Tác giả: Vân Phi Mặc
U Minh một tay ném người lên giường, Nam Cung Băng Vũ vừa bò dậy đã bị hắn đè cả người lên.
Nam Cung Băng Vũ nhìn vào đôi mắt đỏ đậm của hắn, có chút luống cuống.
"Đừng, đừng. Nếu ngươi dám động vào ta, Nam Cung gia ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!" Giọng Nam Cung Băng Vũ mang theo tia run rẩy.
U Minh cười nhạo, "U Minh ta chưa bao giờ sợ bất kỳ kẻ nào."
Nói rồi, hắn xé quần áo của nàng ta xuống.
"A!!!" Nam Cung Băng Vũ hét toáng lên.
"Nằm im." U Minh không vui quát.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy cả người khô nóng, mà nữ nhân dưới thân còn không ngừng vặn vẹo, càng khiến lửa trong người hắn cháy mạnh hơn.
Hắn nắm chặt đôi tay nàng ta, đôi mắt đỏ hồng mang theo nét điên cuồng, "Nếu còn cử động, vặn gãy cổ ngươi."
Nam Cung Băng Vũ sợ hãi không dám cử động nữa, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Đừng mà!"
Lúc này, U Minh đã bị dục vọng khống chế, tự cho rằng người dưới thân là Cố Phiên Nhiên, cho dù có biết là không phải ả, với trạng thái lúc này, hắn cũng sẽ không bỏ qua miếng thịt đã dâng đến tận miệng.
"Ngươi mời ta tới, không phải có ý này sao?" Đôi mắt U Minh đỏ đậm, kéo mảnh vải xuống, trói chặt tay nàng ta,
"Ta không có." Nam Cung Băng Vũ thật sự luống cuống.
"Cứu mạng!" Nàng ta vừa hô một tiếng, một bàn tay đã bịt kín miệng nàng ta, khiến nàng ta không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.
Thần trí U Minh không rõ ràng, nhưng tiếng cứu mạng của nàng ta khiến hắn rất không thoải mái, "Nữ nhân, không phải ngươi cố ý dẫn ta tới đây sao? Hay là ngươi muốn đám người kia nhìn xem ngươi sung sướng dưới thân ta như thế nào?"
"Nếu ngươi không sợ bị người khác nhìn, ngươi cứ việc kêu."
Dứt lời, U Minh xé lớp y phục cuối cùng của nàng ta xuống, cũng buông tay ra.
Nam Cung Băng Vũ không dám hô, nàng ta sợ bị người khác nhìn thấy nàng ta lúc này.
U Minh thấy nàng ta nghe lời, cười vừa lòng, bắt đầu hưởng thụ.
Hắn không phải là một người dịu dàng, càng không biết dịu dàng là cái quái gì hết.
Nam Cung Băng Vũ bị hắn lăn lộn như một con búp bê vải rách nát, không biết vì sao, nàng ta vốn hẳn phải từ chối, khó chịu, nhưng gương mặt nàng ta lại dần đỏ bừng, thậm chí bắt đầu hưởng thụ, đáp lại hắn.
Thần sắc hai người có vẻ không bình thường, đáng tiếc, cả hai đang trầm mê trong dục vọng nên hoàn toàn không có cảm giác.
Lúc Bắc Vũ Đường về, yến hội vừa mới tan.
Lôi Ngự Đình uống một bụng rượu, choáng váng cả người, thấy Bắc Vũ Đường về thì cười nói, "Lần này đều tới lượt ta ra tay, ngươi muốn cảm tạ ta thế nào?"
"Trả thù lao cho ngươi này." Bắc Vũ Đường lấy một túi tiền ra, nhét vào tay hắn.
Ám Dạ rơi xuống cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Xong."
Bắc Vũ Đường gật đầu, cũng nên bắt đầu rồi.
Đúng lúc này, tiếng hét chói tai vang lên trong sơn trang.
Bắc Vũ Đường cong môi nở nụ cười, "Đi xem diễn thôi."
Đoàn người đi về phía Phong Lâm Viên.
Cố Phiên Nhiên và Tần Vũ Hiên vừa xuống núi đã nghe được tiếng hét chói tai kia.
Trong sơn trang đều là cao thủ, một tiếng hét như vậy đã kinh động mọi người. Một đám lao về nơi phát ra âm thanh, tới thẳng Phong Lâm Uyển.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Minh chủ cũ mở miệng hỏi.
Nha đầu đứng ở cửa đỏ bừng cả mặt, do dự không dám nói.
Các đại thế gia, chưởng môn và hào kiệt võ lâm thấy nha đầu ấy không nói thì đi thẳng vào trong phòng. Vừa vào trong, họ đã ngửi được mùi chỉ xuất hiện khi nam nữ hoan ái, càng kinh ngạc khi thấy hai người trên giường.
Hai người trong phòng nghe được tiếng động, hậu tri hậu giác nhìn về phía đám người mới vào.
Lúc này, thuốc trên người cả hai đã tiêu tan gần hết, ý thức cũng hoàn toàn khôi phục.
Sau khi những người đó đi vào, Nam Cung Băng Vũ hét toáng lên, nhanh chóng kéo chăn che thân thể trơn bóng của mình.
U Minh nhìn thoáng qua nữ nhân dưới thân, lắc lắc đầu, để mình hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn nhìn đám người tràn vào bằng ánh mắt lạnh toát.
Chết tiệt, uống nhiều quá, coi nữ nhân chỉ biết kêu la này thành Cố Phiên Nhiên rồi!
"Băng Vũ." Người Nam Cung gia nhận ra nữ nhân trên giường, vô cùng kinh ngạc.
Nam Cung Băng Vũ trốn trong chăn, không dám lộ mặt ra ngoài.
Nàng ta không thể mất mặt như vậy được.
Nhưng, nàng ta hiểu rõ, nàng ta đã tự làm mất mặt mình, càng làm Nam Cung gia hổ thẹn.
"U Minh, ngươi dám xuống tay với người Nam Cung gia ta!"
"Tên khốn nạn, ta muốn giết ngươi!"
Hai cường giả Nam Cung gia nhìn U Minh bằng ánh mắt căm tức và hung ác như hận không thể giết hắn ngay và luôn.
U Minh không sợ họ, "Là nàng ta tự dán lên, đưa tới cửa, há có lý nào không nhận."
Nam Cung Băng Vũ trốn trong chăn nghe hắn nói thế, tức run người, bất chấp thể diện, nếu mà còn không làm rõ, sau này nàng ta càng không còn mặt mũi gặp ai.
"Nhị thúc, là hắn dùng thủ đoạn cưỡng ép ta, không phải do ta tự nguyện. Thúc nhất định phải làm chủ cho ta, giết nam nhân đáng giận này." Nam Cung Băng Vũ nhỏ giọng nức nở.
U Minh cười nghiền ngẫm, nhìn thoáng qua Nam Cung Băng Vũ.
Đúng là ngu xuẩn.
Vẫn còn nằm trong tay hắn, thế mà lại dám kêu gào bảo người ta giết hắn.
Ngu đến vô biên.
Cường giả Nam Cung gia không cần biết Nam Cung Băng Vũ tự nguyện hay bị ép, họ nhất định phải biến chuyện này thành bị ép, như thế thì mới có thể giữ lại chút thể diện cho Nam Cung gia.
Hai người cùng ra tay, đánh về phía U Minh.
U Minh chẳng chút hoang mang, một tay xách Nam Cung Băng Vũ trong ổ chăn ra, chắn nàng ta trước mặt mình, muốn chết thì cũng phải là nàng ta chết trước.
"A!" Nam Cung Băng Vũ hét chói tai.
Tiếng thét của nàng ta không phải do hai vị cao thủ đánh về phía nàng ta, mà là do lúc này cả người nàng ta trơn bóng, bị xách ra khỏi ổ chăn như vậy, đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều thấy thân thể nàng ta.
Nàng ta bất chấp kiếm đang đâm đến, cuống quýt che những bộ phận quan trọng.
Hai cao thủ Nam Cung gia tấn công đều dừng tay, quay đầu đi, không dám nhìn nàng ta.
"Hỗn đản, không được nhìn!" Nam Cung Băng Vũ xấu hổ và giận dữ vô cùng, lung tung vớ được yếm của mình, lập tức che yếm trước ngực.
Hai vị cao thủ Nam Cung gia lập tức giật mành lụa xuống, ném cho Nam Cung Băng Vũ. May mà U Minh cũng không ngăn cản, nàng ta cuối cùng mới có thứ để che đậy thân thể.
Đúng lúc này, đoàn người Bắc Vũ Đường tới Phong Lâm Viên, vừa vặn gặp Tần Vũ Hiên và Cố Phiên Nhiên từ sau núi về.
Bắc Vũ Đường và Cố Phiên Nhiên liếc nhau một cái, không nói gì.
Tần Vũ Hiên gật nhẹ đầu với mấy người.
Đoàn người cũng không dừng lại nói chuyện, cùng bước tiếp vào trong viện.
Lôi Ngự Đình là Minh chủ võ lâm mới, mọi người thấy hắn thì đều nhường đường.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lôi Ngự Đình hỏi.
Hai vị cao thủ Nam Cung gia thấy hắn, lập tức tìm được "chỗ dựa", chính xác phải nói là tìm được "đao" để dùng.
"Lôi minh chủ, ngươi tới đúng lúc lắm. Hắn khinh nhục tiểu thư Nam Cung thế gia ta, chuyện này ngươi cần phải chủ trì công đạo cho chúng ta." Nam Cung Thiên Hùng trầm giọng nói.
Bọn họ đều biết vị Lôi Ngự Đình này tuy trẻ nhưng lại cực kỳ mạnh, hắn ra tay, thêm hai người họ nữa, nhất định có thể giết U Minh.
U Minh tuy khinh thường không muốn giải thích, nhưng cũng sẽ không ngây ngốc mặc họ bôi nhọ.
"Nữ nhân này tự mình đưa tới cửa, giờ lại cắn ngược, đây là chính đạo nhân sĩ đấy. Theo ta thấy, còn vô sỉ hơn cả Ma giáo ta. Ít nhất Ma giáo ta dám làm dám chịu, không giống đám ngụy quân tử các ngươi." U Minh lạnh lùng châm chọc.
"Ngươi!" Nam Cung Thiên Hùng rất tức giận, "Ngươi đừng giảo biện. Băng Vũ sao có thể coi trọng ngươi được!"
"Nói nhiều thế làm gì, giết hắn là được." Có người đề nghị.
Trong mắt nhân sĩ chính đạo không thể dung được người Ma giáo. Nếu không phải Lôi Ngự Đình coi U Minh là khách, bọn họ cũng không tiện làm Lôi Ngự Đình mất mặt thì họ đã làm loạn lâu rồi.
"Mọi người tạm thời đừng nóng nảy. Nghe hai người nói xem đã xảy ra chuyện gì trước, có lẽ là có hiểu lầm gì đó." Lôi Ngự Đình làm người hòa giải, "Phiền hai vị kể hết từ đầu tới cuối cho chúng ta biết, tránh có hiểu lầm."
Nam Cung Băng Vũ nói, "Ta tới tìm Cố tỷ tỷ, lại phát hiện hắn ở trong phòng. Hắn thấy ta, không quan tâm ta là ai mà quấn lấy ta, còn làm ra chuyện này. Ta không phải đối thủ của hắn, nên..."
Nói đến đây, Nam Cung Băng Vũ nhỏ giọng nức nở, trông cực kỳ ủy khuất.
Những người có quan hệ tốt với Nam Cung gia đều tức giận.
U Minh chẳng sợ họ, có Nam Cung Băng Vũ trong tay, họ không dám làm gì hắn.
"Giáo chủ U Minh, còn ngươi thì sao?" Lôi Ngự Đình hỏi.
U Minh lạnh lùng nói, "Ta tới tìm người, chỉ là người không có ở đây, lúc đó cơn say kéo đến nên nằm giường một lát, sau đó..."
Hắn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt lạnh đi, phản ứng vừa rồi của hắn là trúng xuân dược.
Chẳng lẽ Lôi Ngự Đình hạ dược hãm hại hắn? U Minh lành lạnh nhìn Lôi Ngự Đình, nhưng hai người cùng uống một vò rượu, không thể nào là vấn đề của rượu. Quan trọng hơn là, Lôi Ngự Đình muốn đối phó hắn thì không cần phải làm như vậy.
Vậy vấn đề chắc chắn xuất hiện trên người nữ nhân kia.
"Nữ nhân, ngươi tự mình tới đây, hay có người gọi tới?" U Minh hỏi Nam Cung Băng Vũ.
"Liên quan gì đến ngươi!" Nam Cung Băng Vũ không phối hợp.
U Minh nắm chặt cổ tay nàng ta, "Ngươi muốn chết!"
Nam Cung Thiên Hùng thấy vậy, tức giận trợn mắt, "U Minh, ngươi dám!"
Nam Cung Băng Vũ cảm nhận được sát ý thì mới biết sợ, không dám đối nghịch U Minh nữa.
"Nói."
Lần này, Nam Cung Băng Vũ ngoan ngoãn trả lời, "Cố tỷ tỷ tìm ta."
"Sau đó, ngươi có cảm thấy thân thể khác thường không?"
"Không." Nam Cung Băng Vũ trả lời ngay.
Nàng ta trả lời quá có lệ, khiến hắn rất không vừa lòng, lực tay tăng thêm, "Cẩn thận nghĩ lại."
Nam Cung Băng Vũ muốn khóc, giờ nàng ta nằm trong tay hắn, mạng cũng trong tay hắn, nàng ta không có quyền lên tiếng.
Dù có phản cảm, nàng ta vẫn nỗ lực hồi tưởng.
Vừa hồi tưởng, đúng là phát hiện ra có vấn đề.
"Trước đó thân thể ta cảm thấy rất khô nóng, giống như có gì đó thiêu đốt, khiến ta rất khó chịu."
Lời vừa nói, mấy người Nam Cung Thiên Hùng đều hiểu.
"U Minh, ngươi thật đê tiện, còn hạ dược nàng ấy!"
U Minh không để ý đến Nam Cung Thiên Hùng, nói với Lôi Ngự Đình, "Lúc ta tiến vào căn phòng này cũng xuất hiện tình trạng tương tự. Còn nữa, ta cũng bị gọi tới đây."
"Ngươi đừng có giảo biện!" Nam Cung Thiên Hùng không tin.
Không chỉ hắn, những người khác cũng không tin.
Họ tin hay không, không quan trọng, chỉ cần một người tin là được.
U Minh nhìn Lôi Ngự Đình, "Dù các ngươi có tin hay không, chuyện chính là như vậy."
Lôi Ngự Đình nói, "Nếu hai người đã nói vậy, các vị chưởng môn, trưởng lão đừng tức giận, điều tra sẽ biết ngay. Thị phi đen trắng đến lúc đó sẽ rõ ràng."
Cố Phiên Nhiên nghe được lời này, sắc mặt khẽ thay đổi, nghĩ tới bên ngoài phòng còn một bàn rượu và đồ ăn, trong rượu đó còn bỏ thuốc.
Ả thấy mọi người đều chú ý tới U Minh, lặng lẽ lùi ra sau.
Vừa lùi ra thì đã bị người chặn đường.
Cố Phiên Nhiên nhìn người trước mặt, "Mộc Chi Đào, tránh ra!"
Ả đảo mắt, nghĩ ra một kế.
Giờ ả rất khó đi lấy được bầu rượu kia, còn không bằng xuống tay với nàng.
Cố Phiên Nhiên đột nhiên nhào về phía Bắc Vũ Đường, chỉ cần hai người đánh nhau thì có thể nhân lúc loạn đẩy đổ bàn.
Bắc Vũ Đường cười lạnh, biến hóa trên mặt ả không thoát được đôi mắt của nàng, nàng nhìn là biết ả muốn gì.
Ả vừa ra tay, Bắc Vũ Đường lập tức đáp trả, nhìn động tác của nàng có vẻ chậm, thật ra lại rất nhanh, nháy mắt đã bắt được cánh tay ả, mà ả dùng nhiều sức như thế vẫn chẳng thể đâm nàng lùi được một bước.
"Cố tiểu thư, đứng cho vững, đừng ngã, không nhỡ đâu lại làm hỏng đồ của sơn trang."
Động tĩnh bên các nàng cũng khiến các nhân sĩ võ lâm phía sau chú ý, một đám đều nhìn qua với ánh mắt nghi hoặc.
Trong phòng, Lôi Ngự Đình chủ trương, đã có kết quả.
Điều tra phòng!
Tất cả mọi người bị đuổi ra khỏi phòng, chỉ còn lại Lôi Ngự Đình và Minh chủ cũ, cùng với gia tộc Nam Cung và các chưởng môn. Còn U Minh và Nam Cung Băng Vũ thì nằm trên giường, phái người của Nam Cung gia trông chừng, phòng ngừa U Minh tác loạn.
Trong phòng, bàn đồ ăn là bắt mắt nhất, tất nhiên cũng bị kiểm tra đầu tiên.
"Trong rượu có xuân dược." Minh chủ cũ nói.
Mọi người tiến lại kiểm tra, xác định rượu bị hạ dược.
"Rượu còn đầy, ly cũng sạch, không giống đã có người uống." Có người nói.
Bọn họ hỏi U Minh và Nam Cung Băng Vũ, xác định họ thật sự chưa từng uống rượu. Những người khác tiếp tục tìm, Lôi Ngự Đình làm bộ làm tịch xem xét, đột nhiên, ánh mắt dừng ở một thứ.
"Đây là..." Lôi Ngự Đình kinh ngạc thành tiếng.
Mọi người nghe được, sôi nổi tiến lại.
"Lôi minh chủ phát hiện gì sao?" Nam Cung Thiên Hùng hỏi.
Lôi Ngự Đình đưa lư hương cho mọi người, "Các ngươi xem."
Mọi người vuốt tro trong lư hương, ngửi cẩn thận.
"Đây là tro hương thôi, không có gì bất thường."
"Đúng. Đây là tro hương bình tường."
Hòa thượng Giới Sắc chắp tay trước ngực, "A di đà Phật, trong tro hương này có một mùi vị đặc biệt, mùi đó giống mùi hoa lan, rất nhạt. Nếu người không quen sẽ rất dễ xem nhẹ. Mùi hương đó lại bị mùi tro hương trong lư hương che lấp, người bình thường rất khó phát hiện. Lão nạp còn nhớ, trên giang hồ có một loại xuân dược cực mạnh, tên là Nhất nhật hoan, lúc đốt có mùi hoa lan nhàn nhạt."
Mọi người nghe vậy, đều ngửi kỹ lại một lần.
Quả nhiên ngửi được mùi lan nhàn nhạt, nhạt đến mức không ngửi cẩn thận chắc chắn sẽ không nhận ra.
"Đại sư Giới Sắc, may mà có ngươi, không thì chúng ta thật sự sẽ bỏ qua."
U Minh bây giờ lên tiếng, "Ta bị người gọi tới đây, mong Lôi minh chủ làm chủ cho ta."
Mọi người nhìn về phía Lôi Ngự Đình, Lôi Ngự Đình gật đầu với họ.
Mọi người đều ngốc, có thể thấy, lời U Minh nói là thật.
Nam Cung Băng Vũ nghe vậy, nhớ lúc trước hắn ngã trên giường, sau đó khuôn mặt bắt đầu ửng hồng bất thường, ánh mắt cũng không bình thường.
"Hai người họ đều bị Cố Phiên Nhiên mời đến, nơi này lại là nơi nàng ta ở."
Tất cả vấn đề đều chỉ về hướng Cố Phiên Nhiên.
"Dám tính kế người Nam Cung gia ta, đúng là chán sống!" Nam Cung Thiên Hùng tức điên.
Lôi Ngự Đình thấy hắn muốn giết ra ngoài, vội cản hắn lại, "Nam Cung tiền bối, tạm thời đừng nóng. Có lẽ còn có hiểu lầm."
"Đúng đúng. Đừng tức giận, chờ tra rõ mọi chuyện, ngươi lại báo thù cũng không muộn."
Lúc này, Cố Phiên Nhiên đứng ngoài sân đang rất bất an, ả luôn có cảm giác như phía sau có một bàn tay thúc đẩy tất cả mọi việc.
Tần Vũ Hiên chú ý thấy ả bất an nên hỏi, "Sao vậy?"
"Không, không sao." Cố Phiên Nhiên cố gắng vờ trấn định, ả còn chờ hắn hỏi tiếp, nào ngờ mãi không thấy gì nữa, cứ như ả nói không sao thì hắn sẽ thật sự nghĩ ả không sao vậy.
Cố Phiên Nhiên cảm thấy hình như hắn đang coi thường mình.
Không, không đâu, nhất định là ảo giác của mình thôi.
Cố Phiên Nhiên đè nén bất an, "Vũ Hiên, hai người họ xảy ra chuyện trong phòng ta, ta sợ..."
Ả không cần nói hết, Tần Vũ Hiên là người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu ả đang nghĩ gì.
Ở đây, chỗ dựa duy nhất của ả là Tần Vũ Hiên.
Nếu Tần Vũ Hiên không giữ được ả, vậy ả sẽ phải thừa nhận lửa giận của gia tộc Nam Cung và Thiên Ma Giáo.
Giờ ả không còn là Đại tiểu thư Cố gia oai phong một cõi, không còn Tấn Vương để dựa, không có gia tộc mạnh mẽ chống đỡ, ả chỉ là một nữ nhân bình thường đến không thể bình thường hơn.
Với thân phận của ả lúc này, sao ả có thể chịu đựng hai thế lực lớn cùng nhằm vào được.
Ả không muốn chết!
Cố Phiên Nhiên nói xong, thấy Tần Vũ Hiên mãi không có phản ứng, lòng dần chùng xuống.
Hắn thay đổi, từ khi thấy ả và Đường Cảnh Ngọc như vậy, hắn đã thật sự thay đổi.
Nam nhân đều như vậy, miệng nói dễ nghe lắm, nhưng trong lòng lại vẫn để ý.
"Vũ Hiên." Cố Phiên Nhiên đè nén cảm giác không thoải mái, dịu dàng lại run rẩy gọi.
Tần Vũ Hiên tất nhiên hiểu ý ả, nhưng giờ hắn chẳng muốn có bất kỳ quan hệ gì với ả cả. Trước hôm nay, hắn có hảo cảm với ả thật, nhưng cũng chỉ là hảo cảm mà thôi.
Nhưng hôm nay, khi thấy quan hệ của ả và người kia, thậm chí bên ả còn không chỉ có một nam nhân, hắn cảm thấy ả rất bẩn, cực kỳ bẩn.
Ả chạm vào hắn đều khiến hắn cảm thấy mình đang bị khinh nhờn.
Lúc này, nếu không phải vì giữ phong độ, hắn đã sớm đẩy ra ra thật xa.
Vốn tưởng là một đóa hoa trắng thanh thuần, không ngờ lại là một đóa hoa lả lơi ong bướm.
Tần Vũ Hiên nhàn nhạt nói, "Đừng lo, chỉ cần không phải ngươi làm, họ sẽ không làm gì ngươi."
Câu trả lời như vậy khiến Cố Phiên Nhiên không vui.
Nhưng dù ả có bất mãn thì thế nào? Chỉ có thể chịu đựng.
U Minh một tay ném người lên giường, Nam Cung Băng Vũ vừa bò dậy đã bị hắn đè cả người lên.
Nam Cung Băng Vũ nhìn vào đôi mắt đỏ đậm của hắn, có chút luống cuống.
"Đừng, đừng. Nếu ngươi dám động vào ta, Nam Cung gia ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!" Giọng Nam Cung Băng Vũ mang theo tia run rẩy.
U Minh cười nhạo, "U Minh ta chưa bao giờ sợ bất kỳ kẻ nào."
Nói rồi, hắn xé quần áo của nàng ta xuống.
"A!!!" Nam Cung Băng Vũ hét toáng lên.
"Nằm im." U Minh không vui quát.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy cả người khô nóng, mà nữ nhân dưới thân còn không ngừng vặn vẹo, càng khiến lửa trong người hắn cháy mạnh hơn.
Hắn nắm chặt đôi tay nàng ta, đôi mắt đỏ hồng mang theo nét điên cuồng, "Nếu còn cử động, vặn gãy cổ ngươi."
Nam Cung Băng Vũ sợ hãi không dám cử động nữa, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Đừng mà!"
Lúc này, U Minh đã bị dục vọng khống chế, tự cho rằng người dưới thân là Cố Phiên Nhiên, cho dù có biết là không phải ả, với trạng thái lúc này, hắn cũng sẽ không bỏ qua miếng thịt đã dâng đến tận miệng.
"Ngươi mời ta tới, không phải có ý này sao?" Đôi mắt U Minh đỏ đậm, kéo mảnh vải xuống, trói chặt tay nàng ta,
"Ta không có." Nam Cung Băng Vũ thật sự luống cuống.
"Cứu mạng!" Nàng ta vừa hô một tiếng, một bàn tay đã bịt kín miệng nàng ta, khiến nàng ta không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.
Thần trí U Minh không rõ ràng, nhưng tiếng cứu mạng của nàng ta khiến hắn rất không thoải mái, "Nữ nhân, không phải ngươi cố ý dẫn ta tới đây sao? Hay là ngươi muốn đám người kia nhìn xem ngươi sung sướng dưới thân ta như thế nào?"
"Nếu ngươi không sợ bị người khác nhìn, ngươi cứ việc kêu."
Dứt lời, U Minh xé lớp y phục cuối cùng của nàng ta xuống, cũng buông tay ra.
Nam Cung Băng Vũ không dám hô, nàng ta sợ bị người khác nhìn thấy nàng ta lúc này.
U Minh thấy nàng ta nghe lời, cười vừa lòng, bắt đầu hưởng thụ.
Hắn không phải là một người dịu dàng, càng không biết dịu dàng là cái quái gì hết.
Nam Cung Băng Vũ bị hắn lăn lộn như một con búp bê vải rách nát, không biết vì sao, nàng ta vốn hẳn phải từ chối, khó chịu, nhưng gương mặt nàng ta lại dần đỏ bừng, thậm chí bắt đầu hưởng thụ, đáp lại hắn.
Thần sắc hai người có vẻ không bình thường, đáng tiếc, cả hai đang trầm mê trong dục vọng nên hoàn toàn không có cảm giác.
Lúc Bắc Vũ Đường về, yến hội vừa mới tan.
Lôi Ngự Đình uống một bụng rượu, choáng váng cả người, thấy Bắc Vũ Đường về thì cười nói, "Lần này đều tới lượt ta ra tay, ngươi muốn cảm tạ ta thế nào?"
"Trả thù lao cho ngươi này." Bắc Vũ Đường lấy một túi tiền ra, nhét vào tay hắn.
Ám Dạ rơi xuống cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Xong."
Bắc Vũ Đường gật đầu, cũng nên bắt đầu rồi.
Đúng lúc này, tiếng hét chói tai vang lên trong sơn trang.
Bắc Vũ Đường cong môi nở nụ cười, "Đi xem diễn thôi."
Đoàn người đi về phía Phong Lâm Viên.
Cố Phiên Nhiên và Tần Vũ Hiên vừa xuống núi đã nghe được tiếng hét chói tai kia.
Trong sơn trang đều là cao thủ, một tiếng hét như vậy đã kinh động mọi người. Một đám lao về nơi phát ra âm thanh, tới thẳng Phong Lâm Uyển.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Minh chủ cũ mở miệng hỏi.
Nha đầu đứng ở cửa đỏ bừng cả mặt, do dự không dám nói.
Các đại thế gia, chưởng môn và hào kiệt võ lâm thấy nha đầu ấy không nói thì đi thẳng vào trong phòng. Vừa vào trong, họ đã ngửi được mùi chỉ xuất hiện khi nam nữ hoan ái, càng kinh ngạc khi thấy hai người trên giường.
Hai người trong phòng nghe được tiếng động, hậu tri hậu giác nhìn về phía đám người mới vào.
Lúc này, thuốc trên người cả hai đã tiêu tan gần hết, ý thức cũng hoàn toàn khôi phục.
Sau khi những người đó đi vào, Nam Cung Băng Vũ hét toáng lên, nhanh chóng kéo chăn che thân thể trơn bóng của mình.
U Minh nhìn thoáng qua nữ nhân dưới thân, lắc lắc đầu, để mình hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn nhìn đám người tràn vào bằng ánh mắt lạnh toát.
Chết tiệt, uống nhiều quá, coi nữ nhân chỉ biết kêu la này thành Cố Phiên Nhiên rồi!
"Băng Vũ." Người Nam Cung gia nhận ra nữ nhân trên giường, vô cùng kinh ngạc.
Nam Cung Băng Vũ trốn trong chăn, không dám lộ mặt ra ngoài.
Nàng ta không thể mất mặt như vậy được.
Nhưng, nàng ta hiểu rõ, nàng ta đã tự làm mất mặt mình, càng làm Nam Cung gia hổ thẹn.
"U Minh, ngươi dám xuống tay với người Nam Cung gia ta!"
"Tên khốn nạn, ta muốn giết ngươi!"
Hai cường giả Nam Cung gia nhìn U Minh bằng ánh mắt căm tức và hung ác như hận không thể giết hắn ngay và luôn.
U Minh không sợ họ, "Là nàng ta tự dán lên, đưa tới cửa, há có lý nào không nhận."
Nam Cung Băng Vũ trốn trong chăn nghe hắn nói thế, tức run người, bất chấp thể diện, nếu mà còn không làm rõ, sau này nàng ta càng không còn mặt mũi gặp ai.
"Nhị thúc, là hắn dùng thủ đoạn cưỡng ép ta, không phải do ta tự nguyện. Thúc nhất định phải làm chủ cho ta, giết nam nhân đáng giận này." Nam Cung Băng Vũ nhỏ giọng nức nở.
U Minh cười nghiền ngẫm, nhìn thoáng qua Nam Cung Băng Vũ.
Đúng là ngu xuẩn.
Vẫn còn nằm trong tay hắn, thế mà lại dám kêu gào bảo người ta giết hắn.
Ngu đến vô biên.
Cường giả Nam Cung gia không cần biết Nam Cung Băng Vũ tự nguyện hay bị ép, họ nhất định phải biến chuyện này thành bị ép, như thế thì mới có thể giữ lại chút thể diện cho Nam Cung gia.
Hai người cùng ra tay, đánh về phía U Minh.
U Minh chẳng chút hoang mang, một tay xách Nam Cung Băng Vũ trong ổ chăn ra, chắn nàng ta trước mặt mình, muốn chết thì cũng phải là nàng ta chết trước.
"A!" Nam Cung Băng Vũ hét chói tai.
Tiếng thét của nàng ta không phải do hai vị cao thủ đánh về phía nàng ta, mà là do lúc này cả người nàng ta trơn bóng, bị xách ra khỏi ổ chăn như vậy, đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều thấy thân thể nàng ta.
Nàng ta bất chấp kiếm đang đâm đến, cuống quýt che những bộ phận quan trọng.
Hai cao thủ Nam Cung gia tấn công đều dừng tay, quay đầu đi, không dám nhìn nàng ta.
"Hỗn đản, không được nhìn!" Nam Cung Băng Vũ xấu hổ và giận dữ vô cùng, lung tung vớ được yếm của mình, lập tức che yếm trước ngực.
Hai vị cao thủ Nam Cung gia lập tức giật mành lụa xuống, ném cho Nam Cung Băng Vũ. May mà U Minh cũng không ngăn cản, nàng ta cuối cùng mới có thứ để che đậy thân thể.
Đúng lúc này, đoàn người Bắc Vũ Đường tới Phong Lâm Viên, vừa vặn gặp Tần Vũ Hiên và Cố Phiên Nhiên từ sau núi về.
Bắc Vũ Đường và Cố Phiên Nhiên liếc nhau một cái, không nói gì.
Tần Vũ Hiên gật nhẹ đầu với mấy người.
Đoàn người cũng không dừng lại nói chuyện, cùng bước tiếp vào trong viện.
Lôi Ngự Đình là Minh chủ võ lâm mới, mọi người thấy hắn thì đều nhường đường.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lôi Ngự Đình hỏi.
Hai vị cao thủ Nam Cung gia thấy hắn, lập tức tìm được "chỗ dựa", chính xác phải nói là tìm được "đao" để dùng.
"Lôi minh chủ, ngươi tới đúng lúc lắm. Hắn khinh nhục tiểu thư Nam Cung thế gia ta, chuyện này ngươi cần phải chủ trì công đạo cho chúng ta." Nam Cung Thiên Hùng trầm giọng nói.
Bọn họ đều biết vị Lôi Ngự Đình này tuy trẻ nhưng lại cực kỳ mạnh, hắn ra tay, thêm hai người họ nữa, nhất định có thể giết U Minh.
U Minh tuy khinh thường không muốn giải thích, nhưng cũng sẽ không ngây ngốc mặc họ bôi nhọ.
"Nữ nhân này tự mình đưa tới cửa, giờ lại cắn ngược, đây là chính đạo nhân sĩ đấy. Theo ta thấy, còn vô sỉ hơn cả Ma giáo ta. Ít nhất Ma giáo ta dám làm dám chịu, không giống đám ngụy quân tử các ngươi." U Minh lạnh lùng châm chọc.
"Ngươi!" Nam Cung Thiên Hùng rất tức giận, "Ngươi đừng giảo biện. Băng Vũ sao có thể coi trọng ngươi được!"
"Nói nhiều thế làm gì, giết hắn là được." Có người đề nghị.
Trong mắt nhân sĩ chính đạo không thể dung được người Ma giáo. Nếu không phải Lôi Ngự Đình coi U Minh là khách, bọn họ cũng không tiện làm Lôi Ngự Đình mất mặt thì họ đã làm loạn lâu rồi.
"Mọi người tạm thời đừng nóng nảy. Nghe hai người nói xem đã xảy ra chuyện gì trước, có lẽ là có hiểu lầm gì đó." Lôi Ngự Đình làm người hòa giải, "Phiền hai vị kể hết từ đầu tới cuối cho chúng ta biết, tránh có hiểu lầm."
Nam Cung Băng Vũ nói, "Ta tới tìm Cố tỷ tỷ, lại phát hiện hắn ở trong phòng. Hắn thấy ta, không quan tâm ta là ai mà quấn lấy ta, còn làm ra chuyện này. Ta không phải đối thủ của hắn, nên..."
Nói đến đây, Nam Cung Băng Vũ nhỏ giọng nức nở, trông cực kỳ ủy khuất.
Những người có quan hệ tốt với Nam Cung gia đều tức giận.
U Minh chẳng sợ họ, có Nam Cung Băng Vũ trong tay, họ không dám làm gì hắn.
"Giáo chủ U Minh, còn ngươi thì sao?" Lôi Ngự Đình hỏi.
U Minh lạnh lùng nói, "Ta tới tìm người, chỉ là người không có ở đây, lúc đó cơn say kéo đến nên nằm giường một lát, sau đó..."
Hắn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt lạnh đi, phản ứng vừa rồi của hắn là trúng xuân dược.
Chẳng lẽ Lôi Ngự Đình hạ dược hãm hại hắn? U Minh lành lạnh nhìn Lôi Ngự Đình, nhưng hai người cùng uống một vò rượu, không thể nào là vấn đề của rượu. Quan trọng hơn là, Lôi Ngự Đình muốn đối phó hắn thì không cần phải làm như vậy.
Vậy vấn đề chắc chắn xuất hiện trên người nữ nhân kia.
"Nữ nhân, ngươi tự mình tới đây, hay có người gọi tới?" U Minh hỏi Nam Cung Băng Vũ.
"Liên quan gì đến ngươi!" Nam Cung Băng Vũ không phối hợp.
U Minh nắm chặt cổ tay nàng ta, "Ngươi muốn chết!"
Nam Cung Thiên Hùng thấy vậy, tức giận trợn mắt, "U Minh, ngươi dám!"
Nam Cung Băng Vũ cảm nhận được sát ý thì mới biết sợ, không dám đối nghịch U Minh nữa.
"Nói."
Lần này, Nam Cung Băng Vũ ngoan ngoãn trả lời, "Cố tỷ tỷ tìm ta."
"Sau đó, ngươi có cảm thấy thân thể khác thường không?"
"Không." Nam Cung Băng Vũ trả lời ngay.
Nàng ta trả lời quá có lệ, khiến hắn rất không vừa lòng, lực tay tăng thêm, "Cẩn thận nghĩ lại."
Nam Cung Băng Vũ muốn khóc, giờ nàng ta nằm trong tay hắn, mạng cũng trong tay hắn, nàng ta không có quyền lên tiếng.
Dù có phản cảm, nàng ta vẫn nỗ lực hồi tưởng.
Vừa hồi tưởng, đúng là phát hiện ra có vấn đề.
"Trước đó thân thể ta cảm thấy rất khô nóng, giống như có gì đó thiêu đốt, khiến ta rất khó chịu."
Lời vừa nói, mấy người Nam Cung Thiên Hùng đều hiểu.
"U Minh, ngươi thật đê tiện, còn hạ dược nàng ấy!"
U Minh không để ý đến Nam Cung Thiên Hùng, nói với Lôi Ngự Đình, "Lúc ta tiến vào căn phòng này cũng xuất hiện tình trạng tương tự. Còn nữa, ta cũng bị gọi tới đây."
"Ngươi đừng có giảo biện!" Nam Cung Thiên Hùng không tin.
Không chỉ hắn, những người khác cũng không tin.
Họ tin hay không, không quan trọng, chỉ cần một người tin là được.
U Minh nhìn Lôi Ngự Đình, "Dù các ngươi có tin hay không, chuyện chính là như vậy."
Lôi Ngự Đình nói, "Nếu hai người đã nói vậy, các vị chưởng môn, trưởng lão đừng tức giận, điều tra sẽ biết ngay. Thị phi đen trắng đến lúc đó sẽ rõ ràng."
Cố Phiên Nhiên nghe được lời này, sắc mặt khẽ thay đổi, nghĩ tới bên ngoài phòng còn một bàn rượu và đồ ăn, trong rượu đó còn bỏ thuốc.
Ả thấy mọi người đều chú ý tới U Minh, lặng lẽ lùi ra sau.
Vừa lùi ra thì đã bị người chặn đường.
Cố Phiên Nhiên nhìn người trước mặt, "Mộc Chi Đào, tránh ra!"
Ả đảo mắt, nghĩ ra một kế.
Giờ ả rất khó đi lấy được bầu rượu kia, còn không bằng xuống tay với nàng.
Cố Phiên Nhiên đột nhiên nhào về phía Bắc Vũ Đường, chỉ cần hai người đánh nhau thì có thể nhân lúc loạn đẩy đổ bàn.
Bắc Vũ Đường cười lạnh, biến hóa trên mặt ả không thoát được đôi mắt của nàng, nàng nhìn là biết ả muốn gì.
Ả vừa ra tay, Bắc Vũ Đường lập tức đáp trả, nhìn động tác của nàng có vẻ chậm, thật ra lại rất nhanh, nháy mắt đã bắt được cánh tay ả, mà ả dùng nhiều sức như thế vẫn chẳng thể đâm nàng lùi được một bước.
"Cố tiểu thư, đứng cho vững, đừng ngã, không nhỡ đâu lại làm hỏng đồ của sơn trang."
Động tĩnh bên các nàng cũng khiến các nhân sĩ võ lâm phía sau chú ý, một đám đều nhìn qua với ánh mắt nghi hoặc.
Trong phòng, Lôi Ngự Đình chủ trương, đã có kết quả.
Điều tra phòng!
Tất cả mọi người bị đuổi ra khỏi phòng, chỉ còn lại Lôi Ngự Đình và Minh chủ cũ, cùng với gia tộc Nam Cung và các chưởng môn. Còn U Minh và Nam Cung Băng Vũ thì nằm trên giường, phái người của Nam Cung gia trông chừng, phòng ngừa U Minh tác loạn.
Trong phòng, bàn đồ ăn là bắt mắt nhất, tất nhiên cũng bị kiểm tra đầu tiên.
"Trong rượu có xuân dược." Minh chủ cũ nói.
Mọi người tiến lại kiểm tra, xác định rượu bị hạ dược.
"Rượu còn đầy, ly cũng sạch, không giống đã có người uống." Có người nói.
Bọn họ hỏi U Minh và Nam Cung Băng Vũ, xác định họ thật sự chưa từng uống rượu. Những người khác tiếp tục tìm, Lôi Ngự Đình làm bộ làm tịch xem xét, đột nhiên, ánh mắt dừng ở một thứ.
"Đây là..." Lôi Ngự Đình kinh ngạc thành tiếng.
Mọi người nghe được, sôi nổi tiến lại.
"Lôi minh chủ phát hiện gì sao?" Nam Cung Thiên Hùng hỏi.
Lôi Ngự Đình đưa lư hương cho mọi người, "Các ngươi xem."
Mọi người vuốt tro trong lư hương, ngửi cẩn thận.
"Đây là tro hương thôi, không có gì bất thường."
"Đúng. Đây là tro hương bình tường."
Hòa thượng Giới Sắc chắp tay trước ngực, "A di đà Phật, trong tro hương này có một mùi vị đặc biệt, mùi đó giống mùi hoa lan, rất nhạt. Nếu người không quen sẽ rất dễ xem nhẹ. Mùi hương đó lại bị mùi tro hương trong lư hương che lấp, người bình thường rất khó phát hiện. Lão nạp còn nhớ, trên giang hồ có một loại xuân dược cực mạnh, tên là Nhất nhật hoan, lúc đốt có mùi hoa lan nhàn nhạt."
Mọi người nghe vậy, đều ngửi kỹ lại một lần.
Quả nhiên ngửi được mùi lan nhàn nhạt, nhạt đến mức không ngửi cẩn thận chắc chắn sẽ không nhận ra.
"Đại sư Giới Sắc, may mà có ngươi, không thì chúng ta thật sự sẽ bỏ qua."
U Minh bây giờ lên tiếng, "Ta bị người gọi tới đây, mong Lôi minh chủ làm chủ cho ta."
Mọi người nhìn về phía Lôi Ngự Đình, Lôi Ngự Đình gật đầu với họ.
Mọi người đều ngốc, có thể thấy, lời U Minh nói là thật.
Nam Cung Băng Vũ nghe vậy, nhớ lúc trước hắn ngã trên giường, sau đó khuôn mặt bắt đầu ửng hồng bất thường, ánh mắt cũng không bình thường.
"Hai người họ đều bị Cố Phiên Nhiên mời đến, nơi này lại là nơi nàng ta ở."
Tất cả vấn đề đều chỉ về hướng Cố Phiên Nhiên.
"Dám tính kế người Nam Cung gia ta, đúng là chán sống!" Nam Cung Thiên Hùng tức điên.
Lôi Ngự Đình thấy hắn muốn giết ra ngoài, vội cản hắn lại, "Nam Cung tiền bối, tạm thời đừng nóng. Có lẽ còn có hiểu lầm."
"Đúng đúng. Đừng tức giận, chờ tra rõ mọi chuyện, ngươi lại báo thù cũng không muộn."
Lúc này, Cố Phiên Nhiên đứng ngoài sân đang rất bất an, ả luôn có cảm giác như phía sau có một bàn tay thúc đẩy tất cả mọi việc.
Tần Vũ Hiên chú ý thấy ả bất an nên hỏi, "Sao vậy?"
"Không, không sao." Cố Phiên Nhiên cố gắng vờ trấn định, ả còn chờ hắn hỏi tiếp, nào ngờ mãi không thấy gì nữa, cứ như ả nói không sao thì hắn sẽ thật sự nghĩ ả không sao vậy.
Cố Phiên Nhiên cảm thấy hình như hắn đang coi thường mình.
Không, không đâu, nhất định là ảo giác của mình thôi.
Cố Phiên Nhiên đè nén bất an, "Vũ Hiên, hai người họ xảy ra chuyện trong phòng ta, ta sợ..."
Ả không cần nói hết, Tần Vũ Hiên là người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu ả đang nghĩ gì.
Ở đây, chỗ dựa duy nhất của ả là Tần Vũ Hiên.
Nếu Tần Vũ Hiên không giữ được ả, vậy ả sẽ phải thừa nhận lửa giận của gia tộc Nam Cung và Thiên Ma Giáo.
Giờ ả không còn là Đại tiểu thư Cố gia oai phong một cõi, không còn Tấn Vương để dựa, không có gia tộc mạnh mẽ chống đỡ, ả chỉ là một nữ nhân bình thường đến không thể bình thường hơn.
Với thân phận của ả lúc này, sao ả có thể chịu đựng hai thế lực lớn cùng nhằm vào được.
Ả không muốn chết!
Cố Phiên Nhiên nói xong, thấy Tần Vũ Hiên mãi không có phản ứng, lòng dần chùng xuống.
Hắn thay đổi, từ khi thấy ả và Đường Cảnh Ngọc như vậy, hắn đã thật sự thay đổi.
Nam nhân đều như vậy, miệng nói dễ nghe lắm, nhưng trong lòng lại vẫn để ý.
"Vũ Hiên." Cố Phiên Nhiên đè nén cảm giác không thoải mái, dịu dàng lại run rẩy gọi.
Tần Vũ Hiên tất nhiên hiểu ý ả, nhưng giờ hắn chẳng muốn có bất kỳ quan hệ gì với ả cả. Trước hôm nay, hắn có hảo cảm với ả thật, nhưng cũng chỉ là hảo cảm mà thôi.
Nhưng hôm nay, khi thấy quan hệ của ả và người kia, thậm chí bên ả còn không chỉ có một nam nhân, hắn cảm thấy ả rất bẩn, cực kỳ bẩn.
Ả chạm vào hắn đều khiến hắn cảm thấy mình đang bị khinh nhờn.
Lúc này, nếu không phải vì giữ phong độ, hắn đã sớm đẩy ra ra thật xa.
Vốn tưởng là một đóa hoa trắng thanh thuần, không ngờ lại là một đóa hoa lả lơi ong bướm.
Tần Vũ Hiên nhàn nhạt nói, "Đừng lo, chỉ cần không phải ngươi làm, họ sẽ không làm gì ngươi."
Câu trả lời như vậy khiến Cố Phiên Nhiên không vui.
Nhưng dù ả có bất mãn thì thế nào? Chỉ có thể chịu đựng.
Danh sách chương