Tác giả: Vân Phi Mặc
Tới Ngô Phủ, Tần Vũ Hiên và họ chia tay.
Sau khi hắn đi xa, Tiểu Mặc Nhi mới hỏi, "Mẫu thân, hắn sẽ đi sao?"
"Không đi, vậy ép hắn đi." Bắc Vũ Đường nói.
Tiểu Mặc Nhi đã hiểu.
Xem ra mẫu thân đã tính cả rồi.
"Giờ chúng ta đi đâu?" Tiết Thiên hỏi.
Bắc Vũ Đường hồi tưởng lại, tình hình bây giờ đã khác kiếp trước. Cố Phiên Nhiên ra ngoài không còn là tiền hô hậu ủng nữa, mà là chó nhà có tang.
Tuy có khác, nhưng nàng có cảm giác, có một số việc đã chú định sẽ xảy ra.
"Đến Đại Chu." Bắc Vũ Đường trầm giọng.
Kiếp trước, Cố Phiên Nhiên, Tần Vũ Hiên và Đường Cảnh Ngọc cùng du ngoạn bên ngoài, Tần Vũ Hiên mời họ tới Đại Chu. Đường Cảnh Ngọc muốn xem thử Đại Chu lúc đó thế nào, mà Cố Phiên Nhiên thì lại nghĩ tới Hoa Phi Vũ.
Ba người khác tâm tư, nhưng lại cùng đích đến.
Giờ tuy đã thay đổi, nhưng nhất định họ sẽ tới Đại Chu, nguyên nhân là vì U Minh sẽ đi.
Từ sau khi Tả sứ Thiên Ma Giáo làm phản, tất cả các dấu hiệu xuất hiện đều ở Đại Chu, chỉ cần U Minh còn chưa buông tha Cửu Tiêu Bảo Điển, thì hắn chắc chắn sẽ tới Đại Chu.
Đoàn người chuẩn bị đến Đại Chu, tới địa giới U Châu thì định nghỉ ngơi hai ngày rồi lại xuất phát.
"Tiểu nhị, có tiệm sách nào có một ít truyện ký hay thoại bản gì đó không?"
Tiểu nhị nhìn bạc trên bàn, cười tủm tỉm nhận lấy, giới thiệu kỹ càng, "Không có quá nhiều hiệu sách nhận thoại bản, đại khái chỉ có bốn nhà thôi. Trong đó thư phòng Vân Trúc là lớn nhất, nhưng không thu nhiều. Ba nhà khác thì quy mô khá nhỏ..."
Bắc Vũ Đường nghe rất nghiêm túc, buổi chiều, nàng cầm một chồng đồ dày ra khỏi khách điếm, yêu cầu những người khác không được đi theo, tự mình hóa thành một thanh niên tuấn tú gầy ốm đến hiệu sách.
Tiệm sách càng lớn thì lực ảnh hưởng càng lớn, nên tất nhiên là lựa chọn đầu tiên.
Bắc Vũ Đường tiến vào tiệm sách, biểu lộ mục đích của mình.
Chưởng quầy lấy một thoại bản trong tay nàng, mở ra đọc thử, bên trong là tranh vẽ kết hợp với văn tự.
"Cái này của ngươi..." Lão bản lật vài tờ, càng đọc càng thích, "Có phần giống với mấy thoại bản Cố thị từng ra."
Mấy thoại bản đó cứ bán là hết, tiếc là sau này không còn xuất hiện.
Bắc Vũ Đường tất nhiên biết đó là thủ đoạn nhỏ của Cố Phiên Nhiên làm để kiếm tiền trước khi phất lên, sau này có tiền rồi, ả cũng chướng mắt chút tiền ít ỏi này.
"Trước kia cũng có người mô phỏng ra mấy quyển, tiếc là không bán được mấy. Giá này, chỉ sợ..." Chưởng quầy nói, ý tứ lại rất rõ ràng.
Bắc Vũ Đường tất nhiên biết hắn nói vậy cũng chỉ vì muốn ép giá thôi.
"Chưởng quầy, tiểu sinh nói thẳng, ngươi thấy trả bao nhiêu cho phù hợp thì trả. Nếu ta thấy được, ta bán cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?"
Chưởng quầy cười nói, "Được, ta cũng thích như vậy. Ta trả năm lượng bạc."
Bắc Vũ Đường cũng không quan tâm ít hay nhiều tiền, nhưng nếu đồng ý dứt khoát quá thì lại không bình thường.
"Giá này hơi thấp. Giấy và mực đã tốn ba lượng của ta, chứ chưa nói đến làm trễ bao nhiêu việc của tiểu sinh. Mười lượng."
Chưởng quầy cảm thấy giá này vẫn chấp nhận được, nhưng thương nhân mà, ép giá được bao nhiêu thì ép thôi.
"Tám lượng. Đây là giá cao nhất rồi, nếu là nhà khác, chắc chắn không mua đâu."
"Tám lượng thì tám lượng, chỉ là, ta có một yêu cầu, tên thoại bản không thể sửa, chỉ có thể gọi là "Bí sử võ lâm"." Bắc Vũ Đường đưa ra yêu cầu.
"Được, không thành vấn đề."
Bắc Vũ Đường và chưởng quầy thỏa thuận và thanh toán xong.
Sau khi ra khỏi tiệm sách, Bắc Vũ Đường lại tới ba nhà khác, bán mỗi nhà một loại thoại bản, mỗi thoại bản lại đề cập đến câu chuyện khác nhau, nhưng nhân vật thì chỉ có mấy người.
Làm xong cả rồi, Bắc Vũ Đường mua ít đồ ăn vặt cho mấy người Tiểu Mặc Nhi rồi quay lại khách điếm.
Sau khi họ rời khỏi U Châu, thoại bản bắt đầu được bán ra khỏi tiệm sách, mới đầu cũng không ai để ý đến "Bí sử võ lâm", nhưng từ khi có người đọc, nó bắt đầu lan truyền dần.
