lăng Phi.



Thằng nhóc đáng ghét, lại dám giành mất sự chú ý của tức phụ nhi nhà hắn! Còn muốn tức phụ vì nó bỏ công bỏ sức? Phải biết rằng tức phụ còn chưa từng vì hắn xuất lực bao giờ đâu!



Ôm tâm lý ghen ăn tức ở, Dịch Hồi vốn dĩ muốn mặc kệ Vạn Kì lập tức bơm máu sống lại hứng khởi bừng bừng chen một chân, không muốn Vạn Kì có bất kì tiếp xúc thân mật nào với Lăng Phi, giúp đỡ cũng không được!



Vạn Kì đưa mắt nhìn người đang ôm bản thân bản thân từ phía sau. Tỉnh ngộ gật đầu, thì ra là một gia hỏa khẩu thị tâm phi.



Dịch Hồi không hề hay biết bản thân đang yên đang lành đột nhiên bị chụp cái mũ khẩu thị tâm phi, trong lòng vẫn đang không ngừng nghĩ cách tuyệt diệt toàn bộ giống đực bên người tức phụ nhi.



Lăng Phi nhìn hai vị tân chủ nhân chỉ vì một con linh miêu mà cũng có thể ân ái được, trong lòng không khỏi ảo não thở dài bóp trán, nhân sinh gian nan a....



Bên cạnh nó, A Ly vốn đã khôi phục trở lại thành một nhóc con zombie đáng yêu thần sắc lại lần nữa trầm xuống, âm u lạnh lẽo.

Lăng Phi đang đứng cạnh nó cũng nhịn không được mà nhích xa một chút, trong lòng âm thầm cảm khái: zombie ghen cũng là một sự kiện đáng quan ngại a...



Vạn Kì vỗ vỗ cánh tay vẫn đang ôm chạt cứng bản thân, nói với Dịch Hồi:



" muộn rồi, về nhà ăn cơm thôi."



Dịch Hồi ngoan ngoãn gật đầu, ôm ngang Vạn Kì lên, sải bước rời đi.



Nếu không phải cố kị hai kẻ tức phụ nhi có vẻ để ý kia không them kịp thì hắn đã sớm đi xa rồi!



Dịch Hồi càng nghĩ càng giận, mà càng giận thì tốc độ càng nhanh, cuối cùng hắn trực tiếp bỏ hai tên nhóc kia lại, dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà.



A Ly lúc đầu còn có thể miễn cưỡng theo kịp, về sau cũng bị bỏ xa. Mà Lăng Phi thì càng miễn bàn, một nam hài nhân loại thân kiều thể nhược thì có thể làm cái gì chứ? Đến cả dị năng nó còn không có thì các người mong đợi gì ở nó?!



Vạn Kì nhìn hai người càng chạy càng chậm, cuối cùng trực tiếp biến thành một chấm đen xa tít mù sau lưng, một lời cũng không nói.



Kia là tiểu đệ của người cung ăn cấp mặc hay nói ngắn gọn là sạn thỉ quan* (Dịch Hồi) nhà cô, cô có thể nói gì?



Sạn thỉ quan Dịch Hồi lại bị chụp mũ trong lúc không hề hay biết: " ........ " ha hả.



" chiều nay quay lại đây." Vạn Kì đột nhiên nói.



" để làm gì?" Dịch Hồi khó hiểu hỏi lại.



" tôi muốn tìm con linh miêu kia một lần nữa, đã hứa là phải làm, làm người phải giữ chứ tín." Vạn Kì kiên nhẫn giải thích.



" một con gấu mèo mà thôi, có gì đặc biệt? Nếu em muốn thì bây giờ chúng ta quay lại tìm thêm lần nữa?" Dịch Hồi không mấy quan tâm.



" Lăng Phi rất quan tâm nó, vậy tại sao nó lại bỏ trốn?"



" quan tâm? Một thằng nhóc mới mười tuổi trong thời kì mạt thế có thể quan tâm thú nuôi của nó đến mức nào? Có khi con linh miêu kia bị ngược đãi quá nhiều nên mới bỏ đi cũng nên." Dịch Hồi trêu tức cười.



Vạn Kì không tiếp tục nói nữa.



Dịch Hồi nói đúng, một thằng nhóc mới mười tuổi trong thời kì mạt thế có thể quan tâm thú nuôi của nó đến mức nào?



Không biết, thế nhưng Lăng Phi...



Nó tựa như một con sói con, luôn luôn nhe nanh chuẩn bị cho bạn một nhát cắn bất ngờ lúc bạn không kịp phòng bị, thế nhưng lại dùng ánh mắt ôn nhu mà sủng nịch ấy khi nhắc đến một con linh miêu....



Lăng Phi thật sự nỡ ngược đãi con linh miêu đó sao? Một đứa trẻ mồ côi thường rất tự lập có chủ kiến a....



***



Đặt biệt vì mọi người giải thích, sạn thỉ quan hay còn gọi ngắn gọn hơn là sạn phân, là "nô tài", người dọn phân cho cho vật nuôi, cho vật nuôi ăn, cung ăn cấp mặc, sủng vật nuôi lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện