Tác giả: Vân Phi Mặc
Đoàn người Lôi Ngự Đình mau chóng ra sân, Nam Cung Thiên Hùng nhìn quanh một lượt, lên tiếng hỏi, "Ai là Cố Phiên Nhiên?"
Cố Phiên Nhiên nghe vậy, đi lên trước.
"Nam Cung bá bá." Ả yểu điệu thi lễ, bộc lộ nhuần nhuyễn khí độ của một tiểu thư khuê các.
Nam Cung Thiên Hùng không quan tâm ả đang hành lễ, trực tiếp hỏi thẳng, "Ta hỏi ngươi, đồ ăn trên bàn là ngượi chuẩn bị?"
"Đúng vậy." Cố Phiên Nhiên đồng ý dứt khoát.
Vì ả biết, chuyện này rất dễ tra ra.
"Chính ngươi phái người gọi Băng Vũ và U Minh tới?" Nam Cung Thiên Hùng tiếp tục thẩm vấn.
"Không phải."
Nghe ả phủ nhận, đôi mắt Nam Cung Thiên Hùng nheo lại đầy nguy hiểm, "Ngươi nói không phải?"
"Đúng. Ta không có lý do làm vậy." Cố Phiên Nhiên giải thích.
Gia đinh đi gọi người lúc trước bị gọi tới.
"Cố tiểu thư thật sự có bảo nô tài đi tìm Giáo chủ U Minh đến chỗ nàng ấy." Gia đinh ngoan ngoãn khai báo.
"Nô tỳ nghe Cố tiểu thư phân phó tới tìm Nam Cung tiểu thư," Nha hoàn thành thật trả lời.
"Các ngươi nói dối, trước giờ ta chưa từng phân phó các ngươi. Các ngươi ngậm máu phun người!" Cố Phiên Nhiên rất tức giận.
Nha hoàn phản bác, "Minh chủ, chuyện này mấy người Tiểu Thúy, Tiểu Lý cũng thấy, nô tỳ không nói dối, ngài không tin, có thể gọi họ tới đối chất."
Kết quả đối chất đã chứng minh nha hoàn không nói dối.
"Ngươi còn gì để nói?" Nam Cung Thiên Hùng hận không thể đập một chưởng qua.
"Ta chưa từng làm." Cố Phiên Nhiên bất lực, lại chỉ có thể nhìn mọi người bằng đôi mắt ngấn lệ.
"Nha đầu Băng Vũ coi ngươi là bằng hữu, thế mà ngươi lại dám hại nàng."
"Ngươi hạ dược trong rượu, lại thêm Nhất Nhật Hoan vào lư hương, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?" Nam Cung Thiên Hùng lạnh lùng hỏi.
"Ta không có lý do làm vậy. Ta bị người khác hãm hại."
"Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi không giảo biện được đâu."
Cố Phiên Nhiên không khỏi nhìn về phía Tần Vũ Hiên, "Vũ Hiên, ngươi nói với họ đi, ta không phải loại người như vậy."
Tần Vũ Hiên thấy ả duỗi tay định bắt lấy cánh tay mình, thân thể vô thức tránh đi.
Sắc mặt Cố Phiên Nhiên cứng đờ, đôi mắt đột nhiên trợn to.
Hắn, hắn thật sự đã thay đổi.
Vừa rồi ở sau núi bắt ả lựa chọn, cũng là giả.
"Vũ Hiên."
Tần Vũ Hiên mở miệng, "Cố tiểu thư, giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi..."
"Ta bị hãm hại. Người hãm hại ta nhất định là nàng ta!" Cố Phiên Nhiên nóng nảy đến mức trực tiếp ném nồi cho Bắc Vũ Đường.
Lôi Ngự Đình không vui. Những người khác cũng biết, mấy người là bằng hữu của Minh chủ.
Nam Cung Thiên Hùng là người đầu tiên gầm lên, "Ngươi đúng là vô sỉ, còn vu oan giá họa. Bằng hữu của Minh chủ, há là người ngươi có thể bôi nhọ."
"Nữ oa oa này đúng thật là ác độc, việc mình làm mà còn muốn đổ tội cho người khác."
"Dù ta có muốn hãm hại, ta cũng sẽ không lựa chọn nơi mình ở, càng không để lại bầu rượu kia." Cố Phiên Nhiên cắn chặt điểm này.
Bắc Vũ Đường đứng ra, "Cố tiểu thư, vừa rồi ngươi muốn đẩy ta ngã, mà sau lưng ta vừa lúc là cái bàn. Không biết ở đây có ai chú ý không? Xin hãy ra làm chứng cho ta."
Có người lập tức đứng ra, "Ta có thấy."
"Ta cũng thấy."
Lôi Ngự Đình nhìn Tần Vũ Hiên, "Tần thiếu hiệp, nàng ta do ngươi dẫn đến, ngươi nói xem nên xử trí thế nào?"
Cố Phiên Nhiên nhìn Tần Vũ Hiên bằng ánh mắt khẩn cầu.
Tần Vũ Hiên nghiêm mặt, "Nếu nàng ta đã làm sai, việc này vẫn phải do Minh chủ và Nam Cung gia xử trí. Chỉ là, hy vọng các vị nể mặt ta, giữ lại cho nàng ta một mạng."
Đúng lúc này, U Minh và Nam Cung Băng Vũ cùng xuất hiện.
Nam Cung Băng Vũ xông lên, giật tóc Cố Phiên Nhiên, tát ả hai cái rất mạnh.
"Cố Phiên Nhiên, ta toàn tâm toàn ý với ngươi, vậy mà ngươi lại hãm hại ta!" Nam Cung Băng Vũ rất tức giận.
Cố Phiên Nhiên bị nàng ta đánh đau, vô cùng chật vật, nhưng không một ai ở đây ngăn cản.
Nam Cung Băng Vũ quên mất mình là người tập võ, tức giận đến mức dùng sức mà đánh.
Cố Phiên Nhiên không phải người tập võ, sức lực hai người chênh lệch rất lớn, ả chỉ có nước bị đè ra đánh.
"Băng Vũ, muội nghe ta nói, muội bị người ta lợi dụng rồi. Chuyện này không giống như muội nghĩ đâu." Cố Phiên Nhiên nhịn đau giải thích.
Nam Cung Băng Vũ hoàn toàn không nghe lời ả, cứ nghĩ đến việc thân thể mình bị vô số người nhìn thấy hết, nàng ta lại xấu hổ buồn bực, trực tiếp xé quần áo Cố Phiên Nhiên, rất có xu thế không lột sạch ả thì không bỏ qua.
"A!" Cố Phiên Nhiên hoảng sợ kêu lên.
Cùng với tiếng kêu đó, quần áo của ả bị xé xuống, lộ ra một phần ngực.
Người xung quanh thấy cảnh này, một đám đều trợn to mắt, nhìn chằm chằm làn da tuyết trắng kia, người tinh mắt đều thấy được trên người ả có dấu hôn, nhìn là hiểu ngay.
"Tiện nhân!" Nam Cung Băng Vũ nổi giận mắng.
Tần Vũ Hiên căn bản không muốn quản, nhưng tốt xấu gì ả cũng là người hắn dẫn tới, nếu bị Nam Cung Băng Vũ lột sạch, hắn cũng mất mặt.
Hắn tiến lên ngăn cản, tách hai người ra.
"Tần Vũ Hiên, ngươi còn che chở cho nữ nhân này!" Nam Cung Băng Vũ cả giận mắng.
Lúc này, Cố Phiên Nhiên vô cùng chật vật, tóc tai tán loạn, quần áo lộn xộn, khuôn mặt có mấy dấu tay đỏ hồng, trên người cũng có những vết cào lớn nhỏ. Muốn thảm bao nhiêu, có bấy nhiêu.
"Băng Vũ, ta không hề làm vậy. Ta thật sự bị oan uổng. Chúng ta là bằng hữu, sao ta có thể làm ra chuyện như vậy." Cố Phiên Nhiên ủy khuất nói.
"Cố Phiên Nhiên, đừng coi ta là kẻ ngốc. Ngươi dẫn dụ ta tới chẳng qua là vì muốn ta chặn U Minh thay ngươi. Ngươi muốn khơi mào cuộc chiến giữa Nam Cung gia ta và Thiên Ma Giáo, như vậy ngươi sẽ thoát vây, đúng không?"
"Ngươi đừng cho là ta không biết, lần này U Minh tới là vì ngươi. Ngươi đã sớm biết U Minh, không đúng, ngươi là nữ sủng U Minh nuôi nhốt. Ngươi trốn khỏi U Minh, giờ hắn tới bắt ngươi. Ngươi sợ bị hắn bắt, nên muốn dùng ta thay thế."
Bắc Vũ Đường ở bên xem náo nhiệt khá ngạc nhiên khi nghe lời này.
Với chỉ số thông minh kia, Nam Cung Băng Vũ tuyệt đối không thể tưởng tượng được đến vậy, người liên tưởng ra như vậy hẳn là một người khác.
Bắc Vũ Đường dừng mắt trên người U Minh.
Người này không nói gì, cố ý để Nam Cung Băng Vũ nói như thế, thậm chí nhấn mạnh thân phận Cố Phiên Nhiên là nữ sủng của U Minh.
U Minh có ý định gì, xem là biết.
Cố Phiên Nhiên hoàn toàn không ngờ nàng ta lại nghĩ như vậy, hơn nữa lý do này còn cực kỳ hợp lý. Nếu không phải biết chuyện này không phải do mình làm, chắc ả cũng tin là thật.
"Nam Cung gia ta sẽ mang nữ nhân này về." Nam Cung Thiên Hùng nói.
U Minh luôn im lặng đột nhiên rơi xuống bên người Cố Phiên Nhiên, túm lấy cổ áo ả, trong lúc mọi người chưa phản ứng lại, xách ả rời đi.
Giọng nói càn rỡ của U Minh từ trong đêm tối truyền đến, "Nàng là nữ nô của ta, không ai có quyền xử trí nàng."
"U Minh!"
Nam Cung Thiên Hùng muốn đuổi theo, lại bị chưởng môn khác ngăn cản.
"Đừng đuổi, tránh trúng kế."
"Không sai. Đám Ma giáo này quỷ kế đa đoan, không thể lơ là."
Cố Phiên Nhiên bị bắt đi, người Nam Cung gia không truy đuổi, người còn lại càng không truy đuổi.
"Chết tiệt!" Nam Cung Thiên Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, trút bớt nỗi bất mãn trong lòng.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua Tần Vũ Hiên vô cùng bình tĩnh. Nàng cũng chẳng hề ngạc nhiên khi thấy hắn lạnh nhạt và bình tĩnh như vậy.
Tần Vũ Hiên là người duy nhất trong hậu cung của Cố Phiên Nhiên có ham mê đặc thù.
Hắn rất coi trọng trinh tiết, lúc trước, khi xảy ra quan hệ với Cố Phiên Nhiên, vừa lúc kỳ sinh lý của ả tới, vô tình giấu trời qua biển. Quan hệ của hai người càng lúc càng thân mật, hắn cũng phát hiện chuyện bên cạnh Cố Phiên Nhiên còn nam nhân khác, càng biết hắn không phải nam nhân đầu tiên của ả.
Ngay lúc đó, Tần Vũ Hiên không thể tiếp nhận, đã từng chuẩn bị rời đi, đáng tiếc, lúc ấy hắn đã rễ tình đâm sâu với Cố Phiên Nhiên, cuối cùng lựa chọn ở lại bên ả.
Chỉ là trong lòng hắn trước sau đều có một cái gai, cái gai này khiến mỗi lần cá nước thân mật với Cố Phiên Nhiên, hắn đều thích bóp cổ ả, hoặc là làm ra một số việc khiến người ta khó mà nhìn nổi. Một kẻ thích hưởng thụ khoái cảm cực hạn khi cận kề cái chết.
Cố Phiên Nhiên lúc đầu còn không thích, nhưng sau đó lại dần thích cảm giác này.
Muốn tiêu trừ hảo cảm của Tần Vũ Hiên với Cố Phiên Nhiên, khiến hắn hoàn toàn không thể trợ lực của ả rất đơn giản, chỉ cần cho hắn xem ả và một tên tình nhân khác của ả ân ái là đủ rồi.
Kiếp trước, hậu cung của Cố Phiên Nhiên rất mạnh, một đám đều có thân phận nổi bật, giờ từng tên đã bị đánh bại.
Tứ hoàng tử Nam Đường Quốc Cổ Phàm Chi đã hoàn toàn vô duyên với Đế vị.
Tấn Vương Đường Cảnh Ngọc đã chết.
Tiếp theo đó là Tiết Thiên, sau khi trải qua chuyện ôn dịch, kem dưỡng da có độc, Cố Phiên Nhiên đã trở thành người hắn chán ghét nhất.
Còn Ám Dạ, sau khi phá hoại chiêu thức Cố Phiên Nhiên dùng để lùa Ám Dạ, giờ hai người chẳng khác nào người xa lạ, không đáng phải lo.
Mà Tần Vũ Hiên, để hắn thấy chuyện hắn để ý nhất, chán ghét nhất, với tính cách của Tần Vũ Hiên, hắn tuyệt đối sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với ả nữa. Đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp bất ngờ xảy ra, tóm lại, tạm thời có thể loại bỏ hắn.
Còn hai người cuối cùng, một là U Minh hành tung vô định, hai là Đại hoàng tử Đại Chu - Hoa Phi Vũ.
U Minh vẫn đang trong giai đoạn có hứng thú với Cố Phiên Nhiên, còn chưa yêu sâu sắc.
Đại hoàng tử Hoa Phi Vũ thì giờ đang thích Cố Phiên Nhiên.
Bắc Vũ Đường tính toán trong lòng, hậu cung của Cố Phiên Nhiên chỉ còn lại hai tên phải chăm sóc đặc biệt, còn những tên khác... Đôi mắt nàng thoáng nét hung ác.
Đêm nay là một đêm không bình tĩnh, người trong Cửu Hoa Sơn Trang đều biết, tiểu nữ nhi của gia chủ Nam Cung thế gia và Giáo chủ Thiên Ma Giáo U Minh đã tằng tịu với nhau, hơn nữa, thân thể nàng ta đã bị rất nhiều người xem hết.
Người Nam Cung thế gia mang theo Nam Cung Băng Vũ rời khỏi Cửu Hoa Sơn ngay trong đêm, nếu mai mới đi, họ không còn mặt mũi nào nữa.
- Hi Viên-
Lôi Ngự Đình đi đến bên cạnh Bắc Vũ Đường, "Ta tò mò lắm đấy, ngươi và nàng ta có thù oán gì vậy?"
Người ở đây đều không ngốc, sao có thể đi theo bên cạnh Bắc Vũ Đường lâu như vậy mà còn không phát hiện ra gì được.
Trước đó họ đều nghẹn trong lòng, chưa bao giờ hỏi tới.
Ai cũng có bí mật của mình, nếu nàng không muốn nói thì không ai có thể ép hỏi cả.
Lần này, Bắc Vũ Đường để họ tham dự, nói thẳng kế hoạch cho họ. Phải biết, trước giờ đều là nàng chỉ đạo, trước khi đi làm thì họ hoàn toàn không biết cái gì hết.
Thật ra, đây cũng là một tín hiệu, nàng đã bắt đầu tin họ.
Đây mới là nguyên nhân vì sao Lôi Ngự Đình đột nhiên hỏi ra.
Bắc Vũ Đường nhìn họ một cái, thấy ánh mắt tò mò đánh giá của họ, đôi môi hé mở, "Huyết hải thâm thù, không chết không ngừng."
Tám chữ, đánh mạnh vào lòng họ.
Nụ cười bất cần đời luôn chầu chực trên mặt Lôi Ngự Đình cũng thu lại.
Không khí trong viện cũng có vẻ cực kỳ nặng nề vì tám chữ này.
Bắc Vũ Đường thấy biểu cảm ngưng trọng của họ, cười khẽ một tiếng, "Khuya rồi, đi ngủ đi."
Lôi Ngự Đình nhìn nàng một cái, ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt sâu thẳm của Ám Dạ hơi lập lòe, xoay người rời đi.
Tiết Thiên muốn nói lại thôi, không biết nên mở lời thế nào.
Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương bị Bắc Vũ Đường đưa vào phòng, bản thân nàng thì tới bên cây bạch quả, nhảy lên ngọn cây, đứng trên cây ngắm bầu trời đầy sao, suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.
Phong Ly Ngân đứng cách đó không xa, nhìn bóng người thon thả kia, không biết là do ánh trăng hay do bóng đêm, nàng lúc này cho người ta cảm giác thật hiu quạnh, như tách biệt khỏi thiên địa.
Nhìn tấm lưng kia, Phong Ly Ngân đột nhiên cảm thấy lòng tê rần, giống như bị người ta siết chặt.
Minh ở trong hư không kinh ngạc nhìn chân trời, vô số điểm sáng vàng xuất hiện trong đêm tối, những điểm sáng này cùng hướng về một phía.
Lúc này, phía sau Phong Ly Ngân dần hiện ra một thân ảnh thật lớn, những điểm sáng vàng dần bị hư ảnh đó hấp thu, hấp thu càng nhiều điểm sáng, hư ảnh càng rõ ràng, dần dần ngưng thực.
Minh không tự giác nuốt nước bọt, sống lại càng lúc càng nhanh rồi.
Hắn vốn tưởng ít phải mấy năm, thậm chí mấy chục năm, giờ xem ra, không cần lâu đến vậy.
Minh có chút lo lắng nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, nàng không biết gì cả, không biết nàng như vậy có thể bình ổn lửa giận của y không.
Haizz, chỉ có thể mặc cho số phận.
Minh biến mất.
Lúc này, Phong Ly Ngân không hề hay biết, tay y không tự giác ấn ngực.
Vì sao lại có cảm giác này? Ngay sau đó, Phong Ly Ngân đứng bên cạnh Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhận ra hơi thở của người tới, cũng không để ý đến y.
Người này giống như thuốc cao bôi trên da chó, quẳng thế nào cũng không ra.
"Ta có thể giúp ngươi." Phong Ly Ngân nhẹ giọng nói.
Bắc Vũ Đường xua xua tay, "Cảm ơn ý tốt của ngươi. Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng thù của ta, ta sẽ tự mình động thủ. Nếu ngươi thật sự muốn giúp thì có thể làm trợ thủ cho ta, nhưng đừng có mà làm thịt họ đấy. Nếu ngươi thật sự làm thịt họ, ta sẽ phải làm thịt ngươi."
Bắc Vũ Đường cảnh cáo, nàng không hy vọng có người chắn ngang một chân.
Đã nói đến mức này, Phong Ly Ngân còn có thể nói gì.
Trước đó là giao dịch, nàng không đồng ý.
Giờ làm bằng hữu, nàng vẫn không đồng ý.
Bởi vậy, có thể thấy, hận ý của nàng với họ đã ăn sâu vào xương máu.
Hôm sau, đoàn người Bắc Vũ Đường rời đi, Lôi Ngự Đình vì phải tiếp quản Cửu Hoa Sơn Trang, tạm thời không thể đi cùng, chờ hắn giao sơn trang cho người của mình xử lý xong thì mới có thể hội hợp với họ.
Lúc xuống núi gặp Tần Vũ Hiên, vừa lúc thấy hắn bị phục kích, họ thuận tay giúp hắn một lần, thế là Tần Vũ Hiên đi cùng đường với họ luôn.
"Trước đó có một quán trà, chúng ta qua đó nghỉ ngơi chút đi."
"Cũng được."
Trong quán trà có bốn cái bàn, hai bàn đã có người ngồi, nhìn cách ăn mặc có thể thấy họ đều là người trong võ lâm, nhưng khi thấy đoàn người vẫn không chào hỏi nhau, có thể thấy họ không tham gia đại hội võ lâm.
Hai bàn người cũng không để ý đến họ, chỉ lo nghị luận.
"Gần đây Thiên Ma Giáo hoạt động năng nổ ghê, không biết có phải định tái xuất giang hồ, gây tai họa cho người ta không nữa." Có người lo lắng sốt ruột.
"Không biết. Giáo chủ trước bị mấy đại tông sư giết, hẳn là sẽ không quấy phá trước khi có đủ thực lực đâu."
"Các ngươi đều lầm rồi. Lần này Thiên Ma Giáo trở về giang hồ, ta thấy cũng không bình thường. Hình như họ đang tìm thứ gì đó."
Có người lập tức suy đoán, "Ta nhớ hai mươi năm trước, quyển bí tịch vô thượng Cửu Tiêu Bảo Điển của Thiên Ma Giáo bị mất, không biết liệu có phải là vì nó không?"
"Có thể, khả năng cao đấy."
"Ta nghe nói lúc trước người của Thiên Ma Giáo xuất hiện ở trấn Thanh Vân của Đại Chu, hình như ở lại đó rất lâu."
Sau khi nói xong chuyện Thiên Ma Giáo, bọn họ lại nói đến đại hội võ lâm, có vẻ sẽ không rời khỏi quán trà sớm.
Khi họ nghị luận, nhất là lúc nhắc tới Cửu Tiêu Bảo Điển, lòng Tiểu Mặc Nhi dậy sóng to gió lớn.
Cậu vạn lần không ngờ rằng quyển Cửu Tiêu Bảo Điển trong tay mình lại chính là của Thiên Ma Giáo.
Cậu không khỏi nhớ lại lời mẫu thân từng dặn, vốn tưởng mẫu thân sợ người ngoài mơ ước, giờ xem ra là để đề phòng người của Thiên Ma Giáo tới tìm mình.
Tiểu Mặc Nhi nhìn Bắc Vũ Đường một cái.
Có phải mẫu thân đã sớm biết lai lịch của Cửu Tiêu Bảo Điển rồi không?
Bắc Vũ Đường nói, "Nếu U Minh này tìm được Cửu Tiêu Bảo Điển, luyện đến đại thành, chỉ sợ giang hồ sẽ gió tanh mưa máu."
Tiểu Đại Hương vừa nghe, vội nói, "Vậy chúng ta phải cầu nguyện hắn vĩnh viễn không tìm được. Mộc tỷ tỷ, Cửu Tiêu Bảo Điển đó thật sự lợi hại đến vậy sao?"
"Đương nhiên. Ta từng đọc một quyển truyện ký về võ lâm, có một trang ghi lại: Một trăm năm trước, vị tiền bối sáng tạo ra Cửu Tiêu Bảo Điển đã từng một mình giết chết mười tám vị tông sư, có thể nói là danh chấn thiên hạ. Nói cách khác, nếu Tần thiếu hiệp tập luyện được công pháp đó, chỉ sợ hôm nay đã sớm là Minh chủ võ lâm. Nào còn đến lượt Lôi công tử."
Tần Vũ Hiên vội tỏ vẻ khiêm tốn, "Chưa chắc. Lôi công tử võ công trác tuyệt, dù ta có luyện thành công pháp kia cũng chưa chắc đã thắng được hắn."
Bắc Vũ Đường cười, "Tần công tử quá khiêm nhường. Ta từng nghe nói năm đó Cửu Tiêu Bảo Điển mất tích cùng Tả sứ Thiên Ma Giáo. Có lời đồn tình nhân của Tả sứ Thiên Ma Giáo là người trấn Thanh Vân."
Tiểu Mặc Nhi tiếp lời, "Mẫu thân còn nhớ không, lúc đó chúng ta từng thấy người Thiên Ma Giáo ở ngoài trấn Thanh Vân đấy. Thì ra các nữ tử bạch y đó chính là người Thiên Ma Giáo, chẳng trách lúc họ xuất hiện, con lại thấy rất quen. Mẫu thân, họ không tìm được Cửu Tiêu Bảo Điển, hay là chúng ta tới trấn Thanh Vân tìm thử đi, chưa biết chừng lại tìm được ở trong sơn động nào đó!"
Bắc Vũ Đường bật cười, "Đồ ngốc, người trong Thiên Ma Giáo còn không tìm được, con tìm được sao?"
"Không phải bí tịch võ công đều phải là người có duyên mới tìm được sao, chưa biết chừng con lại là người có duyên đó thì sao. Chờ đến lúc con luyện thành Cửu Tiêu Bảo Điển thần công, con cũng có thể làm Minh chủ võ lâm."
Tiểu Mặc Nhi giòn tan lập mục tiêu khiến đoàn người đều buồn cười.
Có câu: Người nói vô tình, người nghe có ý.
Tần Vũ Hiên âm thầm ghi nhớ trấn Thanh Vân, có lẽ có cơ hội có thể qua thử vận may một lần.
****
Đoàn người Lôi Ngự Đình mau chóng ra sân, Nam Cung Thiên Hùng nhìn quanh một lượt, lên tiếng hỏi, "Ai là Cố Phiên Nhiên?"
Cố Phiên Nhiên nghe vậy, đi lên trước.
"Nam Cung bá bá." Ả yểu điệu thi lễ, bộc lộ nhuần nhuyễn khí độ của một tiểu thư khuê các.
Nam Cung Thiên Hùng không quan tâm ả đang hành lễ, trực tiếp hỏi thẳng, "Ta hỏi ngươi, đồ ăn trên bàn là ngượi chuẩn bị?"
"Đúng vậy." Cố Phiên Nhiên đồng ý dứt khoát.
Vì ả biết, chuyện này rất dễ tra ra.
"Chính ngươi phái người gọi Băng Vũ và U Minh tới?" Nam Cung Thiên Hùng tiếp tục thẩm vấn.
"Không phải."
Nghe ả phủ nhận, đôi mắt Nam Cung Thiên Hùng nheo lại đầy nguy hiểm, "Ngươi nói không phải?"
"Đúng. Ta không có lý do làm vậy." Cố Phiên Nhiên giải thích.
Gia đinh đi gọi người lúc trước bị gọi tới.
"Cố tiểu thư thật sự có bảo nô tài đi tìm Giáo chủ U Minh đến chỗ nàng ấy." Gia đinh ngoan ngoãn khai báo.
"Nô tỳ nghe Cố tiểu thư phân phó tới tìm Nam Cung tiểu thư," Nha hoàn thành thật trả lời.
"Các ngươi nói dối, trước giờ ta chưa từng phân phó các ngươi. Các ngươi ngậm máu phun người!" Cố Phiên Nhiên rất tức giận.
Nha hoàn phản bác, "Minh chủ, chuyện này mấy người Tiểu Thúy, Tiểu Lý cũng thấy, nô tỳ không nói dối, ngài không tin, có thể gọi họ tới đối chất."
Kết quả đối chất đã chứng minh nha hoàn không nói dối.
"Ngươi còn gì để nói?" Nam Cung Thiên Hùng hận không thể đập một chưởng qua.
"Ta chưa từng làm." Cố Phiên Nhiên bất lực, lại chỉ có thể nhìn mọi người bằng đôi mắt ngấn lệ.
"Nha đầu Băng Vũ coi ngươi là bằng hữu, thế mà ngươi lại dám hại nàng."
"Ngươi hạ dược trong rượu, lại thêm Nhất Nhật Hoan vào lư hương, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?" Nam Cung Thiên Hùng lạnh lùng hỏi.
"Ta không có lý do làm vậy. Ta bị người khác hãm hại."
"Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi không giảo biện được đâu."
Cố Phiên Nhiên không khỏi nhìn về phía Tần Vũ Hiên, "Vũ Hiên, ngươi nói với họ đi, ta không phải loại người như vậy."
Tần Vũ Hiên thấy ả duỗi tay định bắt lấy cánh tay mình, thân thể vô thức tránh đi.
Sắc mặt Cố Phiên Nhiên cứng đờ, đôi mắt đột nhiên trợn to.
Hắn, hắn thật sự đã thay đổi.
Vừa rồi ở sau núi bắt ả lựa chọn, cũng là giả.
"Vũ Hiên."
Tần Vũ Hiên mở miệng, "Cố tiểu thư, giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi..."
"Ta bị hãm hại. Người hãm hại ta nhất định là nàng ta!" Cố Phiên Nhiên nóng nảy đến mức trực tiếp ném nồi cho Bắc Vũ Đường.
Lôi Ngự Đình không vui. Những người khác cũng biết, mấy người là bằng hữu của Minh chủ.
Nam Cung Thiên Hùng là người đầu tiên gầm lên, "Ngươi đúng là vô sỉ, còn vu oan giá họa. Bằng hữu của Minh chủ, há là người ngươi có thể bôi nhọ."
"Nữ oa oa này đúng thật là ác độc, việc mình làm mà còn muốn đổ tội cho người khác."
"Dù ta có muốn hãm hại, ta cũng sẽ không lựa chọn nơi mình ở, càng không để lại bầu rượu kia." Cố Phiên Nhiên cắn chặt điểm này.
Bắc Vũ Đường đứng ra, "Cố tiểu thư, vừa rồi ngươi muốn đẩy ta ngã, mà sau lưng ta vừa lúc là cái bàn. Không biết ở đây có ai chú ý không? Xin hãy ra làm chứng cho ta."
Có người lập tức đứng ra, "Ta có thấy."
"Ta cũng thấy."
Lôi Ngự Đình nhìn Tần Vũ Hiên, "Tần thiếu hiệp, nàng ta do ngươi dẫn đến, ngươi nói xem nên xử trí thế nào?"
Cố Phiên Nhiên nhìn Tần Vũ Hiên bằng ánh mắt khẩn cầu.
Tần Vũ Hiên nghiêm mặt, "Nếu nàng ta đã làm sai, việc này vẫn phải do Minh chủ và Nam Cung gia xử trí. Chỉ là, hy vọng các vị nể mặt ta, giữ lại cho nàng ta một mạng."
Đúng lúc này, U Minh và Nam Cung Băng Vũ cùng xuất hiện.
Nam Cung Băng Vũ xông lên, giật tóc Cố Phiên Nhiên, tát ả hai cái rất mạnh.
"Cố Phiên Nhiên, ta toàn tâm toàn ý với ngươi, vậy mà ngươi lại hãm hại ta!" Nam Cung Băng Vũ rất tức giận.
Cố Phiên Nhiên bị nàng ta đánh đau, vô cùng chật vật, nhưng không một ai ở đây ngăn cản.
Nam Cung Băng Vũ quên mất mình là người tập võ, tức giận đến mức dùng sức mà đánh.
Cố Phiên Nhiên không phải người tập võ, sức lực hai người chênh lệch rất lớn, ả chỉ có nước bị đè ra đánh.
"Băng Vũ, muội nghe ta nói, muội bị người ta lợi dụng rồi. Chuyện này không giống như muội nghĩ đâu." Cố Phiên Nhiên nhịn đau giải thích.
Nam Cung Băng Vũ hoàn toàn không nghe lời ả, cứ nghĩ đến việc thân thể mình bị vô số người nhìn thấy hết, nàng ta lại xấu hổ buồn bực, trực tiếp xé quần áo Cố Phiên Nhiên, rất có xu thế không lột sạch ả thì không bỏ qua.
"A!" Cố Phiên Nhiên hoảng sợ kêu lên.
Cùng với tiếng kêu đó, quần áo của ả bị xé xuống, lộ ra một phần ngực.
Người xung quanh thấy cảnh này, một đám đều trợn to mắt, nhìn chằm chằm làn da tuyết trắng kia, người tinh mắt đều thấy được trên người ả có dấu hôn, nhìn là hiểu ngay.
"Tiện nhân!" Nam Cung Băng Vũ nổi giận mắng.
Tần Vũ Hiên căn bản không muốn quản, nhưng tốt xấu gì ả cũng là người hắn dẫn tới, nếu bị Nam Cung Băng Vũ lột sạch, hắn cũng mất mặt.
Hắn tiến lên ngăn cản, tách hai người ra.
"Tần Vũ Hiên, ngươi còn che chở cho nữ nhân này!" Nam Cung Băng Vũ cả giận mắng.
Lúc này, Cố Phiên Nhiên vô cùng chật vật, tóc tai tán loạn, quần áo lộn xộn, khuôn mặt có mấy dấu tay đỏ hồng, trên người cũng có những vết cào lớn nhỏ. Muốn thảm bao nhiêu, có bấy nhiêu.
"Băng Vũ, ta không hề làm vậy. Ta thật sự bị oan uổng. Chúng ta là bằng hữu, sao ta có thể làm ra chuyện như vậy." Cố Phiên Nhiên ủy khuất nói.
"Cố Phiên Nhiên, đừng coi ta là kẻ ngốc. Ngươi dẫn dụ ta tới chẳng qua là vì muốn ta chặn U Minh thay ngươi. Ngươi muốn khơi mào cuộc chiến giữa Nam Cung gia ta và Thiên Ma Giáo, như vậy ngươi sẽ thoát vây, đúng không?"
"Ngươi đừng cho là ta không biết, lần này U Minh tới là vì ngươi. Ngươi đã sớm biết U Minh, không đúng, ngươi là nữ sủng U Minh nuôi nhốt. Ngươi trốn khỏi U Minh, giờ hắn tới bắt ngươi. Ngươi sợ bị hắn bắt, nên muốn dùng ta thay thế."
Bắc Vũ Đường ở bên xem náo nhiệt khá ngạc nhiên khi nghe lời này.
Với chỉ số thông minh kia, Nam Cung Băng Vũ tuyệt đối không thể tưởng tượng được đến vậy, người liên tưởng ra như vậy hẳn là một người khác.
Bắc Vũ Đường dừng mắt trên người U Minh.
Người này không nói gì, cố ý để Nam Cung Băng Vũ nói như thế, thậm chí nhấn mạnh thân phận Cố Phiên Nhiên là nữ sủng của U Minh.
U Minh có ý định gì, xem là biết.
Cố Phiên Nhiên hoàn toàn không ngờ nàng ta lại nghĩ như vậy, hơn nữa lý do này còn cực kỳ hợp lý. Nếu không phải biết chuyện này không phải do mình làm, chắc ả cũng tin là thật.
"Nam Cung gia ta sẽ mang nữ nhân này về." Nam Cung Thiên Hùng nói.
U Minh luôn im lặng đột nhiên rơi xuống bên người Cố Phiên Nhiên, túm lấy cổ áo ả, trong lúc mọi người chưa phản ứng lại, xách ả rời đi.
Giọng nói càn rỡ của U Minh từ trong đêm tối truyền đến, "Nàng là nữ nô của ta, không ai có quyền xử trí nàng."
"U Minh!"
Nam Cung Thiên Hùng muốn đuổi theo, lại bị chưởng môn khác ngăn cản.
"Đừng đuổi, tránh trúng kế."
"Không sai. Đám Ma giáo này quỷ kế đa đoan, không thể lơ là."
Cố Phiên Nhiên bị bắt đi, người Nam Cung gia không truy đuổi, người còn lại càng không truy đuổi.
"Chết tiệt!" Nam Cung Thiên Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, trút bớt nỗi bất mãn trong lòng.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua Tần Vũ Hiên vô cùng bình tĩnh. Nàng cũng chẳng hề ngạc nhiên khi thấy hắn lạnh nhạt và bình tĩnh như vậy.
Tần Vũ Hiên là người duy nhất trong hậu cung của Cố Phiên Nhiên có ham mê đặc thù.
Hắn rất coi trọng trinh tiết, lúc trước, khi xảy ra quan hệ với Cố Phiên Nhiên, vừa lúc kỳ sinh lý của ả tới, vô tình giấu trời qua biển. Quan hệ của hai người càng lúc càng thân mật, hắn cũng phát hiện chuyện bên cạnh Cố Phiên Nhiên còn nam nhân khác, càng biết hắn không phải nam nhân đầu tiên của ả.
Ngay lúc đó, Tần Vũ Hiên không thể tiếp nhận, đã từng chuẩn bị rời đi, đáng tiếc, lúc ấy hắn đã rễ tình đâm sâu với Cố Phiên Nhiên, cuối cùng lựa chọn ở lại bên ả.
Chỉ là trong lòng hắn trước sau đều có một cái gai, cái gai này khiến mỗi lần cá nước thân mật với Cố Phiên Nhiên, hắn đều thích bóp cổ ả, hoặc là làm ra một số việc khiến người ta khó mà nhìn nổi. Một kẻ thích hưởng thụ khoái cảm cực hạn khi cận kề cái chết.
Cố Phiên Nhiên lúc đầu còn không thích, nhưng sau đó lại dần thích cảm giác này.
Muốn tiêu trừ hảo cảm của Tần Vũ Hiên với Cố Phiên Nhiên, khiến hắn hoàn toàn không thể trợ lực của ả rất đơn giản, chỉ cần cho hắn xem ả và một tên tình nhân khác của ả ân ái là đủ rồi.
Kiếp trước, hậu cung của Cố Phiên Nhiên rất mạnh, một đám đều có thân phận nổi bật, giờ từng tên đã bị đánh bại.
Tứ hoàng tử Nam Đường Quốc Cổ Phàm Chi đã hoàn toàn vô duyên với Đế vị.
Tấn Vương Đường Cảnh Ngọc đã chết.
Tiếp theo đó là Tiết Thiên, sau khi trải qua chuyện ôn dịch, kem dưỡng da có độc, Cố Phiên Nhiên đã trở thành người hắn chán ghét nhất.
Còn Ám Dạ, sau khi phá hoại chiêu thức Cố Phiên Nhiên dùng để lùa Ám Dạ, giờ hai người chẳng khác nào người xa lạ, không đáng phải lo.
Mà Tần Vũ Hiên, để hắn thấy chuyện hắn để ý nhất, chán ghét nhất, với tính cách của Tần Vũ Hiên, hắn tuyệt đối sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với ả nữa. Đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp bất ngờ xảy ra, tóm lại, tạm thời có thể loại bỏ hắn.
Còn hai người cuối cùng, một là U Minh hành tung vô định, hai là Đại hoàng tử Đại Chu - Hoa Phi Vũ.
U Minh vẫn đang trong giai đoạn có hứng thú với Cố Phiên Nhiên, còn chưa yêu sâu sắc.
Đại hoàng tử Hoa Phi Vũ thì giờ đang thích Cố Phiên Nhiên.
Bắc Vũ Đường tính toán trong lòng, hậu cung của Cố Phiên Nhiên chỉ còn lại hai tên phải chăm sóc đặc biệt, còn những tên khác... Đôi mắt nàng thoáng nét hung ác.
Đêm nay là một đêm không bình tĩnh, người trong Cửu Hoa Sơn Trang đều biết, tiểu nữ nhi của gia chủ Nam Cung thế gia và Giáo chủ Thiên Ma Giáo U Minh đã tằng tịu với nhau, hơn nữa, thân thể nàng ta đã bị rất nhiều người xem hết.
Người Nam Cung thế gia mang theo Nam Cung Băng Vũ rời khỏi Cửu Hoa Sơn ngay trong đêm, nếu mai mới đi, họ không còn mặt mũi nào nữa.
- Hi Viên-
Lôi Ngự Đình đi đến bên cạnh Bắc Vũ Đường, "Ta tò mò lắm đấy, ngươi và nàng ta có thù oán gì vậy?"
Người ở đây đều không ngốc, sao có thể đi theo bên cạnh Bắc Vũ Đường lâu như vậy mà còn không phát hiện ra gì được.
Trước đó họ đều nghẹn trong lòng, chưa bao giờ hỏi tới.
Ai cũng có bí mật của mình, nếu nàng không muốn nói thì không ai có thể ép hỏi cả.
Lần này, Bắc Vũ Đường để họ tham dự, nói thẳng kế hoạch cho họ. Phải biết, trước giờ đều là nàng chỉ đạo, trước khi đi làm thì họ hoàn toàn không biết cái gì hết.
Thật ra, đây cũng là một tín hiệu, nàng đã bắt đầu tin họ.
Đây mới là nguyên nhân vì sao Lôi Ngự Đình đột nhiên hỏi ra.
Bắc Vũ Đường nhìn họ một cái, thấy ánh mắt tò mò đánh giá của họ, đôi môi hé mở, "Huyết hải thâm thù, không chết không ngừng."
Tám chữ, đánh mạnh vào lòng họ.
Nụ cười bất cần đời luôn chầu chực trên mặt Lôi Ngự Đình cũng thu lại.
Không khí trong viện cũng có vẻ cực kỳ nặng nề vì tám chữ này.
Bắc Vũ Đường thấy biểu cảm ngưng trọng của họ, cười khẽ một tiếng, "Khuya rồi, đi ngủ đi."
Lôi Ngự Đình nhìn nàng một cái, ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt sâu thẳm của Ám Dạ hơi lập lòe, xoay người rời đi.
Tiết Thiên muốn nói lại thôi, không biết nên mở lời thế nào.
Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương bị Bắc Vũ Đường đưa vào phòng, bản thân nàng thì tới bên cây bạch quả, nhảy lên ngọn cây, đứng trên cây ngắm bầu trời đầy sao, suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.
Phong Ly Ngân đứng cách đó không xa, nhìn bóng người thon thả kia, không biết là do ánh trăng hay do bóng đêm, nàng lúc này cho người ta cảm giác thật hiu quạnh, như tách biệt khỏi thiên địa.
Nhìn tấm lưng kia, Phong Ly Ngân đột nhiên cảm thấy lòng tê rần, giống như bị người ta siết chặt.
Minh ở trong hư không kinh ngạc nhìn chân trời, vô số điểm sáng vàng xuất hiện trong đêm tối, những điểm sáng này cùng hướng về một phía.
Lúc này, phía sau Phong Ly Ngân dần hiện ra một thân ảnh thật lớn, những điểm sáng vàng dần bị hư ảnh đó hấp thu, hấp thu càng nhiều điểm sáng, hư ảnh càng rõ ràng, dần dần ngưng thực.
Minh không tự giác nuốt nước bọt, sống lại càng lúc càng nhanh rồi.
Hắn vốn tưởng ít phải mấy năm, thậm chí mấy chục năm, giờ xem ra, không cần lâu đến vậy.
Minh có chút lo lắng nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, nàng không biết gì cả, không biết nàng như vậy có thể bình ổn lửa giận của y không.
Haizz, chỉ có thể mặc cho số phận.
Minh biến mất.
Lúc này, Phong Ly Ngân không hề hay biết, tay y không tự giác ấn ngực.
Vì sao lại có cảm giác này? Ngay sau đó, Phong Ly Ngân đứng bên cạnh Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhận ra hơi thở của người tới, cũng không để ý đến y.
Người này giống như thuốc cao bôi trên da chó, quẳng thế nào cũng không ra.
"Ta có thể giúp ngươi." Phong Ly Ngân nhẹ giọng nói.
Bắc Vũ Đường xua xua tay, "Cảm ơn ý tốt của ngươi. Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng thù của ta, ta sẽ tự mình động thủ. Nếu ngươi thật sự muốn giúp thì có thể làm trợ thủ cho ta, nhưng đừng có mà làm thịt họ đấy. Nếu ngươi thật sự làm thịt họ, ta sẽ phải làm thịt ngươi."