Cùng với sự lan truyền của "Bí sử võ lâm" là một số câu chuyện tình rung động lòng người, trùng hợp là, nhân vật chính lại chính là nhân vật trong "Bí sử võ lâm".
Trong một quán trà nào đó, bầu không khí ồn ào náo nhiệt, một đám người thảo luận về chuyện xảy ra ở Đại hội võ lâm vừa rồi.
"Đại hội võ lâm bốn năm một lần, không ngờ người cuối cùng trở thành Minh chủ lại là một người vô danh."
"Sai rồi. Hắn không phải người vô danh đâu."
Có người kinh ngạc hỏi, "Hắn có thân phận gì?"
"Biết cửa hàng Lôi thị không?"
"Đương nhiên là biết."
"Hắn chính là Đại đương gia của cửa hàng Lôi thị đấy."
"Thì ra là hắn."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
"Ta vốn tưởng Tần Vũ Hiên sẽ thành Minh chủ cơ, thật đáng tiếc."
"Các ngươi biết chuyện gì xuất sắc nhất đại hội võ lâm năm nay không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Người tung tin bừng bừng hứng thú kể: "Không phải chuyện về Lôi minh chủ đâu, mà là chuyện mọi người nhìn thấy Giáo chủ U Minh của Thiên Ma Giáo và tiểu nữ nhi của gia chủ Nam Cung thế gia Nam Cung Băng Vũ lăn giường cơ. Nam Cung Băng Vũ ngày đó bị người chạy tới nhìn thấy hết. Không giữ nổi trong sạch rồi."
"Không thể nào, còn có chuyện như vậy sao?"
"Việc này cực kỳ chính xác đấy, đã sớm lan truyền trong các đại tông môn rồi. Không tin, các ngươi đi hỏi thăm mà xem."
......
Không biết bắt đầu từ đâu, từ khi nào, chuyện về U Minh và Nam Cung Băng Vũ đã nháo đến mức ai ai cũng biết, thậm chí, mọi chuyện còn thú vị hơn khi có người phát hiện trong "Bí sử võ lâm" có kể về U Minh và Nam Cung Băng Vũ.
Từ đó, người biết chuyện đều sẽ mua quyển "Bí sử võ lâm" đọc thử, đọc xong thì lại chia sẻ với người ta.
Còn hai quyển thoại bản khác cũng mau chóng bị đào ra, cũng là truyện, nội dung thì càng muôn màu muôn vẻ.
Lúc này, đoàn người Bắc Vũ Đường đang nghỉ ngơi ở một khách điếm nơi rừng núi, trong khách điếm có rất nhiều loại người, có người trong võ lâm, có tiểu thương. Người ngồi bàn bên cạnh chính là người trong võ lâm, họ đang bừng bừng nói đến tin tức mới nhất trên giang hồ.
"Tần Vũ Hiên thật thảm, nữ nhân của mình bị U Minh đoạt, hắn không đánh lại, chỉ có thể làm rùa rụt cổ."
"Ơ? Đâu phải đâu? Ta nghe nói Tần Vũ Hiên cướp nữ nhân của U Minh, U Minh vì trả thù Tần Vũ Hiên nên ngủ với vị hôn thê Nam Cung Băng Vũ của hắn, còn khiến mọi người thấy sạch thân thể Nam Cung Băng Vũ, phải nói là quá ác độc."
"Không đúng, không đúng, các ngươi nói không đúng gì hết. Rõ ràng là U Minh hoành đao đoạt ái, cướp đi nữ nhân của Tần Vũ Hiên ngay trước mặt hắn. Còn Nam Cung Băng Vũ kia thì ái mộ Tần Vũ Hiên, U Minh biết việc này, trực tiếp ngủ luôn Nam Cung Băng Vũ, khiến Tần Vũ Hiên chẳng chiếm được gì cả."
"Theo các ngươi, U Minh và Tần Vũ Hiên này rốt cuộc có thù oán gì vậy chứ?"
"Chuyện các ngươi kể xưa rồi. Ta có tin mới đây này." Một nam nhân vẻ ngoài đáng khinh cười tủm tỉm.
"Tin gì đấy?"
Mọi người đều nhìn về phía hắn.
"Các ngươi từng đọc "Bí sử võ lâm" chưa?" Nam nhân đáng khinh hỏi.
"Ta còn tưởng ngươi định nói gì cơ, thì ra là cái này. Đây này, ta còn mang theo một quyển đây này. Bức họa trên đó chẳng phải là họa lại cảnh U Minh và Nam Cung Băng Vũ mây mưa ở Cửu Hoa Sơn Trang hôm đó sao." Một người khác cười đen tối.
Nam nhân đáng khinh cười nói: "Có người biết là được rồi. Nhưng, các ngươi không biết rồi, còn có một quyển tên là "Những mẩu chuyện trên giang hồ", trong đó tuy không chỉ tên nói họ, nhưng nội dung chính là kể chuyện mấy người Tần Vũ Hiên, Nam Cung Băng Vũ, U Minh và Cố Phiên Nhiên."
Có người tò mò hỏi, "Nội dung là gì thế?"
"Thật ra, U Minh vẫn luôn ái mộ Tần Vũ Hiên, muốn nạp hắn vào hậu cung của mình, nhưng Tần thiếu hiệp từ chối, còn thích vị tiểu thư Cố Phiên Nhiên kia. U Minh đố kỵ, trực tiếp ra tay bắt Cố Phiên Nhiên đi, khiến hai người không thể ở bên nhau."
Bắc Vũ Đường đang nghe bát quái bỗng phun nước trà trong miệng ra, không khéo vừa đúng trúng mặt nam nhân đáng khinh.
Nam nhân đáng khinh nhảy dựng lên, quát to, "Ngươi bị làm sao thế?"
Một bàn người sôi nổi đứng dậy, ánh mắt bất thiện nhìn đoàn người Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường đứng dậy, áy náy nói với người nọ, "Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý. Thật sự là vì vừa rồi quá chấn động khi nghe U Minh và Tần thiếu hiệp là một đôi."
Nam nhân đáng khinh thấy nàng chân thành, cũng không truy cứu nữa.
Mấy người lại tiếp tục bát quái, nội dung càng ngày càng sốc hơn.
Gì mà Nam Cung Băng Vũ di tình biệt luyến, yêu phải Tần Vũ Hiên, U Minh biết được thì ngủ luôn cùng nàng ta, khiến nàng ta không thể ở bên Tần Vũ Hiên nữa. Còn cả Tần Vũ Hiên trơ mắt thờ ơ nhìn U Minh mang theo nữ nhân mình thích, thật ra là vì trong lòng cũng yêu U Minh, nhưng vì ánh mắt thế tục, hai người chính tà đối lập, hắn không dám để lộ tình cảm này của mình, cũng không dám thừa nhận mình có tình cảm đó.
Nói tóm lại, càng đồn càng thái quá.
Bắc Vũ Đường chắc chắn mình trước đây không hề viết chuyện U Minh và Tần Vũ Hiên có một chân, không ngờ câu chuyện lại biến thành thế này.
Hiệu quả này vượt xa dự đoán của nàng, mà tốc độ lan truyền của nó càng kinh người hơn.
Nàng vốn tưởng cần ít nhất một tháng mới nháo đến mức ai ai cũng biết, nào ngờ, mới nửa tháng, tốc độ lan truyền đã vượt xa cả lộ trình của họ.
Quả nhiên bát quái luôn lan truyền nhanh nhất.
Cùng lúc đó, ở một sơn trang thanh tĩnh, một nam tử đang đi tới đi lui trước cửa một căn phòng, thường thường dùng ánh mắt nôn nóng nhìn về phía cửa.
"Sao còn chưa ra, đã mười ngày rồi."
Từ ngày Tần sư huynh trở về từ Cửu Hoa Sơn thì vẫn luôn bế quan tu luyện, chưa từng ra ngoài nửa bước.
Theo lý thì hôm nay hắn nhất định sẽ ra, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy hắn đâu.
Đến khi mặt trời lặn, sao trời lấp ló, cánh cửa đóng chặt mới mở ra.
Tần Vũ Hiên mang theo nụ cười ra khỏi phòng bế quan, thấy sư đệ đứng ngoài cửa thì hơi kinh ngạc.
"Sư huynh, cuối cùng huynh cũng ra rồi!"
Tần Vũ Hiên nhướng mày, "Xảy ra chuyện?"
"Tin đồn lan truyền điên cuồng rồi!" Người nọ nôn nóng nói.
"Tin đồn nào lan truyền điên cuồng? Phương sư đệ, ngươi nói rõ ràng đi." Tần Vũ Hiên không hiểu gì.
Phương sư đệ chải vuốt suy nghĩ, "Họ đều nói huynh và U Minh có một chân."
"Cái gì?!" Mặt Tần Vũ Hiên tối sầm.
"Không đúng không đúng, là thế này. Lúc đầu thì có người nói sư huynh vô năng, trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu bị người bắt đi, sau đó lại có người nói Nam Cung Băng Vũ sở dĩ bị U Minh hãm hại là vì nàng ta ái mộ sư huynh."
Tần Vũ Hiên nghe mà như lọt vào sương mù, không thể nào hiểu nổi sư đệ của mình muốn nói gì.
Hai người lẩm nhẩm nửa ngày, Tần Vũ Hiên cuối cùng mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
"Giờ người bên ngoài đều truyền rằng U Minh thích sư huynh, sư huynh cũng thích U Minh, nhưng ngại thân phận nên hai người không dám quang minh chính đại ở bên nhau. Cố tiểu thư và Nam Cung Băng Vũ là người bị hại trong chuyện tình này. Bọn họ còn nói, sư huynh không đi cứu Cố tiểu thư là vì không muốn ra tay với U Minh, huynh đau lòng, sợ làm hắn bị thương."
Một tiếng "Rầm" thật lớn vang lên, mặt đất hơi rung động.
Một bên núi giả bị Tần Vũ Hiên đập nát, vô số hòn đá nhỏ văng khắp nơi.
Phương sư đệ khiếp sợ ngây người nhìn hắn.
Lúc này, mặt Tần Vũ Hiên đen sì, cả người cuồng nộ. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn tức giận đến mất khống chế như vậy.
"Buồn cười, ai bịa đặt bên ngoài?" Sắc mặt Tần Vũ Hiên vô cùng âm trầm.
Phương sư đệ thấy hắn nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, sợ hắn làm ra hành động không lý trí, vội chạy theo ngăn cản.
"Sư huynh, huynh muốn đi đâu?"
"Đương nhiên là tìm người tung tin đồn, tử hình ngay lập tức." Tần Vũ Hiên lạnh giọng.
"Sư huynh đừng đi. Chúng ta và ma giáo đều đã đi tra rồi, nhưng không tra được. Chúng ta tìm được một thoại bản, nhưng người ta kể cũng không phải chuyện của các ngươi, họ cũng không biết vì sao người bên ngoài lại nhận định là sư huynh và U Minh nữa."
"Ý ngươi là để mặc người ta bôi nhọ ta như thế?" Tần Vũ Hiên muốn ăn thịt người luôn rồi.
"Không phải. Các chủ đã hạ lệnh cho môn nhân ra ngoài làm sáng tỏ." Phương sư đệ vội vàng nói.
Tần Vũ Hiên nhìn hắn thì cũng hiểu, "Kết quả có phải không như ý không?"
Phương sư đệ gật đầu, "Không ai tin, ngay cả môn nhân của rất nhiều môn phái cũng không tin."
Tần Vũ Hiên hừ lạnh, "Có phải trong Kiếm Các ta cũng có người tin không?"
Phương sư đệ sửng sốt, do dự một lát, cười gượng hai tiếng, "Không có, sao có thể chứ."
"Ha hả." Tần Vũ Hiên hoàn toàn không tin.
Phương sư đệ sợ Tần Vũ Hiên không tin, hỏi là ai, hắn không dám làm chuyện đắc tội người ta, vội lảng sang chuyện khác, "Sư huynh, chuyện cấp bách giờ là nghĩ cách xóa đi lời đồn."
Tần Vũ Hiên trầm ngâm, "Đơn giản, giết U Minh." Đôi mắt hắn hiện lên nét hung ác.
"Sư huynh đừng sốt ruột, U Minh kia quỷ kế đa đoan, rất khó đối phó. Mấy ngày nay huynh bế quan, Nam Cung gia phái năm đại cao thủ đi giết hắn, nhưng hắn vẫn lành lặn mà lui, còn giết hai người."
Ngụ ý là hắn không phải đối thủ.
Tần Vũ Hiên không phải mãng phu, tất nhiên sẽ không ngây ngốc xông lên.
Trong đầu hắn hiện lên lời đồn nghe được ở quán trà hôm đó.
Nếu hắn có Cửu Tiêu Bảo Điển, hắn chắc chắn sẽ đánh bại được U Minh.
Dùng thần công Thiên Ma Giáo giết U Minh thì mới càng thú vị.
Tần Vũ Hiên đã có tính toán.
Trấn Thanh Vân.
Tần Vũ Hiên yên lặng nhẩm tên này.
Hôm sau, Tần Vũ Hiên rời khỏi Kiếm Các từ sớm, lên đường tới trấn Thanh Vân.
Khi Tần Vũ Hiên bị lời đồn chọc giận, một đương sự khác là U Minh nghe được lời đồn thì thẳng tay giết người truyền lời đồn.
Người nói đến chuyện này mà gặp hắn đều bị hắn giết hết.
Hành vi của hắn khiến rất nhiều người bất mãn, không ít người chính đạo muốn giết hắn, cuối cùng lại bị hắn giết ngược.
Hắn tàn nhẫn và quả quyết ra tay khiến lời đồn bình ổn lại vài phần, chỉ là mọi người không cao giọng nghị luận nữa, mà âm thầm lan truyền.
Hắn ra tay, càng khiến người khác nghĩ hắn chột dạ.
U Minh gần đây rất khó chịu, hắn không vui, người xung quanh đừng mong vui nổi.
Thuộc hạ trước kia hầu hạ hắn ít nhất sẽ chết một hai người, nhưng lần này kỳ tích lại xuất hiện, đơn giản là vì bên cạnh hắn có thêm một người – Cố Phiên Nhiên.
U Minh chỉ tra tấn Cố Phiên Nhiên, ban ngày thì ép ả đấm lưng, lau nhà, làm đủ những việc ả không muốn làm, ban đêm thì tra tấn ả dã man, khiến ả hận không thể đi chết luôn cho xong việc.
Mấy ngày bị tra tấn liên tục, Cố Phiên Nhiên cả người tiều tụy, uể oải chán nản.
U Minh tựa như đã nghiện tra tấn Cố Phiên Nhiên, mỗi lần thấy ả nghẹn khuất, khó chịu, tâm trạng hắn sẽ rất tốt.
- Trấn Thanh Vân-
Một chiếc xe ngựa tiến vào thị trấn, thị trấn vẫn phồn hoa như xưa, nhưng không so được với châu phủ lớn. Họ tìm ngủ trọ ở khách điếm xong, Bắc Vũ Đường mới hỏi thăm về địa hình của núi non quanh trấn.
Hôm sau, nàng để mọi người ở lại trấn nghỉ ngơi, bản thân thì lại ra ngoài.
Rời khỏi thị trấn không lâu, Bắc Vũ Đường đột nhiên dừng bước, nhẹ giọng nói, "Ra đi, ta biết ngươi ở sau, không phải trốn."
Một bóng người lặng yên xuất hiện bên cạnh nàng, Bắc Vũ Đường thấy y, khá bất ngờ nhưng không kinh ngạc. Vừa rồi nàng chỉ thử một câu thôi, nào ngờ y lại thành thật đi ra như thế.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Phong Ly Ngân nhìn thẳng mặt nàng, tuy sắc mặt nàng không có gì khác thường, nhưng y vẫn nắm bắt được một chút cảm xúc từ biểu cảm rất nhỏ của nàng.
Nàng vừa lừa y.
"Ta sẽ giữ bí mật." Phong Ly Ngân rất tự giác đảm bảo, "Sẽ không quấy rầy ngươi."
Bắc Vũ Đường nhìn kỹ y một cái, không nói gì nữa.
Sau đó, hai người đi vào trong núi sâu, lang thang vô định.
"Ngươi cảm thấy phong cảnh nơi này thế nào?"
Lúc này, hai người đang đứng trên một tảng đá lớn nhìn hẻm núi nước chảy róc rách, cách đó không xa có một sơn động, sơn động đó chính là mục tiêu của nàng.
Hai người rơi xuống cửa động bị phủ kín bởi dây đằng, nếu không phải Phong Ly Ngân tinh mắt, họ sẽ không phát hiện ra sơn động này.
"Cẩn thận, đừng phá hủy mấy cái dây đằng đó." Bắc Vũ Đường dặn dò.
Hai người cẩn thận đi vào sơn động, sơn động này khá khô ráo, có mùi khá thối, tuy không sâu, nhưng lại rất kín.
Phong Ly Ngân nhìn thấy nàng lấy một đồ vật bọc bằng da trâu ra, đã xác định được mục đích của nàng.
Chính vì biết nàng định làm gì, trong lòng y càng bội phục nàng tâm tư kín đáo.
Từ ngày ấy, nàng đã lên bố cục cả rồi.
Những câu chuyện nàng kể lúc Tần Vũ Hiên xuất hiện hôm đó, cùng với những người nhắc tới Cửu Tiêu Bảo Điển ở quán trà, còn cả tai tiếng gần đây của U Minh và Tần Vũ Hiên.
Từng bước, từng bước, đẩy Tần Vũ Hiên tới cái bẫy nàng đã sớm đào sẵn.
Phong Ly Ngân nhìn nàng bố trí trong động, tiến lên giúp đỡ.
Nửa nén hương sau, hai người một trước một sau rời khỏi sơn động, sơn động vẫn tựa như chưa có người ra vào.
****
Tới Ngô Phủ, Tần Vũ Hiên và họ chia tay.
Sau khi hắn đi xa, Tiểu Mặc Nhi mới hỏi, "Mẫu thân, hắn sẽ đi sao?"
"Không đi, vậy ép hắn đi." Bắc Vũ Đường nói.
Tiểu Mặc Nhi đã hiểu.
Xem ra mẫu thân đã tính cả rồi.
"Giờ chúng ta đi đâu?" Tiết Thiên hỏi.
Bắc Vũ Đường hồi tưởng lại, tình hình bây giờ đã khác kiếp trước. Cố Phiên Nhiên ra ngoài không còn là tiền hô hậu ủng nữa, mà là chó nhà có tang.
Tuy có khác, nhưng nàng có cảm giác, có một số việc đã chú định sẽ xảy ra.
"Đến Đại Chu." Bắc Vũ Đường trầm giọng.
Kiếp trước, Cố Phiên Nhiên, Tần Vũ Hiên và Đường Cảnh Ngọc cùng du ngoạn bên ngoài, Tần Vũ Hiên mời họ tới Đại Chu. Đường Cảnh Ngọc muốn xem thử Đại Chu lúc đó thế nào, mà Cố Phiên Nhiên thì lại nghĩ tới Hoa Phi Vũ.
Ba người khác tâm tư, nhưng lại cùng đích đến.
Giờ tuy đã thay đổi, nhưng nhất định họ sẽ tới Đại Chu, nguyên nhân là vì U Minh sẽ đi.
Từ sau khi Tả sứ Thiên Ma Giáo làm phản, tất cả các dấu hiệu xuất hiện đều ở Đại Chu, chỉ cần U Minh còn chưa buông tha Cửu Tiêu Bảo Điển, thì hắn chắc chắn sẽ tới Đại Chu.
Đoàn người chuẩn bị đến Đại Chu, tới địa giới U Châu thì định nghỉ ngơi hai ngày rồi lại xuất phát.
"Tiểu nhị, có tiệm sách nào có một ít truyện ký hay thoại bản gì đó không?"
Tiểu nhị nhìn bạc trên bàn, cười tủm tỉm nhận lấy, giới thiệu kỹ càng, "Không có quá nhiều hiệu sách nhận thoại bản, đại khái chỉ có bốn nhà thôi. Trong đó thư phòng Vân Trúc là lớn nhất, nhưng không thu nhiều. Ba nhà khác thì quy mô khá nhỏ..."
Bắc Vũ Đường nghe rất nghiêm túc, buổi chiều, nàng cầm một chồng đồ dày ra khỏi khách điếm, yêu cầu những người khác không được đi theo, tự mình hóa thành một thanh niên tuấn tú gầy ốm đến hiệu sách.
Tiệm sách càng lớn thì lực ảnh hưởng càng lớn, nên tất nhiên là lựa chọn đầu tiên.
Bắc Vũ Đường tiến vào tiệm sách, biểu lộ mục đích của mình.
Chưởng quầy lấy một thoại bản trong tay nàng, mở ra đọc thử, bên trong là tranh vẽ kết hợp với văn tự.
"Cái này của ngươi..." Lão bản lật vài tờ, càng đọc càng thích, "Có phần giống với mấy thoại bản Cố thị từng ra."
Mấy thoại bản đó cứ bán là hết, tiếc là sau này không còn xuất hiện.
Bắc Vũ Đường tất nhiên biết đó là thủ đoạn nhỏ của Cố Phiên Nhiên làm để kiếm tiền trước khi phất lên, sau này có tiền rồi, ả cũng chướng mắt chút tiền ít ỏi này.
"Trước kia cũng có người mô phỏng ra mấy quyển, tiếc là không bán được mấy. Giá này, chỉ sợ..." Chưởng quầy nói, ý tứ lại rất rõ ràng.
Bắc Vũ Đường tất nhiên biết hắn nói vậy cũng chỉ vì muốn ép giá thôi.
"Chưởng quầy, tiểu sinh nói thẳng, ngươi thấy trả bao nhiêu cho phù hợp thì trả. Nếu ta thấy được, ta bán cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?"
Chưởng quầy cười nói, "Được, ta cũng thích như vậy. Ta trả năm lượng bạc."
Bắc Vũ Đường cũng không quan tâm ít hay nhiều tiền, nhưng nếu đồng ý dứt khoát quá thì lại không bình thường.
"Giá này hơi thấp. Giấy và mực đã tốn ba lượng của ta, chứ chưa nói đến làm trễ bao nhiêu việc của tiểu sinh. Mười lượng."
Chưởng quầy cảm thấy giá này vẫn chấp nhận được, nhưng thương nhân mà, ép giá được bao nhiêu thì ép thôi.
"Tám lượng. Đây là giá cao nhất rồi, nếu là nhà khác, chắc chắn không mua đâu."
"Tám lượng thì tám lượng, chỉ là, ta có một yêu cầu, tên thoại bản không thể sửa, chỉ có thể gọi là "Bí sử võ lâm"." Bắc Vũ Đường đưa ra yêu cầu.
"Được, không thành vấn đề."
Bắc Vũ Đường và chưởng quầy thỏa thuận và thanh toán xong.
Sau khi ra khỏi tiệm sách, Bắc Vũ Đường lại tới ba nhà khác, bán mỗi nhà một loại thoại bản, mỗi thoại bản lại đề cập đến câu chuyện khác nhau, nhưng nhân vật thì chỉ có mấy người.
Làm xong cả rồi, Bắc Vũ Đường mua ít đồ ăn vặt cho mấy người Tiểu Mặc Nhi rồi quay lại khách điếm.
Sau khi họ rời khỏi U Châu, thoại bản bắt đầu được bán ra khỏi tiệm sách, mới đầu cũng không ai để ý đến "Bí sử võ lâm", nhưng từ khi có người đọc, nó bắt đầu lan truyền dần.
Cùng với sự lan truyền của "Bí sử võ lâm" là một số câu chuyện tình rung động lòng người, trùng hợp là, nhân vật chính lại chính là nhân vật trong "Bí sử võ lâm".
Trong một quán trà nào đó, bầu không khí ồn ào náo nhiệt, một đám người thảo luận về chuyện xảy ra ở Đại hội võ lâm vừa rồi.
"Đại hội võ lâm bốn năm một lần, không ngờ người cuối cùng trở thành Minh chủ lại là một người vô danh."
"Sai rồi. Hắn không phải người vô danh đâu."
Có người kinh ngạc hỏi, "Hắn có thân phận gì?"
"Biết cửa hàng Lôi thị không?"
"Đương nhiên là biết."
"Hắn chính là Đại đương gia của cửa hàng Lôi thị đấy."
"Thì ra là hắn."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
"Ta vốn tưởng Tần Vũ Hiên sẽ thành Minh chủ cơ, thật đáng tiếc."
"Các ngươi biết chuyện gì xuất sắc nhất đại hội võ lâm năm nay không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Người tung tin bừng bừng hứng thú kể: "Không phải chuyện về Lôi minh chủ đâu, mà là chuyện mọi người nhìn thấy Giáo chủ U Minh của Thiên Ma Giáo và tiểu nữ nhi của gia chủ Nam Cung thế gia Nam Cung Băng Vũ lăn giường cơ. Nam Cung Băng Vũ ngày đó bị người chạy tới nhìn thấy hết. Không giữ nổi trong sạch rồi."
"Không thể nào, còn có chuyện như vậy sao?"
"Việc này cực kỳ chính xác đấy, đã sớm lan truyền trong các đại tông môn rồi. Không tin, các ngươi đi hỏi thăm mà xem."
......
Không biết bắt đầu từ đâu, từ khi nào, chuyện về U Minh và Nam Cung Băng Vũ đã nháo đến mức ai ai cũng biết, thậm chí, mọi chuyện còn thú vị hơn khi có người phát hiện trong "Bí sử võ lâm" có kể về U Minh và Nam Cung Băng Vũ.
Từ đó, người biết chuyện đều sẽ mua quyển "Bí sử võ lâm" đọc thử, đọc xong thì lại chia sẻ với người ta.
Còn hai quyển thoại bản khác cũng mau chóng bị đào ra, cũng là truyện, nội dung thì càng muôn màu muôn vẻ.
Lúc này, đoàn người Bắc Vũ Đường đang nghỉ ngơi ở một khách điếm nơi rừng núi, trong khách điếm có rất nhiều loại người, có người trong võ lâm, có tiểu thương. Người ngồi bàn bên cạnh chính là người trong võ lâm, họ đang bừng bừng nói đến tin tức mới nhất trên giang hồ.
"Tần Vũ Hiên thật thảm, nữ nhân của mình bị U Minh đoạt, hắn không đánh lại, chỉ có thể làm rùa rụt cổ."
"Ơ? Đâu phải đâu? Ta nghe nói Tần Vũ Hiên cướp nữ nhân của U Minh, U Minh vì trả thù Tần Vũ Hiên nên ngủ với vị hôn thê Nam Cung Băng Vũ của hắn, còn khiến mọi người thấy sạch thân thể Nam Cung Băng Vũ, phải nói là quá ác độc."
"Không đúng, không đúng, các ngươi nói không đúng gì hết. Rõ ràng là U Minh hoành đao đoạt ái, cướp đi nữ nhân của Tần Vũ Hiên ngay trước mặt hắn. Còn Nam Cung Băng Vũ kia thì ái mộ Tần Vũ Hiên, U Minh biết việc này, trực tiếp ngủ luôn Nam Cung Băng Vũ, khiến Tần Vũ Hiên chẳng chiếm được gì cả."
"Theo các ngươi, U Minh và Tần Vũ Hiên này rốt cuộc có thù oán gì vậy chứ?"
"Chuyện các ngươi kể xưa rồi. Ta có tin mới đây này." Một nam nhân vẻ ngoài đáng khinh cười tủm tỉm.
"Tin gì đấy?"
Mọi người đều nhìn về phía hắn.
"Các ngươi từng đọc "Bí sử võ lâm" chưa?" Nam nhân đáng khinh hỏi.
"Ta còn tưởng ngươi định nói gì cơ, thì ra là cái này. Đây này, ta còn mang theo một quyển đây này. Bức họa trên đó chẳng phải là họa lại cảnh U Minh và Nam Cung Băng Vũ mây mưa ở Cửu Hoa Sơn Trang hôm đó sao." Một người khác cười đen tối.
Nam nhân đáng khinh cười nói: "Có người biết là được rồi. Nhưng, các ngươi không biết rồi, còn có một quyển tên là "Những mẩu chuyện trên giang hồ", trong đó tuy không chỉ tên nói họ, nhưng nội dung chính là kể chuyện mấy người Tần Vũ Hiên, Nam Cung Băng Vũ, U Minh và Cố Phiên Nhiên."
Có người tò mò hỏi, "Nội dung là gì thế?"
"Thật ra, U Minh vẫn luôn ái mộ Tần Vũ Hiên, muốn nạp hắn vào hậu cung của mình, nhưng Tần thiếu hiệp từ chối, còn thích vị tiểu thư Cố Phiên Nhiên kia. U Minh đố kỵ, trực tiếp ra tay bắt Cố Phiên Nhiên đi, khiến hai người không thể ở bên nhau."
Bắc Vũ Đường đang nghe bát quái bỗng phun nước trà trong miệng ra, không khéo vừa đúng trúng mặt nam nhân đáng khinh.
Nam nhân đáng khinh nhảy dựng lên, quát to, "Ngươi bị làm sao thế?"
Một bàn người sôi nổi đứng dậy, ánh mắt bất thiện nhìn đoàn người Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường đứng dậy, áy náy nói với người nọ, "Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý. Thật sự là vì vừa rồi quá chấn động khi nghe U Minh và Tần thiếu hiệp là một đôi."
Nam nhân đáng khinh thấy nàng chân thành, cũng không truy cứu nữa.
Mấy người lại tiếp tục bát quái, nội dung càng ngày càng sốc hơn.
Gì mà Nam Cung Băng Vũ di tình biệt luyến, yêu phải Tần Vũ Hiên, U Minh biết được thì ngủ luôn cùng nàng ta, khiến nàng ta không thể ở bên Tần Vũ Hiên nữa. Còn cả Tần Vũ Hiên trơ mắt thờ ơ nhìn U Minh mang theo nữ nhân mình thích, thật ra là vì trong lòng cũng yêu U Minh, nhưng vì ánh mắt thế tục, hai người chính tà đối lập, hắn không dám để lộ tình cảm này của mình, cũng không dám thừa nhận mình có tình cảm đó.
Nói tóm lại, càng đồn càng thái quá.
Bắc Vũ Đường chắc chắn mình trước đây không hề viết chuyện U Minh và Tần Vũ Hiên có một chân, không ngờ câu chuyện lại biến thành thế này.
Hiệu quả này vượt xa dự đoán của nàng, mà tốc độ lan truyền của nó càng kinh người hơn.
Nàng vốn tưởng cần ít nhất một tháng mới nháo đến mức ai ai cũng biết, nào ngờ, mới nửa tháng, tốc độ lan truyền đã vượt xa cả lộ trình của họ.
Quả nhiên bát quái luôn lan truyền nhanh nhất.
Cùng lúc đó, ở một sơn trang thanh tĩnh, một nam tử đang đi tới đi lui trước cửa một căn phòng, thường thường dùng ánh mắt nôn nóng nhìn về phía cửa.
"Sao còn chưa ra, đã mười ngày rồi."
Từ ngày Tần sư huynh trở về từ Cửu Hoa Sơn thì vẫn luôn bế quan tu luyện, chưa từng ra ngoài nửa bước.
Theo lý thì hôm nay hắn nhất định sẽ ra, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy hắn đâu.
Đến khi mặt trời lặn, sao trời lấp ló, cánh cửa đóng chặt mới mở ra.
Tần Vũ Hiên mang theo nụ cười ra khỏi phòng bế quan, thấy sư đệ đứng ngoài cửa thì hơi kinh ngạc.
"Sư huynh, cuối cùng huynh cũng ra rồi!"
Tần Vũ Hiên nhướng mày, "Xảy ra chuyện?"
"Tin đồn lan truyền điên cuồng rồi!" Người nọ nôn nóng nói.
"Tin đồn nào lan truyền điên cuồng? Phương sư đệ, ngươi nói rõ ràng đi." Tần Vũ Hiên không hiểu gì.
Phương sư đệ chải vuốt suy nghĩ, "Họ đều nói huynh và U Minh có một chân."
"Cái gì?!" Mặt Tần Vũ Hiên tối sầm.
"Không đúng không đúng, là thế này. Lúc đầu thì có người nói sư huynh vô năng, trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu bị người bắt đi, sau đó lại có người nói Nam Cung Băng Vũ sở dĩ bị U Minh hãm hại là vì nàng ta ái mộ sư huynh."
Tần Vũ Hiên nghe mà như lọt vào sương mù, không thể nào hiểu nổi sư đệ của mình muốn nói gì.
Hai người lẩm nhẩm nửa ngày, Tần Vũ Hiên cuối cùng mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
"Giờ người bên ngoài đều truyền rằng U Minh thích sư huynh, sư huynh cũng thích U Minh, nhưng ngại thân phận nên hai người không dám quang minh chính đại ở bên nhau. Cố tiểu thư và Nam Cung Băng Vũ là người bị hại trong chuyện tình này. Bọn họ còn nói, sư huynh không đi cứu Cố tiểu thư là vì không muốn ra tay với U Minh, huynh đau lòng, sợ làm hắn bị thương."
Một tiếng "Rầm" thật lớn vang lên, mặt đất hơi rung động.
Một bên núi giả bị Tần Vũ Hiên đập nát, vô số hòn đá nhỏ văng khắp nơi.
Phương sư đệ khiếp sợ ngây người nhìn hắn.
Lúc này, mặt Tần Vũ Hiên đen sì, cả người cuồng nộ. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn tức giận đến mất khống chế như vậy.
"Buồn cười, ai bịa đặt bên ngoài?" Sắc mặt Tần Vũ Hiên vô cùng âm trầm.
Phương sư đệ thấy hắn nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, sợ hắn làm ra hành động không lý trí, vội chạy theo ngăn cản.
"Sư huynh, huynh muốn đi đâu?"
"Đương nhiên là tìm người tung tin đồn, tử hình ngay lập tức." Tần Vũ Hiên lạnh giọng.
"Sư huynh đừng đi. Chúng ta và ma giáo đều đã đi tra rồi, nhưng không tra được. Chúng ta tìm được một thoại bản, nhưng người ta kể cũng không phải chuyện của các ngươi, họ cũng không biết vì sao người bên ngoài lại nhận định là sư huynh và U Minh nữa."
"Ý ngươi là để mặc người ta bôi nhọ ta như thế?" Tần Vũ Hiên muốn ăn thịt người luôn rồi.
"Không phải. Các chủ đã hạ lệnh cho môn nhân ra ngoài làm sáng tỏ." Phương sư đệ vội vàng nói.
Tần Vũ Hiên nhìn hắn thì cũng hiểu, "Kết quả có phải không như ý không?"
Phương sư đệ gật đầu, "Không ai tin, ngay cả môn nhân của rất nhiều môn phái cũng không tin."
Tần Vũ Hiên hừ lạnh, "Có phải trong Kiếm Các ta cũng có người tin không?"
Phương sư đệ sửng sốt, do dự một lát, cười gượng hai tiếng, "Không có, sao có thể chứ."
"Ha hả." Tần Vũ Hiên hoàn toàn không tin.
Phương sư đệ sợ Tần Vũ Hiên không tin, hỏi là ai, hắn không dám làm chuyện đắc tội người ta, vội lảng sang chuyện khác, "Sư huynh, chuyện cấp bách giờ là nghĩ cách xóa đi lời đồn."
Tần Vũ Hiên trầm ngâm, "Đơn giản, giết U Minh." Đôi mắt hắn hiện lên nét hung ác.
"Sư huynh đừng sốt ruột, U Minh kia quỷ kế đa đoan, rất khó đối phó. Mấy ngày nay huynh bế quan, Nam Cung gia phái năm đại cao thủ đi giết hắn, nhưng hắn vẫn lành lặn mà lui, còn giết hai người."
Ngụ ý là hắn không phải đối thủ.
Tần Vũ Hiên không phải mãng phu, tất nhiên sẽ không ngây ngốc xông lên.
Trong đầu hắn hiện lên lời đồn nghe được ở quán trà hôm đó.
Nếu hắn có Cửu Tiêu Bảo Điển, hắn chắc chắn sẽ đánh bại được U Minh.
Dùng thần công Thiên Ma Giáo giết U Minh thì mới càng thú vị.
Tần Vũ Hiên đã có tính toán.
Trấn Thanh Vân.
Tần Vũ Hiên yên lặng nhẩm tên này.
Hôm sau, Tần Vũ Hiên rời khỏi Kiếm Các từ sớm, lên đường tới trấn Thanh Vân.
Khi Tần Vũ Hiên bị lời đồn chọc giận, một đương sự khác là U Minh nghe được lời đồn thì thẳng tay giết người truyền lời đồn.
Người nói đến chuyện này mà gặp hắn đều bị hắn giết hết.
Hành vi của hắn khiến rất nhiều người bất mãn, không ít người chính đạo muốn giết hắn, cuối cùng lại bị hắn giết ngược.
Hắn tàn nhẫn và quả quyết ra tay khiến lời đồn bình ổn lại vài phần, chỉ là mọi người không cao giọng nghị luận nữa, mà âm thầm lan truyền.
Hắn ra tay, càng khiến người khác nghĩ hắn chột dạ.
U Minh gần đây rất khó chịu, hắn không vui, người xung quanh đừng mong vui nổi.
Thuộc hạ trước kia hầu hạ hắn ít nhất sẽ chết một hai người, nhưng lần này kỳ tích lại xuất hiện, đơn giản là vì bên cạnh hắn có thêm một người – Cố Phiên Nhiên.
U Minh chỉ tra tấn Cố Phiên Nhiên, ban ngày thì ép ả đấm lưng, lau nhà, làm đủ những việc ả không muốn làm, ban đêm thì tra tấn ả dã man, khiến ả hận không thể đi chết luôn cho xong việc.
Mấy ngày bị tra tấn liên tục, Cố Phiên Nhiên cả người tiều tụy, uể oải chán nản.
U Minh tựa như đã nghiện tra tấn Cố Phiên Nhiên, mỗi lần thấy ả nghẹn khuất, khó chịu, tâm trạng hắn sẽ rất tốt.
- Trấn Thanh Vân-
Một chiếc xe ngựa tiến vào thị trấn, thị trấn vẫn phồn hoa như xưa, nhưng không so được với châu phủ lớn. Họ tìm ngủ trọ ở khách điếm xong, Bắc Vũ Đường mới hỏi thăm về địa hình của núi non quanh trấn.
Hôm sau, nàng để mọi người ở lại trấn nghỉ ngơi, bản thân thì lại ra ngoài.
Rời khỏi thị trấn không lâu, Bắc Vũ Đường đột nhiên dừng bước, nhẹ giọng nói, "Ra đi, ta biết ngươi ở sau, không phải trốn."
Một bóng người lặng yên xuất hiện bên cạnh nàng, Bắc Vũ Đường thấy y, khá bất ngờ nhưng không kinh ngạc. Vừa rồi nàng chỉ thử một câu thôi, nào ngờ y lại thành thật đi ra như thế.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Phong Ly Ngân nhìn thẳng mặt nàng, tuy sắc mặt nàng không có gì khác thường, nhưng y vẫn nắm bắt được một chút cảm xúc từ biểu cảm rất nhỏ của nàng.
Nàng vừa lừa y.
"Ta sẽ giữ bí mật." Phong Ly Ngân rất tự giác đảm bảo, "Sẽ không quấy rầy ngươi."
Bắc Vũ Đường nhìn kỹ y một cái, không nói gì nữa.
Sau đó, hai người đi vào trong núi sâu, lang thang vô định.
"Ngươi cảm thấy phong cảnh nơi này thế nào?"
Lúc này, hai người đang đứng trên một tảng đá lớn nhìn hẻm núi nước chảy róc rách, cách đó không xa có một sơn động, sơn động đó chính là mục tiêu của nàng.
Hai người rơi xuống cửa động bị phủ kín bởi dây đằng, nếu không phải Phong Ly Ngân tinh mắt, họ sẽ không phát hiện ra sơn động này.
"Cẩn thận, đừng phá hủy mấy cái dây đằng đó." Bắc Vũ Đường dặn dò.
Hai người cẩn thận đi vào sơn động, sơn động này khá khô ráo, có mùi khá thối, tuy không sâu, nhưng lại rất kín.
Phong Ly Ngân nhìn thấy nàng lấy một đồ vật bọc bằng da trâu ra, đã xác định được mục đích của nàng.
Chính vì biết nàng định làm gì, trong lòng y càng bội phục nàng tâm tư kín đáo.
Từ ngày ấy, nàng đã lên bố cục cả rồi.
Những câu chuyện nàng kể lúc Tần Vũ Hiên xuất hiện hôm đó, cùng với những người nhắc tới Cửu Tiêu Bảo Điển ở quán trà, còn cả tai tiếng gần đây của U Minh và Tần Vũ Hiên.
Từng bước, từng bước, đẩy Tần Vũ Hiên tới cái bẫy nàng đã sớm đào sẵn.
Phong Ly Ngân nhìn nàng bố trí trong động, tiến lên giúp đỡ.
Nửa nén hương sau, hai người một trước một sau rời khỏi sơn động, sơn động vẫn tựa như chưa có người ra vào.
****
Danh sách chương