Bắc Vũ Đường cảnh cáo, nàng không hy vọng có người chắn ngang một chân.
Đã nói đến mức này, Phong Ly Ngân còn có thể nói gì.
Trước đó là giao dịch, nàng không đồng ý.
Giờ làm bằng hữu, nàng vẫn không đồng ý.
Bởi vậy, có thể thấy, hận ý của nàng với họ đã ăn sâu vào xương máu.
Hôm sau, đoàn người Bắc Vũ Đường rời đi, Lôi Ngự Đình vì phải tiếp quản Cửu Hoa Sơn Trang, tạm thời không thể đi cùng, chờ hắn giao sơn trang cho người của mình xử lý xong thì mới có thể hội hợp với họ.
Lúc xuống núi gặp Tần Vũ Hiên, vừa lúc thấy hắn bị phục kích, họ thuận tay giúp hắn một lần, thế là Tần Vũ Hiên đi cùng đường với họ luôn.
"Trước đó có một quán trà, chúng ta qua đó nghỉ ngơi chút đi."
"Cũng được."
Trong quán trà có bốn cái bàn, hai bàn đã có người ngồi, nhìn cách ăn mặc có thể thấy họ đều là người trong võ lâm, nhưng khi thấy đoàn người vẫn không chào hỏi nhau, có thể thấy họ không tham gia đại hội võ lâm.
Hai bàn người cũng không để ý đến họ, chỉ lo nghị luận.
"Gần đây Thiên Ma Giáo hoạt động năng nổ ghê, không biết có phải định tái xuất giang hồ, gây tai họa cho người ta không nữa." Có người lo lắng sốt ruột.
"Không biết. Giáo chủ trước bị mấy đại tông sư giết, hẳn là sẽ không quấy phá trước khi có đủ thực lực đâu."
"Các ngươi đều lầm rồi. Lần này Thiên Ma Giáo trở về giang hồ, ta thấy cũng không bình thường. Hình như họ đang tìm thứ gì đó."
Có người lập tức suy đoán, "Ta nhớ hai mươi năm trước, quyển bí tịch vô thượng Cửu Tiêu Bảo Điển của Thiên Ma Giáo bị mất, không biết liệu có phải là vì nó không?"
"Có thể, khả năng cao đấy."
"Ta nghe nói lúc trước người của Thiên Ma Giáo xuất hiện ở trấn Thanh Vân của Đại Chu, hình như ở lại đó rất lâu."
Sau khi nói xong chuyện Thiên Ma Giáo, bọn họ lại nói đến đại hội võ lâm, có vẻ sẽ không rời khỏi quán trà sớm.
Khi họ nghị luận, nhất là lúc nhắc tới Cửu Tiêu Bảo Điển, lòng Tiểu Mặc Nhi dậy sóng to gió lớn.
Cậu vạn lần không ngờ rằng quyển Cửu Tiêu Bảo Điển trong tay mình lại chính là của Thiên Ma Giáo.
Cậu không khỏi nhớ lại lời mẫu thân từng dặn, vốn tưởng mẫu thân sợ người ngoài mơ ước, giờ xem ra là để đề phòng người của Thiên Ma Giáo tới tìm mình.
Tiểu Mặc Nhi nhìn Bắc Vũ Đường một cái.
Có phải mẫu thân đã sớm biết lai lịch của Cửu Tiêu Bảo Điển rồi không?
Bắc Vũ Đường nói, "Nếu U Minh này tìm được Cửu Tiêu Bảo Điển, luyện đến đại thành, chỉ sợ giang hồ sẽ gió tanh mưa máu."
Tiểu Đại Hương vừa nghe, vội nói, "Vậy chúng ta phải cầu nguyện hắn vĩnh viễn không tìm được. Mộc tỷ tỷ, Cửu Tiêu Bảo Điển đó thật sự lợi hại đến vậy sao?"
"Đương nhiên. Ta từng đọc một quyển truyện ký về võ lâm, có một trang ghi lại: Một trăm năm trước, vị tiền bối sáng tạo ra Cửu Tiêu Bảo Điển đã từng một mình giết chết mười tám vị tông sư, có thể nói là danh chấn thiên hạ. Nói cách khác, nếu Tần thiếu hiệp tập luyện được công pháp đó, chỉ sợ hôm nay đã sớm là Minh chủ võ lâm. Nào còn đến lượt Lôi công tử."
Tần Vũ Hiên vội tỏ vẻ khiêm tốn, "Chưa chắc. Lôi công tử võ công trác tuyệt, dù ta có luyện thành công pháp kia cũng chưa chắc đã thắng được hắn."
Bắc Vũ Đường cười, "Tần công tử quá khiêm nhường. Ta từng nghe nói năm đó Cửu Tiêu Bảo Điển mất tích cùng Tả sứ Thiên Ma Giáo. Có lời đồn tình nhân của Tả sứ Thiên Ma Giáo là người trấn Thanh Vân."
Tiểu Mặc Nhi tiếp lời, "Mẫu thân còn nhớ không, lúc đó chúng ta từng thấy người Thiên Ma Giáo ở ngoài trấn Thanh Vân đấy. Thì ra các nữ tử bạch y đó chính là người Thiên Ma Giáo, chẳng trách lúc họ xuất hiện, con lại thấy rất quen. Mẫu thân, họ không tìm được Cửu Tiêu Bảo Điển, hay là chúng ta tới trấn Thanh Vân tìm thử đi, chưa biết chừng lại tìm được ở trong sơn động nào đó!"
Bắc Vũ Đường bật cười, "Đồ ngốc, người trong Thiên Ma Giáo còn không tìm được, con tìm được sao?"
"Không phải bí tịch võ công đều phải là người có duyên mới tìm được sao, chưa biết chừng con lại là người có duyên đó thì sao. Chờ đến lúc con luyện thành Cửu Tiêu Bảo Điển thần công, con cũng có thể làm Minh chủ võ lâm."
Tiểu Mặc Nhi giòn tan lập mục tiêu khiến đoàn người đều buồn cười.
Có câu: Người nói vô tình, người nghe có ý.
Tần Vũ Hiên âm thầm ghi nhớ trấn Thanh Vân, có lẽ có cơ hội có thể qua thử vận may một lần.
****
Danh sách chương